42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 42
''Bệ hạ, chủ tử không muốn ngài đi vào.'' Thừa Phong ôn thuận cúi đầu, cung kính ngăn ngoài xe nói.

Tiêu Hàm nhìn hắn một cái, cúi đầu xuống cũng không nhìn thấy được mặt nam nhân này, ''Sao lại không cho vào? Cả trẫm mà người cũng dám cản lá gan cũng không nhỏ.''

Tiêu Hàm cũng không để ý đến hắn, giơ tay đẩy hắn ra, đi vào trong xe.

Minh Lâm cũng vừa thay xiêm y xong, đang cài lại đau lưng. Nghe nàng đi vào, đầu cũng không ngẩng lên, chẳng qua trong giọng nói có chút cảm khái, ''Ta cũng biết, không ngăn được người.''

Tiêu Hàm cười, ''Biết còn uổng công vô ích.'' Ánh mắt nàng nhìn theo ngón tay nhỏ thon dài lướt qua, trong lòng không nhịn được muốn nắm lấy nó, nén lại xúc động, ''Nữ tử Minh gia, đều luôn có hoài bão.''

Tay Minh Lâm dừng lại, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn nàng.

''Minh Tuyết muốn nhập ngũ, muốn làm tướng quân giống như nàng, nàng có biết không?''


''Ngươi đã đồng ý nàng?'' Trong dự liệu Minh Lâm nóng lòng đứng lên, nút thắt trong tay cũng bị loạn thành một đoàn, nhìn thấy nút thắt vừa cột lại lỏng lẻo sắp bung ra, vô ý kéo một cái có thể bên trong cũng sẽ bị mở ra.

Tiêu Hàm nhìn liền nuốt nước miếng một cái, cố gắng trấn định nàng lắc lắc cái đầu của mình để tỉnh táo hơn, ''Sao có thể chứ, cũng biết nàng không cho, cũng không có đồng ý. Bất quá an bài cho nàng hai sư phó một văn một võ, đoán chừng có lẽ lúc này Vương Thuần và Hà Dương cũng đang nhức đầu vì nành đây, bộ dạng nhã nhặn, ngược lại không giống nàng, rất ranh ma quỷ quái.''

Minh Lâm thở phào nhẹ nhõm, giống như có được đồng tình, ''Một đám hài tử cũng không ầm ĩ bằng nàng, lưu khấu (ăn cướp, bắt cóc...) dám bắt nàng, quay đầu lại là nàng không chừng nàng còn có thể bứng hết cả ổ nhà người ta.''

''Vậy ngươi vẫn còn lo lắng cho nàng?'' Tiêu Hàm nhịn không được trêu ghẹo, ''Quay đầu lại lăn lộn cũng làm được đầu lĩnh lưu khấu ( đại ca đám cướp của ấy), cũng coi như tranh giành mặt mũi với nàng.''

Minh Lâm nghe xong ngẩng đầu liếc mặt nàng một cái, nghĩ thầm sao có thể nói những lời như vậy?

Tiêu Hàm ở bên trong không bao lâu lại bị binh sĩ đến gọi đi, Minh Lâm sững sốt hồi lâu mới thắt đai lưng lại hoàn chỉnh, lại gọi Thừa Phong vào xe. Chuyện đã chôn dấu trong lòng từ lâu, cũng nên đến lúc thực hiện.

Thừa Phong quỳ sát bên cạnh nghe nàng chỉ đạo, trên khuôn mặt thanh tú cũng đã sớm hiện đầy nét lo âu cùng bất an, "Chủ tử, ngài cần gì phải làm như vậy chứ? Thừa Phong biết cái này không đúng với lẽ thường, nhưng hiện tại bệ hạ đối với ngài hiện tại rất tốt, trong mắt ngài ấy cũng nhìn rất trong sạch, hâm mộ ghen tị còn không kịp, sao ngài lại liền cứ muốn đẩy ra ngoài chứ?"


"Ngươi là nam tử, tất nhiên cũng sẽ không hiểu được tâm tư của nữ tử trong vị trí này. Hiện giờ Lương quốc đã mất, Tiêu quốc lại lớn mạnh như vậy, một quốc gia như thế, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một nữ tử ở trong hậu cung của một đế vương tồn tại chứ? Vốn ngôi vị hoàng đế này cũng không phải làm tốt được, để kẻ khác nắm được cái đuôi, mất lòng dân, đó mới là ngày tốt đến đầu. Ta đây cũng vì muốn tính tốt cho nàng, có lẽ đã lâu nàng không nhìn thấy nam tử, hiểu lầm bản tâm mình. Ngươi nghe ta dạy rồi làm theo, nếu khiến nàng hồi tâm chuyển ý, ngươi chính là công thân Tiêu quốc."

Nói lải nhải một chút Thừa Phong cũng biết trong giọng nói của nàng có chút nặng nề, cũng thực là không nhịn được Minh Lâm.

"Chủ tử, thật ra thì trong lòng ngài cũng có bệ hạ đúng chứ?" Cuối cùng Thừa Phong cũng không nhịn được mà nói ra những lời này, "Nếu không, ngài cũng không vì mọi thứ mà lo nghĩ cho bệ hạ. Thật ra thì tâm ý của bệ hạ ngài đều hiểu, chỉ vì..." Hắn cũng không nói tiếp nói nữa, bởi vì trong này cũng đã hiểu.

Minh Lâm nhắm hai mắt lại, không có chối, thầm coi như là chấp nhận. Tâm ý của Tiêu Hàm, coi như là kẻ ngu cũng có thể biết, nếu như nàng giả vờ, Minh Lâm cũng không cần áy náy nghĩ đến nàng, hết lần này đến lần khác nàng quá thật, khiến cho người tiếp nhận có một loại thẹn cảm giác đang chịu đựng tội lỗi. Làm sao có thể yên tâm tiếp nhận Tiêu Hàm được, Minh Lâm cũng không thể tự thuyết phục mình được.

Màn đêm hạ xuống bao trùm xung quanh, khuôn mặt lung linh xinh đẹp của một nam tử có thể thấy được, gió đêm hơi lạnh, ngắm cảnh bên bờ hồ, một chiếc áo khoác được phủ lên bên ngoài đủ để khiến cho lòng người được ấm áp. Người kia có khí tức giống Minh Lâm, mê hoặc trong mắt nữ tử, nhu tình trút xuống, nhưng thoáng qua một cái rồi lại biến mất.

Vốn dĩ ban đêm luôn yên tĩnh, đột nhiên lại trở nên ồn ào. Minh Tuyết vẫn còn um sùm với Minh Lâm chuyện hai sư phó lúc ban ngày, Hà Dường kiến thức thông tuệ nhưng đầu óc lại ngây ngốc, vô lực chống đỡ bộ dạng của nàng, nói đến khiến Minh Lâm cũng không nhịn được mà muốn cười. Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của tiểu nha đầu này, ngoài xe lại vội vàng truyền đến tiếng khẩn cầu.

"Bệ hạ, bệ hạ, chủ tử cũng không phải là cố ý làm như vậy, chủ tử là vì lo lắng cho ngài..."

Lại nghe được một tiếng 'Chát' thanh thanh thúy thúy cắt đứt lời nói của nam tử, Tiêu Hàm nổi cơn giận dữ, túm lấy cổ hắn hỏi ngược lại, "Vì nghĩ cho trẫm, để cho đến câu dẫn trẫm, chình là vì nghĩ cho trẫm?!"

"Bệ hạ..." Nam tử bị bóp chặt khuôn mặt đỏ bừng, ngũ quan điềm đạm đáng yêu lại buộc nàng trở nên hung dữ, hai tay theo bản năng muốn gỡ tay Tiêu Hàm nhưng cũng không thấy hiệu quả. "Trong lòng chủ tử, có ngài..." Hắn cật lực nói, nhưng bởi vì cổ họng bị bóp, thanh âm cũng nhỏ đến đáng thương, trừ hắn đứng cạnh Tiêu Hàm ai cũng không thể nghe được.

Sắc mặt Tiêu Hàm ngưng lại một lát, bỗng dưng lại buông tay ra, nam tử kia như quả bóng xì hơi liền mềm mại ngã xuống nền đất. Nàng cũng không biết lời này là thật hay giả, nhưng bất kể là thật hay giả, đều phải do tự mình Minh Lâm nói mới tính! Bất quá thì tức giận cũng có chịu dịu xuống là thật.

Minh Lâm mới vừa thầm nghĩ không ổn, rèm cửa xe ngựa không khách khí được vén lên, Minh Tuyết sợ hãi núp vào bên người nàng, Minh Lâm lại không sợ hãi chút nào nhìn thằng vào mắt nàng.

Minh Tuyết bị Tiêu Hàm nhìn một cái dọa sợ không nói lên lời, rốt cuộc thì vẫn còn là hài tử, bình thường có thần kỳ đi nữa, lúc này vẫn phải sợ. Hiển nhiên Tiêu Hàm cũng không tưởng tượng nổi hình dáng của mình lúc này có bao nhiêu là dọa người, bất quá trong lòng đã bị tức giận lấp đầy, nàng cũng không để ý nhiều đến chuyện kia.

"Đưa nàng đến chỗ quân sư đi." Tiện tay liền an bài người đem Minh Tuyết đi, tiểu tử này lại khóc nháo, lấy dũng khí cũng không muốn để cho nàng khi dễ tỷ tỷ nhà mình, Tiêu Hàm bề ngoài cũng có ý làm như không để ý đến nàng, nhưng trong lòng cũng đã sớm mềm xuống.

"Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm gì, rốt cuộc muốn ta phải đối với nàng như thế nào thì nàng mới hài lòng? Để cho nam tử đến câu dẫn ta, chuyện thua thiệt này nàng cũng nghĩ ra được!"

Khuôn mặt Minh Lâm vẫn bình tĩnh, bất kể trong lòng vẫn có nhiều thấp thỏm, nhưng bề ngoài cũng giả vờ một chút cũng không qua loa, "Nếu ngươi đã biết hết, ta cũng không còn gì muốn nói."

"Ta hỏi nàng còn muốn ta làm gì?!" Tiêu Hàm cảm thấy mình sắp phát điên, nàng không ưa thái độ như vậy của Minh Lâm, làm giống như cùng với nàng không có một chút quan hệ nào vậy. Coi nàng là cái gì, tùy tiện lại đẩy ra ngoài? Tùy tiện cho một gã nam tử đến thay thế mình, cũng không thèm hỏi nàng có nguyện ý tiếp nhận hay là không. "Nàng có thể nắm chắc được ta sẽ tiếp nhận 'hảo ý' này của nàng sao?!" Nàng cắn răng hỏi.

"Ít nhất thì hắn cũng là nam tử, hắn so với ta, không, phải nói là bất kỳ một nam tử nào so với ta thì cũng sẽ thích hợp với ngươi hơn! Tiêu Hàm, làm phiền ngươi hãy lý trí mà làm việc một chút, ngươi cũng đã nhìn thấy giữa chúng ta là không thể nào!"

"Rốt cuộc nàng không muốn tiếp nhận ta, hay là thân phận của chúng ta, giới tính...?"

"Ta cũng không muốn tiếp nhận!" một hơi Minh Lâm liền cắt đứt.

"Ngươi!" Tiêu Hàm lần đầu bị nàng nói đến phát cáu nhưng lại không nói được, cứ như vậy chính mình hèn hạ, đến cả tôn nghiêm của thân phận cũng bỏ xuống, hướng nàng cúi đầu, cưng chiều nàng, để cho nàng, cái gì cũng đáp ứng nàng, quay đầu lại người ta cũng không cảm kích, cái gì cũng không hiếm. Cả ngày nàng còn trông đợi để nhìn khuôn mặt nàng vui vẻ. Nàng là hoàng đế, có lúc nào lại uất ức qua như vậy?

Có thể nàng còn chưa can tâm, muốn nhìn Minh Lâm vui vẻ, nàng chỉ không muốn bỏ qua người duy nhất đã khiến cho nàng phải động tâm này. Cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, âm thanh liền trở nên mềm mại, "A Lâm, thật ra thì trong lòng của nàng có ta đúng không, Thừa Phong nói trong lòng nàng vẫn có ta, ta tin hắn, nhưng ta muốn nghe chính miệng nàng nói."

"Ta..."

"Chỉ cần nàng nói, ta sẽ tin. Nàng muốn như thế nào ta cũng đáp ứng nàng, nếu như trong lòng nàng vẫn còn có gánh nặng, ta tình nguyện buông xuống giang sơn này cả ngôi vị hoàng đế kia, chúng ta sống cuộc sống của một người bình thường. Chỉ cần nàng mở miệng, ta cũng sẽ đáp ứng nàng, có được không?"

"..." Tiêu Hàm nhất định cứ phải ép nàng như vậy sao, ép đến nỗi nàng nói không ra lời, ép đến cả phân nửa cự tuyệt cũng không đành lòng nói ra khỏi miệng.

Trong lòng do dự trên miệng còn chưa quyết định, ngoài xe lại vang lên tiếng bước chân, "Bệ hạ, tù binh La Tiếu âm mưu tự vẫn, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh, phải xử trí như thế nào đây, xin bệ hạ chỉ thị." Vốn dĩ chỉ là một tù binh cũng không cần phải làm như vậy, chết thì cứ chết, nhưng mà hiển nhiên thân phận của La Tiếu cũng có chút đặc thù, nếu như tùy tiện chết, quay đầu sợ còn phải bị Tiêu Hàm trách tội.

Tiên Hàm vốn đang chờ câu trả lời của Minh Lâm, như vậy lại bị đánh mất, trong lòng phiền loạn, nhìn sắc mặt Minh Lâm trong nháy mắt thay đổi, đột nhiên khẩn trương nắm lấy cánh tay nàng, "Cứu nàng, cầu ngươi cứu nàng."

Trên đầu giống như là bị dội một gáo nước lạnh, nhưng mà lửa giận chẳng những không dập được, nháy mắt lại càng tăng thêm, nàng gắt gao nhìn chằm chằm nàng ta lại vì một nữ nhân khác tình nguyện đến cầu xin mình, trong lòng đau mãnh liệt, các ngón tay siết chặt khớp xương cũng kêu vang dội răng crắc, vẫn chậm rãi không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, Tiêu Hàm mới cắn răng nói ra mấy chữ, với người bên ngoài xe: "Quản sống chết của nàng làm chi, chết thì chết đi!"

"Không, không... cứu nàng, chỉ cần ngươi cứu nàng, ta đáp ứng ngươi."

"Vì một ả đàn bà khác đi cầu ta, kết quả thì ngươi còn muốn lừa gạt ta bao nhiêu lần nữa? Họ La kia trong lòng ngươi nặng như vậy, nếu ả muốn chết, ngươi cần gì phải ngăn lại?"

Minh Lâm liều mạng lắc đầu, là tỷ muội vào sinh ra tử bao nhiêu năm, như thế nào có thể trở mắt nhìn nàng chết, cho dù như thế nào Minh Lâm cũng không làm được. "Ta cũng không đẩy ngươi ra nữa, ta thề, màng với ta cũng chỉ là tỷ muội, ta không thể nhìn nàng chết. Cầu ngươi, mau cứu nàng."

Cảm giác ghen tị là như vậy, bất kể Minh Lâm có giải thích như thế nào thì trong lòng Tiêu Hàm cũng không cách nào quên được. Nàng hận trong ánh mắt Minh Lâm không thể chỉ có được một mình nàng, thậm chí nhìn thấy mỗi ngày cũng chỉ một mình nàng, ngay cả Minh Tuyết cũng không được!

Tức giận Minh Lâm đẩy ra, nàng không nói một từ, xoay người đi ra xe ngựa, cảm nhận trong khí tức gần như là tuyệt vọng, nàng lại không kiềm chế được mà lại mềm lòng, "Cho Lý thái y qua đó." Cuối cùng nàng vẫn phải thỏa hiệp, âm thanh không lớn, nhưng dù gì cũng để Minh Lâm nghe được. Sau đó cũng không ngừng chạy đi, nàng cũng không muốn nhìn thấy biểu tình vui vẻ của Minh Lâm khi nhìn thấy La Tiếu được cứu, nắm chặt tay thành đấm, liền đi ra ngoài.

Minh Lâm nhìn nàng đi xa, cả người vô lực liền xụi lơ trên sàn, cho đến khi Thừa Phong đi vào đem nàng đỡ dậy. "Chủ tử, ngài nên nghe ta, bệ hạ rất tốt với ngài đều là thật lòng, nếu không..." Hắn không dám nói tiếp, từ xưa đến nay, có mấy ai dám đắc tội với đến vương thành như vậy, còn có thể sống khỏe mạnh được?

Minh Lâm mặc cho hắn nói, trong lòng cũng rất hỗn loạn, lần này thật là không còn đường lui. Ngay cả đánh cuộc cũng dùng đến, rốt cuộc Tiêu Hàm vẫn dồn nàng đến mức này.

"Ta muốn đi gặp La Tiếu một chút." Nàng muốn nói tốt với nàng một chút, cho dù là không có kết quả, cho dù nàng vẫn quyết tâm không muốn hàng phục, ít nhất cũng không cần phải muốn chết như vậy nữa. Tìm được cơ hội, để Tiêu Hàm cho nàng được rời đi. Dù sao thì mình cũng không trốn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro