Chapter 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


GÓC NHÌN THỨ 3

Hồi tưởng

Đó được cho là một ngày bình thường, mệt mỏi. Izuku đã mệt mỏi vì làm công việc không phải tạm thời của mình. Cậu dọn dẹp 3 ngôi nhà bao gồm giặt giũ và ủi quần áo, dọn dẹp nhà bếp và mọi thứ.


Sau đó, cậu vượt qua 3 cửa hàng và giúp họ dọn dẹp/đóng cửa hàng như đổ rác và rửa bát, và cậu cũng làm thêm một số công việc nhà.


Đó là lý do tại sao cậu rất mệt mỏi cho ngày hôm nay. Nhưng ít nhất cậu đã nhận được một số tiền từ nó và ít nhất nó có thể duy trì cậu trong cả tháng.


"Con về rồi đây." Cậu nói một khi cậu bước vào trong nhà, cởi giày khi cậu đi sâu hơn vào bên trong và thấy mẹ cậu và chú Masaru của cậu đang an ủi Mitsuki đang khóc.


"Tớ biết tớ không nên khóc hay lo lắng như thế này, con trai tớ là một người mạnh mẽ. Nhưng vẫn..." Mistuki nói khóc.

"Thật bình thường khi lo lắng cho con của mình Mitsuki. Vì vậy, hãy để nó ra ngoài, tớ biết Katsuki là một chàng trai cứng rắn vì thằng nhóc đến từ một người phụ nữ cứng rắn như cậu. " Inki nói


"Nếu tớ cứng rắn, tớ sẽ không khóc như thế này."Mitsuki nói.


"Khóc là một điều khó khăn để làm Mitzi. Cậu khóc vì sợ hãi, lo lắng và việc thể hiện những cảm xúc đó thông qua việc khóc là điều bình thường. " Inko nói.


Mitsuki không nói gì và chỉ ôm chồng và khóc vì anh ấy. Chồng cô ấy ôm cô ấy thật chặt. Masaru không nói gì nhưng một vài giọt nước mắt cũng rơi xuống từ giọt nước mắt của anh ấy.

"Mẹ... Ch-chuyện gì đang xảy ra vậy? " Izuku hỏi khi nhìn thấy tình hình.


Inko vỗ nhẹ vào chiếc ghế dài duy nhất gần cô ấy. Izuku gật đầu và đi ngồi trên chiếc ghế dài đó, Inko nhẹ nhàng nắm hai bàn tay của Izuku và nhìn vào mắt cậu với vẻ lo lắng và lo lắng.


"Khoảng 7 giờ tối, Mitsuki nhận được một cuộc điện thoại từ UA nói rằng Katsuki đã bị liên minh tội phạm bắt cóc và ngay bây giờ họ đang làm mọi thứ có thể để theo dõi vị trí của Katsuki." Inko nói và Izuku ngạc nhiên khi nghe điều này, tâm trí cậu trở nên trống rỗng.


Katsuki bị bắt cóc, và không ai biết hắn đang ở đâu, hoặc liệu hắn có an toàn hay không. Izuku và hắn chỉ mới bắt đầu xây dựng tình bạn ở đó, chỉ bắt đầu sửa chữa ở đó một tình bạn phức tạp và độc hại, Có lẽ nó đã được sửa chữa và họ đã có mối quan hệ tốt với nhau và bây giờ?, nó sẽ chỉ bị hủy hoại bởi những nhân vật phản diện đã bắt cóc Katsuki và tách cả hai?


Izuku nhìn xuống và nắm chặt tay mẹ. "Điều đó rất không công bằng...."Izuku nói khi nước mắt bắt đầu rơi trong mắt cậu.

"Kaachan và con.... chỉ mới bắt đầu làm bạn một lần nữa, chỉ mới bắt đầu thân thiết trở lại giống như những đứa trẻ, và bây giờ điều này sẽ chia rẽ chúng cln? Nước mắt của Izuku cứ rơi từ mắt cậu đến tay cậu.

"Thật không công bằng..." Izuku đã nói.

"Đừng lo lắng Izu-cha... " Mitsuki nói khi cô ấy lau nước mắt của chính mình.


"Cô biết con trai cô sẽ sống sót. Những kẻ phản diện ước họ không bao giờ bắt cóc thằng nhóc ngay từ đầu bởi vì nó là một đứa trẻ bướng bỉnh, người sẽ không bỏ cuộc và đau đớn. " Mitsuki đảm bảo với cậu.

Masaru cười khúc khích một chút. "Thằng nhóc chắc chắn là như vậy."Anh nói và nở một nụ cười buồn.


Izuku cũng nở một nụ cười buồn. Hiện tại, cậu sẽ tin những lời của dì Mitsuki. Cậu sẽ tin rằng Katsuki sẽ trở về nhà với họ.


Mẹ cậu đã ôm cậu vào ngày hôm đó.

💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫

Nó kéo dài một tuần trước khi Katsuki trở về nhà. Vào giữa tuần đó, Izuku bất tỉnh và bị sốt vì cậu quá lo lắng cho Katsuki đến nỗi cậu bắt đầu làm việc quá sức để có thể quên rằng trái tim và tâm trí của cậu vừa lo lắng vừa nghĩ về Katsuki.


Inko rất lo lắng về việc Izuku bất tỉnh và bị sốt. Bây giờ cô đặt một chiếc khăn mát lên trán của Izuku. Izuku mở mắt nhìn mẹ đang chăm sóc cậu .


"Con vẫn bị sốt Izuku."Mẹ cậu nói và Izuku chỉ hơi di chuyển đầu để gật đầu rằng cậu đã nghe mẹ cậu ấy nói điều đó. Cậu muốn nói chuyện, nhưng bằng cách nào đó cơ thể cậu cảm thấy mệt mỏi ngay cả khi chỉ đơn giản là nói chuyện.



"C-Còn về kaachan?" Izuku nói với giọng chậm chạp và yếu ớt.


Inko chỉ lo lắng nhìn con trai mình. "Chưa có tin tức nào về thằng bé, nhưng các anh hùng và nhân viên ở UA nói rằng họ đang cố gắng hết sức để tìm kiếm vị trí của Katsuki." Inko nói.


Bằng cách nào đó trái tim Izuku thư giãn khi nghe điều đó, nhưng cậu vẫn lo lắng cho Katsuki.


"Con nên nghỉ ngơi được chứ? Con không muốn điều đó khi Katsuki trở lại, thằng nhóc sẽ thấy con nằm trên giường trong khi con bị sốt phải không? " Inko nói và cười khúc khích một chút. "Thằng nhóc sẽ mắng con, con biết mà. " Cô ấy đã thêm vào.



Izuku cảm thấy tâm trí của mình thoải mái khi nghe điều đó, cậu tưởng tượng Katsuki la mắng cậu và la mắng cậu vì là một Deku. Cậu biết tình bạn không bình thường, nhưng Katsuki là Katsuki và Izuku cũng sẽ luôn là Izuku. Kaachan và Deku sẽ luôn giống nhau.


Cậu nhắm mắt lại và mơ về việc Katsuki trở về nhà với họ và hành động như con người cũ của mình. La hét, và la mắng cậu vì luôn là một Deku.


💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫


Khi Katsuki được phục hồi, hắn đã được đưa ra một lựa chọn hắn có thể ở trong ký túc xá với bạn bè và bạn cùng lớp của mình hoặc hắn có thể ở lại với bố mẹ vì sự thoải mái của gia đình.

Hắn chọn phương án 2, không phải vì hắn sẽ tìm thấy sự thoải mái với bố mẹ mình mà bằng cách đó hắn có thể nhìn thấy Izuku.


Người duy nhất hắn có thể tìm kiếm sự an ủi, bởi vì Izuku là người biết hắn từ trong ra ngoài.



"Thằng nhóc chết tiệt! Làm bà đây lo lắng chết đi được." Mẹ hắn chào đón hắn bằng một cái ôm chào mừng nồng nhiệt ngay khi hắn về đến nhà.


"Thả tôi ra! " Katsuki nói và nhẹ nhàng đuổi mẹ mình đi.

"Hãy biết ơn đi thằng nhóc này!, cá rằng những kẻ phản diện đã để mày đi vì mày là một thằng nhóc khó chịu để đối phó. " Mitsuki đã nói.



"Hah!? 💢 Bà là người khó chịu để đối phó bà già xấu xí! " Katsuki cãi nhau với mẹ hắn, người đã đánh vào đầu hắn.


"Coi chừng cái miệng của mày đi thằng nhóc ngu ngốc! Mistuki nói.


"Họ lại như vậy rồi." Masaru nói khi anh ấy mỉm cười nhìn gia đình mình, những người la hét vào mặt nhau. Anh ấy quyết định kéo vợ và con trai mình và ôm họ.

"Ba rất vui vì con an toàn Katsuki" Masaru nói và Katsuki ngạc nhiên nhìn đi chỗ khác.


"Hừm.." Anh ngân nga, Và Mitsuki mỉm cười, cô ấy nhìn Masaru gật đầu.


"Chào mừng về nhà thằng nhóc chết tiệt" Mistuki và Masaru nói với một nụ cười và Katsuki cảm thấy may mắn vì hắn có cha mẹ như họ.


"Ừ... Katsuki nhìn đi chỗ khác nói.


"Ah~ Mày thật dễ thương khi cảm thấy xấu hổ như thế! Mitsuki nói khi cô làm rối tóc của Katsuki.


"Câm mồm đi mụ già! Ai nói với bà rằng tôi xấu hổ!!" Katsuki hét lên.


"Mày là người cần im lặng và đừng gọi tôi là mụ già! Mitsuki nói.


"Mình biết ngay mà, mình hối hận vì đã ở lại đây. Mình ước gì mình đã nói với tên khốn Caterpillar Hobo đó rằng mình sẽ ở ký túc xá thay vì ở đây. " Katsuki lầm bầm


"Hah!? Vậy thì tại sao mày lại muốn ở lại đây? " Mitsuki nói và sau đó cô ấy đột nhiên nhếch mép. "Đó là vì Izuku phải không? Mitsuki nói và Katsuki phản ứng như thể hắn vừa bị bắt.



"Cái gì-Cái gì!? Câm mồm đi Mụ già! " Katsuki nói.


"Mẹ biết điều đó, Hahaha... Izuku sẽ rất hồi hộp khi thấy mày Kats." Mitsuki nói.

"Im đi! không phải là về Deku!" Katsuki tranh cãi.


"Nhưng... Không phải Izuku vẫn bị ốm à?" Masaru nói và Katsuki ngạc nhiên nhìn anh.


"Ừ, đứa trẻ tội nghiệp ngất đi và bị ốm vì làm việc quá sức." Mitsuki nói khi cô ấy đánh vào đầu Katsuki.



"Và đó là lỗi của mày vì mày đã khiến thằng nhóc lo lắng về bản thân khốn nạn của mày" Mitsuki nói.



"Txh! Ai đã bảo mọt sách lo lắng cho tôi ngay từ đầu? " Katsuki nói khó chịu, nhưng sâu thẳm bên trong hắn lo lắng.



"Mày nên vui vì một người như Izuku lo lắng về mày bất chấp tính cách lỗ đít của mày đấy." Mitsuki nói khi cô đánh Katsuki một lần nữa.


"Đừng đánh tôi nữa! Katsuki nói.


Và cả hai bắt đầu tranh cãi một lần nữa, Masaru mỉm cười khi anh nhìn thấy gia đình mình.


💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫

Ngày hôm sau, Katsuki đến thăm nhà của Izuku. Hắn vừa đi vào bên trong vì cánh cửa đã được mở và sau đó hắn nhìn thấy Inko đang gọi điện thoại.

📞📲: Tôi không thể làm được, Con trai tôi vẫn còn ốm nên tôi chưa thể đi làm. Tôi không có ai để yêu cầu trông chừng đứa con trai ốm yếu của tôi.

📞📲:.....

📞📲: Bạn không thể sa thải tôi vì điều đó!

Khi Katsuki nghe thấy điều đó và thấy sự lo lắng và lo lắng nhìn vào khuôn mặt của Inko, hắn nhanh chóng vẫy tay chào Inko, người đang giữ cuộc gọi.


"Ôi Katsuki, Cảm ơn chúa vì cháu ổn. Cháu ổn chứ? " Inko hỏi.

"Vâng dì, cháu ổn. Dù sao thì những kẻ phản diện đó chẳng là gì ngoài những lời cầu nguyện nhỏ." Katsuki nói.


Inko mỉm cười với hắn. "Cảm ơn chúa. Cháu ở đây vì Izuku đúng không? Thật không may là thằng bé không cảm thấy khỏe ngay bây giờ. " Inko nói.



"Vâng, cháu đã nghe từ mụ già. Cậu ấy bất tỉnh và tự ốm vì cậu ấy lo lắng cho tôi phải không? " Katsuki đã hỏi.



"Đúng vậy ... Thằng bé lo lắng, tất cả chúng ta đều lo lắng. Và, Rất biết ơn vì cháu đã ở đây." Inko nói dành cho hắn một cái nhìn chân thành sẽ luôn khiến Katsuki cảm thấy mọi thứ đều yên bình.


"Dì... Cháu đã nghe về cuộc điện thoại trước đó. Nếu muốn dì có thể đi làm và cháu sẽ trông Deku cho dì. " Katsuki nói.


"Dì không thể đòi hỏi điều đó từ cháu, người vừa trở về nhà sau vụ bắt cóc đau thương đó." Inko nói.


"Không, không, không, dì. Cháu nhấn mạnh. Làm ơn đi, nếu dì mất việc này, mọt sách sẽ lo lắng hơn và cậu ấy sẽ tự trách mình. Dì biết cậu ấy, cậu ấy luôn có một trái tim mềm mại, nhưng cậu ấy cũng dễ bị căng thẳng và bị ốm. Vì vậy... Cháu sẽ chăm sóc mọt sách cho ngày hôm nay..." Katsuki đề nghị.


"Cháu có thực sự chắc chắn không?" Inko hỏi.


"Cháu chắc chắn thưa dì." Katsuki nói và Inko mỉm cười.


"Cảm ơn cháu Katsuki..." Inko nói.

"Không vấn đề đâu dì." Katsuki nói.


Và ngay sau đó, Inko đã đi làm và khi Katsuki đến thăm Izuku, người đang ngủ nhưng vẫn bị sốt.

Katsuki thay chiếc khăn ấm trên trán Izuku bằng chiếc khăn mát. Hắn cau mày và nhìn vào khuôn mặt của Izuku.


"Ai bảo mày để bị ốm như thế này hả mọt sách!?, Tch." Katsuki nói, Hắn nhìn Izuku, vẻ mặt của cậu trở nên bình tĩnh hơn nhưng vẫn thở hổn hển một chút do bị sốt.


Katsuki chỉ ngồi đó và nhìn Izuku khi hắn phân tích cậu ấy.


"Không có gì thay đổi... Katsuki đã nói. "Mày vẫn trông xấu xí hơn bao giờ hết. Tại sao mày lại làm việc quá sức hả!? Bây giờ, hãy nhìn xem mày đã làm gì với chính mình? Mày bị ốm và khiến dì lo lắng, tch." Katsuki nhẹ nhàng véo mũi Izuku để đảm bảo hắn sẽ không làm tổn thương đứa trẻ bị bệnh.


"Đó là lý do tại sao mày luôn là Deku.." Katsuki nói. Sau đó, hắn sửa chăn của Izuku, mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành kể từ buổi chiều và đảm bảo Izuku cảm thấy thoải mái trước khi hắn rời khỏi phòng và đi vào bếp.


Hắn nhìn vào tủ lạnh và tủ và thấy rằng hắn có đủ độ nguyên liệu để làm cháo đặc Izuku. Vì vậy,hắn bắt đầu nấu ăn cho mọt sách.


Khi hắn hoàn thành, hắn đặt đổ vào bát và đặt nó lên một cái khay cùng với một loại thuốc hạ sốt và một cốc nước. Sau đó hắn mang khay đến phòng của Izuku.


Khi hắn đến phòng của Izuku, hắn quỳ trên sàn bên cạnh giường của Izuku và đặt khay trước mặt cậu.


Sau đó hắn nhìn Izuku, người vẫn đang ngủ say và quyết định đánh thức cậu dậy. Chiếc giường có chiều cao ngắn hơn (Katsuki: Giống như bản thân mọt sách) nên hắn có thể đặt khay thức ăn trên sàn bên cạnh.


"Oi mọt sách thức dậy!" Katsuki nói khi hắn cố gắng đánh thức Izuku. Một vài lần thử nữa và Izuku cuối cùng cũng mở mắt ra.

Izuku từ từ mở mắt ra, chớp mắt một vài lần trước khi tầm nhìn của cậu rõ ràng và cậu thấy một đôi mắt đỏ quen thuộc đang nhìn cậu.



"Cuối cùng mày cũng tỉnh dậy huh mọt sách..."Katsuki nói.



"Kaachan?" Izuku bối rối


"Còn ai vào đây nữa đồ ngốc!?" Katsuki nói và Izuku nhanh chóng ngồi dậy và ôm Katsuki. Nhưng chuyển động nhanh chóng của cậu khiến hắn yếu đuối và đau đầu. Cậu đột nhiên đặt tất cả trọng lượng của mình lên Katsuki, và điều tốt là Katsuki đã giữ cậu.


"Mọt sách chết tiệt! Mày quá ấm và áo sơ mi của mày hơi ướt! " Katsuki nói khi hắn nhẹ nhàng đẩy Izuku ra xa.


"Kaachan, Kaachan... Cậu có thật không? Hay cơn sốt của tớ chỉ đang chơi đùa với tớ? " Izuku nói.


Katsuki làm đau bằng cách gõ trán Izuku, nhưng chỉ đủ để khiến Izuku cảm thấy đau. Izuku cảm thấy đau và vỗ nhẹ vào trán.

"Ouch... A! Đầu tớ đau... Tớ biết điều đó, đây chắc hẳn là hành động sốt của tớ. Tớ nghĩ bản thân tớ cũng lo lắng về việc tớ cần phải làm trên băng giường..." Izuku nói.


💢💢💢Katsuki cảm thấy khó chịu và muốn đánh Izuku một lần nữa nhưng thay vào đó hắn chỉ nắm tay mình và bóp nó. Izuku cảm thấy điều đó và nhìn vào mắt Katsuki.


"Yo-Cậu là người thật này"!! Izuku nói



"Tất nhiên tao là thật mọt sách!! Mày nghĩ tao là gì? Bức tượng chết tiệt của mày!?" Katsuki nói.


"Tớ rất, xin lỗi Kaachan. Tớ nghĩ cơn sốt của tớ chỉ đang chơi khăm tớ!" Izuku nói, cậu cố gắng nghiêng người về phía trước và ôm Katsuki nhưng đau đầu ập đến với cậu. Cậu ôm đầu khi cậu cảm thấy đau.


"Tch mọt sách, Đừng di chuyển quá nhiều. Mày biết mày vẫn còn ốm. Hãy để dành năng lượng của mày để ăn, tao đã làm một ít cháo." Katsuki nói khi anh ấy đưa khay cho Izuku.



Izuku nhìn vào Katsuki sau đó là thức ăn trên khay, sau đó đến Katsuki, sau đó là thức ăn một lần nữa. Cậu đã rất ngạc nhiên, cậu không thể tin rằng Katsuki đang ở đây và làm cho cậu thức ăn.


"Hả!? Cậu có chắc là cậu thực sự có thật không!? Có lẽ cơn sốt của tớ đã trở nên tồi tệ hơn. Tớ sẽ quay lại giấc ngủ một lần nữa." Izuku nói khi cậu ấy nằm ngửa trên giường.


💢💢" DEKU CHẾT TIỆTTT!! Đừng ngủ với tao nếu không tao sẽ giết mày!!" Đưa mông của mày trở lại tư thế ngồi và đánh giá cao món ăn tao đã làm cho mày hoặc tao sẽ nhét cái này vào miệng mày và bóp cổ mày đến chết!!" Katsuki đe dọa cậu.



Izuku nhìn Katsuki. "A- Cậu có thực sự là Kaachan không? Izuku hỏi khi cậu vẫn còn bối rối.


Katsuki trừng mắt nhìn cậu. "Hãy hỏi lại lần nữa và tao sẽ cho mày nổ tung. Katsuki đe dọa cậu một lần nữa.



Izuku gật đầu khi cậu ngồi xuống, Katsuki đặt khay lên đùi cậu.



"Hãy ăn đi." Katsuki yêu cầu.


"Huh? Izuku nói.



"Mày bị điếc hay gì đó!? Cơn sốt chết tiệt của mày đang làm mày trở bên chết tiệt!?, và... Ai đã bảo mày bị sốt ngay từ đầu hả!? Ai đã nói với mày rằng làm việc quá sức và bất tỉnh là ổn hả!? Mày đã biết rằng sức khỏe và hệ thống miễn dịch của mày rất yếu và mày đến đó và làm việc quá sức và khiến dì inko lo lắng huh!?. Mày thật là một Deku chết tiệt!" Katsuki mắng cậu .



Izuku chỉ chớp mắt với hắn. "Cậu nghe giống như dì Mitsuki, người đang la mắng cậu khi cậu vô tình đốt cháy bộ quần áo mới mà cô ấy đã làm."Izuku nói.

💢💢 Điều đó khiến Katsuki khó chịu hơn. "Mày không dám so sánh tao với bà già khốn nạn đó đâu!"Katsuki nói khi hắn vuốt trán Izuku.


"Ồ... Điều đó thật đau..." Izuku đã nói.


"Tốt, mày cảm thấy đau. Vì vậy, mày không ảo giác với tao!." Katsuki nói.



"Ồ... Điều đó có nghĩa là, Kaachan đang ở ngay đây. " Izuku nói.


"Tất nhiên tao rồi mọt sách! Katsuki nói.



"Cậu ổn chứ? Izuku hỏi hắn với đôi mắt lo lắng đó. Katsuki đột nhiên nhớ lại lần Izuku hỏi cùng một câu hỏi khi họ cảm thấy ở trên sông, lý do tại sao hắn nghĩ Izuku đang coi thường hắn và nghĩ rằng hắn yếu đuối, lý do tại sao hắn phá vỡ tình bạn của họ.



Sau đó, hắn nhớ lại những điều đáng ghét mà hắn đã làm với Izuku sẽ coi cậu như một nhân vật phản diện, và những nhân vật phản diện thậm chí còn thấy rằng hắn có khả năng trở thành một nhân vật phản diện.



Sau đó, hắn cảm thấy một bàn tay mềm mại chạm vào bàn tay thô bạo của mình một lần và hắn thấy đó là Izuku. Hắn nhìn vào đôi mắt xanh đang lo lắng, lo lắng, nhưng chủ yếu là nó truyền tải thông điệp rằng Izuku quan tâm đến hắn.


"Ừ, tao ổn.Những tên phản diện chết tiệt đó hối hận vì họ đã bắt cóc tao vì tao sẽ giết từng người trong số họ." Katsuki nói trong khi nhìn đi chỗ khác.


Izuku mỉm cười với hắn. "Tớ rất vui khi nghe điều đó Kaachan. Dù sao thì tớ cũng biết Kaachan rất mạnh, tớ không biết tại sao tớ lại lo lắng như vậy. Nhưng, có lẽ bản chất của tớ là lo lắng trong một điều nhỏ nhặt nhất và làm việc quá sức với nó...." Izuku nói khi cậu nhìn xuống khay có thức ăn của hắn. Sau đó cậu nhìn Katsuki với nụ cười ấm áp khiến trái tim Katsuki tan chảy.



"Tớ rất vui vì Kaachan vẫn ổn. " Izuku nói.

Katsuki đã rất ngạc nhiên với điều này, hắn nhìn xuống và nhìn chằm chằm vào sàn nhà. Sau đó hắn nhìn lại Izuku.


"Làm sao mày có thể nói điều đó!? " Katsuki nói, hắn nghe có vẻ tức giận đồng thời hối hận.


"Làm sao mày có thể nói điều đó sau tất cả những điều tao đã làm với mày hả!? L-làm thế nào mày có thể cho tao một nụ cười chết tiệt khi Tất cả những gì tao làm với mày không là gì ngoài Bắt nạt mày!!, Làm thế nào mày có thể nói điều đó!?" Katsuki đã nói. Hắn cảm thấy tức giận với chính mình và tức giận với Izuku vì đã không giận hắn vì những điều hắn đã làm.



Hắn cũng bối rối trong mọi thứ vì Izuku chỉ cho hắn một nụ cười ấm áp khi tất cả những gì hắn cho không có gì ngoài lửa và nỗi đau.


Izuku chỉ cần nắm lấy bàn tay của Katsuki và vuốt nhẹ nó. "Chỉ là đứa trẻ Kaachan. Chúng ta làm những điều ngu ngốc hầu hết thời gian. Không ai có thể đổ lỗi cho cậu vì những gì cậu đã làm bởi vì không ai cố gắng sửa chữa bạn.



Vì vậy, nó ổn, tất cả là trong quá khứ bây giờ. Nếu cậu nghĩ quá ít về tớ, tớ biết rằng cậu sẽ không ở đây để chăm sóc bản thân bệnh hoạn của tớ. " Izuku nói và nở một nụ cười nhỏ.


Katsuki nắm chặt tay mình trong sự tức giận, nhưng hắn đã bình tĩnh lại. Bởi vì Izuku nói đúng, Katsuki không thể phủ nhận sự thật rằng hắn lo lắng cho sức khỏe của Izuku. Đối với hắn, Izuku là một thứ gì đó đặc biệt sau tất cả.


"Hãy tiếp tục nói với bản thân điều đó. Tao không lo lắng chết tiệt, tao chỉ lo lắng về cách bạn khiến dì Inko lo lắng cho mày Deku ngu ngốc. " Katsuki nói, nhưng sâu thẳm bên trong hắn thực sự lo lắng cho Izuku.

Izuku mỉm cười với Katsuki, sau đó cậu nhìn vào thức ăn trong khay. "Chà, Kaachan. Cậu đã làm cái này? " Izuku hỏi.


"Chỉ cần ăn nó và trở lại khỏe mạnh mọt sách! Katsuki yêu cầu.


"Hai, Hai... Và Cảm ơn vì tất cả mọi thứ Kaachan." Izuku nói với một nụ cười.
*Thật ra tui chả hiểu "Hai" ở đây là cái gì nữa :))"


Katsuki vui khi nhìn thấy nụ cười đó, trái tim hắn cũng mỉm cười khi nhìn thấy điều đó nhưng biểu hiện của hắn vẫn là một sự tức giận cau mày.


💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫💫

Katsuki dành 3 ngày để chăm sóc Izuku vì cậu bị ốm và Inko cần phải đi làm và kiếm lại tiền những ngày cô ấy không đi làm. Vào ngày cuối cùng chăm sóc Izuku, Katsuki đặt tay lên trán Izuku và cảm nhận được nhiệt độ.



Izuku vẫn còn ấm, nhưng so với những ngày tiếp theo, nó ấm hơn và cậu có thể kết luận rằng cơn sốt của Izuku sẽ biến mất vào ngày mai hy vọng.


Sau đó, hắn nhìn vào biểu hiện nghỉ ngơi yên bình của Izuku và bằng cách nào đó nó khiến hắn cảm thấy bình tĩnh và bình yên hơn. Hắn cảm thấy như đang ngồi dưới gốc cây trong một bãi cỏ mềm mại, được bao quanh bởi những cánh đồng hoa tuyệt đẹp khi những đám mây trắng nhảy múa lặng lẽ trên bầu trời xanh với mặt trời chiếu sáng đến mức mang lại đủ ấm áp.

Hắn nở một nụ cười nhỏ.

"Izuku..." Hắn nói với giọng trầm.



"Mày thật tốt bụng, mày biết đấy... Mày luôn có một trái tim của một anh hùng ngay cả khi còn là những đứa trẻ mặc dù không có siêu năng...." Katsuki nói khi hắn nhớ lại khoảng thời gian khi còn nhỏ, hắn cố gắng bắt nạt đứa trẻ này và Izuku cứu đứa trẻ đó khỏi hắn.


"Mày luôn đặt mình vào số những người khác miễn là mày có thể giúp đỡ họ. Katsuki nói khi hắn nhớ lại lần Izuku cố gắng giúp hắn khi hắn ngã xuống dòng sông đó.


"Mày luôn có sự phức tạp anh hùng này trong mày." Mặc cho Katsuki đã bắt nạt cậu ta nhiều như thế nào trong quá khứ, Izuku vẫn luôn có tia lửa đó trên đôi mắt xanh của cậu.

"Và nó khiến tao ghen tị, nó khiến tao tức giận, đó là lý do tại sao...." Katsuki nói khi hắn nhìn xuống bàn tay của mình và nắm chặt tay để nắm tay và nhớ lại những lần hắn sử dụng siêu năng của mình chống lại Izuku.


"Đó là lý do tại sao mọi thứ trở thành một mớ hỗn độn.... Mày đã cho tao những bông hồng đẹp nhất, tình yêu thuần khiết và sự quan tâm đến một tình bạn nhưng tao chỉ khiến chúng chết...." Katsuki nói khi hắn nhìn lại Izuku.


"Vì vậy, bây giờ, tao muốn làm cho mọi thứ. Tao muốn chúng ta trở thành bạn bè một lần nữa và bù đắp cho những năm tháng lộn xộn đó. Tao muốn làm mọi thứ đúng đắn, và chứng minh với mày rằng tao xin lỗi, rằng tao hối hận về tất cả những gì tao đã làm. Tao sẽ là người anh hùng tuyệt vời nhất mà mày từng thấy, người anh hùng tuyệt vời nhất hơn cả chính All Might.... Vì vậy, tốt hơn hết mày nên sớm khỏe lại bởi vì, làm thế nào mày sẽ thấy tất cả những điều đó, đồ mọt sách ngu ngốc bệnh hoạn của mày? " Katsuki nói. Hắn đảm bảo Izuku cảm thấy thoải mái trước khi thức dậy và để Izuku nghỉ ngơi.


Izuku, đã nghe tất cả những gì Katsuki nói và định vị bản thân theo cách thoải mái nhất.


"Cậu không cần phải nói lời xin lỗi Kaachan. Tớ đã tha thứ cho cậu, và... Gớ rất vui vì mọi thứ đều ổn giữa chúng ta bây giờ. Tớ hy vọng điều này sẽ tiếp tục như thế này." Izuku đã suy nghĩ trước khi có một giấc ngủ yên bình vào ngày hôm đó.


Kết thúc hồi tưởng



Cảm ơn vì đã đọc
Mong bạn thích nó ฅ(♥ω♥)ฅ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro