6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry hoảng loạn giãy giụa, trong khi bàn tay vàng bịt miệng cậu chặt hơn. Cậu đã bị ai đó kéo vào một căn phòng. Nó tối quá...

"Harry?" Cậu nghe thấy giọng Ron vọng từ hành lang. Và nó kêu lên một lần nữa. "Harry ơi?"

Nhưng Harry chưa kịp lên tiếng, cậu đã bị chặn họng. "Câm mồm đi Potter." Một giọng nam khẽ vang lên đằng sau cậu. "Nếu mày không muốn tên Weasley chết tiệt nghe thấy chúng ta."

Ron sẽ nghe thấy cậu, đó chính xác là điều mà Harry muốn. Nhưng không hiểu sao, Harry lại ngoan ngoãn làm theo lời người đó nói. Cậu im lặng, không lên tiếng. Chỉ cho đến khi giọng nói và âm thanh của bước chân của Ron xa dần, có lẽ nó đã bỏ cuộc và đi tìm cậu ở một nơi khác, thì Harry mới thở phào nhẹ nhõm, bàn tay kia cũng buông thõng ra...

"Malfoy?" Harry yếu ớt lên tiếng, mặc dù đã biết rõ đáp án. "Mày đó hả? Phải không?"

Để xác nhận phân đoán của cậu là đúng, Harry nghe thấy kẻ đằng sau hừ lạnh một tiếng.

"Coi như là não mày cũng còn sài được." Một giọng trầm thấp mỉa mai vang lên đằng sau cậu. "Đoán hay lắm, Potter. Làm sao mày biết?"

Tất nhiên là vì tao đã chú ý đến mày nhiều đến mức có thể nhận ra mày ở mọi nơi rồi, đồ ngốc.

"Tất nhiên là vì giọng nói của mày khi nãy."

"À phải." Hắn hừ lạnh. "Thảo nào."

"Mà Malfoy này?" Harry lặng lẽ lên tiếng, "Rốt cuộc mày kéo tao vào đây có chuyện gì? Và... " Cậu lắp bắp. "...Mày bỏ tao ra được không?"

Draco chỉ ậm ừ đáp, tỏ vẻ đồng ý. bàn tay của hắn ở eo cậu khẽ siết chặt lại, nhưng rồi cũng buông ra. Và Harry thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện lúc nãy, chắc hẳn là mày còn nhớ." Draco đáp. "Tao cũng có bảo là tí nữa sẽ giải quyết sau, nhớ không?"

Khoé môi cậu giật giật. Harry tất nhiên biết là Draco sẽ không tha cho cậu, chỉ là Harry vẫn không ngờ là mình lại bị tóm gọn sớm như thế này.

Cậu nuốt khan.

"Bây giờ mày có thể nói cho tao nghe rồi đó." Câu nói của Draco vang đến bên tai Harry như một bản án tử hình. "Cái bí mật bé xinh của mày?"

"Tao nghĩ rằng tao không có chuyện gì cần nói với mày." Harry bình tĩnh bảo. "Chỉ là cảm cúm. Nó hết thì tao sẽ ổn."

Harry chắc chắn đã nhìn thấy vẻ nguy hiểm ánh lên trong đôi mắt xám bạc của Draco một cách vô cùng rõ rệt.

Như một con mãnh thú đang chuẩn bị săn mồi vậy.

"Mày cố tình khiến tao tức điên lên sao?" Draco gầm gừ. "Bởi vì tao sẽ khiến mày sẽ phải hối hận đấy, Potter."

"Hối hận?" Harry yếu ớt cười khẩy. "Xin lỗi vì đã làm mày thất vọng, nhưng hối hận không có trong từ điển của Harry James Potter-"

Ngay lập tức, nắm tay của Draco ở eo cậu càng siết chặt hơn nữa, khiến cậu khẽ rên lên. Giây tiếp theo, tay kia của Draco - cái tay đã bịt miệng cậu, khẽ chạy dọc và mơn trớn xương quai hàm của cậu, sau đó cầm lấy cằm Harry, bắt cậu phải ngẩng mặt, nhìn hắn.

Harry cụp mắt, thở gấp.

"Chắc hẳn là không hối hận đâu nhỉ, Potter?"

"Câm mồm, Malfoy."

"Mày chắc nhé, Potter?" Lại nhếch mép. "

"Tất nhiên-"

Lời nói của Harry lại một lần nữa bị cắt ngang, bởi một cái gì đó mềm mại trên môi cậu. Và phải vài giây sau, Harry mới biết được rằng đó là môi Draco, và hắn đang hôn cậu.

Hắn lại đang hôn cậu. Chết tiệt.

Đó là một nụ hôn nóng bỏng. Lúc đầu, Harry đã cố gắng ngậm chặt miệng, cố gắng dùng tay đẩy Draco ra khi cậu cảm thấy lại trào lên cổ họng. Nhưng trái với kỳ vọng của cậu, hắn không xi nhê gì, chỉ khẽ nhăn mặt. Sau đó, hắn cắn môi Harry, buộc cậu phải mở miệng ra. Hắn hôn sâu hơn, lưỡi hắn nhanh chóng lướt qua khắp khoang miệng cậu. Ẩm ướt. Và Harry kinh hãi nhận ra, rằng cậu không còn cố gắng đẩy hắn ra nữa, mà cũng bắt đầu hôn đáp trả lại. Nhưng Merlin, Draco đúng là một tay hôn xuất sắc. Vì vậy, Harry đã hết sức nuối tiếc khi Draco dứt môi hắn khỏi môi cậu, cả hai đều thở hổn hển. Và Harry nhìn thấy hắn nhếch mép, mặt đỏ bừng:

"Sợ sao, Potter?"

"Mơ đi, Malfoy."

Mặc dù dư chấn ngọt ngào của nụ hôn vẫn còn đọng lại trong ký ức Harry, nhưng cậu không thể không cảm thấy hoảng sợ. Hắn làm vậy có ý nghĩa chỉ để khai thác bí mật của cậu thôi sao? Chỉ để khai thác bí mật của Harry, ngoài ra không còn gì khác? Và khi đã đạt được mục đích, có phải Draco sẽ vứt bỏ và khinh thường cậu không? Và rồi sau đó mọi thứ mà Harry đang có được bây giờ sẽ hoàn toàn tan biến?

Harry hoảng loạn, và cậu càng thở gấp hơn nữa. Cậu cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. Nếu không, Harry sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát, và mọi bí mật mà cậu cố bảo vệ bấy lâu sẽ bị bại lộ...

Harry thành thật không thể tưởng tượng được nó.

"Tao nghĩ bây giờ là lúc thích hợp để nói ra rồi đó Potter." Hắn nói, mắt vẫn liếc nhìn biểu cảm của Harry. "Sao nào?"

Có ai lại đi tra tấn người khác bằng một nụ hôn bao giờ? Cậu thật sự không biết là Draco đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.

"Không, tao sẽ không nói cho mày." Harry kiên quyết nói. "Mày có thể làm cái đó một lần nữa, bao nhiêu lần cũng được. Nhưng nó sẽ không bao giờ đủ để tao nói cho mày bí mật của tao. Nên mơ đi Malfoy. Nếu mày đã biết rằng tao đang giấu mày cái gì đó, mày có thể hỏi tao từ đầu. Mày cũng biết tao đã rất buồn khổ vì Ron mà? Lúc đó mày đã ở đâu? Mày không thèm quan tâm, mày cư xử một cách hờ hững như thể những nỗi buồn của tao chưa hề tồn tại! Mày đã cư xử tệ như vậy đấy, vậy mà bây giờ mày lại moi móc cái bí mật nhỏ của tao! Mày nghĩ mày có tư cách à? "

"Vậy tại sao mày lại nghĩ rằng tao lại phải tỏ ra quan tâm đến mày trong khi mày đang giấu tao bí mật gì đó?"

"Hả?" Harry bối rối lặp lại, đồng thời cảm thấy kỳ lạ với tông giọng rít lên cao chói của hắn. "Mày vừa mới nói...?"

Draco không phản ứng gì, và vẻ bình tĩnh của hắn càng khiến Harry thêm điên máu.

"Mày nghe rõ tao, Potter." Hắn lạnh lùng nói. "Tao nghĩ rằng việc phải lặp lại là hoàn toàn không cần thiết."

"Không hoàn toàn cần thiết..." Hary vô hồn lặp lại, trái với tâm trạng đang ở trong trạng thái dầu sôi lửa bỏng của cậu. "Giây trước mày vừa mới quát tháo tao, mà giây sau mày lại lảng đi như thể nó chưa hề tồn tại. Tao phải nói với mày bao nhiêu lần nữa đây Malfoy, tao với mày là bạn bè căn bản là chưa được bao lâu cả! Tao chỉ chưa đủ tin tưởng mày..."

"Còn tao thì chỉ không thích cái cảm giác bị lừa dối."

"Mày-"

"Cả hai chúng ta đều có lý do để giải thích cho hành động của mình, Potter." Lại lần nữa Harry bị cắt ngang. "Nếu so đo thì tao sợ sẽ đến ngày mai mất. Chi bằng bây giờ chúng ta không giải quyết cho xong luôn nhỉ?"

"Malfoy, tao đã bảo là lòng tin phải được xây dựng trên cơ sở tình nguyện và cần có thời gian..."

"Mày có đủ lòng tin để tao hôn mày, nhưng lại không đủ để nói cho tao biết?" Draco nhìn Harry một cách sắc bén. Và Harry càng cảm thấy bối rối hơn nữa.

"Mày căn bản là hôn tao trước!" Harry phản kháng lại, mặt đỏ bừng.

"Hôn nhau không phải là thứ bạn bè hay làm phải không?" Hắn kiên quyết đáp lại. "Và tao hi vọng rằng lòng tin của mày sẽ đủ để chịu đựng những thứ xa hơn những nụ hôn chết tiệt một chút..."

Và trước sự bất ngờ của Harry, hắn lại áp môi mình lên môi cậu. Nhưng lần này hắn hôn cậu một cách thô bạo, môi hắn ngấu nghiến mút lấy Harry, gửi thẳng một cơn rùng mình lẫn khoái cảm không giải thích được xuống cột sống của cậu. Trong khi Harry mở môi rên rỉ một cách vô thức,  Draco nhanh chóng tận dụng cơ hội, luồn lưỡi vào khẽ quậy khoang miệng cậu. Lưỡi hắn len lỏi khắp khoang miệng, liếm láp. Đầu lưỡi ướt át càn quét từng li từng tí, chỉ đến khi cả hai đã thiếu dưỡng khí, hắn mới một lần nữa buông ra, để lại một sợi chỉ bạc nối môi hai người, như thể là nhân chứng cho nụ hôn dữ dội mà cả hai vừa kết thúc.

Ngay khi cả hai vừa dứt ra, Draco lập tức nắm lấy cổ áo Harry, đầu hắn dụi vào cổ cậu. Hắn dụi sát hơn, tiếp túc mút và cắn. Harry chắc chắn là hắn đã để "dấu vết" lại trên cổ cậu, mà cậu chắc chắn Ron và Hermione sẽ để ý.

Tâm trạng Harry lại chùng xuống một lần nữa, dư chấn ngọt ngào của nụ hôn cũng mấy chốc tan biến. Nếu chỉ một hoặc hai nụ hôn thì cậu sẽ không phiền lòng, nhưng bâu giờ hắn đã đi quá xa. Để moi móc bí mật của cậu mà hắn sẵn sàng đi xa như vậy sao? Hay là vì dục vọng? Harry không biết nữa, cậu chỉ biết là bây giờ lòng cậu đau như cắt...

"M-Malfoy, mày đừng có..."

Harry cố gắng kêu lên trong vô vọng, miệng Draco khẽ nhếch lên, sau đó hắn càng quấy mạnh hơn - khiến Harry khẽ rên rỉ vì đau đớn - và chỉ dừng lại để thở khi hắn đã cắn một vết to trên xương quai xanh cậu.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.

*_*_*

26/01/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro