46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 46
Tiêu kỳ * (cờ Tiêu quốc) đại quân cũng đã đến kinh thành, trùng trùng điệp điệp, cả nước đều biết. Khắp thành trăm họ chen lấn đến dự lễ mà qùy lạy, qùy sát mà cung nghênh, hai bên đường đi chen lấn đến nỗi nước chảy cũng không lọt, trên đường chính rộng rãi, để đại quân đi qua, nhất là lúc Tiêu Hàm ngồi trên ngựa cao đi qua, âm thanh vạn tuế thay nhau vang lên, lòng dân cùng nhau hướng lên, liếc qua là thấy ngay.

Tiêu Hàm mặt đầy gió xuân, tuy là từ trên cao nhìn xuống, nhưng lại khiến người không cảm thấy xa xôi. Ánh mắt để lộ ra hình thái đế vương ngang tàng, nhưng bên trong lại hiển lộ lòng yêu dân như con. Đã lâu nàng chưa trở về, Vương thành vẫn giống như lúc nàng rời đi cát lợi và yên bình, ngược lại hẳn là phải cạm tạ thật tốt nữ nhân kia.

Minh Lâm ngồi trong xe ngựa, trong tai nghe được tiếng huyên náo bên ngoài, trong lòng cũng không biết có nên vì Tiêu Hàm mà cai hứng hay không, nàng đã là một tội nhân phản quốc cho dù có ngồi đây, đế vương địch quốc lại được lòng dân ủng hộ, thì nàng cũng cảm thấy yên tâm mà vui vẻ.

Trong lòng Minh Tuyết rất muốn đi ngoài chơi, nhưng cũng không dám vén hết cả tấm rèm lên, chẳng qua chỉ là mượn kẽ hở đằng trước nhìn ra bên ngoài, kinh thành xa hoa cho dù chỉ là một góc băng sơn, cũng khiến cho tâm trí nàng thêm mong đợi, cúi xuống là đủ thứ hương thơm đồ ăn vặt xộc vào trong mũi, y phục tơ lụa và trang sức đến từ các quốc gia khác, nhìn thấy nàng cũng không nhịn được liền lau đi nước miếng trên khóe miệng, hận không thể lập tức để cho Minh Lâm bồi nàng xuống dưới đi bộ một vòng.

Nhưng mà thật là không được.

Thân thể Minh Lâm qua thời gian được chữa trị điều dưỡng thì cũng đã khởi sắc lên rất nhiều, vết thương trên đầu cũng đã khôi phục hoàn toàn, vốn là có thể cỡi ngựa đi theo quân đoàn. Nhưng khi vào hoàng thành, nàng nên lấy thân phận gì cùng Tiêu Hàm sóng vai ngang hàng, dính lấy thánh trạch chứ? Mơ hồ cũng có thể đoán được dân chúng đang hướng về xe ngựa mà suy đoán, thật ra thì người ngồi trong này tôn quý như thế nào. Thật ra thì có chỗ nào tôn quý đâu, nàng cũng chỉ là một tù binh, chỉ là vì Tiêu Hàm, chọn một lần thì đã không thể quay đầu lại. Nhìn bề ngoài vinh hoa phú quý không cần lo, nhưng trong lòng nàng cũng không dám chắc chắn.

"Tỷ tỷ, kinh thành này giống như ta đã từng nghĩ, thật là đẹp. Khi nào đó chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi có được không?"


Trong đầu Minh Lâm rối rắm, nhưng càng nhìn tới khuôn mặt nhỏ cười đến tâm hoa nộ phóng, lại không đành lòng hủy đi sự hưng phấn của nàng, "Không Tiêu Hàm đã sớm đáp ứng ngươi rồi còn gì, chờ đến khi vào ở phủ của Hà quân sư, ở bên ngoài cung, ngươi muốn đi chơi khi nào thì sẽ được đi khi đó."

"Vậy còn tỷ tỷ thì sao? Ngươi không ở chung với ta sao?"

Minh Lâm buông xuống tiếng thở dài, đưa tay xoa đầu nàng, "Sợ là không thể."

"Là bởi vì nữ hoàng không cho tỷ tỷ đi sao?" Minh Tuyết mím môi một cái, vẫn còn nghĩ tới gì đó, "Nếu vậy, nữ hoàng tỷ tỷ cũng thích tỷ tỷ, khẳng định là không thể xa tỷ tỷ được."

"..."

"Ừ... nếu là ta thích một người, ta khẳng định mỗi ngày đều muốn cùng nàng chung một chỗ, đi từ trong cung ra tới ngoài cung cũng xa như vậy, không có phương tiện." Nàng vừa nói vừa lắc đầu một cái, đại khái cảm thấy mình phân tích rất có đạo lý.

Minh Lâm nhìn cái miệng nhỏ nhắn của nàng khép mở nhưng mình cũng không kịp tiếp lời của nàng, nàng còn có thể nói gì đây? Minh Tuyết đúng là một tên đại tiểu quỷ, đại khái thì cái gì cũng biết. Không đúng so với nàng thì còn biết nhiều hơn một chút.

"Tỷ tỷ, nữ hoàng tỷ tỷ là người tốt, đối với ngươi tốt như vậy, cũng đối với ta rất tốt. Ta thích nàng, tỷ tỷ có thích không?"

Minh Lâm ngước mắt nhìn nàng, thật sự cũng không biết nên trả lời như thế nào, luôn có một cảm giác sẽ dạy sai một tiểu hài tử.

Bất quá Minh Lâm không nói, Minh Tuyết cũng không vội, tự mình lại nói tiếp, "Tỷ tỷ khẳng định là cũng vui vẻ chứ? Tỷ, ta nghe nói phía sau hoàng đế có rất nhiều nam nhân tranh dành ân sủng, tranh sáng tranh tối nói chung rất đáng sợ. Nữ hoàng tỷ tỷ nếu thích ngươi, vậy ngươi cũng không thể cho qua được, có nữ hoàng tỷ tỷ làm chỗ dựa, thì sẽ không còn ai dám khi dễ chúng ta."

Minh Lâm không khỏi bật cười, đưa tay gõ lên đầu nàng một cái, thật là không biết được trong đó chứa cái thứ gì, "Ngược lại ngươi lại nghĩ thoáng thật, vậy không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Kỳ quái cái gì?"

"Ta và Tiêu Hàm đều là nữ tử, hậu cũng kia là để cho ta ở? Huống chi, kia giống như là một ngục giam..." Vừa nói tới thì lại thấy thương cảm, vội vàng ngừng lại, không muốn để băn khoăn của mình ảnh hưởng đến Minh Tuyết.

Nhưng  mà Minh Tuyết lại lắc đầu một cái, "Có một người đối tốt với ngươi không phải như vậy là được rồi sao, vì sao cứ nhất định phải để ý đến là nam hay nữ làm gì, nếu như là có một nữ tử đối với ta tốt như vậy, cho dù ta không thú phu * (lấy chồng) cũng rất đáng giá." Đại khái là trong cương còn mang chút yếu ớt, trên khuôn mặt non nớt của Minh Tuyết căn bản không thể tìm được khí chất của một nữ tử, nhu nhu nhược nhược còn có khi còn là một nam nhân thật mà gả ra ngoài. Nàng nói xong rồi lại đột nhiên ngẩng đầu lên, "Đúng rồi, ngươi hỏi thử nữ hoàng còn thiếu người không, nếu không thì cũng đem ta vào cung chứ?"

Trên mặt Minh Lâm đầy hắc tuyến liếc nàng một cái, thật là chuyện gì cũng nghĩ được, nàng không muốn đi vào trong, vậy mà Minh Tuyết vẫn còn mong đợi được tiến cung, nàng vẫn còn là muội muội mình, thật sự là không có chút tiền đồ nào!

Thật ra thì cũng chỉ là đùa giỡn, muốn kích Minh Lâm một chút. Tính tình của nàng như vậy thì làm sao có thể ở trong cung này được chứ, không phải như vậy sẽ sợ phải chết ngộp bên trong hay sao?

Một đường lắc lư dập dềnh, cuối cùng cũng đến cửa cung, âm thanh dân chúng huyên náo cũng đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng ở phía xa đằng sau vẫn còn một mảng động nghịt nhìn tới.

Bỗng nhiên bên ngoài xe có âm thanh hùng hồn mạnh mẽ vang dội đồng nhất 'Vạn tuế vạn vạn tuế' khiến Minh Lâm còn đang thất thần phải sợ hết hồn. Lén nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy lính cấm vệ trên hoàng thành mặc khôi giáp xếp hàng chỉnh tề, lúc này đang quỳ một chân trên đất, cung kính hành lễ. Hai bên là văn võ bá quan hướng tới mà quỳ xuống, mà đứng ở trung gian đằng trước là một nữ tử rực rỡ chỉ hơi cúi đầu chắp tay, "Cung nghênh hoàng tỷ trở về cung." Giọng thong thả, đúng mực, tức thời khi chất như một cao nhân.

Nghe ngữ khí dường như là muội muội Tiêu Hàm, nhìn thật kỹ, dùng mạo quả thật có bảy tám phần tương tự Tiêu Hàm.

"Miễn lễ." Tiêu Hàm cũng khách khí giơ tay hướng nàng tỏ ý, rồi sau đó khuôn mặt hướng về bốn phía, "Chúng ái khanh bình thân."

Đột nhiên trong lòng Minh Lâm ngưng đập một cái, nàng ngồi bên trong nhìn ra khe hở của tấm rèm lập tức nhìn thấy được, lập tức nhìn thấy được bóng người khí vũ hiên ngang trên vạn người, vô hình lộ vẻ xúc động. Trong lúc nhất thời liền cảm thấy cái con người cả ngày luôn vây quanh người nàng, không để ý dáng vẻ, phí tâm lấy lòng nàng Tiêu Hàm đã không còn ở đây, đột nhiên xa xôi trỗi dậy. Lúc này mới cảm thấy được thời gian dọc đường thoáng qua rồi biến mất, muốn làm lại cũng không được nữa.

Suy nghĩ của nàng cũng xa vời hơn, nếu như có một ngày, trong lòng người nọ không còn mình nữa, chán ghét, mệt mỏi, nàng sẽ phải làm như thế nào đây. Là một nước lạ tha hương, nàng cùng Minh Tuyết có thể tiếp mà đi đến hay sao? Suy nghĩ một chút liền thấy lòng không khỏi thê lương.

Nguyên lại ỷ vào đặt cược tất cả, chẳng qua cũng chỉ là trong lòng Tiêu Hàm có nàng thích nàng thôi.

Tiêu Hàm rời cung, Vinh Thân Vương, cũng chính là muội muội cùng cha cùng mẹ của Tiêu Hàm, Tiêu Trì đảm nhiệm chức Nhiếp Chính Vương, thay mặt trông coi triều chính. Hôm nay Tiêu Hàm trở lại, thì tất cả mọi thứ cũng khôi phục lại như thường.

Nói đến Tiêu Trì này, vốn cũng là một người có đầu óc tài hoa có năng lực làm đế vương, nhưng cuối cùng tiên hoàng cũng vẫn chỉ lựa chọn Tiêu Hàm lớn tuổi hơn lên ngôi. Cho nên, quan hệ giữa hai tỷ muội khiến người thường cũng không thể biết được, nói các nàng tốt, dường như cũng không giống như vậy, nói các nàng không tốt, nhưng Tiêu Hàm lại dám đem cả triều đình giao vào trong tay nàng, hết lần này đến lần khác còn giúp nàng xử lý gọn gàng ngăn nắp, cuối cùng còn trả lại đầy đủ.

Minh Lâm đã từng có thời điểm cho tình báo đi thăm dò Tiêu quốc, đại khái cũng hiểu được chút chuyện trong hoàng cung, Tiêu Trì là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, bất quá một con mắt, nàng liền cảm giác người không đơn giản.

Với thân phận của Minh Lâm thì cũng không cần phải lên đài, Tiêu Hàm cho người tạm thời an bài cho nàng và Minh Tuyết một nơi ở trong tẩm cung, đợi chuyện bên ngoài xong xuôi, Hà Dương lại sai người dẫn Minh Tuyết đi không lâu, thì Tiêu Hàm mới hời hợt bước chân đi tới, đến tìm nàng.

Qủa nhiên trở về cung, muôn người tung hô, phải đổi bộ dạng, trong lòng Minh Lâm oán thầm, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói ra. Nàng ngồi bên cạnh bàn, nhìn Tiêu Hàm đến gần, đột nhiên hậu tri hậu giác mới biết phải đứng dậy, lại nghĩ có cần phải hạ người hành lễ gì đó hay không, cũng là đang khẩn trương, cũng không biết phải nói gì.

"Sao lại hoảng hốt như vậy, ngược lại không giống với nàng."

Minh Lâm cũng cảm thấy chính mình cũng không giống với mình, có lẽ nàng chưa từng trải qua chuyện này, nên không biết làm như thế nào. Suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng thử dò xét một tí, "Người đều đi rồi sao?"

"Đều đi rồi." Tiêu Hàm cười nói, lại đưa ngón tay chỉ ra ngoài, "Xem cũng đã hết một ngày rồi, nếu còn chưa kết thúc, chẳng lẽ còn phải lưu lại các nàng qua đêm trong cung sao?''

Lúc này Minh Lâm mới phát hiện sắc trời bên ngoài cũng đã tờ mờ tối, chính mình suy nghĩ lung tung hồi lâu mà cũng không biết được. Cũng không thể trách được Minh Tuyết đã sớm cảm thấy nhàn chán đứng ngồi không yên, vừa thấy có người đến dẫn nàng ra ngoài chơi, vui vẻ như ở trên trời, ngay cả người tỷ tỷ ruột này cũng chỉ biết tạm biệt qua loa lấy lệ, quả thật làm nàng rất thất vọng.

''Ta cho Hà Dương phái người đưa Minh Tuyết đi, nàng có giận ta không?''

Minh Lâm nhìn lắc đầu một cái, cười khổ, "Nàng chỉ mong được đi ra ngoài chơi, ta làm tỷ tỷ thật thất bại, không chiếm được vui vẻ của nàng." Dừng một chút bỗng nhiên nàng lại nói tiếp, "Hình như nàng càng thích ngươi hơn, còn hỏi trong cung ngươi có thiếu người hay không?"

Nhất thời Tiêu Hàm cảm thấy vui vẻ,"Nàng nói thế nào?"

"... Ta không để ý đến nàng."

Tiêu Hàm nhất thời cười to, "Hình như ta nghe được mùi dấm chua nồng nặc đâu đây? Sợ là A Lâm không bỏ được ta rồi đúng không?"

"..." Minh Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng nhún vai một cái, bộ dạng theo như dáng vẻ ngươi nói là thế nào.

Tiêu Hàm cũng không có cười nàng nữa, có một số việc nên để trong lòng, cũng không cần nhất thiết phải bức ra. Nàng quay đầu, ánh mắt quét qua tẩm cung còn không thể nghỉ ngơi thêm được nữa, đi đến hai bước, coi như hài lòng, "Để ta cho người mới đến dọn sạch lại chỗ này, mang vào thêm vài thứ nữa. Nàng thích hoa sao, ta sẽ cho người đem bày ở sân sau, đảm bảo nàng xem sẽ thấy vui vẻ. Sau này, chỗ này sẽ cho nàng ở."

Minh Lâm không nói, trong lòng chỉ cảm thấy số phận mình giống như những nam tử trong hậu cung kia đang đến gần. Cho dù là nàng đã thừa nhận mình thích Tiêu Hàm, cho dù cung điện này có lớn và xa hoa hơn nữa, có thể chỉ sống trong nhung lụa cũng không phải là điều mà nàng hoàn toàn mong muốn.

Một chút nàng cũng không muốn.

"Không thích sao?"

Minh Lâm suy nghĩ một chút, đánh bạo gật đầu một cái. Kỳ quái là Tiêu Hàm cũng không hề tức giận, chỉ qua cũng cười nhạt hai tiếng, nâng mặt ánh mắt nhìn thẳng nàng, "Ta dĩ nhiên là biết nàng đang suy nghĩ cái gì?" Nàng nói xong liền đứng dậy, vỗ tay một cái, lập tức có một nữ nhân mặc y phục cung nữ hai tay dâng đồ đi vào, để lên bàn rồi mới lui ra ngoài. "Nhìn xem một chút là cái gì?"

Minh Lâm không hiểu, nhìn theo ánh mắt của nàng tỏ ý nhìn đến bên cạnh bàn, đưa tay vén lên tấm vải che bên trên, mới nhìn thấy là một y phục được xếp gọn gàng, cùng với sa mạo* (mũ ô sa) đội đầu màu đen.

"Đây là...?" Đây không giống những bộ y phục bình thường, Minh Lâm nhìn một cái cũng có thể nhận ra, đây chính là y phục của thị vệ trong cung, nhưng lại có chút không giống như y phục thị vệ cho lắm, nhìn qua có vẻ đẹp đẽ hơn một chút.

"Ngự tiền thống lĩnh thị vệ bởi vì lập công mà hy sinh trong nhiệm vụ, mặc dù trong lòng ta cũng rất tiếc, nhưng dù gì cũng muốn an bài cho nàng một chỗ."

"Ngự tiền thống lĩnh... thị vệ?" Minh Lâm trợn to hai mắt, có chút không dám tin là thật, đây chính là chức tam phẩm trở lên. "Ngươi, đùa gì thế?"

"Chỗ nào là ta nói đùa, ta nghiêm túc." Tiêu Hàm nghiêm, cả bộ dạng cũng rất nghiêm nghị. "Tuy không thể cầm binh đánh giặc, nhưng cũng đủ để cho nàng phát huy, chẳng lẽ nàng còn chê?"

Làm sao nàng có thể chê chứ, chỉ là có chút ngạc nhiên mừng rỡ mà nhìn sang. Trước kia mặc dù là tướng quân, nhưng thực sự thì nàng lên chức cũng không được lâu, cũng chỉ là một chức quan ngũ phẩm, nhưng Tiêu Hàm lại là người đầu tiên ban cho nàng một chức quan tam phẩm, có phải là tin tưởng nàng quá hay không?

"Ta, ta không phải, ta..." Nàng lắp ba lắp bắp, cũng không biết mình muốn nói cái gì, hồi lâu mới chợt lắc đầu một cái, "Ta sợ là sẽ không khiến cho mọi người phục được, dù sao..."

"Nếu như nàng đã lựa chọn con đường này, thì cũng đã thành người của Tiêu Hàm ta, chính là người Tiêu quốc, không ai dám nói gì nàng, cũng không ai không dám phục nàng. Nếu ai dám không phục, nàng có thể tùy lệnh xử trí người đó, quyền nàng nắm trong tay, sợ cái gì?"

"..." Lời kia nói như vậy?

"Còn có hàng binh Lương quốc của nàng, nguyện ý hàng phục ta đều sẽ lưu lại, chiêu đãi làm tân bình, không muốn thì sẽ thả bọn họ ra. Lưu lại người cũng có thể hiểu nàng, nàng cũng đừng suy nghĩ gì nhiều. Những người trong cung đó, chờ nàng có chút thành tích, tự nhiên sẽ chặn miệng được bọn họ."

Minh Lâm cũng đã bị nàng thuyết có chút tin tưởng, dù sao thì chuyện cũng đã như vậy rồi, mà cái chỗ ngồi ngự tiền thống lĩnh thị vệ này quả thực cũng rất hấp dẫn người, cũng sẽ không khiến cho lòng nàng có yên tâm.

Tiêu Hàm vừa cười một tiếng, "Hơn nữa, trong lúc bận rộn không thể nhìn thấy nàng, có một số việc phải làm, ngược lại nàng cũng không đến nỗi phải nhàm chán."

Minh Lâm bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, nghĩ tới một chuyện khác, "Nếu như một ngày đó trong lòng người không còn có ta nữa, ta có thể còn yên tâm mà làm đúng chức vụ của mình không, không cần phải sợ hãi người..."

Nàng nói được một nửa, càng về sau thì sắc mặt Tiêu Hàm cũng lạnh xuống, lại thấy đau lòng liền đem đầu nàng ôm vào trong ngực, cạ cạ cái đầu, muốn cho nàng được yên lòng. "Làm sao sẽ có ngày đó chứ, nàng đừng nghĩ ta xấu đến như vậy. Cho dù trong hậu cung này không có một nam nhân nào, cũng sẽ không xem nàng giống như là họ. Yêu nàng trăm năm ngàn năm ta không dám nói, cũng nàng hài lòng trải qua vài năm sinh sống ngắn ngủi, sao mà ta có thể không giữ vững cho được? Sao có thể làm kẻ có mới nới cũ như vậy được?"

"Nhưng mà bên cạnh hoàng đế luôn có cám dỗ vô số, có mới nới cũ cũng..." Nàng chôn người bên trong ngực Tiêu Hàm, trong miệng nói lầm bầm.

Tiêu Hàm cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể đem nàng ôm thêm chặt hơn, "Được, được, được, vậy ta đáp ứng nàng, đổi người xong ta sẽ hạ thánh dụ cho nàng, bất kể chuyện gì xảy ra, chỉ cần Tiêu Hàm ta vẫn còn ở đây, thì vĩnh viễn cũng sẽ không bạc đãi nàng."

Lần này thì thật sự ổn định hơn một chút, bất kể là thánh dụ có đến hay không, trong lòng Minh Lâm cũng đã yên tâm hơn rất nhiều, Hai người ôm nhau một hồi, cuối cùng mới chịu buông ra nhưng lại có chút luyến tiếc không muốn thôi.

"Vậy nếu ta là thị vệ, có phải sẽ đến vệ doanh ở không?"

"Dĩ nhiên là không phải." Tiêu Hàm một câu liền bác bỏ, "Chỗ đó điều kiện cũng không tốt, ta sợ nàng không thoải mái, huống chi cùng với một đám nữ tử thô kệch ở chung một chỗ, ta không yên tâm về nàng." Nhìn Minh Lâm trắng nõn như vậy, há chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao, ban ngày thì tốt rồi, nhưng ban đêm nhất định là không an toàn.

"Có cái gì không yên tâm?"

"Túm lại là không cho phép đi." Tiêu Hàm lần nữa khẳng định, "Văn thư qua vài ngày vẫn chưa có xong, nàng hãy ngoan ngoãn ở chỗ này. Mặc dù nàng là thống lĩnh thị vệ, bất quá cũng là ngự tiền thiếp thân thị vệ của ta. Ban ngày tuần tra giữ cửa thôi, còn buổi tối thì phải canh giữ bên người bảo vệ ta."

"..." Cái ý đồ này cũng thật rõ ràng quá, ngược lại Tiêu Hàm còn cố ý chiếm cứ lấy lý hùng hồn lẽ phải mà nói.

"Mặc dù chỗ này trong cung có hơi khác một chút, nhưng lại yên tĩnh, người đi đi lại lại không nhiều, cách điện của ta cũng không có xa, qua lại cũng thuận lợi cho nàng, chẳng phải là lưỡng toàn rồi còn gì, còn muốn đẩy kéo cái gì? Nói tới sau này, khi Minh Tuyết vào cung tìm nàng, làm sao có thể cùng với nàng và những thị vệ kia vào trong trại chứ?"

Vừa nghe nàng nói như vậy, dường như là không thể được. Mơ mơ hồ hồ mọi thứ đều đầu nghĩ đến đều bị Tiêu Hàm nói hết, cái miệng Minh Lâm cũng không có lanh đến như vậy, căn bản cũng không thể tìm ra được từ nào để phản bác. Chính xác thì là thua thảm hại.

"Bất quá tối nay chỗ này xem ra cũng không thể ở được." Tiêu Hàm hếch mày lại nói, "Bây giờ ta phải vào cung trước." Cho dù trong tẩm cung không có hoàng đế thì cung tỳ mỗi ngày cũng đều phải quét dọn mỗi ngày, không thể thiếu được sinh khí con người.

"... A?"

"A cái gì? Không nhìn thấy chỗ này đã lâu không người dùng đã ẩm mốc hết rồi sao, chờ người đến lau dọn sạch sẽ rồi vào ở trong này cũng không muộn, ta sẽ an bài cho nàng thêm vài tiểu cung nữ, một mình Thừa Phong nàng cũng không đủ mà dùng.:

"Không, không cần."

"Cái gì không cần?"

"Vậy ta ở thì được rồi..."

Tiêu Hàm không nhịn được muốn cười nàng, "Làm gì phải lo lắng như vậy chứ, cứ giống như ta sẽ ăn nàng mất vậy."

Cũng không phải sao? Các nàng bây giờ mới vừa vào cung, không biết Tiêu Hàm có thể kiềm chế được bao lâu, nếu muốn cái gì, nàng có muốn cũng không kịp mà chuẩn bị.

"Được rồi, ta phải đến Ngự Thư Phòng, còn nhiều tấu chương được phê duyệt, có lẽ là sẽ hơi lâu." Tiều Trì tuy là một người giỏi giang, nhưng cái gì cũng không thể cứ đem qua cho nàng xử lý được, "Nàng sẽ ngủ lại trong cung của ta, không ai biết, cũng sẽ không có ai nói gì."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro