6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6
Buổi tối đầu tiên, Tiêu Hàm cũng không hề lo lắng Minh Lâm sẽ bày kế chạy trốn, dù sao thân thể cũng không có khả năng đó, nàng cũng không phải kẻ ngốc, vẫn là dưỡng thương cho thật tốt trước, mà khả năng hành động kia tuyệt đối cũng không thể tùy tiện được.

Qủa nhiên, lúc Tiêu Hàm vừa quay trở lại phòng của mình liền nghe được tiếng hít thở đều đều. Nàng nhẹ nhàng bước đến trước giường, Minh Lâm đang ngủ say. Có thể là do mấy ngày nay quá mức mệt nhọc, một tướng quân chịu sự huấn luyện đặc biệt như vậy mà đến Tiêu Hàm bước đến gần cũng không hề có phát hiện ra, vẫn như thế mà chìm sâu trong giấc ngủ nặng nề

Tiêu Hàm đứng bên giường cẩn thận quan sát khuôn mặt của nàng.

Minh Lâm ngũ cũng không được yên ổn, đôi lông mày cứ liên tục nhăn lại không hề giãn ra, thần sắc có vẻ đau đớn và khẩn trương, tựa hồ như là ác mộng. Thế nhưng khuôn mặt của nàng so với ban ngày thì thì đã yên ổn hơn rất nhiều, có thể tiếp xúc được với tính cách thật sự của nàng.

Bất quá không thể không nói chính là, bất luận là bắt đầu từ cái gì thì tình trạng của Minh Lâm đều rất ổn. Tiêu Hàm rất ít khi tán thưởng tới tướng mạo của một người, nhất là nữ nhân, Minh Lâm lại chính là người đầu tiên. Tuy rằng lập trường là dối địch, nhưng đây lại chính là lời thật tâm.


Tiêu Hàm bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc: Minh Lâm ngủ trên giường của nàng, vậy còn nàng phải ngủ ở đâu?

Lúc nãy cũng không rõ là thần kinh mình có bình thường hay không mà lại làm như vậy đáng lý nên cho nàng một góc trong sài phòng là được rồi, tự nhiên còn mang nàng về phòng của mình làm gì chứ? Nàng chẳng qua chì là một tù binh a!

Tiêu Hàm càng nghĩ cảm giác bản thân càng thái quá, cũng khó trách lúc đó ánh mắt của các tướng sĩ lại có chút kì quái, nàng lúc này mới phát hiện ra vấn đề. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đem nữ nhân này đuổi đi, để mình nằm đây? Như vậy không phải là mình quá hẹp hòi sao.

Cứ như vậy xoắn quẩy một hồi, người trên giường đột nhiên có động, Tiêu Hàm bị động của người khiến cho bản thân có chút giật mình quay đầu nhìn lại, nàng đã thấy Minh Lâm đang mở mắt nhìn mình.

Minh Lâm mơ màng tỉnh lại còn đang mơ hồ không rõ chuyện gì vừa nhìn thấy Tiêu Hàm thì có chút thất kinh liền mở to con ngươi nhìn người kia, vẻ mặt hiện lên ánh nhìn phòng bị. Tiêu Hàm thậm chí còn thấy nàng kia đang cố kéo kéo tấm chăn lết lại che lên ngực tư thế có chút mờ ám.

Sợ bì người khác nhìn thấy thân thể lắm sao? Cũng không phài là nàng chưa từng thấy qua, người kia cũng không phải là thứ hàng hiếm gì? Tiêu Hàm trong lòng khinh bỉ.

"Ngươi làm cái gì?" Minh Lâm tuy là che dấu cái bộ dạng hoảng hốt cũng khá tốt nhưng nói lúc này cái biểu hiện nàng bày ra không thể nói là giả bộ cũng không thấy giống.

Tiêu Hàm cũng không thích người khác dùng ánh mắt đánh giá bản thân mình như một kẻ xấu, nàng thân là vua của một nước, tuy rằng không được tính là một người tốt cho lắm, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là minh quân một đời, khai quốc thịnh thế. Nhưng Minh Lâm vẫn dùng ánh mắt coi thường nhìn nàng, Tiêu Hàm tự nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái!


"Làm cái gì?'' Tiêu Hàm tức giận hừ một tiếng, có chút bực bực cũng có chút ý trêu đừa, "Đây là thượng phòng của trẫm, lẽ nào trẫm không tới được sao?"

Minh Lâm không nói chuyện, lướt mắt nhìn ra bên ngoài sắc trời cũng đã tối thui, cúi đầu nhìn xuống giường. Tiêu Hàm muốn làm gì, muốn cùng nàng ngủ sao?

Thấy Minh Lâm không động đậy, cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt vẫn không có gì thay đổi. Tiêu Hàm đột nhiên muốn trêu đùa nàng một phen, lại vỗ vỗ ngực bất công. Nàng đưa tay muốn vén tấm chăn của Minh Lâm lên nhưng lại không thành không, đối phương tuy rằng đang còn bị thương, nhưng lại xuất toàn bộ khí lực mà giữ chắc tấm che ngực chống lại nàng.

"Cho ta một bộ y phục, ta sẽ rời đi." Minh Lâm rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, có lẽ là nghĩ tới chuyện lúc chiều, trong lòng vẫn còn mang cảm giác bị nhục nhã, ngọn đèn ánh sáng cũng yêu ớt, khuôn mặt nhìn cũng không rõ.

Tiêu Hàm cũng không rõ, thấy nàng như vậy tâm tình che dấu nhẫn nhịn cũng tốt lên không ít. Ngoài miệng lại càng không nể mặt, "Y phục? Trẫm nghĩ Minh tướng quân không mặc nhìn sẽ tốt hơn đó."

"Ngươi!" Minh Lâm tức giận cùng cực, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn người kia muốn bốc lửa, nàng tựa hồ cũng không giống như đang bạo phát ra bên ngoài. Thế nhưng, Tiêu Hàm cũng chưa từng sợ qua nàng mảy may dù chỉ là một lần, bản thân luôn phản khác trong vô lực. Nàng khẽ cắn môi, cũng không biết đối phương nói thật hay nói dối. "Ngươi cũng đừng quá đáng như vậy!"

Tiêu Hàm ngồi bên giường nhìn nàng cười, "Cái gì quá đáng? Minh tướng quân còn không muốn hàng, bộ y phục tuy rằng cũng không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng vẫn là tài sản Tiêu quốc của trẫm, làm sao có thể tùy ý cho một bại tướng của địch quốc, không phải như vậy là bán nước sao?"

Chỉ là một bộ y phục, mà Tiêu Hàm làm quá lên thành bán nước, Minh Lâm nhịn không được mặt cũng đen đi vài phần. Cũng không phải không đúng, thực chất Tiêu Hàm nói cũng có vài phần đạo lý.

"Minh tướng quân ngươi nói xem có đúng có hay không?" Tiêu Hàm được một tấc lại muốn tiến lên một thước, ý cười trên mặt càng trở nên đắc ý.

"..."

Minh Lâm cũng không muốn chú  ý đến cái vấn đề không chút thú vị này, bất quá nàng tựa hồ cũng rõ Tiêu Hàm ngại vì thân phận cũng sẽ không cường thế mà ép buộc, đơn giản lại nhẹ nhàng nằm xuống, chỉ là tấm chăn trên tay cao thấp cũng bị nắm chặt trong tay che ở phía trước, làm sao khiến cho Tiêu Hàm cũng không thể thực hiện ý định trong bụng.

Nhưng kết quả Minh Lâm lại nghe thấy Tiêu Hàm đang cởi giày.

"Ngươi..." Minh Lâm cả khinh, động tác này của Tiêu Hàm đương nhiên sẽ khiến cho người hiểu lầm.

Tiêu Hàm vất vả cởi giày, lại bắt đầu cởi vạt áo của mình. Nàng từ trước đến nay trái phải đều có người ở bên phụng dưỡng, cũng là trong đoạn thời gian đang còn thân chinh này, cũng vì ngại điều kiện, nên mọi việc cũng tự mình động thủ, nhưngkhi cơi giày và y phục có chút rườm rà, vẫn là khó khăn.

"Nếu Minh tướng quân ỷ lại không muốn đi, trẫm thì không thể không ngủ, dù sao thì ngày mai cũng phải hồi triều, chịu ủy khuất một đêm cũng không có gì đáng ngại." Tiêu Hàm nói ra thì dễ dàng, Minh Lâm nghe thì một chút cũng không dễ dàng cũng không chịu đứng dậy.

Kỳ thực làm như vậy, Tiêu Hàm cũng chỉ là nói theo bản năng, tìm không được nơi nghỉ ngơi, cho nên sau này nghĩ lại cảm giác cũng thấy bản mình lúc ấy thật hoang đường, nàng lại cùng một tù binh ngủ trên giường ngủ với nhau.

Mà lần này trong đầu của Minh Lâm cũng chỉ mới vừa tiếp nhận: Tiêu Hàm muốn ngủ cùng nàng?! Tuy rằng cái giường này khá lớn, hai người ngủ cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà.... Tiêu Hàm thật sự là đang có ý gì!?

Tiêu Hàm đang cúi đầu cố gắng thoát đi lớp y phục dày cộm kia, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, chụp lấy cái cổ mát lạnh của nàng, lúc này cái cổ nhỏ đã bị Minh Lâm bóp nghẹt trong tay. Tiêu Hàm cũng không rõ Minh Lâm có thực sự muốn bóp chết nàng hay không, nhưng mà lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi cũng làm lộ chút nhược điểm nàng đang khẩn trương, kỳ thực lúc này Tiêu Hàm cũng không thấy lo lắng.

"Đi ra ngoài!" Minh Lâm nói ra yêu cầu. Chỉ có mình nàng ta rõ ràng cứ như vậy áp chế Tiêu Hàm, nàng tiêu hao khí cũng sắp hết. Lúc này lực trên tay nàng cũng không còn nhiều, căn bản chống cũng không nổi, chứ đừng nói gì là bóp chết nàng.

Tiêu Hàm cũng không hành động, tình huống lúc này cực kỳ giống một con tiểu miêu đang vươn chút tiểu móng vuốt hung hăng hướng nàng đe dọa, nhưng lại không hề lo lắng. Mặc dù được sống an nhàn sung sướng, nhưng những huấn luyện trong triều cũng không thua kém gì so với trong quân đội, nhanh như chớp nàng liền xuất thủ, bắt lấy cổ tay Minh Lâm đang còn giữ ở trên cổ mình, xoay người cắn răng nghiến lợi chịu đau đem nữ nhân đặt dưới thân.

Tình thế trong nháy mắt bị xoay chuyển, tấm chăn tức thời rơi xuống khiến cả nửa người trên của Minh Lâm lộ ra bên ngoài, cũng chỉ còn một miếng băng trắng là nguyên trên người nàng, toàn bộ da thịt cũng đã phơi bày trước mắt Tiêu Hàm, nhất là hai điểm hồng như ẩn như hiện gần như câu đi mất hồn phách của Tiêu Hàm.

Mũi nàng cũng nóng lên không ít, cũng may, nàng không có chảy máu mũi.

Editor: Bạn Tiêu chưa gì đã rần rần rồi, không biết số phận của bạn Lâm sau này có bước xuống giường được không ta???..... kkk *cười gian*.....

"Trẫm muốn bổ sung thêm một chút quy tắc cá cược, cứ mỗi lần có ý muốn giết vua thì sẽ là một lần mất đi cơ hội, quy tắc lập tức hữu hiệu, bây giờ ngươi còn bốn cơ hội."

"Cút, buông...!" Vương bát đản! Minh Lâm bị nàng áp chế nửa điểm để kháng cự cũng không có, cho nên cả nửa người trên cứ như vậy bị hai con mắt của đối phương nhìn chằm chằm, nàng xấu hổ dị thường, lại không còn sức để mà tránh.

Tiêu Hàm đột nhiên cúi đầu, để sát vào lỗ tai của nàng, nhiệt khí từ cánh mọi mềm mại liên tục tràn đến bên cạnh Minh Lâm. "Bây giờ, trẫm muốn trừng phạt ngươi."

Lúc nãy cũng không biết thần kinh có bình thường không, cho nữ nhân này ngủ ở một góc sài phòng là được rồi, tại sao mình còn đưa nàng đến phòng của mình làm gì chứ? Nàng chẳng qua chỉ là một tù binh a!

Tiêu Hàm nghĩ càng thấy bản thân càng lúc càng thái quá, cũng khó trách ành mắt các tướng sĩ kì lạ, nàng lúc này mới phát hiện ra vấn đề. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đem nữ nhân trên giường này đuổi đi, để mình nằm? Hình như là như vậy quá nhỏ nhen sao.

Cứ như vậy xoắn quẩy một hồi, người trên giường đột nhiên có động tĩnh, Tiêu Hàm giật mình quay đầu nhìn lại đúng lúc Minh Lâm vừa mở mắt nhìn.

Minh Lâm mới vừa tỉnh lại ý thức vẫn còn mơ hồ, bất quá nhìn đến khuôn mặt của Tiêu Hàm, khẽ chớp mị nhất thời mở to mắt, ngay sau đó vẻ mặt phòng bị nhìn nàng. Tiêu Hàm chú ý đến nỗi nàng ngay cả vô ý đem chăn kéo lên, làm cho sự việc cũng tăng thêm ái muội.

Cứ như sợ bị người khác nhìn thấy thân thể? Cũng không phải là chưa có thấy qua, nàng cần gì phải yêu thích một tên gia hỏa như thế? Tiêu Hàm trong lòng oán thầm.

"Ngươi muốn làm gì?" Minh Lâm tuy rằng che dấu cũng rất tốt, thế nhưng đột ngột khiến cho kinh hoảng chợt hiện ra, nếu có giả vờ thì thật sự không lo là không giống như vậy.

Tiêu Hàm cũng không thích người khác dùng ánh mắt để đánh giá mình, nàng thân là vua của một nước, tuy rằng không tính là một người tốt gì, nhưng tốt xấu gì cũng là một minh quân một đời, sáng lập khia quốc thịnh thế. Minh Lâm vẫn như cũ dùng ánh mắt coi thường nhìn nàng, Tiêu Hàm tự nhiên sẽ có điểm không thoải mái!

"Làm cái gì?" Tiêu Hàm hừ lạnh một tiếng, có chút tức giận, lại có chút tùy hứng, "Đây phòng của trẫm, trẫm không thể tới đây sao?"

Minh Lâm không nói chuyện nhìn thoáng qua bên ngoài cũng thấy sắc trời đã tối, cúi đầu nhìn xuống dưới giường. Tiêu Hàm muốn làm, lại muốn cùng nàng tranh dành giường ngủ sao?

Thấy Minh Lâm không có động dậy gì, cũng không nói lời nào, chỉ duy nhất ánh mắt cảnh giác cũng chưa từng thay đổi. Tiêu Hàm lại đột nhiên muốn trêu đùa nàng một phen, lại trong lòng tâm lí bất bình. Nàng đưa tay muốn vén tấm của Minh Lâm, bất quá lại không được, đối phương tuy rằng đang bị thương, nhưng vẫn có gắng hết khí lực chống lại nàng.

"Cho ta một bộ y phục, ta sẽ rời đi." Minh Lâm rốt cục cũng mở miệng, có lẽ là nghĩ tới chuyện ban ngày, trong lòng vừa rồi còn bị sỉ nhục, chỉ là ngọn đèn yếu ớt, sắc mặt cũng không nhìn rõ.

Tiêu Hàm chẳng biết tại sao khi thấy nàng như vậy tâm tình cũng tốt lên hẳn. Ngoài miệng càng không nể mặt, "Y phục, Trẫm nghĩ Minh tướng quân không mặc nhìn sẽ tốt hơn một chút đó."

"Ngươi!"

Minh Lâm cả khinh, động tác này của Tiêu Hàm đương nhiên sẽ khiến cho người hiểu lầm.

Tiêu Hàm vất vả cởi giày, lại bắt đầu cởi vạt áo của mình. Nàng từ trước đến nay trái phải đều có người ở bên phụng dưỡng, cũng là trong đoạn thời gian đang còn thân chinh này, cũng vì ngại điều kiện, nên mọi việc cũng tự mình động thủ, nhưngkhi cơi giày và y phục có chút rườm rà, vẫn là khó khăn.

"Nếu Minh tướng quân ỷ lại không muốn đi, trẫm thì không thể không ngủ, dù sao thì ngày mai cũng phải hồi triều, chịu ủy khuất một đêm cũng không có gì đáng ngại." Tiêu Hàm nói ra thì dễ dàng, Minh Lâm nghe thì một chút cũng không dễ dàng cũng không chịu đứng dậy.

Kỳ thực làm như vậy, Tiêu Hàm cũng chỉ là nói theo bản năng, tìm không được nơi nghỉ ngơi, cho nên sau này nghĩ lại cảm giác cũng thấy bản mình lúc ấy thật hoang đường, nàng lại cùng một tù binh ngủ trên giường ngủ với nhau.

Mà lần này trong đầu của Minh Lâm cũng chỉ mới vừa tiếp nhận: Tiêu Hàm muốn ngủ cùng nàng?! Tuy rằng cái giường này khá lớn, hai người ngủ cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà.... Tiêu Hàm thật sự là ý gì!?

Tiêu Hàm đang cúi đầu cố gắng thoát đi lớp y phục dày cộm kia, bên tai dột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, chụp lấy cái cổ mát lạnh của nàng, lúc này cái cổ nhỏ đã bị Minh Lâm bóp nghẹt trong tay. Tiêu Hàm cũng không rõ Minh Lâm có thực sự muốn bóp chết nàng hay không, nhưng mà lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi cũng làm lộ chút nhược điểm nàng đang khẩn trương, kỳ thực lúc này Tiêu Hàm cũng không thấy lo lắng.

"Đi ra ngoài!" Minh Lâm nói ra yêu cầu. Chỉ có mình nàng ta rõ ràng cứ như vậy áp chế Tiêu Hàm, nàng tiêu hao khí cũng sắp hết. Lúc này lực trên tay nàng cũng không còn nhiều, căn bản chống cũng không nổi, chứ đừng nói gì là bóp chết nàng.

Tiêu Hàm cũng không hành động, tình huống lúc này cực kỳ giống một con tiểu miêu đang vươn chút tiểu móng vuốt hung hăng hướng nàng đe dọa, nhưng lại không hề lo lắng. Mặc dù được sống an nhàn sung sướng, nhưng những huấn luyện trong triều cũng không thua kém gì so với trong quân đội, nhanh như chớp nàng liền xuất thủ, bắt lấy cổ tay Minh Lâm đang còn giữ ở trên cổ mình, xoay người cắn răng nghiến lợi chịu đau đem nữ nhân đặt dưới thân.

Tình thế trong nháy mắt bị xoay chuyển, tấm chăn tức thời rơi xuống khiến cả nửa người trên của Minh Lâm lộ ra bên ngoài, cũng chỉ còn một miếng băng trắng là nguyên trên người nàng, toàn bộ da thịt cũng đã phơi bày trước mắt Tiêu Hàm, nhất là hai điểm hồng như ẩn như hiện gần như câu đi mất hồn phách của Tiêu Hàm.

Mũi nàng cũng nóng lên không ít, cũng may, nàng không có chảy máu mũi.

Editor: Bạn Tiêu chưa gì đã rần rần rồi, không biết số phận của bạn Lâm sau này có bước xuống giường được không ta???..... kkk *cười gian*.....

"Trẫm muốn bổ sung thêm một chút quy tắc cá cược, cứ mỗi lần có ý muốn giết vua thì sẽ là một lần mất đi cơ hội, quy tắc lập tức hữu hiệu, bây giờ ngươi còn bốn cơ hội."

"Cút, buông...!" Vương bát đản! Minh Lâm bị nàng áp chế nửa điểm để kháng cự cũng không có, cho nên cả nửa người trên cứ như vậy bị hai con mắt của đối phương nhìn chằm chằm, nàng xấu hổ dị thương, lại không còn sức để mà tránh.

Tiêu Hàm đột nhiên cúi đầu, để sát vào lỗ tai của nàng, nhiệt khí từ cánh mọi mềm mại liên tục tràn đến bên cạnh Minh Lâm. "Bây giờ, trẫm muốn trừng phạt ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro