26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 26
Nguyên lai ôm một người trong ngực ngủ lại có cảm giác thư thái đến như vậy. Mà hậu cung của nàng có hơn ba ngàn giai nhân cũng chưa từng có ý thích muốn thử nghiệm qua, chỉ sợ là trừ Minh Lâm ra thì ai cũng không thể thay thế được.

Đảo mắt một cái trời cũng đã sáng, Tiêu Hàm vốn dĩ ngủ rất tốt, chẳng qua người nằm trong ngực đột nhiên kích động quấy nhiễu khiến nàng tỉnh lại.

Khuôn mặt của Minh Lâm xoay đi hướng vào trong giường đưa lưng về phía của nàng, Tiêu Hàm hơi nhướn người lên nhìn xem thì đã thấy trên mặt nàng hiện lên biểu tình bi phẫn, còn có tuyệt vọng cùng thê lương, dự đoán có lẽ nàng lại thấy ác mộng. Tiêu Hàm không khỏi đau lòng, nàng nhìn thấy mấy lần Minh Lâm nhắm mắt ngủ cũng đều mơ thấy ác mộng, rốt cuộc đã có bao nhiêu đau lòng xảy ra khiến cho người xinh đẹp tuyệt trần như vậy lại phải mặt ủ mày chau đây.

Ý niệm muốn bảo vệ lấy nàng đột nhiên tràn lan trong lòng, Tiêu Hàm đưa tay vuốt lên mi tâm nơi chân mày nàng nhíu chặt.

"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết...!" Đột nhiên bắt được tay Tiêu Hàm nắm không buông, trong miệng Minh Lâm không ngừng lẩm bẩm tên của muội muội Minh Tuyết. Tiêu Hàm nhất thời cả kinh, ngay sau đó lại có chút tư vị, bất quá cũng không biết phải làm sao.


Nàng nhẹ giọng nỉ non bên tai Minh Lâm, "Tiểu Tuyết không sao hết, A Lâm cũng không sao, đều không sao cả."

Nàng cũng chưa từng khuyên giải hay an ủi một ai trong mộng của chính họ như thế này, bất quá những lời này dường như lại mang đến một ít tác dụng, Minh Lâm cũng dần dần an tĩnh lại, nhưng mà vẫn luôn nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Hàm không chịu buông ra. Hệt như chỉ cần buống xuống một cái thì cũng như nàng không thể nhìn thấy Tiểu Tuyết được nữa vậy.

Tiêu Hàm ngược lại cũng không hề gấp gáp gì, một tay còn tay chống đầu mình, nhướn người tỉ mỉ quan sát nàng ngủ, được hồi lâu cũng không hề thấy mệt, càng nhìn càng phát ra say mê, càng cảm thấy vô cùng yêu thích muốn giữ thật chặt.

"Ngô..." Trời vừa sáng ánh nắng cũng đã vươn mình chiếu vào gian phòng này, Minh Lâm rốt cuộc khẽ rên một tiếng, khẽ trở mình. Biểu tình của nàng so với trước kia cũng đã buông lỏng rất nhiều, lông mi khẽ run lên, mắt thấy cũng muốn tỉnh lại.

Tiêu Hàm nghiêng đầu, không biết là khi nàng rời giường nhìn thấy mình sẽ phản ứng như thế nào, không khỏi tò mò có chút mong đợi.

"Ngươi!?" Qủa nhiên tiểu tử này vừa mở mắt đầu tiên mơ mơ màng màng nhìn thấy nàng một chút, rất nhanh tỉnh hồn, nhất thời lui về phía sau, liền xem nàng như người nguy hiểm mà phân chia khoảng cách. Nhưng không ngờ lui được được một nửa liền gặp trở ngại, cúi đầu nhìn xuống không rõ hai tay mình còn đang nắm lấy tay người kia.

"Tỉnh? A Lâm ngủ có thoải mái không?" Tiêu Hàm cười rạng rỡ, trong nháy mắt khiến cho người ta hoảng thần, hệt như đây không phả là một quân vương cao cao tại thượng, mà chỉ là một người hiền thê bình thường.


"Ngươi... Buông tay!" A Lâm không đáp, quay đầu đi chỗ khác nhìn tới tay hai người còn đang nắm chặt.

Tiêu Hàm liền cười một trận, không khỏi quơ quơ cánh tay của mình, hảo tâm nhắc nhở, "A Lâm thấy rõ chưa, là nàng nắm lấy tay của ta không buông mà, ta đã nắm tay nàng đâu."

"Thập... " Minh Lâm hiển nhiên cũng không tin, nhưng mà cẩn thận nhìn lại một cái, nhất thời dọa nàng giật mình. Chỉ thấy năm ngón tay của Tiêu Hàm buông lỏng, ngược lại chính mình lại bắm chặt lấy không chịu buông. Lúc này ngược lại liền hít lấy một ngụm lãnh khí, hệt như chạm phải điện nhanh chóng hất ra, trong ngực đập thình thịch thình thịch, hoàn toàn cũng không biết phải làm sao đứng lên.

Nàng làm sao cũng không biết chuyện lại như thế này? Tự mình bán đứng chính mình không nói, đã vậy còn chủ động nắm tay Tiêu Hàm!

Tiêu Hàm xoa xoa tay mình, cố ý bày ra vẻ mặt mang đầy ủy khuất tiến gần đến chỗ Minh Lâm, "A Lâm thật là nhẫn tâm, rõ ràng lúc nãy nắm lấy tay ta thích thú lắm mà, lúc này lại hất đi không thèm tới?"

"..." Ai biết được có phải ngươi là cố ý bày mưu, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà làm loạn tỏ ý hãm hại đây?

Ánh mắt Minh Lâm kiên định cơ hồ đem ý biểu đạt của nàng không thể không nghi ngờ, Tiêu Hàm nhìn thấy lại cười một tiếng, nhanh nhẹ mà thanh âm trong trẻo, "A Lâm đừng hiểu lầm, nàng trong mộng nhớ nhung tiểu muội muội, liền nhận nhầm ta là nàng ấy."

Minh Lâm nửa tin nửa ngờ, quay lại dường như nhớ tới chuyện của Minh Tuyết, cũng không rõ lời nói của Tiêu Hàm là thật hay là giả.

"Không tin?"

"Vậy ngươi bây giờ có thể đi chưa?" Minh Lâm đột nhiên mở miệng nói.

Tiêu Hàm nhất thời cảm thấy bi thương, "A Lâm muốn đuổi ta đi?"

"Đừng có gọi ta như vậy?" Trên mặt nàng đầy chán ghét, ánh mắt hung tợn nhìn Tiêu Hàm, hệt như một đại ác nhân không muốn tha cho một đại ác nhân khác.

Tiêu Hàm tự nhiên không thuận theo, "Vì sao không được, ta cảm thấy gọi A Lâm rất êm tai a, nghe cũng thân thiết mà." Nàng cười mập mờ, thân thể chủ động nhướn đến bên người Minh Lâm. Đêm qua vui vẻ cũng không được toại nguyện khiến tinh thần nàng bị chấn động, khiến nàng cực kỳ muốn tiến đến một phen.

"Ngươi..." Mặt đối với nàng bị bức bách, lại tiếp tục lui về sau, Minh Lâm cũng hết cách tránh xa nàng, nhớ tới người nhà cùng bằng hữu của nàng, nàng cũng không dám tùy ý xuất thủ. Cứng rắn cứ thế lùi về phía sau cho đến khi đụng phải vách tường, Tiêu Hàm lại cứ thế liên tục mang theo hơi thở trầm ổn tiến đến trước mặt nàng, đưa hai tay giam cầm nàng tại vách tường. Nghiêng đầu qua một bên, nàng dứt khoát không muốn nhìn đến nàng ấy.

Đôi môi Tiêu Hàm nhẹ nhàng lướt qua gò má cùa Minh Lâm, mang theo thanh âm khàn khàn nhỏ nhẹ nhớ lại, "Đêm qua, A Lâm còn sung sướng?"

"..."

"Đáng tiếc, chỉ có mình A Lâm sung sướng, còn ta thì phải chịu khổ. Không thể giải quyết được không nói, ngược lại ta còn phải bế A Lâm đi tắm, đổi lại A Lâm cũng không bù đắp chút ít gì đó cho ta sao?"

Bù đắp? Nhất định không phải là chuyện tốt rồi! Môi dưới của Minh Lâm lại trở nên trắng bệch, trước đó nơi ấy còn chưa lành lại, lúc này một trận đau nhói kéo tới. Nàng vốn không thèm nói lời nào để Tiêu Hàm một mình đóng kịch tự nhiên, vậy mà người kia còn không an phận còn cố ý lao người tạo va chạm về phía trước, một mảnh y phục còn không có, thân thể đã ép chặt trên người nàng, đem nàng bó lại chặt hơn.

"Ngươi, ngươi còn muốn sao nữa?" Nàng rốt cuộc cũng không được nữa mà lên tiếng, không thèm nói chuyện nữa, Tiêu Hàm tám phần thanh công lại sẽ cho là nàng đã ngâm cho phép, chuyện gì cũng không biết sẽ xảy ra.

"Cũng không có muốn đặc biệt cái gì, chằng qua là..." Tiêu Hàm cố ý dừng một chút, thần sắc đánh gia Minh Lâm, "Muốn A Lâm vì ta mà làm một cái chuyện mà tối hôm qua ta đã làm cho nàng."

"Không thể nào!" Không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

Mặt mũi Tiêu Hàm cũng trở nên căng thẳng, "Đúng là không thể nào sao?"

Biết được vẻ mặt Tiêu Hàm như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyên, mà mình còn đang bị vây trong hai tay của nàng, mà cái cam kết xấu hổ còn sờ sờ trước mắt, Minh Lâm nuốt nước miếng một cái, không khỏi hạ thân cũng nhũn ra, "Ta, cho ta chút thời gian, ta còn, còn không biết... Ta..."

Tiêu Hàm một khi đã có ý đùa bỡn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, "Sẽ không? Vậy ta sẽ cố gắng ngồi dậy dạy A Lâm có được không?"

"Không muốn!" Minh Lâm hoảng sợ trợn to hai mắt, một tiếng liền cự tuyệt. Nhìn thấy mi mắt Tiêu Hàm lộ ý cười, mới hiểu được thì ra nàng ta chỉ là đang hù dọa mình, một lúc cũng không biết nói gì, chỉ có thể rụt lưỡi mà cà lăm, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tha, tha cho ta đi... Ta, ta... Ngày hôm qua, còn chưa đủ sao... Ta..."

"Làm sao biết đủ đây? A Lâm mà hứng thú có bao nhiêu lần cũng sẽ không đủ a." Tiêu Hàm không đàng hoàng nói, nhưng lại là vạn phần chân thành.

Khuôn mặt nhỏ của Minh Lâm đỏ lên lợi hại, hai mắt nhắm tịt không dám nhìn nàng, trên mặt Minh Lâm viết hai chữ 'cam chịu', không dám nhúc nhích chờ đợi một trận mây mưa lần nữa. Cái gì cũng không nói, vốn dĩ thân thể nàng vẫn còn muốn phát điên mong chờ người tới làm thỏa mãn.

Đáng chết! Nàng đây rốt cuộc đang mong đợi cái gì vậy chứ?

Ngoài dự đoán Tiêu Hàm cũng chỉ nằm xuống, đem chăn kéo lại đắp lên người nàng, "Ngủ thêm chút nữa đi, ngày còn sớm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro