dv

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hảo hữu – Băng Kiến

Posted on Tháng Sáu 15, 2010 by diamethyst

Hảo hữu = Bạn Tốt

Tác giả: Băng Kiến

Chuyển ngữ: QT

Dao kéo: Diamethyst

Thể loại: đam mỹ + cổ trang+ nhã ái + ngắn ( yêu nhứt từ cuối )

 

Hậu hoa viên Thụy vương phủ, ta ngồi giữa đình hóng mát, trong tay nâng chén trà thanh, thưởng cảnh đào hoa bên ngoài nở rộ.

Thụy, thập nhất vương gia đệ đệ thân tín của đương kim hoàng thượng

” Hoài Du! Cứu ta a ~!”

—— hiện nay toàn bộ thân ảnh đang nháo nhào chạy về phía đình hóng gió nơi ta ngồi.

” Ngươi lại định tìm Hoài Du làm lá chắn!” Từ sau lưng Thụy, một thanh âm khác vang lên.

Ngữ khí hoàn toàn coi khinh thân phận vương giả của Thụy này, trên dưới vương phủ chỉ có duy nhất một người…Ta đây cho dù nguyên là bạn nối khố với Thụy, tới hôm nay vẫn là hảo bằng hữu, nhưng số lần dùng loại giọng điệu kia cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

” Được rồi được rồi ~ Nhuận Ngọc đừng đuổi nữa, từ từ ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi!” Ta lựa lời khuyên ngăn.

Phương Nhuận Ngọc, Phương gia tam thiếu gia tức Giang Nam thủy vận đại phú, “bị” thanh niên hộ giá hoàng thượng đi tuần Giang Nam – Thụy vương gia vừa gặp đã yêu, gặp lần hai lại càng yêu, gặp nữa thì đánh cắp về phủ làm tình nhân.

” Hoài Du, ngươi quá nuông chiều hắn rồi.” Nhuận Ngọc nhìn ta thở dài, sau lại quay ra trừng mắt nhìn Thụy, trên mặt rành rành biểu cảm ” Tí về sẽ tính sổ với ngươi”.

Thụy. Thương hắn.

Vậy nên, cho dù bị Nhuận Ngọc trợn mắt nhưng lòng vẫn tràn đầy hạnh phúc, thậm chí tới việc lý giải thành liếc mắt đưa tình còn có thể làm được nữa.

Đương nhiên, nếu là người bình thường thì chắc chắn nhìn không ra .

Hơn nữa, đối với Nhuận Ngọc, người trong lòng da mặt cũng chỉ hơi dày mà thôi. Dù sao  đem khoảng thời gian hắn ở cùng Thụy so với những ngày ta bên cạnh Thụy làm hảo bằng hữu, thực sự ít hơn rất nhiều.

E rằng, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu phi, không ai biết rõ tâm tình hắn bằng ta a!…Bất, nói không chừng, ngay cả phụ mẫu hắn cũng không hiểu hắn nhiều như vậy…Dù sao…

Thế nhưng.

Cho dù trên khắp thế gian này người thân hắn nhất là ta, thì người hắn yêu vẫn cứ là Nhuận Ngọc.

Ta – bằng hữu của hắn, vĩnh viễn chỉ có thể là hảo bằng hữu…

Những lần Nhuận Ngọc đứng ngay trước mắt, sự ghen tị dâng trào tựa hồ biến tâm ta thành hung ác.

Vì sao ta hơn mười năm làm bạn, cũng chẳng bằng bọn họ mới gặp trong nháy mắt đã sinh ái tình?

Bấy lâu nay ta ngầm chịu đựng, đem tấm chân tình đối với Thụy tự chôn sâu dưới đáy lòng.

Bởi Thụy là vương gia, tương lai sẽ thành thân để nối dõi tông đường; bởi Thụy là hảo hữu ta quý trọng, nên ta sợ nếu nói ra, thì ngay làm bạn cũng không thể nữa…

Thế mà hắn lại dẫn về một nam tử, hắn nói hắn yêu một người nam tử!

Nếu nhất định phải yêu nam tử, vậy sao không phải là ta – người hơn mười năm sớm chiều thân cận ni?

Ta đố kị, đố kị trong lòng.

Ta là hảo hữu của Thụy, là ” thanh nhã Hoài Du công tử” giữa chốn hoàng thành.

Ta không đủ can đảm, cũng không nên, lại càng không có tư cách mà phơi bày sự đố kị này.

Qua một thời gian, có lẽ, ta đã hiểu tại sao Thụy bị thu hút đến vậy.

Tâm hồn Nhuận Ngọc, quả thực trong thực sáng.

Thế giới của hắn so với cái thế giới hiểm ác đầy mưu mô toan tính xung quanh chúng ta chỉ e quá đơn giản.

 

Còn ta, vô luận phong khinh vân đạm tới nhường nào, đứng trước quan trường, quyền lực và rất nhiều dục niệm đen tối khác vẫn không khỏi có ít nhiều ảnh hưởng.

Thụy hắn cũng như ta.

Bởi vậy, một người hồn nhiên như thế, chắc chắn sẽ khiến người ta hiếu kỳ a.

Bởi vậy, Thụy yêu Nhuận Ngọc rồi, có thể có một người giúp mình thỏa mọi ưu phiền bấy lâu giữ trong lòng.

Ta và Thụy mọi điểm đều hòa hợp, hợp tới mức có thể trở thành bạn tốt, thành tri kỷ, nhưng vĩnh viễn không bao giờ trở thành tình nhân.

” Hoài Du, mau khuyên Ngọc, bằng không tối nay ta thế nào cũng phải ngủ tại thư phòng!”

Thụy thanh âm hào sảng trước sau đều đều.

” Thụy ——!”

Nhuận Ngọc vì lời nói mập mờ của Thụy mà tất thảy khuôn mặt đều chuyển hồng một mảnh.

A, mà thôi –

” Không vấn đề, Thụy.” Ta nâng chén trà, một cánh đào khẽ lướt gió đậu trên mặt hồ, ” Phòng ta luôn mở rộng cửa đợi ngươi tiến vào.”

Ngoài ta ra, không ai hiểu được trong câu nói đùa ấy, thật ra chôn sâu ý nguyện nghiêm túc.

” Nguyên lai ngươi còn dám mơ tưởng Hoài Du! Ngươi đúng là đồ vương gia ngu ngốc không có lễ tiết!”

Nhuận Ngọc hùa theo ta, làm bộ tức giận bắt đầu thảo phạt một lần nữa.

” Uy, uy! Ngươi bạn tốt vô năng thế này a!”

Cái “than khóc” này sao mà tràn ngập tiếu ý.

Miễn, miễn.

Chí ít ta còn là độc nhất vô nhị ” Hảo hữu”, không phải sao…

【 Hồi sau 】

Giang Nam

“…”

“…”

” Nói! Chạy cả đường thủy lẫn đường bộ đã xa thế này, hết mất nửa tháng. Bắt cóc ta về Giang Nam làm gì?”

” Muốn trách thì trách ngươi là bạn tốt của Thụy vương gia!”

” Nga?”

” Cũng lừa tiểu đệ nhà ta đem đi!”

” Vậy ngươi định mang ta ra giở trò gì?”

” Bắt ngươi đổi lại tiểu đệ ta quay về!”

“…”

“…”

“…”

” Ngươi, ngươi kia là ánh mắt kiểu gì!”

“…Ca ca yêu đệ đệ đến ngu muội ?”

” Ngươi nói gì?”

“…Hanh~” ( chú ý : đây là cười nhạo~)

Hai tháng sau, tại nhà của Phương nhị thiếu gia.

” Đáng ghét, hắn tại sao còn không đem tiểu đệ trả lại !”

“…”

” Đáng ghét! Đồ bắt cóc!”

“…”

” Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!”

“…Ta nói ngươi đừng đi qua đi lại có được hay không, quáng mắt.”

” Đáng ghét! Lũ bắt cóc đều không thể chết tử tế được!”

“…Uy…”

” Gì?”

” Ta là con tin ngươi bắt về đó, bắt cóc công tử.”

“…”

“…Hanh~” ( Cười nhạo lần hai~)

Một tháng sau, tại nhà của Phương gia đại thiếu gia.

” Chết tiệt! Đại ca, ngươi nói xem bọn họ thế nào còn chưa trả tiểu đệ!”

” Hoài Du công tử, mau đến xem văn cổ này.”

” Phương đại thiếu gia từ đâu tìm được văn cổ này a?”

Hết một nén nhang.

” Đáng ghét! Đại ca ngươi nói xem ta có nên trực tiếp đến đem tiểu đệ về?”

” Lai lai~ Hoài Du công tử, đây là trà Long Tỉnh vừa kịp hái xuống trước khi mưa về.”

” Không sai không sai~ Quả nhiên là thượng phẩm hảo trà.”

Một chén trà cạn.

” Chết tiệt! Nếu như ta khi đó ở nhà, tuyệt không để tên kia bắt tiểu đệ đi!”

” Đã không còn sớm, Hoài Du công tử có vui lòng cùng dùng bữa tối?”

” Hảo, vừa lúc có chút đói bụng ni.”

Dùng thiện xong,

” Đáng ghét! Nếu tên Thụy vương gia ấy với tiểu đệ không ở cùng một chỗ, ta đã đến đem thẳng tiểu đệ về rồi!”

” Ai nha~ Thấy hơi mệt mỏi, vậy Hoài Du công tử, ta cáo từ trước.”

” Ân, Phương đại thiếu gia tự nhiên.”

Đêm,

” A…Hảo ngạ ( đói)…”

” Ngu ngốc…”

Ba tháng sau, tại nhà Phương nhị thiếu gia.

” Hoài Du, áo choàng đính bảo thạch lam của ta đi đâu rồi?”

” Tủ quần áo của ngươi, ngăn thứ ba, bên trái.”

” Nga…”

” Hoài Du, bảo kiếm ta mới mua hôm qua không thấy nữa rồi!”

” Hôm qua ngươi tới đi ngủ cũng ôm kiếm không buông, tìm ở chỗ ga giường đi.”

“Nga…”

” Hoài Du… Ta đói…”

” Tự tới trù phòng tìm đồ ăn đi! Có đồ phần ngươi…”

” Nga…”

” Hoài Du~~~Ta dùng hết tiền tiêu vặt tháng này rồi…”

” Tìm Tần thúc ( quản gia Phương gia ) đi…”

“Nga…”

” Hoài Du…Ta muốn mua cái kia…”

” Không được! Tiền tiêu vặt của ngươi tháng này đã sớm hết rồi!”

” Ô…”

Nửa năm sau

” Hoài Du…”

” Ngủ thật rồi!”

【 Kết 】

Thời gian: Chín tháng sau khi Hoài Du ” bị bắt cóc ” đi du lịch Giang Nam.

Địa điểm: Kinh thành, Thụy vương phủ.

Nhân vật: Thụy, Nhuận Ngọc.

Đạo cụ diễn : Thư một phong, trà một chén.

Nguyên nhân:

” Vương gia, Hoài Du công tử gửi thư tới.” Quản gia hai tay đưa lên đạo cụ số một ( phong thư ).

” Nga? Lại có thư của Hoài Du?” Thụy vương tiếp nhận.

…Thư trong chốc lát đã xem qua…

Diễn biến:

” Ngọc~ mau tới! Ngọc~~~” Thụy vương gia nhiệt tình hô gọi.

” Chuyện gì a?” Nhuận Ngọc tiến vào trong phòng.

” Hoài Du gởi thư.”

” Ân, ta biết. Nói cái gì vậy? Nhuận Ngọc nâng nâng đạo cụ số hai, thuận miệng hỏi.

Kết quả:

” Gả cho nhị ca ngươi.”

” Choang——!” Đạo cụ số 2 ( chén trà đó ^^) tử trận.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro