181 - PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 181 - Đường về [Nghe nói là có tiểu thoại bản mới rồi nha]

Phượng hoàng lượn vòng quanh quẩn xuống, một vị lão giả áo đen tung người nhảy xuống boong thuyền, trên đầu là tiểu phượng hoàng đang nhảy nhót, đi theo phía sau còn có bảy tám ám vệ Truy Ảnh Cung, đều nghe nói Hoàng thượng bị trọng thương nên vội vàng theo tới hỗ trợ --dù sao Truy Ảnh Cung luôn luôn lấy việc giúp người làm niềm vui, vả lại cũng không cầu hồi báo, trên giang hồ đều nói như vậy.

Tuy nói tiên ông và Quỷ Thủ đều trường cư ở Đông Hải, nhưng cả hai đều là lánh đời tiêu dao nên đây vẫn là lần đầu tiên hai người chạm mặt. Lúc trước chỉ nghe Nam Ma Tà hễ rãnh rỗi không có gì làm là lại nói xấu Quỷ Thủ vài câu thế này thế nọ, tất nhiên cũng cho rằng hai người từng có khúc mắc với nhau, vì vậy lúc này trong lòng cũng có chút lo lắng, chỉ cảm thấy cho dù phải cứu Nam Ma Tà thì chắc chắn cũng phải thừa dịp hắn còn hôn mê đánh một trận trước đã rồi mới cứu.

"Hoàng thượng thế nào rồi?" Ám vệ lúc trước phái đi truyền tin vội vàng hỏi.

"Hoàng thượng đã không còn trở ngại gì nữa, là gia sư đã dẫn toàn bộ hàn khí trên người Hoàng thượng sang người mình." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nhưng cũng vì vậy mà gia sư ngủ thẳng không dậy nổi, chỉ có thể tạm thời an trí trong băng quan, kính xin Quỷ Thủ tiền bối ra tay cứu giúp."

"Sư phụ của ngươi là Nam Ma Tà? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Quỷ Thủ thần y gật đầu: "Đi thôi, xem một chút trước đã rồi lại nói."

Tiên ông buồn bực nghĩ, nhìn tình hình này, hình như là trước đây cũng chưa từng gặp a.

Vậy vì sao ba không năm lúc lại phải đem nhân gia ra so sánh?

Từ lúc Sở Uyên trọng thương được cứu sống đến hiện tại, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mỗi ngày cũng phải ngủ thêm một hai canh giờ mới có thể tỉnh táo. Quỷ Thủ bắt mạch cho hắn, nói với Đoạn Bạch Nguyệt: "Tiếp tục dùng phương thuốc Tiểu Diệp Tử kê, sắc uống thêm mười ngày nửa tháng thì sẽ có chuyển biến tốt, không cần phải lo lắng."

"Đa tạ tiền bối." Đoạn Bạch Nguyệt cầm tay Sở Uyên nhét lại vào ổ chăn, sau đó dẫn Quỷ Thủ sang phòng cách vách. Nam Ma Tà yên lặng nằm trong băng quan, trong tay nắm đóa Mịch Đàm, vẻ mặt rất an tường.

"Tình hình gia sư thế nào?" Chờ Quỷ Thủ chẩn mạch xong, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, những người còn lại cũng dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, rất sợ sẽ chờ được một cái lắc đầu thở dài.

Quỷ Thủ nói: "Võ công sư phụ ngươi luyện là tự hắn tạo thành một phái, hướng đi của gân mạch cũng khác hoàn toàn với người bình thường, tạm thời ta cũng không thể nhìn ra được cái gì."

"Vậy...." Đoạn Dao sốt ruột.

"Nhưng có đóa Mịch Đàm này thì kiếm khí của Huyền Minh Hàn Thiết cũng sẽ bị hóa giải bảy phần." Quỷ Thủ lại nói: "Ba phần còn lại, cũng chỉ có thể xem an bài của lão thiên gia thôi."

Đoạn Bạch Nguyệt trầm mặc chốc lát, nói: "Ừm."

"Chai thuốc này cách mỗi mười ngày cho sư phụ ngươi ăn một viên." Quỷ Thủ lấy ra một bình sứ nhỏ: "Chớ có quên."

"Đây là...?" Đoạn Bạch Nguyệt do dự.

"Nếu lần này còn có thể tỉnh lại, những viên thuốc này có thể trị dứt điểm chứng bệnh cách vài năm lại phải giả chết một lần để chữa thương." Quỷ Thủ nói: "Dưới đất âm hàn, có thể không cần vào thì không cần phải vào."

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Ta đã hiểu, đa tạ tiền bối."

Chờ mọi người đi rồi, Đoạn Dao ghé vào bên cạnh Nam Ma Tà, đưa tay sờ sờ bím tóc của hắn, mở ra chải đầu lại một lần nữa.

Nếu vẫn chưa tỉnh, vậy chải thêm một lần.

"Tiền bối: "Diệp Cẩn đi theo phía sau Quỷ Thủ.

"Làm sao vậy?" Quỷ Thủ xoay người lại.

"Tiền bối phải đi ngay bây giờ sao?" Diệp Cẩn do dự: "Thương thế của Nam sư phụ và Hoàng thượng...."

"Có ngươi ở đây là đủ rồi." Quỷ Thủ xoa xoa đầu hắn: "Hài tử ngốc, thiên hạ đệ nhất thần y hôm nay là ngươi, cũng không phải là ta."

"Tiền bối nói đùa." Diệp Cẩn vội vàng lắc đầu.

"Ta cũng không nói đùa." Quỷ Thủ kéo hắn ngồi xuống: "Ngươi thiên tư thông tuệ, lại tâm địa thiện lương, trong chốn giang hồ này có ngươi chính là phúc khí của muôn dân trăm họ."

"Thương thế của Nam tiền bối...thật sự cũng chỉ có thể như vậy thôi sao?" Diệp Cẩn vẫn lo lắng không yên.

Quỷ Thủ nói: "Nếu trong lòng vẫn còn vướng bận thì cũng sẽ không mãi mãi ngủ như thế. Kia chính là Nam Ma Tà, tất cả mọi người đều phải dựa vào đại phu đoạt lại tính mệnh từ tay tiểu quỷ, nhưng hắn lại hoàn toàn tự dựa vào chính bản thân mình vật lộn với Diêm Vương, mỗi lần mỗi lần đều là người thắng cuộc, chưa từng thua lần nào."

Diệp Cẩn nói: "Dạ."

"Ta phải đi." Quỷ Thủ nói: "Chiến sự đã hoàn toàn kết thúc, người của Truy Ảnh Cung và phượng hoàng ta cũng phải mang đi rồi."

Diệp Cẩn xoa xoa tiểu phượng hoàng trong lòng, trả nó lại cho Quỷ Thủ, rất là không nỡ.

"Tương lai nếu có thời gian rãnh rỗi thì cùng Thẩm minh chủ tới đảo Nhiễm Sương làm khách đi." Quỷ Thủ cười đứng lên, phất tay gọi ám vệ và phượng hoàng tới.

Tất cả mọi người đứng trên boong thuyền, cung kính nhìn theo đoàn người đảo Nhiễm Sương rời đi, cho đến khi thân ảnh biến mất ở đường chân trời. Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt chai thuốc trong tay, xoay người bước nhanh về khoang thuyền.

Lại qua năm ngày sau, vào một sáng sớm giữa màn sương mờ ảo, mấy vạn chiến thuyền nối đuôi nhau xếp thành hàng dài, trên mặt các tướng sĩ Sở quân là niềm vui sướng khó lòng ức chế, cánh buồm bung ra đã bị gió thổi no căng, giữa tiếng kèn lệnh âm vang, sóng biển dập dìu mang theo đội thuyền đi về phía mặt trời ---đó là đường về nhà.

Tư Không Duệ rời nhà đã lâu, hiện tại thật sự rất nhớ thê nhi trong nhà, cũng ngại tốc độ của đội thuyền Đại Sở quá chậm, vì vậy dứt khoát căng buồm tách khỏi đại quân trở về Vọng Tịch Tiều, ước định một thời gian ngắn nữa sẽ đưa Tú Tú và nhi tử tới Tây Nam Phủ làm khách.

A Cách không muốn bị sắc phong công chúa, cũng không nguyện trở về Đại Sở, vì vậy cũng cùng mọi người chào từ biệt. Mặc dù trong lòng Sở Uyên vô cùng không nỡ nhưng cũng biết có một số việc không thể cưỡng cầu, Diệp Cẩn ôm Tiểu Kim Tử mập mạp bụ bẫm trả lại cho A Cách, trong lòng chua xót khổ sở, không nói lời nào ngồi xổm trên boong thuyền phơi nắng.

Những người còn lại không ai bảo ai đều rất ăn ý đi vòng qua nơi đó ---để tránh làm người vô tội bị liên lụy.

Đoạn Bạch Nguyệt lấy một viên thuốc đút vào miệng Nam Ma Tà, thở dài: "Hôm nay Dao nhi sẽ không đến thăm ngươi đâu, nó đã cùng Lý quả phụ bỏ trốn rồi."

Đoạn Dao tâm lực mệt mỏi quá độ, đem ca ca đuổi về phòng cách vách.

Sở Uyên tựa vào đầu giường, cũng dở khóc dở cười nhìn hắn: "Sao ngươi cứ khi dễ Dao nhi hoài vậy?"

"Hù dọa sư phụ một chút, biết đâu sẽ tỉnh lại." Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn ngồi dậy: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"

"Tốt lắm." Sở Uyên hỏi: "Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?"

"Vừa gặp mấy đảo quốc nhỏ làm lễ tế tự hải thần." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Tiếng chiêng trống chấn động đất trời, có người diễn rối nước trên biển, còn tặng không ít rượu thịt cho quân doanh."

"Lúc trước tới đây cũng không náo nhiệt như vậy." Sở Uyên cảm thán: "So với Nam Hải vắng vẻ tịch mịch lúc trước, như bây giờ thật là tốt."

"Dân chúng ở Nam Dương đều muốn nhìn thấy hoàng đế Đại Sở." Đoạn Bạch Nguyệt dùng mu bàn tay cọ cọ lên gò má hắn: "Nhưng ta không cho phép, trước khi thương thế lành hẳn, nơi nào cũng không cho ngươi đi."

"Hoàng đế Đại Sở có gì đáng nhìn đâu." Sở Uyên lắc đầu: "Nếu là ta thì chỉ nhìn Hoàng hậu Đại Sở."

"Cũng đúng." Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm của mình một cái, dù sao quốc sắc thiên hương.

Sở Uyên cười, kề sát tới chui vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt , động cũng không muốn động.

"Lại ngủ a?" Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lưng hắn: "Ngoan, tỉnh thêm một lát nữa."

"Vì sao?" Sở Uyên lười biếng hỏi: "Sợ ta ngủ ngu?"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ừ."

Sở Uyên bĩu môi: "Ngu thì ngu đi."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Sở Uyên nói: "Vừa lúc, không làm hoàng đế nữa."

Đoạn Bạch Nguyệt uyển chuyển nói: "Nhưng quá ngu cũng không được." Dù sao còn phải vo gạo.

Sở Uyên nói: "Nằm mơ!"

Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng: "Ta lại không nói ra, ngay cả suy nghĩ một chút cũng không được hay sao?"

Sở Uyên kiên định nói: "Ừ."

Dù sao ta không vo.

Hoặc là chính ngươi vo.

Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ tóc mai của hắn.

Mấy tháng sau, trong vương thành.

"Đại Sở thắng, thắng rồi a!" Dân chúng vô cùng cao hứng chạy khắp vương thành loan tin, thương nhân bán tiểu thoại bản đầu đường hầu như cười muốn rớt răng, Hoàng thượng đúng là không thể tùy tiện viết, nhưng còn Tây Nam Vương, Tiết tướng quân, Thẩm minh chủ, Diệp thần y, còn có Tiểu Vương gia của Tây Nam Vương phủ nghe nói non mềm đến nỗi bẹo ra nước, mỗi người đều có thể viết được tám bản mười bản a ---thậm chí là tám mươi bản cũng được.

<Tây Nam Phủ bí sử>, lượng tiêu thụ tăng vọt chỉ sau một đêm, dân chúng nắm tiền đồng trong tay xếp thành hàng dài trước cửa hàng bán sách, vừa cắn hạt dưa vừa vui vẻ nói cười, đầu năm nay lúc nói chuyện phiếm, nếu người nào không thể xổ ra được vài câu về chiêu thức võ công và tình sử triền miên của Đoạn Vương gia thì đúng là đồ đui mù chưa từng thấy qua chuyện đời, quả thật mất mặt.

Lưu Đại Quýnh xách lồng chim đi dạo trên phố Chính Dương, nghe được tiếng rao hàng của người bán sách, vì vậy cũng tiến lại gần tiện tay cầm lấy một quyển, sau khi mở ra chính là đoạn cố sự về Đoạn Vương gia và con nhện tinh ---Nghe nói Tây Nam Vương bất kể đi đến đâu đều phải mang theo một con nhện cực lớn hai màu đen trắng đan xen, ân ái dị thường.

"..."

"Lưu đại nhân cũng muốn mua sao?" Người bán sách thụ sủng nhược kinh.

Lưu Đại Quýnh trả sách lại cho thương nhân, xoay người vội vàng đi về phía hoàng cung. Chưa tới một nén nhang sau cũng đã thấy một đội quan binh đi khắp thành lục soát, tịch thu toàn bộ tiểu thoại bản viết về Đoạn Bạch Nguyệt.

Người buôn sách nơm nớp lo sợ đáy lòng sợ hãi, thì ra không chỉ không được viết về Hoàng thượng,mà ngay cả Tây Nam Vương cũng không thể viết.

Đào Nhân Đức ù ù cạc cạc không hiểu ra sao, vì vậy đặc biệt chạy tới tìm Lưu Đại Quýnh: "Ngươi quản chuyện này làm chi?" Thoại bản về Thẩm minh chủ và Cửu điện hạ cũng bay đầy trời a, đâu có thấy ngươi nhúng tay lần nào đâu.

Ánh mắt Lưu Đại Quýnh rất là thâm ý, qua hồi lâu mới nói: "Nha."

Đào Nhân Đức cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị cái lão hồ ly này tức chết.

Một nhóm văn nhân nhanh chóng được tuyên triệu đến Lưu phủ, suốt đêm chong đèn viết chuyện xưa. Ba ngày sau, thoại bản hoàn toàn mới được phát hành trong dân gian, mở ra nhìn một chút, từ đầu đến cuối đều là Tây Nam Vương, cao lớn tuấn lãng võ công cái thế, trung nghĩa lưỡng toàn hữu dũng hữu mưu, khen từ đầu đến chân một lượt còn ngại chưa đủ, ngay cả bức họa đính kèm cũng rắc đầy kim tuyến phấn thơm, vừa mở ra mùi hương đã xông nứt mũi.

Mãi cho tới lúc này, người buôn sách mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là do quan phủ thấy thoại bản về Tây Nam Phủ bán được nhiều tiền quá nên muốn độc chiếm chén canh a.

Nhưng dân chúng cũng rất không cho mặt mũi, bởi vì trong tiểu thoại bản này một không có yêu tinh hai không có tiên nữ, từ đầu chí cuối cũng chỉ có một mình Tây Nam Vương, hôm nay đánh trận ngày mai hàng ma, bức họa có đẹp cỡ nào đi nữa thì nhìn chằm chằm hồi lâu cũng sẽ buồn ngủ.

Vì vậy lượng tiêu thụ lập tức rơi xuống ngàn trượng.

Vì vậy quan phủ lại hạ một mệnh lệnh mới, không bán nữa, tặng miễn phí, nếu sớm tới chỗ lấy sách thì còn có thể lấy thêm một phần thịt khô.

Sau khi xem xong bảng cáo thị, dân chúng ầm ầm tản đi, thi nhau chạy vèo vèo tới chỗ phát sách, rất sợ xếp hàng chậm một chút sẽ không có thịt ăn.

Lưu Đại Quýnh vẻ mặt túc trí đa mưu nhìn xa trông rộng, phất tay gọi quản gia trong Lưu phủ tới, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.

Ba ngày sau, tiểu nhị trong các trà lâu tửu quán khắp vương thành đều nói: "Thật là khó lường a, nghe nói khoa cử đầu xuân sang năm, ngoại trừ văn thao vũ lược ra thì còn hỏi về bản <Tây Nam Vương truyền kỳ> này.

Đám văn nhân tú tài nghe xong đều liên tục lắc đầu: "Lời nói vô căn cứ."

Nhưng hiển nhiên dân chúng sẽ không quản hữu căn vô cứ cái gì, khó khăn lắm mới có một quyển sách có thể đọc hiểu được, cho dù nội dung không mới lạ thú vị lắm nhưng vừa nghĩ đến khoa cử sang năm sẽ hỏi tới thì lập tức phấn chấn tinh thần, chỉ hận không thể đọc nhiều thêm mấy lần, đem cả quyển sách này học thuộc lòng từng câu từng chữ, chỉ mong tương lai cũng có thể sinh ra một sao Văn Khúc như Ôn đại nhân vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ dân chúng trong vương thành chỉ cần nhắc tới Tây Nam Vương, điều thứ nhất hiện ra trong đầu chính là anh tuấn tiêu sái thân cao bảy thước trung nghĩa lưỡng toàn gia tài vạn xâu, danh hiệu lóng lánh kim quang lòe lòe một chuỗi dài.

"Rất si tình nữa nha." Dân chúng giáp hạ giọng thần bí nói.

Dân chúng ất vội vàng hỏi: "Si tình với ai?"

Dân chúng giáp nói: "Không biết a."

Dân chúng ất: "...."

"Trong sách cũng viết như vậy." Dân chúng giáp móc thoại bản trong ngực áo ra: "Có thể trong khoa cử sang năm sẽ hỏi vấn đề si tình với người nào." Bởi vậy hiện tại mới không nói ra, dù sao còn phải dựa vào đáp án chọn Trạng nguyên.

Dân chúng ất suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng."

Thương đội các nơi ra vào vương thành, lúc rời đi, ngoại trừ tiền bạc và hàng hóa ra thì còn có một rương lớn chất đầy <Tây Nam Vương truyền kỳ> do triều đình tặng miễn phí.

Trong thành Đại Lý, Tiểu Mãn nhận một quyển từ lão bản cửa hàng bán đường cao, sau khi đọc hai trang thì khúc khích cười ra tiếng, cầm theo vừa đi vừa đọc, không cẩn thận đụng vào một hòa thượng béo.

...

"A di đà phật." Đại hòa thượng cúi đầu hành lễ, xoay người vội vã rời đi.

Tiểu Mãn nhìn theo hắn một lúc lâu, cho tới khi Kim thẩm thẩm tới tìm thì mới hoàn hồn theo nàng trở về nhà.

Thị vệ của Tây Nam Phủ đã sớm mật báo về thành Đại Lý, nghe nói Nam sư phụ và Hoàng thượng đều bị thương, hồng trù đoạn trong Vương phủ cũng mất đi vài phần tươi tắn. Kim thẩm thẩm thở dài, cũng không nhắc tới chuyện thành thân nữa, nhưng cũng không hồi lại những thứ đặt trước cho tiệc cưới ở tửu lâu, hơn nữa còn đặt thêm nhiều một chút, dù chỉ là để các tướng sĩ Đại Sở và Tây Nam Phủ ăn thêm bữa cơm cũng tốt.

"Sắp đến thành Quan Hải rồi." Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đứng trên boong thuyền, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai hắn: "Chúng ta sắp về nhà rồi."

Sở Uyên nhìn về phương xa, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

"Đang nghĩ gì vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên hoàn hồn, nói: "Muốn biết thật không? Ta nói cũng được, nhưng không cho phép ngươi tức giận."

Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: "Được."

Sở Uyên nói: "Đang nghĩ về Diệu Tâm."

Con ngươi Đoạn Bạch Nguyệt lay động: "Khụ!"

"Đừng làm rộn." Sở Uyên xoay người nhìn hắn: "Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao lúc trước hắn vẫn luôn muốn chia cách chúng ta, mà sau khi ta bị thương thì lại trốn tiệt không thấy bóng dáng, mấy ngày trước đi ngang qua Xiêm Viễn quốc lại còn dứt khoát ở lại trên đảo."

"Diệu Tâm và quốc chủ Xiêm Viễn quốc là bằng hữu cũ, ở lại đó cũng không có gì kì quái." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Vốn dĩ ta cũng mang hắn tới từ trong vương cung của ngô đăng mà."

"Nhưng vì sao lúc trước hắn lại một mình trên hoang đảo nổi điên?" Sở Uyên vẫn nhíu chặt mày.

"Chuyện của người khác ta làm sao mà biết." Đoạn Bạch Nguyệt thuận miệng nỏi: "Hay để ta đi tra xét một chút thử xem?"

Sở Uyên gật đầu: "Được."

Đoạn Bạch Nguyệt: "..."

Sao lại đồng ý sảng khoái như vậy, ta chỉ là tùy tiện khách sáo một chút mà thôi.

Sở Uyên đưa tay đâm đâm lồng ngực hắn: "Sao vậy? Muốn đổi ý ư?"

Đoạn Bạch Nguyệt đưa má kề sát vào hắn: "Vậy ngươi hôn ta một chút, hôn xong rối ta sẽ giúp ngươi."

Sở Uyên niết cằm hắn, nhắm mắt lại hôn lên môi, dịu dàng triền miên.

Đoạn Bạch Nguyệt ngậm đầu lưỡi mềm mại của hắn, không nhẹ không nặng cắn một cái, thỏa mãn nói: "Được rồi, giúp ngươi."

Diệp Cẩn đứng một bên, cầm cái muỗng gõ gõ bát thuốc, hôn đủ chưa????

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay: "Đa tạ."

Diệp Cẩn đưa bát thuốc cho hắn, xoay người nhìn trời bỏ đi.

Bây giờ không có tâm tình, cho nên tạm thời không thiến vậy.

"Ta đưa ngươi trở về phòng nhé?" Nhìn hắn uống thuốc xong, Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Đứng đây hứng gió thêm một lúc nữa sẽ dễ bị cảm lạnh."

"Bên ngoài thoải mái hơn." Sở Uyên dựa người về phía sau tựa vào lòng hắn, oán giận: "Nằm lâu như vậy, xương cốt cũng mềm nhũn ra."

"Gầy hơn lúc trước nhiều lắm." Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa bên hông hắn một trận, than thở: "Cứ như vậy về Tây Nam Phủ, chỉ sợ hỉ phục cũng phải sửa nhỏ lại."

Sở Uyên ngẩn người, nói: "Còn muốn thành thân sao?"

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: "Nói gì vậy? Không muốn gả cho ta ư?"

"Không phải." Sở Uyên xoay người nhìn hắn: "Nhưng Nam tiền bối trọng thương chưa tỉnh, chúng ta sao có thể thành thân vào lúc này được?"

"Sư phụ muốn nhìn thấy chúng ta thành thân." Đoạn Bạch Nguyệt vuốt ve tóc hắn: "Cũng đã mang ngươi về Tây Nam Phủ rồi, nếu lại để cho ngươi chạy một lần nữa, chỉ sợ sau khi sư phụ tá thi tỉnh lại sẽ đuổi theo khắp tây nam đánh ta."

Sở Uyên do dự gật đầu: "...Ừ."

"Sư phụ như vậy, tiệc lớn đúng là không thích hợp, huống chi hiện tại ngươi đứng lâu một chút cũng sẽ mệt, ta cũng không nỡ." Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Nhưng chung quy vẫn có thể hội hợp cùng nhau ăn bữa cơm gia đình, sau đó tới trước băng quan lạy một lạy, rồi mới có thể đưa lão nhân gia trở về hầm mộ, có được hay không?"

Sở Uyên gật đầu: "Được."

Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng: "Sư phụ nhất định sẽ tỉnh lại, dù không kịp uống rượu mừng ở Tây Nam Phủ nhưng lần ở vương thành người cũng sẽ không bỏ qua, ngươi hãy tin ta."

Sở Uyên vỗ vỗ lưng hắn: "Ta tin."

Bên trong khoang thuyền, Đoạn Dao cắm lên đầu Nam Ma Tà một đóa hoa nhỏ màu vàng vừa hái từ bên ngoài về, chống cằm nhìn hắn hồi lâu, buồn bã nói: "Nếu không tỉnh lại nữa, ta sẽ đi tìm Trương quả phụ đó nha."

Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở cửa nhắc nhở: "Người yêu kia của ngươi họ Lý."

Đoạn Dao: "...."

Vì sao ngươi không đi chăm sóc tẩu tẩu đi!

"Đang cầm cái gì vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Ồ, hôm nay gặp một nhóm ngư dân Đại Sở, nghe nói tiểu thoại bản này gần đây rất nổi tiếng." Đoạn Dao ném cuốn sách trong tay cho hắn: "Chuyên viết về ngươi."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

"Yên tâm, lần này không có yêu tinh đâu." Đoạn Dao nhanh chóng an ủi: "Hơn phân nửa đều là dùng văn chương hoa mĩ khen ngươi, phân nửa còn lại là bức họa đính kèm, để dưới ánh mặt trời có thể bị kim tuyến lóe mù mắt, nghe nói là từ trong vương thành truyền ra, cũng không biết là người buôn sách nào mà hiểu ánh mắt như vậy."

Đoạn Bạch Nguyệt lật lật xem hai trang, tâm tình rất phức tạp.

"..."

"Thế nào? Viết không tệ đúng không?" Đoạn Dao nói: "Thổi ngươi lên tận trời còn gì!"

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người sang phòng sát vách tìm Sở Uyên.

"Ngươi xem, ta biết ngay là ca ca nhất định sẽ cầm sách đi tìm tẩu tẩu khoe khoang mà." Đoạn Dao vẻ mặt ghét bỏ, gõ gõ băng quan kéo dài giọng: "Sư phụ ~~~, mau tỉnh lại a...aa...aaa....." Khó khăn lắm ca ca mới được mọi người khen thành đóa hoa, không xem một chút làm sao được.

"Cái này?" Sở Uyên xem xong tiểu thoại bản cũng có chút buồn cười.

"Ai viết vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Ta làm sao mà biết." Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn: "Gần đây đều do một tay Hoàng hậu nắm giữ triều chính, đâu có khoảng trống nào cho Hoàng thượng nhúng tay đâu."

"Chắc chắn ngươi biết." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn đưa lên môi hôn một cái: "Nếu không cuốn sách này vừa dài vừa không thú vị như vậy, làm sao có thể lưu truyền từ vương thành ra khắp toàn quốc được."

"Ta đoán người đó tám phần mười là Lưu Đại Quýnh." Sở Uyên nói.

"Hắn ư?" Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên.

"Phải." Sở Uyên gật đầu: "Hắn chính là một lão hồ ly, Ôn ái khanh là tiểu hồ ly, tuy cả hai đều nhìn có vẻ trung hậu thành khẩn nhưng thật ra đều là lòng dạ đầy mình."

"Thì ra trong triều còn có người thức thời như vậy." Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm: "Không tệ."

"Nhưng trong triều cũng có Đào đại nhân." Sở Uyên nhướng mi.

"Nhiều người như vậy hợp sức lại, sợ gì không đối phó được một Đào Nhân Đức chứ." Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào cổ hắn liên tục duyện ra một chuỗi dấu ô mai: "Nếu thật sự không được nữa thì cứ như thế này đi gặp hắn." Nếu có thể chọc giận đến vểnh râu mép từ quan hồi hương thì không thể tốt hơn được nữa.

Một lát sau, Diệp Cẩn theo thông lệ tới bắt mạch cho Sở Uyên, thấy một một mảng lớn dấu hôn đỏ hồng trên cổ hắn, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Sở Uyên giải thích: "Ta cái gì cũng không làm."

Như thế này còn gọi là không làm! Diệp Cẩn lập tức xắn tay áo lên, hung thần ác sát chống nạnh: "Nằm xuống! Ghim kim!"

Sở Uyên: "...."

Tứ Hỉ đứng bên cạnh kinh hãi sợ run, vì sao Cửu điện hạ phải hung dữ như vậy, thật đáng sợ.

Có một điều ta thích ở bộ này, đó là không để hai người Đoạn Sở dính nợ quá nhiều với Diệp Cẩn, như lần trước Nguyệt nương nương trúng Kim Tàm Tuyến, cũng là chính anh Đoạn, Nam Ma Tà và Tiểu Uyên tự mình tìm cách giải, mà không phải là Diệp Cẩn cứu ảnh như trong mấy bộ kia, cũng như điều mà một số readers mong ngóng. Rồi tới lần Nam Ma Tà này cũng vậy, ta cảm thấy thật may mắn khi bà Tiếu không để Diệp Cẩn hoặc Quỷ Thủ cứu được Nam Ma Tà . Như vậy trong bộ này Diệp Cẩn là đệ đệ của Tiểu Uyên đúng nghĩa...

Chương 182 - Về nhà [Ba ngày sau chúng ta thành thân]

Mấy ngày sau, đại quân thuận lợi đến thành Quan Hải, vừa sáng sớm, huyện lệnh Phùng Thần đã suất lĩnh bộ hạ tới bến cảng chờ đợi, dân chúng cũng cầm đủ loại thức ăn và rượu ngon, vô cùng cao hứng chen chúc hai bên đường chờ thân nhân và các tướng sĩ đi đánh trận trở về.

"Đến rồi." Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đi ra khỏi khoang thuyền: "Bên kia, có thấy bến cảng và khói bếp trên bờ không? Đó chính là Đại Sở."

Sở Uyên khẽ tựa vào lòng hắn, ánh mắt yên bình nhìn xa xăm.

"Hóng gió thêm một chút nữa rồi trở về thay long bào được không?" Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào lỗ tai hắn nói: "Vừa rồi Tứ Hỉ đã căn dặn rất nhiều lần, nói ngươi mặc bộ màu trắng này nhìn quá mộc mạc, không có khí thế đại thắng trở về."

Sở Uyên cười: "Nói bậy, Hoàng thượng nhà ai phải cần tới xiêm áo mới có thể có khí thế chứ?"

"Ta không hiểu, nhưng Tứ Hỉ nói đây là quy củ trong cung." Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn đứng thẳng dậy: "Huống chi ngươi bị trọng thương, gần đây sắc mặt không được tốt lắm, còn mặc y phục lụa trắng nữa, nhìn có chút đơn bạc."

"Là đơn bạc trước một mình ngươi." Sở Uyên gõ gõ sống mũi hắn: "Ngốc!"

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

"Hoàng thượng." Tiết Hoài Nhạc tiến tới hành lễ: "Chúng ta sắp đến rồi."

Sở Uyên gật đầu, xoay người đi lên boong thuyền.

Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng, bước nhanh vài bước theo sát phía sau hắn ---vừa rồi còn cần mình phải đỡ, vì sao lúc này lại có thể đi nhanh như vậy? Tứ Hỉ ôm xiêm áo ngồi trong phòng chờ nửa ngày cũng không thấy hai người trở về, bên ngoài chợt truyền đến tiếng chiêng trống và tiếng hoan hô, nhất thời kinh hãi giật mình, vội vàng chạy ra ngoài nhìn thử, gấp đến độ liên tục xoay quanh, đã dặn đi dặn lại nhiều lần lắm rồi, vì sao Vương gia vẫn không đưa Hoàng thượng về phòng thay y phục a, long bào kim quang vẫn còn ở đây, cứ mặc nguyên bộ màu trắng vậy lên bờ sao được?

"Hoàng thượng!" Phùng Thần quỳ xuống đất mừng rỡ nói: "Chúc mừng Hoàng thượng và các tướng sĩ Đại Sở ta lần này đại thắng trở về!"

"Hãy bình thân." Sở Uyên nói: "Thành Quan Hải này so với lúc trước sung túc hơn nhiều, mấy năm nay ái khanh vất vả rồi."

"Hoàng thượng quá khen, những chuyện này đều là việc thuộc bổn phận của vi thần." Phùng Thần đứng dậy, nói: "Dân chúng trong thành đã chuẩn bị xong rượu bạc, đón gió tẩy trần cho các tướng sĩ Đại Sở ta."

Cửa thành mở rộng ra, hai chữ "Quan Hải" trên cổng thành mơ hồ phát sáng dưới ánh mặt trời, đối lập với nền trời xanh thăm thẳm vô biên, quang ảnh lưu động, khí thế hào hùng. Hai bên đường, mỗi một người dân đều vui vẻ ra mặt, thi nhau nhét thức ăn vào tay các tướng sĩ Đại Sở, thuận tiện lén lút quan sát Hoàng thượng, dù không biết vì sao lại không mặc long bào nhưng một thân bạch y lụa là cũng rất sang quý tuấn lãng, khóe môi hơi mím lại, so với mấy năm trước ra biển chinh chiến đã bớt đi vài phần thiết huyết giết chóc, nhiều thêm vài phần hiền hòa chín chắn, không cưỡi ngựa ngồi kiệu, cứ như thế chậm rãi đi bộ trên đường, thi thoảng khẽ nghiêng nghiêng đầu thấp giọng nói cười với Tây Nam Vương đi sát bên cạnh, đôi mắt đen nhánh còn đẹp hơn cả ánh sao.

Vì vậy tất cả các cô nương chưa xuất giá trong thành đều đỏ mặt.

Muốn gả.

Gả không được Hoàng thượng, vậy gả Tây Nam Vương cũng được.

Đoạn Dao đi từ đầu đường tới cuối đường, bị nhét vào lòng hơn mười chiếc khăn tay, trên cổ còn có vòng hoa, thơm ngào ngạt, nồng nặc đến đầu óc quay cuồng.

...

Đại quân dừng lại ở thành Quan Hải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng hai ngày, sau đó lần nữa khởi hành, hướng thẳng về thành Đại Lý.

Sáng sớm ngày hôm đó, Kim thẩm thẩm gọi tất cả mọi người trong Tây Nam Phủ dậy, đem tất cả mọi gõ ngách, góc khuất góc chết trong Vương phủ đều kiểm tra một lần, rất sợ sẽ bỏ sót một con độc trùng chưa kịp giấu, hù dọa đến Hoàng thượng thì làm sao được.

"Tới rồi tới rồi! Vương gia mang theo Hoàng thượng trở về rồi!" Khi đại quân còn cách một dặm ngoài thành thì cũng đã có người vội vã chạy về Vương phủ báo tin, dân chúng trên đường tất nhiên cũng rất náo nhiệt, nhưng dù náo nhiệt thế nào đi nữa thì cũng không náo nhiệt bằng Tây Nam Phủ --- pháo nổ lách cách không ngừng nghỉ, thứ nhất là vì Hoàng thượng, dù sao rước tân nương về nhà cũng phải nổ pháo, thứ hai cũng là vì Nam sư phụ, trừ tà trừ khí, mau chóng tỉnh lại uống rượu mừng.

Cỗ kiệu từ ngoài thành chạy thẳng đến Tây Nam Vương phủ, dân chúng vô cùng thất vọng, nghe nói tất cả mọi người ở thành Quan Hải đều có Hoàng thượng để nhìn, vì sao chúng ta lại không có?

"Thả ta xuống mau lên!" Sở Uyên dở khóc dở cười, kéo lỗ tai Đoạn Bạch Nguyệt lay động.

"Còn chưa đi qua cửa nhà, không cho phép bất cứ ai nhìn thấy." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, thuận thế ôm chặt trong lòng khóa kỹ, cho tới khi cỗ kiệu vững vàng hạ xuống đất thì mới nắm tay dắt hắn đi ra.

"Kim thẩm thẩm." Sở Uyên dùng sức rút tay về.

"Đi đường cũng mệt mỏi rồi, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi." Kim thẩm thẩm vui vẻ ra mặt, bước tới kéo tay hắn: "Đừng để mệt quá."

Sở Uyên nói: "Trẫm muốn đưa Nam tiền bối về băng thất trước."

"Muốn lui sau núi? Như vậy không được, phía sau núi còn có động trăm trùng của Dao nhi nữa, đều là sương độc ẩm ướt, ngươi bị thương, không thích hợp đi vào đó." Kim thẩm thẩm vỗ vỗ tay hắn: "Nghe lời, việc này giao cho Vương gia và Tiểu Vương gia là được rồi."

Sở Uyên quay đầu lại nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.

"Nghe lời thẩm thẩm đi." Đoạn Bạch Nguyệt khoát khoát tay: "Ta đưa sư phụ vào băng thất sau núi rồi sẽ trở về với ngươi."

Sở Uyên: "...."

Ai cần ngươi bên cạnh!!!

Tây Nam Vương phủ xây dựng vô cùng rộng lớn khí thế, nhiều năm trước vì che mắt người đời nên tất cả đều xây theo đúng kiến trúc của hoàng cung trong vương thành, chỉ giữ lại độc nhất một tiểu viện, được xây dựng theo kiến trúc tiểu lâu mộc ngói đặc trưng của tây nam, mặt sàn được lót thảm trúc, đi chân trần có cảm giác mát lạnh.

Kim thẩm thẩm đưa Sở Uyên tới tiểu viện, gọi hạ nhân mang trái cây và bánh điểm tâm vào phòng rồi mới mỉm cười rời đi, Sở Uyên cũng cười, hắn thật thích nơi này, không có ba quỳ chín lạy, giống như người một nhà, thản nhiên nói chuyện uống trà.

Lát sau, Tứ Hỉ vén rèm lên nhìn vào bên trong, thấy Sở Uyên nằm trên ghế mềm, trên người đắp tấm chăn mỏng, đã ngủ say.

Thật đúng là về nhà a, an tâm tự tại như vậy. Tứ Hỉ vui vẻ ngồi trở lại, tiếp tục uống trà Phổ Nhị lâu năm.

Những người còn lại được an bài ở những khách viện khác nhau, Diệp Cẩn lôi kéo Thẩm Thiên Phong chạy khắp một vòng quanh Tây Nam Phủ nhưng cũng không tìm được trùng, sau lại đi hỏi thăm mới biết là sợ hù dọa đến Hoàng thượng nên tạm thời giấu đi cả rồi, vì vậy trong lòng rất xoắn xuýt. Ôn Liễu Niên nghe tin này xong rất là cao hứng, bởi vì hắn sợ trùng, hắn vốn tưởng là phải dè dặt nhón chân đi xung quanh mới có thể tránh được nhện độc rắn độc rết độc bò cạp độc, không ngờ lại cực kì sạch sẽ dáng sủa, thậm chí mặt sàn còn có mùi thơm.

"Cơm tối đại khái một lúc nữa mới làm xong, để ta ra phố mua cho ngươi ít bánh điểm tâm nhé?" Triệu Việt hỏi.

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Được."

Triệu Việt xoa xoa đầu hắn, xoay người rời khỏi Vương phủ lên đường lớn, lão bản cửa hàng bán điểm tâm thấy hắn bước ra từ phủ Vương gia, vì vậy chết sống không chịu thu bạc, sau đó có người nhận ra hắn chính là mỹ nam tử anh tuấn kinh thiên động địa vài năm trước, nhất thời lại càng mạnh mẽ nhét vào lòng hắn vô số đường cao thịt xâu bánh gạo xôi nếp, đẩy cũng đẩy không được.

Triệu Việt dở khóc dở cười, nói cảm ơn xong rồi ôm một đống đồ ăn cực lớn về phủ. Thấy Ôn Liễu Niên cũng không thể ăn hết được, vì vậy đi vòng qua tiểu viện của những người khác chia bớt mỗi người một ít, cuối cùng chỉ còn lại vài gói hoa cao, tiện tay đẩy cửa một tiểu viện, không ngờ lại thấy Sở Uyên đang đứng dưới tàng cây.

"...Hoàng thượng." Triệu Việt có chút áy náy: "Đã quấy rầy."

"Có chuyện gì sao?" Sở Uyên xoay người lại: "Vào đi."

"Ra phố mua cho Tiểu Liễu Tử chút bánh điểm tâm." Triệu Việt thả lên bàn một gói hoa cao: "Ăn một chút đi, vẫn còn nóng, rất lạ miệng."

"Đa tạ." Sở Uyên cười cười, tự tay rót một chén trà đưa cho hắn: "Vất vả rồi."

Triệu Việt nhận chén trà, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: "Ta trở về đây."

Sở Uyên gật đầu, nhìn theo hắn ra khỏi tiểu viện, Đoạn Bạch Nguyệt cũng vừa mới trở về.

"Nam sư phụ đã an trí ổn thỏa rồi sao?" Sở Uyên hỏi.

"Ừ." Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn ngồi xuống: "Dao nhi đang thu thập động trùng của nó, đợi sau núi an toàn rồi ta sẽ dẫn ngươi đi gặp sư phụ."

"Được." Sở Uyên đưa chén trà của mình cho hắn: "Uống thử xem, cũng không tệ lắm."

"Tất nhiên là sẽ không tệ, đây là Trần Hàng ta cất giữ rất nhiều năm." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Vừa rồi Triệu đại đương gia tới làm gì vậy?"

"Đưa điểm tâm, nói là ăn lạ miệng." Sở Uyên lại rót cho hắn chén trà: "Nhìn ta làm chi?"

"Ta có thể...hỏi một chuyện hay không?" Đoạn Bạch Nguyệt thử hỏi.

"Nói." Sở Uyên gật đầu.

"Lúc ở Tinh Châu, ngươi bảo A Cách và Uẩn Chi lui sau núi thử mở cơ quan kia." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: "Có đúng hay không?"

Khóe miệng Sở Uyên cong lên, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta không nói cho ngươi biết."

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: "Hửm?"

"Đây, ăn bánh điểm tâm." Sở Uyên đưa hoa cao tới bên miệng hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt cắn một ngụm, khóe miệng méo xệch.

Ngọt đến ê răng.

Sở Uyên ngược lại cũng không chê, nằm trên ghế mềm ấm áp, nắm nửa miếng hoa cao còn lại từ từ ăn, vừa lười biếng vừa nhàn nhã thong dong.

Lát sau, Đoạn Niệm đưa tới một phong thư, nói là từ Đông Hải đưa tới.

"Vân tiền bối?" Sở Uyên ngồi dậy.

"Ừ." Đoạn Bạch Nguyệt rút giấy viết thư ra, nhìn qua một lượt rồi nói: "Toàn bộ phản quân trên đảo Triều Nhai kia căn bản không là gì đối với Quân đội Vân gia, mấy tháng trước đã công phá xong rồi, gần như không tốn nhiều sức lực. Còn nữa, Vân tiền bối nói đa tạ ý tốt, nếu triều đình đã muốn đưa thì tiền bối cũng sẽ nhận đảo Triều Nhai."

Sở Uyên cười nói: "Sảng khoái như vậy?"

"Ta cũng đã nói rồi, dù là thần tiên cũng cần phải uống cũng cần phải ăn." Đoạn Bạch Nguyệt đưa giấy viết thư cho hắn: "Huống chi hiện tại Đông Hải gió êm sóng lặng, ít nhất gần trăm năm tới sẽ không có loạn phỉ, triều đình cũng sẽ không kéo tiền bối đi đánh trận nữa, không cần lo âu về chuyện này, tất nhiên cũng không cần phải lánh đời ẩn thế."

"Như vậy thì không còn gì tốt hơn." Sở Uyên tựa vào lòng hắn: "Đúng rồi, còn một chuyện nữa."

"Chuyện gì?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Lúc trước khi còn đánh Đông Hải, ngay cả Ôn ái khanh và Tiểu Cẩn hợp lại cũng không thể thuyết phục được Vân tiền bối và tộc nhân Ngư Vĩ ra tay tương trợ, vì sao hết lần này tới lần khác ngươi lại có thể?" Sở Uyên nói: "Ngươi đã nói đợi đánh trận xong sẽ cho ta biết lý do."

"Chuyện này ư?" Đoạn Bạch Nguyệt vòng tay ôm thắt lưng hắn: "Năm đó ở Bắc Hành Cung, Huyền Thiên tiền bối từng nói Huyền Minh Hàn Thiết là do sư phụ trộm được từ tay của Huyền Minh lão tiên. Nhưng tộc nhân Ngư Vĩ lại nói Huyền Minh Hàn Thiết vốn là của tộc Ngư Vĩ, Vân tiền bối cũng hỏi ta lấy được thanh kiếm này từ đâu."

"Gia gia của Tiểu Kim Tử có quan hệ với tộc nhân Ngư Vĩ sao?" Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Lúc đó ta không biết nên chỉ đáp ứng giúp Đại Minh Vương tìm chủ nhân của thanh kiếm này, đổi lại tộc nhân Ngư Vĩ sẽ hỗ trợ tác chiến."

"Chỉ là vì cái này? Vậy thì có gì đâu mà không thể nói cho ta biết sớm một chút?" Sở Uyên không hiểu.

Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh nói: "Ừ."

Sở Uyên tiếp tục tựa trong lòng hắn, cũng không thèm quay đầu lại, quen cửa quen nẻo kéo lấy lỗ tai của hắn, kéo dài thanh âm lười biếng nói: "Nói mau!"

"Mới đầu Vân tiền bối cũng không tin ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Từng có bóng ma của tiên đế nên tiền bối có không ít thành kiến với người hoàng gia. Vì vậy ta liền nói với tiền bối là ngươi cũng không có tâm tư làm Hoàng thượng gì hết, chỉ mong sớm bình định xong tứ hải, sau đó theo ta về nhà thành thân, nếu tiền bối muốn thì lấy khắp vùng Đông Hải luôn cũng được."

Sở Uyên trừng to mắt: "Ngươi cứ như vậy mà đem khắp Đông Hải cho người ta sao?"

"Ta chưa cho a!" Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng giải thích: "Ta biết tiền bối sẽ không cần, nên thuận miệng nói vậy thôi."

Sở Uyên xoay người nhìn thẳng hắn, thuận miệng nói?????

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Trong viện rất an tĩnh.

Một lát sau, Sở Uyên nói: "HOÀNG HẬU PHÁ CỦA."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ồ~~."

"Sau này ngươi cứ an an ổn ổn ở hậu cung thêu hoa đi." Sở Uyên giúp hắn vuốt tóc lại ngay ngắn, nói: "Ngoan!"

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay chọt thắt lưng Sở Uyên một cái.

"Này!" Sở Uyên đánh hắn một cái tát: "Lúc Hoàng thượng đang nói...Tứ Hỉ!"

Đoạn Bạch Nguyệt lật người đè hắn dưới thân, kéo vạt áo một bên ra, cúi đầu in một dấu hôn đỏ hồng lên vai hắn.

Tứ Hỉ lén lút nhìn qua khe cửa tiểu viện, sau đó nhanh chóng đứng thẳng người, cái gì cũng không nghe thấy!

"Háo sắc!" Sở Uyên đưa tay chen mặt của hắn biến hình.

"Mấy tháng rồi không hề đụng đến ngươi, ta háo sắc cái gì." Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn chỉnh lại xiêm áo, ôm lên đùi mình: "Nếu không mau chóng dưỡng tốt thân thể thì Hoàng hậu sẽ trèo tường."

Sở Uyên vẻ mặt ghét bỏ: "Ồ."

"Hôn thêm một cái." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Sau đó gọi thợ may vào đo lại kích cỡ, hỉ phục phải sửa xong trong vòng hai ngày."

Sở Uyên thuận miệng hỏi: "Sao lại gấp gáp như vậy?"

"Đúng thế." Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên chóp mũi hắn một cái: "Bởi vì ba ngày sau chúng ta thành thân."

Sở Uyên: "...."

Sở Uyên nói: "Bao lâu sau?"

Đoạn Bạch Nguyệt nắm hai tay của hắn, gằn từng chữ: "BA, NGÀY, SAU."

Chương 183 - Thành thân [Nghe nói Vương gia muốn thành thân với Hoàng thượng]

Sở Uyên nhìn thẳng hắn nhìn nửa ngày.

Đoạn Bạch Nguyệt cảnh giác: "Đừng nói với ta ngươi muốn đổi ý."

Sở Uyên nói: "Ừ."

Đang có ý này.

Ngươi quản ta, ta là hoàng đế.

Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa gò má hắn, quay đầu ra cửa lớn tiếng gọi: "Người đâu!"

"Này!" Sở Uyên lập tức che miệng hắn lại, vội vàng ngồi thẳng dậy, lung tung kéo vạt áo đang rộng mở của mình lại.

"Đùa ngươi thôi." Vẻ mặt Đoạn Bạch Nguyệt mang đầy ý cười thiếu đánh, ho khan hai tiếng nói: "Bên ngoài không có ai đâu, sợ quấy rầy ngươi ngủ nên chỉ cho một mình Tứ Hỉ ở lại thôi."

"...." Tim Sở Uyên đập thình thịch thình thịch.

"Dáng vẻ lười biếng này của ngươi làm sao ta có thể để người khác nhìn thấy được." Ngón tay Đoạn Bạch Nguyệt lướt qua xương quai xanh của Sở Uyên, cánh tay vòng qua ôm hắn vào lòng, cúi đầu một lần nữa hôn sâu.

Trong viện trúc an tĩnh, trong không khí còn có mùi cây cỏ tươi mát, gió hiu hiu se lạnh và ánh mặt trời ấm áp, chỉ cần nhắm mắt đã thấy như đang nằm trong biển hoa mềm mại. Phảng phất nhớ lại một buổi chiều tại Bắc Hành Cung nhiều năm trước, cũng là cảnh sắc tốt nhất, cũng là người yêu thương nhất quan trọng nhất, điều duy nhất không giống, chính là cuối cùng cũng có thể gỡ xuống trách nhiệm nặng nề đè nặng trên vai, toàn tâm toàn ý không hề ràng buộc mà thương hắn.

"Ba ngày sau thành thân, có được hay không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên chôn mặt bên cổ hắn, trong thanh âm lộ ra ý cười nồng đậm: "Ừm."

Tứ Hỉ ngoài cửa nghe vậy mừng rỡ nhướng đuôi mày, đưa tay vô vỗ bụng bự của mình.

Thật sự là rất tốt.

Người may hỉ phục là Chức Cẩm bà bà mời tới từ Giang Nam, còn dẫn theo mười tám tú nương có tiếng ở Hồng Đoạn Lâu, hình dạng rườm rà phức tạp cách mấy cũng có thể sửa xong trong vòng ba ngày. Mặc dù cũng không mời nhiều tân khách nhưng chỉ cần tính riêng những người trong Tây Nam Phủ thì cũng đã vô cùng náo nhiệt đủ để ngồi đầy một bàn tiệc lớn. Trên đường lớn bên ngoài Vương phủ cũng bày bàn tiệc rượu, dân chúng chỉ cho rằng đang ăn mừng Sở quân đại thắng trở về, chen tới chen lui cũng cực kì vui vẻ.

Diệp Cẩn: "....."

Diệp Cẩn: "....."

Diệp Cẩn: "....."

Đoạn Dao kịp thời nói: "Ta dẫn ngươi đi xem trùng!"

Diệp Cẩn hỏi: "Trùng gì?"

Đoạn Dao đưa tay so ra khoảng cách chừng một thước: "Lớn như vậy nè!"

Diệp Cẩn quả nhiên bị hấp dẫn: "Ở đâu?"

"Phía sau núi, sợ chúng cắn Hoàng thượng nên ta mới giấu đi." Đoạn Dao kéo tay hắn chạy nhanh ra ngoài --- đã tới lúc này rồi, chỉ cần đừng ở trong Vương phủ quấy rối, đừng nói là xem trùng, cho dù muốn đem cả động Bách Trùng về Nhật Nguyệt sơn trang thì cũng không phải là không thể thương lượng.

Dù sao ca ca cũng đã một xấp tuổi rồi, khó khăn lắm mới được thành thân một lần.

Buổi tối lúc ăn cơm, Sở Uyên dùng cái muỗng khuấy khuấy chén canh, nói: "Đoạn Bạch Nguyệt."

"Sao vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt vừa nói vừa đưa tới bên miệng hắn một muỗng đậu xào thịt vụn, cộng thêm một muỗng cơm to.

Vì vậy Sở Uyên không thể làm gì khác hơn là nhai nửa ngày nuốt xuống trước, rồi sau đó mới nói: "Ba ngày sau chúng ta sẽ thành thân thật sao?"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Tất nhiên rồi, nếu ngươi thấy chậm thì đổi thành ngày mai cũng được."

Sở Uyên: "...."

"Ta nói nghiêm túc đó." Đoạn Bạch Nguyệt cười: "Tây Nam Phủ đã đợi nhiều năm như vậy, tất cả những thứ cần dùng cho việc thành thân đều đã sớm chuẩn bị xong, chỉ cầm mang ra bày biện là được, nhanh hơn nữa cũng có thể làm kịp."

Sở Uyên nói: "Nha."

"Vừa rồi muốn nói cái gì?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Muốn nói nếu Tây Nam Phủ không đủ người thì Sở quân cũng có thể hỗ trợ một tay." Sở Uyên giúp hắn lau lau miệng: "Có điều xem ra ta đã suy nghĩ nhiều rồi."

"Tây Nam Phủ cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một mình ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: "Chỉ cần an tâm chờ là được."

Đoạn Dao ở bên ngoài nghe được cảm thán vạn lần nghìn lần, nhiều năm như vậy, ca ca nói chuyện cuối cùng cũng có chút tiến bộ rồi.

Thật không dễ dàng.

Hoàng hôn buông xuống, Sở Uyên dẫn Tứ Hỉ đi dạo trong Tây Nam Phủ, vừa vặn gặp được Tiểu Mãn mới từ bên ngoài trở về.

Tứ Hỉ thức thời lui ra, lát sau mang tới một bầu trà nóng, nhẹ tay nhẹ chân đặt trên bàn trong lương đình.

Lương đình: đình nghỉ mát.

"Đi đâu chơi?" Sở Uyên ngồi trên ghế đá, đưa tay kéo Tiểu Mãn ngồi xuống bên cạnh mình.

"Tam Quải Kiều." Tiểu Mãn nói: "Rất nhiều người dân trong thành Đại Lý đều tụ tập lại đó nghe Sở quân kể chuyện chiến tranh, mãi tới khi trời tối đen mới chịu giải tán, rất náo nhiệt."

"Ngươi thích nghe chuyện chiến tranh sao?" Sở Uyên hỏi.

Tiểu Mãn nói: "Ở trong phủ nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, không bằng ra ngoài hít thở không khí."

"Mấy năm trước ở thành Quan Hải lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn còn là một tiểu tử bước đi không vững." Sở Uyên cảm thán: "Chỉ chớp mắt mà đã lớn như vậy rồi."

Tiểu Mãn ngồi bên cạnh hắn, cầm một khối điểm tâm từ từ ăn. Bên hông treo một thanh trường kiếm, lóe ra hàn quang yếu ớt, nhìn qua giống như đã có rất nhiều năm.

Một lúc lâu sau, Đoạn Bạch Nguyệt làm xong chuyện tới tìm người, Tiểu Mãn đứng dậy phủi phủi vụn bánh rơi trên vạt áo, nói: "Nghĩa phụ!"

"Sao ngươi lại ở đây?" Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: "Vừa rồi Kim thẩm thẩm còn đi tìm ngươi, nói trời tối đen rồi mà sao vẫn chưa thấy ngươi về nhà, phòng bếp đang hầm canh cho ngươi đó."

"Vừa văn gặp nhau nên nói chuyện vài câu." Sở Uyên nói: "Nhanh đi ăn cơm đi."

Tiểu Mãn gật đầu, xoay người chạy ra khỏi tiểu viện. Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đứng dậy, nói: "Ngươi thấy nó thế nào?"

"Chỉ hỏi han vài câu thông thường mà thôi, có thể nhìn ra được gì chứ." Sở Uyên nói: "Nhưng nó là người ngươi dạy dỗ, tất nhiên ta cũng yên tâm."

"Định khi nào dẫn nó vào cung?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Nếu Tiểu Mãn đồng ý thì mười ngày sau." Sở Uyên nói: "Theo đại quân ban sư hồi triều."

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Ta sẽ dành thời gian tìm nó nói chuyện." Sớm đem giang sơn này giao phó cho người khác, mới có thể sớm ôm người về nhà.

Lại qua thêm hai ngày, Tư Không Duệ mang theo thê nhi đến Đại Lý, phong trần mệt mỏi, vẻ mặt vui mừng.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay: "Quà tặng."

"Yên tâm, cái này huynh đệ tất nhiên sẽ không quên." Tư Không Duệ vỗ vỗ bờ vai của hắn, lệnh gia đinh kéo vào một xe đẩy, sau khi dỡ bỏ tấm vải bố đậy bên trên thì thấy trên xe đều là bàn giặc y phục, phân thành nhiều chồng lấy dây buộc lại ngay ngắn chỉnh tề, dùng mười năm cũng dư sức có thừa.

...

Vì vậy mọi người mở mắt trừng trừng nhìn Vương gia nhà mình rút đao khỏi vỏ, đem tân khách tới chúc mừng đuổi ra ngoài.

"Ngăn hắn lại." Đoạn Bạch Nguyệt vững vàng rơi xuống đất, tiện tay phóng trường đao trở về giá để binh khí bên cạnh, xoay người lại cung kính nói với Tú Tú: "Mời đệ muội đi bên này."

Tú Tú ôm nhi tử, cũng không quay đầu lại cười cười nói nói theo Đoạn Bạch Nguyệt tới chỗ ở, lưu lại một mình Tư Không Duệ ngồi xổm trước một rừng đao kiếm, hai mắt buồn bã mê ly.

Mau cho ta đi vào, mắc tè.

Vì ngày mai sẽ làm tiệc cưới nên tất nhiên đêm này Tây Nam Phủ sẽ không yên tĩnh, khắp nơi đều là nha hoàn và gia đinh chạy tới chạy lui, ồn ào ầm ĩ, chỉ có tiểu viện của Sở Uyên coi như yên tĩnh.

"Hoàng thượng, đi nghỉ ngơi sớm đi." Tứ Hỉ cười ha hả nói: "Đã không còn sớm nữa, dựa theo quy củ thì đêm nay đôi tân nhân không thể gặp nhau, Vương gia cũng nói là sẽ không tới."

Sở Uyên hoàn toàn không buồn ngủ, nhưng cũng không tìm được việc gì để làm, không thể làm gì khác hơn là bị Tứ Hỉ hầu hạ tắm rửa lên giường. Kết quả trằn trọc hơn một canh giờ sau mà hai mắt vẫn trợn tròn nhìn nóc giường, trong đầu loạn thất bát tao, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng dứt khoát đạp chăn ngồi dậy mang giày xuống giường, muốn ra sân viện hít thở không khí.

Lúc này Diệp Cẩn cũng vừa mới đẩy cửa đi vào, thấy thế có chút kinh hãi, vì sao hơn nửa đêm rồi còn mặc trung y chạy loạn khắp nơi? Trúng tà rồi đúng không?

Sở Uyên giải thích: "Trong phòng bức bối."

Lầu trúc bốn phía lộng gió, bức bối cái gì! Diệp Cẩn đặt mông ngồi xuống đối diện hắn, ánh mắt u oán, cùng một đầu hói thành thân thì có gì đâu mà phải khẩn trương! Vua của một nước, có khí thế một chút được hay không!

"Ngươi.....tìm trẫm có chuyện gì?" Sở Uyên bị hắn nhìn đến mức sau lưng có chút tê dại.

"Không có chuyện gì." Diệp Cẩn bĩu môi, đưa tay lên đỉnh đầu mình vẽ một vòng tròn: "Ai kia, bảo ta tới đây trò chuyện với ngươi."

Sở Uyên bật cười: "Nếu mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi đi, không cần ở đây với ta."

Diệp Cẩn vẫn chưa từ bỏ ý định, nhanh chóng nắm tay ca ca, vẻ mặt thành khẩn nói: "Ngươi có muốn đào hôn không?" Hiện tại còn kịp.

Sở Uyên rút tay về, nhẫn cười: "Không muốn."

Diệp Cẩn than ngắn thở dài, cảm thấy mình cần có thời gian để bình tĩnh một chút. Một lúc thật lâu sau mới lấy bên hông ra một bao bố nhỏ: "Đây, cái này cho ngươi."

"Quà tặng sao?" Sở Uyên hơi ngạc nhiên.

"Cũng không tính là vậy." Diệp Cẩn nói: "Mở ra nhìn thử xem."

Sở Uyên kéo dây rút ra, bên trong là một miếng ngọc bội màu đen rất nhỏ, điêu khắc thành hình dáng lão hổ.

"Năm ngươi sáu tuổi ấy, Hoàng mẫu vốn định tặng cái này cho ngươi, nghe nói là vật hiếm lạ phía tây tiến cống." Diệp Cẩn nói: "Sau lại không biết ngươi giận dỗi chuyện gì không chịu đến, vừa vặn ta tới Cẩm Tú Cung thăm nàng, vì vậy tiện tay thưởng cho ta luôn."

"Còn có chuyện này sao?" Sở Uyên cười cười: "Đa tạ."

"Lưu cái niệm tưởng đi." Diệp Cẩn đứng dậy: "Ta trở về đây, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Sở Uyên gật đầu, nhìn theo hắn đi ra ngoài. Lúc sắp đi ra cửa, đột nhiên Diệp Cẩn ôm khung cửa quay đầu lại, dùng ánh mắt tha thiết nhìn hắn, hai mắt lấp lánh, thật sự không cầm thiến sao? Nhanh gọn, an toàn, không thu tiền.

Sở Uyên lãnh tĩnh nói: "Tứ Hỉ!"

Tứ Hỉ công công tươi cười đầy mặt, như thần binh trời giáng nửa lôi nửa kéo mạnh mẽ đem Cửu điện hạ trở về bên cạnh Thẩm minh chủ. Lúc quay về trúc lâu thì trong viện đã không còn ai, trong phòng cũng rất yên tĩnh, nhẹ tay nhẹ chân vén rèm nhìn vào trong, chỉ thấy Sở Uyên đang nằm nghiêng trên giường, bên gối có một tiểu lão hổ nho nhỏ điêu khắc bằng ngọc đen, ngủ rất ngon. Vì vậy cũng cười ha hả trở về phòng cách vách, thầm nghĩ ngày mai chính là một ngày cực kì trọng đại, phải dậy thật sớm chuẩn bị mới được.

Một đêm an tĩnh, gió thổi nhè nhẹ làm bạn với mùi hoa thoang thoảng vấn vương, buổi trưa hôm sau, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào tiểu viện, Sở Uyên vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt cười tươi như hoa của Tứ Hỉ xuất hiện phía trên: "Hoàng thượng, nên dậy rồi."

"Sớm như vậy?" Sở Uyên ngồi dậy, có chút mơ màng.

"Cũng không còn sớm nữa, mọi người bên ngoài đã ăn cơm trưa xong rồi, Vương gia cũng sắp tới." Tứ Hỉ đỡ hắn ngồi xuống ghế, vắt khăn ấm đưa qua: "Vừa mới sáng sớm mà trong phủ đã rộn ràng cả lên, nghe nói còn có người trắng đêm không ngủ, chỉ sợ hôm nay sẽ xảy ra sai sót gì."

Sở Uyên rửa mặt, dùng nước muối súc miệng xong mới cảm thấy đầu óc thanh tỉnh một chút, vừa mới xoay người đã bị một mảnh đỏ rực đập thẳng vào đáy mắt, Tứ Hỉ ôm hỉ phục trong tay, suýt nữa cười thành một đóa hoa.

....

Kim châm của Hồng Đoạn Lâu làm vũ khí có thể giết người, nhưng dùng để may y phục thêu hoa cũng tuyệt vời nhất thiên hạ. Bởi vì Đoạn Bạch Nguyệt đã dặn dò trước là phải làm hình dáng cách thức đơn giản nên cũng không có hoa văn phức tạp gì, Tứ Hỉ giúp hắn mặc hỉ phục thắt đai lưng, lại đem đầu tóc bó buộc chỉnh tề, trong lúc nhất thời không biết tại sao lại có chút lệ nóng quanh tròng.

Sở Uyên dở khóc dở cười nhìn hắn.

"Hoàng thượng chê cười." Tứ Hỉ vội vàng lau đi nước mắt, ra cửa gọi điểm tâm sáng. Ngay cả bánh bao cũng được gắn cánh hoa màu đỏ tươi, cháo nấu bằng gạo đỏ, ngay cả món rau ăn kèm cũng xào chung với cà rốt bào màu đỏ cam tươi vui.

Sở Uyên còn chưa ăn được hai ngụm thì trong viện đã có tiếng pháo nổ. Tứ Hỉ kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng nhanh tay dọn thức ăn trên bàn đi, ngay cả nửa cái bánh bao trong tay Sở Uyên đang ăn dở cũng bị lấy đi.

Sở Uyên: "...."

Vì sao chỉ mới vào ngày thành thân thôi mà đã không có cơm ăn.

------

"Vương gia tới rồi, đợi lát nữa xong rồi Hoàng thượng ăn tiếp cũng được." Tứ Hỉ giúp Sở Uyên sửa sang lại tóc, vội vội vàng vàng ra mở cửa.

Đoạn Bạch Nguyệt toàn thân hỉ phục đỏ thắm đứng ở cửa, cười nhìn người đang ngồi bên cạnh bàn.

Sở Uyên nói: "Ngốc!"

Đoạn Bạch Nguyệt bước vào phòng, khom lưng ôm hắn vào lòng, thỏa mãn nói: "Thật là đẹp mắt."

"Bây giờ ra cửa sao?" Sở Uyên cười nắm tay hắn.

"Ừ." Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn đứng dậy: "Tây Nam Phủ cũng không có quy củ gì, nhưng dù sao vẫn phải tuân thủ giờ lành, bái đường xong ta sẽ đưa ngươi lui sau núi xem sư phụ."

Sở Uyên gật đầu: "Được."

Mong ngóng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày này, tuy rằng vẫn chưa kịp chiêu cáo thiên hạ, khách mời cũng chỉ có những người thân trong nhà nhưng hai người vẫn như cũ lòng tràn đầy vui mừng, tay trong tay cùng nhau ra cửa. Ngoài tiểu viện Đoạn Dao và Tư Không Duệ cầm xâu pháo đỏ tươi, chỉ chờ tân nhân tới gần sẽ dùng Hợp Hoan hương dẫn lửa. Diệp Cẩn và Tiểu Mãn đứng phía đối diện hai người, bị Kim thẩm thẩm mạnh mẽ nhét vào tay một giỏ gạo đỏ, dặn rất nhiều lần là nhất định phải vung suốt dọc đường đi, sau này mới có thể cơm no áo ấm, tốt đẹp mĩ mãn.

Toàn bộ hạ nhân trong Tây Nam Phủ đều lệ nóng quanh tròng, Vương gia nhà ta rốt cuộc là tính cái đức gì vậy a, cưới Vương phi về nhà cư nhiên lại là Hoàng thượng. Thiên hạ không có bức tường nào che nổi gió, huống chi Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện giấu diếm hôn sự này, nhìn hai chuỗi đèn lồng đỏ sáng ngời treo hai bên cửa Tây Nam Phủ, cùng với tiếng pháo rộn ràng từ sáng sớm đến chiều tối, tất nhiên dân chúng cũng sẽ vội vàng chen lấn trước phủ xem náo nhiệt, hỏi thăm tới hỏi thăm lui, sau khi nghe tin Vương gia đang cùng Hoàng thượng thành thân, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc như bị sét đánh trúng đầu, cứ ngỡ mình nhất thời bị ù tai nên không nghe rõ.

"Nhất bái thiên địa." Tư Không Duệ dắt cổ họng hét lên.

Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay Sở Uyên, cùng nhau quỳ xuống đệm lót dưới sàn.

"Nhị bái cao đường." Tư Không Duệ chắp tay, loáng thoáng có chút khẩn trương, loại thời điểm này nếu lỡ miệng nói sai chữ nào, không biết có bị triều đình phát lệnh truy nã, hoặc là làm liên lụy đến cữu cữu vô tội ở quê hay không!

Hai người quay mặt về phía sau núi, xa xa cúi đầu lạy một lạy.

"Tân nhân giao bái!" Tư Không Duệ cắn nhầm đầu lưỡi một cái, đem hai chữ "phu thê" nuốt trở về. Tuy rằng hắn cũng không ngại cho Đoạn Bạch Nguyệt làm thê, nhưng hiện thực dường như lại là trái ngược, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Sở Uyên mím môi nén cười, một thân hỉ phục đỏ tươi đẹp động lòng người, mắt sáng như trời sao.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, cúi đầu thật sâu lạy một lạy, lúc đứng thẳng dậy lần nữa thì người trước mặt cũng đã viền mắt đỏ bừng.

"Lễ thành!" Tư Không Duệ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt tươi cười khả cúc, dẫn đầu tất cả vỗ tay hoan hô.

Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đứng dậy, hai tay gắt gao nắm cùng một chỗ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta lui sau núi tìm sư phụ."

Sở Uyên gật đầu, trong sân viện đã thu xếp sẵn một cỗ xe ngựa lớn treo đầy hồng trù đoạn, Đoạn Dao và Diệp Cẩn mỗi người một bên, roi ngựa vung lên kéo theo cỗ kiệu từ sau viện ra khỏi Vương phủ, hướng về phía băng thất sau núi.

Nam Ma Tà vẫn nằm trên giường ngọc như cũ, vẻ mặt an tường, trong tay nắm đóa mịch đàm, so với lúc trước, cánh hoa dường như đã hơi xòe ra một chút, mềm mại tròn trĩnh, còn có mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng.

Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên quỳ gối trước cửa sổ, cung kính dập đầu ba cái, lại kính một chung rượu, sau đó mới đứng lên.

"Bữa rượu mừng này, ngủ mất cũng coi như xong." Đoạn Bạch Nguyệt nói với Nam Ma Tà: "Nhưng tiệc mừng ở vương thành kia cũng đừng ngủ, nếu không để bỏ qua rồi, muốn bù lại cũng không còn cơ hội nữa."

"Sư phụ." Sở Uyên cũng nói: "Từ nơi này trở về vương thành, đến khi xây xong tòa nhà lớn cho lão nhân gia ngài, nhiều nhất cũng chỉ mất một hai năm, khi đó cũng nên tỉnh lại rồi đi, nếu không nhỡ Thái phó đại nhân cáo lão hồi hương, sư phụ còn muốn trêu tức hắn thì sẽ phải chạy tới nhà cũ Đào gia ở Hàng Châu mới có thể tìm được người."

Băng thất quá lạnh, Đoạn Bạch Nguyệt cũng không dám để Sở Uyên ở đây lâu, đành phải nói với sư phụ thêm mấy câu rồi dẫn người trở về phủ. Bận rộn quá nhiều việc, sắc trời cũng dần dần tối sầm lại, trên đường lớn trong thành, dòng người đến đây ăn tiệc nối dài không dứt, thấy cơm gạo nếp Bát Bảo trên bàn tiệc mà chỉ những khi thành thân người ở tây nam mới dùng đến thì mới tin Tây Nam Phủ tổ chức lễ thành thân là sự thật, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút ngũ vị tạp trần ----Vương gia bị đồn đãi thành dã tâm lang sói nhiều năm như vậy, còn tưởng rằng một ngày nào đó sẽ thật sự dẫn binh đánh vào vương thành soán ngôi xưng đế, không ngờ cuối cùng cư nhiên lại thành Hoàng hậu, cái gì gọi là trong cõi u minh tự có thiên ý, tình tiết khúc chiết ly kỳ như vậy, ngay cả trong hí kịch cũng không ai dám xướng.

Trong Tây Nam Phủ, một bàn tiệc rượu tưng bừng bày ra ở tiền thính, chiên chần hầm rán hải vị sơn trân sắp đầy một bàn. Mấy năm trước lúc Tư Không Duệ thành thân, đã từng bị Đoạn Bạch Nguyệt dẫn theo một đám hồ bằng cẩu hữu trút vài vò rượu, say như chết bất tỉnh nhân sự, suýt chút nữa đã bị Tú Tú ném ra khỏi động phòng. Kể từ ngày đó hắn đã nghĩ chờ khi người này thành thân nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời, nhưng vạn lần không nghĩ tới người này cuối cùng cư nhiên lại cưới một Hoàng thượng, không thể làm gì khác hơn là lòng tràn đầy tiếc nuối vùi đầu mãnh liệt ăn thịt, dù sao một xe bàn giặt y phục bằng gỗ lê gắn bông cúc vàng kia cũng không rẻ, ít nhất phải ăn đủ vốn.

Sở Uyên trọng thương chưa lành không thể uống rượu, chỉ có thể dặm chút vị rượu vào trong ly nước, nhưng ngay cả như vậy Đoạn Bạch Nguyệt cũng không cho phép hắn uống nhiều, dứt khoát phân phó hạ nhân đổi thành nước trà xanh ---Lễ vật Ôn Liễu Niên tặng, là Nga Mi Phiêu Tuyết khó khăn lắm mới mua được từ một thương đội.

Qua ba tuần rượu, thức ăn cũng vơi đi hơn phân nửa. Hoàng thượng động phòng tất nhiên không người nào dám nháo, nhưng quá quạnh quẽ cũng không tốt, cuối cùng chính là Tiểu Mãn lấy hết can đảm trèo lên giường nhảy nhảy một hồi, lại lung tung ném vào trong chăn mấy viên đường Bát Bảo, coi như nháo xong đôi tân nhân, sau đó luống cuống tay chân xông ra ngoài, giữa tiếng vỗ tay rầm trời của mọi người mặt đỏ tới tận mang tai.

Nháo động phòng: một tập tục trong đám cưới của người hoa, còn được gọi là "Ba ngày không phân cao thấp lớn nhỏ." , tân lang tân nương thậm chí cả cha mẹ tân lang tân nương đều bị mọi người pha trò trêu chọc, người bị trêu chọc không được tức giận, nếu không sẽ phá hỏng bầu không khí tân hôn vui vẻ. Đương nhiên, người nháo động phòng cũng không được quá phận, không thể nháo quá lâu, tránh quấy rầy tân lang tân nương nghỉ ngơi.

Đoạn Bạch Nguyệt cười đóng cửa lại, xoay người nói: "Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên ta thấy Tiểu Mãn chân tay luống cuống thế này."

"Thiếu niên lão thành, là định trước để làm Hoàng thượng." Sở Uyên rót chén trà: "Ngươi dạy hắn rất tốt."

"Có một thứ, ta quên đưa cho ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt thả lên trên bàn một cái hộp: "Lễ vật Đại đương gia tặng."

"Không phải đã có trà của Ôn ái khanh rồi sao?" Sở Uyên ngạc nhiên.

"Ôn đại nhân là Ôn đại nhân, Triệu đại đương gia là Triệu đại đương gia, một người là thần, một người là....Khụ!" Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Mở ra xem thử đi."

Sở Uyên buồn cười: "Một người là cái gì?"

"Ta không biết." Đuôi mày Đoạn Bạch Nguyệt nhướng lên, kề sát vào hắn vẻ mặt vô tội nói: "Ngươi nói cái gì thì là cái đó."

"Miệng lưỡi trơn tru." Sở Uyên ấn chốt mở hộp, sau khi mở ra thì thấy bên trong là hai chén rượu, màu trắng trong suốt hơi ngả xanh lam, lóng lánh hoa mỹ.

"Là ngọc Bích Thiên, sản vật của Đông Hải." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Trị giá nhất định rất xa xỉ, người bình thường khó mà thấy được, chắc là Vân tiền bối đưa cho hắn đó."

Sở Uyên đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua chén rượu: "Ừ."

"Sau chiến dịch Đông Hải, vô luận là Đại Sở hay hải ngoại đều bắt đầu lan truyền tin đồn nói Triệu đại đương gia và Vân tiền bối là phụ tử." Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười cười: "Lần này tặng chúng ta hai chén rượu còn phải lén lút giấu Ôn đại nhân." Hàm ý trong đó không nói cũng hiểu.

"Ta không có ý định quấy rầy tiền bối." Sở Uyên nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại: "Đợi sau này không làm hoàng đế nữa, cùng nhau đi tìm tiền bối uống chén rượu cũng không muộn."

"Muốn cùng người khác uống rượu thì chờ thêm năm năm mười năm nữa cũng được, nhưng chén rượu đêm nay một khắc cũng không thể chờ." Đoạn Bạch Nguyệt cầm bình ngọc đựng rượu trên bàn, rót ra hai chén rượu màu hồng nhạt: "Là Phi Hà ngươi thích, vò này đặc biệt càng ngọt hơn một chút."

Sở Uyên nhận lấy chén rượu, cùng hắn nhẹ nhàng lồng cánh tay vào nhau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Mấy tháng rồi không uống giọt rượu nào, cho dù là Phi Hà thanh thuần ngọt ngào thì sau khi vào miệng cũng thấy bên tai nóng lên, hơi có chút men say. Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn nhấc bổng lên, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống chăn gấm trên giường.

"Nhìn ta làm gì?" Sở Uyên hỏi.

"Đẹp." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: "Đợi nhiều năm như vậy, tới lúc này lại cứ ngỡ như đang nằm mơ."

Sở Uyên nhéo nhéo gương mặt hắn: "Đau không?"

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Đau."

"Ngươi không hề nằm mơ." Sở Uyên xích tới gần tựa cằm lên vai hắn, cánh tay vòng qua ôm lấy tấm lưng vững chắc của hắn, cười nhẹ nói: "Chúng ta thật sự thành thân rồi."

Đoạn Bạch Nguyệt rút dây buộc tóc trên đầu hắn ra, đôi môi ấn lên mái tóc đen dài mượt như gấm vóc, từng tấc từng tấc. Tứ Hỉ đứng bên ngoài chờ đến sốt ruột nóng nảy, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đại nghịch bất đạo ho khan hai tiếng ---Kim thẩm thẩm đã dặn không biết bao nhiêu lần, muốn Hoàng thượng phải tắm thùng nước suối này trước khi giờ lành qua đi, vì sao đến bây giờ rồi vẫn chưa tuyên mình đi vào hầu hạ a.

Sở Uyên cười đẩy Đoạn Bạch Nguyệt ra: "Cả người toàn mùi rượu, không cho phép lên giường."

"Đêm động phòng hoa chúc còn để ý nhiều chuyện như vậy làm chi." Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, ghé vào cổ hắn mạnh mẽ duyện hôn một hồi rồi mới lưu luyến thả người.

"Đây cũng không phải là quy củ ta định ra, là quy củ của Tây Nam Phủ nhà ngươi." Sở Uyên nhéo nhéo mũi hắn: "Đi đi thôi, tân lang quân, nước tắm của ngươi ở phòng sát vách, gọi Tứ Hỉ vào đây."

Đoạn Bạch Nguyệt thở ngắn than dài, sang phòng cách vách ngâm mình trong thùng nước thơm ngào ngạt kia, sau đó đợi nửa ngày cũng không thấy Tứ Hỉ tới gọi, vì vậy phất tay gọi Đoạn Niệm tới: "Còn chuyện gì cần phải làm nữa không?"

"Không có không có." Đoạn Niệm vội vàng lắc đầu: "Theo lẽ thường thì Hỉ bà bà còn phải kéo tay tân nhân dạy quy củ, nhưng Kim thẩm thẩm nói quy củ trong toàn thiên hạ hôm nay đều là do Hoàng thượng định ra, miễn đi cũng được."

Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, kêu hắn trở về chỗ ở rồi cũng xoay người về phòng ngủ. Tứ Hỉ đã gọi người nâng dục đũng ra ngoài, trong phòng cũng đã dọn dẹp chỉnh tề, Sở Uyên đang ngồi trên giường, chỉ mặc một bộ sa y đơn giản màu đỏ, yên lặng nhìn hắn cười.

Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ chỉ vì ánh mắt này, cho dù muốn hắn phải chờ thêm mười năm nữa cũng được.

Dưới lớp chăn đỏ thêu long phượng được Tiểu Mãn ném vào không ít đường Bát Bảo, nhặt lên từng viên thì quá mất thời gian, Đoạn Bạch Nguyệt dứt khoát cuộn chăn lại, đem chăn và toàn bộ đường Bát Bảo ném xuống mặt đất, đưa tay rút đai lưng của hắn ra, để hắn nằm xuống giường không ngừng duyện hôn.

Sở Uyên thở hồng hộc, cùng hắn trao đổi một nụ hôn ngọt ngào kịch liệt rồi mới đưa tay đẩy ra, đáy mắt ẩm ướt có chút mờ ảo, nhưng còn chưa kịp trở lại bình thường thì đã bị triền miên ngăn chặn đôi môi.

Cách một tầng sa y mỏng manh, bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt xoa nắn từng tấc từng tấc thân thể đẹp đẽ, cảm nhận từng trận từng trận run rẩy và tiếng rên rỉ không chút nào che giấu của hắn. Sở Uyên đưa tay cởi áo Đoạn Bạch Nguyệt vứt trên mặt đất, nến đỏ đầu giường lay động, dưới vầng sáng ấm áp nhàn nhạt, say đắm đến hầu như không thấy rõ vẻ mặt của đối phương.

Đoạn Bạch Nguyệt lấy thuốc mỡ ra, ngậm vành tai hắn nhẹ nhàng an ủi, một tay vòng qua thắt lưng rắn chắc của hắn nâng lên, đầu ngón tay không cẩn thận đụng đến vết thương, đáy mắt có nhiều hơn vài phần thương tiếc, động tác cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

"Được rồi." Sở Uyên ghé vào tai hắn khàn giọng nói nhỏ, cằm tựa trên đầu vai, khóe mắt bị tình dục nhuộm một tầng ửng đỏ.

Đoạn Bạch Nguyệt ném hộp thuốc mỡ qua một bên, phất tay thả tầng tầng lớp lớp màn giường, che lại cảnh xuân vô hạn.

Hồi lâu sau, hai tay Sở Uyên ôm chặt tấm lưng dày rộng rắn chắc của Đoạn Bạch Nguyệt, trầm luân mê loạn thút thít nỉ non, không thể nói rõ là đau đớn hay là vui sướng, chỉ biết trong lúc mơ màng vẫn luôn có người ghé vào bên tai nói lời thâm tình, thứ càng thỏa mãn hơn thân thể, chính là trái tim.

Sắc trời bên ngoài dần dần sáng lên, trong phòng ngủ cuối cùng cũng yên tĩnh hơn một chút. Đoạn Bạch Nguyệt vuốt tóc mai ướt đẫm của hắn, dịu dàng hôn lên khóe mắt vươn đầy lệ quang, dần dần di chuyển xuống ngậm cánh môi hắn lần nữa.

Sở Uyên hơi né tránh.

Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, một lần nữa ôm chặt hắn vào lòng: "Không khi dễ ngươi nữa, ngủ ngon."

Chương 184 - Tân hôn [Cưới về nhà rồi cũng không cho ăn cơm]

Sáng sớm ngày hôm sau, một con mãng xà cực lớn màu đen trắng chậm rãi bò trên nóc phòng, Đoạn Dao thấy vậy chấn kinh, chạy như bay tới ôm bỏ chạy, Diệp Cẩn đứng trong vườn hoa xa xa nhìn thấy, tâm tình rất phức tạp.

Đoạn Dao ôm mãng xà quăng vèo một cái, nghiêm túc giải thích: "Không có độc!" Nghìn vạn lần đừng nói ngươi muốn cướp hôn.

"Vừa mới sáng sớm, các ngươi đứng ở đây làm chi?" Kim thẩm thẩm bưng một giỏ gạo đỏ, quay đầu lại nhìn cửa viện đóng chặt cách đó không xa, cười nói: "Sợ là phải một lúc lâu nữa Hoàng thượng và Vương gia mới có thể thức dậy, đừng đứng ở đây nói chuyện kẻo làm ồn đến hai người."

"Chúng ta lập tức đi ngay!" Đoạn Dao giơ tay bảo đảm.

Diệp Cẩn bị hắn kéo thất tha thắt thểu chạy đi, mỗi bước mỗi lần quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm.

Vẫn là rất muốn đưa ca ca đi khỏi đây.

"Bên ngoài có người đang nói chuyện sao?" Sở Uyên nhắm mắt lại hỏi.

"Là Dao nhi, làm ồn ngươi ngủ hả?" Đoạn Bạch Nguyệt đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn, giọng nói trầm thấp ôn nhu: "Thời gian còn sớm, ngủ thêm một giấc nữa đi."

Sở Uyên xoay xoay trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái, không bao lâu sau đã ngủ say, tỉnh lại lần nữa đã tới buổi trưa, vừa mở mắt ra đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt tựa bên cạnh mình, vẻ mặt nhu tình mật ý.

"Ừm...." Giọng nói có chút khàn khàn.

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người xuống giường, rót cho hắn chén nước: "Ta đoán ngươi sẽ khó chịu, vẫn hâm nóng suốt."

Sở Uyên gắng gượng ngồi dậy, vừa uống một ngụm đã nhíu mày: "Thuốc?"

"Bảo vệ cổ họng của ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Uống hết cái này trước rồi ta lấy cho ngươi thêm chén nước ấm."

"Không cho phép lại gần ta như thế." Sở Uyên vươn ra một ngón tay đẩy hắn ra xa: "Lui về phía sau, xuống giường."

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên giường, hai tay chống cằm, nghe lời nói: "Nha."

Sở Uyên uống cạn chén thuốc, lại uống thêm vài chén trà nhỏ nữa mới thấy cổ họng dễ chịu hơn một chút. Xiêm y tối hôm qua mặc sau khi tắm xong đã bị Đoạn Bạch Nguyệt xé đến thất linh bát lạc ném ở bên giường, không thể mặc được nữa, cũng không thấy động tĩnh của Tứ Hỉ ngoài cửa, Sở Uyên bọc chăn muốn xuống giường thay y phục, lại bị hắn nắm mắt cá chân xích lõa, đẩy cả người ép nằm trở về giường.

"Đừng làm rộn." Sở Uyên kéo lỗ tai hắn: "Đã qua giờ ngọ rồi, ngoan!"

"Ừ." Đoạn Bạch Nguyệt vùi đầu vào cổ hắn gặm cắn, hơi thở mập mờ nóng bỏng, hai tay cũng không an phận luồn vào chăn, nắm thắt lưng tinh tế của hắn chậm rãi trượt xuống.

Sở Uyên tựa cằm lên đầu vai Đoạn Bạch Nguyệt , bĩu môi: "Ta đói."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Sở Uyên nhìn nóc giường buồn bã nói: "Sau khi thành thân với ngươi rồi, ngay cả cơm cũng không cho ta ăn sao?"

Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, cuối cùng cũng chịu thả người, ho khan hai tiếng: "Ta đi gọi Tứ Hỉ vào."

Toàn thân Sở Uyên đau nhức, hơi cử động một chút cũng phải nhíu mày. Tứ Hỉ nhẹ tay nhẹ chân hầu hạ hắn rửa mặt, xiêm y là do Kim thẩm thẩm chuẩn bị sẵn từ sáng sớm nay, chất liệu vải là vân văn tuyết cẩm mà Đoạn Bạch Nguyệt thường mặc nhất, màu sắc thuần trắng kiểu cách đơn giản, để có không khí tân hôn vui vẻ nên phần đai lưng được may thêm hai đường chỉ đỏ, Tứ Hỉ chỉnh lý y phục chỉnh tề rồi cười nói: "Hoàng thượng mặc bộ này thật sự rất đẹp, lão nô đi gọi Vương gia vào ngay, theo quy củ thì ngày đầu tiên sau đêm tân hôn, chính tay Vương gia phải chải đầu cho Hoàng thượng."

Sở Uyên tiện tay cầm lược, đợi nửa ngày cũng không thấy người tới, vì vậy đẩy cửa định ra ngoài tìm, lại vừa vặn thấy Đoạn Bạch Nguyệt nhảy xuống từ phía trên tường viện.

"..."

Đoạn Bạch Nguyệt giải thích: "Đi quen rồi." Nếu không còn phải lòng vòng nửa ngày trời.

Sở Uyên buồn cười: "Lúc trước nhìn ngươi leo tường ở trong cung thành thạo như vậy, hóa ra từ nhỏ cũng đã không đi cửa chính."

"Không phải tại ta nóng vội trở về sao." Đoạn Bạch Nguyệt phủi phủi bụi bám trên người: "Vừa rồi gặp Kim thẩm thẩm, nàng dặn dò ta rất nhiều chuyện rất nhiều lần, sợ ngươi chịu ủy khuất."

"Ngày đầu tiên sau tân hôn đã không cho cơm ăn, quả thật ủy khuất." Sở Uyên vỗ vỗ sườn mặt hắn, đồng tình nói: "Chờ ta trở về vương thành rồi, sẽ phân phối ít bạc tới cho Tây Nam Phủ của ngươi." Mọi người không cần phải chịu đói nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, nắm tay hắn ngồi trước gương đồng, lấy lược ra chải mái tóc đen dài cho hắn rồi buộc lại đàng hoàng, cúi người nhìn vào mắt người trong gương.

"Cười cái gì?" Sở Uyên nói: "Ngốc chết."

"Cao hứng." Đoạn Bạch Nguyệt tựa cằm trên vai hắn, thở dài nói: "Thật sự không muốn thả ngươi về vương thành."

Sở Uyên ngả người về phía sau dựa vào lòng hắn: "Ít nhất cũng phải đi chọc giận Thái phó đại nhân một lần."

"Nói cũng phải." Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên bị thuyết phục, kéo hắn đứng dậy: "Nhưng phải nói trước a, lần này trở về vương thành, không cho phép ngươi đứng sai đội."

Sở Uyên gật đầu: "Được được được, đều theo ý ngươi."

Dù sao Đại Sở cũng chỉ có một Hoàng hậu này, muốn sủng thì cứ sủng đi, kiêu căng một chút cũng không sao.

Đối với địa vị trước mắt này, Đoạn Bạch Nguyệt rất là thỏa mãn.

Các tướng sĩ Đại Sở ngoài thành cũng nghe được tin tức, ngày hôm qua Hoàng thượng và Vương gia vừa mới thành thân, có điều cũng không ai cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao đoạn quan hệ này tất cả mọi người đều đã biết, lúc này thành thân cũng coi như xuôi gió xuôi nước, chẳng qua là trong lòng ai nấy khó tránh khỏi xoắn xuýt, không biết tương lai chuyện thái tử phải giải quyết như thế nào.

Chạng vạng tối hôm đó, Sở Uyên dẫn Tiểu Mãn leo lên tường thành, nói: "Có thật là ngươi đã quyết định theo trẫm vào cung không?"

Tiểu Mãn gật đầu: "Dạ phải."

Sở Uyên nói: "Sau này cũng không được phép hối hận."

Tiểu Mãn hỏi ngược lại: "Vì sao phải hối hận?"

"Có thể tương lai ngươi sẽ phát hiện, những năm tháng được sống tại Tây Nam Phủ này mới là đoạn hồi ức ngươi trân quý nhất." Sở Uyên nói: "Hoàng cung không thể so được với giang hồ, một khi đi vào, cũng đồng nghĩa với việc không thể bước ra được nữa, ngươi hiểu không?"

Tiểu Mãn khẳng định: "Ta sẽ không muốn trở ra."

Sở Uyên cười cười: "Trả lời nhanh như vậy?"

"Ta biết tiến cung có nghĩa gì." Tiểu Mãn nói: "Nghĩa phụ nói, trong cung còn có không ít người của sở gia, đều đã được tuyên triệu vào cung nhiều năm trước, tuổi tác lớn hơn ta, có thể lực hơn ta, cũng có nhân mạch hơn ta."

Nhân mạch: những mối quan hệ xã hội, ở đây chỉ phe phái, những người ủng hộ trong triều đình.

"Nhiều năm trước trẫm không biết có ngươi." Sở Uyên nói: "Ngôi vị hoàng đế người người đều muốn, nhưng cuối cùng chỉ có một người có thể đoạt được, chỉ cần trong thân thể có dòng máu người sở gia, muốn ngồi lên vị trí này thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình tranh đoạt, hiểu không?"

"Vậy sau khi tiến cung rồi, Hoàng thượng sẽ không quản ta, nghĩa phụ cũng sẽ không quản ta, có đúng hay không?" Tiểu Mãn lại hỏi.

"Ngươi có thể chọn ở lại Tây Nam Phủ." Sở Uyên cười: "Chọn sống theo ý mẫu thân ngươi, an an ổn ổn, trẫm sẽ không ép buộc ngươi."

Tiểu Mãn suy nghĩ chốc lát, nói: "Ta vẫn muốn vào cung."

Sở Uyên lắc đầu: "Một khi đã hạ quyết định, muốn đổi ý cũng không còn kịp nữa, ngươi còn có thời gian năm ngày để suy nghĩ."

Tiểu Mãn nói: "Ta tiến cung, để mẫu thân ở lại Tây Nam Phủ."

Sở Uyên nghe vậy ngoài ý muốn: "Ngươi muốn vào cung một mình?"

Tiểu Mãn gật đầu: "Nếu trong cung có nguy hiểm, tạm thời ta không đủ khả năng bảo hộ mẫu thân."

Sở Uyên nhìn thẳng hắn chốc lát, cười nói: "Được, ngươi còn có điều kiện gì nữa không? Nói ra một lần đi, trẫm đều đáp ứng ngươi."

"Thật vậy sao?" Tiểu Mãn nói: "Vậy ta muốn biết Thẩm tướng quân và Ôn đại nhân."

Màn đêm che khuất chân trời đen kịt, khi hai người về tới Vương phủ thì tất cả mọi người đều đã ngủ, xung quanh lặng im, chỉ có một mình Đoạn Bạch Nguyệt đang ngồi trong viện hóng mát uống rượu, đèn lồng đỏ dán chữ "囍" tỏa ra ánh sáng ấm áp trong bóng đêm.

"Cũng biết ngươi không ngủ." Sở Uyên ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Ngươi lại không cho ta đi theo." Đoạn Bạch Nguyệt lấy ly rượu trong tay hắn đi: "Vết thương chưa lành, không cho phép uống."

Hạ nhân nhanh chóng bưng hai chén chè lên, Sở Uyên ăn hai ngụm, ngẩng đầu nói: "Ngươi nhìn ta làm cái gì?"

Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào, bất đắc dĩ nói: "Chí ít cũng phải nói ta biết ngươi cùng Tiểu Mãn nói với nhau chuyện gì, sao lâu như vậy mới về nhà."

"Người ngươi tự mình dạy dỗ mà vẫn không yên tâm sao?" Sở Uyên đút cho hắn một muỗng chè: "Hiện tại ta lại có chút lo lắng, đưa hắn về cung rồi, chỉ sợ chẳng được bao lâu thì những ngươi khác đều sẽ bị...ưm."

"Gì mà khoa trương như vậy, cho dù là người bước ra từ Tây Nam Phủ thì cũng rất biết đạo lý a." Đoạn Bạch Nguyệt cầm muỗng qua, tiếp tục đút chè cho hắn ăn: "Tiểu quỷ kia mới vừa qua mười tuổi thôi, Dao nhi mười ba mười bốn tuổi vẫn còn thích khóc nhè, nhìn thấy bánh bao nhân đường là đứng chôn chân tại chỗ không chịu đi." Nào có bản lĩnh giết người phóng hỏa.

"Chờ xem đi." Sở Uyên thở dài một hơi: "Có điều cũng không sao, nếu những người trong cung kia không đoạt được, lấy cớ xưng bệnh cáo ốm đi xa tha hương, làm một Vương gia nơi đất phong xa xôi nào đó cũng có thể an ổn trải qua cả đời, còn nếu đã cố ý muốn tranh ngôi vị hoàng đế, cơ hội là ta cho, không tranh được cũng không thể oán bất cứ người nào."

"Đều tùy ngươi, không nhắc những chuyện này nữa." Đoạn Bạch Nguyệt đút hắn ăn muỗng chè cuối cùng trong chén: "Tân hôn mới ngày thứ ba, chẳng lẽ không phải là nên ngoan ngoãn nằm trong ngực ta, nhuyễn ngọc ôn hương mới là chính sự. Chạy tới quân doanh nửa ngày trời chưa nói, về nhà rồi vì sao vẫn còn muốn nói đạo lý này nọ."

"Hai ngày nay ngươi có chút miệt mài quá độ." Sở Uyên đứng dậy, xoay người đi vào phòng: "Đêm nay không được phép xằng bậy nữa." Nếu không phạt ngươi ngủ sàn nhà.

Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi: "Chỉ hai ngày cũng gọi là miệt mài quá độ sao?"

"Nghe lời, ngươi là Hoàng hậu." Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn an ủi: "Phải đoan trang rụt rè một chút."

Đoạn Bạch Nguyệt thành thật nói: "Rụt rè không nổi."

Sở Uyên nói: "Tứ Hỉ!"

"Tứ Hỉ bị Diệp Cốc chủ gọi đi rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên không hiểu: "Tiểu Cẩn gọi Tứ Hỉ đi làm cái gì?"

"Ta không biết." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Lúc gần đi còn nói phải đêm khuya mới có thể trở về, bảo ta hầu hạ ngươi tắm rửa."

Sở Uyên: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Có muốn đi ngâm ôn tuyền không?"

Sở Uyên nói: "Tây Nam Phủ cũng có ôn tuyền ư?"

"Đương nhiên là có." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ngay trong Tây viện, tuy không có đại điện điêu khắc tinh tế như trong cung nhưng cũng rất thoải mái, có đi không?"

Sở Uyên gật đầu: "Đi, có điều ngươi không được phép xuống nước."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Vì sao mới thành thân hai ngày mà đã có khuynh hướng bị biếm lãnh cung rồi?

Sở Uyên cùng hắn tay trong tay chậm rãi đi bộ tới Tây viện, vừa đẩy cửa ra đã thấy một chỗ ôn tuyền lộ thiên, xung quanh chẳng có cái gì che chắn, phía sau còn có một mảng rừng cây thật lớn.

"...."

"Làm sao vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: "Cứ như vậy...cởi ra?"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ừ, nếu không thì sao?"

Sở Uyên nói: "Rõ như ban ngày không mặc xiêm y tắm, ngươi còn nói nói hùng hồn như vậy." Đúng là người man rợ.

"Lại không có ai tới." Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay định mở đai lưng của hắn thì Sở Uyên cũng đã vội vàng lùi về phía sau hai bước tránh thoát, nói: "Muốn tắm ngươi tắm một mình đi, không cho phép đụng vào ta!"

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Xấu hổ ư?"

Sở Uyên tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, giục: "Mau xuống nước ngâm!"

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: "Ngươi lại không chịu tắm, một mình ta thì ngâm ôn tuyền cái quỷ gì."

Sở Uyên nói: "Bởi vì ta muốn nhìn."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Sở Uyên nói: "Mau cởi y phục!"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ngươi đùa giỡn ta."

"Thì đã sao?" Sở Uyên đắc ý: "Hoàng hậu của trẫm." Muốn đùa giỡn thế nào thì đùa giỡn thế đó, không hề trái pháp luật!

"Cũng được." Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, xoẹt xoẹt hai cái cởi áo ngoài áo trong ném qua một bên, lộ ra nửa thân trên tinh mỹ tráng kiện. Sở Uyên đưa tay về phía hắn ngoắc ngoắc, Đoạn Bạch Nguyệt vừa mới bước lại gần hai bước thì từ trong cánh rừng phía sau núi đã truyền đến một tiếng hét thảm thiết.

"Cứu mạng aaaaaaaaaaaaaaa!" Một bóng đen lăn ầm ầm từ giữa sườn núi xuống.

"Giọng điệu này dường như có chút quen tai." Sở Uyên sửng sốt.

Đầu Đoạn Bạch Nguyệt lại đau như muốn nứt ra: "Là Đồ Bất Giới."

Haerie: Đồ đại sư chính là người xui xẻo nhất hệ liệt đó mấy chế, giống như bị cuộc đời bỏ quên a. Thanh niên thì yêu Tam Vương phi của Tây Nam Phủ, đánh ba năm vẫn không cướp được người rồi còn bị lừa ngồi dưới tàng cây hơn mười năm với lý do cực kì củ chuối ^O^, đón xem chương sau để biết ổng xui như nào nhé:)))).

Chương 185 – Hồi cung [Đào đại nhân ngươi tạm thời đừng ngất]

Thị vệ của Tây Nam Phủ canh giữ gần đó nghe được động tĩnh, từ bốn phương tám hướng chạy tới cánh rừng cứu viện. Sở Uyên cầm lấy y phục bên cạnh giúp Đoạn Bạch Nguyệt mặc vào, hỏi: "Hắn vẫn luôn ở Tây Nam Phủ này sao?"

"Không phải, lần trước gặp hắn là đang ở vương thành." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Tuy nói người này vô học vô thuật, ăn to nói lớn đầu óc không đủ dùng, nhưng nếu không có hắn thì chỉ sợ ta cũng không phát hiện được trên người ngươi có Nguyệt Minh Cổ, vì vậy lúc đó ta liền cho hắn chút bạc, bảo hắn trở về quê nhà an ổn sống tiếp những năm tháng còn lại."

"Đây cũng không có vẻ gì là an ổn sống." Sở Uyên ngước ngước cằm: "Kìa, tới rồi."

"Hiền chất!" Đồ Bất Giới mặt mũi bầm dập, nhìn có chút khốn đốn.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Bẩm Vương gia, vị đại sư này gặp đàn ong độc." Thị vệ nói: "Đã đuổi đi hết rồi."

"Về phủ bôi thuốc trước đi." Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Đó là Kim Châm thẩm thẩm nuôi, nếu kéo dài thêm nửa canh giờ nữa độc khí công tâm thì thần tiên cũng khó cứu."

Đồ Bất Giới nghe vậy hồn bay phách tán, cũng không kịp tố khổ nữa, theo sát phía sau thị vệ trở về Tây Nam Vương phủ. Sở Uyên ngồi xổm xuống lấy tay khua khua nước trong ôn tuyền, nói: "Đi thôi, chúng ta cũng về phủ."

"Không xem Hoàng hậu tắm nữa ư?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Có tiếng kêu cứu quỷ khóc thần sầu vừa rồi, hứng thú gì cũng mất hết." Sở Uyên nhoài người lên lưng Đoạn Bạch Nguyệt, lười biếng nói: "Không muốn đi đường, ngươi cõng ta."

Đoạn Bạch Nguyệt nhấc người hắn lên, lắc lư cõng hắn trở về, thuận tiện than thở: "Còn tưởng lên làm Hoàng hậu rồi là có thể mỗi ngày ngồi kiệu lớn tám người khiêng đi dạo khắp nơi." Không ngờ lúc này còn phải cõng Hoàng thượng.

Sở Uyên cười, nắm vành tai hắn kéo kéo.

Kim thẩm thẩm tốn ước chừng một canh giờ mới rút hết độc châm trên người Đồ Bất Giới ra, sau khi bôi thuốc mỡ vào thì cả gương mặt đều đen kịt, nhìn hết sức buồn cười. Đoạn Dao nghe được tin tức cũng chạy tới xem náo nhiệt, thấy vậy thầm nhe răng, chẳng trách ca ca không cho tẩu tẩu tới đây, đích xác là cảnh tượng ám ảnh.

"Tiền bối tìm Bổn Vương có chuyện gì?" Đoạn Bạch Nguyệt kéo qua một cái ghế ngồi xuống.

"Hiền chất." Đồ Bất Giới mặt sưng miệng méo, nói chuyện có chút khó khăn: "Ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua Tây Nam Phủ nên muốn vào trong phủ thăm hỏi hiền chất."

Đoạn Dao khó hiểu: "Vậy thì sao tiền bối không đi cửa trước?" Mảnh rừng phía tây kia khắp nơi đều là rắn rết kiến chuột, đủ loại côn trùng sâu bọ đầy rẫy ra, không chú ý kỹ còn có con cọp chạy loạn, bị bầy ong độc cắn là còn nhẹ đó, may mắn là không gặp đàn rắn độc.

"Ta vốn dĩ muốn đi cửa chính a." Đồ Bất Giới bi phẫn nói: "Nhưng ngoài cửa thành dân chúng xếp hàng dài vô tận, đợi ba ngày cũng chưa chắc đã có thể vào thành, ta không nhịn được gây gổ với thị vệ, vì vậy dứt khoát đi đường vòng, muốn từ phía sau núi chạy vào Vương phủ."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đồ Bất Giới nghẹn khuất nói: "Lần này ta cũng không có quấy rối, một mực thành thành thật thật xếp hàng, khó khăn lắm mới chờ tới lượt ta, ai biết thị vệ kia vừa nghe ta tới từ Nam Dương thì lại bắt ta đi về xếp lại, vì vậy mới giận giữ không kềm chế được đánh nhau."

Hiện tại thánh thượng đang ở Tây Nam Phủ, dân chúng khắp mười dặm xung quanh đều muốn nhìn, cho dù không thể thấy được chân nhân thì cũng muốn chen vào thành Đại Lý đi một vòng, bởi vậy nhiều ngày nay cửa thành cực kỳ đông đúc, mặc dù Tây Nam Phủ và Sở quân đều điều động nhân thủ đi hỗ trợ nhưng cũng không ngăn nổi lượng dân chúng kéo tới càng ngày càng đông, xếp hàng hai ba ngày cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Tiền bối đi từ Nam Dương tới đây sao?"

"Đúng vậy!" Nhắc tới chuyện này, Đồ Bất Giới càng cảm thấy tức giận, méo miệng kể nửa ngày mới nói rõ được sự tình. Năm đó sau khi nhận bạc từ Đoạn Bạch Nguyệt, hắn đích xác đã trở về quê nhà sống một đoạn thời gian, nhưng cuộc sống quá an ổn không có gì làm cũng thật buồn chán, sau lại nghe nói Sở quân đang đánh trận ở Nam Dương nên lập tức dong thuyền ra biển, dự định tìm Đoạn Bạch Nguyệt xin làm phục dịch, kết quả tìm người dẫn đường không đáng tin, cư nhiên cả hai đều lạc đường, cuối cùng đã không tìm được Sở quân mà ngược lại còn trôi tới một đảo hoang, ở đó ròng rã mấy tháng trời suýt chút nữa chết đói.

Đoạn Dao nhìn hắn, trong mắt tràn ngập đồng tình.

Đồ Bất Giới còn muốn kể chuyện tiếp nhưng Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn nước bọt tràn lan thật sự có chút phiền lòng, vì vậy lập tức phái Đoạn Niệm đưa hắn về khách phòng nghỉ ngơi, sau đó xoay người trở về phòng ngủ.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Sở Uyên vẫn đang chờ hắn.

"Chuyện gì cũng không xảy ra." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Hắn vốn định ra biển tìm ta nương tựa, kết quả trên đường đi thì bị lạc, mãi tới khi chúng ta đánh trận xong rồi vẫn chưa thể tìm được Sở quân. Khó khăn lắm mới mò mẫm tìm về Đại Sở, lại nổi lên xung đột với thủ vệ ở cửa thành Đại Lý, dưới cơn nóng giận muốn vòng lên phía sau núi vào phủ tìm ta cáo trạng, nhưng thật không khéo hết lần này tới lần khác đụng phải bầy ong độc Kim thẩm thẩm nuôi."

Sở Uyên: "...."

"Người này quá xui xẻo, sau này ngươi phải cách xa hắn một chút." Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên đứng dậy, đưa tay cởi khuy áo.

"Ngươi định sẽ an trí hắn thế nào?" Sở Uyên hỏi.

"Chờ vết thương lành rồi lại cho hắn chút bạc, phái người đưa về quê." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Thật sự không được nữa thì đuổi hắn tới Truy Ảnh Cung tìm Tiểu Dư." Tóm lại đừng ở Tây Nam Phủ là được.

Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn: "Chẳng trách Tiểu Ngũ không muốn trở về." Có một ca ca như thế này, cũng không có chỗ để tố khổ.

Hai người cũng không đem đoạn nhạc đệm này để ở trong lòng, dù sao những ngày có thể sống nhàn nhã ung dung ở Tây Nam Phủ như thế này cũng không nhiều lắm, suốt ngày nắm tay nhau còn ngại thời gian trôi quá nhanh, đâu có rãnh rỗi đi quản Đồ Bất Giới gì đó. Chuyện đầu tiên hai người làm mỗi sáng sớm khi mở mắt ra, chính là nghiêng đầu nhìn xem đối phương có ở bên cạnh mình hay không, không cần vào triều sớm, cũng không có những chuyện vặt vãnh loạn thất bát tao làm phiền lòng, bên ngoài hương hoa thoang thoảng suối chảy rì rào, mây trắng làm nổi bật nền trời xanh lam, thỉnh thoảng còn có thể thấy trên mái hiên có một ít....khách không mời mà đến.

Đoạn Bạch Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: "Đoạn Dao!"

"Tới liền tới liền!" Một thân ảnh nhẹ nhàng linh hoạt chỉ chốc lát đã rơi xuống nóc nhà, trong tay cầm bao bố và chổi, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt quét sạch sẽ rắn rết bò cạp nhện độc, khiêng lên vai nhanh chóng biến mất: "Các ngươi tiếp tục."

Sở Uyên nhẫn cười, hai tay vòng qua ôm cổ Đoạn Bạch Nguyệt, nhắm mắt lại hôn lên môi hắn.

Kim thẩm thẩm mỗi ngày hầm mỗi loại canh bổ dưỡng khác nhau, nhìn Sở Uyên thấy gầy, nhìn Diệp Cẩn cũng thấy gầy, chỉ hận không thể một ngày cho ăn năm bữa, thầm nghĩ hoàng cung không có cơm ăn hay sao, vì sao thắt lưng người nào cũng nhỏ xíu như thế? Ôn Liễu Niên hít hít mũi nhanh nhẹn đi tới phòng bếp, ngồi xổm bên bếp lò kiên nhẫn chờ, mỹ kì danh viết "Nếm thử thức ăn" —Dù sao Hoàng thượng và Diệp Cốc chủ đều rất kén ăn, rất cần Thừa tướng đại nhân ăn trước một chén nếm thử mùi vị.

Vài con nhện cực lớn nhàn nhã bò qua lan can, Đoạn Bạch Nguyệt nâng tay vung ra một đạo chưởng phong, tươi cười đầy mặt ôm Sở Uyên vào lòng: "Có muốn ăn chè hay không?"

"Không cần, buổi tối còn có canh xương sườn hầm." Sở Uyên lau lau miệng: "Vừa rồi ngươi làm cái gì?"

Đoạn Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc: "Luyện công."

Sở Uyên hỏi: "Rắn hay bò cạp?"

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Con nhện."

Mặc dù tất cả mọi người trong Tây Nam Phủ đều cất giấu, nhưng không chịu nổi số lượng quá nhiều, ba không năm lúc vẫn có vài con chạy tới, rất khổ não.

Nhưng trùng nhiều cũng có chỗ tốt, cho tới một ngày trước khi đi, Sở Uyên đã có thể mặt không đổi sắc nhìn một đàn rết đủ kích thước lớn nhỏ bò vèo vèo qua trước mặt, cứ như đang ở trong ngự hoa viên ngắm hoa.

Diệp Cẩn bi thương đỡ trán, cảm thấy ca ca giống như đã hết thuốc chữa rồi.

Thấy đại quân sắp ban sư hồi triều, Kim thẩm thẩm rất là không nỡ, các bà bà thẩm thẩm trong phủ cũng không nỡ, nguyên liệu mua về dùng để hầm canh bổ đã dùng hết đâu, vì sao không thể ở trong phủ thêm một thời gian nữa?

"Lần sau trở lại cũng không biết là khi nào." Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, hai tay ôm lấy gương mặt Sở Uyên: "Mười ngày này trôi qua thật đúng là nhanh."

Sở Uyên ngồi dưới hành lang, nhìn phong cảnh vừa mới trở nên quen thuộc quanh mình, trong lòng cũng có chút phiền muộn. Hạ nhân đưa tới một vò Phi Hà vài quả ngân hạnh(bạch quả) chua, dùng chung rất đặc sắc.

"Một chén là được rồi." Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn châm rượu: "Uống xong mau vào phòng nghỉ ngơi, sáng mai còn phải dậy sớm."

"Ngươi có biết hiện tại ta muốn nhất điều gì không?" Sở Uyên nhận lấy chén rượu.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Muốn tiểu quỷ kia lớn nhanh một chút."

Sở Uyên cười: "Ừ."

Đoạn Bạch Nguyệt rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

"Mấy ngày trước Tiểu Mãn hỏi ta, rốt cuộc thì làm hoàng đế có tốt hay không." Sở Uyên nói.

"Rồi sao? Ngươi trả lời thế nào?" Đoạn Bạch Nguyệt thả vò rượu xuống.

"Làm hoàng đế thật ra rất tốt." Sở Uyên nói: "Đứng trên vạn người mà, nếu không tốt thì tại sao lại có nhiều người dù bị đánh vỡ đầu cũng muốn tranh đoạt như thế."

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: "Sau đó nó lại hỏi ngươi, nếu làm hoàng đế tốt như vậy thì vì sao còn muốn thoái vị, có đúng hay không?"

Sở Uyên cười nói: "Ngươi thật sự rất hiểu nó."

"Ta cũng nói rồi, nó là do một tay ta dạy dỗ, tất nhiên cũng hiểu rõ." Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một miếng dưa mật: "Nếu không ta cũng sẽ không đồng ý để nó tới vương thành, ở lại bên cạnh ngươi."

Dưa mật: chỉ những loại quả có hình cầu, bầu dục hoặc hình quả chanh, da trơn nhẵn có vết rạn, màu vàng sẫm hoặc màu cam đỏ quất, thịt dưa giòn nhiều nước, vị cực ngọt, bao gồm lê, táo, đào mật và các loại quả có vị ngọt đậm đà.

Sở Uyên tựa đầu vào vai Đoạn Bạch Nguyệt, thích ý nhắm mắt lại.

Làm hoàng đế tất nhiên rất tốt, nhưng có một số người một số việc, so với ngôi vị hoàng đế còn quan trọng hơn. Nửa đời trước đã là đao quang kiếm ảnh, nửa đời sau cũng nên nhàn nhã thong dong tiêu diêu tự tại, như vậy mới không uổng phí cuộc đời này.

Đoạn Bạch Nguyệt uống xong chén rượu cuối cùng, nhấc bổng hắn lên ôm trở về phòng ngủ.

Một đêm hết sức ôn tồn.

Sáng sớm hôm sau, quân đội Đại Sở nhổ trại lên đường, nối đuôi nhau đi về phương bắc. Dân chúng chen chúc hai bên đường đi, vô cùng lưu luyến, vì sao lại đi sớm như vậy, thịt khô dự trữ trong nhà còn chưa mang ra xào hết mà.

Tư Không Duệ khó có được cùng thê nhi ra khỏi nhà, tất nhiên không muốn đi theo Sở quân nhàm chán như vậy, hai ngày trước đã thu xếp bọc y phục đi Giang Nam, nói muốn du sơn ngoạn thủy tới vương thành. Độc ong trên người Đồ Bất Giới chưa tiêu, nói chuyện vẫn còn nhiễu nước bọt ròng ròng, nhưng cũng không chịu an an ổn ổn ở lại Tây Nam Phủ dưỡng thương, cố ý muốn theo Sở quân cho bằng được. Đoạn Bạch Nguyệt vừa thấy hắn thì đầu đã đau như muốn nứt ra, Đoạn Niệm không thể làm gì khác hơn là để Tiết Hoài Nhạc an bài hắn tới đội ngũ Sở quân cuối cùng, hi vọng Vương gia nhà mình có thể mắt không thấy tâm không phiền.

Đại Lý cách vương thành đường xá xa xôi, mặc dù đại quân di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể nhưng từ lúc xuất phát mới đầu tháng ba gió xuân ấm áp, đến vương thành cũng đã là cuối thu, lá phong đỏ rực tràn khắp dãy núi hầu như nhuộm đỏ ráng mây.

"Còn có mười ngày nữa thôi." Đoạn Bạch Nguyệt chui vào xe ngựa: "Rốt cuộc cũng tới nơi rồi."

Sở Uyên nắm tay hắn: "Ừm."

"Sao vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh hắn.

"Không có gì." Sở Uyên nói: "Chỉ là đang suy nghĩ, đường xa như vậy, ngươi đi đi về về đã gần hai mươi năm."

"Cũng không uổng công, có đúng hay không?" Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Đừng nghĩ lung tung, bên ngoài phong cảnh rất đẹp, có muốn cùng ta cưỡi ngựa một lát không?"

Sở Uyên gật đầu, được hắn dắt tay ra khỏi xe ngựa. Một tiếng huýt sáo vang lên, hai con tuấn mã sóng vai tuyệt trần phóng đi, bỏ đại quân ở tít đằng sau.

Diệp Cẩn xắn tay áo, hùng hổ nói: "Chạy loạn cái gì! Cũng không sợ gặp phải sơn tặc!"

Đoạn Dao quay đầy lại nhìn mấy vạn đại quân phía sau: "Ừ."

Ngươi cao hứng là tốt rồi.

Bên trong vương thành, quan tiên phong đã truyền tin tức về từ lâu. Dân chúng vui mừng khôn xiết, đều chuẩn bị thức ăn và rượu ngon tốt nhất trữ sẵn trong nhà, chờ nghênh tiếp các tướng sĩ đại thắng trở về. Lưu Đại Quýnh vô cùng cao hứng xách lồng chim đi dạo trên đường phố, nhìn bức họa Tây Nam Vương kim quang lòe lòe trong cửa hàng thi họa, rất là thỏa mãn.

"Đại nhân!" Vừa mới dạo qua vài con hẻm nhỏ thì đã thấy một đội gia đinh gánh kiệu thình lình xuất hiện trước mắt, vẻ mặt cực kỳ lo âu.

Lưu Đại Quýnh vội vàng hỏi: "Có phải lão Đào bị bệnh rồi hay không?"

Gia đinh liên tục gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: "Không chịu cho đại phu khám bệnh, chỉ nói muốn mau chóng mời Lưu đại nhân tới phủ nói chuyện."

"Chậc chậc." Lưu Đại Quýnh đưa lồng chim cho tiểu tư trong phủ mình, sửa sang lại y quan, leo lên kiệu tới phủ Thái phó.

Đào đại nhân quả nhiên đang nằm trên giường, thở ngắn than dài, sống không bằng chết.

"Đây là làm sao vậy?" Lưu Đại Quýnh ngồi xuống bên giường, đưa tay đẩy đẩy: "Hoàng thượng của ta đại thắng trở về, ngươi nên xem lại dáng vẻ sầu đời của mình đi." Mau đứng dậy đi ăn đồ nướng!

"Ngươi cái lão hồ ly này, đã sớm biết rồi có phải hay không?" Đào Nhân Đức ngồi phắt dậy, túm lấy khăn ấm trên trán hung hăng ném qua.

"Ta biết cái gì nha?" Lưu Đại Quýnh mở to hai mắt.

"Hoàng thượng và Tây Nam Vương...Này, aiiii!" Đào Nhân Đức vừa nghĩ tới chuyện này là đầu lại đau như muốn nứt ra, đành phải nằm trở lại giường.

Lưu Đại Quýnh nhanh miệng nói: "Hoàng thượng và Tây Nam Vương cùng nhau đi đánh giặc, cũng không phải hôm nay ngươi mới biết, đâu phải chuyện to tát gì."

"Ngươi cứ vờ vịt đi." Đào Nhân Đức khoát khoát tay: "Đi ra ngoài đi ra ngoài, ta muốn một mình suy ngẫm xem phải ứng đối việc này như thế nào."

"Vậy nói trước a, ta cũng không hiểu ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì." Lưu Đại Quýnh đứng dậy chắp tay cáo từ, vừa ra tới cửa lại nói: "Đúng rồi, lần trước ta nói với ngươi nhiều năm trước Tây Nam Phủ thu dưỡng một tiểu hài tử, ngươi phái người đi thăm dò rồi đúng không?"

Đào Nhân Đức vội vàng phủ nhận: "Không có."

"Trên danh nghĩa là nghĩa tử của Tây Nam Vương, nhưng ngũ quan so với Hoàng thượng khi còn bé giống nhau như đúc, ngươi đoán xem vị thế tử này sẽ là ai?" Lưu Đại Quýnh nhíu mày.

Đào Nhân Đức trầm mặc nhíu mày.

"Nghe lão đệ khuyên một câu, có một số việc nếu Hoàng thượng đã quyết tâm muốn làm thì đừng nói là ta, cho dù toàn bộ triều đình văn võ bá quan máu tươi kim điện thì cũng không khuyên được." Lưu Đại Quýnh nói: "Từ nhiều năm trước cứng rắn không chịu lập hậu tuyển phi, đến tuyên triệu tôn tử thừa tự của các vị Vương gia trong hoàng tộc vào cung, thế cục hôm nay vốn đã định sẵn từ rất lâu trước kia rồi, chẳng qua là trước đây chúng ta không hiểu, hiện tại đã hiểu mà thôi."

"Nhưng chuyện này....còn ra thể thống gì a!" Đào Nhân Đức sốt ruột suýt nữa lão lệ tung hoành.

"Hôm nay giang sơn tứ hải thanh bình, thái tử cũng có rồi, ngươi còn muốn lấy cái gì để áp chế Hoàng thượng?" Lưu Đại Quýnh hạ thấp giọng: "Nói một câu đại nghịch bất đạo một chút, thời đại thịnh thế này là do Hoàng thượng nam chinh bắc chiến từng bước từng bước đoạt về, nhưng nếu bức hắn đến đường cùng, một mình hủy hết cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, đạo lý này ngươi phải hiểu rõ ràng."

Sắc mặt Đào Nhân Đức nhất thời trắng bệch.

Lưu Đại Quýnh vỗ vỗ hắn: "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta phải về rồi, cứ từ từ mà suy nghĩ, hiểu rõ tình thế một chút, Hoàng thượng lúc này cũng không phải là người mới đăng cơ kia nữa."

Nghe tiếng cửa phòng loảng xoảng loảng xoảng đóng lại, vẻ mặt Đào Nhân Đức đờ ra như khúc gỗ nhìn nóc giường, hồi lâu sau cũng không nói gì.

"Xuống đây!" Trên sơn đạo ngoài thành, Sở Uyên nói: "Bị người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì!"

"Nhìn thấy thì đã sao? Ta không được phép giúp tức phụ nhà mình hái quả dại ăn ư?" Đoạn Bạch Nguyệt nhảy từ trên cây xuống, đưa cho hắn một chùm quả căng nhẵn mọng nước: "Ăn đi, chỉ mùa này mới có thôi."

Sở Uyên cầm trong tay, thấy chùm quả đỏ đỏ vàng vàng rất đẹp mắt.

Đoạn Bạch Nguyệt lau khô một quả đút cho hắn: "Cái này gọi là quả Phượng nhi, tên hơi tục một chút nhưng lại là loại quả ăn ngon nhất núi này." (Cũng không biết vì sao loại quả có tên là "tiểu phượng hoàng" này lại bị gọi là tên tục nữa =.=)

"Đưa cho Ôn ái khanh một ít đi." Sở Uyên nói: "Đúng là ăn rất ngon."

"Có Triệu đại đương gia ở đây, ngươi còn sợ Ôn đại nhân không có gì ăn sao?" Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn lau miệng: "Tốt lắm, ngày mai vào vương thành rồi thì cũng không thể tùy tiện như thế này nữa." Dù sao để dân chúng nhìn thấy Hoàng thượng ngồi xổm trên mặt đất ăn bánh bao gặm dã quả, cũng không thích hợp lắm.

Sở Uyên kéo vạt áo hắn lau tay, sau khi cùng hắn tay trong tay đi dạo xuống núi thì thấy bên cạnh Ôn Liễu Niên quả nhiên cũng có mấy chùm quả mọng, trên đống lửa còn đang nướng cá và bánh màn thầu, thậm chí còn có vài quả bắp ngô không biết lấy từ đâu ra.

"Ăn chậm một chút." Triệu Việt giúp hắn vỗ vỗ lưng: "Lại không ai cướp của ngươi, gấp gáp cái gì."

"Ngươi không hiểu." Ôn Liễu Niên nắm con cá nướng, vẻ mặt ngưng trọng. Ngày mai sẽ vào vương thành, vào vương thành, chỗ Đào đại nhân kia mình phải đi ứng phó — Kia chính là một lão đầu suy yếu bảy tám mươi tuổi a, chỉ hơi chịu kích thích một chút thôi cũng sẽ ôm ngực mặt mày trắng bệch, thấy Hoàng thượng và Tây Nam Vương cùng nhau luyện võ cũng sẽ cả kinh thất sắc, huống chi lần này là muốn thành thân.

Vạn nhất không trấn an tốt, chưa biết chừng sẽ xảy ra nhân mạng.

Trái lo phải nghĩ, vẫn rất là muốn từ quan trở về Giang Nam, dù sao nam nhân của mình cũng rất anh tuấn, cho dù chỉ bán bức họa thôi thì chuyện ăn mặc cũng có thể không cần sầu lo.

Tướng sĩ một vòng xung quanh đều rất đồng tình với Ôn đại nhân.

Thừa tướng Đại Sở cũng không dễ làm.

"Tiểu Cẩn." Thẩm Thiên Phong đứng bên ngoài xe ngựa nói: "Sao không ra ngoài ăn uống? Đang làm cái gì vậy?"

"Thuốc." Diệp Cẩn vén rèm lên, phất tay gọi Chương Minh Duệ tới bên cạnh mình: "Nếu như ngày mai vị Đào Thái phó kia ngất đi, ngươi chỉ cần chú ý ghim ngân châm lên đầu hắn cho tốt là được."

Chương Minh Duệ nơm nớp lo sợ: "Dạ."

Diệp Cẩn hít sâu một hơi, ngồi trở lại trong xe ngựa tiếp tục phối thuốc.

Dù mười Sở Hằng cộng lại cũng không dọa người bằng một lão nhân này.

Trong lúc mọi người đang lo lắng không yên như vậy thì Sở Uyên lại vô cùng tự tại, thậm chí còn đùa giỡn Hoàng hậu của mình một chút, hai người ầm ầm ĩ ĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tứ Hỉ tới nhắc nhở mới tỉnh ngộ, dắt nhau vào trướng bồng nghỉ ngơi.

Cách đó không xa, Đồ Bất Giới đang ngồi bên đống lửa, nước bọt tung bay chia sẻ cuộc gặp gỡ bất ngờ của mình ở Nam Dương, một chiếc thuyền lớn một đoàn người, mang theo vài phần sắc thái huyền bí và quái dị, các tướng sĩ Đại Sở vây quanh hắn nghe đến say sưa.

Lúc nửa đêm, một cơn mưa tí tách tí tách rơi xuống khu rừng. Sở Uyên bất giác nhích người rúc vào lòng người bên cạnh, Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn qua tai, đem người ôm chặt hơn chút nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi những giọt sương đọng trên lá cây còn chưa kịp bị ánh bình minh chiếu bay hơi hết thì các tướng sĩ Đại Sở đã xếp hàng chỉnh tề chờ xuất phát, trên gương mặt đã bớt đi vẻ mệt mỏi mấy ngày trước, tràn đầy cõi lòng đều là niềm vui sướng khi sắp về tới nhà.

Đào Nhân Đức cùng Thẩm Thiên Phàm dẫn theo văn võ bá quan, từ sáng sớm đã đứng chờ ở ngoài cửa Sùng Đức, dân chúng cũng chen chúc hai bên đường đi, những người có thân nhân tham gia quân đội chờ không nổi đã bắt đầu gạt lên từ lâu, nhón chân lên trông ngóng đại quân có thể di chuyển nhanh một chút, nhanh hơn nữa đi vào thành.

Lúc chính ngọ, xa xa chợt truyền đến tiếng trống và tiếng kèn lệnh rõ ràng âm vang, giống như tiếng sấm từ chân trời vọng lại. Cửa thành màu đen chậm rãi mở ra, chiến kì tung bay phần phật tựa như thủy triều đều đặn tràn vào, gió thổi lá bay xào xạc, không khí cuối thu trong vương thành cũng nhuốm một phần trang trọng và thê lương.

Sở Uyên mặc chiến bào minh hoàng, mang bội kiếm bên hông đi trước vạn quân, Đoạn Bạch Nguyệt giục ngựa theo sát phía sau, bạch y ngân quan, tư thế oai hùng tràn trề sinh lực. Tiếp theo đó là Tiết Hoài Nhạc cùng với mấy vạn tướng sĩ trẻ tuổi của Sở quân, minh kích lượng qua, nhịp bước đều đặn hữu lực gần như chấn động vùng đất dưới chân cũng rung lên nhè nhẹ.

Bạch y ngân quan: y phục màu trắng, mũ miện buộc tóc bằng bạc.

Minh kích lượng qua: trong này minh và lượng đều có nghĩa là sáng, lóe sáng ánh kim ấy, còn kích và qua là hai loại vũ khí đánh giặc.

"Ngô Hoàng vạn tuế!" Trăm quan đồng loạt quỳ xuống đất, dân chúng cũng lập tức dập đầu tại chỗ, cung nghênh đế vương trẻ tuổi chinh chiến trở về.

"Ngô Hoàng vạn tuế!" Hơn mười vạn tướng sĩ Đại Sở quỳ một gối xuống, tiếng hô rung trời. Đoạn Bạch Nguyệt xoay người xuống ngựa, còn chưa kịp vén vạt áo lên thì Sở Uyên cũng đã nắm cổ tay ngăn lại.

Giữa đất trời gió thổi mây trôi, Sở Uyên cười cười, nắm tay hắn từ từ đi lên tường thành. Cả không gian mới đây còn ầm ĩ náo động trong nháy mắt đã trở nên tĩnh lặng không gì sánh được, cuồng phong gào thét cuốn qua trường nhai, dấy lên vô số cát lá bụi trần, hầu như không còn có thể nhìn rõ vạn vật thế gian.

Trường nhai: đường phố dài.

Hai người mười ngón tương khấu, sóng vai nhìn xuống mấy vạn thần dân bên dưới, những năm tháng tam quỷ vân quyệt đằng đẵng trước kia bây giờ lại như mờ như ảo, phảng phất như đã cách xa cả một thế hệ, chỉ có nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến trái tim là chưa từng thay đổi, dù chỉ là một khoảnh khắc.

Đoạn Bạch Nguyệt cởi áo choàng của mình ra, nhẹ nhàng bao lấy người Sở Uyên: "Về cung?"

Sở Uyên gật đầu, đưa tay giúp hắn sửa sang lại cổ áo, nụ cười sáng ngời ấm áp.

Đào Nhân Đức được người đỡ đứng dậy, bước đi liêu xiêu không vững.

Ôn Liễu Niên cũng vội vã bước theo phía sau, vừa nhìn vừa thấy nơm nớp lo sợ, Diệp Cốc chủ vẫn chưa vào thành, hiện tại ngươi cũng không thể ngất xỉu được.

Trong hoàng cung tất cả đều như cũ, cây mai cũng đã sớm được dời về trồng trong sân viện của tẩm cung, chờ mùa đông rực rỡ khai hoa. Tứ Hỉ bị nhiễm phòng hàn trên đường trở về vương thành, vì vậy đổi thành mấy tiểu nội thị hầu hạ trong tẩm cung, vừa vào cửa đã thấy Hoàng thượng và Tây Nam Vương đang ngồi trước gương đồng nói chuyện, vẻ mặt nơm nớp lo sợ đến nỗi cũng không dám ngẩng đầu lên, thậm chí lúc lui ra cửa còn suýt nữa lật úp thùng nước tắm.

Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ mặt mình: "Nhìn ta hung dữ như thế sao?"

"Thủ đoạn độc ác làm hại hậu cung, nếu không thì sao có thể gọi là Hoàng hậu được." Sở Uyên đưa cho hắn một chén trà nhỏ: "Có điều khí thế của ngươi như vậy còn chưa đủ, so với mẫu hậu năm đó quả thật kém xa."

Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp: "Như thế này thì sao?"

Sở Uyên đánh giá: "Như vậy rất giống người bị cắt đứt chân."

Đoạn Bạch Nguyệt ngửa mặt lên trời, cam chịu thua kém: "Thì ra Hoàng hậu cũng không dễ làm."

"Nếu không thì sao? Ngươi cho rằng làm Hoàng hậu là có thể ngày ngày dùng tổ yến súc miệng hả?" Sở Uyên dùng sức kéo hắn dậy: "Đứng lên, tắm rửa rồi theo ta tới ngự thư phòng."

Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: "Tổ huấn có dạy Hậu cung không được phép tham dự triều chính."

"Từ hôm nay trở đi, trong cung cũng sẽ không có quy củ này nữa." Sở Uyên nắm lỗ tai hắn kéo kéo: "Sau này Hoàng thượng duyệt tấu chương, Hoàng hậu nhất định phải ngồi bên cạnh."

Đoạn Bạch Nguyệt nỗ lực tranh thủ một chút: "Dạo trước khi còn đánh giặc ngươi cũng không nói như thế."

"Phải không?" Sở Uyên giúp hắn cởi y phục.

"Phải." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ngươi nói sau khi vào cung ta cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày nằm trên thảm lông công dùng tổ yến súc miệng, nghe xướng ca hí kịch."

Sở Uyên kéo hắn vào dục đũng: "Ngươi nhớ lầm rồi, làm gì có chuyện này."

Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi: "Hoàng thượng cũng có thể lừa dối để có thể thành thân được sao?"

"Ừ, vậy lừa ngươi, như thế nào?" Sở Uyên đứng cạnh dục đũng, nhướng mi: "Nói thêm một câu nữa, ta liền gọi các ma ma đi vào tắm cho ngươi."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Cái này...không được tốt lắm." Nam nữ thụ thụ bất thân.

Sở Uyên nói: "Người đâu!"

Đoạn Bạch Nguyệt lập tức ngồi xuống dục đũng, nhận thua im miệng.

Một đám tiểu nội thị ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, không biết tiếng gọi "Người đâu!" vừa rồi của Hoàng thượng là thế nào, rốt cuộc có nên đi vào hay không — theo lý mà nói thì phải đi vào, nhưng Tứ Hỉ công công đã phân phó trước là phải học cách đoán thánh ý, không thể càn rỡ xông vào tẩm cung.

May mắn là một lúc lâu sau cũng không thấy bên trong truyền ra thanh âm nào nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt giúp Sở Uyên lau khô tóc: "Mệt không? Ngủ một giấc nhé?"

"Uống chén trà là được rồi." Sở Uyên nói: "Truyền thêm chút điểm tâm ăn lót dạ, sau đó tới ngự thư phòng."

"Từ lúc bị trọng thương ở Nam Dương đến nay cũng không có được mấy ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa." Đoạn Bạch Nguyệt than thở: "Ngươi cũng ỷ có Diệp Cốc chủ, chẳng xem thân thể của mình ra gì."

"Đi xem một chút rồi trở lại thôi." Sở Uyên năn nỉ hắn: "Có được hay không?"

Đoạn Bạch Nguyệt nhéo mũi hắn một cái: "Hôm nay ta cố ý để trống nửa ngày, chính là vì muốn cho ngươi nghỉ ngơi, ngày mai còn dự khánh điển và yến tiệc cả ngày, đoán chừng lại phải tới giờ tý nửa đêm mới xong được."

"Không còn cách nào, phải luôn luôn làm một hoàng đế tốt, mới có thể an tâm dung túng ngươi ở hậu cung kiêu xa dâm dật." Sở Uyên nói: "Thế nào, muốn lương đình bạch ngọc, hay là giường lớn rải đầy trân châu?"

Diệp Cẩn vừa đi tới cửa đã nghe một câu như thế, nhất thời rất muốn đỡ tường hôn mê, đây là lại đang nói cái quỷ gì!

Sở Uyên: "...."

Vì sao cũng không ai thông truyền?

Nhìn hai tai hắn đỏ rực gần như muốn nhỏ máu, Đoạn Bạch Nguyệt nhịn nửa ngày mới không bật cười ra tiếng.

"Rất nhiều đại nhân đều đã chờ bên ngoài ngự thư phòng." Diệp Cẩn giơ hai tay ra so một chút: "Mỗi người ôm một chồng tấu chương dày như vậy!"

"Thái phó đại nhân thì sao?" Sở Uyên hỏi.

"Cũng ở trong số đó, nhưng trên tay ngược lại không có gì cả." Diệp Cẩn nói: "Nhìn sắc mặt trắng bệch, thần tình ngưng trọng ngồi trên lan can, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì."

Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau.

"Ám vệ của Nhật Nguyệt sơn trang đang giúp một tay canh chừng hắn, Chương thái y và Ôn đại nhân cũng ở đó." Diệp Cẩn nói: "Đợi ngươi tuyên hắn vào ngự thư phòng, ta cũng sẽ đi theo." Trận tuyến lớn như vậy, chỉ cầu mong đừng xảy ra chuyện gì không may nữa.

Sở Uyên nghe vậy có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không còn cách nào khác. Đợi Diệp Cẩn đi xa rồi, Đoạn Bạch Nguyệt mới nói: "Như thế này xem ra, vị phu tử trước kia dạy ta học chữ tại Tây Nam Phủ quả thật chính là thiên hạ đệ nhất người tốt." Bị nhét trùng cũng không tức giận, nắm vứt đi rồi lại tiếp tục chi, hồ, giả, dã, sẽ không nổi cáu, sẽ không tìm phụ vương cáo trạng, lại càng không quản mình tương lai phải thành thân với người nào.

Chi, hồ, giả, dã: các trợ từ thường dùng trong cổ văn, đùng dể diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.

"Khi còn bé ta sợ Thái phó đại nhân, là vì công khóa học không tốt sẽ bị phạt." Sở Uyên nói: "Lúc vừa mới đăng cơ thì lại lo lắng hắn sẽ bị Lưu gia lôi kéo hoặc ám sát, vẫn như cũ cả ngày lo lắng thấp tha thấp thỏm. Hiện tại khó khăn lắm mới mạnh mẽ ngồi vững ngôi vị, rồi lại sợ hắn trong cơn tức giận sẽ dựng đứng đuôi sam mà chết. Tỉ mỉ ngẫm lại, thật đúng là không có khắc nào có thể an tâm."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Cái lão đầu chết —vị lão nhân gia đó, rốt cuộc khi nào mới chịu cáo lão hồi hương?"

"Không biết." Sở Uyên nắm hai lỗ tai của hắn lắc qua lắc lại: "Có lẽ phải đợi ngươi sinh nhi tử cho ta xong đã."

Tây Nam Vương thái độ thành khẩn: "Ta tận lực."

"Hoàng thượng, Vương gia." Nội thị đứng bên ngoài dè dè dặt dặt nói: "Nên khởi giá tới ngự thư phòng rồi."

"Đi thôi." Sở Uyên nâng cằm Đoạn Bạch Nguyệt lên, kề sát vào hôn một cái: "Có nạn cùng chịu."

"Vạn nhất hắn thật sự bị ta tức chết thì sao? Ngươi lại sẽ tức giận." Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi: "Phu thê vốn là chim cùng rừng, hừm, đều tự bay."

"Đi chuẩn bị một cỗ nhuyễn kiệu." Sở Uyên cũng không để ý đến hắn, đẩy cửa ra phân phó: "Đưa Vương gia tới ngự thư phòng."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

"Dạ!" Nội thị nhanh chóng nhận lệnh, chỉ một lát sau đã đưa tới một cỗ nhuyễn kiệu màn che bốn phía, màn liễn vàng nhạt thắt nơ xanh tím, gió thổi hương thơm ngào ngạt.

Một mình Sở Uyên ngồi trên loan giá, đi ngự thư phòng.

Loan giá: xe ngựa hoặc kiệu dành cho hoàng đế.

Nội thị cung kính nói: "Mời Vương gia."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Bổn Vương có thể tự mình đi qua đó."

"Vương gia!" Nội thị đồng loạt quỳ xuống đất, khóc rống nói: "Kính xin Vương gia không nên làm khó chúng tiểu nhân."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Vì vậy người trong toàn bộ hoàng cung đều thấy được Tây Nam Vương ngồi trong nhuyễn kiệu thật lớn, hương thơm nồng nàn tỏa ra xung quanh, được đưa vào ngự thư phòng.

Tâm tình của các chư vị đại nhân đang chờ trong viện rất là phức tạp, đó là loại tình huống gì thế?

Đoạn Dao vốn đang nằm trên nóc nhà hóng mát, thấy vậy cũng trợn mắt há hốc mồm, ca ca có thể nào đừng mất mặt như vậy hay không? Tây Nam Phủ cũng đâu phải nhà nghèo cửa nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc gì đâu, vì sao phải tỏ ra mình là thổ tài chủ một cách đột phá như vậy? Vừa mới vào cung đã bắt người khác giăng màn mỏng che kín khiêng đi.

Thổ tài chủ: giàu có một vùng.

Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt vân đạm phong khinh, ôm quyền hành lễ với các vị đại nhân đang đứng chờ, sau đó bước nhanh vào ngự thư phòng.

Sở Uyên tựa cằm trên long án, nhìn hắn khúc khích cười.

"Buổi tối sẽ trừng phạt ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt búng sau gáy hắn một cái.

Sở Uyên lại cười thêm một lúc nữa mới ngồi dậy, gọi nội thị tuyên từng vị đại nhân vào thư phòng.

Có những lời đồn đãi như dòng nước ào ào đổ về vương thành lúc trước, cùng với một màn ở tường thành sáng sớm hôm nay, trong lòng tất cả mọi người đều đã biết rõ mối quan hệ giữa Hoàng thượng và Tây Nam Vương. Chuyện này tất nhiên bọn họ không thể không quản, nhưng hiện tại cũng không tới phiên bọn họ quản, dù sao tiên đế cũng giao phó Hoàng thượng cho hai vị đại nhân Lưu, Đào a. Vì vậy cũng chỉ đệ trình tấu chương trong tay lên, biết rõ cái gì nên và cái gì không nên nói.

Chiến dịch Nam Dương lần này kéo dài mấy năm liền mới chấm dứt, tuy nói có Thái phó và chúng đại nhân tạm thời thay mặt xửa lý, nhưng có một số chuyện chung quy cũng phải cần Hoàng thượng tự mình định đoạt, cứ như vậy qua hai canh giờ thì các đại nhân trong viện mới tản đi non phân nửa.

Diệp Cẩn nói: "Đào đại nhân có muốn vào trước không?"

Đào Nhân Đức lắc đầu: "Lão thần chờ đến cuối cùng mới tìm Hoàng thượng."

"Nếu vậy cũng không cần phải canh giữ ở trong viện này nữa, chỉ càng thêm buồn bực." Ôn Liễu Niên đứng bên cạnh đón lời: "Không bằng tới ngự hoa viên đi dạo một vòng giải sầu."

Đào Nhân Đức thầm thở dài trong lòng, đỡ cây cột đứng lên, theo hai người ra khỏi ngự thư phòng, chậm rãi đi về phía ngự hoa viên, sau đó mới nói: "Cửu điện hạ, Thừa tướng đại nhân, có phải là có chuyện gì muốn nói với ta không?"

"Khụ!" Diệp Cẩn hướng Ôn Liễu Niên nháy mắt, ngươi tới trước.

Ôn đại nhân: "...."

Phía trước truyền đến một tràng cười vang, Ôn Liễu Niên buồn bực nói: "Hình như là Đồ tiền bối?" Vì sao Vương gia lại cho phép hắn tiến cung?

Bảy tám binh sĩ Sở quân trẻ tuổi vây quanh Đồ Bất Giới, cùng nhau nói nói cười cười đi về phía doanh trại của ngự lâm quân. Trong đó có một người tên là Đào Vân, là tôn tử của Đào Nhân Đức, lần này cũng theo quân đội Đại Sở ra biển đánh giặc tôi luyện bản thân, cũng chưa từng được hưởng bất cứ đặc quyền nào, chỉ là một tiểu binh tiểu tốt địa vị thấp quèn chưa được biên chế.

"Cửu điện hạ, Thừa tướng đại nhân, Đào đại nhân." Nhóm binh sĩ Sở quân này không ngờ sẽ gặp phải quan viên triều đình, vì vậy vội vàng im miệng hành lễ, chỉ có Đồ Bất Giới chưa kịp phản ứng, tới khi bị Đào Vân kia nhéo một cái thì mới thu lại ý cười.

"Ngươi tự mình chạy vào đây sao?" Đoạn Dao cũng thở hồng hộc chạy tới, dự định khiêng người bỏ chạy ra ngoài.

"Không có không có." Đồ Bất Giới nhanh chóng lắc đầu.

Đào Vân đứng bên cạnh chột dạ nói: "Là ta dẫn Đồ đại sư vào." Suốt chặng đường trở về vương thành này, Đồ Bất Giới bị nhét vào trong quân doanh, cùng ăn cùng ngủ với các tướng sĩ Đại Sở. Người này vốn không có tâm nhãn gì, lại thấy được không ít cảnh đời, có thể khoe khoang có thể tán dóc, Sở quân cũng rất thích hắn. Bởi vậy lần này tiến cung, Đào Vân cũng đáp ứng dẫn hắn đi vào dạo hoàng cung một lần cho biết, chỉ nghĩ cũng không phải là chuyện to tát gì, chờ trời tối đen rồi dẫn ra ngoài là được.

Đào Nhân Đức liên tục lắc đầu, Ôn Liễu Niên nhanh chóng đứng ra giảng hòa: "Vừa rồi đang nói chuyện gì? Dường như rất náo nhiệt."

"Bẩm Thừa tướng đại nhân, chúng ta đang nói về một chiếc thuyền lớn trên biển Nam Dương." Đào Vân nói: "Đồ đại sư nói lúc hắn ra biển thì bị lạc đường, lúc đó từng nhìn thấy một chiếc thuyền màu đỏ rất lớn, nhưng vừa chớp mắt cũng đã biến mất trong mây mù rồi."

"Màu đỏ?" Diệp Cẩn thuận miệng hỏi: "Ngươi thấy được ở đâu?"

"Ta không biết vị trí, chiếc thuyền kia thật sự rất lớn." Đồ Bất Giới nói: "Màu đỏ tươi, nhìn có chút dọa người."

"Thuyền lớn màu đỏ, không phải là Bà Luân La đó chứ?" Đào Nhân Đức nhíu mày.

"Ô?" Ôn Liễu Niên nói: "Hóa ra Đào đại nhân cũng từng nghe qua tin đồn này."

"Bà Luân La là cái gì?" Đào Vân hỏi.

"Đây cũng không phải là thứ tốt gì, mà là một đám yêu tăng ở Tây Vực." Đào Nhân Đức nói: "Hơn trăm năm trước đã bị võ lâm Trung Nguyên trục xuất, nghe nói chính là đuổi tới Nam Dương."

"Đúng đúng, đích thật là hòa thượng." Đồ Bất Giới liên tục gật đầu.

"Vậy thì thật không khéo." Ôn Liễu Niên nghe vậy sầu lo: "Chiến sự Nam Dương vừa mới kết thúc thì đã xuất hiện quỷ thuyền của Bà Luân La, nếu là chỉ lui tới ở Nam Dương thôi thì cũng không có gì đáng ngại, nhưng nghìn vạn lần đừng tới Đại Sở a."

"Đừng nói chuyện ở đây nữa." Diệp Cẩn nói: "Không biết có thể tới phủ Thái phó đại nhân một chuyến để nói rõ ràng việc này không?"

"Tất nhiên." Đào Nhân Đức cũng có chút lo lắng, sai người tới ngự thư phòng báo một tiếng rồi lên kiệu cùng mọi người xuất cung.

Mãi đến khi sắc trời bên ngoài tối đen thì vị đại nhân cuối cùng mới xin cáo lui rời khỏi. Sở Uyên choáng váng đầu hoa mắt, ngả người về phía sau tựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt: "Đói."

"Ta đã truyền thiện rồi." Đoạn Bạch Nguyệt giúp Sở Uyên xoa huyệt thái dương: "May mắn là Diệp Cốc chủ và Ôn đại nhân đã kéo vị Thái phó đại nhân kia đi rồi, nếu không bị hắn ầm ĩ một hồi, chỉ sợ hôm nay ngay cả cơm cũng không được ăn."

"Đến giờ này vẫn chưa trở về sao?" Sở Uyên đứng dậy, ra ngoài sân viện ngồi hóng gió hít thở không khí.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Vẫn chưa, có lẽ vẫn đang lệ rơi đầy mặt, nhìn trời thở dài."

"Mặc kệ hắn, ngày mai là khánh điển, muốn gián cũng phải chờ ngày kia." Sở Uyên vặn thắt lưng một cái: "Lâu rồi không ngồi ngự thư phòng, cả người đều đau."

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn xoa xoa: "Đi ngâm ôn tuyền không?" Trong cung không lộ thiên, sẽ không ai nhìn thấy.

"Đi." Sở Uyên ngáp một cái: "Nhưng phải nói trước một điều, chỉ ngâm ôn tuyền, không cho phép làm chuyện gì khác!"

"Mắt cũng sắp mở không ra nữa rồi, làm sao ta nỡ làm chuyện gì khác." Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa gương mặt hắn, vừa yêu thương lại vừa bất đắc dĩ.

Sở Uyên nhắm mắt lại, động cũng không muốn động một chút, bị hắn nắm tay đi tới đi lui, ăn uống tắm rửa, cuối cùng đầu óc hỗn loạn thiêm thiếp nhét vào ổ chăn.

"Ngủ đi." Đoạn Bạch Nguyệt hôn lên khóe miệng hắn một cái, đi ra cửa hỏi Đoạn Niệm, lại nghe nói Tiểu Vương gia và Diệp Cốc chủ, còn có Ôn đại nhân đều đang ở ngoài cung, cũng chưa từng thấy trở về, chỉ sợ vẫn còn ở phủ Thái phó.

"Thật sự có thể nói chuyện lâu như vậy sao?" Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu, xoay người trở về tẩm cung, cũng không nghĩ gì tới chuyện này nữa, dập tắt ánh nến đem người ôm vào trong ngực, một đêm mộng đẹp yên bình.

Chương 186 - Hậu hôn [Chính là muốn làm bất cứ chuyện gì đều phải cùng nhau]

Ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng thì Sở Uyên cũng đã nắm mũi Đoạn Bạch Nguyệt lay dậy: "Rời giường."

Đoạn Bạch Nguyệt nhắm mắt lại than thở: "Không có thảm lông công, lại còn không thể ngủ nướng."

"Đúng vậy." Sở Uyên nằm lên ngực hắn: "Không còn cách nào, nhận mệnh đi."

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay mơn trớn sống lưng của hắn: "Có thật là phải dậy sớm như vậy không?"

"Kéo thêm một lúc nữa cũng được." Sở Uyên cắn môi dưới của hắn, đòi hỏi một nụ hôn ngắn ngủi nhưng phải triền miên: "Hôm nay quy trình diễn ra khánh điển rất rườm rà, nếu ngươi ngại phiền không muốn nhớ thì chỉ cần theo bên cạnh ta là được, có biết hay không?"

"Nói cứ như ta chưa từng tham gia loại đại điển này vậy." Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn đổi một tư thế khác, dùng mu bàn tay cọ cọ gương mặt hắn.

"Lúc trước ngươi là Vương gia, chỉ cần ngồi ở phía dưới là được, nhưng lần này không giống." Sở Uyên vòng hai tay ôm cổ hắn: "Nếu để xảy ra sai lầm thì phải tới lãnh cung thêu hoa nửa năm."

Đoạn Bạch Nguyệt thành khẩn nói: "Thật ra ta có thể tiếp tục ngồi ở phía dưới." Hoặc là dứt khoát xuất cung vào thành đi dạo, chờ khi bầu trời tối đen lại trở về.

"Như vậy không được, thành thân cũng không phải chỉ nói suông." Sở Uyên uy hiếp: "Nếu ngươi còn suốt ngày nghĩ đến chuyện chạy loạn khắp nơi nữa, ngày mai ta liền điều động mười sáu ma ma tới Cẩm Tú Cung dạy quy củ cho ngươi."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta đột nhiên có chút choáng váng đầu."

Choáng váng đầu cũng phải đi, đi không được cũng phải khiêng đi. Sở Uyên không thanh minh thanh nga gì nữa, cứng rắn kéo hắn từ trên giường đứng dậy, nội thị nghe được động tĩnh vội vàng nối đuôi nhau vào hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu, lại phân phó người truyền điểm tâm sáng. Trước mặt Sở Uyên là cháo hoa kết hợp với ngân ti cuốn, trước mặt Đoạn Bạch Nguyệt ngoại trừ những thứ này ra còn có một chén cháo tổ yến thật lớn.

...

Đáy mắt nội thị lộ vẻ cực kì hâm mộ, Hoàng thượng đối xử với Vương gia quả nhiên là rất tốt, vừa mới sáng sớm đã muốn tẩm bổ như thế này rồi.

Lúc hai người ăn xong điểm tâm thì sắc trời bên ngoài cũng đã sáng rõ, Sở Uyên nhớ tối hôm qua còn có vài cái tấu chương chưa xem, vì vậy bớt chút thời gian tới ngự thư phòng trước. Đoạn Bạch Nguyệt một mình đi tới tiểu viện cách đó không xa, thị vệ Tây Nam Phủ canh giữ ở cửa vội vàng hành lễ, nói là đến tận khi trời sắp sáng Tiểu Vương gia mới trở về, vừa ngủ không bao lâu.

"Vậy cứ để hắn ngủ tiếp đi." Đoạn Bạch Nguyệt đổi chủ ý: "Lúc nào tỉnh lại tới tìm Bổn Vương."

Thị vệ đáp ứng một tiếng, Đoạn Dao nghe được thanh âm, ngáp dài chui đầu từ trong cửa sổ ra ngoài: "Ca!"

"Đi Đào phủ về?" Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa vào phòng.

"Phải." Đoạn Dao đi chân trần xuống giường, tới bên bàn rót chén trà lạnh đã để qua đêm uống một hơi hết sạch, muốn cho mình tỉnh táo một chút: "Nhưng cũng không nói được mấy câu về chuyện của ngươi và tẩu tẩu."

"Vậy thì nói cái gì?" Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu.

"Về chiếc quỷ thuyền xuất hiện ở Nam Hải, Bà Luân La, trước giờ ngươi có nghe không?" Đoạn Dao hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

"Ta cũng là tối hôm qua mới nghe thấy lần đầu." Đoạn Dao nói: "Đồ Bất Giới tiền bối từng nhìn thấy một chiếc thuyền lớn màu đỏ tươi khi bị lạc đường ở Nam Hải, trên thuyền có rất nhiều hòa thượng, theo Ôn đại nhân nói thì là yêu tăng."

Đoạn Bạch Nguyệt vừa nghe đã thấy đau đầu: "Lại là hòa thượng sao?"

"Lần này cũng không phải là hòa thượng thông thường, mà là yêu tăng." Đoạn Dao nhấn mạnh: "Hơn nữa dường như có chút nghiêm trọng, đến nỗi hôm qua Thái phó đại nhân vừa nghe đến chuyện này thì ngay cả chuyện khuyên can Hoàng thượng cũng bỏ mặc không quản nữa, trở về phủ suốt đêm cùng Ôn đại nhân chong đèn tìm đọc không ít thư tịch."

"Có kết quả gì không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Bà Luân La vốn là một tà giáo ở Tây Vực, hơn trăm năm trước từng bị các nhân sĩ chính đạo liên thủ với triều đình cùng nhau trục xuất ra khỏi biên cảnh, nghe nói là đi Nam Dương." Đoạn Dao nói: "Giáo phái này võ công tà môn thủ đoạn ngoan độc, người người đều muốn tru diệt, vốn đã mai danh ẩn tích thật lâu, không biết vì sao thời gian này lại xuất hiện."

"Đào đại nhân lo lắng đám yêu tăng này sẽ trở về?" Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm.

"Ừ." Đoạn Dao gật đầu: "Khó khăn lắm Nam Dương mới yên tĩnh, rồi lại xảy ra chuyện này, không đơn giản chỉ là Thái phó đại nhân, Diệp Cốc chủ và Ôn đại nhân cũng có chút sầu lo, cảm thấy Bà Luân La kia chắc chắn sẽ không vô cớ xuất hiện trở lại, dù sao cũng phải có mục đích gì đó, chỉ sợ mục đích đó chính là Đại Sở."

"Quỷ thuyền lênh đênh trên biển kia đã làm cái gì?" Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.

Đoạn Dao lắc đầu: "Đồ Bất Giới tiền bối chỉ nói là lúc ấy đứng trên đảo nhìn từ rất xa, không thể thấy rõ."

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: "Vậy Đào đại nhân định lúc nào sẽ đem chuyện này thượng tấu lên Hoàng thượng?"

"Ngày mai." Đoạn Dao nói: "Hôm nay đại điển, đề cập tới chuyện này không khỏi quá mức mất hứng, hơn nữa cũng không gấp gáp gì một ngày hai ngày."

"Cũng tốt." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Khổ cực ngươi rồi, ngủ tiếp đi."

"Ngươi cũng mau quay về tẩm điện." Đoạn Dao chui vào ổ chăn, lại căn dặn ca ca: "Đổi bộ y phục khác." Phải ăn mừng Sở quân đại thắng, đã không tơ lụa đỏ thắm được thì chung quy cũng nên đổi bộ bạch y này đi a, nhạt nhẽo quá sức, một chút cũng không ung dung hoa quý --- trong sách sử đều viết như vậy, dù sao Vương gia và Hoàng hậu trong sách cũng không giống nhau chút nào.

Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, xoay người trở về nơi ở định uống chén trà, nhưng không ngờ Tứ Hỉ đã sớm chuẩn bị cho hắn một bộ đồ mới tỉ mẩn từ đầu đến chân, nói là kiểu cách Hoàng thượng tự mình chọn lựa, vẫn là loại bạch tang tuyết đoạn mà Vương gia thường mặc nhất, phối hợp với đai lưng bằng gấm màu tím thêu hoa văn vân long cát tường, là loại vải tốt nhất của Giang Nam, ba năm mới sản xuất một thếp.

"Nếu Vương gia không thích thì còn có bộ khác." Tứ Hỉ cười khả cúc: "Thời gian quá gấp, chỉ kịp làm được sáu bộ."

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, đây là thật sự muốn nuôi mình ở hậu cung hay sao?

"Vương gia thay y phục trước đi, sau đó gọi người đưa thức ăn tới." Tứ Hỉ tiếp tục nói: "Đào giao ninh nấm tuyết, xương sườn hầm củ từ, còn có một chén bồ câu non hầm với đông trùng hạ thảo, chè táo đỏ hạt sen và vài món khác."

Đào giao: là nhựa cây hạch đào chiết ra, trong suốt đông cứng lại, ngâm trong nước sẽ nở ra, vị ngon, có tác dụng lọc máu, chống lão hóa xóa nếp nhăn.

Tuyết nhĩ: nấm tuyết.

Đông trùng hạ thảo: là một loại đông dược quý có bản chất là dạng ký sinh của loài nấm Ophiocordyceps sinensis thuộc nhóm nấm Ascomycetes trên cơ thể ấu trùng của một vài loài bướm trong chi Thitarodes.

Chè táo đỏ hạt sen: xem hình ảnh bên dưới.

Đoạn Bạch Nguyệt nghe xong da đầu tê dại, thay xong y phục rồi lập tức đi như chạy chuồn ra khỏi đại điện, rất sợ thật sự bị kéo lại bắt ăn đồ bổ dưỡng.

Bên trong ngự thư phòng, Sở Uyên chỉnh lý xong chính vụ, còn chưa kịp uống xong chén trà thì đã nghe nội thị ở bên ngoài hô to: "Tây Nam Vương tới."

Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa vào phòng, Sở Uyên lười biếng đưa tay: "Lại đây."

Nội thị cực kì hiểu ánh mắt, vội vàng đóng cửa lại cho hai người.

"Chỉ biết khi dễ ta." Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo gương mặt hắn, kề sát vào hung hăng hôn một cái.

"Khi dễ gì đâu?" Sở Uyên vô tội nói: "Cẩm y ngọc thực cung ứng cho ngươi, không lẽ cũng là sai sao?" Là hoàng đế mà tùy hứng điêu ngoa như vậy, nếu để sử quan biết, phỏng chừng tội nghiệt viết ba trang vẫn không đủ.

Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn để ngồi lên đùi mình, bàn tay thuận thế nhéo thắt lưng hắn một cái.

"Ta thích nhìn ngươi mặc tuyết đoạn." Sở Uyên vòng hai tay ôm cổ hắn: "Còn những món bổ dưỡng kia cũng không phải ta hồ đồ làm bậy, thật sự là hầm cho ngươi, đoạn đường này ngươi quá mệt nhọc, cần phải điều dưỡng thân thể."

Bạch tang tuyết đoạn: đồ gấm màu trắng tuyết dệt bằng tơ tằm (tang).

"Sau này phải cùng nhau ăn." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nếu không một mình ta bị nhét vào đại điện rộng lớn, vừa thay y phục xông hương vừa canh hầm bổ dưỡng, xung quanh màn lụa bay bay, còn cả một vòng nội thị tươi cười đầy mặt đứng một chỗ không nói lời nào, thật sự có chút...dọa người."

Sở Uyên úp mặt vào vai hắn khúc khích cười một trận: "Nha." Tiền đồ.

"Khánh điển bắt đầu vào giờ nào?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Cũng nên xuất phát." Sở Uyên kéo hắn đứng lên: "Đúng rồi, mới nãy ngươi đi tìm Dao nhi đúng không? Tối hôm qua Thái phó đại nhân nói thế nào?"

"Chưa nói được mấy câu về chuyện của chúng ta thì đã bị dẫn trọng tâm sang chuyện khác rồi." Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn sửa sang lại y phục: "Hôm nay ăn mừng thắng trận, nên giữ tâm trạng thật vui mới đúng, có chuyện gì để ngày mai nói cũng không muộn."

"Cũng được." Sở Uyên gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài, loan giá đã chuẩn bị xong từ sớm, lần này cuối cùng cũng không cần ngồi nhuyễn kiệu thơm ngào ngạt kia nữa, Tây Nam Vương xoay người lên ngựa, cảm thấy rất là may mắn.

Trước điện Chính Đức, văn võ bá quan cầm ngọc hốt trong tay, ấn theo phẩm cấp đứng hai bên bậc thang, bên cạnh có ba nghìn tướng sĩ Đại Sở xếp hàng chỉnh tề, thiết thuẫn lãnh thỉ ngân giáp trường thương. Tinh kỳ vô biên phần phật tung bay trong gió --- Trừ chiến kỳ minh hoàng cửu long của Sở quân ra, còn có chiến kỳ hắc hổ của Tây Nam Phủ.

Ngọc hốt: cái thẻ bài bằng ngọc mấy vị quan thời xưa hay cầm đó, có khi là bằng gỗ.

Thiết thuẫn: tấm khiên bằng sắt.

Lãnh thỉ: mũi tên lạnh lẽo, vì cái này mà phải để hán việt đó TToTT.

Ngân giáp: áo giáp bằng bạc.

Trường thương: cây thương dài, 1 loại vũ khí.

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người xuống ngựa, xốc màn xe trên loan giá lên, thấp giọng nói: "Đến rồi."

Toàn bộ quan viên có mặt ở đây càng cẩn thận cúi đầu, nét mặt dù không thể nhìn ra bất cứ cái gì, nhưng cũng đều ôm cùng một tâm tư. Theo tình hình hiện tại, chỉ sợ lần này Hoàng thượng đã quyết tâm muốn ở cùng Vương gia, nhưng cho dù là trường hợp kinh điển nhất còn lưu trong sách sử về Cẩm đế, thì chẳng qua cũng chỉ nuôi mười mấy vị nam phi trong hậu cung để mua vui mà thôi, chưa từng có vị quân vương nào trong lịch sử - không lập hậu, chẳng nạp phi, lại cứ khăng khăng muốn cùng một chỗ với biên cương phong vương, chuyện này...còn ra thể thống gì!

Sở Uyên tự biết giờ này khắc này trong lòng những người ở đây đang nghĩ cái gì, nhưng cũng không muốn để tâm tới. Chỉ cùng Đoạn Bạch Nguyệt sóng vai bước lên trường giai, càng đi càng lên cao. Nắng sớm trong nháy mắt trải xuống khắp không gian, khiến cho đại điện kim sắc càng nhuộm vẻ ánh vàng rực rỡ, lóa mắt huy hoàng, màn sương trắng ngưng kết trong đêm lúc này cũng tản đi rất nhiều, từ xa xa nhìn lại, mơ hồ có thể thấy được đường nét bao quát của cả tòa vương thành, vô số tòa nhà với kiến trúc tinh xảo cao thấp xen lẫn vào nhau, tiếng chuông mơ hồ truyền ra từ Hộ Quốc Tự, phía tây là dòng sông Hoàng Hà như điểm xuyết vào cảnh sắc giang sơn một nét họa màu trắng ngọc ngà uốn lượn quanh co, từ vương thành đổ ra ngoài kia mênh mông vô tận, cuối cùng nhập vào dãy núi trùng trùng điệp điệp, hùng vĩ nhấp nhô, giang sơn như họa.

"Tham kiến Hoàng thượng!" Quần thần quỳ xuống đất hành lễ.

Sở Uyên cười cười: "Chúng ái khanh bình thân."

Tiết Hoài Nhạc giục ngựa từ giữa đội ngũ lao ra, giữa tiếng trống như tiếng sấm rền, các tướng sĩ Đại Sở thay đổi trận hình, trật tự mà chính xác. Ba nghìn huyền y vệ này là chi quân đội thiết huyết nhất của Sở quân, chiến công hiển hách, cũng từng tổn thất nặng nề. Biển mây từ chân trời xa xăm cuồn cuộn dâng lên, hai bên tai là tiếng gió vi vu thổi, Tiết Hoài Nhạc hạ lệnh một tiếng, mấy nghìn tướng sĩ đồng loạt quỳ một gối xuống đất, tiếng hô rung trời: "Ngô hoàng vạn tuế!"

Diệp Cẩn đứng trên một tòa tháp cao, cũng đang nhìn về phía trường giai đại điện, tâm tình rất là phức tạp, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, sau khi nhìn Đoạn Bạch Nguyệt quen rồi, nếu ngày nào đó bên cạnh ca ca thật sự đổi thành một nữ tử, vô luận là loại hình nào dung mạo nào xinh đẹp cỡ nào, dường như đều không thuận mắt bằng cái đầu hói này.

"..."

Muốn chết a.

Diệp Cốc chủ trầm trọng nghĩ.

Nhất định là mình bị trúng tà rồi.

Phải uống thuốc.

Đúng như Sở Uyên nói, quy trình của khánh điển hôm nay đích xác cực kì rườm rà, không bao lâu sau Diệp Cẩn đã ngáp dài xuất cung, dự định tới hiệu buôn của Nhật Nguyệt sơn trang để tránh bị quấy rầy, Đoạn Dao lại càng vùi đầu vào chăn ngủ mê ngủ mệt, mãi tới khi bầu trời tối đen mới thức dậy, lại nghe thị vệ nói Vương gia vẫn đang ở yến tiệc, nhất thời đáy lòng tràn ngập đồng tình.

Thì ra làm Hoàng hậu là chuyện lao tâm lao lực như vậy.

Tiếp hai canh giờ nữa trôi qua, trong cung cuối cùng cũng an tĩnh lại, Sở Uyên đã đói đến mức bụng réo ầm ầm, cướp hoa sinh trong tay Đoạn Bạch Nguyệt ăn.

"Nói ra ai có thể tin." Đoạn Bạch Nguyệt than thở: "Cả ngày ở yến tiệc mà lại đói đến mức này."

"Ôn ái khanh vẫn ăn từ đầu đến cuối đó thôi." Sở Uyên nói: "Nhưng ta không được, khi còn bé nếu dám ham ăn khi tham gia yến tiệc, trở về nhất định sẽ bị mẫu hậu phạt quỳ."

"Đây là quy củ rách nát gì!" Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn ngồi xuống: "Ngươi muốn ăn cái gì? Ta bảo ngự thiện phòng làm cho ngươi."

"Phái thị vệ xuất cung mua vài bát hoành thánh về ăn đi." Sở Uyên nói: "Ở nhà dạo trước chúng ta đi ăn đó."

"Trên đường kia nhiều quán hoành thánh như vậy, chỉ sợ thị vệ tìm không được chỗ đó, ta tự mình đi cũng được." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ngươi chờ ta một lát."

"Ngươi muốn đi?" Sở Uyên lắc đầu: "Cũng không sợ mệt, vậy thôi đi, phân phó ngự thiện phòng nấu bát mì là được rồi."

"Mua bát hoành thánh thì có gì mà mệt mỏi." Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười: "Chờ ta, nhiều nhất là nửa canh giờ sau ta sẽ trở về."

Sở Uyên suy nghĩ một chút: "Vậy ta đi cùng với ngươi?"

"Vừa rồi còn nói thắt lưng đau." Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ.

"Thắt lưng đau là vì ngồi nhiều, ra ngoài đi dạo một lúc thẳng lưng cũng tốt." Sở Uyên kéo tay hắn: "Vừa vặn, ra ngoài hít thở không khí."

Trong chương này có cái trường giai: là bậc thang thật dài đi lên điện đó, dài nhất hình như là điện Kim Loan. Trước đây có cái hình ảnh "máu nhuộm trường giai liều chết khuyên can", là một hình ảnh đẹp và bi thiết, thời xưa, khi những vị quan trong triều muốn gián quân thì thường dùng cách này, bước lên từng bậc thang, mỗi bậc thang đều sẽ dập đầu, nói như trong bộ này ta hay dịch thì là "lấy đầu gõ đất" á, đa phần đều gõ vài bậc đã ra máu, có khi còn gõ đến bể đầu mà chết. Nên xin đừng hiểu nhầm "máu nhuộm trường giai" thành "máu nhuộm Trường Giang" a, ngược ta, cũng ngược má Tiếu *^_^*.

++++ Google cho kết quả là:

@ Đào giao ninh nấm tuyết:

@Xương sườn hầm củ từ:

@Bồ câu non hầm với đông trùng hạ thảo:

@Chè táo đỏ hạt sen:

@Ngọc hốt:

Chương 187 - Tân niên [Hết thảy vì năm sau đại hôn]

Sở quân đại thắng trở về, dân chúng trong vương thành tất nhiên cũng sẽ vui mừng khôn xiết, mặc dù đã tới đêm khuya nhưng trên đường vẫn như cũ tiếng người ồn ào huyên náo. Hai người tay trong tay đi qua hẻm nhỏ, chỉ thấy quán hoành thánh trước kia còn bày bán ở bên đường thì nay đã dời vào trong cửa hàng, khách nhân nhiều đến nỗi không có đủ chỗ ngồi, bàn ghế được sắp xếp xuống tận lòng đường, chủ quán đổi thành hai người trẻ tuổi, như là nhi tử và nhi tức của đôi lão phu thê kia, cõng trên lưng một tiểu oa nhi bụ bẫm, vừa làm việc vừa vui vẻ cười đùa.

"Một chén hoành thánh gà, một chén hoành thánh tương vừng." Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên ngồi xuống một bàn nhỏ ở góc có ánh đèn dầu hỏa mờ tối: "Thêm vài món điểm tâm."

"Có ngay." Người trẻ tuổi đáp ứng một tiếng, vội vàng bưng tới hai chén trà nóng.

"Làm ăn được không?" Sở Uyên cười hỏi.

"Được, tốt hơn lúc trước nhiều." Người trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn lau bàn: "Khách thương trong vương thành càng ngày càng nhiều, ngay cả ban đêm cũng rất náo nhiệt, mấy năm trước cha ta bày quán thì giờ này đâu còn người khách thương nào, chỉ có phu canh và khách vân du bốn phương đến ăn lấp bụng mà thôi."

Trừ quán hoành thánh này ra, xung quanh còn có quán bánh rán, hoa quế đường dụ, hạt dẻ rang, trước mỗi quán đều đứng đầy người, xếp hàng cười cười nói nói, một khi trọng tâm câu chuyện bị kéo tới chiến sự ở Nam Dương thì thanh âm sẽ bị đè thấp xuống vài phần, những người còn lại cũng chen tới tham gia náo nhiệt, nghe đến mê mẩn.

Hoa quế đường dụ: dụ là khoai môn á, làm kiểu chè, khoai môn hấp chín bóc vỏ, nấu nước đường với hoa quế, bột củ sen rồi đổ khoai môn vào, tiếp tục nấu đến khi thấm. Xem hình ảnh bên dưới.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, dùng muỗng quấy đều thổi nguội chén hoành thánh, đặt chén tới trước mặt Sở Uyên.

Màu sắc nhìn có chút nhạt nhẽo, Sở Uyên cầm hũ tương ớt thêm vào ba muỗng tràn đầy mới cảm thấy có chút tư vị.

"Khẩu vị của ngươi gần đây vì sao càng ngày càng nặng." Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc: "Không sợ cay ư?"

Sở Uyên hít hà một cái: "Muốn ăn món Kim thẩm thẩm làm."

"Chuyện này...Hay là ta tìm một đầu bếp tốt, đưa tới ngự thiện phòng cho ngươi?" Đoạn Bạch Nguyệt khó xử, cũng không thể trói thẩm thẩm đưa tới hoàng cung được.

"Không cần." Sở Uyên cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh, thay vì nói là nhớ Kim thẩm thẩm, chi bằng nói là nhớ Tây Nam Phủ, nhớ mười ngày sống tự tại vô lo vô nghĩ kia.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn ra tâm sự của hắn, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên.

Một chén hoành thánh còn chưa ăn xong, một cơn mưa nhỏ đã tí tách tí tách từ trên trời đen đổ xuống, Đoạn Bạch Nguyệt chạy qua quán bên cạnh mua hoa quế đường dụ, một tay cẩn thận bưng bát, một tay kéo Sở Uyên nhanh chóng chạy tới trú tạm dưới máu hiên nhà một hộ nhân gia.

Vì vậy các thị vệ vốn đã chuẩn bị tốt cỗ kiệu tới đón hai người về cung không thể làm gì khác hơ là phải rút lui, tiếp tục canh giữ phía xa xa.

Đêm cuối thu trời có gió se se lạnh, viên khoai môn nóng hổi vừa vào miệng đã có cảm giác mềm dẻo, còn chứa đựng mùi hương hoa quế đặc trưng của mùa hè, ngồi trên bậc thang ngọt ngào chia nhau ăn một chén, nhìn nước mưa tí tách tí tách nhỏ xuống từ mái hiên, tạo nên từng rung động nho nhỏ trên mặt đất, cũng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.

Sở Uyên nhẹ nhàng khép mắt, thích ý tựa đầu vào vai Đoạn Bạch Nguyệt nghe gió nghe mưa.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Nghĩ chuyện đại hôn." Sở Uyên ngẩng đầu nhìn hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi.

"Lần này không giống ở tây nam." Sở Uyên vòng hai tay ôm cổ hắn, đáy mắt phản chiếu ngọn đèn dầu lấp lánh lấp lánh: "Ta không đơn giản chỉ muốn chiêu cáo thiên hạ, mà tất cả các tiểu quốc phụ thuộc Đại Sở xung quanh, cộng thêm phía tây Nam Dương Đông Hải, nếu muốn tiếp tục cùng Đại Sở thông thương thì tới đại hôn một người cũng không thể thiếu."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Loại chuyện này cũng có thể ép buộc người khác sao?"

"Mặc kệ." Sở Uyên nói: "Trẫm là hoàng đế." Chính là coi thường đạo lý như vậy, không phục khai chiến!

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười, nhẹ nhàng hôn khóe môi hắn một cái: "Tiểu ngốc!"

"Ngươi thì sao?" Sở Uyên nói: "Vừa rồi đang suy nghĩ chuyện gì?"

"Đang nghĩ về Tây Nam Phủ." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Còn có sư phụ."

"Sư phụ sẽ không sao hết." Sở Uyên nắm tay hắn: "Mặc dù hiện tại phát thiệp mời, nhưng đường tới các chư quốc xa xôi cách trở, muốn đại hôn cũng phải chờ tới năm sau, sư phụ ngủ đủ tồi sẽ tới đây uống rượu mừng của chúng ta, thuận tiện ầm ĩ với Thái phó đại nhân một trận, ngươi tin hay không?"

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cùng hắn đan tay vào nhau siết chặt: "Trở về đi, sáng mai ngươi còn phải vào triều."

"Đi mua cho Dao nhi vài gói hạt dẻ trước đã." Sở Uyên kéo Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: "Hắn thích ăn những thứ này."

Trải qua trận mưa thu vừa rồi, trên đường đã vắng vẻ hơn không ít, Sở Uyên lấy vài gói hạt dẻ, nói: "Ta không có bạc, ngươi đài thọ."

Chủ quán vừa nghe "không có bạc", còn tưởng là có người muốn ngang nhiên ăn quỵt, vừa ngẩng đầu muốn mắng chửi thì lại thấy vị công tử trước mắt này có chút quen mắt, vừa chuyển tầm nhìn sang bên cạnh hắn lại chính là Tây Nam Vương -- người mà mấy hôm nay đều có thể nhìn thấy trong những bức họa kim quang lòe lòe bày bán ở khắp nơi. Trong lòng nhất thời ầm ầm nổ vang, choáng váng đầu hoa mắt nhận lấy bạc, cũng không biết phải nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn hai người nói nói cười cười càng đi càng xa.

Đây thật sự là....Hoàng thượng và Vương gia sao?

Khi hai người trở về cung thì cũng đã sau nửa đêm, Đoạn Dao đang dang tay dang chân quấn chăn vù vù ngủ say, Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đặt mấy gói hạt dẻ lên bàn, xoay người rời khỏi tiểu viện.

Nội thị đã chuẩn bị nước tắm từ sớm, trong thùng còn bỏ thêm vài giọt tinh dầu, khắp căn phòng đều là mùi hoa nhàn nhạt. Sở Uyên dựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, được hắn nhẹ nhàng xoa ấn đầu vai, toàn thân thả lỏng mềm mại, động cũng không muốn động.

"Hôm nay mệt muốn chết rồi phải không?" Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai hắn hỏi.

Sở Uyên nghiêng đầu cắn môi Đoạn Bạch Nguyệt, rầm rì nói: "Lên giường đi."

"Không muốn thử trong nước một lần sao?" Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay mơn trớn thắt lưng hắn, bởi vì được ngâm trong dòng nước ấm áp mà xúc cảm trơn nhẵn tinh tế tựa như gấm vóc.

Sở Uyên tựa cằm lên vai hắn, không chịu mở miệng nói, sau lưng một mảnh ửng đỏ.

Đoạn Bạch Nguyệt vén tóc ướt nước của hắn ra sau tai, hôn môi so với lúc trước chậm rãi hơn rất nhiều, chợt gần chợt xa như chuồn chuồn lướt nước, tựa hồ chỉ sau một khắc sẽ bứt ra bay đi. Sở Uyên hơi nghi hoặc mở mắt ra, nhưng lại vừa vặn chạm phải ý cười ôn nhu nơi đáy mắt của đối phương, bốn phía nến đỏ nhảy lên, ánh ra hình dáng yêu nhất cuộc đời này.

...

Mặt nước dao động từ nhẹ nhàng chậm rãi đến kích động mãnh liệt, Sở Uyên há miệng thở dốc, hai tay ôm chặt cổ Đoạn Bạch Nguyệt, như là chú cá nào đó đang mắc cạn. Vô số giọt nước trong suốt bắn tung tóe ra xung quanh, rơi xuống tấm thảm mềm xung quanh dục đũng, chẳng bao lâu đã ướt đẫm, trong không khí chậm rãi có mùi vị mập mờ ám muội xen lẫn với mùi hoa, Đoạn Bạch Nguyệt nắm thắt lưng hắn hung hăng áp xuống, vừa càn rỡ lại vừa thâm tình.

Khóe mắt Sở Uyên nhuốm đầy hơi nước, chìm sâu trong mê loạn, chỉ biết khóc lóc nỉ non ôm lấy tấm lưng rắn chắc của hắn, bên tai truyền đến xúc cảm nóng hổi, phân không rõ là hôn môi hay là lời tâm tình.

Bên ngoài đại điện, một vòng nội thị run lẩy bẩy hai mặt nhìn nhau, cũng không biết là nên tránh đi hay nên tiếp tục hầu hạ. Trước kia khi vừa mới tiến cung cũng đã học quy củ, nhưng trong đó đều là Hoàng thượng lâm hạnh hậu phi, đổi lại lúc này....nghe ra chỉ sợ cũng chưa chắc a.

Đoạn Bạch Nguyệt kéo khăn lông bên cạnh qua, ôm người từ thùng nước tắm đã hơi lạnh bước ra ngoài, ôn nhu đặt nằm xuống nhuyễn tháp.

Nội thị vội vàng đưa chậu nước nóng khác tới, Đoạn Bạch Nguyệt vắt khăn ấm, nhẹ nhàng giở khăn lông đang đắp trên người Sở Uyên lên. Sở Uyên nhắm mắt lại nghiêng đầu, rèm mi run run như cánh bướm.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, cẩn thận tỉ mỉ giúp hắn lau khô thân thể, lại xoa thuốc mỡ, xong rồi mới ôm người trở về long sàng.

Mưa lại rơi bên ngoài cửa sổ, Sở Uyên chui vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, ấm áp khoan khoái ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Tứ Hỉ đã hồi phục tinh thần nên chạy tới hầu hạ từ sớm. Các nội thị còn lại như trút được gánh nặng, vội vàng đem tình hình xảy ra tối hôm qua báo cáo lại tỉ mỉ chuẩn xác với đại công công.

Tứ Hỉ hỏi lại một lần nữa: "Sau nửa đêm?"

"Đâu chỉ là sau nửa đêm, trời cũng sắp sáng." Nội thị hạ giọng nói.

Nếu vậy e là không lâm triều được rồi. Tứ Hỉ nhẹ tay nhẹ chân bước vào tẩm điện, vén rèm lên lén lút trộm nhìn một chút, lại thấy Sở Uyên đã rời giường, Đoạn Bạch Nguyệt đang giúp hắn thay y phục, nhất thời luống cuống nhảy dựng, vội vàng đi vào hỗ trợ.

"Hết sốt rồi sao?" Sở Uyên ngoắc ngoắc tay.

"Bẩm Hoàng thượng, thuốc của Cửu điện hạ rất tốt, đã không có gì đáng ngại nữa." Tứ Hỉ đáp.

"Vậy cũng không được, trở về ngủ tiếp đi." Sở Uyên nói: "Mười ngày sau lại tới."

"Chuyện này...." Tứ Hỉ khó xử, xem đám nội thị ngoài kia thì cũng không có vẻ gì là có thể hầu hạ chu đáo, nếu không cũng không đến nỗi Hoàng thượng đã dậy mà cũng không biết.

Đoạn Bạch Nguyệt bước tới đỡ hắn đi ra ngoài, thuận tiện trao đổi một ánh mắt, từ những kẽ răng chen ra một câu: "Cho Bổn Vương một cơ hội, được không?"

Tứ Hỉ công công tiếp tục khó xử: "Cứ để Vương gia hầu hạ Hoàng thượng như vậy, sợ là không thích hợp a."

"Mặc y phục cho tức phụ nhà mình thì không gọi là hầu hạ, mà phải gọi là lạc thú." Đoạn Bạch Nguyệt đẩy hắn ra khỏi tẩm điện, cứng rắn nhét cho thị vệ, cười khoát khoát tay: "Công công mau trở về nghỉ ngơi đi."

Nhìn đại công công khó khăn lắm mới thấy trở về, rồi lại bị dìu lên kiệu khiêng ra cửa, một vòng tiểu nội thị đều rất muốn òa khóc thật to ---Đừng đi mà~~~~~~!

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người trở lại tẩm điện, Sở Uyên đã tự mình mặc xong long bào, đang lười biếng đánh ngáp.

Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào, hôn lên môi hắn một cái: "Vẫn chưa tỉnh sao?"

Sở Uyên chôn đầu vào lồng ngực hắn: "Mệt hơn."

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: "Nói ngươi ngủ thêm một chút, ngươi lại không chịu."

Sở Uyên nhắm mắt lại nghỉ ngơi một trận, mãi tới khi nghe tiếng nội thị ở bên ngoài nhẹ giọng bẩm báo, nói long liễn đã chuẩn bị xong thì mới cùng hắn tay trong tay ra cửa.

Long liễn: chỉ xe ngựa của hoàng đế, phía trước do sáu con tuấn mã khống chế, thân xe khảm vàng bạc ngọc quý, các loại bảo thạch, thân xe còn được điêu khắc hoa văn long phượng, biểu lộ sự tôn quý xa hoa và phong thái của hoàng gia.

Đoạn Bạch Nguyệt tìm một nóc phòng đối diện điện Kim Loan tương đối ngang bằng nằm xuống, vừa hóng gió vừa chờ Sở Uyên tan triều. Ai biết còn chưa được bao lâu thì đã thấy một đám nội thị khiêng ghế mềm ô che và đủ loại trái cây đi tới, ở trong sân điện dựng lên một chỗ nghỉ ngơi "lý tưởng".

Nội thị tươi cười khả cúc nói: "Mời Vương gia qua bên này."

Tươi cười khả cúc: nụ cười có thể rơi ra đóa hoa cúc, cái này là một điển cố mà ta quên lưu lại rồi, ai cần giải thích tỉ mỉ ta sẽ tìm nha, nay dùng để chỉ những người cười vừa ngây thơ vừa lấy lòng vừa xu nịnh a.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nóc nhà rất tốt."

Nội thị kiên trì: "Nóc nhà quá cứng rắn."

Nhìn cái ghế mềm thơm ngào ngạt dưới kia, trên mặt Đoạn Bạch Nguyệt tràn đầy do dự, thật sự không có dũng khí nằm lên đó.

Nội thị quỳ phịch xuống đất không dậy nổi, nước mắt giàn dụa: "Vương gia!"

...

Đoạn Dao ngủ thỏa thích rồi thức dậy, sung sướng vừa ăn hạt dẻ vừa đi tìm ca ca, kết quả mới đẩy cửa ra đã bị cảnh tượng trước mắt chấn động ngây người.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm trong tay một miếng dưa hấu, bình tĩnh cũng hắn nhìn thẳng vào mắt nhau.

Đoạn Dao: "...."

Đoạn Dao nói: "Ngươi cao hứng là tốt rồi."

Đầu Đoạn Bạch Nguyệt vang lên ong ong, tiện tay vung lên một đạo chưởng phong, đánh bay đệ đệ dấu yêu ra ngoài.

Một vòng nội thị xung quanh tim đập bình bịch chân run lẩy bẩy, dù sao xưa nay chưa ai từng hầu hạ một hoàng hậu ....bạo lực đến như vậy. Vương gia ư? Không có kinh nghiệm gì.

Rất là trong lòng run sợ!

Ngày hôm trước sau khi Sở Uyên vừa trở về, các sự vụ trong triều còn đọng lại đều đã được xử lý thất thất bát bát, bởi vậy buổi lâm triều hôm nay cũng chỉ có lác đác vài quan viên thượng tấu, những người còn lại dè dè dặt dặt lưu ý sắc mặt của Hoàng thượng và Thái phó đại nhân, vừa nghe được hai chữ "Bãi triều" thì đã vội vàng cáo lui rồi đi như chạy rút ra ngoài, thậm chí mấy quan viên nhát gan một chút thì sau lưng áo đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

"Thế nào rồi?" Trong phòng ăn, Đoạn Bạch Nguyệt để chén cháo hoa xuống trước mặt Sở Uyên.

"Thái phó đại nhân hả? Cái gì cũng chưa từng nói, có lẽ còn phải chờ ta tới ngự thư phòng." Sở Uyên giúp hắn lau lau miệng: "Còn ngươi thì sao? Lại đi đâu lười biếng ngủ?"

"Lần này thật sự không có." Đoạn Bạch Nguyệt khổ não nói: "Một vòng nội thị đuổi theo ta, không cho phép nằm nóc nhà, đặt trong sân một cái ghế mềm rất lớn, khóc muốn ta đi ngủ."

Sở Uyên: "...."

"Ta tưởng là ngươi lại muốn khi dễ ta." Đoạn Bạch Nguyệt dùng đuôi đũa gõ gõ sống mũi hắn: "Không biết chuyện này sao?"

Sở Uyên dở khóc dở cười: "Là do ta sơ xuất, vừa trở về hai ngày, chỉ sợ người trong cung cũng không biết nên hầu hạ ngươi như thế nào, Tứ Hỉ sinh bệnh nằm trên giường nên cũng không có người nào để hỏi han, chỉ có thể ân cần chạy theo ngươi khắp nơi."

Đoạn Bạch Nguyệt thật lòng thật dạ nói: "Thật dọa người."

"Như ngươi vậy mà cũng đòi ngủ thảm lông công kiêu xa dâm dật." Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn, giọng điệu rất là đồng tình.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa má sát vào hắn.

Sở Uyên nắm cằm Đoạn Bạch Nguyệt quay lại đối diện với mình, thuận tiện đút cho hắn một quả trứng cút: "Không cho phép hồ nháo."

Điểm tâm sáng vừa mới dùng xong, quả nhiên liền có người tới thông truyền, nói Thái phó đại nhân đã hầu ở ngự thư phòng. Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: "Phải rồi, trốn không thoát."

"Ta cũng không muốn trốn." Sở Uyên nói: "Nhiều năm qua có chút lo lắng, là bởi vì lúc đó biên thùy còn loạn, phe cánh trong triều còn nhiều, không thể tùy hứng kiêu căng được. Nhưng hôm nay tứ hải thanh bình quân quyền vững chắc, những người Đào gia vào triều mấy năm nay đều đã thành người của ta từ lâu, lần này thay vì nói là muốn tránh, chi bằng nói là lo âu."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Lo âu?"

"Thái phó là ân sư của ta, cũng giống như sư phụ trong lòng ngươi vậy." Sở Uyên cười cười: "Trong triều đình chia bè kết phái đã quen, dù ta và Thái phó cũng đã từng có lúc nghi kị lẫn nhau, nhưng nhiều năm như vậy hắn chung quy cũng toàn tâm toàn ý vì ta bày mưu hiến kế. Lúc ta vừa mới đăng cơ, nếu không có thế lực của hắn trợ giúp thì Đại Sở ít nhất cũng sẽ nhiễu loạn nhiều hơn hai năm."

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: "Lợi hại như vậy sao?"

"Hiện tại tất cả đều đã trở thành bụi trần, Thái phó cũng già rồi." Sở Uyên nắm hai tay Đoạn Bạch Nguyệt: "Tất nhiên ta có thể hạ một đạo thánh chỉ, đưa Thái phó về quê an hưởng tuổi già. Nhưng nếu có thể, ta lại càng muốn Thái phó lưu lại trong triều, ít nhất cũng chờ uống chén rượu mừng của chúng ta xong rồi lại đi."

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Muốn ta giúp ngươi không?"

"Ngươi ít chọc giận hắn hai lần là tốt lắm rồi." Sở Uyên nói: "Đi thôi, tới ngự thư phòng."

"Cũng đừng quá lo lắng." Đoạn Bạch Nguyệt cùng hắn vừa đi vừa nói, "Trừ hôn sự của chúng ta ra, chắc Thái phó còn có một chuyện khác muốn tìm ngươi."

"Đúng rồi, tối hôm qua ngươi có nhắc tới." Sở Uyên nói: "Là gì vậy?"

Đoạn Bạch Nguyệt đáp: "Bà Luân La."

Đáy mắt Sở Uyên có chút khó hiểu.

"Là một chiếc quỷ thuyền xuất hiện ở Nam Hải." Đoạn Bạch Nguyệt chọn trọng điểm đem chuyện kia kể lại một lần, nói, "Ngươi nghe lần nào chưa?"

Sở uyên do dự lắc đầu.

"Tới nghe Thái phó nói thử xem thế nào trước đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Sau đó lại bàn bạc xử lý cũng không muộn."

Cùng đợi ở ngự thư phòng với Đào Nhân Đức còn có Ôn Liễu Niên, ôm trong tay một chồng sách thật dày, đều là những ghi chép về Bà Luân La.

"Tây Vực yêu tăng, Nam Dương quỷ thuyền?" Sở Uyên qua loa lật xem.

"Phải." Ôn Liễu Niên nói: "Vi thần đã tra không ít tư liệu, nhưng hầu hết đều là những tin đồn lan truyền trong dân gian, đồng thời vì giáo phái này đã mai danh ẩn tích quá nhiều năm nên ngay cả Thẩm minh chủ cũng hiểu biết rất ít về bọn họ."

"Thái phó đại nhân thấy thế nào?" Sở Uyên hỏi.

"Chuyện này không thể khinh thường được." Đào Nhân Đức nói: "Mặc dù tạm thời đối phương sẽ không lên bờ, nhưng ở Nam Dương có nhiều đảo nhỏ như vậy, chỉ sợ đám yêu tăng này sẽ chiếm cứ một vùng nào đó âm thầm phát triển thế lực, giống như đám phản quân lúc trước vậy, sớm muộn gì cũng sẽ thành uy hiếp với Đại Sở."

"Thái phó nói chí phải." Sở Uyên nói: "Chẳng qua vùng biển Nam Dương mênh mông rộng lớn, mà vị Đồ tiền bối kia cũng không nói rõ được vị trí hắn nhìn thấy Bà Luân La, muốn ứng phó cũng là vấn đề nan giải."

"Hay là Hoàng thượng phái ra vài đội nhân mã, ngụy trang thành thương đội viễn hành tới nam dương lưu tâm quan sát trước." Ôn Liễu Niên nói: "Nếu ba luân la kia thật sự tâm hoài bất quỹ thì tất nhiên sẽ hiện thân lại một lần nữa."

Sở Uyên gật đầu: "Đợi ngày mai Thiên Phàm trở về, bảo hắn tới gặp trẫm đi."

Ôn Liễu Niên nhận lệnh, khom người lui ra khỏi ngự thư phòng, thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng phía đối diện, vì vậy nói: "Hoàng thượng vừa mới nói xong chuyện của Bà Luân La, Thái phó đại nhân vẫn đang ở bên trong."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Đa tạ đại nhân."

"Vương gia có thể tới phòng bên cạnh uống chén trà, ngồi chờ." Ôn Liễu Niên hạ giọng: "Dựa theo tính tình của Hoàng thượng thì cuộc nói chuyện này cũng sẽ không kéo dài được bao lâu, không cần lo lắng."

Nội thị bưng trà thơm tiến vào, Sở Uyên cười nói: "Nếm thử xem, là trà Võ Di mà Thái phó đại nhân thích nhất, trẫm cố ý đòi lấy từ chỗ Ôn ái khanh đó."

Đào Nhân Đức quỳ xuống đất nói: "Khẩn cầu Hoàng thượng ân chuẩn lão thần, cáo lão hồi hương."

Sở Uyên lắc đầu: "Thái phó đại nhân cần gì phải như vậy."

"Lão thần thẹn với phó thác của tiên hoàng." Đào Nhân Đức lão lệ tung hoành, lấy đầu gõ đất.

"Không thử khuyên nhủ trẫm sao?" Sở Uyên buông chén trà trong tay xuống.

Đào Nhân Đức chán nản nói: "Hoàng thượng sẽ không nghe."

Sở Uyên đi xuống long ỷ, giống như khi còn bé ngồi xếp bằng trước mặt hắn, phân phó nội thị mang mấy tấm thảm mềm vào, đỡ Đào Nhân Đức ngồi xuống.

"Hồi bé lần đầu tiên gặp được Thái phó, chính là ở trong ngự thư phòng này." Sở Uyên cười cười: "Chớp mắt một cái chính là hơn hai mươi năm."

Đào Nhân Đức trầm mặc không nói gì.

"Không yêu cầu trẫm cưới một nữ tử mà trẫm không yêu nữa sao?" Sở Uyên tựa cằm trên đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Tâm ý Hoàng thượng đã quyết, cần gì phải hỏi lão thần nữa." Đào Nhân Đức thở dài.

"Tiểu Mãn là nhi tử của Sở Hạng." Sở Uyên đưa cho hắn một chén trà: "Vừa đầy tháng đã được Cẩm Nương ôm theo bỏ trốn khỏi Phỉ Miễn quốc, cũng đúng dịp, vừa khéo được Tây Nam Phủ thu lưu."

Đào Nhân Đức tiếp nhận chén trà: "Tạ ơn Hoàng thượng."

"Người của Tây Nam Phủ cho tới bây giờ cũng chưa từng mơ ước ngôi vị hoàng đế." Sở Uyên vừa dựa người vào bức tường vừa nói, càng như là đang lẩm bẩm: "Từ ngôi vị thái tử cho đến ngôi vị hoàng đế, đoạn đường này trẫm đi được không dễ dàng, nhưng dù có khó khăn hơn nữa cũng không sánh bằng hắn. Vì không để người khác nổi lên nghi ngờ, hắn đeo tiếng xấu dã tâm lang sói vô tội kia trên lưng bao nhiêu năm, chịu bao nhiêu lần mũi đao đẫm máu, chỉ là vì giúp trẫm ở trước mặt phụ hoàng cầu chút hoan tâm. Trong những thành tích được Thái phó mang ra tán dương trước mặt phụ hoàng, có ít nhất một nửa đều là hắn làm ra, nhưng ngoại trừ trẫm, lại có người nào sẽ biết."

Đào Nhân Đức nghẹn họng không nói.

"Còn cả lần đánh Liệt Sơn kia, ta cho rằng hắn có thể lấy mạng Sở Giang một cách dễ dàng, lại không hề biết lúc đó hắn đang dốc lòng luyện công, vốn dĩ không nên xuất quan." Hốc mắt Sở Uyên phiếm hồng: "Chỉ vì một phong thư đầy tính tùy hứng điêu ngoa của trẫm, hắn tẩu hỏa nhập ma, chịu đủ mười năm độc vật phệ tâm giày vò, sau lại thật sự không chịu đựng nổi nữa, liền trốn vào băng thất ở tây nam, muốn cho trẫm quên hắn."

Đào Nhân Đức ở trong lòng thở dài.

"Nếu như có thể quên, thì cần gì phải chờ nhiều năm như vậy." Sở Uyên cười khổ: "Chiến dịch Nam Hải đánh thật gian nan, hắn từng bị thương cũng từng rơi xuống biển, bao nhiêu lần đao quang kiếm ảnh tính mạng nghìn cân treo sợi tóc, nhưng may mắn là tất cả đều đã qua, có phải hay không?"

Đào Nhân Đức run run rẩy rẩy đứng lên.

Sở Uyên nói: "Trẫm muốn mời tham dự hỉ yến trong vương thành này nhất, chỉ có hai người, một là Nam Ma Tà tiền bối, vì cứu trẫm mà đến nay tiền bối vẫn hôn mê bất tỉnh sinh tử chưa biết, một người còn lại, chính là Thái phó đại nhân."

Đào Nhân Đức khom người nói: "Thỉnh cầu Hoàng thượng đáp ứng."

Sở Uyên nhìn hắn: "Thái phó đại nhân vẫn không chịu ở lại trong triều?"

Đào Nhân Đức nói: "Phải."

"Cũng được." Sở Uyên thở dài: "Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, sai người đưa ân sư hồi hương."

Đào Nhân Đức lại nói: "Sau khi từ quan, lão thần còn muốn ở lại vương thành thêm vài năm, dẫn dắt tôn nhi."

Sở Uyên sửng sốt một lát, chợt cười nói: "Được."

"Tạ ơn Hoàng thượng." Đào Nhân Đức hành lễ, lúc ra cửa thì kéo tay áo lau nước mắt, nhưng cũng không dừng bước.

Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa vào ngự thư phòng: "Nói chuyện thế nào rồi?"

Sở Uyên ôm hắn, chôn mặt vào lồng ngực.

"Khóc?" Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.

"Thái phó đại nhân từ quan rồi." Sở Uyên rầu rĩ nói.

Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, nhẹ giọng an ủi: "Một xấp dày tuổi rồi, về quê nhà trồng hoa nuôi chim cũng không tệ."

"Thật ra cũng là chuyện trong dự liệu." Sở Uyên ngẩng đầu: "Lúc phụ hoàng lâm chung đã giao phó ta cho Thái phó đại nhân, hiện tại ta lại cố ý muốn cùng ngươi thành thân, hắn đã cô phụ phó thác của phụ hoàng, chỉ có thể treo ấn từ quan mới có thể miễn cưỡng đem chuyện này chấm dứt."

"Trong lòng khó chịu?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Cũng không hẳn." Sở Uyên nói: "Thái phó đáp ứng sẽ ở lại vương thành, tới uống rượu mừng của chúng ta."

"Vậy không phải quá tốt rồi sao?" Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: "Sự tình đã giải quyết xong, đi về ngủ một giấc được không? Tối hôm qua đã không ngủ được, sáng nay lại dậy sớm như vậy."

"Sao ngươi không hỏi ta chút gì về chuyện Bà Luân La?" Sở Uyên nói.

"Vừa rồi đứng ngoài kia chờ ngươi, vừa vặn gặp được Ôn đại nhân." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Muốn giao chuyện này cho Thẩm tướng quân hả?"

"Cũng không nhất định, nhưng ít nhất cũng muốn hỏi xem quan điểm của hắn thế nào." Sở Uyên nói: "Thiên Phong đã viết thư hỏi Quỷ Thủ thần y, còn phía Đông Hải ta cũng sẽ nhanh chóng viết mật hàm chuyển tới, trước tiên phải xem chư vị tiền bối có biết đám yêu tăng Bà Luân La này hay không."

"Vân tiền bối?" Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Cũng đúng, Triều Nhai cũng không thể cho không."

"Một đám yêu tăng mà thôi, không đủ gây uy hiếp." Sở Uyên nói: "Đi thôi, không nhắc tới chuyện này nữa, về ngủ."

"Ta cõng ngươi?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên ghé vào lưng hắn lắc lư lắc lư, lười đến lẽ thẳng khí hùng.

Lẽ thẳng khí hùng: ý là bản lười bản chả có gì sai, cụm từ này nghĩa như cây ngay không sợ chết đứng hay vàng thật không sợ lửa.

Nội thị vốn dĩ đã chuẩn bị xong cỗ kiệu, đang đứng chờ bên ngoài ngự thư phòng, ai biết cửa vừa mở lại thấy Vương gia lại cõng Hoàng thượng đi ra, chỉ đành phải khiêng cỗ kiệu trống rỗng đi theo phía sau hai người, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, chỉ chờ gọi một tiếng liền chạy tới hầu hạ.

Chuyện Đào Nhân Đức từ quan không bao lâu sau đã lan truyền rộng rãi đến nỗi tất cả mọi người đều biết. Buổi chiều hôm đó, Lưu Đại Quýnh xách theo hai vò rượu Thiệu Hưng lâu năm tới nhà, cứng rắn kéo hắn ra khỏi giường, bắt buộc phải tới vườn hoa uống một chén.

"Ngươi lại phát điên cái gì!" Đào Nhân Đức tâm lực mệt mỏi quá độ.

Lưu Đại Quýnh than thở: "Ngươi đi rồi, trong triều còn ai có thể mời ta đi ăn đồ nướng được nữa."

Đào Nhân Đức thổi râu mép: "Ngươi thở dài thở ngắn nãy giờ, chính là vì tiếc nuối chuyện này?"

"Ô, nếu không thì sao?" Lưu Đại Quýnh buông chén rượu: "Từ nay về sau ngươi ở nhà trồng hoa chăm tôn tử hưởng hạnh phúc thanh nhàn, bỏ lại một mình ta ở trong triều cúc cung tận tụy, lại còn không có đồ nướng ăn." Ai đáng thương hơn vừa nghĩ liền biết, quả thật chỉ nghe đã muốn rơi lệ.

Đào Nhân Đức buồn bực uống rượu, không muốn nói chuyện với người này.

Ngày hôm sau lúc lâm triều, văn võ bá quan nhìn vị trí trống trải đầu đội ngũ vốn là của Thái phó, trong lòng đều có chút thổn thức, nhưng cũng càng hiểu rõ thêm vài phần, hôn sự giữa Hoàng thượng và Tây Nam Phủ lần này, chỉ sợ là đã kết định rồi.

Có thể lăn lộn ở trong triều như cá gặp nước, cũng không có mấy người là kẻ ngu si, nếu thế cục đã định là sẽ như vậy thì có gì mà phải tranh cãi nữa, chẳng bằng ngấm ngầm làm một cái hồ lô, chờ năm sau đại hôn là được. May mắn là hiện tại người thích hợp nhất cho ngôi vị thái tử cũng đã có, mặc dù là nhi tử của Sở Hạng nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Nam Phủ, nghe nói phẩm hạnh vô cùng đoan chính, ngay cả Ôn đại nhân cũng hết lời ngợi khen.

Ba ngày sau, mấy trăm tấm thiệp mời được người ra roi thúc ngựa, ngày đi đêm chạy phân phát khắp nơi trên toàn quốc và các nước phụ thuộc, hôn kỳ xác định vào tháng tám năm sau, là khoảng thời gian có tiết trời tốt nhất trong năm.

Đang là cuối thu đầu đông, núi rừng bên ngoài thành bị sương lạnh bao phủ tầng tầng lớp lớp, Đoạn Bạch Nguyệt tìm một tảng đá bằng phẳng, bảo Sở Uyên ngồi xuống nghỉ ngơi ---Hôm nay khó có được thời gian rãnh rỗi, hai người liền hẹn nhau ra khỏi thành lên núi, dọc đường đi nước chảy róc rách lá đỏ đầy trời, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.

"Ăn hay không?" Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một nắm quả mọng màu đỏ cỡ bằng hạt đậu: "Chua đó."

Sở Uyên vốn đã đưa tay nhận lấy, sau khi nghe được lại rút tay về: "Chua thì không ăn."

"Loại quả nhỏ này đặc sắc chính là vì chua." Đoạn Bạch Nguyệt ném vào trong miệng mình: "Ăn cho vui mà thôi, khi còn bé sư phụ thường lấy thứ này ra lừa Dao nhi."

"Tây nam cũng có sao?" Sở Uyên lấy trong tay hắn ra một quả, cắn ra rồi dùng đầu lưỡi nếm thử, quả thật vừa chua và chát.

"Loài cây này có thể leo được, bất kể là ở đâu, chỉ cần có một khoảng đất thì chúng đều có thể sinh trưởng." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Còn có thể đem phơi khô để làm bánh điểm tâm."

"Thư của Tây Nam Phủ đã đến chưa?" Sở Uyên hỏi.

"Rồi, trong thư nói sư phụ vẫn thế." Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng: "Một ngày nào đó sẽ tỉnh, đừng lo lắng."

Bởi vì có thuốc của Quỷ Thủ thần y nên lần này cũng không chôn Nam Ma Tà dưới mộ huyệt, mà vẫn đặt quan tài ở băng thất sau núi, phái trọng binh canh chừng cửa động, chỉ chờ một ngày nào đó lại như những lần trước, đội cái đầu rối bù như tổ quạ kia lao ra kêu đói.

Có người yêu thương bên cạnh, thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, tựa hồ vừa trở về vương thành không bao lâu mà đã đến tháng chạp tuyết rơi trắng xóa.

Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn vừa mới đầu tháng đã từ biệt trở về Nhật Nguyệt sơn trang, Đoạn Dao cũng ngại buồn bực chuồn ra khỏi vương thành, cũng không biết chạy tới nơi nào du sơn ngoạn thủy. Phụ mẫu và đại ca đại tẩu của Ôn đại nhân đóng chặt cửa nhà ở Giang Nam, hoan hoan hỉ hỉ tới vương thành đón năm mới, còn mang theo không ít đặc sản của Giang Nam, cũng tặng cho hoàng cung rất nhiều thứ, một đầu heo quay cực lớn gác trên hộp quà được khiêng tới đầu tiên, trong miệng heo ngậm đủ loại trái cây, trên hai lỗ tai thắt nơ bằng lụa đỏ, Đoạn Bạch Nguyệt thấy thú vị, vòng quanh đầu heo nhìn nửa ngày.

Nội thị tất nhiên sẽ đem chuyện này bẩm báo lên Hoàng thượng, Sở Uyên giật mình nói: "Muốn ăn như vậy a?!"

"Đúng vậy." Nội thị đốc định nói: "Vương gia đi vòng vòng quanh cái đầu heo kia, nhìn ít nhất cũng phải hết thời gian uống một chén trà."

Vì vậy giờ cơm tối hôm đó, Đoạn Bạch Nguyệt liền được ăn rau trộn tai heo, da heo xào ớt, mui heo thái mỏng, còn có cái lẩu nóng hổi với thịt heo và hoàng hầu.

Hoàng hầu: phần huyết quản hoặc động mạch chủ của heo hoặc các loại gia súc như trâu, bò, thường dùng để nấu lẩu hoặc xào với mộc nhĩ.

"Ăn nhiều một chút." Sở Uyên tri kỷ gắp rau cho hắn, thuận tiện ở trong lòng tự vấn lương tâm, có phải là vì gần đây cùng mình ăn chay quá nhiều nên để hắn đói thèm quá rồi không?

Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu nội tình trong lời nói của Sở Uyên, ăn một cách vô cùng cao hứng.

Vì vậy ánh mắt Sở Uyên nhìn về phía hắn lại càng ôn nhu, buổi tối sau khi từ ngự thiện phòng đi ra, còn cố ý căn dặn phòng bếp làm một bát canh bổ đầy sườn heo thật lớn, dùng để ăn khuya.

Toàn bộ nội thị cung nữ trong hoàng cung đều cực kì hâm mộ, Hoàng thượng và Vương gia thật là ân ái không chịu nổi.

Hai mươi tám tháng chạp, Đoạn Bạch Nguyệt đi loanh quanh trong thành muốn tìm vài thứ hiếm lạ tặng Sở Uyên, cho hắn chút niềm vui đầu năm mới, kết quả mới một chút không lưu ý, phía đối liền có một người vội vã hấp tấp lao tới chỗ mình, hai tay dang rộng tươi cười đầy mặt.

Dân chúng xung quanh thấy vậy đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, nghẹn họng nhìn trân trối, thật khó lường a, có đăng đồ tử to gan lớn mật muốn khinh bạc Vương gia.

"Đoạn huynh!" Tư Không Duệ xa cách lâu ngày gặp lại, lệ nóng quanh tròng.

Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh lắc người tránh qua một bên.

Tư Không Duệ thuận thế bổ nhào lên sạp bán đồ trang sức.

...

Sau khi bồi thường tổn thất cho chủ quán xong, Tư Không Duệ nắm tay áo Đoạn Bạch Nguyệt, kéo tới Sơn Hải Cư bắt chẹt một bữa cá muối hải sâm xa hoa, rồi mới cảm thấy mĩ mãn mang theo Tú Tú và nhi tử vào cung.

Sở Uyên cười nói: "Có cả nhà Tư Không thiếu hiệp ở đây, năm mới cũng náo nhiệt hơn rồi."

Tứ Hỉ vội vàng sai người quét dọn một chỗ thiên điện, lên tầng cao liền có thể ngắm được cả tòa vương thành, tầm nhìn vô cùng tốt.

Tư Không Duệ cảm thán vạn lần, hai người hồ bằng cẩu hữu một hồi, bị hãm hại nhiều năm như vậy, lần này cuối cùng cũng mò được chút lợi ích a.

Tiểu Mãn không ở trong cung, mấy tháng trước đã theo quân âm thầm tới Nam Dương, truy tìm tung tích của Bà Luân La, chỉ sợ phải đến mùa hè năm sau mới có thể trở lại.

Đêm giao thừa, Sở Uyên đãi yến quần thần xong, mang theo men say trở về tẩm cung, dưới tầng tầng sa trướng, thấp thoáng hiện ra một đôi mắt ướt át mê ly.

"Thoải mái không?" Đoạn Bạch Nguyệt không ngừng hôn lên thân thể hắn.

Ngón tay Sở Uyên lướt qua sườn mặt Đoạn Bạch Nguyệt, khàn giọng nói: "Không nói cho ngươi."

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi, mạnh mẽ đè tay hắn hai bên gối, ở trên thân thể trẻ tuổi mặc sức rong ruổi, mãi đến khi đem người làm đến khóc lóc cầu xin tha thứ thì mới chịu thả chậm tốc độ.

Một vòng nội thị chắp tay đứng bên ngoài, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, cực kì bình tĩnh.

Quen là tốt rồi, quen là tốt rồi.

Bên trong Tiểu Diệp Tự, Diệu Tâm đang gõ mõ thì thào tụng kinh, phía sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.

Diệu Tâm khẽ nhíu mày, không nói một tiếng, cũng không quay đầu lại.

"Hoàng đế Đại Sở muốn thành hôn." Thanh âm đối phương già nua: "Với một nam nhân."

Diệu Tâm lắc đầu: "Ngươi không nên tới nơi này."

"Không muốn tới ngăn cản sao?" Hắc y nhân kia nói: "Trước khi đại hôn diễn ra, tất cả vẫn còn kịp thay đổi, nếu cứ để mặc như vậy, ngươi đoán xem hậu thế sẽ đánh giá vị hoàng đế này ra sao đây?"

Diệu Tâm âm thầm nắm chặt chuỗi hạt tràng, thanh âm không gợn sóng không sợ hãi: "Tâm ý Hoàng thượng đã quyết, bần tăng chỉ là một người xuất gia, có thể làm gì được."

"Nếu không thể thay đổi tâm ý, vậy thì sao không dứt khoát....." Hắc y nhân nắm đầu vai Diệu Tâm, khom lưng ghé sát vào tai, thì thào lẩm nhẩm tựa như đầu độc: "Giết hắn!"

Đáy mắt Diệu Tâm chợt lóe lên một tia sáng, xen lẫn với thống khổ và giãy dụa.

"Giết hắn, ngăn cản cuộc đại hôn lần này." Hắc y nhân đột nhiên nắm chặt bờ vai Diệu Tâm, móng tay hầu như muốn đâm sâu vào máu thịt: "Hãy quên đống tượng bùn nhầy trước mặt này đi, vị đế vương cao cao tại thượng trong vương thành kia, mới là vị thánh thần duy nhất mà lòng ngươi muốn quỳ lạy, không ai có thể làm ô nhục uy danh của hắn, không có bất kì ai."

Từng hình ảnh trên chiến thuyền lại lần nữa đập vào đầu, gương mặt Diệu Tâm vặn vẹo thống khổ, nâng chưởng vỗ vào lồng ngực của hắc y nhân, đánh hắn bay ra ngoài cửa sổ.

Chuỗi hạt tràng trong tay đứt lìa, hạt bồ đề rơi vãi ra xung quanh, Diệu Tâm ngã ngồi trên mặt đất, đáy mắt đỏ ngầu, nắm tay siết chặt cơ hồ muốn siết cho xương cốt cũng vỡ ra.

...

Mùng một đầu năm, thiên tử phải dẫn đầu văn võ bá quan tế thiên.

Mùng hai đầu năm, thiên tử phải tiếp đãi sứ thần các quốc gia lân cận.

Mùng ba đầu năm, tiểu Vương tử của bộ tộc Mạc Bắc ăn quá nhiều mứt táo, gào khóc kêu đau, vừa sáng sớm thiên tử phải đi thăm hỏi.

Mùng bốn đầu năm...

Mùng năm đầu năm....

Mãi cho đến tiết Nguyên Tiêu, rốt cuộc Sở Uyên mới có được một ngày rãnh rỗi, Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Muốn xuất cung không? Hôm nay mười lăm tháng giêng, chắc trong vương thành sẽ rất náo nhiệt."

"Đúng là rất náo nhiệt, giải câu đố ngắm hoa đăng, có điều nếu lúc này chúng ta xuất cung, chỉ sợ dọc đường đều sẽ bị nhìn chằm chằm." Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn.

Giải câu đố ngắm hoa đăng: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn, treo trên dây hoặc dán trên tường.

Đoạn Bạch Nguyệt tiếc nuối nói: "Cũng phải."

"Đi theo ta." Sở Uyên kéo tay hắn, cùng nhau đi tới ngự hoa viên.

"Trời lạnh thế này, muốn đi làm cái gì?" Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu.

"Đi liền biết." Sở Uyên không cho hắn nói nhiều lời, kéo tay đi hết chín đoạn hành lang quanh co, trước mặt lập tức hiện ra một mảnh sáng lấp lánh. Vô số hoa đăng treo trên ngọn cây, như là ánh sao trên trời rơi xuống, nối liền không dứt. Ánh nến lập lòe, cách một tầng vải mỏng chiếu ra vầng sáng màu da cam.

"Ngươi làm cho ta?" Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên.

"Cho ngươi." Sở Uyên dắt tay hắn, đi tới dưới cái hoa đăng lớn nhất, cười nói: "Mặc dù không được náo nhiệt như bên ngoài, nhưng hoa đăng cũng giống, lại còn không có người nào quấy rối. Ngươi muốn ăn Nguyên Tiêu không? Hôm nay ngự thiện phòng cố ý xuất cung mua...Ưm~."

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay ôm cổ hắn, hôn môi hết sức ôn tồn.

Nội thị vội vàng xoay người, rón ra rón rén thối lui một khoảng cách, để tránh quấy rầy Hoàng thượng và Vương gia.

"Lần sau đừng chuẩn bị những thứ này nữa." Đoạn Bạch Nguyệt dùng ngón cái cọ cọ lên khóe môi Sở Uyên: "Ta cũng chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không phải là tiểu oa nhi bảy tám tuổi, không tham gia loại náo nhiệt này thì không được, chỉ là muốn cùng ngươi ra ngoài giải sầu mà thôi."

"Không chỉ có hoa đăng, còn có thứ khác nữa." Sở Uyên nói.

"Còn nữa?" Đoạn Bạch Nguyệt cười hỏi.

Nơi xa vời bỗng nhiên tỏa ra một đóa pháo bông, giống như một thác nước vàng óng từ giữa không trung đổ xuống, trong nháy mắt ngự hoa viên sáng rực lên. Dân chúng trong vương thành nhìn thấy, tiếng hoan hô càng lớn rầm trời, tiểu oa nhi cười vỗ tay, mỗi khi thấy pháo hoa bay lên thì lại giơ hai tay nhảy lên cao, như là muốn nắm thứ xinh đẹp chỉ xuất hiện trong chớp mắt kia trong tay.

"Đều là cho ta sao?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên ôm hắn lắc lắc: "Có thích hay không?"

"Gần đây thấy ngươi bận rộn đến nỗi không có thời gian ăn cơm, còn có tâm tư chuẩn bị những thứ này." Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ sống mũi của hắn: "Chẳng trách Tứ Hỉ cũng thần thần bí bí suốt ngày."

"Trước tiên phải nói ngươi thích hay không đã!" Sở Uyên kéo lỗ tai hắn.

"Ngươi làm cho ta, sao ta có thể không thích được." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Chỉ tiếc là nắm không được giấu không được, còn phải chia cho toàn bộ dân chúng trong vương thành."

"Hào phóng một chút." Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn: "Dù sao ngươi là Hoàng hậu."

Xem một màn pháo hoa cũng muốn giấu đi, thật khó mà viết vào sử sách.

Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn, nhét vào một bọc vải nho nhỏ: "Có qua có lại, cái này cho ngươi."

"Là cái gì?" Sở Uyên hỏi.

"Mở ra nhìn xem." Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ngồi trên rào chắn.

"Đường?" Sở Uyên đổ thứ bên trong đó ra: "Ở đâu ra vậy?"

"Ta tự mình tới ngự thiện phòng làm." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Dùng hạt thông ngươi thích nhất, còn có mật ong xin từ chỗ Ôn lão phu nhân."

Sở Uyên ăn thử một viên nhỏ, vừa vào miệng đã thơm lừng.

"Thế nào?" Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn.

Sở Uyên ôm cổ Đoạn Bạch Nguyệt: "Ăn ngon."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Vậy gọi tướng công đi."

Sở Uyên cự tuyệt: "Không gọi."

Đoạn Bạch Nguyệt bất mãn: "Lúc trước cũng đồng ý gọi rồi, còn gọi rất nhiều lần." Vì sao đột nhiên lại không chịu gọi nữa?

Sở Uyên nói: "Bởi vì mỗi lần ngươi nghe xong đều giống như điên."

Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy buồn bực.

Cái gì gọi là giống như điên?

Rõ ràng là tình sâu tựa biển, khó có thể tự kiềm chế.

Sở Uyên thuận miệng nói: "Tướng công."

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, cũng không điên.

Không phản ứng? Sở Uyên bĩu môi: "Lần sau không gọi nữa."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Vì vậy cỗ kiệu mà nội thị đã chuẩn bị cho đêm nay lại vô dụng rồi, bởi vì Vương gia ngay cả đường trở về cũng lười đi, trực tiếp ôm Hoàng thượng vượt nóc băng tường trở về tẩm cung, tốc độ nhanh như tia chớp, cùng với truyền ký anh hùng mà thuyết thư tiên sinh kể giống nhau như đúc.

Rất là kinh tâm động phách.

Hết chương!

+++++ Google cho kết quả là:

@ Hoa quế đường dụ:

Chương 188 - Thất Tuyệt Vương muốn tới [Cái gì gọi là một người tương đương mười người]

Tuy nói đã sang xuân nhưng khí trời se lạnh vẫn chưa giảm đi chút nào. Ngày hôm đó lúc lâm triều, Sở Uyên bị một đám đại thần trong triều làm cho đầu choáng mắt hoa đau não, vì vậy sau khi bãi triều thì một mình tới ngự hoa viên, muốn hóng gió hít thở không khí một chút.

Không bao lâu sau, Đoạn Bạch Nguyệt tìm tới, từ xa xa đã thấy hắn ngồi dưới hành lang, bọc áo choàng màu trắng thật dày, hai tay ôm chén trà nhưng cũng không uống, chỉ ngẩn ngơ nhìn khoảng không trước mặt.

Nghe được tiếng bước chân, Sở Uyên quay đầu lại nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt hắn, gỡ lấy chén trà đã nguội lạnh trong tay hắn đi, cười nói: "Sao lại ngồi ở đây một mình, ai lại chọc ngươi tức giận?"

"Trở về khi nào vậy?" Sở Uyên dùng hai tay áp lên gò má lạnh băng của Đoạn Bạch Nguyệt.

"Mới sáng nay, tối hôm qua cùng Tư Không hàn thuyên muộn quá nên ở lại qua đêm ở Cẩm Tú Phường luôn." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta mua cho ngươi bánh bao nướng và rượu hoa quế, có muốn ăn không?"

"Không có khẩu vị." Sở Uyên bĩu môi: "Hôm nay lâm triều bị làm ầm làm ĩ đau đầu."

"Nói đi, muốn ta đánh người nào?" Đoạn Bạch Nguyệt xắn tay áo.

Sở Uyên cười chen mặt của hắn biến hình: "Càn rỡ!"

"Bọn họ ầm ĩ kệ bọn họ, để bụng mình đói là chuyện gì xảy ra." Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn đứng dậy, dắt tay đi trở về: "Coi như là bồi ta ăn điểm tâm sáng cũng được."

"Tối hôm qua ngươi cùng Tư Không nói chuyện gì vậy?" Sở Uyên hỏi: "Sao lại phải xuất cung?"

"Tú Tú muốn mở một hàng thêu thùa trong vương thành." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Tư không kéo ta đi ra ngoài chính là vì muốn tìm chỗ mở cửa hàng, tốt nhất là có thể khai trương trước mùa thu."

Sở Uyên ngạc nhiên nói: "Đây là dự định ở lâu trong vương thành sao?"

"Ít nhất phải chờ chúng ta đại hôn xong mới có thể trở về Vọng Tịch Tiều." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Tú Tú là người không chịu ngồi không, ở trong cung nhàn rỗi không có việc gì làm buồn bực phát hoảng, tùy tiện tìm việc gì đó để làm cũng tốt."

"Đây cũng không phải chỉ là "tùy tiện tìm việc gì đó"." Sở Uyên cười cười: "Lúc chúng ta đại hôn, quân chủ của các quốc gia khác và sứ thần đều sẽ tới, nghìn dặm xa xôi a, dù sao cũng không thể chỉ tới uống chén rượu mừng rồi đi được, chung quy cũng phải mang theo vài thứ trở về, nào là tơ lụa hàng thêu đồ sứ lá trà, đến lúc đó chỉ sợ cung không đủ cầu, nếu có thể mượn việc này mở hướng làm ăn, từ nay về sau tiền bạc từng đấu từng đấu không ngừng đổ về."

Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm: "Chẳng trách, đúng là rất biết chọn."

"Năm đó Tư Không bị mười tám con chó săn rượt cũng không uổng phí." Sở Uyên cười đùa: "Chí ít cũng cưới được một nương tử trì gia rất tốt."

"Dù tốt thế nào cũng không tốt bằng tức phụ của ta." Đoạn Bạch Nguyệt nắm chặt tay hắn.

Sở Uyên gật đầu: "Ừ."

Tứ Hỉ đi theo phía sau hai người, thầm nghĩ quả nhiên Hoàng thượng là phải cần Vương gia tự mình dỗ dành, lúc này mới hàn thuyên được mấy câu đâu, thế mà vẻ mặt phiền chán vừa rồi cũng không thấy nữa, nói nói cười cười muốn trở về ăn điểm tâm.

Bánh bao nướng vừa cắn một miếng đã thấy giòn giòn mềm dẻo, sốt thịt đầy đặn. Đoạn Bạch Nguyệt vừa nhìn hắn ăn vừa nói: "Chuyện trong triều thật sự không cần ta hỗ trợ sao?"

"Ý ngươi là đám người cãi nhau ầm ỹ sáng nay?" Sở Uyên lắc đầu: "Không cần để ý tới, cũng không phải chuyện lớn gì, vài ngày nữa sẽ tự yên tĩnh lại thôi."

Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười ôn nhu: "Vậy ta---"

"Không cho phép xuất cung!" Sở Uyên lập tức cự tuyệt.

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

"Theo ta đi duyệt tấu chương." Sở Uyên lau lau ngón tay: "Đi."

Đoạn Bạch Nguyệt ôm cứng cái ghế ăn vạ không chịu đứng lên: "Choáng váng đầu."

"Thật sự choáng váng?" Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt suy yếu nói: "Phải a."

"Tứ Hỉ!" Sở Uyên quay đầu ra cửa phân phó: "Lập tức truyền Tiểu Cẩn tiến cung, nói là Vương gia đau đầu."

Đoạn Bạch Nguyệt: "!!!!"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta nhận thua."

Nếu thật sự để vị thần y kia tiến cung, mặc kệ mình đau đầu hay là phong hàn, phát sốt, ho khan...nguyên nhân gây bệnh tám phần mười đều chỉ có một.

Diệp Cẩn nói: "Chứng không giơ này của ngươi thật sự không có thuốc nào cứu được!"

Phú hộ tới xin chữa bệnh lệ rơi đầy mặt, được hạ nhân đỡ về, vậy di thái thái thứ mười tám kia phải làm sao bây giờ?

"Người tiếp theo!" Tiểu tư đứng bên cạnh Diệp Cẩn cao giọng hô.

Dân chúng xếp hàng bên ngoài thiện đường, đều cảm thán Diệp thần y đúng là người tốt nhất thế gian, không chỉ đích thân tới thiện đường trong thành chẩn bệnh, mà còn dẫn theo Chương thái y trong cung tới, giúp tất cả mọi người khám bệnh miễn phí, đây chính là chuyện mà lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ a.

Vài ngày sau, dân chúng trong vòng mười dặm khắp bốn phương tám hướng nghe được tin tức cũng đều khiêng bệnh nhân lên chạy tới vương thành. Ngày hôm đó, Đào Nhân Đức ngồi trong một tiểu lâu đối diện với thiện đường, gọi một bát mì chay và vài món điểm tâm từ từ ăn, xung quanh có không ít người đang nói chuyện say sưa, nội dung không ngoài dự đoán là đang nói Cửu điện hạ y thuật cao siêu lại còn tâm địa thiện lương, vị Thái y trẻ tuổi kia cười lên cũng rất dễ nhìn vân vân, sau lại còn nhắc tới Hoàng thượng và Vương gia, nghe nói gần đây trong cung chỉ riêng hồng trù đoạn cũng đã chuẩn bị mấy trăm cuộn, san hô trân châu ngọc phỉ thúy, chỉ sợ dùng để lót đường cũng dư sức có thừa.

Vẻ mặt ai nấy đều cực kỳ hâm mộ, cũng không biết trong những món ăn bày biện ở hỉ yến có gắn thêm trân châu vàng lá hay không, dù sao cũng là Hoàng thượng và Vương gia.

Chúng ta cũng rất muốn ăn.

Một đám hậu sinh mặt tươi như hoa đang thảo thuận về Huyền Minh Hàn Thiết và Bồ Đề tâm kinh, mặc dù cũng không ai biết rốt cuộc đó là thứ đồ chơi gì, nhưng chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ biết tất nhiên là cực kì lợi hại. Trong tiểu thoại bản cũng có nói, trong chiến dịch Nam Dương, Vương gia chỉ cần vung một kiếm là có thể đóng băng mấy trăm chiếc thuyền của địch quân, còn có thể làm những cơn sóng ngất trời biến thành bạo tuyết cuồng phong, rất dọa người.

Đào Nhân Đức thở dài trong lòng, buông đũa xuống vừa muốn rời đi thì đối diện lại có một người ngồi xuống.

...

"Thái phó đại nhân." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Trùng hợp như thế."

"Vương gia." Đào Nhân Đức khoát khoát tay: "Lão hủ đã từ quan, không còn là đại nhân gì nữa."

"Món ngon nhất trong tửu lâu này chính là bánh ngâm đầu cá." Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, giúp hắn rót chén trà: "Thái phó lại chỉ ăn một bát mì chay, thiệt thòi rồi."

Bánh ngâm đầu cá: nguyên văn là ngư đầu phao bính (鱼头泡饼), ta cũng không biết dịch như nào cho hay TToTT, đây là món truyền thống của người Hán, nổi tiếng tại Bắc Kinh. Đầu cá phải tươi, vị thơm béo và hơi cay, thêm thịt ba chỉ mỡ mà không ngán, bánh mặn xốp giòn, chấm nước cá ăn rất ngon miệng. Món ăn này có mùi thơm đậm đà, phối hợp với bánh, hoặc ăn với cơm. Hình ảnh xem bên dưới.

"Vương gia tìm lão hủ có chuyện gì?" Đào Nhân Đức hỏi.

"Chỉ là đúng lúc đi ngang qua mà thôi, thấy Thái phó ở trong này, nhớ lại hôm qua Hoàng thượng vẫn còn nhắc tới Thái phó, nên mới lên xem." Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Đào Nhân Đức trầm mặc.

"Dù không còn làm quan nhưng nếu hôm nào có thời gian rãnh rỗi, cũng mời Thái phó vào cung ngồi một lát, cho dù chỉ là bồi Hoàng thượng chuyện trò tâm sự cũng được." Đoạn Bạch Nguyệt thành tâm nói: "Gần đây vì chuyện điều muối đến Hoài Nam mà trong triều tranh qua cãi về, Hoàng thượng cũng đau đầu."

Đào Nhân Đức lắc đầu: "Hoàng thượng biết phải làm như thế nào, sở dĩ kéo dài như vậy, chẳng qua chỉ là vì muốn chờ Vương gia ở đất phong thỏa hiệp trước mà thôi."

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: "Quả thật là Thái phó, tại hạ bội phục."

Đoạn Niệm từ trên thang lầu đi xuống, trong tay cầm một hộp nhỏ, lúc mở ra tràn đầy mùi thuốc.

"Nghe nói nhị công tử quý phủ lúc còn trẻ đã từng bị thương đến xương cốt, bệnh căn không dứt." Đoạn Bạch Nguyệt đặt hộp thuốc trước mặt Đào Nhân Đức: "Đây là dược liệu chỉ ở tây nam mới có, liều lượng và cách dùng đều đã viết sẵn trên giấy, dùng đúng hạn sẽ khỏi hẳn."

"Chuyện này...." Đào Nhân Đức do dự.

"Thái phó cứ coi như Hoàng thượng tặng đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta cũng không có bất cứ chuyện gì muốn nhờ vả, nên cũng không tính là hối lộ, thân thể nhị công tử quan trọng hơn."

"Đa tạ Vương gia." Đào Nhân Đức nói: "Vậy lão hủ thay khuyển tử nhận."

Dân chúng xung quanh tất nhiên cũng chú ý tới bàn hai người, không ai dám quấy rối, nhưng cũng không muốn bỏ đi, đều hạ giọng vừa vờ như đang nói chuyện phiếm này nọ, vừa lén lút quan sát. Cho tới khi hai người cùng nhau rời khỏi tửu lâu thì mới giải tán chạy về nhà, dự định tìm nương tử khoe khoang -- dù sao không phải ai cũng có thể nhìn thấy Vương gia ăn cơm, ít nhất cũng có thể khoe ba tháng.

Vài ngày sau, Đào Nhân Đức quả thật dẫn theo mấy tiểu tôn tử tiến cung, cùng Sở Uyên ăn bữa cơm. Lúc ăn cơm, đám tiểu hài tử này đuổi bắt đùa nhau ầm ĩ, toàn bộ quá trình Sở Uyên đều mỉm cười hiền lành, đợi sau khi tất cả đi rồi mới choáng váng đầu hoa mắt chui vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt rầm rì: "May mắn là ngươi không thể sinh." Quả thật so với lâm triều còn mệt hơn.

Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa bụng hắn, nghiêm túc nói: "Ừ."

Thiệp mời đưa tới các nơi từ từ có hồi âm, thiên tử Đại Sở muốn thành hôn, tất nhiên các nước phụ thuộc xung quanh đều phải nói một tiếng chúc mừng, có nơi quân chủ không thể tự mình tới cửa cũng sẽ sai người ngày đi đêm chạy đưa lễ vật tới. Ám vệ Truy Ảnh Cung tăng tốc xe ngựa vui sướng vào cửa thành, niềm nở phất tay với dân chúng xung quanh, chẳng khác gì Trạng Nguyên lang về quê.

Truy Ảnh Cung phú khả địch quốc, lễ vật đưa tới tất nhiên cũng sẽ rất hào phóng, lễ quan giám sát nội thị dỡ từng rương từng rương xuống xe ngựa, bận rộn suốt ba ngày mới kiểm kê xong, vàng bạc châu báu đá quý chất đầy quốc khố, còn tặng một bình phượng hoàng huyết nho nhỏ.

Ám vệ giải thích: "Đảm bảo trị bách bệnh." Mặc dù nghe có vẻ giống thuốc tăng lực rao bán bên đường, nhưng ai dùng người đó biết.

Sở Uyên cười cười: "Giúp trẫm cảm ơn Tần cung chủ và Thẩm công tử."

Tứ Hỉ giúp ám vệ thu xếp chỗ ở, vẫn như cũ bị vật biểu tượng giang hồ này xách lên bay vèo vèo khắp hoàng cung. Bên dưới, một đám nội thị thấy vậy phập phồng lo sợ, giơ tay lên chạy theo phía sau, nghìn vạn lần đừng để đại công công ngã xuống a, dù sao béo như vậy, không phải ai cũng có thể tiếp được.

"Tần huynh đúng là rất biết tặng lễ vật." Đoạn Bạch Nguyệt ném thỏi vàng trên tay về lại trong rương: "Biết triều đình vừa đánh giặc xong, quốc khố thiếu hụt."

Sở Uyên nhướng mi: "Nếu không như vậy làm sao có thể là Truy Ảnh Cung chủ."

A Cách và Khúc Uẩn Chi cũng gửi tới một xe đầy rượu ngon, sau khi mở ra, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi. Vân Đoạn Hồn đưa tới một phong thư, trừ lời chúc mừng ra còn có một tấm bản đồ về sự phân bố các hải đảo lớn nhỏ ở Đông Hải, vô cùng tỉ mỉ chính xác ---Trừ vị trí đảo Lạc Anh và nơi ở của tộc Ngư Vĩ thì vẫn là một mảnh sương trắng mịt mờ.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Lần sau có cơ hội, ta dẫn ngươi đi Đông Hải gặp tiền bối."

Sở Uyên gật đầu, cẩn thận gấp lại địa đồ.

Lúc hai người còn đang nói chuyện thì nội thị lại tới bẩm báo, nói lễ vật của Thất Tuyệt quốc cũng đã đưa tới rồi, trừ vàng bạc châu báu ra còn có hai cuộn tranh rất lớn, căn dặn nhiều lần là không thể đưa vào quốc khố được, phải tìm một nơi dễ thấy treo hai bức họa song song nhau.

Sở Uyên: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu: "Làm sao vậy? Bức họa có vấn đề gì ư?"

Sở Uyên tâm lực mệt mỏi quá độ: "Ngươi không hiểu."

Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt nhìn bức họa Thất Tuyệt Vương kim quang lòe lòe trên cuộn tranh kia, tâm tình rất phức tạp.

Vì sao trên đời lại có thể có người muốn đem bức họa của mình làm lễ vật đi tặng người khác....

Còn có một bức họa khác, tất nhiên chính là Vương hậu của Thất Tuyệt quốc - Hoàng Viễn. Sở Uyên rũ rũ giấy viết thư chằng chịt những chữ là chữ ra xem, đầu thư quả nhiên lại là một đoạn dài ơi là dài về "Cuộc sống sinh hoạt thường ngày vô cùng ân ái của Thất Tuyệt Vương và Vương hậu", giữa thư tùy tiện chèn vào vài câu chúc mừng tân hôn mang tính "có lệ", sau đó lại đem trọng tâm câu chuyện vòng vo trở lại, rất có vài phần xu hướng kéo dài liên miên vô tận.

"Thất Tuyệt Vương lần này sẽ đích thân tới đây sao?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: "Ta lại mong hắn không tới." Nhưng đáng tiếc loại trường hợp có náo nhiệt để chơi này, không cần nghĩ cũng biết Mộ Hàn Dạ nhất định sẽ không bỏ qua. Hơn nữa không đơn giản là sẽ tới, mà chỉ sợ còn tới rất sớm.

Đoạn Bạch Nguyệt an ủi: "Tốt xấu gì người ta cũng tặng lễ vật." Mời ăn một bữa cơm cũng không thiệt thòi gì.

Sở Uyên lắc đầu: "Một mình hắn tương đương hơn mười Kim Thái."

Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: "Khó ứng phó như vậy sao?"

Sở Uyên tiếp tục nói: "Còn phải thêm mười Ngô Đăng, mười Nạp Ngõa."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Cũng đòi Đại Sở thưởng bạc sao?"

"Thất Tuyệt quốc tuy nhỏ nhưng lại có nhiều mỏ đá quý, Mộ Hàn Dạ cũng không thiếu bạc." Sở Uyên đau đầu nói: "Chờ ngươi gặp hắn rồi sẽ biết, người này rốt cuộc có bao nhiêu....kì lạ."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bà Luân La sẽ giải quyết trong bộ khác của Giang Hồ hệ liệt, trong bộ này chỉ nói xong chuyện Diệu Tâm thôi.

Chương 189 - Sư phụ [Vì sao có người trời nắng chang chang còn trùm đầu lại]

Ngày hôm đó vào buổi trưa, Tứ Hỉ công công đặc biệt bớt thời gian xuất cung tới hàng thêu thùa của Tư Không Duệ tìm Đoạn Bạch Nguyệt, sầu mi khổ kiểm nói không biết mấy hôm nay Hoàng thượng làm sao, nhìn lúc nào cũng có chút tâm thần không yên.

Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy cười nói: "Chắc không có chuyện gì đâu, công công không cần lo lắng."

Thật sự không có chuyện gì sao?? Tứ Hỉ vẫn lo lắng không yên như trước, hôm nay sau khi hạ triều, Hoàng thượng ngay cả điểm tâm sáng cũng không ăn mà lập tức đi ngự thư phòng, vừa rồi cũng đã hỏi, cư nhiên ngay cả bữa trưa cũng không muốn dùng, thế này làm sao mà được?!!!

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Lát nữa Bổn Vương sẽ về cung."

Lúc này Tứ Hỉ mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi vị công công béo này cáo từ rời đi, Tư Không Duệ nhanh chóng rũ sạch quan hệ: "Ta đã nói trước là sẽ mượn ngươi bảy tám ngày." Vì sao Hoàng thượng cũng đã bắt đầu cơm nước không màng rồi?

Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy ấm trà, còn chưa kịp rót nước ra chén thì đã bị Tư Không Duệ chồm tới đoạt đi, liên tiếp thúc giục nói: "Còn uống trà cái gì, mau trở về cung!"

Đoạn Bạch Nguyệt: ". . ."

Thấy hắn đứng yên không chịu đi, Tư Không Duệ dứt khoát kéo hắn ra trước cỗ kiệu đang chờ ở bên ngoài, mạnh mẽ nhét vào.

Cái gì gọi là họa quốc ương dân?

Chính là cái này!

Trong ngự thư phòng, Sở Uyên một tay chống cằm, đang buồn chán lật xem bản tấu chương trước mặt.

Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa bước vào, thả xuống long án một bầu nước ô mai.

"Ơ? Ngươi đã trở về." Sở Uyên ngồi thẳng dậy: "Lúc trước không phải ngươi nói phải xuất cung ít nhất là năm ngày sao?"

"Mọi chuyện ở chỗ Tư Không đều đã gần xong rồi, ta ở lại cũng không có tác dụng gì." Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đổ nước ô mai ra chén: "Lại không ăn uống đàng hoàng hả?"

Sở Uyên ngáp một cái: "Trời nóng."

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn: "Vậy tới ngự hoa viên ngồi một chút được không? Những bản tấu chương này cứ để đây đã, nửa canh giờ sau ta cùng ngươi trở về duyệt tiếp."

"Không có chuyện gì lớn, vài cái chiết thỉnh an mà thôi." Sở Uyên hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Tư Không Duệ keo kiệt như vậy, ngươi còn trông mong gì hắn có thể cho ta ăn cơm. Mấy ngày nay đều là bánh bao dưa muối đậu phụ, khó khăn lắm mới về cung được, ngươi phải cho ta ăn một bữa thật ngon."

"Nói bậy." Sở Uyên cười kéo hắn đứng dậy, dắt tay nhau tới ngự hoa viên.

Bên trong lương đình gió thổi vi vu nước chảy róc rách, không khí mát mẻ hơn sự oi bức trong ngự thư phòng nhiều, mặc dù thoải mái như vậy nhưng Sở Uyên vẫn không có khẩu vị gì, Đoạn Bạch Nguyệt dỗ dành cách mấy cũng không thấy hắn ăn được bao nhiêu, sau lại dứt khoát buông đũa nằm xuống lương tháp, dáng vẻ tựa như "Tâm tình của trẫm đang rất không tốt các ngươi không ai được phép tới gần."

Lương tháp: tháp là loại giường nhỏ và dài, lương là mát, ví như lương đình là đình nghỉ mát.

Tứ Hỉ nóng lòng đến nỗi sắp bốc hỏa, vì sao Vương gia cũng đã trở về rồi mà vẫn không thấy Hoàng thượng ăn ngon a, đói bụng xỉu mất thì phải làm sao bây giờ?

Đoạn Bạch Nguyệt khoát khoát tay, kéo Tứ Hỉ qua một bên nhỏ giọng nói: "Khẩn trương đó."

"Hả?" Tứ Hỉ không hiểu.

"Sắp thành hôn nên phải khẩn trương." Đoạn Bạch Nguyệt nói.

"Nhưng...." Tứ Hỉ vẫn nghĩ không thông, lúc trước ở Tây Nam Phủ mới là lần đầu tiên thành thân a, nhưng Hoàng thượng cũng đâu có như bây giờ.

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn, trở lại lương đình nghiêng người nằm xuống bên cạnh Sở Uyên, đưa tay ôm hắn vào lòng: "Sao vậy?"

Sở Uyên quả thật không ngủ, nhưng cũng không muốn nói gì, chỉ nắm lấy tay hắn đưa lên miệng, cúi đầu rầu rĩ cắn một ngụm.

Hắn đích xác có chút...khẩn trương.

Càng gần tới tháng tám, lại càng khẩn trương hơn.

Lúc trước ở Tây Nam Phủ, tuy rằng cũng thành thân nhưng lần đó cái gì cũng có người khác làm hết rồi, chỉ cần chờ là được, trong trúc lâu vườn hoa yên tĩnh thoải mái, cho dù chỉ là ngồi đờ ra thì cũng sẽ không cảm thấy thời gian trôi qua quá khó khăn, nhưng lần này không giống --- từ đại điển đến hỉ yến, lại đến tân khách và quà đáp lễ, tất cả mọi chuyện đều phải bận tâm lo nghĩ, ầm ầm ĩ ĩ cực, vừa nghĩ tới lại thấy đầu đau như muốn nứt ra.

"Ngươi lại không cho ta nhúng tay." Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn xoay người lại.

"Ừ, chính là không cho phép ngươi nhúng tay." Sở Uyên nhích người lại gần hắn: "Chỉ cần an tâm chờ tới đại hôn là được."

"Vậy ngươi cũng không được phép tinh thần hoảng hốt như vậy nữa." Đoạn Bạch Nguyệt cụng trán mình vào trán hắn: "Miễn là không có người nào chạy tới cướp dâu, những chuyện còn lại cũng không phải đại sự gì, có biết hay không?"

Sở Uyên bĩu môi: "Ai muốn cướp ngươi."

"Ta thì đúng là không có ai cướp, nhưng tức phụ của ta lại quá đẹp." Đoạn Bạch Nguyệt nâng cằm hắn lên, kề sát vào hôn một cái: "Muốn lo lắng cũng nên là ta lo lắng mới đúng."

Hai người cách nhau quá gần, hô hấp nóng rực giao hòa cùng một chỗ, có chút ngứa.

Đoạn Bạch Nguyệt cong ngón tay, nhéo nhéo sống mũi của hắn một chút: "Tiểu ngốc!"

Sở Uyên lười biếng nhắm mắt lại, hai tay leo lên đầu vai hắn.

Tứ Hỉ giải tán một vòng thị vệ xung quanh, bản thân cũng lui tới bên bờ hồ, chắp tay cười tươi rói đứng chờ.

Bốn phía đều rất an tĩnh, chỉ có tiếng chim hót và tiếng ve kêu thi thoảng truyền tới, Sở Uyên cắn môi dưới, y phục tán loạn nằm trên người Đoạn Bạch Nguyệt, ánh mắt chuyên chú lại mê ly.

Hộp nhỏ bằng bạch ngọc bị ném sang một bên, tản ra mùi thơm nhàn nhạt của thuốc. Tay phải của Đoạn Bạch Nguyệt lướt qua thắt lưng Sở Uyên, di chuyển dần xuống, không nhanh không chậm hưởng thụ xúc cảm mềm mại tốt đẹp dưới lòng bàn tay, cho tới khi người trên thân bắt đầu bất mãn giãy dụa thì mới ôm hắn xoay người lại đổi vị trí, cúi đầu một lần nữa hôn sâu.

Bên ngoài ngự hoa viên, thị vệ nói: "Xin công công bẩm báo một tiếng, Thất Tuyệt Vương dẫn theo Vương hậu tới cầu kiến Hoàng thượng."

Tứ Hỉ công công nghe vậy kinh hãi: "Sao mới hôm nay mà đã tới rồi?"

Thị vệ nói: "Đội ngũ Thất Tuyệt quốc vẫn còn ở trăm dặm bên ngoài vương thành, nhưng Thất Tuyệt Vương đi tới trước, nghe nói là ngại đội ngũ quá chậm, ven đường lại không có phong cảnh gì."

Tứ Hỉ: "...."

"Công công?" Thấy hắn không nói lời nào, thị vệ không thể làm gì khác hơn là phải thăm dò gọi một tiếng.

"Cứ nói Hoàng thượng tạm thời không thể phân thân được, mời Thất Tuyệt Vương cùng Vương hậu tới thiên điện nghỉ ngơi trước đi." Tứ Hỉ căn dặn: "Không được chậm trễ."

"Dạ!" Thị vệ nhận lệnh rời đi. Tứ Hỉ quay đầu lại nhìn về phía lương đình, rồi lại vội vàng di dời tầm mắt, tiếp tục cúi đầu đứng chờ. Mãi tới khi nghe được tiếng gọi bên trong lương đình truyền ra thì mới tiếp nhận khay y phục giày mũ trong tay nội thị bên cạnh, vội vã chạy vào.

Đoạn Bạch Nguyệt cẩn thận tỉ mẩn giúp Sở Uyên lau tắm, sau đó đổi bộ long bào nhăn nhúm trên người thành bộ mới, ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Ta ôm ngươi trở về nghỉ ngơi?"

Sở Uyên lắc đầu: "Sợ là không được."

"Còn chuyện gì nữa?" Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.

"Vừa rồi thì không có." Sở Uyên bĩu môi: "Nhưng hiện tại sợ là có rồi."

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Tứ Hỉ công công.

Tứ Hỉ cười trừ nói: "Vừa rồi thị vệ tới bẩm báo, nói Thất Tuyệt Vương mang theo Vương hậu vào cung, muốn cầu kiến Hoàng thượng, lão nô đã gọi người đưa bọn họ tới thiên điện nghỉ ngơi rồi."

Đoạn Bạch Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Sao lại chạy tới đây giờ này?"

"Ta đã nói rồi, đối với loại chuyện ăn hỉ yến này Mộ Hàn Dạ cực kỳ nhiệt tình." Sở Uyên ngược lại tuyệt không thấy ngạc nhiên chút nào, chống người ngồi dậy nói: "Tất nhiên hắn sẽ tới rất sớm."

Quân chủ ngoại quốc vào triều, thiên tử Đại Sở tất nhiên phải đích thân tiếp kiến, cho dù người này chạy tới sớm hơn dự định đi nữa thì chung quy cũng không thể mặc kệ chờ tới ngày đại điển được. Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là phải đỡ người đứng lên, có chút hối hận vừa rồi mình kìm lòng không đậu, sớm biết như vậy thì đợi tới buổi tối cũng không muộn ---- Mặc dù tư vị được làm trong ngự hoa viên đích xác không tệ, lần sau có thể thử ở những địa phương khác.

Sở Uyên tất nhiên cũng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, vì vậy giận dỗi đưa tay yên lặng nhéo một cái, Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng, vừa định cùng hắn đan tay vào nhau thì lại có thị vệ vội vã chạy tới bẩm báo, không thể làm gì khác hơn là hậm hực đứng thẳng người.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Vương gia." Thị vệ nói: "Thất Tuyệt Vương đợi được một lúc, sau đó nói nếu Hoàng thượng thật sự bận rộn chính vụ thì hắn liền ra ngoài đi dạo loanh quanh trong vương thành trước, hiện tại đã đi rồi."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Sở Uyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Mộ Hàn Dạ từ trước đến nay đều hành động quái đản không giống người thường, dựa theo tính tình của hắn mà nói, tới rồi lại đi cũng không tính là thất lễ mạo phạm, ngược lại còn có thể có thêm một ngày được thanh tĩnh, cũng rất tốt.

Nếu đã không cần phải tiếp kiến khách nhân thì Đoạn Bạch Nguyệt cũng không muốn để Sở Uyên tự mình đi đường, vì vậy ôm ngang người lên trở về tẩm cung, ngủ một giấc cho tới khi trời tối đen mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy ngay cả long sàng cũng không cho bước xuống, bưng một chén cháo thịt vụn tới nhìn hắn ăn xong rồi lại lần nữa nhét hắn vào ổ chăn, dụ dỗ ngủ tiếp.

Tứ Hỉ công công rất là vui mừng, loại chuyện dỗ dành Hoàng thượng ăn nhiều ngủ nhiều như thế này, quả nhiên vẫn cần Vương gia tự mình làm.

Ngày hôm sau lâm triều xong, Sở Uyên bãi giá đi ngự thư phòng, vốn định triệu kiến Mộ Hàn Dạ và Hoàng Viễn, nhưng lát sau cũng chỉ có một ám vệ của Thất Tuyệt quốc tiến cung, nói là mãi đến sáng nay Vương Thượng mới phát hiện lễ vật chuẩn bị tặng cho Sở Hoàng không biết đã nhét vào đâu, cho nên đã mang theo Vương hậu xuất cung rồi, dự định đi vòng trở lại ven đường tìm kiếm.

Sở Uyên: "...."

Trên sơn đạo ngoài thành, một vị công tử dung mạo tuấn tú đang vội vã đi trước, theo phía sau hắn là một nam nhân cao lớn, cũng chính là người có thể làm cho bất cứ ai nghe tên cũng sợ mất mật - Thất Tuyệt Vương Mộ Hàn Dạ.

"A Hoàng." Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng gọi.

Hoàng Viễn đi rất nhanh, chỉ hận không thể trực tiếp nhảy xuống núi.

Mộ Hàn Dạ không thể làm gì khác hơn là đưa tay kéo hắn lại.

Hoàng Viễn nghiến răng: "Ngươi nằm mơ!"

Mộ Hàn Dạ tận tình khuyên bảo: "Mặc dù A Hoàng không muốn ở trong núi dã hợp, nhưng tìm đồ vật cũng phải đi chậm một chút a, đi nhanh như tên bắn như vậy, đừng nói là đánh mất một chuỗi hạt châu, cho dù đánh mất một khối đá mài thì chỉ sợ cũng không phát hiện được."

Hoàng Viễn: "...."

Thật ra hắn cũng rất muốn đi chậm một chút a, nhưng chỉ cần hơi chậm một chút thì người này sẽ lại phát điên đưa tay sờ sờ cái mông, ngăn cũng ngăn không được.

Mộ Hàn Dạ giải thích: "Đây hoàn toàn là lỗi của A Hoàng, quá mức mị hoặc mê người."

Hoàng Viễn: "Ngươi câm miệng."

Mộ Hàn Dạ ánh mắt ủy khuất, giống một tiểu nương tử bị đồ tể tướng công quát mắng ức hiếp như đúc.

Đồ tể: người làm nghề giết mổ gia súc gia cầm.

Hoàng Viễn làm như không thấy vẻ mặt này của hắn, cầm một cây gậy gỗ đào bới khắp nơi ---vương thành Đại Sở cái gì cũng tốt, chỉ là mùa hè thật sự quá oi bức, vì vậy lúc chuẩn bị lễ vật hai người đã cố ý chọn một chuỗi hạt thấm lạnh, chỉ cần đặt thứ này ở đầu giường là có thể xua đi cái nóng. Nhưng dọc đường đi không biết đã đánh rơi ở đâu, không thể làm gì khác hơn là quay lại tìm một lượt.

Mộ Hàn Dạ đi theo phía sau, nhàn rỗi không có gì làm, vì vậy móc trong ngực áo ra một cái đạn cung thật lớn, rất đẹp rất xa xỉ."

Đạn cung: cái ná đó.

Hoàng Viễn tâm lực mệt mỏi quá độ: "Ngươi lại lấy ở đâu ra thứ đồ chơi này?"

"Mộc Si Lão Nhân." Mộ Hàn Dạ nói: "Tối hôm qua vừa mới gặp trong hoàng cung, vì vậy nhờ tiền bối làm thứ này, chính là lúc A Hoàng tắm rửa không cho Bổn Vương nhìn đó."

Hoàng Viễn nghi hoặc: "Lúc trước ngươi từng quen biết vị tiền bối kia sao?" Nghe nói là mộc khí thiên kim khó cầu, vì sao còn có thể tùy tùy tiện tiện đòi người ta làm một cái.

"Không nhận ra a." Mộ Hàn Dạ nói: "Nhưng mà chỉ là một cái đạn cung thôi, cũng không phải muốn vàng muốn bạc, không có gì đáng ngại."

Hoàng Viễn nói: "Lần sau không được phép tùy tiện hỏi người khác xin thứ này thứ nọ nữa."

Mộ Hàn Dạ nói: "Nha."

Hoàng Viễn đưa tay: "Tịch thu."

Nhưng Mộ Hàn Dạ kiên trì muốn chơi thử một lần trước.

Vì vậy Hoàng Viễn không thể làm gì khác hơn là đứng bên cạnh chờ hắn.

Mộ Hàn Dạ nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất lên, tiện tay bắn về phía sâu trong mảnh rừng.

Một tiếng hét thảm truyền đến, sau đó liền thấy một người lăn ùng ục từ giữa sườn núi xuống.

Mộ Hàn Dạ nói: "Oa!"

Hoàng Viễn ngẩn người, hỏi: "Ngươi phát hiện được từ khi nào?"

Mộ Hàn Dạ bất thình lình kề sát vào hôn hắn một cái, đắc ý dào dạt nói: "Ngươi đoán xem."

Ám vệ Thất Tuyệt quốc đuổi tới, đem người vừa lăn xuống sườn núi kia tới trước mặt Mộ Hàn Dạ. Sa khi nhìn thấy người này, Hoàng Viễn khẽ nhíu mày, trên đỉnh đầu có nhiệt đảnh, là hòa thượng?

Nhiệt đảnh: từ trong phật giáo, mấy cái sẹo đốt hương trên đỉnh đầu các đại sư á.

"Nói đi, theo dõi Bổn Vương là muốn làm gì?" Mộ Hàn Dạ ngồi xổm trước mặt hắn, vẻ mặt âm lãnh, so với vừa rồi giống như hai người.

Hòa thượng này nhìn qua ước chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt thống khổ nhưng không đáp lời, trên đùi có một lỗ máu, chính là vì bị hòn đá vừa rồi đâm xuyên qua.

"Gãy cánh tay." Ám vệ Thất Tuyệt quốc kiểm tra một lần, hồi bẩm.

"Dẫn theo xuống núi, tìm một chỗ nào đó an trí trước." Mộ Hàn Dạ nói: "Đừng để người khác phát hiện."

Ám vệ Thất Tuyệt quốc nhận lệnh, tìm một cái áo choàng thật lớn bao lấy hòa thượng kia rồi xuống núi. Hoàng Viễn lo lắng nói: "Chúng ta đang ở nội cảnh Đại Sở, hay là báo cho Sở Hoàng trước đi."

"Hiện tại báo cho Sở Hoàng, chỉ sợ hắn lại nghĩ là ta đang diễn kịch, muốn nhân cơ hội đòi Đại Sở một khoản." Mộ Hàn Dạ nói.

Hoàng Viễn thẳng thắn nói: "Ngươi thật sự có thể làm ra loại chuyện này." Cho nên cũng không thể trách người khác được.

Mộ Hàn Dạ bật cười: "Được rồi, thật ra ta chính là muốn biết rốt cuộc đối phương có ý đồ gì. Nhưng nếu cứ giao cho Sở quốc như vậy, ngộ nhỡ hắn chịu không nổi đại hình trong lao ngục ngoẻo mất, thì chẳng phải là ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết mục đích của hắn là gì sao!"

"Vậy phải nói trước, hỏi xong phải đem người trả lại cho Đại Sở." Hoàng Viễn căn dặn.

Mộ Hàn Dạ gật đầu: "A Hoàng định đoạt."

Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, liên tiếp qua năm ngày, cũng không thấy tin tức gì của Mộ Hàn Dạ và Hoàng Viễn, chỉ có ám vệ của Thất Tuyệt quốc lại tới bẩm báo một lần, nói Vương thượng vẫn đang chạy khắp núi đồi tìm lễ vật, không có manh mối gì, cực kỳ lo âu, mong Sở Hoàng chờ thêm hai ngày.

...

"Muốn phái người đi hỗ trợ không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

"Nếu cần người hỗ trợ thì hắn đã sớm truyền tin về rồi." Sở Uyên nói: "Mộ Hàn Dạ hành sự thì ngươi cứ yên tâm đi, chắc chắn là vì ở đại mạc quá lâu nên buồn bực, lần này vừa vặn ra cửa đi đây đi đó diễn kịch với người này người kia, thôi thôi, hắn muốn nháo thế nào thì cứ mặc hắn nháo."

"Tin tưởng như vậy sao?" Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh hắn.

"Hệ thống thủy mạch của Thất Tuyệt quốc và Đại Sở đã sớm hòa làm một thể, hơn nữa phía sau còn có Truy Ảnh Cung và Nhật Nguyệt sơn trang, so với những người khác thì hắn đáng tin hơn nhiều." Sở Uyên đưa cho Đoạn Bạch Nguyệt một bản tấu chương: "Chỉ là tính cách của hắn làm người khác hơi đau đầu một chút, nhưng dù sao một hai năm mới tới một lần, cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận." Chỉ cần đừng có như Kim Thái, hận không thể ở lại vương thành lâu thật lâu thì sao cũng được.

Đoạn Bạch Nguyệt tiếp nhận tấu chương, nói: "Lại muốn ta xem giúp ngươi?"

"Ừ." Sở Uyên lười biếng ngáp một cái: "Tấu chương gần đây đều là đang nịnh hót ngươi, tất nhiên ngươi phải tự mình xem."

"Lại là tên Vương Đại Thành ở Quý Châu này!" Đoạn Bạch Nguyệt vừa mở ra đã đau đầu: "Người này không phải là nghiện viết tấu chương đó chứ?"

"Trước đây ba không năm lúc hắn lại trình một bản tấu chương, tố cáo Tây Nam Phủ của ngươi." Sở Uyên nói: "Hiện tại chắc là rất lo sợ bất an, tất nhiên phải viết nhiều thêm mấy bản ca tụng, cầu mong được yên lòng."

"Trước kia ta cũng không đắc tội gì hắn đúng không?" Đoạn Bạch Nguyệt chẳng hiểu ra sao.

"Đúng là ngươi không đắc tội, nhưng hắn cũng không có chiến tích gì khác, cũng không thể một năm nửa năm không tấu được cái gì, vừa lúc hắn ở cách ngươi quá gần cho nên chỉ có thể miễn cưỡng lấy cái này đi tấu." Sở Uyên cười nói: "Nghe có vẻ hơi hèn hạ một chút, nhưng khi đó ngươi ở Vân Nam ủng binh tự trọng, biên cảnh lại nhiều lần xảy ra chiến loạn, nếu lại thả tới Quý Châu một tri phủ tính tình ngang ngạnh thì chỉ sợ chưa tới ba tháng đã xảy ra chuyện rồi, phái hắn tới ngược lại thích hợp nhất."

Ủng binh tự trọng: ý chỉ nắm giữ quân đội, củng cố và tăng cường trọng binh, đùng dể hình dung những đại tướng nắm trọng binh trong tay, lộng quyền, không phục tùng quản chế của triều đình.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Cũng mệt ngươi có thể đem tính cách của từng quan viên đều hiểu rõ như thế."

"Nếu không thì sao có thể làm được Hoàng thượng?" Sở Uyên vòng tay ôm cổ hắn: "Năm đó người ta không thể hiểu được nhất, ngươi đoán xem là ai?"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta?"

Sở uyên cười: "Ừ."

"Bây giờ thì sao?" Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng hắn kéo gần lại.

"Bây giờ ta là người hiểu ngươi nhất thế gian này." Sở Uyên ghé vào lỗ tai hắn cắn một ngụm.

Đoạn Bạch Nguyệt vùi đầu vào cổ hắn, vén tóc qua một bên, còn chưa kịp hôn xuống thì đã nghe tiếng Đoạn Niệm ở bên ngoài kích động nói: "Vương gia! Vương gia!"

Sở Uyên lập tức đẩy Đoạn Bạch Nguyệt ra.

Đoạn Bạch Nguyệt sửa sang lại y phục, đi tới bình tĩnh mở cửa ra: "Chuyện gì?"

"Vương gia." Trong tay Đoạn Niệm là một phong thư, thở hồng hộc nói: "Kim thẩm thẩm phái người đưa tin tới, nói Nam sư phụ lại tá thi rồi."

"Vậy giờ sư phụ ở đâu?" Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy mừng rỡ.

"Không biết a." Đoạn Niệm nói.

Sở Uyên sửng sốt: "Không biết?"

Đoạn Bạch Nguyệt mở thư ra qua loa quét một lần, nói: "Trong băng thất chỉ còn lại đóa Mịch Đàm kia, sư phụ không quay về Tây Nam Phủ, cũng không biết đã đi nơi nào, chỉ để lại ba chữ "TA ĐI RỒI" xiêu xiêu vẹo vẹo trên tường."

"Vì sao không trở về phủ?" Sở Uyên nhíu mày: "Không có nhiễu loạn gì đó chứ?"

"Xung quanh băng thất đều là độc trùng rắn rết, lại có trọng binh canh gác, người ngoài không thể nào xông vào được." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Huống chi bên trong băng thất được bố trí chằng chịt các loại cơ quan, người có thể đi lại bình thường trong đó chỉ có sư phụ và ta."

"Vậy có khi nào tiền bối đi vương thành không?" Sở Uyên suy đoán.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Chín phần mười."

"Nếu thật sự như vậy thì quá tốt rồi." Sở Uyên nắm tay hắn, đáy mắt không che giấu được hưng phấn.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Ừ."

Đoạn Dao vốn đang chơi đùa bên ngoài, nghe được tin tức thị vệ Tây Nam Phủ đưa tới cũng vội vàng kích động chạy về cung, đến vương thành vừa tới đầu tháng tám, đại hôn đã định là mười ngày sau.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Còn biết trở về."

Đoạn Dao khoe công lao: "Ta còn mang về thứ tốt!"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Cái gì?"

Đoạn Dao mặt mày thần bí đưa cho hắn một lọ thuốc mỡ.

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Dao nhỏ giọng nói: "Lúc ta ra ngoài chơi thì gặp Hợp Hoan Tử." Đại sư phong nguyệt thuộc hàng nhất đẳng trong chốn giang hồ nha, Tần Cung chủ dùng xong cũng nói rất tốt.

Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn, thản nhiên cười nhận lấy.

Đoạn Dao cười hắc hắc: "Có tin tức của sư phụ không?"

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

"Không nên a." Đoạn Dao nói: "Thư của Kim thẩm thẩm cũng tới vương thành rồi mà, sư phụ muốn uống rượu mừng của ngươi như vậy, chẳng lẽ không phải là nên ngày đêm liên tục chạy như điên đến vương thành hay sao?"

"Không biết nữa." Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: "Không có đầu mối nào, cũng chỉ có thể chờ thôi."

Đoạn Dao rầu rĩ bĩu môi, rất là muốn ngày mai vừa mở mắt ra là có thể thấy mặt sư phụ.

Tư Không Duệ ôm nhi tử đi dạo trên đường lớn, có quá nhiều thứ đến nỗi hắn không kịp nhìn hết, cảm thán hàng vạn hàng nghìn lần, quả thật là thiên tử đại hôn a, trận trượng lớn như vậy, trong vương thành từ lâu đã giăng đèn kết hoa, lộng lẫy quý phái. Khắp nơi đều là hồng trù đoạn, trên cây và trên cửa các nhà hàng quán xá cũng treo đầy đèn lồng đỏ thắm, cả tòa vương thành tràn ngập sắc đỏ gần như muốn nhuộm niềm hân hoan này lên những ráng mây. Dân chúng ai nấy cũng mặt mày rạng rỡ, những người bán hàng rong hai bên đường cũng biết điểm chút màu đỏ lên bánh bao bánh màn thầu cho thêm sắc tươi vui, ngay cả các loại rượu ngâm bằng độc vật cũng dễ bán ra hơn những năm trước rất nhiều --- nghe nói Tây Nam Vương đã uống thứ này từ khi còn bé lớn lên, cho nên mới có thể cao lớn tiêu sái như vậy.

Từ nay về sau ta cũng thành người thân của Hoàng hậu rồi a, Tư Không Duệ lệ nóng quanh tròng, rất muốn mặc một thân tơ lụa, vừa gặm khúc mía vừa phách lối vênh mặt hất hàm.

Quân chủ và sứ thần của các quốc gia khác cũng lục tục tiến vào vương thành, Ngô Đăng và Nạp Ngõa kết bạn mà đi, bên trong cỗ kiệu phía sau là Kim Xu và Khôn Đạt, dân chúng chen chúc hai bên đường xem náo nhiệt, tuy nói cũng không ai rõ ràng lắm đây rốt cuộc là Vương thượng nước nào, nhưng chỉ cần để ý vỗ tay hoan hô là được, cao hứng mà, phấn khích mà.

Trong khoảng thời gian ngắn, khắp các đại điện trong cung đều an trí đầy tân khách, mùi rượu và mùi hoa tươi quanh quẩn tron không khí cả ngày không tiêu tan, vô số kì trân dị bảo nhét đầy quốc khố, cơ hồ muốn tràn ra ngoài.

Đội ngũ Thất Tuyệt quốc cũng đã tới vương thành trước đại hôn ba ngày, nhưng Mộ Hàn Dạ thì vẫn không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, đội trưởng đội thị vệ dẫn đầu đoàn người liên tục nói xin lỗi, chỉ nói đợi thêm hai ngày nữa thì Vương thượng sẽ dẫn Vương hậu chạy tới ngay.

Trong cung ầm ầm ĩ ĩ từ sáng sớm đến đêm khuya, Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửa lại, nói với Sở Uyên: "Cái gì cũng đừng quản nữa, chỉ cần an tâm chờ ba ngày sau đại hôn, có được hay không?"

Sở Uyên nói: "Không tốt."

"Có Ôn đại nhân và Trương đại nhân ở đó, còn có một đoàn lễ quan, cũng không phải thiếu ngươi thì không được." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Mấy ngày hôm trước rõ ràng cũng không khẩn trương, vì sao hôm nay lại bắt đầu cáu kỉnh rồi?"

Sở Uyên nói: "Không biết."

"Được được được, ta không hỏi nữa." Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười, hai tay ôm lấy gương mặt của hắn nói: "Vậy hôn một cái?"

Sở Uyên bổ nhào vào lòng hắn.

Chính là khẩn trương, nằm mơ cũng mơ thấy lễ đài sụp xuống, rồi toàn bộ tân khách đều mất tích, còn từng mơ thấy bị người nào đó trộm mất toàn bộ thức ăn đã chuẩn bị xong, cho nên tất cả mọi người chỉ có thể ăn dưa muối bánh màn thầu.

Haerie: Mọi người có thấy bé Uyên quá dễ thương không? *chảy nước miếng* *^O^*

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lưng hắn, dẫn người xuất cung từ cửa sau, phân phó kiệu phu chọn những con đường ít người để đi dạo.

Sở Uyên nói: "Ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, chỉ cần thanh tĩnh." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Dù sao cũng tốt hơn ở trong cung hoảng hốt lo nghĩ."

"Ngươi không khẩn trương sao?" Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt cười: "Thành cái thân mà thôi, cũng không phải là lần đầu, có gì đâu mà phải khẩn trương."

Sở Uyên sâu kín nói: "Thành cái thân...mà thôi."

"Không cho phép bắt lỗi từng câu chữ trong lời nói của ta." Đoạn Bạch Nguyệt xốc màn kiệu lên, nắm tay hắn cùng nhau đi ra ngoài, không ngờ bất tri bất giác đã tới cửa thành.

Hai người dắt tay lên chỗ cao, thủ vệ thấy vậy vội vàng khom người lui ra ngoài. Sở Uyên ngồi trên tường thành, ngẩn người nhìn ánh hoàng hôn phía chân trời xa xa.

"Thế nào? Thoải mái hơn ở trong cung không?" Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Ừ." Sở Uyên nhắm mắt lại cảm nhận những cơn gió thoảng qua, một lát sau mới quay đầu hỏi: "Có tin tức gì của Nam tiền bối không?"

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

Sở Uyên miễn cưỡng cười cười: "Ừm."

"Nếu đã tỉnh rồi thì chắc chắn cũng sẽ tới, biết đâu sư phụ muốn cho chúng ta một kinh hỉ thì sao?" Đoạn Bạch Nguyệt ôm bờ vai hắn: "Đừng nhíu mày."

"Đây chính là ngươi nói đó." Sở Uyên tựa vào lòng hắn: "Tiền bối nhất định phải tới."

"Không đến làm sao ngươi có thể đổi cách xưng hô được." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta nói trước a, trước khi hắn cho ngươi bao lì xì, không được gọi sư phụ trước mặt lão nhân gia."

"Được." Sở Uyên cười đẩy đẩy hắn, mười ngón tay nắm chặt niết niết đầu ngón tay của hắn chơi đùa.

Ánh nắng chiều chiếu xuống vương thành, so với dĩ vãng nhìn càng hòa nhã trang nghiêm. Khắp nơi trong thành đều là màu đỏ tươi tắn, trên đường phố tấp nập người qua lại, dù cách khá xa nhưng cũng có thể cảm nhận được những tiếng cười đùa gọi nhau ầm ĩ phát ra từ tâm khảm mỗi người. Ngày mai thiên tử sẽ suất lĩnh văn võ bá quan xuất cung tới tháp Đại Ung cầu phúc, bởi vậy sau giờ ngọ hôm nay, hai bên đường phố Chính Dương đã có trọng binh xếp thành hàng đứng gác, tạo ra một khoảng phá lệ yên tĩnh trong vương thành đông nghìn nghịt những người là người. Phóng tầm mắt ra xa hơn nữa, chính là biển lúa vô biên, ánh vào đáy mắt đều là sắc xanh lục, màu của lương thực, màu của sự phồn vinh.

"Là giang sơn của ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói.

"Là của chúng ta." Sở Uyên cười cười: "Những năm này, đa tạ."

"Những lời này giữ lại tới khi bạc đầu nói cũng không muộn." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, đưa lên khóe môi nhẹ nhàng hôn một cái.

Ngày hôm đó hai người cứ ngồi trên tường thành nói chuyện phiếm, cho tới khi ánh sao lấp lánh đầy trời, trong vương thành khắp nơi vắng vẻ tĩnh lặng thì mới tay nắm tay đi về phía hoàng cung, cũng không ngồi cỗ kiệu.

Thủ vệ canh gác ở cửa thành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng réo gọi nhau trở về nhà ăn cơm ---Hoàng thượng và Vương gia cũng thật là, cứ ngồi trên tường thành như vậy mấy canh giờ, ngay cả cơm cũng không ăn.

"Có đói bụng không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên gật đầu.

"Chờ ta." Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay hắn, xoay người tới trước cửa một nhà dân còn sáng đèn, một lát sau thì cầm về mấy cái bánh bao, cười nói: "Bầu trời tối đen, không nhận ra ta."

"Đường đường là một Vương gia, lại đi đòi bánh bao của dân chúng ăn." Sở Uyên kéo ống tay áo của hắn ngồi xuống.

"Trước kia thường ngày đi đêm chạy gấp gáp tới vương thành, trên đường không kịp ăn, có khi lại hết cả lương khô, cũng chỉ có thể tìm một thôn xóm nào đó xin cọ cơm, bánh bao chính là thứ ăn ngon nhất những lúc như vậy." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nhưng ta đều trả bạc."

Trên tay dính chút bụi, Sở Uyên cúi đầu cắn một ngụm bánh bao, sau đó ngửa đầu đưa bánh vào miệng nhai nhai, hai bên má liên tục phồng lên xẹp xuống hà hơi: "Nóng quá!"

"Giữ lại cho tướng công nhà mình ăn, tất nhiên phải luôn hấp trên bếp lò cho nóng." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Sau khi cùng ta trở về tây nam, ngươi cũng phải làm bánh bao cho ta ăn."

Sở Uyên nuốt bánh bao trong miệng xuống, thật lòng nói: "Thôi ngươi đừng hi vọng nữa." Dù sao ngay cả gạo cũng không biết vo, còn muốn ăn bánh bao.

Đoạn Bạch Nguyệt nhếch miệng, cứng rắn nhịn xuống ý cười: "Ừ."

Bánh bao ăn không ngon lắm, người làm bánh bao này tám phần mười là một nương tử đần vừa mới thành thân xong. Sở Uyên nhổ một miếng bánh ra, nhíu mày nói: "Ăn trúng hạt cát, lần tới nhớ chọn nhà một đầu bếp."

Đoạn Bạch Nguyệt cười: "Được."

Sở Uyên lau lau miệng, cùng hắn trở về hoàng cung, trong bụng rất ấm, trái tim cũng rất an.

Trong một thiên điện khác, Diệp Cẩn ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt lấp lánh hữu thần.

Thẩm Thiên Phong nói: "Không muốn ngủ hả?"

Không muốn ngủ, nhưng cũng không muốn làm chuyện gì khác! Diệp Cẩn mạnh mẽ kéo hắn ngồi dậy, tràn ngập chờ mong nói: "Ngươi cảm thấy Hoàng thượng có khả năng sẽ đào hôn hay không?"

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười: "Vì sao Hoàng thượng phải đào hôn?"

"Bởi vì hắn phải cùng một cái đầu hói không giơ thành thân a." Diệp Cẩn đưa tay lên đỉnh đầu của mình vẽ cái vòng tròn: "Người như vậy trong kịch nam đều là ác bá, những nữ tử hiền lành nếu bị bức bách phải gả cho đầu hói, đều sẽ tìm mọi cách....Ưm...."

Thẩm Thiên Phong lật người dè hắn xuống, hôn cực kì động tình.

Diệp Cẩn liều mạng đem người đẩy ra, hít sâu vài hơi để bình ổn hô hấp, nhìn nóc giường nghiêm túc nói: "Tìm cách đào tẩu, hoặc là....ưm....THIẾN!"

Thẩm Thiên Phong phất tay thả màn giường xuống.

Một canh giờ sau, Diệp Cẩn trần truồng ôm chăn, quay mặt vào tường, đưa lưng về phía toàn thế giói.

Nhìn trời.

Tức giận.

Không cam lòng đem người nào đó cho người nào đó.

Tuy rằng với người nào đó cũng không phải rất quen thuộc.

Nhưng vẫn là không cam lòng.

Muốn bỏ thuốc.

Muốn cướp hôn.

Sáng sớm hôm sau, trong cung bận rộn rối tinh rối mù. Sở Uyên thay xong long bào, ngáp dài không muốn động.

Đoạn Bạch Nguyệt từ ngoài cửa bước vào.

Sở Uyên nửa tỉnh nửa mê: "Đi đâu về vậy?"

"Tối hôm qua bảo ngươi ngủ sớm, ngươi lại không chịu nghe ta." Đoạn Bạch Nguyệt bưng đầu hắn nâng lên: "Ngoan, mở mắt ra."

Sở Uyên có lệ nói: "Nha."

Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào hôn lên môi hắn, đẩy qua một viên tròn tròn.

Tứ Hỉ vội vã xoay người lại.

Sở Uyên nhíu mày: "Chua, cái gì vậy?"

"Đường, lấy ở chỗ Ôn đại nhân đó." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Tỉnh chưa?"

"Ngươi còn có thể lấy được đồ ăn trong tay Ôn ái khanh?" Sở Uyên lắc lắc đầu, định đi ra bên ngoài hóng gió. Tứ Hỉ thừa dịp có khoảng trống, nói khẽ với Đoạn Bạch Nguyệt: "Từ lúc có Vương gia, mới có thể nhìn thấy tâm tính tiểu hài tử của Hoàng thượng như vậy." Đăng cơ khi tuổi còn quá trẻ, ngay cả cười cũng cực ít, suốt ngày đều nghiêm chỉnh nề nếp, càng đừng nói tới chuyện nằm trên giường ăn đường.

Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: "Rất tốt."

Đúng thật là rất tốt. Tứ Hỉ công công cũng cười, bước nhanh vài bước đuổi theo hầu hạ Sở Uyên.

Trên bãi đất trống ngoài cung, văn võ bá quan đã xếp thành hàng ngang dọc chỉnh tề chờ đợi từ sớm. Sở Uyên lưu loát xoay người lên ngựa, Đoạn Bạch Nguyệt cũng cùng hắn sóng vai mà đi, hai người nhìn nhau cười, quanh thân tắm cả triều dương.

Có thể đồng thời nhìn thấy Hoàng thượng và Vương gia, loại cơ hội này tất nhiên không dễ gì mà có được, bởi vậy dân chúng vừa mới rạng sáng đã rời giường chạy tới chiếm chỗ, muốn tìm vị trí cách hai người gần nhất. Hầu như tất cả các hàng quán trong thành đều đóng cửa, ngay cả những sạp điểm tâm sáng cũng không bày ra bán --- nhìn Hoàng thượng và Vương gia quan trọng hơn, ăn điểm tâm gì chứ!

Bên cạnh có không ít thiếu nữ tay cầm bức họa, trong lòng rạo rực muốn nhìn Tây Nam Vương, lại ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên, chờ đợi đội ngũ nhanh chóng đi qua mới nóng lòng sốt ruột ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nét mặt lại càng đỏ hơn vài phần, Vương gia thật là đẹp mắt, còn đẹp hơn cả trong tranh.

Đoạn Bạch Nguyệt giục ngựa đi về phía trước, ngũ quan dưới bộ y bào màu ngân bạch càng tôn lên vẻ trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt nhìn sang người sóng vai đi bên cạnh thì lại tràn đầy tình ý ôn nhu, thân hình cao lớn đón ánh sáng mặt trời, càng chói lóa đến mức người nhìn không mở mắt ra được.

Trong đoàn người, Hoàng Viễn hạ giọng nghiến răng: "Ngươi chen lấn cái gì?"

Mộ Hàn Dạ mặc một bộ xiêm y bằng vải thô, trên mặt còn quét đầy tro bụi, đáp lời như kiểu đương nhiên: "Xem náo nhiệt, tất nhiên phải chen lên phía trước a."

Hoàng Viễn bị người xô qua đẩy lại thất tha thất thểu, hầu như không thể đứng thẳng được, phải nắm cánh tay hắn nói: "Đi về!"

"Tới cũng tới rồi, đi về làm chi?" Mộ Hàn Dạ dùng cánh tay bảo vệ hắn, ở bên tai thấp giọng nói: "Loại náo nhiệt này cũng không thường có, nếu bỏ qua chẳng phải rất đáng tiếc sao?"

Hoàng Viễn còn muốn nói gì đó, lại không biết bị người nào dẫm lên chân, đau đến mức liên tục hít hà.

Mộ Hàn Dạ thấy thế phẫn nộ, đưa tay lên quét một vòng người xung quanh kêu gào văng ra, dẫn tới một mảnh oán giận mắng chửi.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của ít nhất hơn hai mươi người, mặt Hoàng Viễn đỏ tới tận mang tai, thầm nghĩ lần sau không bao giờ muốn cùng người này ra cửa nữa.

"Nhường một chút, nhường một chút a!" Một lão đầu tóc bạc rối tung, vừa quăng hạt dưa đi vừa chen loạn khắp nơi.

"Ngươi cái lão khất cái này!" Một người trẻ tuổi oán giận: "Mau rời khỏi chỗ này đi!"

"Đi cái gì mà đi, ngươi có thể nhìn Hoàng thượng, ta nhìn thì không được sao?" Lão đầu ném phăng vỏ hạt dưa, chống nạnh chuẩn bị cãi nhau.

"Thôi thôi, Hoàng thượng sắp tới rồi, cẩn thận có quan binh đó." Một người trẻ tuổi khác kéo kéo người nọ: "Nhịn một chút đi."

"Hừ!" Người trẻ tuổi nọ phủi phủi bụi bám trên người, ghét bỏ đứng cách lão đầu xa một chút.

Đội ngũ cách càng ngày càng gần, dân chúng cũng càng ngày càng hưng phấn, lão đầu tóc như tổ chim kia cũng cười ha hả nhón chân, liều mạng rướn cổ dài ra muốn xem náo nhiệt, nhưng lại bất thình lình bị người ôm cổ từ phía sau.

"A!" Đoàn người kinh hô ra tiếng, vì sao lại có người từ trên trời giáng xuống thế này?

"Sư phụ!" Đoạn Dao mừng đến phát khóc.

Nam Ma Tà lập tức che miệng hắn lại: "Ngươi nhận sai người rồi."

Mắt Đoạn Dao tràn đầy lệ nóng: "A?"

"Ngươi nhận sai người rồi." Nam Ma Tà buông tay ra, nhanh chóng nháy mắt một cái ra hiệu.

Đoạn Dao đem toàn bộ nước mắt nghẹn trở về: "Nha."

Nam Ma Tà chen đến bên kia, tiếp tục khí định thần nhàn cắn hạt dưa.

Đoạn Dao còn chưa kịp mừng như điên xong thì lại cảm thấy lòng tràn đầy mờ mịt, nhìn sư phụ xa xa cũng không biết nên khóc hay nên cười, hay là nên diện vô biểu tình xem như không quen biết, không thể làm gì khác hơn là vừa theo dõi từ xa vừa liều mạng lau nước mũi.

Dân chúng xung quanh đều cảm thán, nếu bàn về kích động, mọi người cũng không thể kích động bằng vị công tử trẻ tuổi đẹp mắt này được.

Hộ vệ hoàng gia xếp thành hai hàng hai bên, để phòng ngừa xảy ra nhiễu loạn, Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng nói: "Kìa, náo nhiệt tới."

Hoàng Viễn thở dài trong lòng, người này thật đúng là chỉ e sợ thiên hạ không loạn.

Đi tới giữa chừng, Sở Uyên khẽ nhíu mày, lại đưa mắt quét một vòng đám người phía bên tay trái, dưới ánh mặt trời chói chang nóng bỏng thế này, vì sao sẽ có người muốn dùng vải bông trùm cả đầu lại thế kia?

Nam Ma Tà bọc đầu, tươi cười đầy mặt nhìn thẳng hắn.

Sở Uyên chớp chớp mắt, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút nhưng đối phương lại cúi đầu.

Đoạn Dao chen chúc cách đó không xa, liều mạng nháy mắt về phía tẩu tẩu ---Không cần để ý a! cứ coi như không phát hiện!

Sở Uyên không thấy được Đoạn Dao, hộ vệ hoàng gia thì lại thấy được Nam Ma Tà. Dù sao cũng là một người ăn mặc hành sự kì lạ như vậy, nếu lại còn không chú ý tới thì thật sự là mắt mù. Thấy có ba năm quan binh chuẩn bị đi tới vây quanh Nam Ma Tà, Đoạn Dao ôm đầu, vừa định chen tới đó giải vây thì Sở Uyên cũng đã ra lệnh: "Dừng tay!"

"Dạ!" Hộ vệ dừng lại.

Đoạn Dao: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Sở Uyên xoay người xuống ngựa.

Nam Ma Tà nhanh chóng chen qua đám người chạy đi.

"Ngăn hắn lại!" Sở Uyên hạ lệnh: "Tuyệt đối không được đánh bị thương."

"Dạ!" Một đội quan binh đuổi theo, đoàn người thoáng chốc đã rối loạn, văn võ bá quan phía sau cũng ngừng lại, hai mặt nhìn nhau không biết là đã xảy ra chuyện gì.

"Người kia dường như là sư phụ." Sở Uyên vội vàng nói.

Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mày, tung người nhảy xuống ngựa đuổi theo.

Sở Uyên chỉ lo nhìn hắn, lại không ngờ sẽ có một đám người đột nhiên xông ra từ phía sau.

Dân chúng kinh hô ra tiếng, Sở Uyên biết đã trúng kế, trở tay rút Long Ngâm Kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang. Cùng lúc đó, trong đám người cũng có người xông lên trước, một là người chê "chỉ ngồi không xem náo nhiệt thôi thì thật không có ý nghĩa" - Mộ Hàn Dạ - Cũng không biết xé từ đâu ra một tấm vải làm khăn che mặt, che thập phần kín kẽ. Hai người còn lại là Tư Không Duệ và Triệu Việt, như là đã sớm có phòng bị.

"Tức phụ nhà mình sắp bị đâm, còn đuổi theo ta làm chi!" Nam Ma Tà giật phăng khăn trùm đầu, chống nạnh nộ rống đại đồ đệ.

Đoạn Bạch Nguyệt không kịp hỏi nhiều, một tay xách hắn lên ném về phía Đoạn Dao, còn mình vội vã vòng trở lại hỗ trợ.

Lúc trước vốn tưởng rằng chì có ba năm gã thích khách, nhưng không ngờ sau đó chúng càng xông ra càng nhiều, từ trong đám đông dân chúng không ngừng lao ra hơn ba mươi người, đường lối võ công cực kì tà môn. Dân chúng trên đường gào khóc chạy tứ toán, chẳng mấy chốc góc phố đã loạn thành một mảnh, mọi người cũng không dám đại khai sát giới, sợ sẽ tổn thương đến dân chúng vô tội, Đoạn Bạch Nguyệt bảo vệ bên người Sở Uyên, xung quanh còn có một vòng ngự lâm quân hộ vệ.

"Là hòa thượng?" Đoạn Dao hỏi.

Nam Ma Tà ngậm trong miệng một cái bánh quai chèo không biết lấy từ đâu ra, nói: "Ừ."

Bánh quai chèo: xem hình ảnh bên dưới.

"Bà Luân La?" Đoạn Dao lại hỏi.

"Bà gì?" Nam Ma Tà móc móc lỗ tai: "Ta không biết lai lịch của đám người này, chỉ là vô ý đụng phải trên đường, nên đi theo vài ngày thôi."

Đoạn Dao oán giận: "Vì sao sư phụ không nói cho ca ca biết chuyện này sớm một chút?"

Nam Ma Tà nói: "Cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, sợ cái gì, ngày đại hỉ, không nên phá hư tâm tình của ca ca và tẩu tẩu ngươi. Tới, xoa bóp vai cho sư phụ đi."

Giữa một mảnh hỗn loạn, Sở Uyên quét ánh mắt lạnh lùng về phía đoàn người.

Diệu Tâm đứng dưới mái hiên một cửa hiệu, vẻ mặt không gợn sóng không sợ hãi, nhưng đáy mắt lại là bão táp cuồng phong mơ hồ hòa với nỗi ưu tư, mu bàn tay cũng nổi đầy gân xanh, như là đang kiềm chế cái gì.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên, thầm giọng nói: "Ta dẫn ngươi về cung trước."

Sở Uyên nói: "Để hắn tới gặp trẫm."

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: "Tiểu Uyên."

Khi song phương còn đang giằng co chém giết thì từ xa xa cũng đã có quân đội chạy tới, một người trong đám thích khách kia quay đầu lại rống to: "Còn lo lắng cái gì! Ngươi đã quên điều mà ngươi tâm tâm niệm niệm muốn nhất sao?"

Từ đáy mắt Diệu Tâm bỗng nhiên lóe lên một đạo hàn quang, như là cuối cùng cũng làm ra quyết định, chuỗi hạt tràng trong tay thoáng chốc hóa thành vô số hạt bồ đề, nhưng cũng không bắn về phía Sở Uyên, mà là tàn nhẫn ghim vào yết hầu của hòa thượng kia, khiến cho máu tươi văng tung tóe khắp nơi.

Chiết thỉnh an: Thật ra thì đây chính là tấu chương nha. Các đời vua Trung Quốc trước Thuận Trị đều dùng "tấu sớ", dâng tấu chương thì là "dâng sớ". Cho tới đời Thuận Trị mới bắt đầu dùng "Tấu chiết= tấu chương" do Trương Đình Ngọc dâng sớ đề xuất. Sang đến đời Ung Chính, vì ông muốn tự mình quản lý tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, mà số lượng tấu chương từ các nơi gửi tới lại quá nhiều nên tấu chương được chuyển đổi cách thức, phân chia thành bốn loại chiết tử, đó là chiết tấu sự (bàn công vụ), chiết tấu an (thỉnh an), chiết tạ ân, và chiết cập hạ (chúc mừng). Mỗi loại chiết đều có thể phân biệt được, ví như chiết tấu sự thì dùng giấy trắng để tránh lãng phí ( trước đó đều dùng hoàng lăng,1 loại vải màu vàng), Chiết tấu an, chiết cập hạ dùng hoàng lăng làm bìa, giấy viết là màu đỏ hoặc màu vàng. (này ta tổng hợp từ nhiều nguồn)

Cho nên "chiết tử" cũng chính là "tấu chương" (chiết tấu, tấu chiết), chỉ nói rõ ràng hơn thôi, trong tất cả các nguồn ta dò được thì "chiết tử" đều được trans thành "tấu chương". Mà bộ này cũng vậy, mụ Tiếu cũng dùng "chiết tử", ta thấy chữ "tấu chương" phổ biến hơn nên dùng nó thôi *^_^* (nguồn baike, chỉ cần copy paste 2 chữ "chiết tử" + baike rồi google là ra)

++++Google cho kết quả là:

@Bánh quai chèo:

Chương 190 - Khắp chốn mừng vui [Thiên tử đại hôn]

Thấy Diệu Tâm đã trở mặt, đám yêu tăng kia càng trở nên điên cuồng hơn. Đoạn Bạch Nguyệt đưa Sở Uyên rút lui đến chỗ an toàn, đúng lúc Hướng Liệt dẫn đại quân chạy tới, đem thích khách bao vây tầng tầng lớp lớp.

Diệu Tâm giống như hiểu rất rõ đường lối võ công của đám người này, Diệp Cẩn nhìn hắn trong đám người xa xa kia một hồi, nhíu mày nói: "Lúc trước ở trên biển đánh trận cũng không thấy hắn sử dụng thứ võ công tà môn như thế này."

"Người trong giang hồ, chỉ sợ đại đa số đều sẽ giữ lại một phần." Ôn Liễu Niên nói: "Chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."

Lúc hai người đang nói chuyện, đám thích khách kia đã bị chế phục, người dẫn đầu thấy kế hoạch bại lộ, thẹn quá thành giận liều mạng giãy dụa, quay đầu lại như muốn nói điều gì đó với Diệu Tâm, nhưng không ngờ phía sau lưng lại có ám khí tẩm độc xé gió lao tới, trên cổ trong nháy mắt truyền đến cảm giác lạnh lẽo, chỉ có thể há miệng thật lớn, nhưng cổ họng lại khản đặc không phát ra được tiếng nào.

Diệu Tâm nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, nắm tay vừa rồi đang nắm chặt cũng hơi thả lỏng, một hạt bồ đề rơi xuống mặt đất.

"Dẫn đi." Sở Uyên trầm giọng phân phó: "Giám sát chặt chẽ một chút, đừng để chúng hồ ngôn loạn ngữ nữa."

Hướng Liệt nhận lệnh, dẫn người áp giải thích khách hồi cung. Cánh tay Diệu Tâm bị thương vì lần đánh nhau vừa rồi, máu tươi âm ỷ trào ra, vẫn đứng bất động tại chỗ, một vòng ngự lâm quân bao vây xung quanh hắn, trường kiếm trong tay lóe ra hàn quang, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng biết người này là địch hay là bạn, chỉ chờ mệnh lệnh của Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt.

Xung quanh một mảnh vắng vẻ, chỉ có gió thổi lớp bụi thật nhỏ trên mặt đất vung lên. Diệu Tâm cúi đầu rũ mi mắt, trên mặt phân không rõ biểu tình, cũng không tiếp tục nhìn Sở Uyên nữa, một tay đưa lên che lại miệng vết thương ở cánh tay còn lại xoay người chậm rãi đi về phía cửa thành, bước chân có chút lảo đảo, như là bị nội thương.

"Muốn ta đi ngăn hắn lại không?" Đoạn Bạch Nguyệt hạ giọng hỏi Sở Uyên.

Sở Uyên lắc đầu: "Nếu hắn không muốn nói thì không ai có thể cạy miệng hắn ra được, cứ mặc kệ hắn đi." Nếu muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện thì có lẽ đám yêu tăng vừa mới bắt được này cũng có thể nói được bảy tám phần.

Biến cố lần này tới nhanh mà đi cũng nhanh. Giang Hoài dẫn người nâng các binh sĩ bị thương trở về, sau khi xách nước tới rả trôi vết máu trên đường thì cứ như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy, mọi người tiếp tục khởi hành tới tháp Đại Ung tế thiên cầu phúc, dân chúng nơm nớp lo sợ nên cũng không dám ra cửa nữa, chỉ ở trong nhà run sợ hồi tưởng lại một màn vừa mới xảy ra kia, nghĩ hóa ra Hoàng thượng cũng không dễ làm, đi trên đường thôi mà cũng có người vung kiếm ám sát, vẫn là giống như mình vậy, trải qua cuộc sống tầm thường có khi lại tốt hơn.

Lúc nãy khi Diệu Tâm vừa mới động thủ, Mộ Hàn Dạ liền biết cuộc xung đột này sẽ nhanh chóng kết thúc, vì vậy đã sớm thừa dịp loạn lạc đưa Hoàng Viễn trốn vào một hẻm nhỏ, ám vệ Thất Tuyệt quốc nhanh chóng mang y phục sạch sẽ tới, hai người tìm một khách điếm đổi lại rồi mới lộ rõ thân phận, quang minh chính đại đi về phía hoàng cung.

Thiên tử dẫn người cầu phúc, dĩ nhiên cần phải tuân thủ rất nhiều loại lễ nghi rườm rà phức tạp, mặc dù trong lòng Sở Uyên cũng rất muốn nhanh chóng kết thúc nhưng vẫn phải kéo dài tới đêm khuya mới có thể về cung. Nam Ma Tà đang ở trong đại điện ăn khuya, tám đĩa tám bát tràn đầy một bàn, ngay cả đôi đũa cũng được sơn son thiếp vàng, cuối cùng cũng được sống những ngày ngợp trong vàng son.

"Nam tiền bối." Sở Uyên cười bước vào cửa.

"Hoàng thượng." Nam Ma Tà đứng dậy, vốn đang định cười ha ha, nghĩ đến điều gì đó mà vẻ mặt lại có chút ủ rũ, dù sao cũng bỏ lỡ bữa rượu mừng ở Tây Nam Phủ.

"Kim thẩm thẩm vẫn đang tìm sư phụ khắp nơi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Vì sao tỉnh lại rồi cũng không về nhà trước một chuyến?"

"Vi sư gấp gáp." Nam Ma Tà vỗ đùi một cái: "Sau khi xuống núi, tất cả mọi người trong thành đại lý đều nói ngươi đã thành thân, đã sớm rời khỏi tây nam tới vương thành." Vì vậy lập tức ngày đêm không ngủ liên tục chạy như điên, rất sợ lại bỏ qua bữa rượu mừng thứ hai, may là trên đường đi nghe ngóng tin tức, biết đại hôn đã định vào tháng tám, mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đoạn Dao noi: "Ta còn tưởng sư phụ không dám về phủ, sợ bị Kim thẩm thẩm chải đầu."

Nam Ma Tà lại nghĩ tới một chuyện: "Vì sao lần này lại không vùi ta xuống đất giống như những lần trước?" Tỉnh lại cư nhiên còn nằm trong sơn động, suýt nữa không biết phải làm thế nào mới vùng dậy được.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Bởi vì Dao nhi lười đào hầm, tùy tiện tìm một chỗ để vậy thôi."

Đoạn Dao: "..."

Đoạn Dao nói: "Ừ."

"Ngươi cũng không được học theo hai tên hỗn tiểu tử này." Nam Ma Tà kéo Sở Uyên qua một bên: "Ngươi nói cho sư phụ nghe một chút đi, vì sao?"

"Này." Đoạn Bạch Nguyệt ở phía sau nhắc nhở: "Bao lì xì còn chưa có cho, xưng gì sư phụ."

Sở Uyên cười nói: "Là Quỷ Thủ tiền bối, hắn cho một lọ dược hoàn, nói có thể trị chứng chết giả của tiền bối, sau này không cần phải vào hầm mộ nữa."

Nam Ma Tà nghe vậy ngoài ý muốn, sau đó lại chống nạnh thổi râu mép: "Vậy rồi các ngươi cũng tin luôn?"

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nếu không thì sao? Kia chính là đệ nhất thần y trong giang hồ."

Nam Ma Tà hoạt động gân cốt một chút, muốn nỗ lực tìm ra một chút cảm giác khó chịu, để chứng minh mình vẫn rất cần phải vào hầm mộ, nhưng lại cảm thấy toàn thân thư sướng, rất là thần thanh khí sảng, vì vậy phẫn nộ nói: "Lão đầu chết tiệt."

Đoạn Dao thật sự rất hiếu kỳ: "Trước kia sư phụ và Quỷ Thủ tiền bối từng có khúc mắc gì sao?"

Nam Ma Tà khoát khoát tay: "Chưa từng gặp."

Đoạn Dao: "...."

Vậy thì sao lại luôn luôn ở sau lưng oán giận người ta?

Nam Ma Tà nói: "Bởi vì đồ đệ của hắn thành thân sớm."

Đoạn Dao cả kinh: "Như vậy cũng không được?"

Nam Ma Tà nói: "Tất nhiên không được." Võ công có so được hay không chỉ là vấn đề thứ yếu, danh tiếng lại càng là vật ngoài thân, chỉ có đồ đệ người khác thành thân sớm hơn, loại chuyện như vậy không - thể- nhẫn- nhịn.

Đoạn Bạch Nguyệt hắng hắng giọng, thành khẩn đề nghị: "Ngươi có thể thử đi thu Tần cung chủ làm đồ đệ."

"Nói bậy." Sở Uyên đánh hắn một cái tát, kéo Nam Ma Tà ngồi xuống: "Tiền bối cũng đã tới vương thành rồi, vì sao lại muốn trùm đầu đứng trên đường lớn như vậy?"

Đoạn Dao đỡ trán, mất mặt!

"Ta vốn đã tới sớm rồi." Nam Ma Tà nói: "Chẳng qua là trên đường đi thì gặp được Thất Tuyệt vương Mộ Hàn Dạ."

"Người hôm nay che mặt đúng không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Nam Ma Tà gật đầu, lại là một người thành thân sớm, là đồ đệ của người khác.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nói chính sự!"

Nam Ma Tà bĩu môi, chen chen lấn lấn tới ngồi sát bên cạnh Sở Uyên, cách đồ đệ nhà mình xa một chút, rồi mới đem đầu đuôi mọi chuyện kể đại khái lại lần nữa.

Ngày đó Nam Ma Tà ở trên núi ngoài trấn Tử Đồng, vốn đang tìm một bóng râm nằm ngủ một giấc thì lại bị một loạt tiếng động sột sột soạt soạt nhỏ vụn đánh thức, vừa mở mắt đã thấy một hòa thượng đang trốn ở cách đó không xa, nhìn có chút quỷ dị mờ ám. Có thể là vì lúc trước đánh trận từng nghe Diệp Cẩn niệm đầu hói đầu trọc quá nhiều, ngay cả Nam Ma Tà cũng bắt đầu phá lệ chú ý tới đám hòa thượng. Chỉ là không đợi hắn nhìn ra manh mối gì thì hòa thượng kia cũng đã kêu thảm một tiếng lăn xuống núi.

Có náo nhiệt thế này, tất nhiên không thể không xem, huống chi cách ngày đại hôn còn có một đoạn thời gian, cũng không gấp gáp lắm, vì vậy Nam Ma Tà lập tức âm thầm xuống núi, theo chân bọn họ tới một khách điếm trong thành.

Trên cửa sổ dán hai lớp giấy dầu, Nam Ma Tà hăng hái bừng bừng mút mút ngón tay, muốn chọt cái lỗ ghé mắt vào xem, sau lưng có người bất thình lình lên tiếng: "Vị tiền bối này."

"Oa nha!" Nam Ma Tà bị sợ hết hồn.

Mộ Hàn Dạ dựa vào khung cửa, khí định thần nhàn nhìn hắn.

Nam Ma Tà lãnh tĩnh nói: "Ta đi nhầm phòng thôi."

Mộ Hàn Dạ nói: "Cả tòa khách điếm này đều được chúng ta bao hết rồi."

Nam Ma Tà tán thưởng: "Thật có tiền!"

Hoàng Viễn: "...."

"Vậy ta đi trước đây." Nam Ma Tà bình tĩnh xoay người, nỗ lực đi xuống cầu thang.

Mộ Hàn Dạ lập tức kéo phía sau áo hắn xách lên.

Nam Ma Tà khóc ròng nói: "Ta thật sự chỉ là một tên khất cái đáng thương mà thôi." Vì sao không thể thả cho lão nhân gia một con ngựa.

Thả cho ai một con ngựa: cụm từ này mới xuất hiện trên weibo gần đây thôi, mang ý là người này vì thương cảm, vì tội nghiệp cho người kia mà thoái nhượng á.

Mộ Hàn Dạ nói: "Nếu người nào có thể có được thân thủ như tiền bối, chỉ sợ đã sớm chạy tới Cái Bang làm trưởng lão rồi."

Nam Ma Tà đưa tay lau nước mắt, đột nhiên bất thình lình tấn công về phía mặt Mộ Hàn Dạ.

Khóe miệng Mộ Hàn Dạ giương lên, kéo Hoàng Viễn lùi về sau hai bước né tránh: "Ta cũng không thể giao thủ với tiền bối được, nếu không chỉ sợ sẽ bị Sở Hoàng giáng tội."

Nam Ma Tà: "...."

Mộ Hàn Dạ nói: "Tiền bối có một thân công phu như vậy, lại thêm một đầu tóc rối bời, muốn không nhận biết cũng khó."

Nam Ma Tà cười khan: "Quá khen."

Nếu mọi người đều là bằng hữu của Đại Sở, vậy thì mọi chuyện sau đó đơn giản hơn rất nhiều. Hòa thượng kia vốn dĩ còn muốn cãi chày cãi cối, nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi đại hình, rất nhanh đã khai ra thân phận của bản thân, không ngờ lại là Bà Luân La ở Tây Vực.

"Tây Vực?" Hoàng Viễn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Mộ Hàn Dạ: "Trước đây ngươi có từng nghe tên không?"

"Đã biến mất mấy trăm năm, thì ra vẫn chưa hoàn toàn tuyệt tích." Mộ Hàn Dạ nói: "Nói đi, theo dõi Bổn Vương là muốn làm gì?"

Hòa thượng hữu khí vô lực, hắn thật sự chỉ là vừa vặn đi ngang qua nơi đó, nhìn thấy giữa rừng núi có hai người đang đi về phía mình nên mới vội vàng trốn sau bụi cỏ, lại không nghĩ rằng cư nhiên sẽ bị bắn rơi xuống núi.

Nhưng mà Mộ Hàn Dạ cũng không tin, nếu đã là tà giáo ở Tây Vực thì theo dõi Vương thượng của Đại Mạc là quá hợp tình hợp lý, dù sao mọi người cũng đến từ cùng một địa phương.

Hòa thượng hấp hối hết đường chối cãi, gần như muốn hộc vài búng máu.

Đương nhiên, cuối cùng mọi người đại khái cũng biết rõ tiền căn hậu quả của việc này, vừa nghe được Diệu Tâm muốn dẫn đám người này tới vương thành ám sát Hoàng thượng, trước mắt Nam Ma Tà biến thành màu đen, quay đầu chạy nhanh xuống cầu thang --- Khó khăn lắm mới chờ được tới đại hôn lần này, nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì không may nữa a.

Mộ Hàn Dạ lập tức kéo hắn lại, mạnh mẽ tha trở về phòng.

Vương thành phòng thủ nghiêm ngặt, ngày đại hôn lại càng canh phòng sâm nghiêm, vốn dĩ đám Bà Luân La này muốn trà trộn vào cung nhưng lại bị Diệu Tâm phủ định kế hoạch, cuối cùng chỉ có thể thương nghị lại, chờ lúc Sở Hoàng tế thiên thì sẽ mai phục tại phố Chính Dương tiến hành ám sát. Vì vậy Mộ Hàn Dạ cũng lập tức dẫn theo Hoàng Viễn và thuộc hạ, âm thầm cùng Nam Ma Tà trở về vương thành, đem việc này báo cho Triệu Việt và Tư Không Duệ biết trước lễ tế thiên một ngày, để hôm sau bọn họ lưu ý nhiều hơn một chút.

"Vì sao không nói cho Đoạn huynh biết?" Tư Không Duệ không hiểu.

Nam Ma Tà nói đầy lý lẽ: "Đại hôn cận kề, lo lắng chính sự còn không kịp, cần gì phải để những chuyện lông gà vỏ tỏi này phá hỏng tâm tình." Thành thân quan trọng nhất.

Tư Không Duệ hiểu rõ: "Cũng đúng."

"Thật sự là Bà Luân La." Sau khi nghe xong ngọn nguồn mọi chuyện, Đoạn Dao nói: "Đây đâu có gì giống tà giáo, càng giống trúng tà hơn, còn đặc biệt chọn đoạn đường Chính Dương lúc đại quân đông đảo nhất để ám sát."

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Sở Uyên: "Đám người này rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao lại cứ tâm tâm niệm niệm muốn ám sát hoàng đế Đại Sở?"

"Có thể là mấy trăm năm trước từng có mâu thuẫn với tổ tiên Sở gia." Sở Uyên lắc đầu: "Luôn luôn có những người như vậy, thích đem cừu hận truyền từ đời này sang đời khác, cũng không biết là đang toan tính điều gì."

"Một hồi trò khôi hài mà thôi, không sao là tốt rồi." Đoạn Dao nói: "Hiện tại ầm ĩ một trận, dù sao vẫn tốt hơn trong ngày đại hôn....A!"

"Cũng không biết nói mấy câu vui vẻ một chút." Nam Ma Tà bất thình lình túm lấy tiểu đồ đệ vác lên vai: "Đi, về ngủ, để ca ca và tẩu tẩu ngươi nghỉ ngơi sớm một chút."

"Thả ta xuống!" Đoạn Dao giãy dụa.

Nam Ma Tà vèo vèo hai bước nhảy lên tường.

Sở Uyên trơ mắt nhìn hai người biến mất, nói: "Ta còn chưa kịp nói lời cám ơn với tiền bối nữa."

"Giữ lại lúc kính trà nói cũng không muộn." Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Đi thôi, ta cũng mang ngươi trở về nghỉ ngơi."

Sở Uyên gật đầu, theo hắn trở về tẩm cung, cả ngày nay có chút mệt mỏi, đầu vừa dính gối đã ngủ thật say. Nghe hô hấp của người bên cạnh từ từ đều đặn, Đoạn Bạch Nguyệt dập tắt hương an thần, đẩy cửa rời khỏi hoàng cung.

Bầu trời mưa lất phất mưa thu, Đoạn Bạch Nguyệt đi theo ám hiệu Tây Nam Phủ lưu lại ven đường, nhanh chóng đuổi tới một ngôi miếu đổ nát bên ngoài thành, Đoạn Niệm đang canh giữ bên ngoài, nhỏ giọng nói: "Vương gia."

Trong điện trống trải được đốt một đống lửa, Diệu Tâm đang ngồi gần đó nhắm mắt dưỡng thần.

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn.

Diệu Tâm cũng không mở mắt ra, chỉ khàn khàn giọng nói: "Vương gia tới đây làm gì?"

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Vì sao phải làm như vậy?"

Diệu Tâm thì thào: "Hoàng thượng không sao là tốt rồi."

"Nếu Bổn Vương đoán không sai, đám Bà Luân La này cũng không dự định sẽ hành động vào lúc này." Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Là chính ngươi xen vào chữa chừng nên bọn họ mới có thể nhất thời bị che mắt, cam tâm tình nguyện theo ngươi tới vương thành ám sát Hoàng thượng, đúng không?"

Diệu Tâm nói: "Những người này sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với Hoàng thượng, thay vì chờ vài năm sau họ có thế lực lớn mạnh, thần không biết quỷ không hay lén lút tới vương thành, chi bằng hiện tại do bần tăng mang đến, còn có thể có điều phòng bị."

"Bà Luân La đã bị trục xuất khỏi quốc cảnh hơn trăm năm trước, theo lý mà nói không nên có mâu thuẫn với Hoàng thượng mới đúng." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Là ân oán từ đời tổ tông sao?"

Diệu Tâm lắc đầu: "Trải qua kiếp nạn lần này, ít nhất là ba mươi năm sau đám người kia sẽ không chủ động ra tay nữa, Vương gia không cần lo lắng, cũng không cần phải hỏi thêm nữa."

"Được rồi." Đoạn Bạch Nguyệt thả xuống trước mặt hắn một lọ thuốc nhỏ: "Đây là thuốc trị thương."

Diệu Tâm lần nữa nhắm mắt lại.

Đoạn Bạch Nguyệt vẫn chưa rời đi, mà cời đống lửa ra cho cháy sáng thêm chút nữa, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên: "Có đôi khi thích một người, là không che giấu được."

Thân hình Diệu Tâm bỗng nhiên cứng đờ.

"Tiểu Uyên không nhìn thấy, là bởi vì hắn căn bản không muốn thấy. Ngươi không dám làm, cũng không đại biểu điều đó là sai, lại càng không đại biểu Bổn Vương không dám làm." Đoạn Bạch Nguyệt thả khúc gỗ trong tay xuống: "Bất kể thế nào, hôm nay đa tạ."

Chân mày Diệu Tâm xoắn tít lại, mãi đến khi nghe tiếng bước chân của hắn dần dần đi xa thì mới mở mắt, có chút thất thần mờ mịt.

Người xuất gia vốn không nên có thất tình lục dục, hắn cũng chưa từng nghĩ đó là thích, mà là tôn sùng và kính ngưỡng, là cao cao tại thượng, là xa ngoài tầm tay với, giống như một chùm sáng lóa mắt khiến người không thể không chú ý, rồi lại không thể chạm tay vào.

Chỉ là càng xa xôi, thì lại càng muốn nắm chặt ở trong lòng bàn tay. Sau khi ý thức được chuyện này, Diệu Tâm kinh hoảng thất thố, suốt đêm từ biệt rời đi vương thành, ngày đêm không ngủ chạy về Tiểu Diệp Tự, ở nơi đó tĩnh tâm lễ phật, mới có thể đem tà niệm trong lòng đè ép xuống. Chỉ là có chút chuyện lại ở trong lòng bén rễ đâm chồi, càng giấu trong tăm tối lại càng kêu gào muốn sinh sôi, những lúc thật sự không áp chế được, liền tìm một chỗ không người phát điên một hồi, chỉ cầu có thể thoải mái trong lòng được chốc lát nào đó, cũng bởi vì nguyên nhân này mới có thể gặp phải Bà Luân La trên hoang đảo.

Đối với hắn mà nói, sự tồn tại của Đoạn Bạch Nguyệt như là một cây gai chặn ngang trong lòng, cũng như là một thanh đao bén nhọn, không chút lưu tình cứa rách lớp ngụy trang mà hắn vất vả cẩn thận gìn giữ nhiều năm, để tất cả cảm tình đó hiển lộ dưới ánh mặt trời ---ngoại trừ tôn sùng và ngưỡng mộ, còn có đố kị và điên cuồng. Hắn chấp niệm muốn Sở Uyên lập hậu, thay vì nói là vì giang sơn xã tắc, chẳng bằng nói là vì trong lòng không cam tâm.

Trong nháy mắt bị Bà Luân La đầu độc kia, hắn thậm chí đã nghĩ đến chuyện thật sự giết chết Sở Uyên, để người này từ nay về sau biến mất khỏi thế gian, không có đại hôn, trong sử sách cũng sẽ vĩnh viễn không có tên một người nào khác bên cạnh, chỉ lưu lại một vị đế vương trẻ tuổi với chiến công bất hủ và hình tượng sáng ngời, bình tây bắc, định Đông Hải, chinh chiến Nam Dương nhất thống tứ hải, tựa như lúc đầu hắn nghĩ vậy.

Diệu Tâm ôm lấy đầu, thống khổ sầu muộn gào lên.

"Đại sư." Đoạn Niệm gõ cửa, hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi vẫn là mau chút thoa thuốc đi." Dù sao cũng chảy máu một đường.

Diệu Tâm: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lên ngựa, cũng không quay đầu lại trở về vương thành, lúc về tới hoàng cung thì sắc trời vừa tảng sáng.

Sở Uyên tựa ở trên giường, đang nhìn hắn.

"Bị phát hiện rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nhấc tay: "Ta nhận sai."

Sở Uyên hỏi: "Thế nào rồi?"

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Ừ."

Sở Uyên cười cười: "Làm phiền ngươi."

"Muốn lâm triều không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Ta đi cùng ngươi."

Sở Uyên gọi Tứ Hỉ vào, phân phó chuẩn bị nước nóng dùng để tắm rửa, hai tay ôm lấy gương mặt hắn kề sát vào hôn một cái: "Bôn ba bên ngoài cả đêm, còn lâm triều cái gì, ngủ một giấc đi, buổi trưa ta trở về ăn cơm với ngươi."

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Cũng được."

Tiểu nội thị nối đuôi nhau mà vào, trong tay mang theo mấy sọt lớn đựng đầy cánh hoa, ào ào xổ vào trong thùng nước.

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Sở Uyên đau đầu nói: "Đã nói với Trương ma ma bao nhiêu lần rồi, không cần chuẩn bị cho Vương gia những thứ này."

Tiểu nội thị kinh sợ nói: "Ma ma nói, những lúc bình thường Vương gia không cần cũng được, nhưng trước đại hôn hai ngày nhất định phải tắm." Dù sao cũng là Hoàng hậu, phải thơm một chút.

"Thôi thôi, lát nữa trẫm tự mình đi tìm nàng." Sở Uyên để Tứ Hỉ sửa sang lại đai lưng, quay đầu nói với Đoạn Bạch Nguyệt: "Hay là hôm nay ngươi tạm thời chấp nhận vậy đi?"

Tây Nam Vương đưa mắt nhìn thùng nước tắm thơm ngào ngạt kia, tâm tình rất phức tạp, nếu bị sư phụ nhìn thấy chỉ sợ sẽ dùng cái này với chuyện tè dầm kia song song mỗi ngày niệm.

Nhưng trên thực tế thì Nam Ma Tà cũng không có tâm tình quản hắn tắm cánh hoa hay không tắm cánh hoa, lúc này đang ôm đầu gào khóc chạy loạn khắp sân ---Vì sao đã tới hoàng cung rồi mà vẫn cứ bị chải đầu, hơn nữa nhóm người này rốt cuộc là ai? Căn bản là không nhận ra a.

Trương ma ma đứng trên bậc thang, chỉ huy một đám thủ hạ đuổi theo đè hắn lại, lược dầy tung bay. Tốt xấu gì cũng là nương gia của Hoàng hậu, trông không giàu sang phú quý được thì cũng thôi, chí ít cũng phải thân thể mặt mày sạch sẽ, tóc chải gọn gàng.

Nam Ma Tà kêu thảm thiết liên tục, sống không bằng chết.

Đoạn Dao ở trong phòng kéo chăn trùm đầu, kiên định ngủ lại một lần nữa.

Sau khi lâm triều xong, Mộ Hàn Dạ bừng bừng phấn chấn đi gặp Sở Uyên, vui rạo rực nói: "Chuyện hôm qua Sở Hoàng không cần phải nói cảm ơn, tùy tiện cấp một vạn lượng bạc là được rồi."

Sở Uyên thái độ hiền lành: "Mộ Vương cứ ngồi trước đi, Ôn ái khanh lát nữa sẽ tới."

Ai? Mộ Hàn Dạ ho khan hai tiếng, ngồi thẳng dậy nói: "Không có bạc cũng không sao, hay là trước tiên thừa dịp ít người nói một chút chuyện thông thương đi?" Nếu là chờ vị Ôn đại nhân kia tới, không lừa được bạc là chuyện chắc chắn, mà nói không chừng còn bị lừa ngược lại mấy trăm lượng ---Loại chuyện này cũng không phải trước đây chưa từng có.

Sở Uyên cười: "Cũng được."

Trong tẩm cung, Hoàng hậu của Đại Sở tắm xong thùng nước cánh hoa thơm ngào ngạt, ngáp dài lên giường ngủ, cho tới khi bị người nắm mũi lay lay mới tỉnh lại.

"Đều buổi trưa rồi." Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn: "Đứng dậy ăn cơm."

"Nhanh như vậy a." Đoạn Bạch Nguyệt ngáp một cái: "Mệt mỏi."

"Vừa rồi lúc ta trở về, trên đường gặp phải Trương ma ma." Sở Uyên ôm thắt lưng hắn: "Nàng nói muốn dạy ngươi học quy củ đại hôn."

Đoạn Bạch Nguyệt lập tức tỉnh như sáo.

Sở Uyên nói: "Ta đáp ứng rồi."

Đoạn Bạch Nguyệt khó nhọc nói: "Còn phải học cái này?"

"Đúng vậy." Sở Uyên tựa cả người vào lòng hắn: "Lúc đại hôn ngươi chính là Hoàng hậu, quy củ lễ nghi khá nhiều."

Vẻ mặt Đoạn Bạch Nguyệt một lời khó nói hết, tâm tình cũng một lời khó nói hết.

"Thế nào?" Sở Uyên giật nhẹ một lọn tóc của hắn: "Không muốn học hả?"

Đoạn Bạch Nguyệt nghiến răng phun qua kẽ răng: "Ừ."

Sở Uyên bĩu môi: "Như vậy không được, chuyện này quan hệ đến thể diện của hoàng gia."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Sở Uyên cắn môi dưới, thật sự không nhịn được cười.

Đoạn Bạch Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng kịp: "Gạt ta sao?"

Sở Uyên ghé vào đầu vai hắn cười khúc khích: "Ngốc!"

Đoạn Bạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ôm hắn than thở: "Càng học càng hư." Tương lai làm sao mà được.

"Ta không lừa ngươi, ta thật sự đã gặp Trương ma ma, đó là lão ma ma trong cung, ngay cả mẫu hậu lúc mới vào cung cũng phải nghe nàng dạy quy củ." Sở Uyên nói: "Khi còn bé Tiểu Cẩn sợ nhất là nàng."

Đoạn Bạch Nguyệt thật lòng thật dạ bội phục: "Thì ra trên thế gian này còn có người mà Diệp Cốc chủ cũng phải sợ."

"Vừa rồi ma ma gặp Nam tiền bối, thuận tiện giúp hắn chải đầu luôn rồi." Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt: "Phụt."

"Trong hoàng cung này còn rất nhiều chuyện vui, tương lai ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe." Sở Uyên kéo hắn đứng dậy: "Đi, chúng ta đi ăn."

"Lúc trước còn nói đại hôn xong, một thời gian sau ta phải trở về tây nam." Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn vào lòng ôm chặt: "Bây giờ ta làm sao nỡ đi."

"Ngươi là Tây Nam Vương." Hai tay Sở Uyên ôm gương mặt hắn: "Ngoan, không thể trầm mê thanh sắc được."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta chỉ muốn ăn tổ yến làm Hoàng hậu của Đại Sở."

Sở Uyên nói: "Ồ ~, vậy truyền Trương ma ma."

Đoạn Bạch Nguyệt che cái miệng của hắn, ôm người sải bước ra khỏi tẩm cung. Sở Uyên cười giãy dụa, một vòng tiểu nội thị đồng loạt cúi đầu, cái gì cũng không nhìn thấy.

Ngoài phòng ánh mặt trời ấm áp chan hòa.

Trong một mảnh bận rộn như vậy, tất cả mọi chuyện trù bị cho ngày khánh điển cuối cùng cũng hoàn thành. Dựa theo quy củ, đêm trước ngày đại hôn đôi tân nhân không thể gặp mặt, Tứ Hỉ dẫn Đoạn Bạch Nguyệt tới một tòa thiên điện treo đầy hồng trù đoạn bên trong, vừa vào cửa đã thấy Đoạn Dao và Tư Không Duệ tươi cười đầy mặt vỗ tay, Nam Ma Tà ngồi xổm trên ghế rung đùi đắc ý, đầu tóc rất chỉnh tề, phía sau là một vòng ám vệ Truy Ảnh Cung tới vương thành tặng lễ vật, cùng với một vòng ám vệ Thất Tuyệt quốc và ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang, bị ám vệ Truy Ảnh Cung mạnh mẽ kéo tới ---loại chuyện uống rượu mừng này tất nhiên phải kéo hảo bằng hữu đi cùng, nếu không nhân sinh còn có ý nghĩa gì.

Đoạn Bạch Nguyệt diện vô biểu tình xoay người: "Quấy rầy chư vị, đi nhầm cửa rồi."

Đoạn Dao phóng vèo tới đu trên lưng ca ca thân yêu, cứng rắn kéo hắn trở lại bên trong phòng.

Đoạn Bạch Nguyệt tâm lực mệt mỏi quá độ, vì sao đệ đệ hắn lại càng ngày càng giống một con khỉ?

Tứ Hỉ công công cẩn thận đóng cửa lại cho bọn họ, lúc gần đi còn không quên căn dặn, đêm nay không thể quá ầm ĩ được, bởi vì ngày mai còn phải dậy sớm.

Trong phòng tiếng cười tiếng nói rầm trời, cũng không có người nào nghe được hắn đang nói cái gì.

Tứ Hỉ: "...."

Sở Uyên nằm một mình trên lọng sàng, mặc dù đang trong mộng nhưng khóe môi vẫn như đang cười.

Ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng, trong cung đã bận rối tinh rối mù, mở tầm mắt đều có thể thấy màu đỏ tươi, khắp nơi đều là vàng ngọc chói lòa, hai bên đường là những khóm hoa sắc màu rực rỡ hương thơm lưu động, dẫn tới vô số cánh bướm chập chờn bay lượn bên nhau, cùng với dây kim tuyến ngũ sắc treo trên cây giao hòa với nhau thật thú vị. Không có giai nhân ngồi cỗ kiệu, vậy đổi thành hai con tuấn mã cao to uy vũ, toàn thân cũng như bao phủ bởi lụa hồng, vừa sáng sớm đã đứng chờ trong viện.

Sở Uyên ngồi trước bàn, để Tứ Hỉ hầu hạ thay hỉ phục, so với hỉ phục năm trước ở Tây Nam Phủ lại càng long trọng hoa mỹ hơn nhiều, các tú nương trong cung phải dùng thời gian tròn một năm mới có thể may xong, gấm vóc đỏ tươi thêu hoa văn kim tuyến phức tạp, dưới ánh mặt trời lấp lánh đến động lòng người. Người trong gương đồng ngũ quan tuấn lãng kiệt xuất, trong lúc mơ hồ, phảng phất như là lại nhớ tới lần đầu gặp gỡ, chỉ chớp mắt, đã là rất nhiều năm.

"Hoàng thượng?" Tứ Hỉ nhét vào tay hắn một quả Hợp Hoan điêu khắc bằng hồng ngọc, cười nói: "Vương gia sắp tới rồi."

Sở Uyên hoàn hồn: "Ừ."

"Lão nô vừa nghe người ta nói trong thành hôm nay cũng giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt." Tứ Hỉ nói: "Dân chúng đều tràn ra phố, còn vui vẻ hào hứng hơn mừng năm mới."

Hai người còn đang nói chuyện thì đã nghe ngoài điện truyền đến tiếng pháo nổ, đoàn người hoan hoan hỉ hỉ vây quanh Đoạn Bạch Nguyệt tiến vào đón dâu, Sở Uyên nhếch môi, đôi mắt tình ý lưu chuyển, ngẩng đầu nhìn hắn cười.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn hơi dùng lực một chút, đem người kéo tới ôm vào trong lòng, là trân bảo mà cả cuộc đời này đều chỉ muốn giấu ở trong lòng bàn tay.

Thấy hai người cứ đứng bất động, Tư Không Duệ không thể không ho khan hai tiếng nhắc nhở ---giờ lành sắp tới rồi, muốn ôm về động phòng thì chờ làm lễ xong ôm cũng không muộn.

"Chuẩn bị xong rồi sao?" Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai hắn nhẹ giọng hỏi.

Sở Uyên nói: "Ừ."

Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày này. Có hắn bên người, tất cả những tiếng ầm ĩ huyên náo bên tai giống như không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại tiếng nói trầm thấp của hắn, cùng với đôi mắt thâm tình quen thuộc kia. Được hắn nắm tay dẫn ra tẩm cung, cùng nhau cưỡi trên một con ngựa tới tiền điện hành lễ, ánh mặt trời ấm áp phủ xuống toàn thân, nhưng cũng không so được cái ôm ấm áp của người phía sau.

Từ nay về sau, chính là nhất sinh nhất thế, vĩnh sinh vĩnh thế.

Nam Ma Tà mặc một thân tơ lụa đỏ thẫm, tiếp nhận chén trà từ tay Sở Uyên, mừng đến suýt nữa rơi lệ.

Đoạn Bạch Nguyệt quỳ bên cạnh Sở Uyên nhắc nhở: "Bao lì xì."

Nam Ma Tà lấy ra một bao lì xì nho nhỏ, miệng dán rất kín.

Sở Uyên nhận vào tay xong sắc mặt cứng đờ ---vì sao còn có thể động đậy.

Đoạn Bạch Nguyệt nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: "SƯ.PHỤ."

Sở Uyên lấy lại bình tĩnh: "Đa tạ sư phụ."

"Tốt tốt tốt, thành thân rồi thì tốt." Nam Ma Tà kéo hai người đứng dậy, vẫn còn nhớ tới chuyện ngồi cỗ kiệu dạo quanh phố phường.

Tứ Hỉ phất tay một cái, lập tức có tám kiệu phu nâng một cỗ nhuyễn kiệu trên đỉnh treo đầy dải lụa màu đỏ đi tới, đáy kiệu được trải bằng loại gấm vóc cực kì hoa mỹ, xung quanh khảm ngọc điêu khắc thành hồ điệp, hỉ thước, thược dược, mẫu đơn, ngay cả giọt sương trên đóa hoa cũng dùng ngọc quý khắc thành, trông vô cùng sống động. Nam Ma Tà nằm trên kiệu vui rạo rực nghĩ, chắc chắn là mình có thể sống được hai trăm năm.

"Khởi kiệu!" Kiệu phu hô một tiếng dài, vững vàng nâng hắn đi ra ngoài cung, nơi đầu tiên muốn tới chính là phủ Thái phó, trước cỗ kiệu còn có hai tráng hán khiêng hai mâm đầy những chuỗi pháo, chỉ chờ tới cửa sẽ đốt lên.

Đào Nhân Đức: "...."

Hoàng cung ngày hôm đó là một ngày náo nhiệt trước nay chưa từng có, mãi đến đêm khuya mà yến hội trong đại điện vẫn chưa kết thúc, lồng đèn cung đình màu đỏ treo cao cao, chiếu ra đoàn người huyên náo ầm ĩ bên dưới, từng vò từng vò rượu ngon được mở ra, ca vũ triền miên tiếng cười không dứt, ai cũng gào to không say không về. Đến khi yến tiệc gần kết thúc thì ngay cả Sở Uyên cũng có vài phần men say, được người đỡ vào ngồi trong kiệu.

Đoạn Bạch Nguyệt bị đám người quấn lấy uống rất nhiều rượu, trở về tẩm cung lại bị ma ma ngăn ở ngoài phòng, không thể làm gì khác hơn là tuân theo quy củ đi tắm cánh hoa, vất vả lắm mới vào được động phòng, Sở Uyên đã được Tứ Hỉ hầu hạ thay xong y phục, mang theo một chút men say và mùi thơm sau khi tắm ngồi ở mép giường chờ hắn. Gấm vóc đỏ tươi hơi phản quang như ẩn như hiện dán sát trên người, dưới ánh nến màu đỏ đặc biệt mê người.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở bên giường, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.

Sở Uyên nhìn thẳng hắn, trong đôi mắt ngoại trừ tình ý và quyến luyến thì còn có chút ướt át vì ngây ngất men say, giống như Giang Nam tháng ba mông lung mưa bụi, dõi mắt nhìn không biết đâu là điểm kết thúc.

"Làm sao bây giờ?" Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống, nắm hai tay của hắn ghé môi vào hôn một cái: "Chỉ muốn giấu kĩ ngươi ở nhà, nhìn cũng không cho người khác nhìn một cái."

Sở Uyên mở lòng bàn tay ra, bên trong vẫn còn nắm miếng ngọc Hợp Hoan từ sáng sớm đến giờ, chỉ cười nhìn hắn.

Trên bàn đã chuẩn bị sẵn hai ly làm bằng bạch ngọc đựng đầy rượu ngon, Sở Uyên cũng hắn lồng tay vào nhau, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Rượu vẫn là Phi Hà như trước, nhưng vị rượu ngọt hơn một chút, Sở Uyên còn chưa kịp buông chén rượu xuống thì cũng đã bị hắn ôm ngang lên, ôn nhu đặt lên long sàng.

Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn người dưới thân, qua hồi lâu mới hạ thấp người hôn lên cánh môi của hắn, giữa lúc môi lưỡi quấn quýt vẫn có thể nếm được vị ngọt của Phi Hà, nhàn nhạt nhàn nhạt, so với bất cứ loại rượu ngon nào khác đều khiến người ta say mê. Y phục mềm mại như nước chảy xuống đầu vai, Sở Uyên hơi dùng lực đổi vị trí hai người, ngón trỏ chậm rãi lướt qua hình xăm con rồng nho nhỏ tinh xảo trên ngực hắn.

Xúc cảm tê dại truyền thẳng vào tim, Đoạn Bạch Nguyệt kéo thắt lưng hắn, đem người một lần nữa ôm chặt vào lòng.

So với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều ôn nhu hơn, và so với bất cứ lần nào trong dĩ vãng cũng đều tiêu hồn thực cốt hơn. Đoạn Bạch Nguyệt tinh tế hôn lên ngũ quan của hắn, chợt lướt nhanh xuống, một lần nữa hôn lên cánh môi ngọt ngào, mỗi một lần dao động mỗi một lần đòi hỏi đều là nồng nàn đều là say đắm đến không gì có thể làm phai nhạt đi.

Hai tay Sở Uyên vòng quanh thắt lưng Đoạn Bạch Nguyệt, khóe mắt ửng đỏ, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị ngăn chặn hoàn toàn trong cái hôn nóng bỏng.

Đầu giường hai ngọn nến đỏ nhảy lên, phía sau màn trướng như mờ như ảo lay động xuân quang, đầy cõi lòng đều là quấn quýt si mê, từ nay về sau kề vai sát cánh, không nguyện chia lìa.

Mười ngày sau, quân chủ sứ thần các quốc gia lục tục rời đi, Mộ Hàn Dạ cũng hăng hái bừng bừng mang theo Hoàng Viễn chạy tới Truy Ảnh Cung tìm Tần Thiếu Vũ tư cựu.

Ám vệ Thất Tuyệt quốc sống không bằng chết, ám vệ Truy Ảnh Cung thì ngược lại vô cùng cao hứng, thậm chí còn nỗ lực cướp đoạt bọc y phục của dị quốc hảo bằng hữu muốn mang giùm.

Tiễn bước đoàn người này xong, trong cung trở nên an tĩnh hơn rất nhiều. Sở Uyên hoạt động gân cốt toàn thân đau nhức của mình một chút, đem một chồng tấu chương thật dày giao cho Tứ Hỉ, mệt đến nỗi không muốn cử động chút nào: "Vương gia đâu?"

"Bẩm Hoàng thượng, đang ở ngự hoa viên." Tứ Hỉ đáp.

Sở Uyên lập tức nhịn đau đứng dậy, hùng hùng hổ hổ đi thẳng tới ngự hoa viên tìm. Mình thì bị đè xuống lăn qua lăn lại giằng co cả đêm, sáng sớm eo mỏi lưng đau cũng phải dậy vào triều, sau đó còn phải tới ngự thư phòng phê duyệt một đống tấu chương, vậy mà hắn lại đang ở ngự hoa viên ngắm cảnh?

Hôm nay bữa tối chỉ cho ăn rau xanh không cho ăn thịt!

"Hoàng thượng." Đoạn Dao đang đào đất trong vườn, dự định trồng ít hoa.

"Ca ca ngươi đâu?" Sở Uyên hỏi.

Đoạn Dao đưa tay chỉ chỉ về phía sau: "Đang luyện công, nhưng ca ca nói là không cho người khác tới gần."

Sở Uyên nghe vậy nghi hoặc, một mình đi bộ tới luận võ trường xem thử thế nào, Đoạn Dao cũng không ngăn cản, tiếp tục đào hố trồng hoa ---tẩu tẩu tất nhiên không phải "người khác", không cần biết ca ca đang lõa thể chạy nhảy hay là quay cuồng phát điên, cũng hoàn toàn có thể nhìn.

Huyền Minh Hàn Thiết lóe hàn quang nặng nề cắm vào lòng đất, dưới chân Sở Uyên cũng chấn động rung lên.

Sở Uyên: "...."

"Sao ngươi lại tới đây?" Đoạn Bạch Nguyệt bị dọa hết hồn, vội vàng thu chiêu rơi xuống đất.

"Sáng sớm đến giờ cũng không thấy bóng dáng ngươi." Sở Uyên nói: "Ta phê duyệt tấu chương xong rồi, tìm ngươi trở về ăn cơm."

Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: "Nghe thật có vài phần cuộc sống hàng ngày của thường dân."

Sở Uyên nói: "Thường dân ai sẽ phê duyệt tấu chương a." Như vậy gọi là phản tặc.

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: "Ta là nói ngươi tự mình tới tìm ta về ăn cơm."

Hai người tay nắm tay trở về, Sở Uyên bỗng nhiên nói: "Hay là tới Sơn Hải Cư?"

"Sao vậy? Muốn ăn món ăn bên ngoài ư?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: "Từ ngày đại hôn đến giờ vẫn chưa xuất cung lần nào."

Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút: "Cũng được, nhưng đừng tới Sơn Hải Cư nữa, tới hàng thêu nhà Tư Không cọ bữa cơm đi, được không? Đầu bếp ở đó tay nghề cũng không tệ, ăn một bữa mới lạ."

"Được." Sở Uyên đáp ứng, lôi kéo hắn về tẩm cung thay thường phục.

Tư Không Duệ nghe được tin tức, vội vàng sai người đi phân phó đầu bếp chuẩn bị, thuận tiện ở trong lòng cảm thán, mình còn có thể có ngày bị Hoàng thượng ăn quỵt một bữa cơm, cũng không biết chuyện này có thể được viết vào thoại bản hay không?!!

+++++Google cho kết quả là:

@Cây hợp hoan: hay cây dạ hợp.

Hoa này tượng trưng cho niềm hạnh phúc sau hôn nhân, trước khi hoa nở thì có hình dáng thế này, ta nghĩ miếng ngọc Hợp Hoan trên tay Tiểu Uyên chính là giống cái dưới này đó.

Đây là cận cảnh hoa nở.

Trong raw thì là 合欢果 (Hợp Hoan Quả), nhưng quả cây hợp hoan lại thế này, mọi người có thể tưởng tượng bạn Uyên của chúng ta cầm miếng ngọc hình nó được hôn =.=:

Có điều, có một loại quả của cây khác, đó là quả cây vệ mao, trong Đông Y nó là một vị thuốc, và khi là vị thuốc thì nó cũng có tên là Hợp Hoan. Hoa(Quả) của nó thể này.

Muốn quan sát kĩ hơn thì vào đây:

http://blog.sina.com.cn/s/blog_5d5112bd0101btxp.html

Nói chung là ta chỉ phụ trách tìm hiểu thông tin, còn readers muốn tin cái nào thì cứ tin cái đó ^O^. Nói chung ta hôm qua vì cái này mà không xong được đó TToTT.

Chương 191 - Nhạc thổ [Trường phong vạn dặm, như vẽ giang sơn]

Hàng thêu nhà Tư Không Duệ mở ra không lớn, nhưng tư trạch cách đó không xa lại cũng không nhỏ, phía sau hậu viện thậm chí còn có cầu đá nước chảy róc rách và cây cối xanh um, cho dù đang là giữa hè nhưng cũng không có cảm giác oi bức khó chịu. Trong nhà còn chưa kịp mời đầu bếp, vì vậy Tú Tú dứt khoát tự tay xuống bếp nấu một bàn cơm mời khách, tuy đều là món ăn gia đình nhưng cũng mang đến tư vị mà ở tửu lâu nổi tiếng bên ngoài không thể nào ăn được.

Bên trong phòng bếp, phu thê người ta nói nói cười cười bận rộn nấu ăn. Bên ngoài phòng bếp, Sở Uyên và Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên bàn đá, uống xong hết một bình trà rồi cũng không biết nên làm cái gì ---theo cấp bậc lễ nghĩa thì hình như là phải tới phòng bếp giúp đỡ một tay, nhưng suy nghĩ một chút, hai người đều bình tĩnh ngồi trở lại, dù sao ngay cả gạo cũng không biết vo.

Nồi canh gà trên bếp lò cách đó không xa đang sôi sùng sục sùng sục, hương thơm tỏa ra xông vào mũi, Đoạn Bạch Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Có đói bụng không? Hay là để ta vào lấy một ít thịt cho ngươi ăn trước?"

Sở Uyên đá hắn một cước, có mất mặt hay không!

Ngồi không cũng không có việc gì làm a....Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm đánh ngáp, buồn ngủ.

Sở Uyên thấy buồn cười, đưa tay nhéo hai má Đoạn Bạch Nguyệt lắc qua lắc lại, Đoạn Bạch Nguyệt cầm cổ tay của hắn, hơi dùng lực kéo người vào lòng mình, còn chưa kịp hôn xuống thì Tư Không Duệ cũng đã cười tươi như hoa bưng một đĩa rau trộn lớn nhảy ra cửa phòng bếp.

Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt cứng đờ, Sở Uyên vội vàng đẩy hắn ra, che giấu nâng chung trà lên.

Tư Không Duệ lãnh tĩnh nói: "Cũng không biết vì sao mà gần đây mắt ta đột nhiên bị tật, đang yên đang lành nói đui là đui." Ví như nói mới vừa rồi, nên cái gì cũng không có thấy, các ngươi có thể tiếp tục.

Đoạn Bạch Nguyệt nhận lấy cái đĩa trong tay hắn, mặt không đổi sắc tung một chưởng vỗ hắn trở lại phòng bếp.

Trong phòng ăn quá nóng bức, mọi người dứt khoát đặt trong sân một bàn tròn, rượu là một vò Tuyết U hai người cố ý mang từ trong cung ra, dịch rượu rót vào ly trong suốt mát lạnh. Bầu trời lấp lánh ánh sao, bên tai là tiếng ve kêu râm ran, hai lồng đèn đỏ thật lớn treo trên cây chiếu ra một khoảng sân sáng rõ dịu dàng.

Trừ Phi Hà thì bình thường Sở Uyên cực ít uống rượu, nhưng hôm nay lại phá lệ, chờ khi bữa tiệc kết thúc trở về cung thì đã lười đến động cũng không muốn động, nằm trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt không nói lời nào, chỉ có đôi mắt hoa đào trong trẻo sáng lấp lánh.

"Đang suy nghĩ cái gì?" Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, đưa tay vuốt ve mái tóc của hắn.

Sở Uyên vòng tay ôm cổ Đoạn Bạch Nguyệt , nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên.

Như vậy, thật tốt.

Một năm sau, Lưu Cẩm Đức bị chém đầu thị chúng ở cửa Thái Thị, phản quân theo Sở Hạng bị diệt toàn bộ. Khắp Nam Hải đã sớm khôi phục lại yên bình ngày trước, thủy triều dâng lên hạ xuống, vô số bọt sóng trắng xóa như bông tuyết hất lên rơi vào khoang thuyền của ngư dân. Thương thuyền lui tới như thoi đưa, chở theo đầy hàng hóa và niềm hi vọng. Bạch Tượng quốc, Phỉ Miễn quốc và tất cả các đảo quốc còn lại đường thủy liên thông, rất nhiều thương đội tới Tinh Châu tiếp tế lương thực và nước uống xong rồi lại căng buồm xuất phát, tiếp tục đi về phía biển sâu, mặt trời đỏ rực từ dưới biển nhô lên, đời sống trên biển rầm rầm rộ rộ, dọc đường đi qua các quốc gia dân phong khác biệt, có văn nhân đem những chuyện kì lạ này viết thành sách, dân chúng tranh nhau mua, xem xong đều thấy rất thú vị.

Còn phía Đông Hải mênh mông, ngư dân lui tới cũng rất là vui sướng, đều nói Đại Minh Vương đã dẫn bộ hạ cũ tiếp quản Triều Nhai, vùng biển kia đã sớm không còn lốc xoáy và sương mù dày đặc bao phủ nữa, từ nay về sau muốn ra khơi cũng không cần phải cố ý đi đường vòng, thậm chí còn có thể đặc biệt lên đảo uống một chén trà.

Nội cảnh Đại Sở, dân chúng cơm no áo ấm đời sống mĩ mãn. Tiểu thoại bản vẫn như cũ làm ăn phát đạt, từ Truy Ảnh Cung đến Nhật Nguyệt sơn trang, Thất Tuyệt quốc, Triêu Mộ Nhai, muốn mua thoại bản về nơi nào cũng có thể mua được một chồng lớn. Đương nhiên, nếu là người có quen biết với lão bản thì thoại bản về Tây Nam Phủ ở thành Đại Lý cũng không phải là không có, nhưng giá cả phải cao hơn một chút, vận khí tốt hơn nữa thì còn có thể được tặng kèm thêm một cuốn <Bồ Đề tâm kinh> cùng với một thanh Huyền Minh Hàn Thiết, do Vương thợ rèn ở đầu đường đúc ra, chất lượng cực kì tốt, dáng vẻ loang lổ màu sắc ám trầm, chặt thịt đốn củi đều rất tuyệt vời.

Những lúc trà dư tửu hậu, thường sẽ có một đám người ngồi dưới tàng cây nói chuyện phiếm, nói tới Vương gia vừa trở về Tây Nam Phủ không bao lâu mà đã đến vương thành lại rồi, thật sự là ân ái không chịu nổi, chỉ chốc lát cũng không muốn tách ra ---Có điều trên đường đi cực khổ một chút, Hoàng thượng nhất định sẽ đau lòng, lại phân phó ngự thiện phòng hầm một bát canh tổ yến thật lớn để tẩm bổ.

Chúng ta một chút cũng không hâm mộ.

Ngoài cửa Thiên Hòa, mấy nghìn binh lính xếp thành hàng lối chỉnh tề, đang đứng đầu đội ngũ chính là một vị huyền y thiếu niên, tư thế kiêu hùng thần thái phi dương, ngũ quan loáng thoáng có nét tương đồng với Sở Uyên khi còn trẻ, chính là Tiểu Mãn năm đó, hiện tại là Trữ Vương Sở Hoài Hi. Chúng thần tử đều ở trong lòng cảm thán, quả nhiên là do Tây Nam Vương tự mình dạy dỗ, còn trẻ như vậy đã dẫn quân đánh nam dẹp bắc, truy quét Bà Luân La từ Nam Dương ép thẳng đến Tây Vực, nghe nói ngay cả sào huyệt của đám yêu tăng này cũng bị một mồi lửa thiêu trụi thành phế tích, bị cuồng phong thổi tán trong đại mạc mênh mông cát vàng.

Sở Uyên nhận Thái tử ấn từ Lưu Đại Quýnh, đích thân đưa vào tay hắn.

"Đa tạ phụ hoàng." Thiếu niên nở nụ cười kiệt ngạo, trường kiếm bên hông lóe ra ánh sáng rực rỡ đẹp mắt.

Ngày hôm sau, trong ngự thư phòng.

Sở Hoài Hi một tay chống cằm, nhìn vị Thái phó mới nhận chức trước mặt: "Thật sự phải chép phạt sao?"

Ôn Liễu Niên kiên trì: "Muộn một khắc đồng hồ, phải chép phạt hai mươi lần."

Trên bàn bất thình lình xuất hiện một con trùng béo mập.

Ôn Liễu Niên: "...."

Ôn Liễu Niên: "...."

Ôn Liễu Niên: "...."

Vì vậy ngay đêm hôm đó, Ôn Liễu Niên ở phủ Thừa tướng thu xếp bọc y phục, dự định cáo lão hồi hương. Phải dạy một người lớn lên giống Hoàng thượng khi còn trẻ, tính cách giống Tây Nam Vương khi còn trẻ, loại chuyện này vừa suy nghĩ một chút đã thấy sức cùng lực kiệt, chẳng bằng sớm chút từ quan.

Trước cửa ngự thư phòng, Thái tử trong dự liệu đang bị phạt quỳ, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao bĩu môi.

Nghĩa phụ cũng không giúp mình cầu tình.

Đoạn Bạch Nguyệt ho khan hai tiếng: "Vẫn chưa muốn cho tiểu quỷ kia đứng lên sao?"

Sở Uyên buông bản tấu chương trong tay xuống, nhức đầu nói: "Quỳ đủ hai canh giờ, tất nhiên ta sẽ cho nó đứng lên."

"Một canh giờ là được rồi." Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn bóp vai: "Một con Ô Đầu trùng mà thôi, lại không có độc, hồi bé ta cũng thường ném con này vào trong ly nước của phu tử."

"Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra." Sở Uyên nổi giận đùng đùng nắm lỗ tai của hắn: "Chính ngươi dạy dỗ nó, nếu Ôn ái khanh bị dọa thành bệnh, ngươi liền ôm cây mai đi ngủ lãnh cung đi!"

Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười bình tĩnh, nắm tay hắn kéo xuống: "Được được được, ngươi tiếp tục phê duyệt tấu chương đi, để tiểu quỷ kia tiếp tục quỳ là được, ta mặc kệ, hai canh giờ quá ngắn, hay là quỳ một đêm, thế nào?"

Sở Hoài Hi quỳ bên ngoài nghe được, co rút khóe miệng nhìn trời.

Xuân qua hạ đến thu lưu chuyển, trải qua vô số đêm tối hoặc là ôn nhu hoặc là tưởng niệm, thời gian cũng từng chút từng chút lùa qua kẽ tay. Tuy đang là ngày giữa hè chói chang oi bức nhưng bên trong Bắc Hành Cung lại đặc biệt mát mẻ, một chiếc thuyền lá nhỏ thả neo giữa hồ, Sở Uyên tựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt, nghe xa xa tiếng đàn tiếng sáo vọng về, cùng với tiếng người cười cười nói nói.

"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới nơi này hay không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên gật đầu, ngồi thẳng dậy nhìn hắn, vẫn là ngũ quan tuấn lãng quen thuộc, như là từ bấy đến nay cũng chưa từng thay đổi, hồi tưởng lại những ngày ngắn ngủi triền miên để rồi xa cách ở Bắc Hành Cung nhiều năm trước, giống như vẫn còn hiện rõ ngay trước mắt, rồi lại cảm thấy cứ như đã cách xa đến vạn thủy thiên sơn.

Vạn thủy thiên sơn: muôn sông nghìn núi.

"Nghĩ xong rồi?" Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo cằm hắn.

Sở Uyên gật đầu: "Ừ."

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Nỡ sao?"

"Có gì phải luyến tiếc?" Sở Uyên nắm tay hắn: "Ta cũng đã nói rồi, giang sơn này là trách nhiệm của ta, ngươi mới là nỗi canh cánh trong lòng ta." Đáy mắt trong veo linh động, hệt như năm đó.

Ba tháng sau, một đạo tin tức rúng động toàn quốc, thiên tử Sở Uyên thoái vị, Thái tử Sở Hoài Hi đăng cơ vi đế, đổi quốc hiệu Thiên Hòa.

Tân đế đăng cơ, thiên hạ đại khánh, ngay cả hàng bánh điểm tâm sáng cũng buôn may bán đắt hơn rất nhiều, chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nghỉ chân, bánh điểm tâm nóng hổi mới ra lò dùng lá sen gói lại, hương thơm có thể tràn khắp đầu đường cuối ngõ. Đừng nói là dân chúng bình thường, ngay cả đại quan, quý nhân và đại hiệp trong giang hồ cũng thích ăn ---ví như vị bạch y khách nhân này này, trời còn chưa sáng đã tới gõ cửa, chết sống cũng phải mua cho được một khối bánh, nói là muốn mang về nhà dụ dỗ tức phụ.

"Cãi nhau đúng không?" Chủ quán vừa nhóm lửa vừa hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt chống đầu: "Ừ." Đêm dài đằng đẵng lại có mĩ nhân trong ngực, khó tránh khỏi sẽ kìm lòng không đậu, nhân chi thường tình thôi.

Chủ quán nghe vậy chỉ bảo: "Tức giận cũng đừng sợ, nói nhiều lời ngon ngọt một chút, mua bộ y phục nào thật đẹp, nếu muốn ăn thì lại mua đồ ăn vặt bánh điểm tâm, dỗ vài lần là tốt ngay thôi."

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cũng cho là như vậy.

Sau khi trở về khách điếm thì Sở Uyên vẫn chưa tỉnh lại, Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên giường, đưa gói bánh thơm ngào ngạt kề sát vào mũi hắn.

...

"Ăn một miếng." Đoạn Bạch Nguyệt dụ: "Ăn xong rồi không tức giận nữa."

Sở Uyên xoay người đối mặt tường.

"Vừa rồi lúc ta đi mua bánh điểm tâm, ngay cả chủ quán cũng đoán được là ta muốn mang về dụ dỗ tức phụ." Đoạn Bạch Nguyệt tựa bên cạnh hắn: "Hình như hắn rất có kinh nghiệm, còn nói nếu điểm tâm này không dụ được thì kêu ta xuống phố mua một bộ y phục thêu hoa, không được tiếc tiền, phải mua hàng tơ lụa thêu hoa mẫu đơn, tin chắc ngươi sẽ thích."

Sở Uyên: "...."

"Có muốn hay không? Lại không chịu nói nữa là ta đi mua thật đó." Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn từ phía sau, dùng cằm cọ cọ: "Không tức giận nữa thì mau rời giường nha, còn nói muốn đi xem mặt trời mọc, không nhanh chân thì không còn kịp nữa."

Sở Uyên cách chăn đá hắn một cước, đáy mắt cũng là ý cười không che giấu được.

Vào đông trời giá rét, người trên núi cũng ít hơn rất nhiều, vô cùng thanh tĩnh. Phía sau núi có một vách đá dựng đứng cao chót vót, một tay Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng Sở Uyên tung người nhảy lên, đầu ngón chân lướt qua ngọn cây khô và vách đá như giẫm trên đất bằng, chốc lát sau đã lên đến đỉnh. Quay đầu nhìn ra xa, vừa vặn thấy được một chùm tia sáng mặt trời lóe lên, xua tan màn sương trắng mờ ảo bao phủ khắp núi rừng.

"Lạnh không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên lắc đầu, lười biếng dựa vào lòng hắn, xung quanh yên tĩnh vắng lặng, phía chân trời xa vạn dặm là những đám mây nhẹ nhàng trôi. Ánh mặt trời chiếu xuống mỗi một tòa thành trì, mỗi một dãy núi, mỗi một dòng sông, mỗi một thân cây mỗi một đóa hoa, đều là giang sơn hai người từng sóng vai bảo hộ, mà sau khi trọng trách đè nặng trên vai gỡ xuống thì cuối cùng cũng có thể cùng cuộc đời này duy nhất chí yêu nắm tay quy ẩn, từ nay về sau không màng danh lợi, thanh thản bình lặng ngắm thế gian. (chí yêu= yêu nhất)

Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng đầu, ở bên tai hắn nhẹ nhàng hôn lên.

Mấy tháng sau, hai người về đến thành Đại Lý, dân chúng trong thành ca hát nhảy múa, bên trong Tây Nam Phủ giăng đèn kết hoa, Tứ Hỉ công công đã về trước hai người một bước, lúc này đang canh giữ ở cửa chờ, thấy hai người thì cười ha hả nói: "Hoàng thượng."

"Hiện tại ta cũng không còn là Hoàng thượng nữa rồi." Sở Uyên cười vỗ bụng bự của hắn: "Đi thôi, xem chỗ ở của ngươi."

Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: "Hôm nay sư phụ cư nhiên chịu chải đầu rồi?"

Nam Ma Tà ngồi xổm trên bậc thang, quả thật sống không bằng chết ---Nếu không phải bị mạnh mẽ ngăn lại, ai muốn chải đầu!

"Tiểu Vương gia viết thư nói là phải tới tháng sau mới có thể về đến Vương phủ." Kim thẩm thẩm nói: "Trên đường còn phải dừng lại một thời gian."

Một con mãng xà cực lớn tê tê bò qua mái hiên, Đoạn Bạch Nguyệt nâng chưởng đánh rớt, nhức đầu nói: "Nói bao nhiêu lần rồi, phải giấu kĩ một chút."

Giấu không được a....Kim thẩm thẩm rất là khổ não. Lần này cũng không giống lúc trước Hoàng thượng tới, giấu ba bốn ngày còn được, nhưng hiện tại muốn sống lâu dài a, dù sao cũng không thể nhốt Tiểu Thanh trong hang cả đời.

Thời gian lúc này vừa đúng vào khoảng tháng tám, khắp núi đồi đều là hoa Phi Hà nở đỏ rực, Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên đi lên chỗ cao, cầm một đóa hoa giắt vào vạt áo của hắn: "Ngày mai dạy ngươi cất rượu được chứ?"

Sở Uyên hỏi: "Phi Hà sao?"

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Ừ, rượu ngươi thích nhất."

Sở Uyên đáp ứng: "Được."

Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn từ phía sau: "Ngươi có biết bước đầu tiên phải làm trong quá trình chưng cất rượu là gì không?"

Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: "Mua cái vò."

"Cái vò đã có gia đinh đi mua." Đoạn Bạch Nguyệt xoay người hắn lại đối diện với mình, nói: "Nhưng gạo thì phải tự mình vo."

"..."

Sở Uyên bình tĩnh rút tay về: "Vậy thôi ngươi tự mình đi cất đi."

Ai muốn vo gạo!

Tuy rằng đã thoái vị rồi, nhưng cũng không vo.

Đoạn Bạch Nguyệt nhẫn cười, ôm hắn ăn vạ không chịu đứng lên.

Tiểu viện của hai người trong Tây Nam Phủ cực lớn, cũng cực yên tĩnh. Sáng sớm mỗi ngày đều có ánh mặt trời chiếu vào ô cửa sổ, Sở Uyên mở mắt, một con đại giáp trùng màu vàng kim rất đẹp đang bò ở đầu giường, ôm một cây cỏ gặm ---chính là con bọ trong bao lì xì sư phụ tặng ngày đại hôn.

Sở Uyên lười biếng vươn tay, để nó bò lên mu bàn tay của mình, mang nó đi rửa mặt.

Đoạn Bạch Nguyệt tựa ở đầu giường thấy vậy rất là vui mừng, theo chiều hướng này thì chắc mấy tháng nữa là đã có thể thả Tiểu Thanh ra khỏi hang, cho nó trở về quấn quanh xà ngang trong phòng một lần nữa rồi.

---------------

Cuối xuân tháng ba, hoàng cung trong vương thành.

Đế vương trẻ tuổi buông tấu chương trong tay xuống, thuận tiện nâng ly rượu bên cạnh lên uống một hơi cạn sạch, là lễ vật Tây Nam Phủ vừa đưa tới ---Nghe nói là phụ hoàng và nghĩa phụ đích thân chưng cất, sau khi rượu vào miệng thì hương vị lưu lại rất lâu.

"Hoàng thượng." Tiết tướng quân tấu báo: "Nghe nói đoạn thời gian trước, đội thuyền của Tây Nam Phủ đã rời thành Quan Hải, hình như là muốn tới chỗ hải đảo nào đó."

"Phi Tuyết." Sở Hoài Hi nói.

Tiết Tướng quân không nghe rõ: "Hoàng thượng?"

"Chỗ hải đảo kia gọi là Phi Tuyết, nghe nói trên đảo đình đài lầu các vô cùng tinh xảo khéo léo, kì hoa dị thảo đẹp không sao tả xiết, là tiên cảnh nhân gian." Sở Hoài Hi nói: "Lúc trước khi trẫm còn ở Tây Nam Phủ thì thường sẽ giúp nghĩa phụ cất rượu, người thích Tuyết U, nhưng rượu được cất nhiều nhất lại là Phi Hà, cách một khoảng thời gian đều sẽ phái người đưa tới vương thành, những lúc gió nổi lên, khắp đường đều là mùi rượu."

Tiết Tướng quân đưa mắt nhìn vò rượu trên bàn.

"Đây cũng không phải là Phi Hà." Sở Hoài Hi chú ý tới đường nhìn của hắn, cười to nói: "Phi Hà của nghĩa phụ, cả đời này cũng chỉ cất cho một người."

Nam Hải mênh mông lăn tăn gợn sóng, Sở Uyên đứng trên bãi đá ngầm, nghe gió ào ào lùa qua tai.

Đoạn Bạch Nguyệt mở áo choàng ra, nhẹ nhàng khoác lên vai hắn.

Chân trời mây tía sáng rực, sóng biển vỗ lên bờ cát vô số bọt biển trắng xóa, phủ lên vô số vỏ sò nho nhỏ lấp lánh, chỉ chớp mắt đã cuốn theo chúng trở về biển sâu, cứ như vậy lặp đi lặp lại như không bao giờ kết thúc. Đưa mắt nhìn ra xa, triều cường dâng lên hạ xuống, dưới ánh mặt trời cực kì mỹ lệ, mênh mông vô bờ.

Là chiến trường đẫm máu đã từng kề vai chiến đấu, nhưng từ nay về cũng là rực rỡ phồn hoa, nhân sinh cuối cùng cũng rũ bỏ đao quang kiếm ảnh, còn lại một cõi an bình, yên vui.

Hai người ăn ý nhìn nhau, tay trong tay nhỏ giọng cười cười nói nói, chậm rãi trở về nơi ở.

Phía sau lưng trường phong vạn dặm, muôn trùng sóng biếc, khắp bầu trời mây đỏ nhẹ nhàng trôi.

Là giang sơn như họa.

HOÀN CHÍNH VĂN

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Còn có thể có phiên ngoại.

Cảm tạ mọi người vẫn luôn làm bạn với Đại Bạch và Tiểu Uyên.

Haerie: Cuối cùng cũng xong Chính văn, cảm xúc thật khó tả, bộ đầu tiên làm, cũng là bộ hài lòng nhất về nội dung, tuyến nhân vật và cốt truyện, có lẽ cũng rất khó để tìm ra bộ thứ hai. Mọi người cũng biết ta làm 3 bộ trong hệ liệt mà, nhưng 2 bộ kia thì chưa hài lòng lắm về tuyến nhân vật, ý là vẫn có nhân vật ta ghét hoặc cảm thấy dư thừa, còn riêng bộ này thì không.

Còn 7 cái phiên ngoại nữa là hoàn rồi, cảm ơn những người bạn đã theo bên ta từ những ngày đầu, từ những ngày giữa, từ vài ngày gần đây, nếu không có mọi người có lẽ ta cũng đã 2 lần bỏ cuộc. Cảm ơn những đóng góp của mọi người về bản edit, đối với 1 tay mơ như ta thì thật sự rất rất rất rất có ích, ta cũng thật sự rất rất rất rất biết ơn.

Phiên ngoại hội Hồ Điệp – Phần 1 [Ngươi thành thân rồi sao?]

Ghi chú: Mốc thời gian là một năm sau đại hôn trong vương thành.

Vương thành tháng ba, mưa đêm kéo dài liên tục, lặng lẽ xoa dịu những chồi non mới nhú trên nhành liễu, một mảnh tĩnh mật.

Bên trong ngự thư phòng, Tứ Hỉ công công cẩn trọng nói: "Hoàng thượng, nên dùng thiện rồi."

Sở Uyên bỏ tấu chương trong tay xuống, xoa xoa huyệt thái dương, hỏi: "Vương gia trở về chưa?"

Tứ Hỉ công công đáp: "Vẫn chưa."

Sở Uyên: "...."

Tứ Hỉ công công lại suy đoán: "Có thể là vì Vương gia còn có việc ở bên ngoài, nên mới trì hoãn thôi."

Đi ra ngoài gặp một bằng hữu trên giang hồ mà thôi, vì sao lại lâu như vậy? Sở Uyên đưa mắt nhìn sắc trời, dường như cơn mưa càng ngày càng nặng hạt.

Tứ Hỉ công công thử dò xét nói: "Có cần phải phái người đi tìm Vương gia trở về không?"

Sở Uyên khoát khoát tay: "Không cần, đại khái là vì thấy mưa to nên tới Cẩm Tú Phường nghỉ ngơi rồi."

Vừa dứt lời, quả nhiên liền có thị vệ của Tây Nam Phủ trở lại báo tin, nói tối nay Vương gia còn có chuyện, sợ là phải đến sáng mai mới có thể trở về cung.

Sở Uyên hỏi: "Chuyện gì?"

Thị vệ đáp: "Nghe nói là phải hỗ trợ nhìn chằm chằm một nữ phi tặc."

Sở Uyên: "...."

Nữ phi tặc?

Tứ Hỉ cũng buồn bực, vì sao loại chuyện nha môn Tri phủ nên quan tâm này cư nhiên cũng muốn Vương gia tự thân đi làm?

Bên ngoài một khách điếm trong thành, Đoạn Bạch Nguyệt đang ngồi xổm trên nóc nhà một hộ nhân gia, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm động tĩnh cách đó không xa, đầu vai bạch y bị nước mưa thấm ướt nhẹp, gò má hơi có chút lạnh lẽo.

Tới sau nửa đêm, phía sau lưng chợt truyền tới một tiếng động nho nhỏ, nhỏ nhẹ vô cùng, như là có ai đó đang di chuyển. Đoạn Bạch Nguyệt bất giác nhíu mày, theo lý mà nói đầu hẻm có không ít thị vệ Tây Nam Phủ mai phục, lại còn có thể có người xâm nhập vào đây được sao? Nhưng nghe tiếng bước chân thì cũng không phải là một tuyệt thế cao thủ. Trong lòng buồn bực, tay phải Đoạn Bạch Nguyệt lặng yên không tiếng động nắm chặt Huyền Minh Hàn Thiết bên hông, hơi nghiêng người dùng khóe mắt nhìn qua, lại có chút kinh ngạc ngây người.

Thấy giống như là đã bị hắn phát hiện, thân ảnh màu đen kia vọt qua đầu tường, hướng về nơi xa cấp tốc lao đi. Đoạn Bạch Nguyệt phi thân nhảy xuống, hai bước đuổi theo kéo hắn lại, cả kinh nói: "Tiểu Uyên?"

Sở Uyên: "...."

Sở Uyên: "...."

Sở Uyên: "...."

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay kéo khăn che mặt của hắn xuống.

Sở Uyên diện vô biểu tình nói: "Lớn mật!"

Thấy hắn mặc một thân y phục dạ hành, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy đầu óc của mình có chút xoắn xuýt: "Sao ngươi lại tới đây?"

Sở Uyên bĩu môi: "Ngươi quản ta." Muốn tới thì tới, trong thiên hạ này chẳng lẽ đều là vương thổ, huống chi nơi này còn là vương thành.

Vương thổ: ở đây chỉ đất phong của Vương gia đó *^_^*.

Trên không trung truyền đến một tiếng sấm sét, Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay Sở Uyên trốn dưới mái hiên, giúp hắn quét đi những giọt nước dính trên đầu vai: "Bên ngoài lạnh lẽo như vậy, muốn tìm ta sai người truyền lời là được rồi, ăn mặc đơn bạc như thế, nhỡ sáng mai cảm lạnh thì sao?"

"Ngươi đang làm gì ở đây?" Hiện tại Sở Uyên thật sự không muốn bàn về chuyện y phục chút nào. Hồi nãy ở trong cung vừa nghe thị vệ nói Đoạn Bạch Nguyệt đang mật thám, nên đương nhiên cũng cho rằng hắn sẽ mặc y phục dạ hành, lại không ngờ người này cư nhiên minh mục trương đảm như thế, mặc luôn một thân bạch y đứng trên nóc nhà người khác, ngược lại có vẻ như mình rất ngu xuẩn vậy.

Đoạn Bạch Nguyệt ngoắc tay một cái, lập tức có thị vệ chạy tới thay hắn tiếp tục theo dõi chỗ khách điếm kia.

Sở Uyên nói: "Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, không cần quan tâm ta."

"Theo dõi một tiểu nha đầu mà thôi, người khác cũng có thể làm được." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn siết chặt: "Có lạnh không?"

Edit: Haerie. Đề nghị không reup truyện ở bất kì trang nào khác ngoài wordpress này và wattpad của chủ nhà.

"Nửa đêm canh ba, ngươi nhìn chằm chằm phòng ngủ tiểu cô nương nhà người ta làm cái gì?" Sở Uyên bất mãn đá hắn một cước.

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Cũng không phải ta thật sự muốn nhìn, chuyện này kể ra rất dài, nói đơn giản chính là tiểu cô nương trong khách điếm kia lớn lên đẹp mắt, võ công cũng không tệ, vì vậy có không ít người trong giang hồ mến mộ. Ta có một bằng hữu cũng từ Vân Nam xa nghìn dặm đuổi theo nàng tới vương thành. Ai ngờ vì không quen thổ nhưỡng nên đang bệnh nằm dài ở khách điếm, trên thổ dưới tả sốt cao không bò dậy nổi."

Sở Uyên: "...."

Nghe có chút xui xẻo a.

"Hắn lo sợ sẽ có kẻ thù tìm tiểu nha đầu kia gây khó dễ nên mới đến tìm ta, còn nói ta cần phải tự mình ra mặt, không thể giao cho thị vệ đi làm." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta nghĩ chuyện này nhiều lắm cũng chỉ kéo dài một hai đêm nên cũng không từ chối, huống chi năm đó phụ thân của hắn cũng xem như có ơn với ta."

"Nhưng vì sao lại gọi nàng là nữ phi tặc?" Sở Uyên không hiểu.

"Ta cũng không hiểu rõ lắm những chuyện trong giang hồ võ lâm Trung Nguyên, lúc trước có bao giờ ngươi nghe Thẩm minh chủ nhắc tới một phi tặc, tên là Tiểu Đàm không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên lắc đầu: "Chẳng bao giờ nghe qua."

"Cũng đúng." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương vừa xuất sư môn mà thôi, có lẽ không lọt được vào mắt Thẩm minh chủ. Nàng là người của Phi Vu Môn, bình thường quen thói điêu ngoa tùy hứng, không chịu nổi Môn quy sâm nghiêm nên đã một mình bỏ trốn, có thể là vì đã xài hết bạc trong tay nên thường nhân lúc nửa đêm lẻn vào các đại môn phái trộm cắp, vì vậy mới có danh hiệu là phi tặc."

"Một cô nương gia xinh đẹp, đi trộm cắp làm cái gì?" Sở Uyên lắc đầu: "Nếu bằng hữu kia của ngươi thật lòng thích nàng thì nên khuyên nàng đừng tiếp tục hồ đồ nữa, nếu không cho dù triều đình không nhúng tay vào chuyện trong giang hồ thì thì sớm muộn gì cũng sẽ có người báo chuyện này tới Võ lâm Minh chủ."

"Ta biết rồi, sẽ chuyển cáo hắn sau." Đoạn Bạch Nguyệt lại nhìn về phía khách điếm, nói: "Vừa rồi ta có chút lo lắng nên mới tự mình tới theo dõi, nhưng hiện tại xem ra cũng không có chuyện gì lớn, người của Tây Nam Phủ lưu lại chỗ này là đủ rồi, để ta đưa ngươi trở về cung."

"Đã đáp ứng người khác rồi thì nên làm tốt đi." Sở Uyên vỗ vỗ lồng ngực hắn: "Trời cũng sắp sáng, tiếp tục canh giữ, lát nữa còn có thể tới quán điểm tâm ăn một bát đậu hũ hoa."

Đoạn Bạch Nguyệt kéo kéo bộ y phục trên người hắn: "Nào có ai trời đã sáng rồi còn mặc một thân hắc y chạy loạn khắp nơi."

Sở Uyên: "...."

"Khụ khụ!" Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu, nhanh chóng hôn lên gương mặt hắn một cái: "Được được được, chờ trời sắp sáng chúng ta tới Cẩm Tú Phường đổi bộ y phục khác là được."

Sở Uyên chỉ xem như không nghe thấy gì, quay đầu lật người lên nóc nhà.

Tuy nói mưa đã tạnh hẳn nhưng nhiệt độ không khí lại có phần lạnh lẽo hơn. Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào lòng, chốc chốc lại hỏi một câu lạnh hay không, lại nói vài câu tâm tình dỗ người vui vẻ, thuận tiện thương lượng xem khi trời sáng muốn đi ăn đậu hủ hoa trước hay là ăn mì Dương Xuân trước, vì vậy thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã tới hừng đông rồi.

"Đi thôi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Cuối cùng cũng là một đêm bình an vô sự, chúng ta về Cẩm Tú Phường."

Sở Uyên ngáp một cái, nói: "Buồn ngủ."

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười, hai tay ôm gò má hắn: "Hay là hôm nay cũng đừng vào triều nữa, ở bên ngoài này nghỉ ngơi một ngày đêm, được không?"

Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: "Ta cân nhắc chút đã."

"Hai tháng gần đây trong triều cũng không có chuyện gì lớn xảy ra, vì sao phải bận tâm một ngày này." Đoạn Bạch Nguyệt đẩy hắn đi ra ngoài. "Ta cũng không hi vọng được ghi danh vào sử sách gì đâu, nói ta họa loạn triều cương cũng được, ngươi chịu theo ta ngủ một giấc thật ngon là tốt rồi."

Sở Uyên bị chọc cười, tựa người về phía sau dùng cái ót cụng cụng hắn.

Thị vệ canh giữ ở đầu ngõ, như là có chuyện muốn bẩm báo, Đoạn Bạch Nguyệt ý bảo hắn đi vào, hỏi ra mới biết tối hôm qua sau nửa đêm từng có hai gã nam tử vòng quanh hai vòng gần đây, bộ dạng rất khả nghi, có điều bọn chúng cũng không có hành động gì đáng kể, không bao lâu sau đã xoay người chạy về phía nam.

Sở Uyên nói: "Hôm nay không có hành động gì không có nghĩa là ngày sau cũng vậy, vẫn nên tìm vị bằng hữu kia của ngươi nói một tiếng đi."

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, đợi thị vệ kia rời đi mới nhìn Sở Uyên cười nói: "Tối hôm qua chúng ta cũng không che giấu hành tung, trừ khi đối phương là kẻ ngốc, nếu không nhìn thấy vậy tất nhiên là sẽ nhanh chóng rời đi."

"Vì sao những bằng hữu này của ngươi chọn trúng ý trung nhân thì người sau so với người trước càng ầm ĩ hơn vậy?" Sở Uyên cùng hắn tay nắm tay chậm rãi đi về phía Cẩm Tú Phường: "Tư Không thì bị chó săn rượt, người này thì phải đuổi theo người ta tới chân trời góc bể, lại còn phải thời thời khắc khắc âm thầm che chở."

"Đúng vậy, cũng không thể người người đều được như ta." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Có tức phụ vừa đẹp lại giỏi săn sóc, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, mỗi ngày phân phó đầu bếp hầm tổ yến canh bổ dưỡng cho ta." Nói xong lại bổ sung: "Còn có thể vo gạo."

Sở Uyên nghiêng đầu hỏi: "Ngươi dự định lúc nào sẽ giới thiệu tức phụ biết vo gạo kia của ngươi cho ta biết?"

Đoạn Bạch Nguyệt: ". . ."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Hôm nay khí trời không tệ a."

Đáy mắt Sở Uyên chứa đầy ý cười, đưa tay đẩy cửa vào Cẩm Tú Phường.

Khí trời đích xác không tệ, tia sáng rực rỡ tỏa khắp không trung. Đoạn Bạch Nguyệt chọn một bộ y phục nhẹ nhàng thoải mái giúp Sở Uyên thay, là màu biển xanh mà thường ngày hắn cực ít mặc, toàn thân thiếu đi vài phần khí phách sắc bén, nhiều thêm vài phần hào hoa phong nhã.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Đẹp."

Sở Uyên nói: "Đẹp ngươi cũng không được nhìn chằm chằm vào ta."

Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: "Có thật là muốn đi ra ngoài ăn không? Bên ngoài lạnh như vậy, sai người đi mua về cũng được."

"Xuất cung chính là vì muốn hít thở không khí, mà nếu làm như ngươi nói thì còn không bằng đi vào triều." Sở Uyên nhéo hai má hắn lắc lư: "Mau lên, đậu hũ hoa sắp bán hết rồi." Nếu mà không ăn được thì đêm nay ngươi phải đi lãnh cung, ôm cây mai cùng nhau ngủ.

Trong vương thành này quán bán đậu hũ hoa không hề ít, nhưng Sở Uyên lại chỉ thích ăn của một nhà, sinh bệnh rồi muốn ăn, không có khẩu vị cũng muốn ăn. Sau khi tin tức truyền ra ngoài, tất nhiên quán này cũng làm ăn phát đạt, thông thường còn chưa bày quán ra thì đã có người tới xếp hàng chờ mua, người bên ngoài tới vương thành lại càng vô luận như thế nào cũng phải ăn cho được một chén, lấy phương tiện về quê khoe khoang với hàng xóm láng giềng.

Lần này cũng giống như những lần trước, hai người tìm một nhã gian trong trà lâu đối diện ngồi xuống, sau đó Đoạn Bạch Nguyệt đi ra ngoài mua đậu hũ hoa, Sở Uyên rót một bầu trà chờ hắn trở về, nhưng còn chưa kịp rót nước sôi vào thì đã có một người từ ngoài cửa sổ vọt vào.

...

Ngự lâm quân ẩn núp ở chỗ tối cũng không ngờ tới người này sẽ có thân thủ nhanh như vậy, vừa muốn xông vào thì lại bị Sở Uyên âm thầm giơ tay ra hiệu chặn lại, vì vậy đều ngồi trở lại chỗ cũ.

Khách không mời mà đến là một tiểu nha đầu khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, sống mũi hẹp mắt to, không tính là tuyệt sắc nhưng cũng là gương mặt làm người khác đã nhìn qua là khó lòng quên được —cũng chính là Tiểu Đàm mà đêm qua Đoạn Bạch Nguyệt vẫn luôn canh chừng.

Sở Uyên đoán ra thân thế của nàng, cười nói: "Sao vậy? Cô nương tìm ta có việc gì?"

"Ta...chỉ là thấy cửa sổ ở đây đang mở, nên đi vào trốn một chút mà thôi." Tiểu Đàm nói: "Ngươi cũng đừng đuổi ta đi ra, ngoài đó có một xú nam nhân muốn chiếm tiện nghi ta, chờ hắn rời khỏi ta sẽ tự mình đi."

Sở Uyên hỏi: "Có cần ta giúp cô nương báo quan không?"

"Không cần." Tiểu Đàm nhanh chóng lắc đầu, vẫn còn lo lắng sẽ bị người phát hiện, vì vậy dứt khoát giơ tay đóng cửa sổ lại.

Bên ngoài, một đám ngự lâm quân và thị vệ Tây Nam Phủ hai mặt nhìn nhau, chuyện gì vậy a...

"Ngươi là công tử trong vương thành này?" Tiểu Đàm hỏi.

Sở Uyên gật đầu: "Cứ xem là vậy đi."

Tiểu Đàm hỏi: "Vậy ngươi đã thành thân rồi sao?"

Sở Uyên cười nói: "Tất nhiên."

Tiểu Đàm nói: "Thê tử của ngươi nhất định là rất xinh đẹp."

Sở Uyên gật đầu: "Ừ, khuynh quốc khuynh thành."

Vừa dứt lời, Đoạn Bạch Nguyệt bưng hai bát đậu hũ hoa trở về, nhưng không ngờ trong phòng cư nhiên còn có thêm một cô nương, nhất thời có chút nhíu mày.

Tiểu Đàm nhìn về phía Sở Uyên, lại hỏi: "Là bằng hữu của ngươi ư?"

Sở Uyên cười cười, cũng không trả lời nàng.

Vậy là đúng rồi, Tiểu Đàm nhìn Đoạn Bạch Nguyệt: "Vậy...ngươi đã thành thân chưa?"

Đoạn Bạch Nguyệt: "...."

Sở Uyên nhẫn cười, âm thầm đưa tay ra hiệu với Đoạn Bạch Nguyệt.

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: "Thành rồi."

"Tại sao những người đẹp đều đã thành thân hết vậy!" Tiểu Đàm giậm chân một cái: "Biết trước như vậy thì ta đã sớm tới vương thành rồi."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nếu cô nương thật lòng muốn gả, trong vương thành này còn có rất nhiều thanh niên tài năng tuấn tú."

"Phi, ai muốn gả chứ!" Tiểu Đàm phun hết ngụm trà trong miệng ra, buông chén xuống rồi vọt nhanh ra ngoài.

Đoạn Bạch Nguyệt nhìn theo nàng rơi xuống lầu chạy đi xa, xoay người nói: "Phương thức xấu hổ của tiểu nha đầu này cũng thật là khác biệt."

"Ngươi đoán nàng là ai?" Sở Uyên hỏi.

"Còn có thể là ai, nhìn khinh công tuổi tác tướng mạo vũ khí cũng có thể đoán được." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Vì sao nàng lại chạy tới chỗ ngươi? Chẳng lẽ là vì tối hôm qua chúng ta theo dõi nàng bị phát hiện rồi?"

"Không phải nàng theo chúng ta tới đây đây, có lẽ là vì luống cuống nên đi nhầm đường thôi." Sở Uyên nói: "Nghe nói bên ngoài có một xú nam nhân muốn khinh bạc nàng, có thể người đó chính là bằng hữu của ngươi."

"Mặc dù Vũ Quyết không môn không phái nhưng cũng coi như là một thanh niên xuất sắc, làm sao có thể khinh bạc nàng ngay bên đường như vậy được." Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Chỉ sợ lại là tiểu nha đầu này hồ ngôn loạn ngữ thôi."

Tiểu Đàm chạy ra khỏi tửu lâu, sau đó quẹo vào một hẻm nhỏ, lại đúng lúc bị một đám huyền y nữ tử chặn lại ở ngõ cụt.

...

"Bằng hữu kia của ngươi lớn lên đẹp mắt không?" Sở Uyên hỏi: "Dựa theo tình hình vừa rồi thì xem ra tiểu nha đầu này chỉ thích nam nhân đẹp mắt thôi."

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Không riêng gì nàng, người của Phi Vu Môn đều thích nam nhân đẹp mắt."

Sở Uyên: " ...."

Sở Uyên nói: "Vì sao nghe có vẻ giống tà giáo như thế?"

Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: "Điều này có lẽ ngươi nói sai rồi, lòng yêu cái đẹp mỗi người đều có, thích người đẹp cũng chẳng có gì sai, nhưng nếu một lòng một dạ muốn đoạt người đẹp về tay mình thì đó mới gọi là sai."

"Chính là ở đây?" Bên ngoài trà lâu, huyền y nữ tử dẫn đầu đám người hỏi.

"Đúng vậy!" Tiểu Đàm gật đầu: "Hai nam tử, đều rất đẹp, cao lớn tuấn lãng cực kỳ, hơn nữa còn chưa thành thân, Môn chủ bà bà nhất định sẽ thích!"

Cho nên các ngươi mau đi cướp đi, chỉ cần đừng theo ta nữa thì cái gì cũng tốt.

Sau khi Ngự lâm quân nghe được, đều cảm thấy tâm tình có chút phức tạp.

Dường như có người muốn cướp Hoàng thượng và Vương gia trở về thành thân a?

Sở Uyên ăn xong muỗng đậu hũ hoa cuối cùng trong bát, nói: "Hôm nay mùi vị hơi nhạt."

"Ăn thêm đĩa bánh bao này đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Mì Dương Xuân đợi lát nữa hẵng ăn, ta cũng đã nói Đoạn Niệm dặn dò chủ quán giữ lại hai bát dùng cho buổi trưa."

"Ăn một bữa điểm tâm sáng cũng không được yên tĩnh." Sở Uyên thở dài.

Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: "Nghe được?"

"Ta cũng không phải người điếc, huống chi vừa rồi dưới cầu thang bọn họ làm ầm làm ĩ như vậy." Sở Uyên nâng chén trà chậm rãi uống: "Không ăn bánh bao nữa, dọn bát đũa trên bàn xuống rồi dẫn người vào đây đi."

Trong đại sảnh bên ngoài nhã gian, khách nhân đã sớm chạy trốn hết. Chỉ có lão bản đang nơm nớp lo sợ trốn sau cây cột, không biết vì sao đột nhiên lại có một đám cô nương xông vào, lại càng không biết vì sao ngự lâm quân lại từ trên trời giáng xuống, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai bắt giữ toàn bộ đám người này — rõ ràng là mình cái gì cũng không làm a, là một người tốt.

"Tiểu nha đầu kia còn ở trong đó không?" Sở Uyên hỏi.

"Chỉ dẫn kẻ thù tới đây, còn nàng đã sớm chạy rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nếu không có khinh công tốt thì làm sao có thể liên tục xông vào nhiều môn phái giang hồ như vậy được, dù sao cũng đã có người trong lòng nàng đuổi theo, chúng ta cũng không cần nhúng tay nữa, chi bằng gọi những người bên ngoài kia vào đây hỏi một chút xem thế nào."

Phiên ngoại Hội Hồ Điệp– Phần 2 [Ta không quen hắn]Nhóm đệ tử Phi Vu Môn này cũng không ngờ rằng mình vừa mới đến vươngthành thì đã bị tiểu sư muội xấu xa nhà mình sắp bẫy lừa vào tròng, lúc nàyxung quanh đều là ngự lâm quân, tất nhiên bọn họ cũng có thể đoán được ngườitrong phòng rốt cuộc là ai, trong lúc nhất thời chỉ biết hai mặt nhìn nhau kinhhoảng lo sợ, cũng không biết tiếp theo sẽ bị xử lý như thế nào."Ngươi muốn tự mình thẩm vấn sao?" Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: "Nhóm ngườinày cũng không cố tình muốn xúc phạm đến ngươi, chỉ bị người hãm hại mà thôi,nếu ngươi lười quản thì cứ giao cho ta cũng được.""Đúng là không có gì đáng thẩm." Sở Uyên hoạt động gân cốt một chút:"Nhưng nếu bọn họ đã xông lên rồi thì cứ coi như được nghe kì văn dị sự trongchốn giang hồ một lần đi, cũng không vất vả gì."Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười, phân phó ngự lâm quân dẫn đám người kiavào nhã gian."Gặp được Hoàng thượng và Vương gia thì phải cẩn thận lời nói, rõ chưa?"Hướng Liệt trầm giọng căn dặn.Đám đệ tử vốn đã thấp thỏm lo sợ trong lòng, tất nhiên là sẽ gật đầu liêntục. Sau khi vào phòng, có người lớn gan ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trênghế một cái, rồi lại vội vàng cúi đầu không dám ngẩng lên nữa, thầm cảm thánHoàng thượng quả thật là đẹp, ánh mắt trong veo mũi cao thanh nhã, mặc dù khôngmặc long bào nhưng bộ y phục màu biển xanh trên người cũng không che giấu đượcphong thái sang quý của bậc đế vương. Về phần người mặc bạch y đứng phía sauhắn, có lẽ chính là Tây Nam Đoạn Vương trong tin đồn rồi, tuy không thấy rõđược ngũ quan nhưng chắc chắn cũng là một người cực kì cao lớn tuấn lãng, nếukhông làm sao xứng với Hoàng thượng được."Đừng sợ, trước tiên hãy bình thân." Thấy mọi người có vẻ sợ hãi, Sở Uyêncười cười, nói: "Trẫm sẽ không làm khó dễ các ngươi, chỉ cần đem tất cả mọichuyện nói rõ ràng ra là được, vì sao lại tới vương thành, và vì sao phải xôngvào trà lâu này?" Thanh âm thanh nhã ôn nhuận, vô cùng dễ nghe."Bẩm Hoàng thượng." Có đệ tử lấy hết can đảm nói: "Cũng không phải chúngta cố tình muốn quấy rầy Hoàng thượng và Vương gia, chỉ là bị tiểu sư muội lừatới đây thôi, nàng nói....nói....""Nói cái gì?" Sở Uyên hỏi."Nói trong trà lâu này có hai nam tử đẹp mắt, còn gạt chúng ta nói cả haiđều chưa thành thân, cho nên.... Kính xin Hoàng thượng thứ tội." Giọng nói càngngày càng nhỏ, dĩ nhiên là vì trong lòng nàng cũng tự mình hiểu rõ, tuy đúng làbị tiểu sư muội lừa gạt nhưng loại chuyện "một đám cô nương gia vừa nghe có namtử đẹp mắt thì lại cứng rắn xông vào trà lâu" như thế này cũng không phảichuyện dễ nghe, lại càng không có đạo lý."Nếu người ngồi ở đây không phải là trẫm và Vương gia mà là hai nam tửđẹp mắt chưa thành thân thì sẽ thế nào?" Sở Uyên có chút hăng hái: "Cướp ngườivề sao?"Đoạn Bạch Nguyệt ở trong lòng thở dài, học xấu rồi, lúc trước có bao giờcảm thấy hứng thú với loại chuyện như thế này đâu."Tất nhiên không phải vậy." Đệ tử kia vội vàng biện hộ: "Chỉ là mời trởvề cho Môn chủ bà bà nhìn một chút, không được thì sẽ thả ra ngay."Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm, hiển nhiên là đang nén cười.Lấy "đao kiếm ép bức" gán vào chữ "mời", chiêu này của Phi Vu Môn tất cảmọi người trong chốn giang hồ đều biết.Khóe miệng Sở Uyên cũng giương lên: "Thật vậy sao?"Đám đệ tử kia đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng không biết nên giải thích như thếnào, khụ khụ lắp bắp hồi lâu sau mới có thể kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.Chuyện Phi Vu Môn thích nam nhân đẹp mắt này cũng chỉ mới được truyền ragiang hồ mấy năm gần đây, nguyên nhân là vì Môn chủ bà bà có thu dưỡng nữ nhicủa một vị cố nhân, tuy đã đến tuổi thành gia lập thất nhưng vẫn chưa nhìntrúng người nào, chỉ nói là muốn tìm nam nhân đẹp nhất thiên hạ làm phu quân.Nhưng toàn bộ giang hồ này đều biết hai nam tử đẹp nhất thiên hạ đều đã thànhthân, không ai dám cướp đoạt Thẩm công tử, cũng không có người nào dám đi trêuchọc Vô Tuyết Môn chủ, mà thời gian nhoáng cái đã qua hai năm, Môn chủ bà bànóng lòng sốt ruột quá nên đã ra lệnh cho các đệ tử đi khắp thiên hạ tìm nam tửđẹp mắt chưa thành thân, hạ lệnh vô luận như thế nào cũng phải "mời" trở lạicho tiểu thư nhìn một chút."Là vì lý do này sao?" Sở Uyên quay đầu nhìn vào mắt Đoạn Bạch Nguyệt.Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, đáy mắt hàm ý không nói cũng hiểu — Đã là lúcnày rồi, cũng không người nào dám lừa ngươi, tám phần mười chính là vì lý dokhông chút nào thú vị như thế thôi. Nếu ngươi muốn nghe chuyện lão yêu bà củama giáo bắt mỹ nam tử về điên loan đảo phượng hút tinh khí thì phải tới tìmthuyết thư tiên sinh, chứ không phải tới nơi này.Sở Uyên bình tĩnh ngồi thẳng lại, trong lòng có chút phiền muộn, vì saolần nào người này cũng có thể nhìn thấu tâm sự của mình?"Hoàng thượng, đám người ngoài kia luôn nói bản môn cứng rắn đoạt namnhân, chuyện này đều là cố ý muốn vấy bẩn thanh danh của chúng ta." Đệ tử kiathấy Sở Uyên không nói gì, vì vậy lại vội vàng la lên: "Tuy rằng cũng có lúcthật sự sẽ đe dọa một chút, nhưng nếu sau khi mang về mà Môn chủ bà bà khôngthích thì cũng nhất định phân phát bạc rồi đuổi đi, chưa từng làm những chuyệnmang tính hoang đường coi thường luật pháp.""Tiểu cô nương." Đoạn Bạch Nguyệt cười nhắc nhở: "Chỉ cướp người mang vềnhà cũng đã là chuyện trái luật pháp rồi, cũng không phải chưa chém hai đao thìkhông được gọi là tổn thương."Đệ tử cúi đầu không nói, nhưng mặt mũi đỏ bừng."Trở về nói với bà bà các ngươi, chuyện như vậy sau này đừng làm nữa." SởUyên nói: "Lui ra đi.""Dạ." Đám đệ tử thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui ra ngoài, đều cảm thấymay mắn như vừa sống sót qua kiếp nạn."Nam nhân đẹp mắt nhất toàn thiên hạ." Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ gương mặtmình, đột nhiên nói: "Chẳng lẽ không phải là Bổn Vương sao?"Sở Uyên suýt chút nữa bị sặc nước trà.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Trong sách cũng viết như vậy." Dù sao cũng đứngđầu hậu cung, không đẹp làm sao có thể trấn tràng được.Sở Uyên nói: "Ngươi nên suy nghĩ rõ ràng, nếu thật sự muốn lấy danh hàonày, sau trở về cung ta sẽ soạn thảo thánh chỉ.""Khụ khụ." Đoạn Bạch Nguyệt cúi người hôn lên mặt hắn một cái, nói sangchuyện khác: "Ai cũng không đẹp mắt bằng Tiểu Uyên của ta.""Khó khăn lắm mới được ra ngoài một ngày, trở về muộn một chút đượckhông?" Sở Uyên nói: "Trong cung buồn bực.""Có muốn đi nghe kể chuyện không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.Sở Uyên lập tức cự tuyệt: "Mười tiên sinh kể chuyện thì có đến chín ngườisẽ kể "Tiểu thiếu gia Thẩm gia hô phong hoán vũ", không đi." Nghe một hai lầncòn được, mỗi lần đều chỉ là một câu chuyện, cũng không biết vì sao cư nhiên cóthể kể lui kể tới nhiều năm như vậy, hơn nữa mỗi ngày đều có một đám người cổđộng, ném bạc lên đài.Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: "Không thích nghe kịch nam, không thích nghexướng khúc, kể chuyện cũng không nghe, vậy cũng chỉ có thể trở về cung phêduyệt tấu chương thôi."Sở Uyên nhéo nhéo cằm hắn: "Rõ ràng là Hoàng hậu một không thông âm luật,hai không biết đánh cờ, ba không hiểu trà đạo, muốn tìm một chút chuyện vui nhonhỏ để làm cũng không có." Mỗi lần mỗi lần đều là cùng nhau luyện võ, lại đánhkhông thắng được ngươi, không thú vị!"Ta không biết, Ôn đại nhân biết a." Đoạn Bạch Nguyệt giải thích: "Hắn cóthể cùng ngươi chơi."Sở Uyên ngạc nhiên nói: "Vậy ý của ngươi là ta nên bỏ mặc ngươi đi tìm Ônái khanh?"Đoạn Bạch Nguyệt bị hắn làm nghẹn họng, một lát sau mới nói: "Ta pháthiện mỗi lần chúng ta cãi vã cũng đều là ngươi thắng."Sở Uyên nói: "Phải vậy không?"Đoạn Bạch Nguyệt đúng lúc bổ sung: "Tất nhiên, đó là bởi vì mỗi lần ngươiđều là người có đạo lý, còn ta mỗi lần đều là vô lý muốn cố tình gây sự."Sở Uyên thỏa mãn gật đầu: "Ừ.""Vậy bây giờ ngươi muốn làm chi? Ta thật sự không biết chơi cờ đâu." ĐoạnBạch Nguyệt ôm hắn vào lòng, mặt mày đau khổ nói: "Cũng đừng bắt ta học đánhcờ, nhìn trắng trắng đen đen choáng váng đầu hoa mắt."Sở Uyên ghé vào đầu vai hắn khúc khích cười một trận, cọ cọ nói: "Chúngta ra ngoài thành đi dạo, có được hay không?""Tất nhiên là được." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Khó khăn lắm ngươi mới đồng ýxuất cung, muốn đi đâu ta cũng đưa ngươi đi."Hai tay Sở Uyên ôm gò má hắn, kề sát vào hôn một cái.Kể từ sau ngày đại hôn, một năm có hơn phân nửa thời gian Đoạn BạchNguyệt đều ở vương thành, mà Hoàng thượng thì đương nhiên không thể rời hoàngcung chạy loạn khắp giang hồ được, bởi vậy những lúc thấy trong cung buồn rồichán rồi, nơi hai người thường tới nhất chính là núi Thúy Bình bên ngoài thành,cho dù chỉ là tìm một nơi yên lặng ngồi hóng gió, cùng người yêu thương chuyện tròđùa giỡn trong không gian riêng tư thì cũng sẽ cảm thấy vui sướng hơn rấtnhiều.Chẳng qua lần này có chút ngoài dự liệu –Trên núi đã có không ít người,đẩy xe khiêng bao, nhìn qua rất là náo nhiệt."Đây là muốn làm chi?" Sở Uyên nhíu mày.Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn, bước nhanh hai bước kéo một người qua đườnglại hỏi, một lúc sau trở về nói là những người này đều là thương nhân, vì muốnnhanh chóng tới trấn Tuyên Vân để kịp tham gia hội Hồ Điệp tổ chức vào năm ngàysau, cho nên mới chọn đi tắt vòng qua núi Thúy Bình này."Tiết trời lạnh lẽo thế này cũng sẽ có hồ điệp sao?" Sở Uyên không hiểu."Cũng không phải hồ điệp, là hương liệu." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Từ ướphương y phục và đồ dùng hàng ngày đến xào rau làm cơm, từ Nam Dương đến TâyVực, hương liệu nơi nào cũng có, mấy ngày trước cũng nghe Đoạn Niệm nhắc tớirồi, hình như rất náo nhiệt, có điều theo như Đoạn Niệm nói thì phải tổ chứcvào tháng sau mới đúng, không hiểu vì sao lại đổi thành sớm như vậy.""Trấn Tuyên Vân, nếu ra roi thúc ngựa thì cũng chỉ cách vương thànhkhoảng một hai ngày đi đường." Sở Uyên nói: "Mấy năm trước ta còn muốn đi xemmột lần."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Muốn đi ư?""Chỉ vì muốn xem hương liệu mà bỏ mặc chính vụ trong triều?" Sở Uyêncười: "Nếu ngươi ngại ở trong cung buồn bực thì cứ đi xem cũng được, không chophép rủ rê ta đi theo.""Ngươi đã không đi, ta ăn no rửng mỡ mới có thể một mình chạy đi xem trầnbì hồi hương hoa quế hương diệp gì đó." Đoạn Bạch Nguyệt nhéo mũi hắn một cái:"Đi thôi, không có nơi nào để đi, chỉ có thể về cung phê duyệt tấu chương."Sở Uyên buồn chán vắt mình trên lưng hắn, mãi đến khi về tới cửa thànhmới chịu đứng xuống đất tự mình đi.Bên ngoài ngự thư phòng không có quan viên nào đứng chờ, tấu chương trênlong án cũng không nhiều, nội dung bên trong cũng chỉ là chút chuyện lông gà vỏtỏi, chưa tới nửa canh giờ thì đã xem xong. Sở Uyên ngáp một cái, đêm trướcchưa ngủ nên giờ cơn buồn ngủ ùn ùn kéo tới, cũng lười quay về tẩm cung, vì vậydứt khoát nằm lên nhuyễn tháp bên cạnh ngủ thiếp đi, còn mơ vô số giấc mộng kìhuyễn, cuối cùng giật mình tỉnh giấc, lại vừa vặn đối diện với đôi mắt của ĐoạnBạch Nguyệt gần trong gang tấc."..."Tây Nam Vương bình tĩnh đứng thẳng dậy, để đôi môi hai người tách ra.Sở Uyên lau miệng một cái, nói: "Chiếm tiện nghi ta!" Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên tháp: "Ừ.""Ta vừa mới nằm mơ." Sở Uyên nghiêng người nhìn thẳng hắn.Đoạn Bạch Nguyệt tựa đầu bên gối, đưa tay chọt chọt gương mặt Sở Uyên,cực thích giọng nói lười biếng khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ này của hắn: "Mơ thấycái gì?""Quên rồi." Sở Uyên nắm tay hắn: "Vừa tỉnh lại thì thấy ngươi."Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Còn thấy mệt không? Ngủ thêm một lát, ta ngủcùng ngươi."Sở Uyên vòng tay ôm cổ Đoạn Bạch Nguyệt, khóe mắt hơi phiếm hồng, như làchưa hết mệt mỏi. Đoạn Bạch Nguyệt kéo tấm chăn bên cạnh qua bao hắn lại ôm vàolòng mình, một tay vỗ nhè nhẹ trên lưng muốn dụ dỗ hắn ngủ tiếp."Vương gia." Đoạn Niệm ở bên ngoài gọi.Sở Uyên mở mắt.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ngủ tiếp.""Sợ là bằng hữu kia của ngươi lại xảy ra chuyện gì rồi." Sở Uyên nói:"Nếu không Đoạn Niệm cũng không cư xử lỗ mãng như vậy đâu." Biết hai người đangcùng ở trong thư phòng tồi còn chạy tới gián đoạn.Đoạn Bạch Nguyệt than thở: "Giao hữu vô ý."Sở Uyên cười vỗ vỗ hắn: "Đừng náo loạn, đi ra xem thử đi."Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy ra cửa, Đoạn Niệm quả thật mặt mày khổ bức,thoạt nhìn rất không muốn tới, rồi lại không thể không tới.Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Chuyện gì?"Đoạn Niệm: "Là Vũ Quyết công tử, hiện tại đang ở ngoài cung, nói là muốncùng Vương gia đi tham gia hội Hồ Điệp."Sở Uyên ở trong phòng nghe được, bĩu môi, chầm chậm kéo chăn che đầu."Hắn là người trong võ lâm, chạy tới thương hội làm náo loạn cái gì?"Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: "Không đuổi theo nha đầu kia chạy khắp toàn quốc nữasao?"Đoạn Niệm: "Chuyện này thuộc hạ cũng không biết, nếu Vương gia muốn biếtthì chỉ sợ phải đích thân hỏi Vũ Quyết công tử."Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Bảo hắn tới khách điếm trước đi rồi Bổn Vươngsẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục."Đoạn Niệm nhận lệnh, xoay người lui xuống. Đoạn Bạch Nguyệt trở lại ngựthư phòng, thấy Sở Uyên đang trùm đầu đưa lưng về phía cửa, lập tức nói: "Talại không đáp ứng.""Nhưng chín phần mười là ngươi sẽ đi." Sở Uyên xoay người nằm úp sấp lại,tóc bị cọ hơi chút tán loạn: "Ta còn không hiểu ngươi hay sao, huynh đệ nghĩakhí lớn hơn trời, huống chi gần đây trong cung cũng không có chuyện gì."Đoạn Bạch Nguyệt nở nụ cười bình tĩnh: "Nếu ngươi không muốn cho ta đi—."Sở Uyên nhíu mày: "Ta là cái loại người không hiểu đạo lý như thế sao?"Đoạn Bạch Nguyệt vội vàng đáp: "Tất nhiên không phải."Sở Uyên nói: "Ừ, không cho phép ngươi đi."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Đoạn Bạch Nguyệt thử dò xét hỏi: "...Nếu ta nhất định phải đi, thì?"Sở Uyên ngồi dậy: "Tứ Hỉ!" "Này này này!" Đoạn Bạch Nguyệt nhanh chóng che cái miệng của hắn: "Cóchuyện gì cứ nói, không được phép gọi Tứ Hỉ." Nói phải cũng không đúng, nóikhông phải cũng không đúng, vì sao sau khi thành thân, tức phụ lại càng ngàycàng có khuynh hướng bất chấp đạo lý đúng sai thế này? Đầu đau!Bên ngoài ngự thư phòng, một vòng tiểu nội thị đều thử dùng ánh mắt dòxét nhìn đại công công.Tứ Hỉ khoát khoát tay, hạ giọng nói: "Cứ xem như không nghe thấy gì."Tiểu nội thị hiểu ý, tiếp tục đờ người ra nhìn chằm chằm vào con sâu béomập đang gặm cỏ dưới chân.Hai người ầm ĩ một trận, Sở Uyên mới cười nói: "Đùa ngươi thôi, đi đi,trên đường đi cẩn thận một chút là được, sau khi xử lý xong chuyện thì nhớ phảitrở về sớm."Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: "Ta thật sự không muốn chạy tới đó tham gia náonhiệt.""Thuận tiện mua chút hương liệu hiếm lạ về." Sở Uyên xoa xoa gương mặthắn: "Trong khoảng thời gian này trong cung cũng không có bao nhiêu chuyện, mộtmình ta xử lý là đủ rồi, ngươi nhàn rỗi cũng không có gì làm, ngược lại khôngbằng ra ngoài giải sầu.""Ai nói vậy, ta không hề cảm thấy buồn chán." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Hàngđêm lấy sắc thị quân, là chuyện hạnh phúc nhất thế gian rồi."Sở Uyên lật chăn trùm đầu hắn lại, còn mình đứng dậy duỗi thắt lưng mộtcái, dự định trở về tẩm cung ngủ tiếp."Vương gia." Đoạn Niệm lại ở ngoài phòng gọi.Sở Uyên: "...."Đoạn Niệm khổ hề hề nói: "Thuộc hạ thật sự là.... Nhưng Vũ Quyết công tửnói nếu Vương gia không chịu ra ngoài thì hắn sẽ treo cổ trên cửa Tuyên Vũluôn."Sở Uyên: "...."Sở Uyên: "Phụt."Đoạn Bạch Nguyệt cực kì không nghĩ ra, vì sao mình lại có thể quen biếtmột bằng hữu mất mặt xấu hổ đến vậy.Sở Uyên thì ngược lại có chút hứng thú: "Ta có thể theo ngươi đi gặp hắnkhông?""Nếu ngươi muốn đi thì tất nhiên là có thể." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Chẳngqua người này còn nhây hơn Tư Không vài phần, chỉ sợ ngươi không chịu nổi tínhcách ầm ĩ nhầy nhụa của hắn."Vậy thì càng phải đi gặp một lần a. Sở Uyên gọi Tứ Hỉ vào hầu hạ rửa mặtthay y phục rồi theo Đoạn Bạch Nguyệt xuất cung. Trước cửa Tuyên Vũ quả thật cómột nam tử trẻ tuổi, đang ngồi xổm trên mặt đất mặt mày ủ rũ thê lương, mộtvòng thị vệ canh cửa nhìn hắn như vậy cũng chỉ biết bó tay đứng nhìn —Dù saocũng là bằng hữu của Vương gia, lại không làm chuyện gì vượt quá quy củ, cũngchỉ ngồi xổm ở chỗ này lâu lâu ngửa mặt lên trời gào to hai tiếng mà thôi, cũngkhông thể nào trực tiếp đuổi người đi được.Đoạn Bạch Nguyệt lập tức vạch rõ quan hệ: "Ta không quen hắn.""Không được học theo Tiểu Cẩn." Sở Uyên đá hắn một cước: "Vị bằng hữu nàycủa ngươi nhìn qua đúng là có chút thương tâm, mau qua đó an ủi đôi câu đi."Phiên ngoại Hội Hồ Điệp – Phần 3 [Ngươi nhất định sẽ thích Mã Huyện lệnhnày]Thấy Hoàng thượng và Vương gia tới, thủ vệ canh giữ cửa cung đều thở phàonhẹ nhõm, khom người nhường đường cho hai người. Bạch Vũ Quyết vốn dĩ còn đangrầu rĩ bi thương, ngẩng đầu rốt cuộc cũng thấy được Đoạn Bạch Nguyệt chịu xuấthiện, vén tay áo lau mặt một cái muốn xông tới, lại bị thị vệ của Tây Nam Phủrút đao ngăn cản....Trái tim đau."Lại xảy ra chuyện gì?" Đoạn Bạch Nguyệt phất tay, ý bảo thị vệ lui ra.Bạch Vũ Quyết nhìn người mặc long bào đi theo phía sau hắn, hơi chút thuliễm biểu tình."Các hạ không cần đa lễ." Sở Uyên cười cười: "Vừa lúc rãnh rỗi nên trẫmmới cùng hắn ra đây xem."Bạch Vũ Quyết lo sợ bất an xoa xoa tay, cũng không biết có cần phải quỳxuống hay không, dùng dư quang khóe mắt liếc liếc Đoạn Bạch Nguyệt — vì sao lạidẫn Hoàng thượng đi ra! Rõ ràng biết ta là nông dân, cũng chưa thấy người taito mặt lớn lần nào."Được rồi." Đoạn Bạch Nguyệt ném cho hắn một chiếc khăn mặt: "Lau mặtsạch sẽ đi, rồi nói rõ mọi chuyện cho ta biết.""Hội Hồ Điệp, ta muốn lấy được khối Mặc Hồn Hương kia." Bạch Vũ Quyếtnói."Muốn lấy thì cứ đi mà lấy, có quan hệ gì đến ta đâu?" Đoạn Bạch Nguyệthỏi.Bạch Vũ Quyết nói: "Ta không có bạc."Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: "Muốn bao nhiêu? Cứ tới tìm Đoạn Niệm mà lấy.""Có bạc thôi chưa đủ, người muốn có Mặc Hồn Hương trong giang hồ nàykhông hề ít, vạn nhất có người ra giá không được muốn cứng rắn cướp thì sao?Ngươi phải giúp ta." Bạch Vũ Quyết nói: "Nếu thật sự đánh không lại, còn có thểlấy quan vị ra áp chế."Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Ta sẽ không làm chuyện ỷ thế hiếp người."Bạch Vũ Quyết co rút khóe miệng, với những chuyện thiếu đạo đức ngươi đãlàm khi còn bé, làm sao còn có thể không biết xấu hổ ở nơi này giả vờ cao phonglượng tiết.Cao phong lượng tiết: ý nói ngườiđức độ, đạo đức tốt.Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi.Bạch Vũ Quyết lập tức nói: "Đương nhiên, ai có thể so được với Vương giathanh khiết như hoa sen không dính bùn, đường đường chính chính thanh danh lanxa, uy nghiêm cao lớn. Nhưng lần này thật sự phải giúp tiểu đệ, nếu không ta đichết ngay."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Đi đi."Bạch Vũ Quyết: "...."Ngươi nói gì????Sở Uyên nhìn hai người ầm ĩ đủ rồi, mới ra mặt giảng hòa, cười nói: "Haylà vào cung trước rồi từ từ nói sau?"Có thấy không? Đây chính là chênh lệch về thái độ làm người. Bạch VũQuyết dùng cùi chỏ chọt chọt Đoạn Bạch Nguyệt, nụ cười tươi rói rất là nịnhnọt: "Đa tạ Hoàng thượng."Lần đầu tiên trong đời vào cung, tất nhiên Bạch Vũ Quyết nhìn cái gì cũngthấy nguy nga lộng lẫy, thậm chí còn lưu luyến ôm cột trụ trên hành lang mộtcái, muốn xem thử có thể kéo rớt một mảnh vàng lá thiếp trên cột xuống haykhông. Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn mà đầu lại đau như muốn nứt ra, thật sự rất muốnđể Sở Uyên trở về tẩm cung nghỉ ngơi trước."Mặc Hồn Hương là vật gì?" Sở Uyên hỏi.Bạch Vũ Quyết vội vàng buông chén trà trong tay, nói: "Là một khốihương."Sở Uyên: "...."Bạch Vũ Quyết bối rối nói: "Còn chuyện nó được dùng để làm gì thì ta cũngkhông rõ lắm, chỉ biết là người người đều muốn có."Sở Uyên hiểu rõ, lại hỏi: "Tiểu Đàm cũng muốn sao?"Bạch Vũ Quyết vỗ đùi một cái, căm hận nói: "Nếu nàng không muốn nó thìsao ta phải phí nhiều tâm lực thế này."Đoạn Bạch Nguyệt nói chen vào: "Chẳng trách ngươi tự dưng lại không đitheo nàng nữa, hóa ra là muốn lấy được Mặc Hồn Hương, để tiểu nha đầu kia tựtới tìm ngươi."Bạch Vũ Quyết có lệ nói: "Ngươi nói gì cũng đúng.""Nhưng ngày hôm trước ngươi còn nói sợ sẽ có người làm tổn thương nàngnên mới muốn ta theo dõi nàng, hôm nay sao lại không sợ nữa?" Đoạn Bạch Nguyệtlại hỏi.Bạch Vũ Quyết: "...."Vì sao một đại nam nhân như ngươi lại thích nói nhảm nhiều như vậy?"Được rồi, cứ xem như ta chưa hỏi." Đoạn Bạch Nguyệt đứng sau lưng SởUyên, hơi cúi đầu hỏi: "Giúp không?"Đáy mắt Bạch Vũ Quyết tràn ngập khát vọng.Sở Uyên nói: "Giúp."Bạch Vũ Quyết thoáng chốc lệ nóng quanh tròng, người tốt!Đoạn Bạch Nguyệt đứng thẳng dậy, nói: "Cũng được, giúp thì giúp."Bạch Vũ Quyết vội vàng nói: "Chúng ta đi ngay đi."Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: "Hội Hồ Điệp mấy ngày sau mới tổ chức, đi bâygiờ làm chi?"Bạch Vũ Quyết kiên trì nói: "Để tránh bị người khác đoạt mất."Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Thứ ta muốn có, không ai có thể đoạt."Bạch Vũ Quyết: "...."Ngươi đã hết thuốc chữa rồi đó biết không!Đoạn Niệm vào phòng, khuyên can mãi mới đưa được Bạch Vũ Quyết trở vềthiên điện nghỉ ngơi. Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Mặc Hồn Hương, vừa nghe liền biếtkhông phải là vật chính phái gì."Sở Uyên nói: "Hơi giống đồ....ưm ưm.""Nếu thật sự là như vậy thì dù cướp được rồi cũng không đưa cho ai hết."Hai tay Đoạn Bạch Nguyệt ôm gò má hắn: "Chúng ta tự dùng.""Đứng đắn một chút!" Sở Uyên đánh hắn một quyền: "Dù không biết rốt cuộcđó là thứ gì, nhưng nếu người người đều muốn đoạt thì ngươi cũng phải cẩn thậnmột chút, có biết hay không?"Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: "Yên tâm, sóng to gió lớn nhiều như vậy đều đãvượt qua cả rồi, chút chuyện nhỏ này tính là gì đâu, cứ coi như đi tham gia náonhiệt thôi."Nếu đã đáp ứng hỗ trợ, mà Bạch Vũ Quyết nhìn qua cũng thật sự là lòng nhưlửa đốt, bởi vậy Đoạn Bạch Nguyệt cũng không tiếp tục giày vò hắn nữa, đáp ứngngày mai sẽ xuất cung. Sáng sớm Sở Uyên theo thường lệ lâm triều, Đoạn BạchNguyệt một mình tới thiên điện tìm Bạch Vũ Quyết, chỉ thấy trước mặt hắn bày rabảy tám cái đĩa, đang ăn điểm tâm, thậm chí xa xa còn có cầm nương đánh đàn. Bạch Vũ Quyết lưu luyến buông đũa xuống, cảm thán: "Chẳng tráchngươi cố sống cố chết cũng muốn liều mạng làm hoàng hậu." Mỗi ngày đều phungphí thế này, ăn cái điểm tâm thôi cũng cần tám đĩa.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nếu ngươi muốn thì cũng có thể ở lại lâu dài trongcung.""Ta đương nhiên muốn a!" Bạch Vũ Quyết nói: "Nhưng bây giờ không được,bất kể thế nào cũng phải lấy được khối hương kia trước, sau đó đem nha đầu kiađuổi...dụ tới tay." Nhất thời không để ý, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi.Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.Bạch Vũ Quyết cười gượng.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Đuổi?"Bạch Vũ Quyết nói: "Ngươi nghe nhầm rồi."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Trừ khi ngươi muốn đi lấy khối hương kia một mình."Bạch Vũ Quyết không thể làm gì khác hơn là thừa nhận: "...Tiểu nha đầu kiatrộm của ta một thứ, ta đuổi theo nàng đến đây, ngày hôm qua mới trao đổi điềukiện xong, muốn ta đem Mặc Hồn Hương đến đổi."Đoạn Bạch Nguyệt cười lắc đầu: "Lăn qua lăn lại nửa ngày, thì ra là vìnguyên nhân này.""Đi!" Sợ hắn đổi ý, Bạch Vũ Quyết dứt khoát lôi người bỏ chạy.Đợi Sở Uyên lâm triều xong thì được Tứ Hỉ công công báo lại Vương gia đãcùng khách nhân xuất cung, còn nói là khoảng mười ngày sau sẽ trở về.Sở Uyên gật đầu, trực tiếp truyền điểm tâm tới ngự thư phòng. Gần đây từtrên xuống dưới trong triều đình thật sự không có chuyện gì, chưa tới nửa canhgiờ sau cũng đã xử lý xong chính vụ, vì vậy ngáp dài một cái, tựa người lênnhuyễn tháp, tiện tay cầm quyển sách tùy ý xem.Ôn Liễu Niên ôm một vò hạnh khô dầm chua ngọt tự tay làm vào cung, muốncho Sở Uyên một ít ăn thử, đi tới tiền viện không quên hỏi một câu tâm tình củaHoàng thượng hôm nay thế nào — để tránh đâm đầu vào chuỗi pháo.Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng đang đọc sách bên trong,Vương gia xuất cung rồi."Ôn Liễu Niên cảnh giác hỏi: "Cãi nhau sao?"Tứ Hỉ công công lắc đầu, kể đại khái mọi chuyện cho hắn nghe."Hội Hồ Điệp? Cái này bản quan cũng có nghe." Ôn Liễu Niên nói: "Nghe nóikhông đơn thuần chỉ là thương nhân đến từ khắp đại giang nam bắc của Đại Sở, màcòn có khách thương từ quốc gia khác tới tham gia, mấy năm trước luôn được tổchức ở Bình Thành, nhưng năm nay nơi đó còn có đại hội võ lâm, để tránh songphương xung đột nên mới chuyển hội Hồ Điệp này tới trấn Tuyên Vân."Tứ Hỉ nói: "Đại nhân quả thật bác học." Ngay cả thương hội trong dân gianmà cũng có thể biết rõ ràng như vậy."Thường xuyên lui tới trà lâu là được." Ôn Liễu Niên nói: "Ở đó dân chúngkhắp thiên nam địa bắc nơi nào cũng có."Tứ Hỉ công công gật đầu, lại cười nói: "Đại nhân mau vào đi thôi."Nghe tiếng cửa phòng mở, Sở Uyên ngẩng đầu lên."Hoàng thượng." Ôn Liễu Niên hành lễ.Sở Uyên nhìn hũ mứt hạnh trong lòng hắn, không hiểu: "Ái khanh làm gìvậy?""Vi thần tự tay làm chút mứt quả." Ôn Liễu Niên nói: "A Việt hái được mộtít hạnh chua trên núi về, đã dầm hơn nửa năm rồi.""Vậy trẫm phải ăn bằng hết mới được, nếu không làm sao xứng với tâm ý vàcông lao của hai khanh." Sở Uyên cười nói: "Nếu đã tiến cung rồi thì buổi trưalưu lại ăn cơm với trẫm đi."Ôn Liễu Niên biết rõ còn hỏi: "Vương gia không ở trong cung sao?""Giả bộ." Sở Uyên nói.Ôn Liễu Niên cào cào má, lầm bầm: "Hoàng thượng cũng giả bộ đó thôi."Khóe miệng của Sở Uyên cong lên.Ôn Liễu Niên nói: "Cần chính yêu dân là chuyện tốt, nhưng cũng không cầnphải luôn ở trong cung phê duyệt tấu chương, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi vàingày đi."Sở Uyên hai tay chống cằm, có chút hăng hái nhìn hắn.Thừa tướng Đại Sở vẻ mặt nghiêm trang, vô cùng thành khẩn.Trên sơn đạo, một chiếc xe ngựa đang lộc cộc đi về phía trước. Bạch VũQuyết ăn xong sáu khối bánh điểm tâm rồi mới chịu lau lau ngón tay, bắt đầu cẩnthận suy xét xem mình có nên chấp nhận kiến nghị của Đoạn Bạch Nguyệt, tớihoàng cung làm một tiểu đầu mục của ngự lâm quân hay không, dù sao mỗi ngày đềucó thể ăn điểm tâm và uống rượu ngon như thế này cũng là tốt đẹp mĩ mãn rồi.Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Mấy năm nay ngươi vẫn luôn ở bên ngoài ăn đấtsao?"Bạch Vũ Quyết kéo hồn vía trong ảo tưởng của mình về, lưu loát nói:"Cút."Đoạn Bạch Nguyệt cười: "Nói một chút xem, những người muốn cướp Mặc HồnHương là ai?"Nếu trong tâm câu chuyện đã bị kéo tới đây thì....Bạch Vũ Quyết ho khan haitiếng, tận lực châm chước dùng từ, thận trọng nói: "Những người khác thì thậtra chưa đủ gây sợ hãi, chỉ có một đối thủ coi như hơi nhức đầu, ngươi còn nhớPhong Táp Cốc hay không?"Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Đoạn Bạch Nguyệt xốc màn xe lên vọt ra ngoài.Bạch Vũ Quyết nhanh tay lẹ mắt kéo hắn lại, xe ngựa kịch liệt lay động,người kéo xe sợ run kéo cương ngựa dừng lại, rồi lại không dám mở miệng hỏi.Đoạn Bạch Nguyệt lăng không tung ra một chưởng, Bạch Vũ Quyết bị chấn đến haimắt đầy lệ, nhưng vẫn không chịu buông tay, thậm chí còn gào khóc om sòm quấnchặt người Đoạn Bạch Nguyệt, tứ chi giang rộng giả chết.Đoạn Bạch Nguyệt chưa từng ngờ tới, bản thân mình còn có thể bị người nàyhãm hại một lần.Phong Táp Cốc nằm ở Quý Dương, là một môn phái tương đối lớn trên gianghồ. Vốn dĩ cũng không liên quan gì đến Tây Nam Phủ đâu, nhưng chuyện thành hỏngbét như bây giờ lại chính là vì Phụ Vương nhà mình, cũng không biết năm đó đầuTây Nam Vương Đoạn Cảnh bị ấm chỗ nào, sau khi uống vài chén rượu vào thì tựchủ trương định thân, đem tiểu nhi tử của mình gả cho người ta.Năm lên tám tuổi, sau khi Đoạn Dao biết được chuyện này thì cứ như sétđánh trúng đầu không ngừng khóc lóc đòi từ hôn, nhưng đối phương vẫn mãi khôngđồng ý, cuối cùng cũng do chính Đoạn Bạch Nguyệt tự mình kéo theo một xe hoàngkim tới cửa Cốc xin lỗi, mới có thể miễn cưỡng giải quyết xong chuyện này.Nhưng vấn đề là đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà nghe nói tiểu thư củaPhong Táp Cốc kia vẫn chưa chịu gả cho ai, tuổi nàng cũng đã ngoài hai mươi,tất nhiên sẽ có không ít miệng đời bêu xấu, mỗi khi truyền vào Tây Nam Phủ,người người bên trong đều sẽ chột dạ, muốn đi khuyên nhủ, rồi lại không biếtnguyên nhân khiến vị tiểu thư này không chịu gả phu quân rốt cuộc có liên quangì đến Đoạn Dao hay không —- Vạn nhất người ta đang chờ một ai đó khác, căn bảnchẳng liên quan gì đến Tây Nam Phủ, vậy thành ra quá ngu xuẩn rồi."Có khi chuyện đó chẳng liên quan gì đến Dao nhi đâu." Bạch Vũ Quyết anủi hắn.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Cho dù chuyện này không liên quan gì đến Dao nhithì năm đó cũng là phụ vương ta thuận miệng nói bậy, hại cô nương nhà người tatừ bé đã chờ Dao nhi, đến tận bây giờ mà vẫn có người trong giang hồ đem chuyệnnày ra làm đề tài tán gẫu, vốn dĩ đã áy náy lắm rồi, lúc này lại trắng trợngiúp ngươi tới tranh đoạt thứ kia, ta biết phải ăn nói làm sao?""Cũng đã tới đây rồi." Bạch Vũ Quyết giúp hắn xoa ngực thuận khí: "Giấumặt đi cũng được, nhưng chí ít cũng phải đi cùng huynh đệ, nếu không lòng ta lolắng."Đầu Đoạn Bạch Nguyệt vang lên ong ong, vô lực phất tay đẩy hắn qua mộtbên, chỉ cầu không cần phải chạm mặt với Cốc chủ của Phong Táp Cốc, nếu khôngchỉ sợ lại xảy ra chuyện.Mặc dù trấn Tuyên Vân không lớn lắm nhưng cũng coi như đang ở dưới chânthiên tử, hơn nữa sắp tổ chức hội Hồ Điệp nên kể từ tháng trước bầu không khítrong thành đã rộn ràng hẳn lên. Sau khi mấy người Đoạn Bạch Nguyệt vào thành,đi lòng vòng khắp nơi mới tìm được một khách điếm còn có phòng trống, vừa vàocửa đã bị một cỗ mùi vị ẩm mốc xộc vào khoang mũi. Nhưng cũng may tất cả mọingười đều là đại nam nhân thô kệch, hành quân đánh trận, hành tẩu giang hồ, ngủngoài đồng hay trên núi cũng không phải chuyện chưa từng có, hơn nữa ít ra nơinày còn có thể tránh gió che mưa, bởi vậy cũng không ai xoi mói.Mấy canh giờ sau, một cỗ xe ngựa khác chậm rãi đi vào thành. Sở Uyên cầmmột chiếc khăn tay che miệng lại, dọc đường đi không ngừng hắt xì.Tứ Hỉ lo lắng nói: "Hoàng thượng, hay là chúng ta ra ngoài thành trướcđi."Sở Uyên khoát khoát tay, kéo màn xe lại kín một chút. Hai bên đường đềulà hàng quán bán đồ gia vị, mùi hương trộn lẫn vào nhau xông thẳng vào mũi, còncó nhà đang sao ớt khô nữa, sặc đến nỗi khó lòng mở mắt ra được.Tứ Hỉ đi khắp khách điếm lớn trong thành hỏi thăm một lượt nhưng cũngkhông tìm được nơi Đoạn Bạch Nguyệt ở, cuối cùng nhờ có một người bán hạt tiêutốt bụng chỉ đường nên bọn họ mới tìm tới được trước một khách sạn đơn sơ nằmsâu trong hẻm nhỏ.Sở Uyên dẫm lên sàn gỗ lụp xụp tạo nên những âm thanh cót két cót két,bình tĩnh gõ cửa.Tứ Hỉ đứng phía sau lưng hắn nhíu chặt mày, vì sao Vương gia lại ở chỗtồi tàn thế này?Đoạn Bạch Nguyệt mở cửa.Sở Uyên nhìn thẳng hắn."..."Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: "Lão nô tới đại sảnh uống trà trước đây.""Đi đi." Sở Uyên phất tay một cái, sau đó bước vào phòng, nhìn quanh quấtmột vòng, cuối cùng cũng không ngồi xuống.Rách nát."Sao ngươi lại tới đây?" Đoạn Bạch Nguyệt vừa kinh hỉ, vừa dở khóc dởcười: "Rõ ràng đã nói là ở trong cung chờ ta.""Không được?" Sở Uyên nhìn hắn."Tất nhiên là được, nhưng trong thành này rất loạn, ngươi cũng sẽ khôngthích." Đoạn Bạch Nguyệt lau sạch ghế cho hắn ngồi, nhíu mày: "Tại sao mũi đỏvậy?"Sở Uyên thuận miệng nói: "Nhớ ngươi, dọc đường khóc suốt."Đoạn Bạch Nguyệt: "....""Phát ngốc cái gì?" Sở Uyên buồn cười: "Bằng hữu kia của ngươi đâu?""Có lẽ đang ngủ." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: "Nếu biết trước ngươi sẽđến thì ta đã không ở đây.""Trấn nhỏ này tuy không nghèo nhưng cũng không phải là nơi những ngườimuốn xuôi nam ngược bắc đều phải đi qua, nên đương nhiên cũng không có nhiềukhách điếm." Sở Uyên nói: "Chắc Tứ Hỉ đã đi tìm chỗ ở rồi.""Có đói bụng không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Hay là ta dẫn ngươi ra đườngăn gì đó trước.""Không đi." Sở Uyên xoa xoa lỗ mũi: "Cả con đường đều là mùi gia vị, tahắt xì từ cửa thành đến tận đây, khó khăn lắm trong phòng này mới nhẹ mùi mộtxíu.""Vừa nãy còn nói là nhớ ta." Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo mũi hắn: "Vậyphải làm sao bây giờ? Ta ra ngoài mua về cho ngươi, được không?""Đợi trời tối rồi nói sau." Sở Uyên đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài:"Không ngờ chỉ là một hội Hồ Điệp nho nhỏ thôi mà cũng có nhiều người tới nhưvậy, xem ra có thể kiếm rất nhiều bạc.""Còn nhớ chuyện về Phong Táp Cốc ta từng kể với ngươi không?" Đoạn BạchNguyệt lấy túi nước của mình cho Sở Uyên uống."Có." Sở Uyên gật đầu: "Vị tiểu thư kia chịu thành thân rồi sao?""Thành thân thì chưa." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Có điều nghe nói lần nàyngười của Phong Táp Cốc cũng muốn tới đây mua khối Mặc Hồn Hương kia."Sở Uyên hiểu rõ: "Vậy ngươi còn muốn giúp không?"Đoạn Bạch Nguyệt buông tay.Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn, đáy mắt cực kì đồng tình.Một lát sau Tứ Hỉ trở về, nói đã tìm được nơi ở mới rồi, ở ngay tronghuyện nha."Đi thôi, dẫn ngươi tới tòa nhà lớn ở." Sở Uyên níu một lọn tóc của hắn:"Khó khăn lắm mới được xuất cung một chuyến, vậy mà cũng không biết dùng thânphận Hoàng hậu Đại Sở kiếm chút tiện nghi."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta thành thật như vậy, chẳng lẽ không phải rất cầnđược ban thưởng ư? Vì sao lại còn bị ghét bỏ?"Sở Uyên nghiêng người hôn lên khóe môi hắn một cái: "Ngoan."Đoạn Bạch Nguyệt rất thỏa mãn, tay trong tay cùng hắn đi xuống lầu.Huyện lệnh của trấn Tuyên Vân này trăm triệu lần không ngờ, một hội HồĐiệp nho nhỏ cư nhiên có thể đưa Hoàng thượng và Vương gia tới đây, sau khinghe thị vệ tới thông truyền thì đã vội vàng quét sạch tiểu viện, dẫn toàn bộgia quyến và gia đinh đứng chờ trong sân viện, rất là lo sợ bất an."Huyện lệnh nơi này là một người thành thật." Trên đường đi, Sở Uyên nóivới Đoạn Bạch Nguyệt: "Không biết làm thơ, viết văn không được bao nhiêu chữ,đối câu cũng không tinh tế, chắc chắn ngươi sẽ rất thích."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Vì sao đối câu không tinh tế thì ta sẽ thích hắn?""Bởi vì nhiều năm qua, toàn bộ trọng thần của Đại Sở ta ai cũng đã bịngươi cằn nhằn lải nhải phỉ báng bêu xấu ít nhất một lần rồi." Sở Uyên nói:"Nếu những người văn hay chữ tốt ngươi đều không thích thì chắc người khôngbiết được bao nhiêu chữ như Mã huyện lệnh này sẽ hợp khẩu vị của ngươi."Phiên ngoại hội Hồ Điệp – Phần 4 [Phía dưới có người muốn lật bàn củaHoàng hậu Đại Sở]Huyện lệnh trấn Tuyên Vân tên là Mã Đại Sơn, ngay cả Hán tự cũng khôngbiết được bao nhiêu chữ nên càng đừng nói chuyện tham gia khoa cử, vẫn nhờVương đại nhân trong triều cất nhắc nên mới có được một chức quan. Cũng vì sưgia trong phủ tâm tư cẩn thận, làm việc chu đáo nên có việc gì cũng có thể giúpđỡ một tay, hơn nữa trấn nhỏ này chưa từng xảy ra vụ án nào lớn, bởi vậy dânchúng thật sự rất thích vị Huyện lệnh quê mùa này.Trước khi tiếp giá, sư gia đã ân cần dạy bảo Huyện lệnh hơn mười lần rằngthấy Đoạn Vương thì phải gọi là Vương gia, nghìn vạn lần không được học theotiểu thoại bản gọi Hoàng hậu, Hoàng hậu chỉ có Hoàng thượng mới được gọi thôi,không liên quan gì đến chúng ta.Xe ngựa chạy thẳng vào Huyện nha, Đoạn Bạch Nguyệt đỡ Sở Uyên đi xuống,thuận tiện quét mắt nhìn Mã Đại Sơn, trong lòng quả nhiên bị chấn động một chút— mắt chuông đồng mặt đen đủi râu ria xồm xoàm, thật giống như Trương Tam giatái thế, người này rõ ràng giống một danh tướng hơn a.Mã Đại Sơn mở miệng nói, giọng điệu âm vang như chuông đồng: "Hạ quantham kiến Hoàng thượng, Vương gia."Hai tai Sở Uyên vang lên ong ong, vì sao mới vài năm không gặp, giọngngười này lại lớn hơn vài phần.Sư gia còn dạy rất nhiều câu để Mã Đại Sơn nói chuyện sau khi gặp Hoàngthượng, nãy giờ hắn vẫn luôn lo sợ bất an, rất sợ mình sẽ nhớ nhầm cái này sangcái kia khiến Hoàng thượng nổi giận, nên vừa nghe Tứ Hỉ nói Hoàng thượng mệtmỏi muốn nghỉ ngơi thì đã thấy trong lòng như trút được gánh nặng, đưa mọingười tới nơi ở rồi khom người cáo từ, chỉ ngóng trông nghìn vạn lần đừng bịgọi lại hỏi chuyện.Phòng ốc của Huyện nha tất nhiên không tốt được bao nhiêu, nhưng so vớikhách điếm thì cũng sạch sẽ hơn nhiều lắm, thậm chí còn có một bầu trà ngon. SởUyên hỏi: "Có thật là không cần gọi vị Bạch thiếu hiệp kia tới đây ở không?""Không cần." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên: "Ta thật sự không muốn gâyxung đột với Phong Táp Cốc, nhưng Vũ Quyết nhất định muốn lấy được khối Mặc HồnHương kia, nên song phương sớm muộn gì cũng phải đối đầu, chúng ta cứ cách xahắn một chút tốt hơn.""Vậy lần này không giúp hắn?" Sở Uyên hỏi."Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi." Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: "Giao hữu vôý, lại có đệ đệ và một người cha không đáng tin, đau đầu cũng vô dụng."Sở Uyên buồn bực: "Chuyện này thì liên quan gì đến Dao nhi?""Tất nhiên là có quan hệ rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nếu hắn chịu cướivị tiểu thư của Phong Táp Cốc kia thì đâu có nhiều chuyện rắc rối như vậy."Nhìn vẻ mặt lý lẽ hùng hồn của hắn, Sở Uyên nghĩ có lẽ mình nên tìm choĐoạn Dao vài tiểu trùng bảo bối béo mập, dù sao có một ca ca như vậy, nhân sinhnhất định cũng không dễ dàng gì.Tại khách điếm, Bạch Vũ Quyết tỉnh ngủ, uống hết nửa bầu trà lạnh ngắtrồi mới ngáp dài đi tìm Đoạn Bạch Nguyệt, lại nghe thị vệ Tây Nam Phủ báo lạilà hai canh giờ trước Vương gia đã cùng Hoàng thượng ra ngoài rồi.Bạch Vũ Quyết cả kinh nói: "Hoàng thượng tới đây?"Thị vệ nói: "Phải."Bạch Vũ Quyết cảm thán: "Hồ mị họa quốc."Hồ mị: ở đây là mê hoặc, quyến rũ.Thị vệ: "...."Đương nhiên, Hoàng thượng chịu tới cũng là chuyện tốt, ít nhất lại cóthêm một chỗ dựa vững chắc nữa. Bạch Vũ Quyết hỏi: "Vậy Hoàng thượng và Vươnggia đi đâu?"Thị vệ đáp: "Thuộc hạ không biết."Bạch Vũ Quyết giải thích: "Ta cũng sẽ không tìm tới cửa."Thị vệ kiên trì: "Thuộc hạ thật sự không biết."Nhìn vẻ mặt diện vô biểu tình của đối phương, Bạch Vũ Quyết không thể làmgì khác hơn là lùi một bước, dặn dò bảy tám lần phải chuyển cáo tới Đoạn BạchNguyệt, cách một ngày trước khi diễn ra buổi đấu giá Mặc Hồn Hương, vô luận nhưthế nào cũng phải tới Vân Tiêu Lâu, nếu không cũng chính là vì sắc và quăng bỏ lýtrí, như vậy không được.Chiều tối, thị vệ tới Huyện nha báo lại nguyên xi câu kia cho Đoạn BạchNguyệt.Sở Uyên ở trong phòng nghe được cuộc đối thoại của hai người, khóe miệnggiương lên, tiếp tục thơ ơ lật sách. Đoạn Bạch Nguyệt vào phòng, nói: "Trời đãtối rồi, ra ngoài ăn chút gì đi.""Vị bằng hữu này của ngươi thật thú vị." Sở Uyên nói: "Muốn gì nói nấykhông hề câu nệ tiểu tiết, hơi giống mấy vị hiệp khách ngoài đại mạc được viếttrong sách.""Chỉ cần ở chung với hắn thêm vài ngày nữa, chắc chắn ngươi sẽ không nghĩhắn giống hiệp khách ngoài đại mạc gì đâu, trái lại còn muốn bắt hắn sung quântới đại mạc." Đoạn Bạch Nguyệt kéo Sở Uyên đứng dậy: "Tới ngày đấu giá khốihương kia ngươi xem hắn cũng không muộn, còn hai ngày này coi như giải sầu đi,được không? Có hắn bên cạnh ồn ào muốn chết."Sở Uyên ừ một tiếng, sóng vai cùng hắn đi ra ngoài. Bóng đêm nặng nềbuông xuống, dù các quầy bán hương liệu đã thu dọn hơn phân nửa nhưng trênđường vẫn có rất nhiều khách thương qua lại, khó khăn lắm mới tìm được quán nhỏít người thì cũng chỉ còn lại hai bát mì chay cuối cùng, một chút dầu mỡ cũngkhông có."Vừa rồi còn thấy quán bán đậu phụ rán, ngươi có muốn ăn không?" ĐoạnBạch Nguyệt đưa cho hắn một đôi đũa: "Bát mì này quá ít lại còn thanh đạm, đừngđể nửa đêm phải tỉnh giấc vì đói."Sở Uyên căn dặn: "Thêm tương ớt."Đoạn Bạch Nguyệt cười nhéo nhéo cằm hắn, đứng dậy đi ra ngõ nhỏ.Quán đậu phụ buôn may bán đắt cực kỳ, Đoạn Bạch Nguyệt còn đang xếp hàngđợi mua thì đã có người đưa một gói đậu phụ rán tới trước mặt: "Vương gia muốncái này?"..."Sao vậy? Sợ ta hạ độc?" Thấy hắn không nói lời nào, người phía sau nóitiếp: "Cái này là A Tứ vừa mới mua."Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lại nói: "Kiều Cốc chủ."Đối phương là một nam nhân khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, làn da trắngđến gần như trong suốt, môi mỏng mắt hoa đào, chính là Thiếu Cốc chủ của PhongTáp Cốc, Kiều Quy."Sao Vương gia lại tới trấn nhỏ này?" Kiều Quy cười hỏi.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Xem náo nhiệt.""Thì ra chỉ là vì muốn xem náo nhiệt." Kiều Quy dường như cảm thấy rấtmay mắn: "Ta còn tưởng là vì muốn đoạt Mặc Hồn Hương.""Kiều Cốc chủ không cần phải quanh co lòng vòng như vậy." Đoạn BạchNguyệt nói: "Muốn bảo bối đâu có gì lạ, cứ theo quy củ giang hồ mà tranh làđược, tranh không được cũng là số mệnh, chẳng thể trách ai.""Trong quy củ giang hồ cũng không cho phép lấy quyền thế ra áp chế ngườikhác." Kiều Quy tiến gần bên tai hắn, cúi đầu nói: "Ta không muốn gây xung độtvới Vương gia, cũng không muốn làm Hoàng thượng mất hứng."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Chỉ sợ ngươi đã làm hắn mất hứng rồi."Kiều Quy nhí mày: "Vương gia nói vậy là ý gì?"Đoạn Bạch Nguyệt cười: "Ngươi cứ đoán xem."Kiều Quy do dự quay đầu lại, chỉ thấy ở đầu ngõ có một bạch y nam tử đangôm cánh tay đứng dưới dãy đèn lồng đỏ, khóe miệng tựa như đang mỉm cười, nhưngquanh thân lại tràn đầy khí lạnh khiến những người xung quanh muốn nhìn cũngkhông dám nhìn, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng bị đè ép đi vài phần.Kiều Quy lập tức đứng thẳng người.Đoạn Bạch Nguyệt nhướng mi: "Kiều Cốc chủ nói xong chưa?"Kiều Quy nghiến răng: "Phong Táp Cốc của ta cũng không đắc tội Vươnggia."Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Kiều Cốc chủ nghĩ nhiều rồi, ta cũng vừa mớinói, muốn có Mặc Hồn Hương thì cứ theo quy củ giang hồ mà làm, là do Cốc chủ đanghi, không nên nói Tây Nam Phủ lấy quyền thế ra áp chế người khác, ta đứng ởchỗ này nãy giờ ,thậm chí cũng chưa từng có chút động tác nào khác.""Được, vậy cứ theo quy củ giang hồ đi." Kiều Quy gật đầu, dẫn theo giađinh vội vã rẽ vào đường nhỏ.Đoạn Bạch Nguyệt cầm gói đậu phụ rán đi tới đầu ngõ, nói: "Lừa được,không tốn bạc."Sở Uyên nắm lỗ tai hắn, cứ thế kéo tới một góc không người.Đoạn Bạch Nguyệt vừa nghiêng đầu liên tục hít hà, vừa mở gói giấy dầu rađưa tới trước mặt hắn.Mùi còn rất thơm.Sở Uyên cầm xăm trúc xăm một miếng lên ăn thử, thuận miệng thẩm vấn: "Vừarồi có chuyện gì xảy ra?""Hắn là Cốc chủ Phong Táp Cốc, Kiều Quy." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Năm đóphụ vương định thân cho Dao nhi, chính là gả cho muội muội của hắn, tên là KiềuTâm.""Quan hệ giữa ngươi và hắn tốt lắm sao?" Sở Uyên đút cho Đoạn Bạch Nguyệtmột miếng đậu phụ rán: "Cẩn thận nóng.""Ta và hắn thì có quan hệ gì tốt, thấy mặt đều phải đi đường vòng." ĐoạnBạch Nguyệt mặt không đổi sắc nói: "Có điều người này đích xác là rất thích dựavào người khác, có thể là vì Phong Táp Cốc lấy "súc cốt công" làm sở trường."Súc lâu ngày, tất nhiên sẽ súc thành bệnh, ví như nói không đứng thẳng ngườiđược.Súc cốt công: chươngnào đó đã nói rồi, pháo hôi Lưu Cẩm Đức cũng luyện võcông này đó, súc là co rút cho xương nhỏ lại nha.Sở Uyên dở khóc dở cười: "Lại hồ ngôn loạn ngữ.""Ta cũng không lừa ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay Sở Uyên ngồi xuốngbậc thềm: "Lúc trước còn định trốn tránh, nhưng nếu hiện tại đã trốn khôngthoát thì chúng ta cứ quang minh chính đại tham gia hội Hồ Điệp kia một lần đi,xem thử Mặc Hồn Hương kia rốt cuộc là thứ gì.""Vừa rồi nhìn Kiều Quy kia hình như võ công không thấp." Sở Uyên nhắcnhở: "Bạch thiếu hiệp chưa chắc đã đánh thắng được hắn.""Đây là thương hội, không phải đại hội võ lâm, cho dù là người tronggiang hồ thì cũng phải tuân theo quy củ, người nào ra giá cao người đó mua đượchàng. Có điều nếu một bên không chịu quân theo quy củ thì bên kia cũng khôngcần đạo nghĩa làm gì." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nếu nói về võ công, có thể VũQuyết không so được với Kiều Quy, nhưng nếu nói về oai môn tà đạo thì sẽ chẳngcó ai là đối thủ của hắn."Sở Uyên nhíu mày: "Nếu đã dễ xảy ra chuyện như vậy, hay là phân phó quanphủ tăng cường phòng bị đi.""Điều này thì không cần." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Vũ Quyết và Kiều Quy đềulà giang hồ chính đạo, cho dù thật sự muốn đánh nhau thì cũng sẽ tránh xa dânchúng, sẽ không gây phiền phức cho hội Hồ Điệp lần này."Sở Uyên gật đầu, đưa gói đậu phụ rán còn hơn phân nửa kia cho hắn cầm:"Đi thôi, trở về.""Không đi dạo tiếp một lát sao?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi."Cũng không hẳn phải lòng vòng trên đường lớn mới gọi là giải sầu, ở đâynhiều người lui tới, cũng không được tự nhiên." Sở Uyên nắm tay hắn: "Trở vềHuyện nha ngược lại thanh tĩnh."Hai người cứ thế dắt tay nhau về, trên đường đi còn mua một bầu rượu vàmột bọc món kho, ngồi trên hành lang gấp khúc ở hậu viện Huyện nha nghe gióngắm trăng, đúng là thích ý hơn đi dạo bên ngoài rất nhiều.Rượu rất mạnh, uống xong ba ly, Sở Uyên tựa vào đầu vai Đoạn Bạch Nguyệt,cầm ly sứ trắng lắc lư qua lại."Đang suy nghĩ chuyện gì?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi."Nghĩ về cuộc sống của chúng ta trong tương lai." Sở Uyên nói: "Có phảicũng giống như lúc này hay không? Cái gì cũng không cần làm, chỉ việc uốngrượu, rồi tán gẫu.""Đáng tiếc Tiểu Mãn vẫn chưa trưởng thành." Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn sửasang lại tóc rối: "Nếu không ta thật sự chỉ muốn cứ như vậy dẫn ngươi trở vềtây nam."Sở Uyên cúi đầu ừm một tiếng, thuận thế cầm ly rượu đưa tới bên miệnghắn. Đoạn Bạch Nguyệt ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó liền cảm nhậnđược đôi môi ấm áp dán lên.Người như tỉnh lại như say, trăng như ẩn vừa như hiện, ngay cả cơn giócũng mang theo mùi hương, sau nụ hôn triền miên, Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyênvào lòng, tay phải thuận thế trượt xuống, mở chốt cài đai lưng ra.Biết thói quen của Hoàng thượng và Vương gia, vừa sáng sớm Tứ Hỉ đã pháithị vệ xung quanh tiểu viện này đi nơi khác, chỉ mình hắn đứng hầu hạ ở cửa chờlệnh, cảm thấy tâm tình rất tốt, thậm chí cũng bắt đầu vô ý thức nghĩ tớichuyện sau này theo Hoàng thượng trở về Tây Nam Phủ, khi đó cuộc đời sẽ nhànnhã thong dong biết bao nhiêu.Tuy tiểu viện này cực an tĩnh nhưng có người yêu bên cạnh nên sẽ thấythời gian trôi qua rất nhanh, cũng không cảm thấy nhàm chán — chí ít Sở Uyênnghĩ như vậy.Trước mặt bày biện một bàn cờ, Đoạn Bạch Nguyệt chống cằm, hai mắt buồnngủ mờ sương, đang cùng Sở Uyên nghiên cứu một tàn cục mà cổ nhân lưu lại từmấy trăm năm trước, thuận tiện ở trong lòng cảm thấy thật may mắn, may mắn ngàymai đã diễn ra hội Hồ Điệp rồi, nếu không để mình nhìn đồ chơi này thêm haingày nữa thì phỏng chừng mắt cũng mù luôn.Sở Uyên cầm một quân cờ lên, thuận miệng nói: "Nếu mệt mỏi thì về phòngngủ đi."Đoạn Bạch Nguyệt kiên định nói: "Ta không buồn ngủ."Sở Uyên đưa tay nhấc hai mí mắt nặng trĩu trụp xuống của hắn lên, buồncười nói: "Thật sao?"Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn muốn hôn.Sở Uyên dí một ngón tay lên trán hắn đẩy ra, hỏi: "Ngươi có muốn học chơicờ không?"Đoạn Bạch Nguyệt lập tức tĩnh táo hơn phân nửa, tất nhiên không muốn."Vậy ngồi đàng hoàng đi." Sở Uyên dựa vào lòng hắn: "Không được phép lộnxộn."Đoạn Bạch Nguyệt ừm một tiếng, tựa cằm lên vai Sở Uyên ngáp dài ngápngắn, chưa tới thời gian uống một chén trà sau đã ngủ thiếp đi, toàn bộ sức nặngđều đè lên người hắn."Đừng nháo." Sở Uyên cười đẩy đẩy hắn, hai người cùng đổ rạp xuống nhuyễntháp, bàn cờ dao động, quân cờ rơi vãi khắp nơi.Tứ Hỉ lặng yên không tiếng động nhanh chóng giơ tay đóng cửa tiểu việnlại. Bạch Vũ Quyết khó khăn lắm mới tìm tới cửa thì lại bị thị vệ liên tục dụdỗ mạnh mẽ kéo từ trên cây xuống khiêng đi, tay áo bị cành cây kéo toạc khôngai bồi thường, còn phải lo lắng không biết sáng mai Đoạn Bạch Nguyệt có dậy kịpgiờ hay không, rất là thống khổ.Hoàng thượng muốn đi xem hội Hồ Điệp, tất nhiên Mã Đại Sơn đã tới trướcchuẩn bị nhã gian, ngay đối diện đài đấu giá, tầm mắt trống trải lại không dễbị người ngoài nhìn thấy. Mặc dù các loại hương liệu nổi tiếng đều sẽ chừa lạiđấu giá sau cùng, nhưng vì Sở Uyên muốn xem náo nhiệt nên vừa sáng sớm ĐoạnBạch Nguyệt đã dẫn hắn tới đây, sau khi ăn hết một đĩa điểm tâm, uống hết mộtbầu trà thì trên đài mới có người gõ chiêng.Người ngồi bên trong các nhã gian đều là khách quý, mỗi loại hương liệucần đấu giá đều sẽ đưa hàng mẫu vào những nhã gian này, Sở Uyên cúi đầu ngửingửi, nói: "Không thích lắm, hơi nồng.""Ngươi vốn thích những thứ thanh nhã, tất nhiên cái này không thích hợp."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Có điều bất cứ thứ gì có thể mang lên đài đấu giá ngàyhôm nay thì đều là thứ hiếm lạ, và đều sẽ có người tranh đoạt.""Cái này ngược lại không tệ." Sở Uyên thả khối hương thứ hai xuống: "Muacho Tiểu Cẩn."Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, phân phó thị vệ đem bạc xuống trả. Càng về cuốihương liệu càng đáng giá hơn, trước đây Sở Uyên chưa từng tham gia loại hoạtđộng nào như vậy nên cảm thấy rất hứng thú, gặp phải hương liệu nào thơm lạimua, mua tặng người này mua cho người kia, cuối cùng ngay cả lão đồ tể trongTây Nam Vương phủ cũng có được một hộp son thơm mang về tặng nương tử."Được rồi, hương liệu tiếp theo không cho phép ngươi quấy rối nữa, ngoanngoãn ngồi yên đi." Đoạn Bạch Nguyệt đứng phía sau lưng nắm hai vai hắn nhắcnhở."Là Mặc Hồn Hương sao?" Sở Uyên hỏi.Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.Vì là hương liệu hiếm lạ nên hàng mẫu đưa tới cũng cực nhỏ, chỉ quét mộtchút trên mảnh lụa màu đỏ, gần như rất khó nhìn ra bằng mắt thường, ngửi thửcũng không có mùi vị gì đặc biệt, cũng không biết vì sao lại có thể đáng giáđến vậy.Bạch Vũ Quyết ngồi dưới đài, tay phải âm thầm nắm chặt chuôi kiếm, haimắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khối hương kia. Bởi vì có Đoạn Bạch Nguyệt ở đâynên hắn cũng không sợ phải cùng đối phương so bạc, cùng lắm thì mượn xài trước,tương lai từ từ trả lại là được. Nhưng hắn thật sự sợ Kiều Quy sẽ cứng rắn cướp—sự tình trọng đại, có thể không gặp chuyện xui xẻo thì cứ không gặp tương đốithỏa đáng hơn.Dưới đài lặng ngắt như tờ, Sở Uyên nói: "Xem ra đúng là có không ít ngườimuốn khối hương này.""Cái này ngươi nghĩ sai rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Người muốn khốihương thì không nhiều lắm, số người tò mò mới là không ít. Hôm qua lúc chúng tađi dạo trên đường, hầu như người người đều nói có nhân sĩ trong giang hồ muốncướp Mặc Hồn Hương, nếu tin này truyền ra ngoài rồi thì các thương nhân bìnhthường chín phần mười sẽ không nhúng tay vào nữa, ngươi chỉ cần chờ xem VũQuyết và Kiều Quy tranh nhau là được."Vừa dứt lời, dưới đài đã có một nam tử trung niên bụng phệ đứng dậy, phủiphủi vỏ hạt dưa trên y phục hào phóng nói: "Không cần biết đáng giá bao nhiêubạc, khối hương này bổn đại gia ta cũng phải lấy!" Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn: "Làm sao bây giờ? Hình như có người dưới đàimuốn lật bàn của Hoàng hậu Đại Sở a."Phiên ngoại hội Hồ Điệp – Phần 5 [Học xấu]Vừa nghe được có người muốn đấu giá khối Mặc Hồn Hương kia, đám đôngthương nhân ngồi bên dưới đài đồng loạt rướn cổ nhìn qua, đều rất hiếu kỳ khônghiểu đó là thần thánh phương nào, cư nhiên còn muốn cướp đồ trên tay ngườitrong giang hồ.Sở Uyên sai người gọi Mã Đại Sơn tới, hỏi ra mới biết người này tên làNgưu Diệu Tổ, là một Thiếu gia nhà giàu ở đất Tấn, trước giờ đều theo đại calàm việc, đây là lần đầu tiên ra ngoài làm ăn một mình."Chẳng trách." Sở Uyên hiểu rõ: "Nhà giàu ở Sơn Tây, họ Ngưu, gia chủ làNgưu Quang Vinh phải không?"Mã Đại Sơn nói: "Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy."Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: "Ngay cả ngươi cũng biết, xem ra vị phía dướikia đích thật là thiếu gia nhà giàu chạy tới rồi."Sở Uyên nhắc nhở: "Ngưu gia nổi danh vàng bạc chất đầy kho thóc và phòngchứa vải, nếu vị bằng hữu kia của ngươi muốn cùng hắn so tiền tài thì chỉ sợ sẽkhông hơn được."Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn xuống dưới đài, quả nhiên chỉ có ba ngườiBạch Vũ Quyết, Kiều Quy và Ngưu Diệu Tổ tham gia đấu giá, còn những kháchthương xung quanh không biết tự lúc nào đã phân tán hơn phân nửa, có lẽ là vìsợ lát nữa ba người này thật sự đánh nhau thì sẽ vô tội bị dính líu.Ngưu gia đã là nhà giàu, tất nhiên sẽ không thiếu bạc, đây lại là lần đầutiên Ngưu Diệu Tổ ra ngoài làm ăn một mình, vừa nghe nói Mặc Hồn Hương là thứhiếm lạ thì cả người đều hùng hổ muốn tranh, tùy tùng theo bên cạnh lòng dạ khólường, cũng không nhắc nhở hắn, còn mong chờ được xem náo nhiệt.Phong Táp Cốc là một môn phái trong võ lâm, tuy đúng là không thiếu bạcnhưng cũng không đến mức có thể tùy ý tiêu xài, Bạch Vũ Quyết thì lại càng mộtnghèo hai trắng, cho dù có Đoạn Bạch Nguyệt ở sau lưng làm chỗ dựa nhưng cũngkhông dám quá tùy tiện không kiêng nể gì. Thấy Ngưu Diệu Tổ dạt dào đắc ý saingười lên đài lấy khối hương liệu xuống, hai người đều không hẹn mà cùng nắmchặt chuôi kiếm, rõ ràng là muốn xông lên cướp đoạt. May mắn là trong thời khắcmấu chốt này, Huyện lệnh Mã Đại Sơn vội vã chạy xuống lầu, nhấc tay hô to:"Khoan đã!" Trong nhã gian lầu hai, Sở Uyên ngồi xuống ghế, tiếp tục uống trà xem náonhiệt.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Đa tạ!" "Thứ kia ta có thể giữ lại, nhưng nếu hai người bọn hắn xông vào muốncướp thì ngươi phải tự mình giải quyết phiền phức này." Sở Uyên đút cho hắn mộtmiếng mứt quả: "Còn nữa, không được để chuyện quá ầm ĩ, càng không thể dọa cáckhách thương sợ chạy, trấn Tuyên Vân này khó khăn lắm mới đón hội Hồ Điệp tớitổ chức một lần, quan viên địa phương còn muốn được tổ chức như vậy mỗi năm."Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, lại nhíu mày: "Đồ chơi gì vậy? Chua quá.""Chua ăn mới ngon." Sở Uyên lau ngón tay: "Là Ôn ái khanh tự tay dầm, Lưuđại nhân muốn cũng không có, nghe nói ăn xong là có thể ngâm thơ." Dù sao cũnglà sao Văn Khúc, rất hợp lý.Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Hai người còn đang nói chuyện, Mã Đại Sơn đã mang Mặc Hồn Hương đi vàonhã gian. Tuy Ngưu Diệu Tổ có hơi sửng sốt một chút nhưng trước khi ra khỏi nhàphụ thân cũng căn dặn rất nhiều lần rằng không được gây xung đột với quan viênđịa phương, bởi vậy vừa nghe Huyện lệnh nói có khách quý muốn mua hương thìcũng sảng khoái nhường lại, cũng không dây dưa gì nhiều. Bạch Vũ Quyết vừa thấyquan viên mua được Mặc Hồn Hương, nhất thời mừng rỡ, Kiều Quy cũng nhíu mày,theo sát Huyện lệnh tới nhã gian trên lầu hai."Hoàng thượng." Mã Đại Sơn cung kính trình Mặc Hồn Hương lên.Hai mắt Bạch Vũ Quyết cực kỳ nóng bỏng.Kiều Quy nhỏ giọng nghiến răng: "Hôm qua Vương gia đã nói là sẽ khôngnhúng tay vào chuyện này."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Bổn vương thật sự chưa từng nhúng tay."Kiều Quy có chút hối hận vì vừa rồi đã không cướp Mặc Hồn Hương bỏ chạy.Sở Uyên cầm Mặc Hồn Hương thả lên bàn, nói: "Hai vị đều muốn thứ này?"Kiều Quy nói: "Tất nhiên."Bạch Vũ Quyết nói: "Phải phải phải.""Nói một chút xem, Mặc Hồn Hương rốt cuộc có công dụng gì?" Sở Uyên lạihỏi.Bạch Vũ Quyết nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt, lúc trước ta đã nói khôngbiết a, là do nha đầu điên kia muốn thứ đồ chơi này, không phải ta.Kiều Quy nói: "Sao Bạch thiếu hiệp lại không nói lời nào?"Bạch Vũ Quyết nói: "Ta muốn lấy nó đi đổi một thứ."Kiều Quy nghe vậy vẻ mặt cười nhạo.Bạch Vũ Quyết nói: "Một vật đổi một vật, rất hợp với lẽ thường. Nếu KiềuCốc chủ thấy lý do này của ta quá chướng mắt, chẳng lẽ Cốc chủ muốn lấy Mặc HồnHương về để cứu vớt vạn dân, lấp biển vá trời hay sao?"Kiều Quy cũng không muốn đứng đây tranh miệng lưỡi lợi hại với hắn, quayđầu nói với Sở Uyên: "Khởi bẩm Hoàng thượng, chỉ cần đốt Mặc Hồn Hương trongphòng kín thì qua thời gian chưa tới chén trà nhỏ sau là có thể nhìn thấy ngườimà mình thương nhớ trong màn khói mờ đó.""Thì ra là thế." Sở Uyên gật đầu, lại hỏi: "Kiều Cốc chủ muốn nhìn thấyai đó sao?"Kiều Quy nói: "Trong lòng tại hạ cũng không có người nào, chỉ là muộimuội đáng thương kia của ta...haizz."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Kiều Quy ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, bi thương nói: "Kiều mỗ từ ngàn dặm xaxôi tới trấn Tuyên Vân, lại không tiếc số tiền lớn muốn mua được khối Mặc HồnHương này, chỉ vì muốn xá muội có thể nhìn thấy người trong lòng nàng thươngnhớ nhiều năm như vậy một lần nữa, cả gan hỏi một câu, Đoạn Tiểu Vương gia gầnđây có khỏe không?"Đoạn Bạch Nguyệt lãnh tĩnh nói: "Rất khỏe."Kiều Quy nói: "Vậy là tốt rồi."Sở Uyên sờ sờ mũi, nhìn Bạch Vũ Quyết nháy mắt một cái, tốc độ cực nhanh.Bạch Vũ Quyết lập tức hiểu ý, chụp lấy Mặc Hồn Hương rồi nhanh chóng vọtxuống lầu, Kiều Quy trong lòng cả kinh, xoay người muốn đuổi theo, lại nghe SởUyên ở phía sau kêu một tiếng: "Kiều Cốc chủ!" ....Bạch Vũ Quyết như linh miêu nhảy qua tường viện, chỉ trong chốc lát đãbiến mất ở đầu ngõ.Trong lòng Kiều Quy cực khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể đứng lại, chờ Sở Uyênnói tiếp.Hồi lâu sau, Sở Uyên mới nói: "Dao nhi đã quen hành tẩu giang hồ, chỉ sợngười hắn thích cũng sẽ là nữ tử trong giang hồ, vẫn là đừng đợi nữa đi. Saukhi hồi cung trẫm sẽ sai người đưa tới Phong Táp Cốc một phần hạ lễ tặng Kiềutiểu thư, mong nàng sớm ngày tìm được phu quân."Kiều Quy nói: "Được."Sở Uyên lại nói: "Thời gian không còn sớm nữa, Kiều Cốc chủ có muốn lưulại dùng cơm không?"Kiều Quy nói: "Tạ ơn Hoàng thượng, chỉ là tại hạ còn có việc cần phải xửlý.""Như vậy a." Sở Uyên nói: "Vậy Kiều Cốc chủ cứ tự tiện, trẫm sẽ không cốgiữ lại."Đợi Kiều Quy đi xa rồi, Đoạn Bạch Nguyệt mới nói: "Học xấu!" "Không biết phân biệt." Sở Uyên nói: "Ta là đang giúp bằng hữu củangươi."Đoạn Bạch Nguyệt thở dài nói: "Chuyện này chưa xong chuyện kia lại tới,chỉ sợ từ nay về sau Phong Táp Cốc vừa nghe đến ba chữ "Tây Nam Phủ" thì đãmuốn đốt nhà.""Ta cũng không giữ Kiều Quy lại lâu lắm, nếu hắn có bản lĩnh thì chắc vẫncòn cơ hội đoạt lại hương liệu, chút thời gian đó không đủ để ra khỏi thành."Sở Uyên nói: "Đốt hương liệu là có thể nhìn thấy người thương nhớ, thần kỳ nhưvậy thật sao?""Cũng có thể, trong chốn giang hồ có rất nhiều thứ kì trân dị bảo." ĐoạnBạch Nguyệt nói: "Nhưng mặc kệ nó là thật hay giả, đối với chúng ta mà nói cũngkhông có công dụng gì." Người thương luôn ở bên cạnh, đâu cần dùng Mặc HồnHương làm gì.Sở Uyên cười cười, kéo tay hắn nói: "Náo nhiệt xem xong rồi, còn muốntiếp tục ở lại giúp đỡ Bạch thiếu hiệp không?"Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: "Ngươi đã giúp hắn một lần, nếu hương liệu lạibị cướp đi nữa thì hắn cũng chỉ có thể tự oán trách mình không có bản lĩnh màthôi.""Vậy chúng ta hồi cung?" Sở Uyên nói: "Mấy ngày nữa là tới sinh nhật Tháiphó rồi, nếu chúng ta không chạy về kịp thì tám phần mười lại sẽ tức giận."Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Mấy ngày nữa là tới sinh nhật?"Sở Uyên nói: "Chín ngày."Đoạn Bạch Nguyệt ôm bờ vai của hắn, thành tâm đề nghị: "Trấn Tuyên Vânphong cảnh hữu tình, hay là chúng ta ở lại thêm vài ngày đi, mười ngày nữa lạilên đường về cung?"Sở Uyên đưa tay tay nhéo má hắn dùng sức vặn: "Không được quậy, mau trởvề, ngươi phải chuẩn bị lễ vật."Đoạn Bạch Nguyệt thở ngắn than dài, không chỉ phải đi chúc thọ cho lãođầu kia, mà còn phải chuẩn bị lễ vật — lại không thể tặng trùng, nếu không mộtxấp tuổi dầy như vậy rồi, ngược lại cũng bớt lo.Trong cung mọi chuyện đều như cũ, tấu chương trong ngự thư phòng cũngkhông có bao nhiêu. Đoạn Bạch Nguyệt bị Sở Uyên phái ra ngoài tìm lễ vật, tìmkhắp một vòng trong vương thành rồi mà vẫn không thấy có thứ gì hiếm lạ. ĐoạnNiệm không hiểu hỏi: "Trong quốc khố không có bảo bối gì sao?""Có, nhưng đây là lễ vật Tiểu Uyên muốn tặng mà." Đoạn Bạch Nguyệt ngồixổm trên bậc thang, trong miệng ngậm một cọng cỏ: "Ta phải ra cung tìm."Đoạn Niệm rút cọng cỏ ra ném đi, thành khẩn nói: "Vương gia vẫn nên đứngdậy đi, phải nhìn cao lớn uy nghiêm một chút. Nếu không bị đám tú tài nhìn thấyvẽ lại thành bức họa nữa thì lại phải đau đầu đó." Lần trước một bức "Hoàng hậuĐại Sở gặm đầu heo bên đường" bị sao ra nhiều bản rồi hét bán với giá trêntrời, thị vệ của Tây Nam Phủ vì muốn thu hồi toàn bộ để thiêu hủy mà phải tốnrất nhiều bạc.Đoạn Bạch Nguyệt nhìn về phía góc đường, bốn năm tên tú tài và người buônsách xoay người chạy trối chết.Đoạn Niệm thở dài thật sâu, đầu đau.*********Sở Uyên ngồi trong ngự thư phòng đọc sách một trận, trở về tẩm cung đãthấy Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh bàn, vì vậy thuận thế ôm lấy hắn từ phíasau: "Đi dạo nhanh quá vậy?""Bên ngoài không có thứ gì hiếm lạ." Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: "Chẳngbằng tự mình làm.""Đây chính là lễ vật ngươi muốn tặng cho Thái phó sao?" Sở Uyên cầm cáichai trên bàn lên: "Là gì vậy?"Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Thuốc câm."Sở Uyên kéo một lọn tóc của hắn: "Không được nháo!" "Thật sự là thuốc câm." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Lừa ngươi làm chi."Sở Uyên khó lòng mà hiểu được: "Thái phó đã từ quan ở nhà trồng hoa nuôichim rồi, lại không có kẻ thù gì cả, ngươi muốn cho hắn thuốc này chuốc ai?"Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Mấy tôn tử kia của hắn."Sở Uyên: "...."Sở Uyên chống nạnh nói: "Đoạn Bạch Nguyệt!" Một đám tiểu nội thị ở bên ngoài trong lòng run sợ, vì sao Hoàng thượnglại đuổi theo khắp phòng đánh Vương gia, là long nhan đại nộ thật sự, hay làlại muốn khanh khanh ta ta, rốt cuộc là phải chuẩn bị chổi lông gà, hay là phảichuẩn bị nước nóng, rất bối rối."Thuốc này uống xong cũng chỉ không nói được nửa canh giờ thôi." ĐoạnBạch Nguyệt ôm ngang Sở Uyên lên: "Chính ngươi nói là vừa nghe mấy tiểu quỷ kiamở miệng nói thì đã đau đầu còn gì, chắc Thái phó cũng như vậy, biết đâu saunày sẽ thường xuyên muốn dùng, đến lúc đó Tây Nam Phủ còn có thể phát tài."Sở Uyên bị hắn chọc tức đến bật cười, túm lỗ tai hắn lay qua lay lại."Đùa ngươi thôi." Đoạn Bạch Nguyệt khi dễ người ta đủ rồi, mới đàng hoàngnắm tay hắn: "Là thứ tốt, cường thân kiện thể, còn trị chứng ho khan ở ngườigià, mỗi ngày uống một muỗng nhỏ là được.""Biết ngay là ngươi lại không đứng đắn." Sở Uyên đá hắn một cước: "Còncười!" "Rõ ràng là vì ngươi ngốc, ta nói thuốc câm ngươi cũng tin thật." ĐoạnBạch Nguyệt ôm hắn ngồi bên bàn, cầm nùi gỗ đậy nắp chai lại: "Cái này gọi làlễ khinh tình ý trọng."Lễ khinh tình ýtrọng: ý như của ít lòng nhiều á."Ngươi tự tay làm ra, lễ này cũng không nhẹ." Sở Uyên vòng hai tay ôm cổhắn: "Đa tạ.""Cảm tạ ta làm gì." Đoạn Bạch Nguyệt sảng khoái nói: "Mặc dù không dạy dỗta, nhưng lão đầu chết tiệt kia....shhhh, Thái phó đại nhân, là ân sư của ngươi,tất nhiên cũng như sư phụ của ta."Sở Uyên buông tay ra.Đoạn Bạch Nguyệt chỉ chỉ lỗ tai, nói: "Đỏ."Sở Uyên nói: "Ừ." Da mặt dày như vậy, khó có nơi đỏ được một chút, nhìncòn rất đẹp.Đoạn Bạch Nguyệt kề mặt sát vào hắn.Sở Uyên né hai lần vẫn không né được, lại nghĩ chính vụ cũng đã xử lýxong, hạ lễ cũng chuẩn bị tốt rồi, nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, vựavặn còn hơi buồn ngủ, vì vậy cũng lười không né nữa, ngáp dài bị hắn ôm lênlong sàng.Tiểu nội thị ngưng thần nghe ngóng nửa ngày, mới thấy trong lòng như trútđược gánh nặng vỗ đùi một cái, đại công công nói chí phải, cần chổi lông gà làmchi, quả nhiên là phải chuẩn bị nước nóng a....Haerie: Vâng, Thiên tử cũng biết chống nạnh rồi.Tiếp sau là phiên ngoại niên thiếu nhá *^_^*

Phiên ngoại – Tỷ võ (Thượng) [Ta sẽ bảo vệ ngươi]Một trận mưa rơixuống khi trời xẩm tối làm tiết trời đêm mùa hạ trở nên mát mẻ hơn rất nhiều,mùi hoa hòe tràn ngập trong không khí.Vài con tuấn mã phinhanh trên sơn đạo như những tia chớp, người đi đầu là một bạch y thiếu niênkhoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, ngân quan ngọc đái ý cười như gió xuân,bên hông treo một thanh trường đao, lúc thiếu niên quay đầu nhìn lại, trong đôimắt phản chiếu ánh trăng trên bầu trời, phảng phất cả người đều phát quang.Thị vệ Tây Nam Phủtheo sát phía sau, đều nghĩ thầm Thế tử gia lúc này quả thật là tâm tình tốt,tốt đến mức một tia che giấu cũng lười có, cứ trắng trợn biểu lộ ra như muốnviết hai chữ "vui vẻ" thật to trên trán, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra.Trong hoàng cung, SởUyên đang ở ngự thư phòng xem tấu chương, lúc nửa đêm, Tứ Hỉ đứng bên cạnh dèdè dặt dặt nói: "Thái tử, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi rồi.""Không buồn ngủ." SởUyên cũng không ngẩng đầu lên."Nhưng sáng mai cònphải tới biệt viện Lộc Sơn, giờ Mẹo là phải khởi hành rồi." Tứ Hỉ nhắc nhở.Sở Uyên nói: "Khôngđi."Tứ Hỉ mặt mày sầukhổ: "Hoàng thượng đã tới Lộc Sơn trước rồi, Thái tử sao có thể nói không đi làkhông đi được.""Phụ hoàng muốn đinghỉ hè săn thú, vì sao ta lại phải đi theo?" Sở Uyên nói: "Ở trong cung cũngrất tốt, yên tĩnh."Tứ Hỉ tiếp tụckhuyên: "Trước giờ hằng năm Thái tử đều đi, năm nay đột nhiên lại không đi nữa,sợ là khó ăn khó nói."Sở Uyên thả tấuchương trong tay xuống, ngả người về sau tựa vào long ỷ, vẻ mặt không vui.Tứ Hỉ thấy vậy ngượclại có chút buồn cười, bình thường ở trước mặt Hoàng thượng, không cần biết làngồi hay đứng thì phía sau lưng vẫn luôn thẳng tắp, nhưng thi thoảng giận dỗinhư thế này một lần mới thấy có vài phần trẻ con.Sở Uyên nói: "ĐanĐông Vương đi không?"Tứ Hỉ nói: "Tất nhiênlà có, năm nay Lộc Sơn rất náo nhiệt, Vương gia ở đất phong khắp nơi đều sẽđến." Nói xong lại bổ sung: "Ngoại trừ Tây Nam Phủ."Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Khôngđi không được sao?""Cái này....Nếu Thái tửthật sự không muốn đi thì không đi cũng được." Tứ Hỉ từ nhỏ đã rất thương hắn,nên khi thấy vẻ mặt tâm không cam lòng không nguyện này thì rốt cuộc vẫn khôngnỡ, vì vậy nhỏ giọng nói: "Nhưng Thái tử phải tìm một lý do."Sở Uyên hỏi: "Giảbệnh được không?"Tứ Hỉ hắc hắc cườigượng: "Gần đây Thái tử vốn đã khó chịu, không phải sáng sớm hôm nay còn nóiđau đầu sao?"Sở Uyên rửa bút lông,đứng dậy nói: "Đi thôi, về cung.""Vậy lão nô đi truyềnthái y?" Tứ Hỉ thử nói."Không cần." Sở Uyênnói: "Không phải chỉ là Lộc Sơn sao? Ta đi."Tứ Hỉ nghe vậy nhấtthời thở phào nhẹ nhõm, theo về Đông Cung hầu hạ hắn đi ngủ, trong lòng cũngrất buồn bực, cũng không biết năm nay Thái tử thế nào, vì sao vừa nhắc tới LộcSơn thì đã thấy rầu rĩ không vui.Sở Uyên nằm trêngiường, tay cầm một cây sáo ngọc, nhắm mắt lại nhưng cũng không biết có ngủ haykhông. Ngày hôm sau khi phương đông vừa lộ ra chút vầng sáng, Tứ Hỉ nhẹ tay nhẹchân vào phòng, đi đến bên giường nhỏ giọng nói: "Thái tử, nên thức dậy rồi."Sở Uyên kéo chăn cheđầu, qua một lúc lâu mới từ trong chăn vươn ra một cánh tay.Tứ Hỉ cười ha hả đỡhắn dậy, vừa giúp hắn thay y phục vừa nói: "Lần này là Trữ tướng quân tự mìnhtới đón, còn nói rừng táo ở biệt viện Lộc Sơn đã đến mùa thu hoạch, quả vừa tovừa ngọt."Sở Uyên nói: "Nha."Tứ Hỉ ho khan haitiếng, thức thời không nói nữa.Vì sao nay cả rừngtáo cũng không hứng thú nữa vậy? Không phải mới năm ngoái còn rất thích ư?Xe ngựa từ từ ra khỏihoàng cung, Sở Uyên ngồi trước cửa sổ, nghe tiếng gió vù vù thổi qua tai, phiềnmuộn trong lòng cũng theo đó vơi đi không ít.Hành cung Lộc Sơncách vương thành không xa, ra roi thúc ngựa bảy tám ngày là có thể tới nơi. KhiSở Uyên đến thì trong hành cung cũng vừa xong một bữa tiệc tối, cả khách lẫnchủ đều rất vui vẻ, Sở hoàng mang theo bảy phần men say, cười lớn gọi Sở Uyêntới bên người, hỏi han mấy câu rồi bảo hắn đi nghỉ ngơi, còn nói sáng sớm maiphải tới đình Hoài Hương.Sở Uyên dạ một tiếng,xin cáo lui rồi một mình trở về nơi ở, đó là một tiểu viện nhỏ cực an tĩnh, cócây cối có nước chảy có hòn non bộ, ngay cả điểm tâm trên bàn cũng là đặc sảncủa nơi này, bánh gạo. Tứ Hỉ nói: "Thái tử nếm thử xem, nghe nói rất nổitiếng."Sở Uyên cắn một ngụm,bĩu môi: "Tám phần mười là vì khó ăn nên mới nổi tiếng."Tứ Hỉ cười nói: "Vậyđể lão nô đem cái này ra ngoài, đổi thành bánh bơ xốp Hồ Điệp mang từ trongcung ra.""Không cần đâu." SởUyên nói: "Mệt mỏi mấy ngày nay rồi, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, ta muốnyên tĩnh một mình.""Dạ." Tứ Hỉ lại căndặn: "Sáng mai chắc phải dậy sớm, Thái tử không nên thức khuya."Sở Uyên gật đầu, chờhắn đi rồi thì một mình ngồi trong sân viện, ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặttrăng trên cao.Ngoài viện truyền tớitiếng ve kêu râm ran.Sở Uyên: "...."Một lát sau, tiếng vekêu râm ran dừng lại, đầu tường truyền đến một trận sột soạt sột soạt.Sở Uyên: "...."Đoạn Bạch Nguyệt vớihai tay lên tường viện, ló đầu ra nhìn hắn cười.Sở Uyên: "....""Suỵt." Đoạn BạchNguyệt nhảy vào viện, đưa tay lên miệng ra hiệu hắn im lặng, sau đó kéo cánhtay hắn chạy vào phòng ngủ.Sở Uyên: "....""Không ai thấy ta."Đoạn Bạch Nguyệt đóng cửa phòng, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.Sở Uyên tiếp tục nhìnhắn."Nói nha." Đoạn BạchNguyệt nói: "Có vui hay không?"Qua nửa ngày, Sở Uyênmới xoắn xuýt nói: "Ngươi....""Ta? Ta thế nào?"Đoạn Bạch Nguyệt hỏi."Ngươi leo tường làmchi?" Sở Uyên chỉ ra bên ngoài. Thế tử của Tây Nam Phủ, cũng không phải là tiểumao tặc trên giang hồ, chẳng lẽ không nên đường đường chính chính được mời tớisao?"Phụ vương có việckhông đi được, nhưng nếu ta đi một mình thì không khỏi cũng quá thất lễ." ĐoạnBạch Nguyệt kéo tay áo lau mặt: "Phụ vương không cho ta đi, sư phụ cũng khôngcho ta đi, ta chỉ có thể lén lút chạy đi thôi.""....Không cho đi, vậyđừng đi là được." Sở Uyên ngồi xuống ghế."Vậy không được, tamuốn gặp ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt hắn.Sở Uyên ghét bỏ: "Mặtmày bẩn chết.""Ta vẫn trốn trongbụi cỏ ngoài viện a, Hoàng thượng ít nhất cũng phái ba chi ngự lâm quân bảo vệ tiểuviện này của ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt mặt mày khổ sở: "Trong ba tầng ngoài batầng, so với huyền nhai còn khó xông vào hơn."Huyền nhai: chữ nhai này giống chữ nhai trong Thiên ChiNhai nhé, là ranh giới, biên giới của một vùng đất nào đó. Huyền nhai: ý làchỗ tiếp giáp của vùng đất/ nơi khì bí nào đó.Sở Uyên vỗ vỗ hắn, racửa truyền nước nóng, ngồi nhìn hắn rửa mặt.Đoạn Bạch Nguyệt thảkhăn mặt xuống: "Ngươi cười cái gì?"Vẻ mặt Sở Uyên cứngđờ, nói: "Ta không cười."Đoạn Bạch Nguyệt xoaxoa bụng, nhìn quanh quất trong phòng, hỏi: "Điểm tâm trên bàn... có thể ăn đượckhông?"Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Ta gọiđồ ăn cho ngươi.""Đừng, ăn mấy cáibánh là được rồi." Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên bàn: "Nghe nói sáng maingươi phải tới đình Hoài Hương luận võ?""Luận võ?" Sở Uyênđưa cho hắn một ly trà, nhíu mày: "Phụ hoàng chỉ nói là muốn ta tới đình HoàiHương, cũng không nói vì sao phải tới đó.""Ta nghe mấy ngự lâmquân nói chuyện phiếm." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Lần này có vài thiếu gia quý tộccủa bộ tộc Mạc Bắc tới, có lẽ là muốn ngươi tỉ thí với mấy người này."Sở Uyên nói: "Ngươibiết bọn họ không?""Không biết, nhưngnghe nói võ công không thấp." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ngươi phải cẩn thận mộtchút, ta cũng sẽ âm thầm bảo vệ ngươi."Sở Uyên nói: "Biếttrước như vậy thì đã không tới rồi."Đoạn Bạch Nguyệt rầurĩ nói: "Vậy ngươi không muốn gặp ta ư?"Sở Uyên nói: "Phải."Không muốn.Đoạn Bạch Nguyệt vươnngón tay, chọt chọt bờ vai của hắn.Sở Uyên bưng ghế ngồicách xa hắn một chút, nói: "Ăn điểm tâm của ngươi đi!" Đoạn Bạch Nguyệt đãđói bụng một ngày đêm nên giờ cũng không kén chọn, còn nghĩ mấy cái bánh gạo tobự này ăn rất ngon. Sở Uyên tựa cằm trên bàn, nhìn hắn ăn một hơi hết nửa mâmbánh, thầm nghĩ đúng là rất dễ nuôi."Thái tử." Có nội thịđứng bên ngoài nhẹ giọng nói: "Nên đi ngủ rồi.""Ngươi ngủ đi." ĐoạnBạch Nguyệt ùng ục ùng ục uống nửa bầu trà, xoa xoa miệng đứng lên: "Ta rangoài canh chừng cho ngươi."Sở Uyên hỏi: "Bênngoài?"Đoạn Bạch Nguyệt đáo:"Đúng vậy, bên ngoài có cây hòe rất lớn, cành lá xum xuê, tất nhiên sẽ không bịngười khác phát hiện."Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Ồ..."Cây hòe lớn."Ngươi cũng đừng sợ,ngày mai luận võ đã có ta, không ai có thể khi dễ ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt cầmtrường đao trên bàn lên, suy nghĩ một chút lại móc trong ngực áo ra một chai sứnhỏ: "Cái này cho ngươi."Sở Uyên giấu hai taysau lưng, nói: "Trùng.""Cũng không phảitrùng, là thuốc." Đoạn Bạch Nguyệt mở nắp chai: "Trên núi này muỗi nhiều, nhớmang theo bên mình đừng để bị đốt."Thuốc a. Sở Uyên nói:"Đa tạ.""Vậy ngươi ngủ đi."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Sáng mai ta lại lén lút vào đây."Sở Uyên mở mắt trừngtrừng nhìn hắn ra khỏi phòng....Trên bàn còn sót lạimột cái bánh gạo, Sở Uyên nhớ lại hình ảnh vừa rồi hắn ăn giống như hổ đóinhiều ngày, cũng do dự cầm cái bánh lên cắn một ngụm, nghĩ dường như đúng làcũng không khó ăn, vì vậy kết hợp với bầu trà lạnh chậm rãi ăn hết rồi mới rửamặt đi ngủ.Chai thuốc kề bên gốicũng không khó ngửi, còn có mùi thơm, Sở Uyên đưa tay xuống dưới gối đầu nắmcây sáo ngọc nhỏ, cũng không nghĩ gì đến chuyện sáng mai luận võ, nhanh chóngngủ thiếp đi. Đoạn Bạch Nguyệt nằm trên chạc cây hòe ngoài sân viện, nhìn ánhnến ấm áp xuyên qua song cửa sổ, gió nhè nhẹ thổi, cũng cảm thấy tâm tình cựctốt, suy bảy nghĩ tám lại không nỡ ngủ, mãi tới khi trời hửng sáng mới chịunhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ai biết vừa mở mắt ra đã thấy một vòng nội thịđứng trước cửa, Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: "Thái tử, nên thức dậy rồi."Đoạn Bạch Nguyệt:"...."Sở Uyên tựa ở đầugiường, lười biếng nói: "Vào đi.""Thái tử." Tứ Hỉ vàophòng rồi quét mắt nhìn lên bàn, bị cái mâm trống rỗng kia chấn run một cái:"Cái này....."Sở Uyên vô tội nói:"Hôm qua nửa đêm đói tỉnh.""Là lão nô thấttrách." Tứ Hỉ đỡ hắn ngồi dậy: "Lần sau Thái tử đừng ăn những thứ này nữa, ănmột hai miếng cho vui miệng thì được, không nên ăn một lúc nhiều như thế, hômnay lại còn phải luận võ, nếu dạ dày bị thương thì sao được."Sở Uyên để hắn hầu hạrửa mặt xong, nói: "Không đi nhà ăn nữa, truyền điểm tâm sáng đưa vào phòng ngủđi."Tứ Hỉ đáp ứng mộttiếng, vừa định ra cửa thì lại nghe Sở Uyên nói: "Đưa nhiều một chút."Mặt Tứ Hỉ lộ vẻ khóxử, cả mâm bánh gạo đều ăn hết rồi, còn tưởng rằng bữa sáng nhiều nhất cũng chỉăn một chén mì sợi phối với một bầu trà, vì sao còn muốn đưa nhiều một chút a?Sở Uyên nhíu mày:"Đói bụng, sợ lúc luận võ đánh không nổi."Tứ Hỉ đành phải nghelời làm theo, lại ở trong lòng tự an ủi bản thân, có lẽ là vì trên núi này tiếttrời mát mẻ hợp lòng người, cho nên Thái tử cũng ăn nhiều hơn bình thường, khôngcó gì phải lo âu.Điểm tâm sáng là mónđặc sản trên núi, bánh nhân rau củ thịt heo, Sở Uyên chống cằm ngồi chờ nửangày mới thấy Đoạn Bạch Nguyệt nhảy qua cửa sổ vào phòng."Đi đâu về?" Sở Uyênhỏi."Rửa mặt." Đoạn BạchNguyệt kéo cái ghế ngồi xuống.Sở Uyên nói: "Ta đuổihết người trong viện đi rồi, ngươi lại chạy ra bên ngoài rửa mặt?"Đoạn Bạch Nguyệt nói:"Cả người đầy bụi đất, sợ ngươi ghét bỏ ta."Sở Uyên nhìn chằmchằm hắn một lúc, gật đầu: "Không sai." Chính là ghét bỏ ngươi.Ăn xong bữa điểm tâm,Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Sắp tới giờ rồi, lúc luận võ đừng sợ, biết không?"Sở Uyên nói: "Luận võmà thôi, cũng không phải là chiến tranh, có gì đâu mà phải sợ.""Sợ thua a, như vậythật mất mặt." Đoạn Bạch Nguyệt đặt hai tay trên vai hắn: "Nhưng ngươi đừng sợ,có ta ở đây, ngươi sẽ không thua.""Thua thì thua đi,gần đây hành động có hơi không thu liễm, từ lâu đã có người nhìn ta không vừamắt, thua một trận hai trận cũng được, để cho bọn họ an tâm." Sở Uyên đi tớibên giường, rút cây sáo ngọc dưới gối kia ra: "Cái này cho ngươi."Đoạn Bạch Nguyệt kinhngạc nói: "Cho ta?""Biết ngươi khôngbiết thổi, cũng nghe không hiểu." Sở Uyên bĩu môi: "Nhưng lần trước ngươi nóimuốn tìm sáo ngọc tặng người, vừa vặn trong cung có một cây, có nhận haykhông?"Đoạn Bạch Nguyệt thậtlòng thật dạ nói: "Nghe thì ta vẫn nghe được đó." Lại không điếc."Vậy rốt cuộc có lấyhay không a?" Sở Uyên khó có được kéo dài giọng điệu, khóe mắt giương lên, cườitủm tỉm nhìn hắn.Đoạn Bạch Nguyệt hítsâu một hơi, cầm sáo ngọc nhét vào tay áo.Tất nhiên là phải lấyrồi, hơn nữa muốn lấy tự mình dùng, ai nỡ đem tặng người khác chứ. Bây giờkhông biết thổi, vậy học, dù sao cũng có thể học được thôi.Thế tử của Tây NamPhủ rất có lòng tin với bản thân.Khó khăn hơn nữa cũngkhông khó bằng đánh giặc.Phiên ngoại Luận võ (Hạ) – Hồi ức về mùahè.Không lâu sau Tứ Hỉ lại tới thúc giục một lần nữa, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi:"Vậy rốt cuộc là ngươi muốn thắng hay muốn thua?"Sở Uyên suy nghĩ một chút, nói: "Thắng."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Muốn thắng, nhưng lại không muốn làm đối phươngquá mất thể diện, cũng không thể để những người trong triều kia quá đỏ mắt ghentị, có đúng hay không?"Sở Uyên gật đầu."Ta biết rồi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Đi đi, ngươi cứ tự mình ứng phótrước, nếu không ứng phó được thì ta sẽ giúp ngươi."Sở Uyên căn dặn: "Chính ngươi cũng phải cẩn thận."Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nhìn theo hắn đi ra khỏi phòng, sau đó xoayngười nhảy ra cửa sổ, chạy về phía sau núi.Bên ngoài đình Hoài Hương đã có không ít nhân mã canh chừng từ sớm, Sở Hoàngthấy Sở Uyên đến, cười gọi hắn tới bên cạnh mình, hỏi: "Vừa rồi mới nhắc tớingươi, giờ cũng đến đây rồi, dùng điểm tâm sáng chưa?""Dạ rồi." Sở Uyên gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh phụ hoàng, đối diệnhắn lúc này là bốn thiếu niên mặc trang phục ngoại tộc, chắc là Tiểu Vương tửcủa các bộ tộc ở Mạc Bắc.Cách đó không xa, Đoạn Bạch Nguyệt tung người nhảy lên một gốc cây to,thân hình nhẹ nhàng linh hoạt, xung quanh ít nhất cũng có mấy trăm ngự lâmquân, nhưng lại không ai phát giác ra được.Những người này không được a..... Đoạn Bạch Nguyệt ghét bỏ tận đáy lòng,nghĩ không biết sau này mình có cần phải tìm cái cớ nào đó, xếp vào hoàng cungmột ít sát thủ của Tây Nam Phủ hay không, chỉ ít cũng có thể bảo vệ hắn chutoàn những lúc không có mình bên cạnh, nếu không nhỡ mà bị thương hay bị bệnhgì, thế gian này cũng không có thuốc hối hận để uống.Bên cạnh có một tổ chim non líu ríu líu ríu, há to miệng đòi ăn, ĐoạnBạch Nguyệt thả vào tổ một ít côn trùng, chỉ trong nháy mắt đó, phía đình HoàiHương đã có tiếng động, Đại Sở chỉ có một người là Thái tử nhưng đối phương lạicó đến bốn người, tuy nói tuổi xấp xỉ bằng nhau nhưng thân hình lại chênh lệchrất nhiều. Đoạn Bạch Nguyệt một tay chống đầu, thầm nghĩ đám người này thậtkhông phúc hậu, lấy một địch bốn thì cũng thôi đi, cư nhiên còn tấn công cùngmột lúc.May mắn loại võ công mà Sở Uyên học nhẹ nhàng linh hoạt, bình thường cũngluyện võ với mười mấy vị võ sư, bởi vậy lúc này cũng không cảm thấy đối phươngcó nhiều người, thanh kiếm gỗ trong tay trảm phong lạc hoa, mới hơn trăm chiêuđã có thể đẩy lùi ba người. Trên mặt những người của bộ tộc Mạc Bắc có chút khóchịu, Sở Hoàng mỉm cười, sắc mặt như thường buông chén trà trong tay xuống.Thấy thời gian đã đủ lâu, Đoạn Bạch Nguyệt thò vào trong tay áo lấy ra mộtcon trùng thật lớn, chỉ là còn chưa kịp hành động gì thì kiếm gỗ trong tay SởUyên cũng đã rơi xuống đất, che cánh tay lảo đảo lùi về sau mấy bước, mơ hồ cómáu tươi chảy ra giữa kẽ hở ngón tay.Đoạn Bạch Nguyệt lập tức trừng to mắt, thị vệ xung quanh đã xông về phíavõ đài, vị vương tử Mạc Bắc cuối cùng lảo đảo đứng dậy, có chút chật vật laubụi đất dính trên mặt, cũng không biết lần này được tính là thắng hay thua. Vừarồi hắn bị Sở Uyên đâm trúng áo giáp ngay ngực trái, vì có kẽ hở mới có thểmượn cơ hội tấn công—nhưng nếu thanh kiếm gỗ kia đổi thành vũ khí chân chínhthì chỉ sợ hắn cũng không có cơ hội để làm chuyện này."Sở Hoàng." Thấy Thái tử Đại Sở bị thương, đám người Mạc Bắc cũng có chúthoảng loạn. May mắn là sau khi thái y kiểm tra xong cũng chỉ nói là bị thươngngoài da, nghỉ ngơi ba bốn ngày sẽ không sao nữa, Sở Hoàng khoát khoát tay nói:"Không sao, lúc luận võ sao có thể tránh khỏi va chạm được, chư vị không cần tựtrách."Đoạn Bạch Nguyệt thấy đầu rất đau, nhìn Sở Uyên lên kiệu trở về nơi ở,cũng nhảy từ trên cây xuống đuổi theo. Bên này Tứ Hỉ vừa mới đóng cửa phòng,cửa sổ bên kia cũng đã có người đẩy ra, một cái bát rơi xuống mặt đất vỡ nátbấy, Sở Uyên ngồi trên giường buồn bã nói: "Đó là chè táo đỏ nội thị vừa đưatới."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: "Vì sao phải đặt bát trên bệ cửa sổ?"Sở Uyên đáp: "Đề phòng cướp."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Sở Uyên bĩu môi: "Nóng, để đó cho gió thổi nguội." Kết quả còn chưa ănđược miếng nào."...Lát nữa ta ra ngoài mua cho ngươi." Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bêngiường: "Còn chưa nói, đang yên đang lành vì sao phải để mấy gã cao đần kiachém ngươi một đao?"Sở Uyên nhíu mày: "Vì sao mỗi một người cao lớn hơn ngươi, ngươi đều phảigọi người ta là cao đần?"Đoạn Bạch Nguyệt đáp: "Bởi vì bọn họ cao hơn ta."Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Ừ."Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo cánh tay hắn, băng vải cuốn không dày lắm,dường như không tổn thương đến gân cốt.Sở Uyên nói: "Ta đã nói là không muốn thua, nhưng nếu thắng quá thuận lợithì lại sợ những người Mạc Bắc kia quá bẽ mặt, cho nên chỉ có thể chịu chútthương tích.""Không thể chờ ta giúp đỡ sao?" Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Trùng ta cũngchuẩn bị tốt rồi, to cỡ bằng đồng tiền, toàn thân đầy hoa văn, nhìn đáng sợ đếncực điểm, trước bàn dân thiên hạ cắn đối phương một ngụm, trận luận võ này sẽkhông có thắng thua, chỉ có thể tính là ngươi may mắn."Sở Uyên lắc đầu: "Như bây giờ mới là tốt nhất."Đoạn Bạch Nguyệt chọt chọt cánh tay hắn, chảy máu rồi, còn nói tốt."Tới nơi này vốn là để tránh quấy rầy, bị thương mới có thể an an ổn ổn ởtrong tiểu viện." Sở Uyên nói: "Nếu không mỗi ngày đều phải đi theo phụ hoàngthì còn bận rộn hơn lúc ở trong cung.""Ngược lại cũng phải." Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh hắn: "Hình như lầnnày có không ít người đến đây, ầm ĩ suốt ngày cũng không có chuyện gì khácngoài uống rượu nghe nhạc, leng keng loảng xoảng nghe càng phiền lòng."Sở Uyên nhìn hắn cười: "Đó là nhạc công nổi danh toàn Đại Sở, cũng biếtngươi nghe không hiểu."Ồ. Đoạn Bạch Nguyệt nhăn mặt nhăn mũi: "Còn muốn ăn chè táo đỏ không? Tara ngoài mua cho ngươi.""Ngự trù ở ngay hậu viện, ra ngoài mua làm chi?" Sở Uyên lắc đầu."Vậy không giống, có vài thứ phải ăn ở những quán nhỏ ven đường mớingon." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ngay cuối đường phía tây có quán bán chè, nghenói muốn mua còn phải xếp hàng.""Ngươi cũng vừa mới tới không bao lâu, sao lại có thể hỏi thăm rõ ràngnhư vậy được?" Sở Uyên đứng dậy.Bởi vì biết ngươi kén ăn, Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ, cho nên trước khi điphải phái người đều tra rõ ràng một chút, tới lúc muốn ăn cái gì cũng dễ dàngđi mua."Hay giờ ngươi theo ta đi sau núi?" Sở Uyên đột nhiên hỏi."Sau núi?" Đoạn Bạch Nguyệt không hiểu: "Đi chỗ đó làm chi, ngươi cònđang bị thương mà.""Bị thương ngoài da mà thôi, cưỡi ngựa đánh nhau cũng không vướng bậngì." Sở Uyên nói: "Như ngươi nói đó, trong biệt viện này khắp nơi đều làtiếng trống tiếng chiêng, nghe thật phiền lòng. Đã là nghỉ hè thì tất nhiênphải tìm nơi thanh nhàn một chút, dù sao ta cũng đang bị thương, phụ hoàng cũngsẽ không đòi hỏi gì nhiều.""Cũng được." Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: "Nhưng muốn đi cũng phải chờ tớingày mai, hôm nay ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt."Sở Uyên gật đầu, vươn tay chọt chọt ngực hắn, sai: "Vậy đi mua chè táo đỏđi."Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế nhéo khuôn mặt hắn một chút rồi mới xoay ngườinhảy cửa sổ ra ngoài, vẻ mặt rất là gió xuân đắc ý.Sở Uyên trầm mặc một lúc lâu, nằm phịch xuống giường kéo chăn che kínđầu, động cũng không muốn động một chút.Chè táo đỏ mua về rất ngọt, thêm vào một muỗng nước đường, càng ngọt. SởUyên ăn non nửa bát đã ngán tận cổ họng, vì vậy nhét nửa bát còn lại cho ĐoạnBạch Nguyệt, súc miệng rồi lên giường nằm ngủ. Đoạn Bạch Nguyệt bưng nửa bátngồi bên giường, ngậm cái muỗng tâm tình vô cùng tốt. Khi màn đêm buông xuốngthì mưa phùn tầm tã cũng bao phủ khắp không gian, Sở Uyên ngắm mắt ngủ say sưa,Đoạn Bạch Nguyệt cầm cánh tay bị thương của hắn cẩn thận nhét vào ổ chăn, xoayngười ra khỏi phòng ngủ, giục ngựa chạy về phía sau núi.Thị vệ của Tây Nam Phủ đầu đau như muốn nứt ra, đuổi theo phía sau hắnnhư ong vỡ tổ, cũng không biết Thế tử gia nhà mình lại muốn làm cái gì.Từ biệt viện đến sau núi không tính xa, dù sơn đạo bị nước mưa thấm trơntrượt thì hôm sau Đoạn Bạch Nguyệt vẫn có thể trở lại biệt viện trước khi SởUyên tỉnh dậy, còn thay một bộ xiêm y sạch sẽ, mái tóc còn mang theo hơi giósương trên núi và mùi thơm của cây cỏ, trong tay cầm một nhánh cỏ màu lục bích,nhẹ nhàng phe phẩy qua lại trước mặt hắn.Sở Uyên nhắm mắt lại, nâng tay vung ra một đạo chưởng phong."Này." Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người né tránh, nắm cổ tay của hắn lại,cười nói: "Mau thức dậy, nếu không chờ Hoàng thượng trở về triệu kiến ngươi thìsẽ không chạy thoát được đâu.""Hôm nay phụ hoàng sẽ không để ý đến ta đâu." Sở Uyên ngồi dậy: "Nhưngngươi phải nghĩ một biện pháp, giúp ta thoát khỏi những thị vệ ngoài kia.""Những thị vệ này của ngươi a...." Đoạn Bạch Nguyệt đưa khăn tay cho hắn:"Cũng chỉ hơn vật trang trí một chút—Ui."Sở Uyên buông tay ra.Đoạn Bạch Nguyệt ôm lỗ tai: "Nói thật cũng không được hả?""Vừa mới đổi lại đó." Sở Uyên rửa mặt.Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nhưng cũng không thể đổi cả nhóm người vô dụng nhưvậy a.""Vì tới Lộc Sơn nên mới đổi đó." Sở Uyên nhìn hắn: "Nếu là thị vệ trongcung hoặc ngự lâm quân thì chỉ sợ lúc này ngươi vẫn còn ngồi ngồi xổm trong bụicỏ ngoài biệt viện, hiểu không?"Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Để ta thuận lợi trèo tường ư?"Sở Uyên ngồi bên cạnh bàn: "Ta không muốn xảy ra chuyện gì.""Ta đương nhiên sẽ không để ngươi gặp phiền phức." Đoạn Bạch Nguyệt cầmlược nhìn người trong gương đồng, muốn thử một chút: "Ta giúp ngươi chải đầuđược không?"Sở Uyên hỏi: "Biết chải không?"Đoạn Bạch Nguyệt chắc chắn: "Biết."Khóe miệng Sở Uyên giương lên: "Lặp lại lần nữa."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Không biết." Nhưng có thể học, dù sao cũng đã nhìnKim thẩm thẩm chải đầu cho sư phụ rất nhiều năm a.Sở Uyên đưa tay.Đoạn Bạch Nguyệt ngoan ngoãn trả lược lại cho hắn, tung người nhảy lên xànhà, thở dài thở ngắn nhìn Tứ Hỉ tươi cười đầy mặt đi vào phòng.Bĩu môi.Vẫn muốn chải.Dù tuổi tác hai người không lớn nhưng võ công cũng không thấp, hơn nữatrước lúc lên đường Sở Uyên đã cho tất cả các cao thủ ở lại trong cung, để ĐoạnBạch Nguyệt thuận lợi ra vào, những thị vệ còn lại chỉ biết đúng giờ tuần tra,bởi vậy gần như không tốn chút công sức nào đã chuồn ra khỏi biệt viện. Ngườicủa Tây Nam Phủ đã sớm chuẩn bị sẵn hai con tuấn mã, Sở Uyên tung người nhảylên lưng ngựa, nắm tay vung roi tiếng gió rít gào, ý cười không ngừng lan ra từđáy mắt."Đừng lên đỉnh núi." Đoạn Bạch Nguyệt giục ngựa đuổi tới, đưa tay cầm lấycương ngựa của hắn: "Cánh tay còn bị thương, cũng đừng quá cố sức.""Vậy phải đi đâu?" Sở Uyên hỏi.Đoạn Bạch Nguyệt lăng không nhảy lên lưng ngựa của hắn, từ phía sau vòngra nắm lấy cương ngựa, quay đầu ngựa chạy về hướng nam.Thị vệ Tây Nam Phủ ở phía sau hai mặt nhìn nhau, Thế tử cứ tùy tùy tiệntiện dẫn Thái tử chạy khắp nơi như vậy, nếu để Vương gia biết chắc chắn lại bịphạt quỳ từ đường.Cảnh sắc ven đường không ngừng biến đổi, không biết rốt cuộc là muốn điđâu, Sở Uyên dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn và cũng lười phải suy nghĩ bấtcứ điều gì, tùy ý để hắn đưa mình đi qua khe suối núi rừng đồng hoa, cuối cùngdừng lại trong một sơn cốc."Tới rồi." Đoạn Bạch Nguyệt ghé vào tai Sở Uyên nhẹ giọng nói.Sở Uyên mở hai mắt, vừa vặn thấy hai con bươm bướm chập chờn bay qua,chầm chậm đậu trên một đóa hoa màu vàng. Xung quanh cây cối xanh um bao phủ,dưới chân nước chảy róc rách, dây leo giăng đầy vách núi, những đóa hoa nhỏ màuhồng tím nở mênh mông vô bờ, mùi thơm ngập tràn khoang mũi."Có thích hay không?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.Sở Uyên nhìn quanh quất, nói: "Tới Lộc Sơn ít nhất cũng bảy tám lần rồi,lại không biết còn có nơi phong cảnh đẹp đến vậy.""Ta cũng vừa mới tìm được tối hôm qua." Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn xoayngười xuống ngựa: "Vốn dĩ chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, không ngờ lại có thểđánh bậy đánh bạ tìm được nơi này, ngươi thích là tốt rồi.""Lại một đêm không ngủ?" Sở Uyên ngồi xuống thảm cỏ, nheo mắt nhìn xa xa:"Ra ngoài giải sầu mà thôi, cần gì phải mỏi mệt như vậy, Lộc Sơn này rừng núikéo dài liên miên không dứt, muốn tìm một chỗ không người quấy rối thật quá đơngiản.""Không giống." Đoạn Bạch Nguyệt nhặt trên mặt đất một đóa hoa, nhẹ nhàngđặt vào lòng bàn tay hắn: "Khó khăn lắm mới có cơ hội cùng ngươi ra ngoài, ítra cũng phải tìm nơi phong cảnh đẹp hợp lòng người một chút, sau này về tây namrồi nhớ lại mới có tư vị."Sở Uyên quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Bôn ba suốt một đêm, có mệt không?"Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.Sở Uyên nói: "Cho ngươi mượn vai."Đoạn Bạch Nguyệt dừng một chút, lãnh tĩnh đổi giọng: "Mệt."Sở Uyên cười, xích tới ngồi sát bên cạnh hắn, nghiêng đầu sóng vai dựavào nhau, im lặng nhìn biển hoa vô biên ngoài kia. Đôi tay vô tình chạm vàonhau, độ ấm giao hòa, nhưng cũng không ai nói gì. Tất cả cảnh tượng đều quá ônnhu, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nghe được tiếng gió nhẹ, hòa với tiếng chimhót và thác nước chảy từ xa vọng lại, điềm tĩnh mà lại an yên, phảng phất nhưthời gian cũng ngưng đọng lại."Khi nào trở về tây nam?" Hồi lâu sau, Sở Uyên mở miệng hỏi.Đoạn Bạch Nguyệt "ừm" một tiếng, nhưng cũng không trả lời, chỉ nói: "Nếungươi thấy thích nơi này thì chắc chắn cũng sẽ thích Đại Lý."Sở Uyên suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Đại Lý có trùng."Đoạn Bạch Nguyệt biện hộ: "Chỉ cần nuôi một con đại mãng, xung quanh tiểuviện sẽ không có trùng nữa."Sở Uyên: "...."Sở Uyên nói: "Ngươi cứ trở về một mình đi thôi."Đại mãng!Mãng cũng không được a, Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi, Tiểu Thanh lại khôngcắn người, hoa văn đẹp, mùa hè ôm còn rất mát.Sở Uyên nắm cái miệng của hắn, thay đổi một tư thế khác thoải mái hơn,nhắm mắt lại buồn ngủ: "Không được phép nhắc tới đám trùng với mãng xà củangươi nữa, còn có cóc nhện rết kiến ngũ bộ xà gì đó."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Nha~!" Thế độc thảo thì sao. (cỏ độc)Sở Uyên nói: "Cũng không được."Đoạn Bạch Nguyệt: "...."Suy nghĩ một chút cũng không được.Thị vệ Tây Nam Phủ đứng xa xa nhìn thấy, phất tay ra hiệu cho mọi ngườilui ra phía sau đứng chờ, chừa lại cho hai người một khoảng không yên tĩnh.Thuận tiện ở trong lòng cảm thán, Thế tử gia thật là lợi hại, Thái tử Đại Sở màcũng có thể dụ dỗ đến mức ngoan ngoãn như vậy, một thân một mình cũng dám đếnsơn cốc vắng vẻ thế này.Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay hứng lấy một đóa hoa rơi, kề sát vào mũi là cóthể ngửi được mùi hương thoang thoảng lan ra, vì vậy có chút đùa dai cài lênmái tóc của hắn, đáy mắt cũng bất giác nhuộm đầy ý cười. Người trong lòng hítthở đều đều, ngủ say sưa mà an tĩnh, như là đã mệt mỏi rất nhiều rất nhiềungày, hiện tại rốt cuộc có thể buông bỏ hết phòng bị, Đoạn Bạch Nguyệt đưa tayche lên đôi mắt của hắn, ngăn cách chút nắng nhàn nhạt phủ xuống.Không gian yên tĩnh ngọt ngào, Tiểu Thế tử của Tây Nam Phủ ngậm trongmiệng một cọng cỏ xanh, lười biếng tựa lưng vào thân cây, tiếp tục ngẩn ngườinhìn những đám mây bay trên bầu trời, suy nghĩ chuyện tương lai, sau này khihai người đều trưởng thành rồi, không đơn giản chỉ là cùng nhau trở về tây nam,mà còn muốn cùng nhau tới tuyết sơn, rong ruổi ngoài đại mạc, vân du Nam Hải,đi đến mỗi nơi lúc này muốn đi mà không đi được, chẳng sợ không có gì để làm,chỉ cần cùng nhau nghe gió ngắm mây nhìn sóng biển, cũng tốt.Nghĩ rồi nghĩ, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, vì vậy đơn giản nghiêngngười cùng hắn nằm xuống thảm cỏ dày mềm mại. Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống,ngay cả tiếng ve kêu và chim hót cũng dừng hẳn, như là sợ quấy rầy không giancủa hai thiếu niên trẻ tuổi.Bên bờ là biển hoa nhỏ màu trắng đón gió chập chờn, là mộng cảnh đẹp nhấttrong những ngày hè nắng nóng thế này.Phiên ngoại – Một ngày bình thường trong Tây Nam Phủ [ Rốt cuộcthì có vo gạo hay không]Bên trong Tây NamPhủ, thứ không thiếu nhất chính là đủ loại độc trùng, đủ loại màu sắc đủ loạihình thái.Sáng sớm, khi mặttrời còn chưa ló ra ở đường chân trời thì Kim thẩm thẩm đã cầm dụng cụ quét rácvà cái chổi đem đám rắn độc rết độc bò cạp độc nhện độc cóc độc kiến độc quéthết hốt vào sọt, mang tới hồ ngũ độc đổ rầm rầm xuống, lại đi xung quanh kiểmtra một lần nữa coi có sót lại con nào không rồi mới yên tâm tới phòng bếp xemthử điểm tâm sáng đã chuẩn bị xong chưa — nhìn nhìn sắc trời, chắc hai ngườitrong phòng cũng đã tỉnh giấc.Tiết trời cuối hè đầuthu mát mẻ dễ chịu, không lạnh cũng không nóng. Sở Uyên ngủ rất sâu, Đoạn BạchNguyệt ôm hắn trong lòng, vừa đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn vừa thuận tiện ngẩngđầu cùng một con rắn lục cực lớn trên xà ngang nhìn thẳng vào mắt nhau—một ngàychạy ra khỏi hang tám lần, dùng đá lấp kín cửa hang lại rồi cũng không ngănđược.Tiểu Thanh tê tê phunra đầu lưỡi, cái đầu lắc qua lắc lại, biểu lộ mình cực kỳ không muốn trở vềhang. Hai bên giằng co như vậy một lúc lâu, thấy Đoạn Bạch Nguyệt dường nhưcũng không có ý tứ đuổi mình đi, vì vậy cẩn thận cởi ra cái đuôi đang quấn trênxà ngang, vòng thứ nhất rồi vòng thứ hai, lại cởi tiếp vòng thứ ba, cố sứcnhoài người xuống đệm giường.Đoạn Bạch Nguyệt giơngón tay lên chỉ thẳng mặt nó: Được voi đòi tiên!Tiểu Thanh: "...." Một lát sau, Sở Uyênđem mặt vùi vào lồng ngực Đoạn Bạch Nguyệt , cọ cọ một lúc mới khàn giọng nói:"Sớm." "Sớm." Đoạn BạchNguyệt giúp hắn vuốt tóc lại ngay ngắn, đưa mắt trừng Tiểu Thanh lúc này đã thảngười xuống hơn phân nửa.Tiểu Thanh lại chậmrãi mà kiên định thả người xuống thêm mấy tấc nữa, không muốn đi!Đoạn Bạch Nguyệt vôcùng đau não với nó, vừa định đưa tay lên quét nó ra ngoài cửa thì Sở Uyên đãxoay người lại, lười biếng mở mắt...nhìn thẳng lên xà nhà.Đây vẫn là lần đầutiên Tiểu Thanh nhìn thẳng vào Sở Uyên, hăng hái bừng bừng cực kì muốn thâncận, vì vậy toàn thân nó run lên một cái rồi nhào xuống giường. Chiếc giườngđúc bằng loại đá mát lạnh này không có phần đỉnh, bởi vậy dù Đoạn Bạch Nguyệtphản ứng nhanh vô cùng nhưng cũng chỉ kịp ôm lấy cái đuôi bự của nó, còn phầnđầu thì vẫn lấy tốc độ sét đánh "rầm"một cái đập vào ổ chăn."Khụ khụ!" Sở Uyênnhoài người ra mép giường ho khan liên tục, suýt chút nữa bị nội thương.Tiểu Thanh thân thiếtquấn lấy bờ vai hắn, tê tê, siết chặt.Sở Uyên giãy dụa mãikhông ra, hữu khí vô lực nói: "ĐOẠN BẠCH NGUYỆT!" .....Một nén nhang sau,Kim thẩm thẩm nghe tin chạy tới cửa, sau khi oán giận Đoạn Bạch Nguyệt nửa ngàythì kéo Sở Uyên đi ăn điểm tâm, lưu lại một mình Đoạn Bạch Nguyệt đứng trongviện cùng Tiểu Thanh mắt to trừng mắt nhỏ.Người làm trong phủthấy vậy than ngắn thở dài, tạo nghiệt a~~~, đoán chừng sáng nay Vương gia lạikhông có cơm ăn."Tiểu Thanh là conrắn nhỏ Vương gia nhặt phía sau núi mang về." Kim thẩm thẩm vừa múc cháo cho SởUyên vừa nói: "Lúc đó cũng tưởng nó là loài Thúy Nhãn cực độc, là hàng hiếm nênVương gia quý đến nỗi còn không muốn cho người khác nhìn thấy, vẫn luôn nuôidưỡng ngay trên giường. Sau đó thân hình nó cứ phát triển không ngừng nghỉ,chớp mắt đã dài hơn mấy trượng, lúc này mới đặc biệt tìm cho nó cái hang. Cóđiều tính tình nó hiền lành lắm, người trong phủ ai cũng thích." Sở Uyên cắn một ngụmbánh bao, tĩnh táo nói: "Ừ." "Mau ăn đi." Kim thẩmthẩm đưa đũa cho hắn: "Nếu muốn trưa nay tới được đình Thương Lan thì sau khiăn sáng xong phải lên đường ngay, ta sẽ đi chuẩn bị kiệu." Kim thẩm thẩm rời đikhông bao lâu thì Đoạn Bạch Nguyệt bước vào phòng ăn, thức thời giơ hai tay lênnói: "Tiểu Thanh đã vào hang lại rồi." Không có đi theo ta tới đây.Sở Uyên đưa ngón tayvề phía hắn ngoắc ngoắc."Lần tới ta sẽ nhớđóng kỹ cửa sổ." Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, thuận miệng hỏi:"Sao chỉ có một mình ngươi? Kim thẩm thẩm đâu?" "Ra ngoài rồi, đichuẩn bị kiệu." Sở Uyên giúp hắn bóc vỏ trứng luộc."Chuẩn bị kiệu làmchi? Ngươi muốn ra ngoài sao?" Đoạn Bạch Nguyệt hơi ngạc nhiên."Ừ." Sở Uyên đáp: "Điđình Thương Lan." "Đi đâu?" Tay ĐoạnBạch Nguyệt chợt dừng lại.Sở Uyên nói: "ĐìnhThương Lan." "Đang yên đang lànhtới đó làm cái gì?" Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: "Lại là sư phụ rủ ngươi đúngkhông?" Sở Uyên nói: "Sư phụnói tất cả mọi người ở tây nam đều mong đợi ngày này, mỗi năm chỉ có một lần,có rất nhiều chuyện hay để xem." "Đó là hội BáchTrùng, không cho phép ngươi đi." Đoạn Bạch Nguyệt bỏ đũa xuống: "Khắp núi rừngđều là độc trùng, ngươi sẽ không thích một nơi như thế." Sở Uyên: "...." Sở Uyên nói: "Tatưởng ít nhất cũng có lồng nhốt." Khắp núi rừng đều là?????"Loại đáng tiền tấtnhiên sẽ có lồng nhốt, nhưng cũng chỉ có loại đáng tiền mới có lồng nhốt thôi."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Toàn bộ độc trùng ở Tây Nam Phủ này đều được nuôi rất tỉmỉ cẩn thận, tất nhiên là rất sạch sẽ, nhưng độc trùng bên ngoài thì không nhấtđịnh, tới đó rồi, trên mặt đất bò ngang dọc dày đặc chi chít, trên bầu trờicũng chao lượn ngả nghiêng, nếu là bị độc trùng dơ dáy nào đó xông vào mặt, trởvề phủ chắc chắn lại bị Kim thẩm thẩm cằn nhằn nửa ngày." Sở Uyên: "...." "Đang yên đang lành saođột nhiên lại muốn tới đó?" Đoạn Bạch Nguyệt đút cho hắn muỗng cháo cuối cùngtrong chén.Sở Uyên dừng mộtchút, nói: "Ta cho rằng hôm nay ngươi tất nhiên sẽ tới tham gia." Đoạn Bạch Nguyệt:"...." Sở Uyên bỉu môi: "Nếungươi không đi, ta mới không thèm đi." Xem cái gì không tốt, ai lại muốn đi xemđộc trùng!"Tây Nam Phủ có rấtnhiều người đi mà, Kim thẩm thẩm sẽ đi, sư phụ cũng sẽ đi, có hàng hiếm tấtnhiên sẽ mang về." Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Khó được gần đây rãnh rỗi một chút,ta đang muốn dẫn ngươi tới Vân Thiêu Cốc ở vài ngày, cũng không định tới đìnhThương Lan tham gia náo nhiệt." "Đó là nơi nào?" SởUyên chưa từng nghe nhắc tới."Chỗ tốt." Đoạn BạchNguyệt cười nói: "Trừ người Đoạn gia ra không ai có thể vào được, ngươi tới đónhìn xem rồi sẽ biết." Thích thú như vậy? SởUyên suy nghĩ một chút, gật đầu: "Cũng tốt." Tiểu Thanh chậm rì rìbò ngang qua trước cửa phòng ăn, cũng không định trở về hang.Đoạn Bạch Nguyệt:"...." Sở Uyên nói: "Gọi vàođi." Đoạn Bạch Nguyệt ngạcnhiên nói: "Ý ngươi là gọi Tiểu Thanh?" "Nếu không thì còngọi cái gì?" Sở Uyên đẩy đẩy hắn: "Mau lên." Đoạn Bạch Nguyệt dodự một chút, đưa tay lên miệng huýt một cái.Tiểu Thanh lập tứcvèo một cái vọt vào phòng, dọc đường đi còn đánh đổ bình hoa giá gỗ, thân thểnâng lên đem đầu gác trên đầu gối của Sở Uyên.Đoạn Bạch Nguyệt đỡtrán, vì sao đồ chơi này chẳng có khí thế phong cách chút nào hết vậy???Sở Uyên tự nhủ bảnthân phải bình tĩnh một chút, sau đó vươn ra một ngón tay, do dự sờ lên đầu rắnlớn một cái.Tiểu Thanh nhìn quacực kì hưởng thụ.Xúc cảm trơn trượt,sắc mặt Sở Uyên cực kì bình tĩnh thu tay về, rất muốn kéo áo Đoạn Bạch Nguyệtlau một chút."Thân nhiệt nó thấpnên mùa này rất mát." Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội nói: "Tiết trời ở Vân ThiêuCốc nóng hơn bên ngoài, hay là mang Tiểu Thanh theo tới đó nhé?" Sở Uyên nói: "Đượcvoi đòi tiên!" Đoạn Bạch Nguyệt:"....." Vì sao câu này nghelại quen tai như vậy!Nhưng cho dù chủ tớai đó được voi đòi tiên thì cuối cùng Tiểu Thanh vẫn chiếm được tiện nghi, mừngrỡ bò lắc lư phía sau hai người: "Lúc xế chiều, Sở Uyên đứng phía sau viện nghingờ hỏi: "Đi vào được sao?" "Tới đây." Đoạn BạchNguyệt nắm tay hắn, đẩy ra một cánh cửa gỗ cũ nát. Tiểu Thanh nhanh chóng bòvào trước, quen cửa quen nẻo biến mất phía sau tủ sách, tất nhiên là phía saucó bố trí cơ quan.Đoạn Bạch Nguyệt nói:"Nhắm mắt lại." Sở Uyên nghe lời làmtheo.Đoạn Bạch Nguyệt tiếnlại gần, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái: "Được rồi, mở mắt ra đi." Sở Uyên: "...." Đoạn Bạch Nguyệt vôtội nói: "Muốn mở được cơ quan phải dùng tới máu, cho nên phải đòi một chút mậtngọt trước." Sở Uyên nhíu mày:"Dùng máu?" "Một giọt mà thôi,nếu không cũng sẽ không thức tỉnh được Huyết Cổ dùng để giữ cửa." Đoạn BạchNguyệt dùng ngân châm đâm thủng đầu ngón tay mình, nhỏ vào chung một giọt máutươi.Chung: ly, chén.Tủ sách hơi rungđộng, chốc lát sau đã xuất hiện một cửa động, phải khom lưng xuống mới có thểđi vào. Bên trong địa đạo một mảnh đen kịt, đi vài bước thì có tổ Kim Trùngtrên vách tường phát ra ánh sáng yếu ớt. Qua khoảng một nén nhang sau thì cuốicùng cũng thấy đằng trước có tia sáng, có sợi dây thừng treo phía trên cao rũxuống, một tay Đoạn Bạch Nguyệt ôm thắt lưng Sở Uyên, một tay còn lại nắm dâythừng, tung người nhảy ra khỏi địa đạo.Mặt trời chiều vẫncòn lưu luyến dừng ở đường chân trời, nhuộm lên từng rặng từng rặng mây đỏ vôcùng rực rỡ, như là trên không trung nổi lên một trận hỏa hoạn trùng trùng điệpđiệp vậy. Cây xanh vây quanh bên trong sơn cốc, một ngôi nhà gỗ nhỏ sạch sẽtinh xảo. Trong phòng, Tiểu Thanh đang quấn mình trên xà ngang, tê tê phunlưỡi."Còn nhớ chỗ sơn cốcta dẫn ngươi tới năm đó không?" Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: "Sau lần đó ta liềnnghĩ tương lai nhất định phải dẫn ngươi tới Vân Thiêu Cốc này." "Nơi này là vùng đấtbí mật của Đoạn gia sao?" Sở Uyên hỏi."Mấy trăm năm trước,nghe nói là vì tổ tiên muốn tránh chiến loạn nên đã xây dựng nơi an bình hạnhphúc này bên trong u cốc." Đoạn Bạch Nguyệt dẫn hắn vào trong nhà, hỏi: "Thíchkhông?" "Thích." Sở Uyên đưangón tay ra quét một cái, không có chút bụi bặm nào."Có Tị Trần Châu."Đoạn Bạch Nguyệt nói: "Ta đi nấu chút trà cho ngươi." Sở Uyên nhìn hắn loayhoay một hồi, đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng: "Bên trong sơncốc này chỉ có ta và ngươi thôi sao?" Đoạn Bạch Nguyệt gậtđầu, lại nói: "Còn có Tiểu Thanh nữa." Sở Uyên hỏi: "TiểuThanh biết nấu cơm không?" Đoạn Bạch Nguyệt:"...." Sở Uyên: "...." Tiểu Thanh bò theohai người vào, nằm bên cạnh bắt đầu lim dim.Đoạn Bạch Nguyệt hokhan hai tiếng: "Cháo được không?" Sở Uyên buồn cười:"Lúc trước ngươi tới đây rốt cuộc ăn cái gì?" Đoạn Bạch Nguyệt nóinhư chuyện đương nhiên: "Có Dao nhi làm." Hoặc là Tiểu Dư.Cổ nhân có dạy, có đệđệ không dùng là đồ ngốc.Sở Uyên phất tay gạthắn sang một bên, tự mình đi tới phòng bếp.Đoạn Bạch Nguyệt nhấtthời vô cùng kinh ngạc.Sở Uyên đứng trướcthùng gạo ngây người một trận, thay đổi chủ ý, xoay người bước ra ngoài: "Chúngta trở về Vương phủ đi thôi." Cũng không muốn vo gạo.Đoạn Bạch Nguyệt cườikéo hắn lại: "Nếu tới đây rồi thì ít nhất cũng phải ở lại một đêm, ta nấu cơmlà được." Sở Uyên ghét bỏ nói:"Nói thật giống như ngươi biết nấu vậy." "Ít nhất cũng sẽkhông để ngươi phải đói bụng." Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn vào phòng ấn ngồi xuốngghế, đứng dậy nhìn quanh quất một chút, lấy một khối thịt khô treo trên xàngang xuống.Sở Uyên do dự nửangày, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngươi đang định làm món khosao?" Đoạn Bạch Nguyệt dừngmột chút: "Nếu không thì còn làm gì?" Sở Uyên thành tâm đềnghị: "Hay là cứ nấu một bát cháo loãng đi." Như vậy đối với tất cả mọi ngườiđều tốt.Đoạn Bạch Nguyệt giơtay chém xuống, đem thịt khô băm từng miếng nhỏ, rất là lưu loát.Sở Uyên ngồi bên cạnhbàn chống cằm, nhắc nhở: "Tuy ta không có nấu cơm, nhưng cũng đã ở phòng bếpxem Kim thẩm thẩm nấu mấy lần rồi, ít nhất cũng biết được đồ chơi này muốn đemkho thì trước hết phải hấp lên đã." (chắc để cho thịt mềm ra, thịt khô mà)Đoạn Bạch Nguyệt:"...." Sở Uyên gục đầu xuốngbàn cười khúc khích.Đoạn Bạch Nguyệt cũngthấy dở khóc dở cười, đứng trước bếp lò không biết làm thế nào cho phải, TiểuThanh quấn mấy vòng trên xà ngang nhìn một hồi cũng cảm thấy nhàm chán, mơ mơmàng màng lim dim mắt, rất không cho chủ nhân mặt mũi.Sở Uyên cười đủ rồimới đứng dậy đẩy đẩy hắn: "Đi ra ngoài đi." Đoạn Bạch Nguyệt nói:"Hả?" Sở Uyên chỉ chỉ lênxà nhà: "Mang theo nó luôn." Tiểu Thanh vô tội cúiđầu.Đoạn Bạch Nguyệt kinhnghi: "Ngươi muốn nấu cơm sao?" Sở Uyên nhướng mi:"Ngươi đoán xem!" Đoạn Bạch Nguyệt:"....." Sắc trời dần tối, bêntrong sơn cốc gió thổi từng cơn, mát mẻ thoải mái, Sở Uyên tựa vào lòng ĐoạnBạch Nguyệt, cùng nhau nằm trên tảng đá mát lạnh ngắm dải ngân hà đầy sao nhưđang rơi xuống sơn cốc, trong không khí đều là mùi hương hoa cỏ gợi tình."Đang suy nghĩ gìvậy?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.Sở Uyên nói: "Ngươi."Đoạn Bạch Nguyệt xoaxoa sau gáy hắn: "Nhưng ta đang ở ngay bên cạnh ngươi a." "Ừ, ngươi đang ở ngaybên cạnh ta." Sở Uyên kéo tay hắn, đan mười ngón tay lại với nhau, thích ý nhắmmắt lại.Như vậy thì không thểtốt hơn.Tiểu Thanh nằm bêndưới tảng đá một trận rồi cũng lén lút chuồn ra, nâng đầu lên chui vào bênngười Sở Uyên, thấy không bị hắn đẩy ra, vì vậy lại tiếp tục lắc đầu vẫy đuôitrườn lên, rất là muốn chen Đoạn Bạch Nguyệt rơi xuống đất.Sở Uyên đưa tay xoaxoa đầu nó, cảm thấy mát rười rượi, vì vậy lần này xoa suốt nửa ngày mới buôngra.Tây Nam Vương cảmthấy cực kì vui mừng.Với tiến độ này thìkhông bao lâu nữa là sẽ có thể không cần phiền phức Kim thẩm thẩm sáng sớm mỗingày đều phải quét đám trùng rồi. Cứ thả ra cho bò qua bò lại trong viện cũngrất đẹp a, dù sao màu sắc sặc sỡ .Về phần bữa cơm tốinay, rốt cuộc là cơm khê với chút thịt khô kho cháy, hay là cá nướng ăn với quảdại hái trên núi, hay là cả hai người căn bản là để bụng đói đi ngủ.... Các ngươicứ đoán xem?

u

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy