43-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43. Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Sau khi kết thúc lễ trao giải, đoàn làm phim <Mật ngữ> bắt đầu mặc sức vui vẻ. Đạo diễn xuất sắc nhất, phim điện ảnh xuất sắc nhất, nam diễn viên chính xuất sắc nhất còn có một vài giải thưởng phụ linh tinh khác , <Mật ngữ> tuyệt đối là bên thắng lớn nhất giải Kim Ngưu năm nay. Vốn ban đầu bên phía tổ chức sẽ cấp cho mỗi đoàn được giải một phòng làm địa điểm tổ chức tiệc, kết quả Vương Gia Thành đạo diễn vỗ đầu đặc biệt khí phách nói, địa điểm nhỏ như vậy chẳng đủ một người đứng, không đi, hôm nay tất cả đến nhà tôi !

Vốn ai cũng uống chút sâm panh ở lễ trao giải nên đều có chút say, lại thêm sau đó đoàn người phía sau khán đài vui vẻ uống rượu, về cơ bản thì đã không còn mấy người giữ được lí trí. Vì cơ thể Luhan gần đây không khỏe, còn đã trải qua một khoảng thời gian trước đây không vui cho lắm, khiến cậu hiện tại vẫn còn ám ảnh với “uống rượu”, chỉ là dưới sự thúc ép của đám người kia, cậu mới nhấp hai ngụm nhỏ.

Để cả đám người này tiếp tục đến nhà Vương đạo diễn vui chơi, theo ý nguyện của ban tổ chức sẽ lái xe giúp mọi người, Luhan nhìn chiếc xe trước mặt đã chật kín người, trong lòng thật không muốn đi, nhưng nếu cân nhắc thật sự không đi, liền sẽ truyền ra ngoài loại tin tức bát quái vô vị “Luhan bất mãn với giải Kim Ngưu chỉ tham gia không được giải, khước từ tham gia tiệc cùng bạn diễn”, cắn răng nghĩ thầm dù sao cũng đã tới rồi, dù như thế nào thì cũng phải yêu, liền đội mũ rồi đi theo.

Bất đắc dĩ thở dài, Luhan nhìn Kim Jongin bước thong thả bên cạnh, Do Kyungsoo, còn có một người chỉ đạo ánh sáng trong đoàn làm phim, cảm thấy có chút nhức đầu. Xe của Do Kyungsoo dừng ở kia, nhưng nhìn tình hình say xỉn như thế này, có vẻ sẽ không qua được trạm kiểm an ở ngã tư. Cuối cùng cắn răng một cái cậu quyết định giúp lái xe. Ba người dường như là đồng thời cùng nắm lấy tay nắm bên cửa ghế phó lái, cuối cùng người chỉ đạo ánh sáng với thân hình chắc nịch” đoạt” được vị trí kia, sau còn cười ngốc có chút mơ mơ hồ hồ : “Xin lỗi, hai vị đại minh tinh, tôi có chút say xe, ngồi ở phía sau không chừng nôn mất.”

Kim Jongin cùng Do Kyungsoo sờ sờ lên mũi, có chút bực bội mà ngồi về phía sau. Jongin túm lấy cánh tay Luhan, muốn nói gì đó, Luhan lại lắc lắc đầu, cậu mới chịu buông tay.

Vừa mới ra đường lớn, không khí trong xe coi như là hòa hợp, kết quả chưa đi được nửa quãng đường, người chỉ đạo ánh sáng phỏng chừng là uống quá nhiều, cả người choáng váng mà nằm ở trên đùi Luhan. Luhan đang lái xe bắt đầu dùng một tay đẩy đầu người kia ra, kết quả hết lần này đến lần khác, cuối cùng Luhan cũng lười không đẩy, nghĩ thầm dù sao cũng là một đồng sự trong công việc, để nằm trên người mình cũng không sao. Chỉ là khúc nhạc đệm đơn giản như vậy, vậy mà Luhan lại cảm nhận được không khí ngột ngạt phía sau. Vài phút đi qua, ngay lúc Do Kyungsoo muốn nói gì đó là lúc, người chỉ đạo ánh sáng trực tiếp ôm lấy bả vai Luhan, nôn hết lên người cậu.

Vội vã dừng xe ngay lập tức, Luhan vừa đi qua cầu Nhuận Dương Trường Giang liền cho xe dừng lại, đẩy mở cửa đi ra ngoài, là một người đàn ông sạch sẽ, đừng nói là nôn mửa, ngay cả một chút nước bọt của đối phương dính trên người mình, cậu sẽ dùng chất khử trùng làm sạch thật kĩ. Tuy có thể lái xe tới nhà đạo diễn Vương Gia Thành xử lí, nhưng là Luhan đã không có cách nào chịu thêm một giây nữa, chỉ muốn hiện tại dọn sạch sẽ đống nôn này. Kim Jongin cùng Do Kyungsoo cũng từ trên xe đi xuống, chạy tới trước mặt Luhan, hỏi thăm tình hình.

“Hai người không phải quan tâm tôi, tôi đến chỗ nào có nước rửa sạch là được, La Ba (người chỉ đạo ánh sáng) say như vậy, hai người trông cũng không có việc gì, mau đưa anh ấy tới nhà Vương đạo diễn đi. Tôi một lát nữa sẽ qua.” Luhan chặn tay lại, ý bảo hai người đi trước, kết quả cả hai đều đứng im, không ai có ý định đi.

“Thế nhưng…” Do Kyungsoo muốn nói gì đó, cuối cùng lại nghẹn lại, nói không ra câu.

Jongin đứng bên cạnh không có biểu hiện gì, chỉ không ngừng ợ lên toàn hơi rượu, khuôn mặt dần chuyển sang đỏ, có vẻ như nhìn thấy sao kim quay vòng vòng trước mắt, Kyungsoo nghĩ, vừa rồi Jongin đâu có nghiêm trọng như vậy ? Như thế nào bây giờ lại say thế này.

“Kyungsoo…. Tôi muốn tỉnh rượu….ở đây hóng chút gió, cậu lái xe đi trước đi….” Jongin vỗ lên vai Kyungsoo rồi ngồi xổm xuống, sống chết cũng không có ý định di chuyển một bước.

Ánh mắt nhìn thấy La Ba không ngừng nôn trên con xe Porche của Do Kyungsoo, rồi lại nhìn hai người trước mặt, thở dài một tiếng, vô cùng không tình nguyện mà đi vào xe, một bên đi một bên hét lớn : “Hai người nhanh chút !”. Cảm thấy khi Kyungsoo nói những lời này, cậu rất nhanh muốn khóc.

Luhan ngồi xổm ở bờ sông, lấy nước chà, hướng phía nôn mửa trên chiếc áo sơ mi, Jongin nhìn chiếc Porche của Kyungsoo đi dần dần xa, ánh mắt không còn như vừa rồi say rượu lờ đờ nữa, ngồi xổm xuống, rút ra điếu thuốc.

“Cậu giả bộ thật giống.” Luhan nhìn thấy nước cũng không dùng được nữa, giữa đêm tối tiếng gió xào xạc lay động, cậu cởi áo sơ mi, bắt đầu nhúng vào trong nước.

Jongin ngậm điếu thuốc, cười nhạo nhìn Luhan, đứng dậy cởi áo vest, khoác lên người anh. “Từ nhỏ tới lớn, tôi giỏi nhất chính là diễn kịch, trên cơ bản không có ai có thể nhìn rõ tôi. Có điều vừa rồi anh lại nhìn ra, bằng không khi Kyungsoo quay lại, anh sẽ không bất đắc dĩ mà cười như vậy.”

Luhan sửng sốt một chút, cũng liền phản ứng lại sau một giây, liền mỉm cười mà túm chặt lấy áo vest Jongin vừa khoác lên người mình, tiếp tục giặt sơ mi : “Nói đùa thôi, tôi cũng là có kĩ năng diễn xuất đúng không ?” Nói xong những lời này, bản thân Luhan cũng tự mình bật cười. Từ trước tới nay với kĩ năng diễn xuất của mình luôn tồn tại tự ti rằng người khác khó có thể hiểu được, hôm nay cũng không biết là vì gì, Jongin lại nói ra những lời như vậy.

Mặc dù Luhan vẫn luôn chuyên chú vào việc làm sạch áo sơ mi, nhưng là vẫn có thể cảm nhận thấy nhiệt độ của người ở phía sau. Giữa lúc ruột gan rối bời, Luhan cảm nhận thấy một vật lạnh chạm vào cổ mình, vừa cúi xuống nhìn, chính là sợi dây chuyền quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Luhan sững người, căn bản là không biết nên phản ứng thế nào.

Lúc đầu rơi ở SMS, sau cùng sợi dây chuyền lại rơi vào tay Jongin. Sợi dây này chính là kỉ vật song sinh giữa bản thân và Lulin, bị đả kích hai ba lần, đã khiến Luhan sớm quên đi làm thế nào để lấy lại, nói chính xác hơn, còn có thể lấy lại hay không.

“Cô gái trong sợi dây chuyền chính là Lulin sao ?” Jongin bề ngoài có vẻ như là lơ đãng hỏi, Luhan ngẩng đầu nhìn đối phương, khẽ gật.

Kim Jongin gãi đầu, muốn rút ra một điếu thuốc nữa, kết quả cầm ra bao thuốc, đã trống không. Vo thành một nắm, ném vào con sông cách đó không xa.

“Anh nói muốn đem giải thưởng của bản thân làm kỉ niệm tặng cô ấy.” Luhan vốn có chút ngạc nhiên lúc này càng thêm kinh ngạc, lời này cậu thực sự đã nói qua, chỉ là thuận miệng nói ra trong một cuộc phỏng vấn trước đây rất lâu rồi. Jongin ngay cả máy tính cũng không dùng, lẽ nào vì bản thân mình mà xem ti vi ? Như nào có thể ?

Luhan đứng dậy, vắt sạch áo sơ mi, muốn dùng sự trầm mặc phá vỡ bầu không khí có chút nói không rõ này. Kết quả Jongin rút ra từ trong túi quần giải thưởng ngày hôm nay, thả xuống giữa hai người.

“Người đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Ngưu năm nay — Luhan !” Kim Jongin cứ như kẻ ngốc đem chiếc cúp giơ lên như vậy, Luhan miệng há lớn, áo sơ mi trên tay cũng bị rơi xuống đất.

Luhan quên mất biểu tình trên mặt trong nháy mắt chợt giãn ra, nhặt chiếc áo ướt sũng dưới đất lên, đẩy cổ tay Jongin, cười nói : “Đừng đùa nữa. Huống chi, dù là trao giải, cũng nên là nam diễn viên phụ xuất sắc nhất không phải sao ?”

“Chủ tịch hội bình phẩm Kim Jongin, người bỏ phiếu Kim Jongin, người chứng kiến Kim Jongin, người trao giải cũng là Kim Jongin, ở đây với tôi, anh chính là nam diễn viên chính xuất sắc nhất.” Kim Jongin híp mắt, nhếch miệng cười, từng chữ từng chữ nói, chiếc áo sơ mi Luhan vừa nhặt lên cứ như vậy lại rơi xuống đất. “Nghe thấy không, Lulin, anh cô rất tuyệt !” Kim Jongin cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ Luhan, kéo đối phương qua, đem đôi môi dày dán lên cổ cậu, nhỏ giọng nói với bức ảnh trong sợi dây chuyền.

Vốn dĩ là phải ghét bỏ, Jongin tự nói với chính mình, nhưng dần dần, cậu bắt đầu quên mất con đường muốn đến. Không muốn thích anh, nhưng lại hết lần này tới lần khác vì những chi tiết nhỏ trong cuộc sống mà yêu thương con người này, yêu thương vẫn là yêu thương. Hành động buồn bực ngày hôm nay kì thực lúc ở trên khán đài Jongin đã nghĩ qua, mặc dù khoảng cách khá xa, thế nhưng Jongin vẫn cảm thụ được cái cảm giác hỗn loạn pha lẫn thất vọng của đối phương. Một loại bóng râm che phủ ở đó, khiến cho Jongin vô cùng muốn qua sưởi ấm nó lên.

Những tháng này, chỉ cần Jongin ở một mình, liền sẽ đi xem những buổi phỏng vấn Luhan đã từng thu. Xem rồi lại xem, liền cảm nhận thấy người đàn ông ở trước mặt mình luôn u buồn, thì một người sống động vui vẻ trong tivi càng chân thực. Khi tất cả ánh sáng cùng hiện thực tụ lại một chỗ, so với lực tác động hiện ra, càng khiến Jongin thêm chấn động. Giữa bừng tỉnh hiểu rõ hết sự nhu nhược của đối phương, không tự tin, bàng hoàng cùng bất đắc dĩ rốt cuộc thấp đến mức nào.

“Cầm lấy đi, cái này là vàng nguyên chất đấy, cầm lấy còn có thể đánh ra hai chiếc vòng vàng nữa.” Kim Jongin từ trước tới nay luôn lạnh lùng muốn giống như Park Chanyeol bình thường luôn nói ra mấy câu nói đùa không làm ảnh hưởng tới đại cục, lại phát hiện hiệu quả không cao, Luhan vẫn đứng ngốc ở đó, không có ý định cầm giải thưởng. Nghĩ thầm có phải hay không đối phương sẽ hiểu sai rằng bản thân có ý định giễu cợt anh ? Muốn giải thích thêm nữa, kết quả giữa do dự, Luhan ôm lấy thắt lưng Jongin, đem cả khuôn mặt chôn trong ngực cậu, hít một hơi thật sâu.

“Cậu……rốt cuộc muốn như thế nào đây…”

“………..”

“Tôi không thể thích cậu, cậu cũng không thể thích tôi, chúng ta đã hứa như vậy rồi.”

“……….”

“Đừng dịu dàng như vậy, nếu như tôi thật sự không thể rời xa được thì phải làm sao ?”

“………..”

“Thế nhưng, cậu cuối cùng vẫn là muốn đi mà.”

Kim Jongin muốn nâng đầu đối phương lên, nhìn cho rõ đôi mắt kia, nhưng lại phát hiện đối phương dường như sợ chính mình phát hiện ra sự uy hiếp của đối phương, sống chết cũng không ngẩng đầu. Vị trí nơi đầu Luhan áp lên bả vai mình đã ẩm ướp một mảng lớn, từng giọt từng giọt ấm áp ướt đẫm thấm vào trong xương cốt Jongin, thấm vào trong lòng khó có thể nắm lấy.

Cứ như vậy mặc cho nước mắt của đối phương thấm ướt cơ thể mình.

Kì thực Jongin muốn nói những lời ấm lòng, muốn nói những lời hứa hẹn cho an tâm, đến cuối lại phát hiện ra, cái gì cũng hứa không nổi. Nghĩ lại bước ngoặt biến hai người lúc đầu thành như hiện tại, đó không phải là yêu mến, mà là vì chán ghét mới quyến luyến, mà là vì chán ghét mới không muốn rời xa, mà cũng là vì chán ghét mới không có cái loại trách nhiệm vô vị ràng buộc bên cạnh. Rõ ràng đã hứa như vậy, tất cả chỉ là quan hệ thể xác cùng sưởi ấm cho nhau.

Nửa đêm gió càng lớn, thổi tung lộn xộn mái tóc hai người. Cũng may là có cơn gió này, mới đem mây đen trên không trung thổi đi, cuối cùng cũng thấy được ánh trăng bị ngăn trở. Ánh sáng lạnh thấu xương, lóe lên sắc mặt không nói lên lời. Ánh trăng rơi đến xung quanh hai người, khiến cho thi vị của cái ôm này có chút bất động.

Luhan nghẹn ngào muốn nói, rõ ràng muốn hô gào ngừng lại, rõ ràng nên hô gào dừng lại, thế nhưng lời nói đến miệng, lại biến thành một câu gầm nhẹ :

“Kim Jongin, cậu rốt cuộc muốn tôi phải làm sao ? ! Làm sao bây giờ ?!”

Chương 44. Ba người tịch mịch.

Trầm mặc là một hố đen, khiến toàn bộ lí trí đều bị cuốn vào, thực sự lưu lại cái gì, chỉ có người lạc vào rồi mới biết. Vết tích cơn gió thổi qua, chỉ còn lại làn khói ấm áp lãng quên ngày tháng. Kim Jongin nhìn Luhan đang ghé đầu lên vai mình, muốn đưa tay vuốt nhẹ lên tóc anh, kết quả bàn tay vừa hạ xuống, Luhan liền ngẩng đầu, ngửa mặt lên nhìn bầu trời.

“Lại mưa rồi.” Luhan mặc áo khoác của Jongin, dùng tay áo lau lau khóe mắt. Chợt bừng tỉnh, lại có thể cười.

Vốn là bởi vì vừa rồi Jongin lo lắng tới phát ngốc mới phát hiện ra, từng giọt mưa lớn đang rơi thẳng xuống. Nhưng có thể là vì trái tim không còn trong người mình nữa rồi, nên mới không cảm nhận được cơn mưa.

“Đúng vậy.” Jongin ngây ngốc dùng tay sờ nhẹ lên gáy Luhan.

Luhan nhìn cậu, mỉm cười nói : “Mỗi lần gặp cậu trời đều mưa, xem ra ông trời cũng cảm thấy hai chúng ta là khắc tinh của nhau.” Luhan đẩy cánh tay của người kia ra. Jongin híp mắt, gì cũng không nói, bàn tay bám lên bả vai đối phương, hôn lên đôi môi hơi lạnh kia.

Giữa lạnh lẽo có chút chua xót, với một chút vị đắng lan ra giữa đôi môi hai người. Jongin gắt gao ôm lấy thân thể đang có chút run rẩy kia, để nụ hôn tách mở đôi môi bất đắc dĩ của đối phương, dùng đầu lưỡi nối liền tất cả tuyệt vọng trong lòng hai người.

Mưa càng lúc càng lớn, nụ hôn cũng càng ngày càng sâu, chỉ cảm thấy, con người dường như đã đánh mất cả linh hồn.

“Luhan ! Jongin ! Hai người còn ở đây không ? !”

Tiếng hét lớn của Do Kyungsoo ở không xa tách rời hai người vừa rồi vẫn còn triền miên.

Luhan giống như một con nai giật mình một cái, vội vàng đẩy Kim Jongin ra, chạy lùi lại mười bước : “Có…..có!”

Jongin có chút sa sút mà nhìn chằm chằm Luhan, lại nhìn thấy Do Kyungsoo từ trong bóng tối bước ra.

“Đã hơn một tiếng rồi vẫn không thấy hai người tới, sợ hai người không gọi được xe, bọn họ bảo tôi qua đón hai người….hai người không sao chứ ?” Do Kyungsoo cảm nhận thấy bầu không khí kì quái giữa hai người, kì thực cậu đã sớm cảm nhận thấy, nhưng là cho tới nay, Do Kyungsoo đã vô số lần thôi miên chính mình, nhất định là do bản thân quá mẫn cảm đa nghi, dù sao lúc trước mối quan hệ giữa Jongin và Luhan cũng khá nặng nề, như thế nào lại có một cái gì đó không rõ ràng.

Nhưng là gần đây, Do Kyungsoo đột nhiên cảm thấy, giữa hai người bọn họ có một luồng khí kì lạ bao phủ, chỉ cần là hai người ở cùng một chỗ, luôn luôn có một cảm giác kì quái người khác khó có thể chen vào.

Vừa rồi ở cách đó không xa, Kyungsoo loáng thoáng cảm nhận được hai người không biết là đang cùng đứng một chỗ hay đang ôm nhau, bởi vì bị mưa phùn che lấp, tất cả đều trở nên không rõ ràng. Trong lòng không biết là vì đang bảo vệ chút hi vọng còn lại của chính mình, hay là như nào nữa, cậu cố ý hô lớn tên hai người.

Luhan nhanh chóng chạy ra, khiến trong lòng Kyungsoo có chút kinh ngạc.

Thì ra là họ đang ôm nhau, mà vì sự xuất hiện của bản thân khiến họ tách rời.

“Tôi….vẫn đang giặt áo sơ mi, lại thêm việc không gọi được xe, cho nên….” Luhan xấu hổ mà cầm chiếc áo sơ mi nhăn nhúm lên, lắp bắp giải thích.

Jongin vẫn nhìn Luhan, một câu cũng không nói.

“Bất kể như nào, trước tiên lên xe đã.” Do Kyungsoo lồng ngực đau nhói, nhíu mày, xoay người thu xếp hết tất cả khó chịu cùng nghi hoặc trong lòng, làm ra vẻ bình tĩnh mà hướng tới phía đỗ xe. Lúc quay đầu lại nói chuyện với bọn họ là lúc, vừa hay nhìn thấy, Jongin dùng tay lau nước mưa trên mặt Luhan, cũng chỉ trong một giây, cậu liền quay đầu lại, tâm trạng hỗn loạn, khó chịu như bị kim đâm.

Hai người không ai bảo ai mà cùng ngồi ở ghế phía sau, bầu không khí quỷ dị trong xe khiến cho mỗi người đều như đang ngồi trên đống lửa, Do Kyungsoo muốn nói gì đó, suy nghĩ nửa ngày lại cảm thấy vẫn là không nên nói gì, liền ngậm chặt miệng.

Chiếc xe chạy vun vút trên đường hướng tới khu biệt thự ở Tây Sơn, đèn đường rọi chiếu loang lổ khuôn mặt mỗi người ngồi trong xe. Do Kyungsoo nhìn qua gương, Kim Jongin cùng Luhan đưa lưng về phía nhau, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ — chua xót, sụp đổ, mờ mịt. Giữa hai người là một chiếc áo, thuận theo hướng cánh tay hai người, giống như đang nắm tay nhau.

Do Kyungsoo lúc này, đang nghẹn nín lại sự tức giận trong lòng mình, cũng không biết vì sao, không hề nghĩ gì liền nói : “Jongin, hôn lễ chuẩn bị như nào rồi ?” Do Kyungsoo nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy, khiến Jongin kinh ngạc, khiến Luhan sững người.

Kim Jongin rời tầm nhìn từ ngoài cửa sổ hướng vào, nghiêng mặt nhìn Luhan, rồi cúi đầu, lo lắng mà nói : “Sắp xong rồi.”

“Thiệp cưới cha mẹ tôi cũng đều nhận được rồi, là 18 tháng sau đúng không ?” Giống như là sợ Luhan bên cạnh Jongin nghe không rõ, Kyungsoo cố ý đẩy cao âm lượng mà nói.

Jongin nhìn Kyungsoo, không trả lời. Như là hiểu rõ ý đồ của đối phương, dù sao cũng đã quen biết cậu nhiều năm, biết rằng, mặc dù Do Kyungsoo ôn hòa ấm áp không có lực sát thương, nhưng nếu như thực sự chạm vào thứ cậu đang để ý, thì cậu tuyệt đối không bằng những kẻ cặn bã khác.

Ba người trên đường đều xấu hổ mà im lặng, tới nơi rồi mà vẫn như cũ không ai xuống xe. Cuối cùng vẫn là Do Kyungsoo mở miệng trước.

“Buông tay đi, trò chơi này, hai người đều không ai chơi nổi đâu.” Do Kyungsoo tháo dây an toàn, bước xuống xe. Một câu hai nghĩa “buông tay đi”.

Kim Jongin cùng Luhan liếc mắt nhìn nhau, buông lỏng tay dưới chiếc áo. Luhan muốn đẩy cửa xuống xe, lại bị Jongin túm lại. Luhan sững người, nghênh đón ánh mắt của đối phương, dùng ánh mắt nói với cậu, chuyện đã tới nước này chúng ta còn có thể thế nào nữa ?

“Tóc rối rồi.” Jongin dùng tay vuốt mái tóc rối trước trán Luhan, dùng tay vuốt nhè nhẹ đôi môi đối phương, lúc này mới buông tay.

Kì thực lúc Jongin chưa nói câu kia, Luhan muốn mắng cậu, mắng cậu chuyện tới nước này còn không rõ tình hình, mắng cậu rõ ràng cái gì cũng biết lại cứ cho bản thân quá nhiều hi vọng. Luhan không biết Do Kyungsoo biết được bao nhiêu, nhưng từ những lời nói hôm nay thì không khó để nhìn ra, từ nhưng chi tiết nhỏ đối phương dường như đã phát hiện ra bản thân mình cùng Jongin là không bình thường, câu nói của cậu “hai người đều không ai chơi nổi đâu”, câu nói đó, khiến cho vận mệnh hai người đều hoàn toàn sụp đổ đến tột cùng.

Thế nhưng cuối cùng Jongin vẫn dịu dàng như thế, hoàn toàn phá vỡ tất cả kiên trì của Luhan. Không sai, bọn họ đã từng là kẻ địch, bọn họ đã từng không thích đối phương cũng không sai, nhưng là hôm nay lúc này, Luhan đã bị hiện thực làm tới choáng váng, bị Jongin làm cho mất phương hướng, bị tâm can chính mình dắt mũi đi tới nơi bóng tối không hề có một chút ánh sáng nào.

Vốn dĩ buổi tiệc diễn ra trong vườn nhưng vì trời mưa, liền bị Vương đạo diễn dời vào trong nhà, không biết DJ từ đâu tới cùng âm thanh đã được chuẩn bị, đem một nơi rộng rãi biến thành quán bar hoan lạc.

Vương đạo diễn đã say tới không bước nổi bên phải ôm Jongin, bên trái ôm Luhan, cười lớn nói : “Hai người là cứu tinh của ta, bộ phim điện ảnh tiếp theo ta muốn mời hai người làm nhân vật chính…kết quả Kim Jongin tiểu hỗn đản nhà ngươi lại kí hợp đồng với Mĩ trước, mà bên sản xuất phá hoại kia sống chết cũng không cho Luhan nhận bộ này, cách…” Vương đạo diễn một bên nâng chén, một bên phẫn nộ mà nói.

Kim Jongin không nói gì, vừa nhận ly rượu từ mọi người đưa qua, từng chén từng chén nuốt vào trong bụng. Luhan mỉm cười nhìn Vương đạo diễn, không có giống như trước đây cẩn thận từng li từng tí, tuy rằng không có uống thả cửa như Jongin, nhưng cũng uống từng ngụm từng ngụm một.

Tại bữa tiệc điên cuồng này, toàn bộ lí trí đều không bằng cúc hoa của đàn ông, bị bạo tới thương tích đầy mình.

Luhan đã lâu lắm rồi không uống nhiều như vậy, chỉ mới uống vài chén, cả người dường như đã trong trạng thái sụp đổ, hơn nữa vừa rồi còn ở bờ sông ngấm nước mưa, thân thể giống như là không có cách nào chịu được liền ngã xuống. Loáng thoáng thấy Jongin cách đó không xa đang bị những diễn viên nữ vây quanh.

Do Kyungsoo chạy tới, nâng Luhan dậy, túm lấy ly trên tay anh : “Nếu không uống được thì đừng uống nhiều như vậy.” Kyungsoo cau mày, trong lòng hoảng loạn. Mặc dù từ trước tới nay Kyungsoo luôn thích thôi miên bản thân, nhưng lúc này cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai Luhan vì ai lại uống nhiều như vậy.

Cậu không cam tâm, thật sự không cam tâm. Chân tình gửi anh, đối phương lại hung hăng ném trở lại. Cuối cùng anh lại lựa chọn người tốt nhất không nên trở thành đối thủ, Jongin.

“Kim Jongin…buông tôi ra… chúng ta không thể như này.” Luhan mơ mơ màng màng mà đẩy Kyungsoo ra, lầm bầm nói, ba chữ “Kim Jongin” đã hoàn toàn đâm xuyên qua lòng tự trọng của Kyungsoo. Một tay chặn lại thắt lưng Luhan, bế cả người anh lên, liền đi tới phòng giành cho khách của nhà Vương đạo diễn, Luhan mặc dù vẫn giãy dụa, nhưng là vì thân thể suy yếu, căn bản không có một chút tác dụng nào.

Đóng sầm cánh cửa phòng, Do Kyungsoo một bên ném Luhan lên giường, một bên tháo cà vạt trên cổ.

Luhan giữa cơn say lờ mờ, chỉ cảm thấy có người chầm chậm tiến lại, giữ chặt chính mình, không thể động đậy.

“Kim Jongin….Vì sao mỗi lần chúng ta đều như này….” Luhan nheo nheo mắt vươn tay.

Do Kyungsoo nắm chặt lấy cổ tay Luhan, khản giọng nói lớn : “Tôi mẹ kiếp không phải Kim Jongin ! Tôi là Do Kyungsoo, Do Kyungsoo ! Vì sao không phải là tôi ? Vì sao ?” Do Kyungsoo một bên hôn lên cổ Luhan, một bên lấy tay xé rách quần đối phương. Luhan vừa rồi còn có chút sững sờ, thân thể liền run lên.

“Kim Jongin…Kim Jongin…. Kim Jongin….” Nước mắt của Luhan theo khóe mắt chảy xuống, chữ “Kim Jongin” liên tiếp khiến Do Kyungsoo cả cơ thể như sụp đổ, thể xác và tinh thần vô lực, chán nản ngừng động tác.

“….”

“Cậu kiêu căng…ngạo mạn….vô lý…tâm tình bất định…không tốt với tôi…”

“……”

“Thế như gần đây cậu quá ôn nhu, ở bên cạnh tôi, khiến tôi đột nhiên cảm thấy bản thân….là đang sống…Thế nhưng cậu đã nói, trái tim của tôi sống lại rồi, cậu lại muốn đi….” Luhan khẽ nhắm mắt, nghẹn lời, muốn không khóc, nhưng lại phát hiện nước mắt chảy ngày càng nhiều.

“…….”

“Nếu như tôi yêu cậu, cậu có thể hay không đừng kết hôn, có thể hay không đừng đi… Kim Jongin…trái tim tôi khó chịu lắm…” Luhan đột nhiên ôm lấy cổ Do Kyungsoo, nức nở nói. Do Kyungsoo ngây người ở kia, toàn bộ ý muốn chiếm đoạt như tuyến đê đã bị sụp đổ hoàn toàn.

Nhắm chặt mắt lại, nửa quỳ, Kyungsoo ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Luhan, muốn dùng sự ấm áp của bản thân, sưởi ấm toàn bộ sự lạnh lẽo của đối phương. Mặc dù cậu chán ghét đối phương trong miệng chỉ có cái tên “Kim Jongin”, mặc dù cậu chán ghét bị trở thành thế thân, nhưng cậu còn chán ghét nước mắt của Luhan hơn. Do Kyungsoo dùng tay lau đi những giọt nước mắt, từ trước đến nay luôn có chút tự phụ, nhưng vào lúc này cậu phi thường muốn trở thành “Kim Jongin” kia.

“Tôi không đi, vĩnh viễn cũng không đi.” Do Kyungsoo ôm lấy bả vai Luhan, để đầu anh chôn ở ngực mình. Luhan vì câu nói này, khóc càng lớn hơn.

Do Kyungsoo nhắm mắt lại nghĩ, nếu giả vờ làm người kia để có thể bên cạnh Luhan, vậy cậu nguyện ý giả vờ cả đời này.

Chương 45. Thất thủ (rơi vào tay giặc).

Lay cảm thấy bản thân mình đã thích một người vô cùng ngạo kiều (kiêu ngạo + yêu kiều).

Xẩu hổ từ bệnh viện chạy ra, nhìn Baekhyun đang chạy điên cuồng ở con đường phía trước, Lay vừa xoa đầu vừa chạy đuổi theo, vốn định xuống nhà để xe lấy xe chạy theo, kết quả nhìn tiểu tử trước mặt bộ dạng không muốn sống, nghĩ thầm vẫn là dùng hai chân đuổi theo đi, bằng không nói không chừng mười phút sau Byun Baekhyun này có thể chạy thẳng tới nước Mĩ mất.

Cũng may là nhiều năm qua mặc dù công việc rất bận, nhưng để giữ gìn vóc dáng, Lay cũng không ít lần chạy ở phòng tập thể hình, bằng không muốn đuổi kịp một phóng viên chuyên nghiệp này, thật là một vấn đề vô cùng lớn.

“Này ! ! Byun Baekhyun ! ! Nguy hiểm ! !” Đại khái chạy ra ngoài vài mét, phía trước đột nhiên có một cái cống thoát nước không có nắp, kết quả vì trong đầu Byun Baekhyun lúc này đều là chữ “chạy”, căn bản không có ý thức được trước mặt là một cái hố.

Chỉ phản ứng sau một giây, Byun Baekhyun vừa muốn mắng “Định lừa ta để ta dừng lại hả, ngươi đi chết đi !” kết quả lời còn chưa nói ra, chỉ nghe “pa” một tiếng liền rớt vào trong.

“Ah !” Đây là âm thanh cuối cùng của Byun Baekhyun sau khi xui xẻo rơi vào.

“Này ! Byun Baekhyun, em không sao chứ ? !” Lay quỳ trước miệng cống thoát nước, cố gắng nhìn vào bên trong tối như hũ nút.

“…….” Bên trong không hề có động tĩnh gì, chỉ có tiếng nước chảy tự nhiên trong miệng cống.

“Này ! ! Không chết thì nói gì đi ! ! !” Lay gào lên, ở trong bay ra một mùi kì lạ, khiến Lay muốn đem những thứ vừa mới ăn được nôn ra hết.

“Được ! Em cái gì cũng nhìn thấy sao không tin lời anh !” Tiểu tử này không chết, toàn bộ những lời châm chọc của Lay lại như động lực mô tô tràn đầy.

“Anh nói rồi, cái tai em chạy lệch rồi cái gì cũng không nghe thấy trách tại ai ? ! Em có tự trèo lên được không ?” Lay hướng phía cống thoát nước hô, nghĩ thầm cậu mà trong miệng cống đã muốn ói ra rồi, Byun Baekhyun ở chỗ sâu nhất trong miệng cống thoát nước bây giờ không chừng đã nửa tỉnh nửa mê.

“Ngươi nghĩ ta là người nhện hay siêu nhân ? ! Lúc này rồi còn không bớt lời đi hả ?” Byun Baekhyun khom người, vẫn còn có thể ở bên trong truyền ra mấy loại từ ngữ thiếu lễ độ như “Kháo”, “Mẹ kiếp”.

Lay thở dài, xoay người nhìn tình hình xung quanh, vừa rồi vinh dự được đuổi theo, thoáng cái cũng thấy được vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, trong lòng không khỏi chửi một lần thể lực của Byun Baekhyun cùng sự chịu đựng của mình.

Phóng tầm nhìn ra xa, đừng nói là người, ngay cả một hơi thở ra cũng khó tìm. Không khỏi chỉ trích một chút bên kiến thiết xây dựng thành phố, rõ ràng không có người ở, làm cái cống thoát nước như này làm gì ? Có cống thoát nước thì cũng được, cơ mà người nào lại tìm đường chết đem cái nắp đi mất, cầm đi rồi thì thôi cũng được, mà như nào Baekhyun ngốc xui xẻo trưởng thành rồi mà tai mắt không chịu lớn theo, bày ra trước mắt Byun Baekhyun như vậy rồi, vì cái gì người đuổi em ấy chạy lại là mình ?

Cuối cùng Lay không thể không thừa nhận, bản mình mình quả thực có chút ti tiện, trong sạch làm chuyện cướp bóc không phải là chuyện phá sản trong buôn bán.

Cởi bộ áo vest cao cấp Armani trên người mình, cắn răng xé thành từng đường từng đường, nối liền vào mà dường như cũng không vào được tới bên trong, cuối cùng cởi nốt áo sơ mi nối vào. Thầm nghĩ Byun Baekhyun à Byun Baekhyun, nếu như này em còn không theo anh, anh đúng là có mắt như mù.

Đem quần áo mình nối thành một sợi thả xuống, Lay đem đầu kia vắt vào cổ tay mình : “Nắm lấy, anh kéo em lên ! !”

Lời nói có bao nhiêu khí phách đàn ông a, Lay đều bị chính mình làm xúc động rồi, kết quả Byun Baekhyun ở dưới miệng cống lại có thể hỏi một câu : “Này ! Cái thứ này có chắc không ? Còn có ngươi gầy như vậy, kéo ta lên được không đấy ?”

Bao nhiêu khinh thường cùng với không tín nhiệm trần trụi, Lay ở trên thiếu chút nữa là bùng nổ.

“Mẹ ! Một bộ vest 9W anh cũng biến thành dây thừng cho em, em còn nói nhảm nữa ! Anh gầy nhưng mà so với em khỏe hơn là được rồi không phải sao ? ! ! Đây đều là cơ bắp, là cơ bắp ! !” Lay phẫn nộ gào thét, bản tính thiếu gia từ trong xương lại bùng nổ, thật muốn đem tiểu tử không biết tốt xấu kia ném cho sói ăn, để cậu tự sinh tự diệt, thế nhưng vừa nghĩ tới cảnh Byun Baekhyun bị sói quấy rầy, bản thân lại cảm thấy không thoải mái.

“Được rồi được rồi….cơ bắp nào có trắng như vậy…….” Byun Baekhyun không kiên nhẫn mà tóm lấy sợi dây thừng, trong miệng còn không quên lẩm bẩm.

Lay xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ thầm bản thân rốt cuộc trêu chọc tổ tông tới mức nào, thở dài một hơi, giống như là để lộ ra vẻ tự tôn đàn ông của mình, chỉ nghe oa một tiếng, đã đem Byun Baekhyun túm tới giữa không trung.

Kết quả vọt lên như vậy, cũng gần mất một phút. Lúc đầu Byun Baekhyun còn tưởng là đối phương nghỉ lấy sức, nhưng là lâu như vậy, đột nhiên như là hiểu rõ gì đó, có chút thúc giục lo lắng : “Này ! Kéo ta lên không hả ? !”

“Nói anh là mãnh nam siêu cấp vô song trong vũ trụ, anh sẽ kéo em lên.” Lúc Lay chầm chậm nói ra câu này, Byun Baekhyun run rẩy thiếu chút nữa cả người lại ngã vào hố. Tiểu tử này khuyết thiếu cảm giác an toàn hả, lúc này còn có thể cò kè mặc cả. Byun Baekhyun ngẩng đầu, nhìn sợi dây thừng đã có chút buông lỏng, nghĩ thầm cũng chỉ là một câu nói, nói ra không chết người, mà còn cứu sống một mạng người, ngu gì không nói. Bản thân làm paparazzi nhiều năm như vậy, lời nói dối đây nói không biết bao nhiêu lần, như thế nào phải cự tuyệt nói ?

“Đại mãnh nam gà mái vô song trong vũ trụ, kéo ta lên đi ! Mãnh nam ! ! !”

[Giải thích chút : 2 từ “siêu cấp” và “gà mái” đọc cũng lơ lớ nhau.

超级 [chao jí] : siêu cấp

草鸡 [cao ji] : gà mái]

Cũng chỉ trong nháy mắt, Byun Baekhyun đã được túm lên, ghé vào miệng cống, Byun Baekhyun một bên trắng mắt nhìn một bên hít thật sâu bầu không khí cũng gọi là trong sạch bên ngoài, chỉ cảm thấy đời người đều có hi vọng rồi. Ngẩng đầu nhình ánh sáng trên cánh tay Lay, vẻ mặt Byun Baekhyun vốn đang có chút nặng nề liền khì một cái, cười thành tiếng.

“Này, đừng có chê cười ân nhân cứu mạng của em như vậy được không ?” Lay ngồi xổm ở kia, dùng tay chạm vào khuôn mặt bẩn đến không thể bẩn hơn của Baekhyun, vẻ mặt ghét bỏ mà chậc chậc lưỡi.

“Tôi làm sao dám chê cười, đại mãnh nam.” Khuôn mặt lem nhem, Byun Baekhyun cười tới sáng lạn, Lay lúc đầu biểu tình vốn có chút ghét bỏ liền đột nhiên thấy hứng thú, tuy rằng bẩn như vậy, nhưng vẫn có một cảm giác ngây thơ hồn nhiên, khiến Lay trong nháy mắt dại ra. Lay vẫn còn ngây ngốc thu vào tầm nhìn Byun Baekhyun cả người đang khó chịu, vội vàng thu tầm mắt lại, người kia muốn đứng lên. Kết quả chưa đứng được lên hẳn, chân trái đột nhiên cứng đờ, liền ngã lăn ra đất.

Cũng không quản đối phương trên người bẩn thế nào, Lay liền tiến tới ôm lấy cánh tay Baekhyun, có chút khẩn trương hỏi : “Sao vậy ?”

“Không sao, hình như là lúc bị ngã xuống, sái chân rồi.” Baekhyun có chút xấu hổ muốn đẩy Lay ra, kết quả đối phương vừa buông tay, lại ngã ngược lại.

Lay phục mà túm lấy Byun Baekhyun, vẻ mặt không nhịn được mà nói : “Chân bị thương rồi, chính là bị thương, phô trương khoe mẽ cái gì ? Đừng động !” Lay kéo Baekhyun, thẳng trực tiếp cõng lên lưng mình. Byun Baekhyun này nhìn rất nhỏ bé, chắc cũng không nặng, kết quả ước lượng trọng lượng trên lưng, cuối cùng so với trong tưởng tượng còn nhẹ hơn.

Vừa ở trên lưng Lay, Byun Baekhyun liền từ chối , “Tôi tự đi được !”

“Đừng động ! Còn động nữa anh ném em lại xuống cống !” Byun Baekhyun vốn đang nhăn nhó vì câu nói này liền ngừng ngay bàn chân  không an phận, bám lấy bả vai Lay, không dám nói thêm câu nào. Mặc dù cùng Lay tiếp xúc không tính là nhiều, thế nhưng tính nết người này cậu cũng tương đối hiểu rõ, bình thường hay nói giỡn nhưng nếu thật sự nói thì nhất định sẽ làm được, cái trình độ dám nói dám làm có đôi khi phải dùng hai chữ “khủng bố” để hình dung.

Lay nhếch khóe miệng, khẽ cười, xốc lên, khiến cả cơ thể đối phương đều dán lên lưng mình, lực cánh tay bám vào chân cậu càng sâu thêm.

Tinh thần quay trở về, Byun Baekhyun nhìn người đàn ông trước mắt đeo đồng hồ Thụy Sỹ hơn 10 vạn nhưng lại không mặc áo, trên cánh tay còn dính vết bẩn của mình mà vẫn dùng tay giữ chặt hai chân mình, trái tim không tự giác mà đập một chút. Cơn gió đêm hơi lạnh thổi qua, khiến Lay run lên.

Baekhyun nhẹ giọng lầm bầm : “Như thế nào còn không chết cóng, ngươi đúng là đần độn, tìm người đến thì chết hả.” Nói những lời này, Baekhyun theo bản năng ngã về phía trước, muốn cho người kia ấm một chút.

“Em đang quan tâm anh.” Lay khẽ cười, vẻ mặt trêu nghẹo nghiêng đầu nhìn thoáng qua Byun Baekhyun, đối phương bị cử động bất thình lình làm hoảng sợ, thiếu chút nữa là từ trên lưng ngã xuống.

“Con mẹ nó ai quan tâm ngươi ? Cái này rõ ràng là khinh bỉ ngươi nhìn không ra hả.” Byun Baekhyun trắng mắt nhìn một cái, nhưng là khuôn mặt đột nhiên có ửng đỏ.

“Em í hả, là một người mà tim miệng không đồng nhất.” Lay bật cười, cảm nhận thấy trái tim đập “thình thịch” không an phận của  đối phương.

“……..”

“Anh không hi vọng gì vào một ngày em thành thực với anh, chỉ cần đừng cự tuyệt anh tốt với em là được.”

“……..”

Cảm nhận được sự im lặng đặc biệt của đối phương, Lay cũng không nói gì, chỉ sau khi đi thật lâu, Byun Baekhyun vì không muốn đối phương chịu quá nhiều lực, liền len lén thay đổi tư thế. Lập tức đã đi đến nơi có nhà dân, Lay đột nhiên phát hiện ra thứ bình thường gì đó, ôm Baekhyun qua, ngồi xổm xuống, thu thập lại.

Byun Baekhyun cúi đầu nhìn, nhìn thấy đối phương đang hái những bông hoa dại vô cùng bình thường, màu tím, nhưng lại lóe lên chút ngang ngược. “Nhìn xem, thật giống như em.”

Byun Baekhyun thiếu chút nữa ói ra máu, thế nhưng lúc híp mắt nhìn chằm chằm vào cái bông hoa nhỏ kia, trong lòng giống như là hít một hơi, có chút ma quỷ mà nhận lấy. Trong lòng giống như là đột nhiên có gì đó hâm nóng, ấm áp thấm không nói lên lời.

Trên miệng không có nói mấy loại “ngươi nhàn rỗi lắm hả ?” hoặc là “suốt ngày tặng đàn ông hoa, ngươi có bệnh hả”, mà là không tự giác buột miệng nói một câu : “Cảm ơn.”

Lay có chút cứng ngắc mà kinh ngạc, giống như là bị câu nói đột nhiên như vậy làm cả kinh, hồi phục yếu ớt cười :

“Em cả ngày moi móc bí mật người này, bí mật người kia, nhưng ngay cả bí mật trong lòng mình cũng không biết. Để anh nói cho em Byun Baekhyun, em ở trong lòng chính là thích anh, vô cùng thích anh. Cho dù anh là đàn ông, em là trai thẳng, nhưng em vẫn là không bỏ được, chúng ta chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên đó.”

Byun Baekhyun cứng đờ người, một bên nghĩ ngươi nghĩ cái gì trong bụng ta ngươi cũng biết hết hả ? Một bên lại giống gì cái gì đó đâm vào điểm mẫn cảm muốn phản lại. Rồi lại không biết nên phản bác lại từ đâu, muốn nói ta như nào lại có thể thích một kẻ “gối thêu hoa”* như ngươi ? Ta như nào lại thích một kẻ cười như hồ ly như vậy ? Muốn nói mối quan hệ của chúng ta có thân thuộc như nào thì cũng chỉ là bạo cúc thôi, còn về phần có cái gì gọi là “yêu thích yêu thích” lúc nào cũng treo trên miệng sao, thế nhưng là cúi đầu nhìn cánh tay người đàn ông đang ôm lấy mình, lại sống chết không nói ra lời được.

“Còn có chính là Byun Baekhyun, sinh nhật vui vẻ.”

Byun Baekhyun cầm những bông hoa nhỏ màu tím, đem đầu chôn ở bả vai đối phương, trong đầu nghĩ thật nhiều chuyện, lại đột nhiên quên hết. Lúc này, cậu thực sự không muốn thừa nhận, có một thứ gì đó đã thay đổi rồi.

(*) gối thuê hoa : chỉ một kẻ có vẻ ngoài nhưng không có học thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro