33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 33
Câu trả lời này dường như khiến cho Minh Lâm cảm thấy hài lòng, trong nháy mắt liền buông lỏng cũng không hề tránh được ánh mắt của Tiêu Hàm, "Ngược lại nàng đang quan tâm họ." Nàng không lạnh không nói nói.

"..." Minh Lâm ngầm thừa nhận, cũng từng là tướng sĩ theo chân nàng nhiều năm, làm có thể không quan tâm.

"Cũng không biết nàng lại để ý bọn họ như vậy, không biết bọn họ có biết mà lĩnh tình của nàng hay không." Giống như La Tiếu vừa rồi, trong đây quân số cũng khá đông, không chừng sẽ đem Minh Lâm chê bai thành cái dạng gì rồi, cho dù Tiêu Hàm có áp chế như thế nào đi nữa, cũng không cách nào diệt trừ được tận gốc, dẫu sao mỗi người lớn lên đều có suy nghĩ khác nhau, ai cũng không biết được bên trong người kia đang suy nghĩ cái gì. Cảm giác được người trong tay tinh thần lại căng thẳng, Tiêu Hàm cũng biết nàng để ý, "Nàng không thấy hiếu kỳ, những tù binh kia nghĩ nàng như thế nào sao?"

"Cái gì, ý ngươi là?" Còn có chút biết đến tư vị, giọng hỏi cũng không còn bình tĩnh.


Tiêu Hàm cũng không muốn lừa nàng, suy nghĩ một chút cũng nói ra sự thật, "Tất cả tù binh bảy thành đều lựa chọn đầu hàng." nàng nhìn ánh mắt Minh Lâm đang rũ xuống, khẽ thở dài một hơi, "Còn dư lại, ta cũng sẽ không làm khó, cho các nàng tự do lựa chọn. Yên tâm ta sẽ không giết các nàng."

"..." Sớm biết cũng sẽ là như vậy, dù sao thì làm gì có người nào thật sự muốn chết chứ?

Tiêu Hàm thu hồi bàn tay đang nắm tay nàng, chậm rãi vòng ra sau eo nhỏ, nắm lấy nơi êm ái, cảm giác giống như một đôi yêu nhau đang thân mật. Minh Lâm vẫn không có thói quen đó, nhưng mỗi cái xung động đều được nàng nhịn xuống, trong lòng còn có chút rối bời, cũng không còn tâm tình đi chiếu cố cái tên Tiêu Hàm quá đáng không coi ai ra gì mà sờ mó lung tung này.

Minh Lâm chỉ cảm thấy tiền đồ quá xa vời, mọi người chung quanh cũng không nhiều lắm, phần lớn cũng chỉ núp trong bóng tối để bảo vệ, Tiêu Hàm vẫn giống như trước cũng không hề sợ bị lời nói ruồi bọ của kẽ khác nòi nàng thành loại nữ nhân gì. Minh Lâm suy nghĩ một chút cũng phải, ai mà dám nói sao. mỗi một người đều vì nàng mà phụng mệnh, làm gì cũng có thể hiểu.

"Nàng quả thật buông tha?" Sắp đến trước xe, Tiêu Hàm đột nhiên hỏi.

Minh Lâm quay đầu nhìn nàng cũng không rõ nên làm gì.

Tiêu Hàm cười một tiếng, "Qủa thật không nghĩ tới việc bỏ chạy?"

"..." Có thể chạy đi nơi nào? Lương quốc bây giờ cũng đã trở thành Tiêu quốc của Tiêu Hàm, chẳng lẽ nàng còn chỗ chạy đến nước khác sao, Tiêu Hàm làm sao có thể bỏ qua cho nàng. "Chuyện ta đáp ứng, ta sẽ làm được." Nàng nhỏ giọng nói, trong giọng nói vẫn còn một chút không cam lòng nhưng giọng nói cứ phiêu phiêu theo gió, nghe cũng không được.


Hiển nhiên Minh Lâm căn bản cũng không có thói quen làm loại chuyện này, coi như cũng không thể đẩy Tiêu Hàm ra, cũng không nên biểu đạt tâm tình muốn kháng cự của nàng. Nếu có thể, nàng muốn cùng Tiêu Hàm đánh một trận, lưỡng bại câu thương cũng tốt, thảm bại cũng tốt, nàng muốn phát tiết lên người nàng ấy, cho dù làm rơi được một sợi tóc của nàng ấy cũng coi như là nàng đã được lợi.

Tiêu Hàm cũng khôn ngờ được suy nghĩ này của nàng, mới ôm một chút thì bệnh cũ lại tái phát, hung hăng đem Minh Lâm ấn vào trong ngực, càn rỡ hưởng thụ vị hô hấp thuộc về nàng. Hơi thở kia lại khiến cho người si mê, nhịp tim nàng cũng đập nhanh lợi hại, ngọn lửa trong lòng càng đốt càng trở nên mãnh liệt, muốn đem nàng toàn bộ nuốt vào trong. Rõ ràng từ trước đến cũng chưa từng gặp phải cảnh như vậy, từ sau khi gặp Minh Lâm thì chuyện này cũng thường xuyên phát sinh.

Lần đầu tiên phải dùng mọi cách để một người có tể tiếp nhận mình, nàng đường đường là một đế vương, hạng người gì nàng muốn mà không có được? Nhưng hết lần này đến lần khác, con người trước mắt này tuy là gần bên cạnh nhưng lại như là xa cách vậy.

Ngươi cũng từng nói, không có được cũng đều tốt.

Người trong ngực rốt cục cũng chịu yên tĩnh lại, loại cảm giác vô lực đó lại khiến cho Tiêu Hàm đau lòng, nhưng cũng không thể bỏ được, cũng không muốn buông ra. Cúi đầu xuống, đột nhiên lại đối mặt với hai cánh môi đầy cám dỗ của nàng, mấy ngày này đều được dưỡng tốt không còn khô nứt nữa, càng trở nên mọng nước, hôn lên cũng có cảm giác mềm nhũn nộn nộn, khiến cho người ta yêu thích không muốn buông tay.

"Ngô..." Nàng bị động tác như vậy làm cho có chút sững sờ, ngay sau đó lại có phản xạ muốn đẩy ra. Khí lực của Minh Lâm cũng không nhỏ, thân thể cũng đã phục hồi không ít, cảm giác hưng phấn cũng dâng trào, Tiêu Hàm bị ngăn cản cũng không hề gấp, trên người cũng có mấy chỗ bị nàng làm cho bầm tím gây đau, chẳng qua là được quần áo che đi nên vẫn cố nhẫn nại.

Một khi hỏa khí của Tiêu Hàm đã bốc lên, không nơi nào dừng xuống được, "Đừng động, qua hai ngày nữa, ta sẽ cho nàng gặp Tiểu Tuyết." Biết rõ thủ đoạn như vậy cũng không tốt lành gì, nhưng muốn có được nguyện vọng muốn đánh đổi hết thảy của Minh Lâm, chỉ cần có thể giữ nàng lại, cho dù phải làm ác nhân thì nàng cũng sẽ làm.

Qủa nhiên nghe lời nói như vậy Minh Lâm cũng không cử động nữa, khẩn cấp nhìn nàng, giống như đang muốn hỏi thật hay giả. Tiêu Hàm cũng biết chiêu này rất hữu dụng, cũng không vội mở miệng trả lời nàng, cúi một phen đem môi nàng tách ra, Minh Lâm căng thẳng cũng không có cử động thêm nữa.

"Hai ngày nữa sẽ được gặp." Nàng đã cho Lâm Dật Thanh phái người đem Minh Tuyết đưa tới, dùng để làm kế tính toán kiềm chế Minh Lâm, cũng chính là thượng sách. Tiêu Hàm vừa nói chuyện, tầm mắt thủy chung không chịu rời khỏi đôi môi đỏ mọng của Minh Lâm vừa hôn xong, giống như cứ nói được vài chữ thì phải hôn một cái thì cổ họng mới sễ chịu lên được, mới có thể nói tiếp.

Minh Lâm nhắm hai mắt không dám động, chỉ để mặc cho nàng hôn. Nguyên nhân cũng có thể đây không phải là đầu, cũng đã trải qua vài lần kinh nghiệm, cũng không hề còn chán ghét không ưa nữa. Nàng chưa từng hôn ai, cảm giác được hôn trực tiếp đó là khi gặp được Tiêu Hàm nàng mới biết, thật ra thì không hề khó chịu, nếu như trong lòng cũng đón nhận, thì mọi chuyện cũng thoải mái. Mấu chốt chỉ là trong lòng vẫn còn tự gây khó dễ.

Tiêu Hàm vẫn còn quấn lấy đôi môi này một trận, giông như còn chưa được thỏa mãn, chẳng qua là đôi bên hô hấp đã có chút gấp rút nên mới chịu buông ra, Minh Lâm cũng vừa mới tỉnh hồn, cách đó không xa lại có tiếng bước chân binh sĩ khiến cho nàng kinh hoảng.

Tiêu Hàm không biết, chẳng qua vẻ mặt vẫn luôn cưng chiều nhìn nàng, đưa tay chạm lên gò má trên mặt nàng, ngón tay vuốt ve khẽ chạm đến đôi môi của nàng, "Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, chuyện gì ta cũng có thể thỏa mãn nàng, đáp ứng cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ." Nàng thâm tình cam đoan, kiểu lời ngon tiếng ngọt này không nam nhân nào có thể chống cự được mà cho qua.

Nhưng mà vấn Minh Lâm cũng là nữ nhân. Nàng nghe Tiêu Hàm nói xong cũng không biết nên đáp trả cái gì, cho đến lúc người nọ muốn hôn môi lần nữa, mới lật đật ngăn cản, ''Bên ngoài, bên ngoài có chút lạnh..." Những binh lính kia cứ đi tới đi lui, cũng không biết lúc nào sẽ đi đến chỗ này, coi như là không thấy gì, nhưng trong lòng nàng cũng không cảm thấy thoải mái.

Tiêu Hàm sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra, cười một tiếng đem nàng bế vào trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro