49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 49

Nàng cũng không dám tin tưởng mấy lời nịnh nọt từ cái miệng vô lại của Tiêu Hàm được chút gì, khuôn mặt ghẹn đỏ giơ tay đẩy người bên trên ra, từ trên mặt đất lạnh ngắt đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, quay đầu lại mới phát hiện Tiêu Hàm vẫn còn đang ngồi dưới đất mở to mắt nhìn nàng chằm chằm, thấy Minh Lâm nhìn đến mình, mới đưa tay ra tỏ ý muốn nàng kéo mình dậy.

Minh Lâm không khách khí đánh vào tay nàng, tiếng đánh tay vang lên thanh thúy khiến Tiêu Hàm trầm xuống, bất quá sau đó lại giơ lên lần nữa, lông mày nhấc nhấc hướng Minh Lâm ngoắc tay, tràn ngập ý ngươi không thương ta, thì ta không chịu dậy.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đối lập hồi lâu, cuối cùng Minh Lâm cũng hết cách , giơ vũ khí đầu hàng, thầm nghĩ cũng không thể để cho nàng cứ như vậy mà ngồi dưới đó, không ra thể thống gì như vậy được!

Tiêu Hàm hài lòng, phủi lên nếp nhăn long bào vài cái, "Hôm nay, nàng ta ngăn nàng lại nói cái gì?"

"Nào có nói gì, tóm lại cũng không quá hai câu, ngươi chớ có tóm lại hết không tha."


"Nhưng mà nàng lại cười với nàng ta." ngón tay Tiêu Hàm lại gãi ngứa đúng vấn đề vừa xảy ra.

"..." Minh Lâm mở miệng không nói, biết rõ nàng ăn dấm chua cả hũ, nhưng lại tiếp tục giả vờ như không biết, "Vậy thì sao?"

"Vậy thì sao?" Tiêu Hàm hừ nhẹ một tiếng, "Nàng đối với ta cười được mấy lần, mà vừa mới gặp nàng ta đã cười liền, ta không biết, nàng đền đi!"

Nàng lại bá đạo thất thường hệt như một hài luôn được nuông chiều, chọc cho Minh Lâm buồn cười một trận, "Muốn đền như thế nào?"

"Cười với nàng ta như thế nào, thì phải cười lại với ta một cái như vậy, không hai cái, không không..."

"...'' Minh Lâm cũng không hề quay mặt đi, mà nụ cười trên môi cũng không kịp thu lại.

Tiêu Hàm ngừng nói, vội vàng như là vừa mới phát hiện ra một vùng đất mới vậy, "Đúng đúng đúng, chính là như vậy, so với nụ cười trước đó thì nụ cười này càng đẹp mắt hơn."

Còn không phải sao, đối với Tiêu Trì cũng chỉ cười cho có lệ, nhưng âm thanh lúc này lại xuất ra từ trong tâm. Bất quá thì bị Tiêu Hàm vạch trần như vậy, quả thực khiến cho người ta không nén giận được, nhất thời Minh Lâm ho nhẹ hai tiếng, thu lại nụ cười.

Đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng động nhỏ, cũng càng lúc càng gần hơn, "Qúy Quân, bệ hạ thật sự đã đi ngủ rồi, không muốn để người khác quấy rầy." Là âm thanh của Nam Nguyệt.

Nụ cười trước đó của Tiêu Hàm cũng không còn nữa, nhíu mày một cái, "Hắn đến làm gì?"

Cũng không phải đã tới rồi sao? Mà Hoàng Qúy Quân này thật ra cũng là một người đáng thương, vừa vào cửa cung, thì cả đời cũng không được thê sủng ái, có năng lực gì mà ở lại được? Sợ là không có buổi yến tiệc hôm nay, Tiêu Hàm quay về cũng không đến nhìn hắn một cái.


"Bệ hạ trong người nếu khó chịu, vì sao lại không gọi thái y? Các ngươi bên ngoài ngăn cản lại không cho Bổn cung đi vào là có ý gì?"

"Thật sự là bệ hạ có chỉ..."

"Giờ này bên ngoài còn ồn ào cái gì đó?" Cách bên trong một cánh cửa, giọng nói Tiêu Hàm trầm thấp từ bên trong tẩm cung truyền tới, tuy không rõ ràng cho lắm, nhưng cũng đủ khiến cho cả đám ngoài cửa phải khiếp đảm.

Ngay sau đó là âm thanh đồng loạt quỳ xuống, "Bệ hạ." âm thanh lạnh lùng trong trẻo của Tô Nghiêu phá lệ dễ nghe trong đêm tối.

"Tất cả mọi người đã giải tán? Qúy Quân không quay về, còn đến đây làm gì?"

"Thần thiếp chẳng qua là lo lắng cho long thể của bệ hạ, trong lòng không an tâm..."

"Có gì mà không an tâm, trẫm vẫn khỏe, chỉ có chút buồn ngủ. Đêm lạnh, Qúy Quân không có chuyện gì thì sớm đi quỳ an đi."

"..." vài ba lời bị Tiêu Hàm đuổi, trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nghiêu không khỏi xuất hiện vài khoản không cam lòng, bất quá chỉ là ngắn ngủi, sau đó hắn lại cúi đầu, "Nếu bệ hạ không việc gì, vậy thần thiếp xin được cáo lui trước."

Vốn không định để ý đến Nam Nguyệt ngăn cản mình xông vào, dùng danh nghĩa quan tâm long thể, lại có thân phận như vậy, cho dù Tiêu Hàm sinh khí, cũng không thể trách tội hắn. Có thể biểu hiện nhẹ xuống như vậy, ngược lại năng lực cũng không tầm thường.

Tô Nghiêu đứng dậy, cuối củng cũng không quên nhìn vào bên trong cánh cửa kia một lần nữa, nhưng mơ hồ cái gì cũng không thể nhìn rõ được. Cho đến khi đi cạnh Nam Nguyệt một đoạn xa, thì mới mở miệng hỏi: "Cái đó, thị vệ đi theo bệ hạ phải không?"

Nam Nguyệt nghe qua cũng biết rõ hắn đang hỏi Minh Lâm, khuôn mặt đang khó chịu lại trở thành bình thường đột nhiên lại vui vẻ cười ha ha, "Như lời bệ hạ nói với Qúy Quân, bệ hạ cần phải nghỉ ngơi, xin cho thần được có lui trước."

Tô Nghiêu nửa tin nửa ngờ, ''Ngươi biết lai lịch người nọ sao?" Tô Nghiêu thân ở trong thâm cung, mặc dù chỉ là chút tin tức nhỏ, nhưng dần dần truyền đến tai hắn, thì đã là một phiên bản thêm thắt rất nhiều, không biết cái nào thật hơn. Cũng đoán được Nam Nguyệt là thiếp thân đi theo hầu hạ Tiêu Hàm mỗi ngày, nhất định là có thể biết được chút chuyện thật tình.

Nhưng mà Nam Nguyệt cũng không phải là kẻ ngốc, đối với Qúy Quân này không thể đắc tội, đối với bệ hạ lại càng không thể mang tội, cân nhắc một hồi, khuôn mặt vui vẻ cũng không thể bỏ, "Thật ra thì chuyện lão nô biết được cũng không nhiều, chỉ biết là người này trên đường hành quân được mang về, có lẽ là bệ hạ đang cầu hiền như khát* (mong đợi người tài hoa), lại hìn thấy nàng là một chi sĩ có triển vọng, cho nên lưu lại bên người trọng dụng."

"Cầu hiền như khát, có triển vọng chi sĩ?" Tô Nghiêu rõ ràng khinh thường hừ nhẹ một tiếng, "Nhưng sao bổn cung vẫn thấy đó là một bộ hồ tư mị thái* (dung nhan quyến rũ)? Rõ ràng là một nữ tử, nhưng sinh ra là một tấm nam nhi nhưng khuôn mặt cũng không thể sánh kịp, ở lại bên cạnh bệ hạ, hẳn là một mầm họa gieo rắc!"

"Cái này..." Nam Nguyệt nghe được trong lời có đầy tức giận cùng hung hăng, lúc này lại cúi thấp đầu, không dám nói nhiều.

Tô Nghiêu nhìn nàng không nói, tự mình cũng không thể xướng được song hoàng* (giật dây), hít sâu một hơi vừa quay đầu nhìn về phía tẩm cung của Tiêu Hàm một cái, lần nữa xác nhận, "Người nọ quả thật không ở trong điện?"

Nam nguyệt lòng bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi, nhưng ngoài cũng không buông, "Thiên chân vạn xác."

Trong điện, Minh Lâm đứng cạnh cửa nghe qua vách một hồi, hồi lâu cảm thấy không còn nghe được tiếng đối phương, mới thở phào nhẹ nhõm, "Đi." Suýt nữa thành tiết mục bị chánh bài phu nhân bắt gian tại trận, đây cũng là lần đầu tiên nàng lãnh hội, trong lòng cực kỳ buồn rầu.

Tiêu Hàm ngồi tựa vào mép giường, khi nãy còn hướng ra phía ngoài nói chuyện mang theo chút giọng mũi, ngược lại lúc này lại thật sự có chút mệt mỏi. Nghe mấy lời Minh Lâm chui vào trong tai, mới lắc đầu một cái, "Không được, hắn hiển nhiên là hướng về phía nàng mà tới, lúc này nhất định là kéo Nam Nguyệt đi hỏi chuyện rồi."

"..." Qủa nhiên là giấy không gói được lửa, tuy Minh Lâm không biết hậu cung, nhưng cũng từng ở trong triều đình nhìn thấy qua, hoàng đế từ bên ngoài mang một đại hoạt nhân* (một người còn sống) trở lại, lời này tra ra từ gốc làm sao có thể dấu đi được?

"Lát nữa Nam Nguyệt quay trở về, mới là sự thật. Nàng cũng không cần phải lo lắng, Nam Nguyệt biết cách làm sao để trả lời hắn." Nàng vừa nói từ chỗ ngồi đứng dậy, đi tới kéo Minh Lâm cùng nhau ngồi xuống, "Có một số việc, vẫn phải nói cùng nàng một chút, tránh cho nàng hiểu lầm."

Minh Lâm giương mắt nhìn nàng, rửa tai lắng nghe.

"Tô Nghiêu, cũng chính là Qúy Quân, nhưng thật ra chính là con của Vĩnh An hầu Tô Nguyên, Mà Tô Nguyên chính là một vị ân sư mà ta luôn kính ngưỡng, không thể làm được gì vài năm trước đây bất hạnh nhiễm bệnh nặng, trước khi lâm chung chính là ngàn khẩn vạn thiết đem hắn là con trai độc nhất ủy thác cho ta. Ta không đành lòng để cho ân sư ra đi không cam lòng, hơn nữa còn sớm biết Tô Nghiêu đã có lòng với ta, liền đáp ứng. Đúng dịp mẫu hoàng cũng thích hắn, liền an bài thành phụ vị bên cạnh. Bất quá nàng hãy yên tâm, ta còn chưa chạm qua hắn."

"... Ngươi có chạm qua cũng không sao, ta không phải là người không biết phân biệt đúng sai, ngươi không cần phải khẩn trương giải thích như vậy!"

Tiêu Hàm nghe nàng nói như vậy cũng cảm thấy yên tâm, cười nhéo mũi nàng một cái, "Nàng thật không? Cho dù là thật thật cũng không sao?"

"..."

Sau quốc yến, mọi việc cũng trở lại đi vào nề nếp bình thường, ban cho Minh Lâm văn thư mặc dù cũng không có truyền xuống, nhưng Tiêu Hàm cũng muốn để cho nàng tập thích ứng một chút tình hình, ít nhất cũng là quen biết với một số người tạo thuận lợi cho việc sau này lui tới.

Sau khi lâm triều xuống, Tiêu Hàm liền chạy thẳng đến ngự thư phòng, cũng không biết đại thần bên dưới nghĩ như thế nào, khi thấy chính xác là nàng đã trở về thì cái miệng đã liều mạng tấu lên, mới một ngày thời gian lại chất thành núi, nàng ngồi trên ghế một cái đầu đấu với hai kẻ lớn, nhìn thấy phe có chút an tĩnh lại.

Lúc này mới buông xuống một quyển sách đã xem xong, ánh sáng phía trước liền bị một người cản mất, rõ ràng không có người đến bẩm báo, nhưng nany2 cũng lại tự tiện xông đến gần gót chân của nàng.

Tiêu Hàm nhìn chằm chằm tấu chương tầm mắt vì vậy cũng khôn hề thu hồi lại, chẳng qua chân mày không khỏi nhíu chặt một cái, thật giống như càng nhìn càng thấy nhức đầu, sau đó tiện tay liền đưa đến trước mặt người kia, "Xem một chút, nói ngươi."

Nàng đang muốn nói từ một cái tấu nhưng sao lại trở nên càng nhiều hơn, mọi cảm tình đều là đả kích Tiêu Trì, kia đúng là, ai làm gì có gan lớn đến nổi đưa mình đến trước họng súng chứ?

Tiêu Trì cũng không khách khí đem tấu chương từ trong tay nàng nhận lấy, mặt vô biểu tình quét qua một lần, liền tùy ý đặt vào một bên, "Những người này muốn cản con đường tai lộ của nàng nên muốn tố cáo?"

"Chuyện gi2m cũng cần từ từ tiến hành, ngươi như vậy các nàng dĩ nhiên là khôn chịu nổi."

"Không đau không nhớ được a." Tiêu Trì nhún vai một cái, chợt hai tay chống lên bàn nhìn về phía Tiêu Hàm, một chút nào cũng không hề xem mình là người ngoài, "Hoàng tỷ."

Tiêu Hàm thở dài một hơi, cũng đem chuyện trong tay tạm thời để xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Tuy nói rằng có lúc nàng đang muốn chiếm tiện nghi của Minh Lâm, chính mình hận không thể giết nang2m nhưng mà rốt cuộc thì vẫn không thể, nàng cứ như vậy là một muội muội bảo bối, trong xương tủy so với ai cùng tự do phóng khoáng, ngoài mặt còn có thể giả vờ hình dáng quân tử khiên tốn thủy chung.

Thật ra thì thiên hạ này chưa bao giờ là một người của Tiêu Hàm, mẫu hoàng tuy đem quyền giao cho nàng, nhưng nơi này vẫn còn là một phần của Tiêu Trì.

"Sao Nam Nguyệt không ngăn cản ngươi, quay đầu không thể thiếu được cây gậy của nàng!" Tiêu Hàm cắn răng tức giận nói: "Nói đi, chuyện gì?"

Tiêu Trì cười một tiếng, "Là liên quan đến cái bạch diện tướng quân ngươi mang về."

Cái này có thể nhẫn sao? Minh còn là không bởi vì chuyện kia mà tìm Tiêu Trì, ngược lại người này cũng sẽ tự tìm đến cửa, "Nàng th nào?"

"Năm đó ta đã nói gì, nói hoàng tỷ và ta đều giống nhau, ngươi còn không tin."

"..." Vừa nói như vậy, tựa hồ Tiêu Hàm cũng nhớ đến, rất lâu trớc đây, hai tỷ muội uống rượu, Tiêu Trì nói với nàng là yêu thích một nữ tử, Tiêu Hàm còn cười nhạo nàng. "Cho nên sao?"

"Hoàng tỳ đây là không thừa nhận?" lông mày Tiêu Trì nhướn lên, có làm vẻ kinh ngạc.

"Không thừa nhận, là có thể lừa gạt được ngươi sao?"

Tiêu Trì lúc này không nhịn được cao giọng cười một tiếng, lắc đầu một cái, "Qủa thật không thể. Bất quá, hoảng tỷ thân là vua của một nước, trong hậu cung nuôi nữ nhân, nói thế nào thì cũng có chút... Bị thương đại nhã (tổn hại phong nhã), có phải không?"

"Chỗ ở của ngươi nuôi nhiều như vậy, chính là coi trọng?" Tiêu Hàm không cam lòng yếu thế hỏi ngược lại.

Tiêu Trì cũng không thể gật bừa, "Ta có nuôi nhiều đi nữa, người khác cũng không thấy được a." Nàng nhìn thấy sắc mặt Tiêu Hàm đã bắt đầu âm tình bất định, cũng không hề sợ, "Như vậy, thần muội ta cho hoàng tỷ một chủ ý như thế nào?"

Tiêu Hàm híp lại phượng mâu hẹp dài, "Nói một chút."

"Ngươi đem nàng nhường cho ta thì được rồi, hiếm thấy ta cũng vừa ý nàng...."

"Tiêu Trì, ngươi còn dám trắng trợn cho trẫm một chủ ý như vậy, chuyện tối qua trẫm còn chưa tính sổ với ngươi, có tin trẫm giết luôn cửu tộc nhà ngươi!"

"Tin tin tin." Tiêu Trì vội vàng gật đầu.

Tiêu Hàm liền giơ tay chỉ ra cửa, "Đi ra ngoài!"

Tiêu Trì là vẫn bất vi sở động, "Vậy nếu không được, thần muội ta tiến cử cho hoàng tỷ thêm vào người xnh đẹp nữa?"

Tiêu Hàm quăng tấu chương trong tay đem nữ nhân mặt dày thiếu tội muốn đánh nữa thôi tống ra ngoài. Muốn đem nữ nhân tên Tiêu Trì mặt người dạ thú này nhốt vào thiên lao, ném cho một đám nữ tử đầu bù mặt dơ bẩn, nữ nhân lưng hùng vai gấu, để xem coi nàng còn có thể ấm no muốn tư dâm được hay không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro