35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 35
"Tiêu, Tiêu Hàm, ưm..." Ngay sau đó nàng muốn đẩy nàng ấy ra, nhưng lại bị làn môi mềm mại cùng cái lưỡi ướt át kia làm cho vô lực toàn thân, một tay khác cũng bị Tiêu Hàm bắt lại. Cho dù không muốn đi nữa thì cũng phải chìm vào thứ ảo giác mơ hồ ấy không thể bước ra, chính nàng cũng không biết đau không biết hận chính mình.

"Ừm... Ngoan ngoàn chút nào, chỉ là một cái hôn mà thôi." Tiêu Hầm một bên liếm cánh môi mỏng của Minh Lâm, một bên hỏ giọng thì thầm, "Không làm được những chuyện khác, chỉ có như vậy thôi A Lâm cũng không muốn giúp ta thỏa mãn sao?"

"... Ưm a..." Tại sao, tại sao lại có thể như vậy? Tiêu Hàm này rõ ràng dục vọng không thể kiềm chế còn dở trò lừa bịp khiến cho nàng bộc phát không thể nhịn được, nơi hạ thân còn chưa khỏe, dường như cũng bắt đầu gào thét.

Trời à! Nàng sao lại giống như những hồng lâu hoa nương kia, trở nên phóng đãng như vậy, đây có còn phải là người nàng nữa hay không?

"A Lâm rõ ràng cũng rất hưởng thụ không phải sao?"

"Không, ta... Không, ngô..." Không thích! Nàng làm sao lại cùng nữ nhân thân mật? Hơn nữa chỗ này lại là vị trí bị động, khiến cho nàng xấu hổ bất lực!

"Trả lời cứng rắn nhỉ." Tiêu Hầm thấp giọng cười một tiếng, càng ra sức hôn, cả người Minh Lâm đặt lên chỗ ngồi cũng đã mềm nhũn, mặc cho nàng không còn chỗ chống cự, chính là không chịu buông rời đôi môi non mềm ấy ra, đem nó muốt đến sưng đỏ mới chịu buông ra.


Minh Lâm bị nàng đè, có chút thở không nổi, đến cả cơ hội hô hấp cũng vội vàng, ngay cả công phu muốn mở miệng mắng nàng cũng không có, Tiêu Hầm lại tiếp tục đè tới.

Thật sự là chỉ hôn như vậy thôi sao!? Không xong, không phải lại là!

"A...." Môi dưới đột nhiên đau nhói Tiêu Hàm liền bật người dậy, đưa tay chạm vào khóe miệng, đầu ngón tay bị một màu dỏ thẫm bao trùm. Minh Lâm lại cắn nàng lần thứ hai.

Tiêu Hàm vẫn còn nhớ rõ nhất thời trong lòng tức giận. Không phải chỉ là do Minh Lâm cắn nàng mà còn có một số nguyên nhân nàng không thể nói được. Nhừng nhìn thấy khuôn mặt hổng lên của Minh Lâm, hai tròng mắt còn đang mờ ảo, ánh mắt lại chạm đến vết thương lúc nàng khủng hoảng, trong lòng lại lập tức mềm nhũn ra. Cho nên tóm lại thì cũng không biết nên làm gì để tiếp tục nữa.

Trong lòng thở dài một cái, Tiêu Hàm có chút tự trách đứng dậy, nàng là người bắt đầu trước nhưng lại không thể khống chế được, mới vừa rồi đang còn trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng như vậy, muốn kiềm xuống cũng không biết làm sao để thu lại. Thâm thể Minh Lâm cũng quan trọng không thể cho phép nàng tham hoan được.

Mở miệng nhưng cũng không biết nói gì. Nói xin lỗi thì có chút mất mặt, suy nghĩ lại thì mình cũng đã bị cắn rồi, thật ra thì cũng có chút ủy khuất. Phải làm gì đây, nàng chỉ có thể cúi đầu chỉnh lại quần áo một chút, vặn vẹo cái cổ tay một chút, định quay đầu đi ra ngoài, để tránh lúng túng.

Tròng lòng Minh Lâm như đánh trống, nàng không biết trong lòng Tiêu Hàm đang nghĩ gì, nhưng sắc mặt âm tràm như vậy lại thấy nàng ấy đứng dậy trong lòng nàng cảm thấy không yên tâm. Đến khi Tiêu Hàm bước của xe, nàng hoảng hốt tỉnh người bắt lấy tay nàng ấy. Tiêu Hàm đột nhiên bị động tác này làm cho sững sờ một chút, quay đầu nhìn lại ánh mắt của Minh Lâm, trong đó chỉ là kinh sợ không ổn định cũng không có chút sắc thái gì. Một tia hối tiếc, yếu thế cùng kỳ vọng, khiến cho trái tim người nào đó không thể giận nổi.


Tiêu Hàm biết, Minh Lâm sợ nàng tức giận nên đối với người ngoài cũng sẽ giận cá chém thớt, thứ Minh Lâm để ý nhất chính là giao ước đó, Một người mạnh mẽ kiêu ngạo như vậy cũng đã đem đi cái tôn nghiêm cuối cùng mà từ bỏ. Trước kia là ngồi hiên ngang anh dũng trên cao, hôm nay chỉ biết bỏ lỡ lại một ánh mắt quyến rũ lưu tình này.

Đều là giả trong ảo tưởng. Có thể Tiêu Hàm bị lừa.

Tiêu Hàm hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn cánh tay đang nắm chặt cổ tay mình cố thủ, sau đó ma xui quỷ khiến làm sao lại cầm ngược trở lại, cảm nhận được đối phương nhất thời run rẩy, trong lòng cũng không biết phải làm sao.

"Không được bỏ ta đi?" Một cái chớp mắt, nhùng lại khiến cho mặt mũi Tiêu Hàm biến sắc, giả vờ vô sự như vậy mắt cười nhìn nàng hỏi. Vẻ mặt giống như một têm vô lại bên đường, cà lơ phất phơ đi trêu đùa phụ nam đàng hoàng.

Minh Lâm bị nàng nhìn không kịp thích ứng, ánh mắt rũ xuống, nhưng lại không dám nói ra lời trái lương tâm. Nàng không muốn để Tiêu Hàm đi, vì không muốn để xảy ra thêm bất cứ chuyện gì nữa. Nàng không muốn cho Tiêu Hàm đi vì như vậy có thể giám sát nàng ấy, để nàng ấy không lén đi tìm các bằng hữu của mình để thương tổn cho hả giận.

Thật ra thì Tiêu Hàm cũng không có nghĩ gì nhiều, chẳng qua là muốn đi ra ngoài để hóng gió một chút mà thôi, để dập tắt lửa trong lòng, để suy nghĩ một chút chuyện. Thay đổi một chút danh sách, tìm một người quái dị tài giỏi trong dân gian, dạy cho nàng mộ chút cách để làm cho nữ nhân vui vẻ. Nghĩ như vậy liền cảm giác nam nhân cũng phải suy nghĩ mỗi ngày để dũng ái nữ tử của mình cũng thật là gian khổ đi, nàng cũng muốn nếm trải một phen.

"Sao lại nắm lấy tay ta rồi lại không nói gì?" Ngón tay vuốt ve lên mu bàn tay bóng loáng của Minh Lâm, chỗ đó cũng có một vết sẹo nhỏ dài trên thịt, màu da béo ú cùng vết sẹp đặt chung một chỗ lại hoàn toàn xa lạ.

"...Đừng đi, bên ngoài, bên ngoài lạnh lắm." Lần đầu nàng mở miệng muốn giữ Tiêu Hàm lại, tâm hai người cũng hiểu.

"Cũng được." Trong lòng Tiêu Hàm cao hứng, Minh Lâm muốn giữ nàng lại một lần, thì nhất định sẽ có lần thứ hai, ngày sau nhất định sẽ có một ngày tâm lòng nàng cũng sẽ thay đổi, khiến cho nàng thành một thói quen, lại cũng không thể rời bỏ nàng được nữa. Quay người ngồi lại bên cạnh Minh Lâm, "Vậy thì sẽ không di nữa." Đây đúng là nấc thàng tốt Tiêu Hàm cũng không cần phải đi đâu nữa, nói vô ích thì cũng không có bằng chứng, ngồi ở đây thì thật có thể nbói cho Minh Lâm yên lòng.

Minh Lâm nhìn nàng ngồi xuống, trong lòng lại không yên phận biến thành con thỏ nhỏ, không ngừng nắm chặt tay thành đấm hồi lâu mới dám mở miệng nói, "Ta, không phải là cố ý." Lấy hết dũng khí để nói, nhưng âm thanh lại nhỏ đến mức đáng thương.

Cũng may Tiêu Hàm vẫn còn nghe thấy được, vẻ mặt cũng đầy hài lòng, nhưng không biết là có phải cố ý hay không lại đưa đầu lười liếm lên vết thương trên miệng, "A Lâm nói chính là cái này?"

Minh Lâm không dám nhìn nàng, cúi đầu nhìn xuống bất thình lình lại bị Tiêu Hàm nắm tay, trong đầu mông lung, hồi lâu mới dám gật đầu. Nàng quả thật khôn phải là cố ý, chẳng qua là do cảm giác thở không nổi quá mạnh mẽ, lại bị Tiêu Hàm ép quá chặt, mới theo bản năng mà tự vệ. Muốn đẩy Tiêu Hàm ra.

"Đừng sợ, ta không trách nàng." Tiêu Hàm nhờ nàng mà cái mặt cód chút mất tự nhiên, Minh Lâm vẫn chỉ biết rũ mi mắt xuống, không dám trách cứ. "Là ta có chút kích động, nhìn thấy A Lâm lại không thể khống chế được bản thân mình."

"..."

Tiêu Hàm buông tay nàng ra đem rèm cửa kéo xuống che lại cảnh vật bên ngoài, "Trước kia cũng chưa từng thấy như vậy, không biết bây giờ lại như thế nào vậy." Minh Lâm lộ chút vẻ xúc động, nhưng cũng không rõ ràng, Tiêu Hàm chú ý đến động tác nhỏ nầng tay của nàng, sau đó tiếp tục nói: "Trước khi lên ngôi, mẫu hoàng cũng từng cho ta thành thân với phu quân, nhưng đêm thành thân ta lại bỏ chạy, sợ bị mẫu hoàng phát hiện, còn tự mình làm chút chuyện ngu xuẩn, cho đến bây giờ cái tên phu quân ấy đối với ta tràn đầy oán khí đến xương tủy. Cũng hết cách rồi, ta nhìn thấy hắn, mặt du mặt mày mỹ mạo, nhưng lại không có chút hứng thú gì, cho dù ép mình như thế nào cũng vô dụng."

Minh Lâm nghe xong những lời này lòng không khỏi oán thầm, đó cũng không phải là ai oán cả đời sao, cũng tại Tiêu Hàm là hoàng đế cho nên ten phu quân kia mới không dám nói gì, chứ nếu là một gia đình bình thường thì đã sớm náo đến ầm trời. Nguyên lại Tiêu Hàm là một long dương ua sạch sẽ, cũng không phải xuất chúng một hai ngày thì mới lòi ra được tật xấu của mình, mình coi như là đụng phải cây thương rồi.

"Chuyện này, ta cũng biết mạnh cầu không được, bắt đầu cũng có chút khác người, nhưng mà bây giờ ta lại nhận rõ, chỉ muốn cho A Lâm biết, ta sẽ không làm tổn thương nàng, cùng nàng thân thích như bằng hữu. Điêm này nàng cứ yên tâm đi."

Tiêu Hàm như vậy không phải là lúc này nàng đối với mình có hứng thú. Nhưng mà để cho đế vương còn hứng thú và xúc động với mình duy trì được bao lâu? Minh Lâm trong lòng than thở cho cảnh ngộ của mình, mặt khác lại vui vẻ vì tâm tư Tiêu Hàm dành cho nàng, không biết thời khắc mà nàng ấy đảm bảo này có thể chống đỡ được bao lâu. Minh nên để kéo dài nó hay là làm nó ngắn lại đây?

Đây cũng là một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, Minh Lâm bị ép không biết nên làm như thế nào cho đúng. Trên bàn còn để một cái bình màu xanh, nàng tự tay cầm nó lên đưa cho Tiêu Hàm, "Thoa lên đi." Đó là thuốc nước thái y đã cho nàng, chỉ cần thoa một ít lên vết thương nhỏ thì hiệu quả cũng rất rõ ràng, nhưng khônh biết trên môi có hữu dụng hay không, dù gì thì đại khái Tiêu Hàm cũng biết được nàng đang áy náy đi.

Bất tri bất giác lại đi dùng cái từ 'áy náy' này, thật ra thì có gì khác với xin lỗi đâu, vốn dĩ lần đó bị Tiêu Hàm đùa giỡn trong nước, nàng cõn chưa hết giận nàng ấy mới đúng. Cho dù chỉ là nói mấy câu lấy lệ cho dễ nghe một chút, nhưng cũng không phải kẻ đi bắt người còn lừa bịp giỏi đến như vậy?

Tiêu Hàm nhìn nàng cầm bình thuốc đưa cho, cảm thấy buòn cười, "Đây là thoa ngoại thương."

Minh Lâm theo bản năng nhìn lên môi của nàng vết thương vẫn còn ứa máu, "Đó không phải là ngoại thương sao?"

"Nhưng mà nếu nói trôi theo nước miếng đi xuống bụng, thì có coi như là bị độc chết không."

"..." Minh Lâm cũng không hiểu được nhiều, cũng không biết là thật hay giả, nhưng nếu Tiêu Hàm nói như vậy, liền thu hồi lại, để lại lên bàn. Thần sắc giống như có chút mất mát.

"Không sao đâu, chỉ thương nhẹ thôi, ngày mai sẽ tốt hơn thôi." Tiêu Hàm không vấn đề gì nói, "Nếu A Lâm vẫn còn lo lắng cho nó, thật ra ta cũng có chút biện pháp."

Minh Lâm vốn không muốn hỏi, nhưng mà não lại chạy không nhanh bằng miệng, liền mở miệng hỏi: "Cái gì?"

"Chỉ cần chấm một chút nước miếng cũng có thể trị thương được, mà hiệu quả cũng rất tốt nữa." Nàng vừa nói mắt thì cứ trơ ra nhìn miệng của Minh Lâm, giống như đứa con nít trơ mắt nhìn xem có thể đưa tay chạm vào cậy kẹo chưa, chờ người kia chỉ cần đồng ý một tiếng thì sẽ cầm ngay.

Minh Lâm xấu hổ không dứt, ý thức được nàng ấy lại muốn làm nữa, trừng mắt một cái như muốn phun ra lửa, còn chưa lên tiếng đã bị người ép vô một chỗ, "Nhìn nàng thật mắc cười, làm gì mà khẩn trương như vậy? Nhìn nàng hung dữ như vậy là thật sợ bị ta làm xấu a."

Oẹ! Một trận buồn nồn từ đầu dâng xuống, ngay cả đầu ngón chân cũng không nhịn được cũng phải giật mình. Ngay cả xem thương lời nàng Minh Lâm cũng khinh thường, khiến cho lòng nàng kiềm chế đến khó chịu, cho nên đến cả cái ôm kia cũng quên mất phải bày tỏ mình cự tuyệt, như một thói quen mà chấp nhận buông xuống.

"Chờ đến khi ta trở về cung sẽ phong cho tám thành đã chiếm đóng kia sau." Bất thình lình nói một câu như vậy, Tiêu Hàm lại đưa tay vuôt vai Minh Lâm, ánh mắt nhìn ra xa xăm.

Như vậy thì quan hệ gì đến nàng? Minh Lâm thầm nghĩ chuyện này cần gì phải nói cho nàng biết chứ? Vẫn nên lẳng lặng ngồi im để Tiêu Hàm ôm từ trên ngực truyền đến hơi ấm, nàng còn định cứng rắn chống cự nhưng cứ bị đè ép tới mấy lần nên bất tri bất giác để đầu tựa lên vai Tiêu Hàm, cao thấp cũng thích hợp khiến cho nàng cũng càng thêm thoải mái.

Cơn buồn ngủ cũng kéo đến, Chu Công cũng còn đang thiếu người đi đánh bài, cũng không lo tới nàng nhỏ bé chống cự trong lòng, mắt Tiêu Hàm cũng đã nhìn thấy đối phương yên lặng vùi trong ngực mình mà đi ngủ, cho đến khi nàng lại mở miệng nói một câu khiến cho đối phương lại trở nên vô cùng thanh tỉnh.

"Đến lúc đó, A Lâm sẽ làm hoàng hậu của ta chứ?"Đế Vương Sủng

Tác giả có lời muốn nói: Thật ra thì tướng quân cũng đã mềm lòng rồi, chỉ còn dư lại một nữa thôi thì sẽ nhảy tới liền. Tướng quân chắc cũng thích nữ nhân, cho nên mỗi lần nàng chống cự lại cũng chỉ là do vẫn đề thân phận, vấn đề thế tục, nhưng thân thể thì rất thành thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro