30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 30
Tiêu Hàm vốn dĩ muốn trêu đùa Minh Lâm, kết quả lại bị tên đầu gỗ này mặt đầy nghi hoặc nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Nhưng mà không có cung tên."

"..." Tiêu Hàm vỗ đùi thầm nghĩ lần này mình thua thật rồi.

Sau đó đại quân liền chạy tới, Vương Thuần dẫn quân từ xa đã thấy hai người, nhất thời một trận kinh hoảng giục ngựa chạy đến, "Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?" Ánh mắt nàng quét qua Minh Lâm, đại khái cho là tù binh này lại gây rắc rối.

"Dắt ngựa về đi." Tiêu Hàm cũng không nói thêm, chẳng qua là lần nữa ôm ngang người Minh Lâm vác lên đem đi, không để ý nàng đang giãy dụa mà bước lên xe ngựa.

"Không cần ngươi lo, ngươi buông ra!"

"Nàng nhất định muốn ta buông ra?"

Minh Lâm không cam lòng yếu thế lại trợn mắt cắn răng nói: "Còn nói giả sao?"

Tiêu Hàm dừng bước, mặt không biểu cảm nhìn Minh Lâm chằm chằm, hai người cứ như vậy mà giằng co, hoàn toàn không để ý tới người bên ngoài. Đột nhiên Tiêu Hàm thả hai tay xuống, rồi buồn lỏng ra, chỉ được một tiếng bất ngờ không kịp đề phòng 'A', hai tay Tiêu Hàm miễn cưỡng chắp sau lưng, tứ chi Minh Lâm cũng đã chống lên trời, ngã chổng vó trên mặt đất. Mặt đất sần sùi cũng khiến cho nàng hết cả lưng, cũng may là y phục không quá, nếu không còn có thể để lại thương tích.


Khốn kiếp! Khốn kiếp! Cả đời này nàng chưa từng mắng người thô tục, nhưng lại phải mắng những câu thô tục này lên người Tiêu Hàm.

Mà Tiêu Hàm cũng không hề có chút gì là áy này vẫn hiển nhiên đi bên cạnh nàng, luôn dùng ánh mắt hứng thù nhìn tư thế đi kỳ quái của nàng, rõ ràng là té đau muốn chết, nhưng nàng lại không dám mở miệng kêu nàng ấy đến giúp.

Đây cũng là đã có trong dự tính của Tiêu Hàm, ngược lại cũng không nói gì, bất quá Tiêu Hàm cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, quả thực đúng lúc cũng không thể nhìn được, đưa tay đến đỡ nàng một cái. Nhưng mà đúng lúc Minh Lâm còn đang giận dỗi hỏa khí còn chưa dập, cánh tay hung hăng giương lên hất nàng ra ngoài, cũng vì dùng hơi nhiều sức nên động tác cũng vì vậy mà lảo đảo hai bước.

"Nàng cần gì phải làm như vậy?" Tiêu Hàm vừa tức giận lại có chút buồn cười, nhìn dáng vẻ Minh Lâm bướng bỉnh ai cũng không địch nổi, mang gương mặt thống khổ của người lớn nhưng lại là cơn giận của một hài tử, Tiêu Hàm nhìn thấy chỉ muốn cầm một khối đường mang ra hống hống cho nàng khỏi giận.

"Không cần ngươi giả bộ làm người tốt!" Nói buông là buông liền, sao lại có thể làm như vậy chứ?!

"Sao lại nói ta là giả bộ làm người tốt? Ta thấy nàng cử động bất tiện chỉ muốn giúp nàng, nhưng nàng còn đẩy ra không thèm, khổ nữa cũng không phải chỉ có mỗi mình nàng thì còn ai?"

"... Thì liên quan gì đến ngươi?"

Tiêu Hàm hừ một cái lạnh lùng nói, "Thật là, cả người nàng đang còn thương, đến cả người thân cận cũng không có!"

Minh Lâm đưa lưng về phía nàng, nghe tới những lời này của nàng thì trong lòng lại tràn đầy ủy khuất, nếu không phải còn vì mặt mũi còn phải giữ chút tôn nghiêm, thì nhất định nàng sẽ hung hăng phát tiết mà khóc to một trận. Nơi nào trên người nàng cũng đều mang thương tích, nàng cũng đã lưu lạc đến nông nỗi này, bản thân cũng đã bị ép buộc phải ở trong trại địch rồi, còn phải trở thành mộ nữ nhân để thừa hoan, nàng bị coi thường đến như vậy làm sao có thể tiếp nhận chuyện này được đây? Tiêu Hàm còn đối đãi với nàng như vậy, nàng còn phải khó khăn mà đi liếm mặt cho nàng ấy để còn giữ mạng, trong lòng còn phải có nhiều vui mừng tạ ơn nữa sao?


Nàng cũng không trả lời Tiêu Hàm, tự mình cúi đầu chật vật đi về phía trước, xe ngựa cách đó vẫn còn khá xa, lấy tốc độ lúc này của nàng, cũng không biết khi nào thì mới tới được.

Tiêu Hàm âm thầm thở dài một hơi, sợ là lúc nãy mình nói trong lời có điểm không tốt lắm trong lòng chũng có chút hối hận, ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Minh Lâm, trong lòng lại có chút hoảng hốt. Đột nhiên cũng không muốn nghe đén ý kiến quật cường của tiểu tử này nữa, không nói hai lời coi nàng như cái bao bố toàn bộ nhấc lên vai mà vác.

"Ngươi ngươi...!" Minh Lâm bị dọa đến hoa dung thất sắc*, đầu cũng đã chổng xuống gần đất hai chân thì dựng ngược lên trên tư thế chẻ ba thế này cũng không quen được, cực kỳ không chút tự nhiên nào. Máu dồn hết lên não, đầu chạm đến lưng Tiêu Hàm, nàng ấy hạ thủ đúng là không nhẹ.

*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp bị dọa đến sợ hãi.

Tiêu Hàm khó chịu hai tiếng, quyết tâm mặc cho nàng cứ thế phản kháng, "Im miệng, đừng ép ta ném nàng xuống đất lần nữa!"

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì..."

"Bốp!" Tiêu Hàm vỗ một cái bép vào mông của Minh Lâm, đánh xong thì tinh thần cũng thư giãn thêm mười phần, có tư có vị cong khóe miệng.

Nhưng Minh Lâm lại càng thêm khuất nhục mười phần, "Tiêu Hàm! Ngươi muốn làm nhực ta như thế nào thì mới vừa lòng đây?"

Âm thầm thở dài một tiếng Tiêu Hàm cũng không biết phải làm sao, "Nàng đừng có đem người khác gom lại mà nghĩ một cách phức tạp như vậy, bất quá ta muốn nàng ngoan một chút, nếu nàng chịu ngoan ngoãn một chút, chũng ta cũng sẽ nhiều phiền toái như vậy."

"Ngươi còn muốn ta phải như thế nào, ta đã như vậy, cũng còn sợ phải mất mặt, ngươi cũng không muốn lưu chi người ta một chút đường sống, cứ nhất đinh ép buộc ta phải nghe theo lệnh của ngươi sao? Ta không phải người của Tiêu quốc, ta không làm được!"

Chân mày Tiêu Hàm cũng nhíu lại chặt hơn, đột nhiên cũng bước nhanh hơn, đem Minh Lâm ném vào trong xe ngựa, sau đó chính mình cũng đi vào trong, "Cái gì gọi là không sợ mất mặt, nàng chỉ nhìn chính nàng như vậy thôi sao?"

"Chẳng lẽ không phải như vậy sao?" Minh Lâm ngồi ngay ngắn, chậm một chút hé miệng cùng nàng tranh cãi. "Ta là một nữ tử, là một tân binh tướng lãnh cũng đã là một người mất đi Lương quốc, những quay đầu lại..." Nhưng lại bị người ta đem áp dưới thân, đó chỉ có thể là chuyện nên chịu đựng của đàn ông nên làm. Nhưng mà nàng cũng không biết nói khỏi miệng như thế nào?

"Nhưng như thế nào?" hai mắt Tiêu Hàm nhìn nàng chằm chằm, "Chẳng lẽ ta đối với nàng còn chưa đủ tốt? Sao nàng không thể bỏ những thứ kia đi, chỉ cần tiếp nhận một chút không được sao? Nàng cũng biết được Lương quốc đã mất cũng không thể quay về được rồi còn gì!"

"Ngươi muốn ta buông như thế nào đây?!" Bi phẫn sớm đã ngấm vào trong xương tủy của Minh Lâm, nghe nàng đứng đó nói chuyện mà không đau, không nhột thì chính là trong lòng đang tức giận, "Nếu ngươi thật sự đối tốt với ta, thì sớm giết ta đi, tránh cho ta phải bị ngươi làm nhục!"

"Những chuyện ta làm đối với nàng đều là làm nhục thôi sao?" Tiêu Hàm híp mắt lại, khí tức nguy hiểm nhất thời bao quanh xe ngựa, "Tiêu Hàm ta chưa bao giờ đối tốt với ai, nhưng đối với nàng nói chỉ có thể là làm nhục!"

Minh Lâm bị nàng dồn ép như vậy, cuối cùng theo bản năng run một cái, trừ bỏ đi bộ dáng cà lơ phất phơ lúc bình thường, thì nàng suýt chút quên mất nàng ấy còn là một quân vương đứng trên vạn người, khí tràng lớn mạnh không thể địch nổi. Giết chết nàng cũng như đạp chết một con kiến hôi, mấu chốt căn bản là nàng ấy lại không muốn để cho nàng chết.

Tiêu Hàm tay nắm chặt thành quyền, nghiêm túc không buông tha nhìn Minh Lâm trong mắt lóe lên chút thần sắc, chợt đánh vỡ yên lặng, chậm rãi nói: "Nếu là ta cho nàng muốn chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro