38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 38
Hà quân sư đầu không kịp phản ứng cùng với thân thể, đầu gối mềm nhũn, lại qùy xuống ''Bệ hạ a...'' suýt chút nữa thì lão lệ tung hoành.

Ai mà không biết nữ hoàng bệ hạ đây có hứng thú với tù binh địch quốc kia, bây giờ lại hỏi vấn đề kia quá rõ ràng. Cũng không được a, cho dù có thể che dấu thân phận của tù binh kia, nhưng đó cũng là nữ nhân a. Nếu nữ nhân là Phượng Hậu, cái này làm sao còn thái bình được a?

''Sao vậy, sao vậy!'' Sắc mặt Tiêu Hàm lúc này trầm xuống, trợn mắt liếc nhìn Hà Dương qùy trên đất, ''Chuyện lớn gì, là người không làm nổi!''

Cái này còn không lớn, thì cái gì mới là lớn a? Hà quân sư còn bị dọa cho sợ run rẩy hết cả lên sững sờ tại chỗ, gần vua như gần cọp đạo lý này nàng cũng hiểu, một khắc trước còn cùng người vui vẻ ra mặt, giây kế tiếp đã bị người đánh vào địa ngục. Cho nên chuyện hoàng đế đã làm sai, vậy cũng phải nói xiên nói vẹo, có thể không nói thì cũng không nên nói, có thể ngay trước mắt chuyện này nếu không nên nói, đây chẳng phải là đang đẩy hoàng đế vào trong hố lửa sao? Có thể nói, phản ứng này của hoàng đế bệ hạ, thật là có thể ăn tươi nuốt sống nàng.


"Ngươi cứ nói đi, có thể được hay không?" Tính nhẫn nại của hoàng đế có hạn.

"Bệ Hạ..." Hà Dương lau mồ hôi trên trán, "Chuyện này quả thực là khó thành a."

"Sao lại khó thành? Chuyện trong nhà trẫm mà trẫm còn không tự mình làm chủ được sao?"

Làm chủ được thì cần gì hỏi tới nàng a? Hà Dương khẽ cắn răng, hai hàng chân mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi, "Có thể cũng là một nhất quốc chi phụ a, cả triều văn võ, thiên hạ trăm họ ai cũng nhìn, bệ hạ đây không phải là để cho người ta chê cười sao?"

'Bốp' một tiếng, Tiêu Hàm đập bàn, tức giận ngất trời, "Ai dám chê cười, trẫm chu di cửu tộc nhà hắn!"

"..." Lần này hai chân Hà Dương cũng mềm nhũn hoàn toàn, lập tức ngã sấp xuống đất, không còn biết có thể nói gì. Bệ hạ đã định, cần gì phải hỏi tới nàng chứ, không phải là đang tìm tội cho nàng sao?

Tiêu Hàm sau một lúc bình tĩnh lại, đại khái cũng biết chuyện này vốn không thể trách Hà Dương, nhưng trong lòng vẫn còn giận dữ, khom người lấy vò rượu của nàng cầm lên, "Phạt ngươi bảy ngày không cho phép uống rượu!"

"Bệ, bệ hạ!" Đây là muốn lấy mạng nàng a? Nhưng mà Tiêu Hàm sẽ không đợi mình cầu xin nàng tha thứ cho mình. Hà Dương lần này thật là muốn khóc, nữ hoàng tính tình ngây thơ giận cá chém thớt, cũng không biết lúc nào mới có thể thay đổi.

Những lời của Hà Dương khiến cho Tiêu Hàm mãi cũng không thoải mái được, ngồi trên lưng ngựa, không yên lòng, cuối cùng vẫn không nhịn được đi tìm Minh Lâm, lúc này nhìn thấy mặt người kia dường như trong lòng mới có thể yên tĩnh được. Thừa Phong canh giữ ngoài xe, bị Tiêu Hàm phất tay một cái thừa dịp đến đuổi sang một bên, bất quá vừa vào xe mới nhớ, tối hôm qua lại có thêm một tiểu tổ tông.


Cho nên nàng bây giờ mới chỉ có thể cưỡi ngựa, ném một vòng, mới nhớ đến chuyện xảy ra. Có thể cũng vào, nhưng mà khi vào lại có chút quái dị. Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm của Minh Lâm, Tiêu Hàm tự mình ngồi xuống một bên.

"Bên ngoài có gió lớn, đi vào tránh một chút." Tiêu Hàm lấy lý do, Mình Lâm nhìn ra ngoài bên ngoài mặt trời chói chang đang nhô lên cao, nhưng có gặp phải long đong vất vả sao? Nhưng mà người này đã tự đi vào, tự mình cũng không thể đuổi đi được.

"Ngươi, ngươi là hoàng đế Tiêu quốc sao?" Minh Lâm không mở miệng, Minh Tuyết đang dựa vào người Minh Lâm liền chớp chớp đôi mắt to, thử nhìn sang dò hỏi. Thần sắc kia cũng không hề sợ, chỉ có chút hiếu kỳ, thật giống như là còn có chút gì đó sùng bái.

Sùng bái? Tiêu Hàm cũng không có chút rõ, mình cũng không có làm chuyện gì đáng giá cho tiểu tử này ngưỡng mộ đi. Chẳng lẽ nàng nghe lời Minh Lâm, nên trước mặt nàng tên tiểu tử này mở miệng khen nàng?

"Không sai." Tiêu Hàm cười gật đầu.

Nhất thời hai mắt Minh Tuyết sáng lên, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn lên, bỏ Minh Lâm qua một bên, dời sang bên cạnh Tiêu Hàm một chút, "Ngài thật sự chính là hoàng đế Tiêu quốc sao, oa, ta gặp được người sống rồi!"

"..." Tiêu Hàm thật không biết là mình nên vui hay nên nổi giận đây, sống? Đây là giải thích cái gì?

Minh Lâm hiển nhiên cũng bị Minh Tuyết làm cho nghẹn lời không nhẹ, cúi đầu, bộ dạng ão não thật giống như muốn cùng tên tiểu tử không hiểu chuyện này phủi sạch quan hệ.

Qủa thật là một tiểu tử khiến cho người ta nhức đầu, bất quá so với Tiêu Hàm trong tưởng tượng đễ đối phó hơn nhiều, nhìn dáng vẻ nàng, hoàn toàn không có địch ý, nếu là có thể thu phục được nàng, Minh Lâm kia còn xa sao?

"Ngươi đã nghe nói qua trẫm?"

"Dĩ nhiên, Lâm tướng quân nói, là ngài phái người tới cứu ta. Những tên đạo tặc kia rất là dữ mà còn xấu nữa, giết người cũng không nháy mắt một cái, còn khiến ta bị dọa sợ, nhưng Lâm tường quân đến thì rất tốt."

Người nàng nói hẳn là Lâm Dật Thanh. Tiêu Hàm nhếch mép một cái,  phát hiện ra bộ dạng kỳ lạ của đứa nhỏ này, nơi nào làm gì có nửa điểm sợ xấu, sợ là nửa điểm ám ảnh cũng không để lại mới có thể thản nhiên nói như vậy?

"Yên tâm, có trẫm che chở cho các người, thì sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu." Tiêu Hàm yêu ai thì sẽ yêu tất cả của người đó, vẻ mặt cưng chiều, cũng xem Minh Tuyết như là muội muội của mình, bộ dạng khả ái, khiến cho người ta nói ra không được chữ thích, giống như là phiên bản thu nhỏ của Minh Lâm vậy.

Bất quá nàng chính là muội muội ruột của nàng ấy, sợ là sẽ không khiến cho nàng bớt lo thêm.

"Thật sao?" Minh Tuyết nghe nàng nói như vậy, một nửa xích tới, một nửa hồ nghi, đại loại là sợ cái cảm giác nguyện vọng rơi vào khoảng không đó, "Trước kia nữ hoàng bệ hạ còn muốn cho ta vào cung, cũng là nói như vậy đối với ta. Nhưng là mỗi lần tỷ tỷ vào cung cũng..."

"Minh Tuyết." Minh Lâm kịp thời ngăn lại lời nàng nói. Khi đó Lương Như Phong vì lợi dụng điểm của người khác mà uy hiếp nàng, cố ý cho Minh Tuyết vào cung, chỉ toàn là lừa gạt. Sai lầm của nàng chính là mỗi lần trở về đều bị thương, cũng không có cách nào làm bộ đối mặt mọi chuyện cùng với Minh Tuyết, quá đau. Mà nói cho cùng thì Tiêu Hàm à Lương Như Phong thì có gì khác nhau chứ, cũng đều như vậy chỉ toàn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác, cũng giống như nhau ép nàng đi vào khuôn khổ.

Minh Tuyết quay đầu nhìn Minh Lâm một cái, khôn khéo dùng lại, bất quá dùng một chút thì cúi thấp đầu, vẫn không nhịn được cả giận quát lên: "Dù sao ta cảm thấy người so với nàng tốt hơn, nàng luôn khi dễ tỷ tỷ!"

Tiêu Hàm cũng biết ý nàng này, nhìn Minh Lâm một bên không được tự nhiên một cái cười một tiếng, đưa tay nhéo khuôn mặt đô đô phấn nộn nhỏ nhắn của Minh Tuyết một cái, vốn khuôn mặt của nàng cũng tương tự có phần trung tính y như Minh Lâm, ở nhà sống trong nhung lụa, không chút gió sương, rất là trơn mềm nhẵn nhụi.

"Thật, trẫm không gạt người. Ngươi nhìn tỷ tỷ người đi, bây giờ cũng rất là tốt, trẫm cũng không có từng có khi dễ nàng."

"..." Minh Lâm chỉ cảm thấy có lý không thể nói, có cũng không nói được, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, coi mình như người ngoài xem chuyện.

"Vậy ngươi sẽ vẫn đối xử với tỷ tỷ và ta như vậy chứ, luôn bảo vệ chúng ta? Ta không thích nữ hoàng trước kia, nếu ngài đối tốt với chúng ta, ta cũng chỉ thích ngài." Con nít nói chuyện không suy nghĩ, tóm lại người đó đối tốt với nàng, thì nàng liền theo người đó.

Tiêu Hàm nghe thật vui vẻ, "Dĩ nhiên, trẫm cũng thích các ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, muốn cái gì trẫm cũng đều có thể cho ngươi." Không nghĩ tới đứa nhỏ Minh Tuyết này đoàn tụ gốc rễ, bây giờ hiện tại chỉ là chính nàng quá lo lắng.

"Muốn cái gì đều được?" Minh Tuyết thật sự là một tiểu nha đầu dễ dàng thỏa mãn, nghe nói như vậy cả người cũng nhảy lên, huyên náo nghiêng ngả một trận trong xe ngựa, "Ta muốn ăn Phượng Lê Tô* và đồ chơi làm bằng đường * , ta còn muốn làm một con búp bê bằng đất, còn muốn xem tiểu hầu làm xiếc, những thứ này có được không?"

*Phượng Lê TôĐế Vương Sủng

Phượng Lê Tô là điểm tâm nổi tiếng của Đài Loan, nguyên liệu chính của PLT là một mì, bơ, đường, trứng gà, nước bí đao, vỏ bánh bên ngoài xốp giòn, nhân bên trong mềm.

Nguồn: https://zh.wikipedia.org/wiki/%E9%B3%B3%E6%A2%A8%E9%85%A5

*đồ chơi làm bằng đườngĐế Vương Sủng

  Công đoạn làm ra một tác phẩm từ đường tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại lắm công phu. Cho nước đường vào một cái nồi được bắc trên bếp, khuấy đường liên tục, điều chỉnh độ nóng của bếp lửa bằng cách thêm hoặc bớt củi trong lò để đường có độ sánh thích hợp. Sau khoảng 3 giờ đồng hồ nấu, nước đường dần trở nên đặc lại, đường trong nồi không quá cứng mà cũng không quá mềm để dễ dàng thổi và nắn được. Khi đường đã sánh đúng độ, người thợ nhắc nồi xuống đổ vào một cái chậu, để nguội. Khi cần làm một sản phẩm có hình thù nào đó, người thợ chỉ cần cắt lấy một miếng đường rồi đun nóng cho mềm ra. 

Nguồn: https://www.dulichvietnam.com.vn/an-tuong-nghe-thuat-lam-do-choi-bang-duong-o-trung-quoc.html

"..." Minh Lâm nhìn đắc ý như vậy, muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt Tiêu Hàm tỏ ý cắt đứt, "Những thứ này không thành vấn đề, ngươi muốn bao nhiêu, trẫm ra lệnh cho người đem đến cho ngươi bấy nhiêu, bất quá có một điều kiện." Minh Lâm nhếch miệng, trong lòng thầm thở dài một cái, tiếp tục trầm mặc.

"Điều kiện gì?"

"Ngươi đã đến tuổi đi học, trẫm sẽ an bài cho ngươi một lão sư, ngươi phải ngoan ngoãn cùng nàng học tập, học giỏi thì mới được có những thứ đó."

"Đi học sao? Cái này thì dễ dàng rồi, trước kia ở trường bên ngoài, tiên sinh thích nhất chính là ta, những thứ đó, nằm trong tay, không khó khăn gì." Minh Tuyết lắc đầu một cái, bộ dạng nhỏ bé khinh thường một cái chọc người buồn cười.

Tiêu Hàm phát giác nàng ham vui, "Đó chính là điều kiện duy nhất được không."

Phối hợp cùng nhau, "Kia ngéo tay hứa đi." Minh Tuyết đưa ngón út ra, mặt đầy mong đợi nhìn Tiêu Hàm.

Tiêu Hàm mặc dù sinh trong hoàng thất, khi còn bé cũng đã từng nghịch ngợm qua, đây là trò chơi lúc nhỏ nàng chơi qua, lúc này giơ ngón tay cùng nàng ngéo chung một chỗ, tính trẻ con không phai còn đọc thêm cái thần chú kia 'Một trăm năm không cho phép đổi'.

"... Ta đi ra ngoài một chút." Cũng không biết Minh Tuyết và Tiêu Hàm cùng nhau chơi náo nhiệt như vậy là tốt hay xấu, trong lòng Minh Lâm thấp thỏm, bảy lên tám xuống không biết đường đi. Liền muốn ra ngoài hóng gió một chút, để yên định trong lòng.

Tiêu Hàm liếc một cái nhìn ra tâm tư nàng, "Ta đi theo nàng." Quay đầu lại giao phó vài câu cho Minh Tuyết, tiểu tử khôn khéo gật đầu đáp ứng nàng, vẫy tay tạm biệt với nàng.

"Sao vậy? Minh Tuyết cao hứng, nàng lại mất hứng." Tiều Hầm từ phía sau đuổi kịp nàng, đại quân còn đang chạy, nàng làm một động tác tay với Vương Thuần, sau đó có người đem tới chiến mã cho nàng.

Minh Tuyết không có ở đây, thì nói chuyện với Minh Lâm cũng sẽ dễ hơn. "Tuổi nàng còn nhỏ, tâm tư còn rất đơn thuần..."

Tiêu Hầm nhìn như thế này không đúng, "Nàng không cần nghĩ xa chứ?"

Minh Lâm nhìn ngựa lớn hiểu tính người, theo dây cương nhìn về phía Tiêu Hàm, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng không biết phải nói ra như thế nào.

Khẽ thở dài một hơi, Tiêu Hàm chậm rãi nắm lấy tay Minh Lâm, "Nàng muốn đi nơi nào, nói thế nào thì nàng vẫn còn là hài tử, là muội muội nàng, ta đối với hài tử chưa trổ mã không có hứng thú."

"..." Minh Lâm nửa tin, nửa nghi ngờ, cũng quên không có ý tránh thoát nàng, "Vậy ngươi cần gì phải cưng chiều nàng như vậy?"

"Ta cưng chiều nàng không được sao? Nàng là muội muội của nàng, nhìn ta vui mừng, liền phải cưng chiều. Bất quá cưng chiều như thế nào đi nữa, cũng là do phúc của nàng, khiến trẫm yêu ai thì yêu tất cả của người đó."

Tạm thời tin lời Tiêu Hàm, chân mày Minh Lâm vẫn không động, "Tính khí của nàng không nên cưng chiều, nuôi từ nhỏ cả người đã yếu ớt, sau này sửa cũng không sửa hết, tự cho mình hô phong hoán vũ, lại còn đi con đường quanh co."

Bây giờ Minh Lâm chính là một hình tượng trưởng bối nghiêm khắc, Tiêu Hàm cũng chưa từng nhìn thấy qua nàng như vậy, cảm thấy mới mẻ, "Ta nhìn ra, tính cách nàng rất tốt, sao có thể giống như ngươi nói không hiểu chuyện. Phải nói cưng chiều không được, sợ là nàng càng cưng chiều cũng không được, càng cưng chiều càng dễ cho ta nói chuyện, dễ khi dễ có phải không?" Tiêu Hàm làm sao cũng không coi là nói thật, trong giọng nói đều ai oán. Oán Minh Lâm không hiểu phong tình, làm sao đợi cho nàng tốt lên, đều là nhẫn tâm như vậy, ngay cả một khuôn mặt vui vẻ cũng không nguyện cho nàng.

"..." Lần này hoàn toàn không phản đối, cúi đầu đang lúc muốn đi, mới phát hiện tay bị Tiêu Hàm nắm. Nhất thời tim đập nhanh mặt đỏ, sợ sẽ gặp điều gì đó. Vừa định để cho Tiêu Hàm buông tay, ngược lại người nọ tốt hơn, được voi đòi tiên đột nhiên đem cả người nàng ôm vào trong ngực, mặt kề mặt, ngực dán ngực, hô hấp tim đập đều rất rõ ràng, thật giống như nó rất lớn ngay bên tai vậy.

"Ta cảm thấy, A Lâm xấu hổ có phải không?" Tiêu Hàm trêu ghẹo nói, cái miệng đang kề bên cái lỗ tai hồng thấu của nàng, thật giống như đang cắn nó, rồi tỉ mỉ liếm cắn.

Bệnh cũ Tiêu Hàm lại tái phát, Minh Lâm càng đỏ mặt hơn, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, "Không có, ngươi mau buông ra!" Nơi mềm mại của nữ nhân hai bên đụng chạm, khiến cho cảm giác kia thật kỳ quái.

Minh Tuyết vén rèm lên, nằm cạnh cửa sổ nhìn ra phía ngoài xa, nhìn thấy có hai thân ảnh xa xa đang ôm nhau, cụ thể là gì ngược lại cũng không nhìn rõ, nhưng là ai với ai, nhìn một cái cũng nhận ra được.

"A!" Nàng không nhịn được mà kêu lên, đột nhiên đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nhưng ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn theo.

Nguyên lai là như vậy a, trong tâm nho nhỏ cũng có chút mặt mũi, khó trách nữ hoàng đại nhân và tỷ tỷ có gì đó là lạ, nguyên lại là thích nhau a, nhìn ôm chặt như vậy mà, cũng không thể là giả được. Nhưng mà hai nữ nhân có thể ở chung với nhau sao? Nghiêng đầu một chút, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng giống như hình ảnh mà nàng từng tưởng tượng qua nữ hoàng cùng vói tỷ tỷ ở chung, sau đó lại cảm giác cũng không có nam nhân nào có thể xứng với một nữ nhân ưu tú như tỷ tỷ.

"Đừng quật cường như vậy nữa có được không?" Tiêu Hàm nhẹ giọng nói.

"..."

Không thể nóng lòng, không thể nóng lòng. Tiêu Hàm luôn tự khuyên mình như vậy, vừa quay đầu một cái liền quên sạch sẽ. Nghĩ tới không còn cách nào, nhẹ nhàng buông Minh Lâm ra, tay vẫn còn nắm, một người phóng lên ngựa, tiếp trên tay nhắc tới, lại đem Minh Lâm kéo lên, ngồi trước người nàng.

Hai nữ nhân cùng cưỡi một ngựa, giống như là gì? Vì vậy Minh Lâm lên ngựa là giống như lên tinh thần, ngươi tới ta đi, động tác đánh nhỏ này không thể tách rời ra, Tiêu Hàm đầu tiên nhíu mày, trong tâm vui đùa đến gần. Con ngựa đen vẫn như cũ chuyện không liên quan vẫn như thế mà vững vàng bước đi.

"A Lâm đúng thật là không ngoan." trên bụng Tiêu Hàm bị thụi một trỏ, đau đến gập cả người, bất quá trong lúc nguy cấp dù gì cũng túm được hai tay Minh Lâm, ngồi sau lưng đi đi trước một bước, dây cương thật dài tùy ý siết chặt giật lên hai cái, khiến nàng không kịp tránh thoát, cuối cùng bị cưỡng chế phải ôm thật chặt, trước hóa giải cơn đau bụng nói sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro