Ừ thì vẫn là anh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh công nhận anh là người nghèo về vật chất, chứ anh không nghèo về tình cảm. Đến bây giờ vẫn vậy.

Anh và em, chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm?

Một khoảng thời gian lâu đúng không? Và nếu bây giờ anh hỏi, em có nhớ những kỉ niệm đẹp nhất của chúng ta, thì chắc em chỉ cười trừ thôi.

Cho đến mãi về sau, nhiều lúc anh vẫn tự ngẫm lại những gì đẹp đẽ nhất trong đời anh về em, và lần nào cũng vậy, giọng nói nhẹ nhàng của em đã mang anh về hiện tại. Anh chỉ nghiêng đầu, khẽ cười.

Cười vì tính trẻ con của em.

Cười vì thời gian đẹp nhất lúc xưa.

Cười vì tình cảm của chúng ta.

Cười vì tất cả mọi thứ chỉ riêng anh và em có.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Anh đã từng là một thằng ăn xin ngoài đầu đường, trong xó chợ. Em có tưởng tượng ra, một thằng ăn xin có bộ quần áo rách rưới, xỉn màu, khuôn mặt lem luốc, nhưng ánh mắt của anh, em có hiểu không, chắc chắn nó luôn sáng rực.

Anh không có điều kiện như em, dẫu sao em cũng là  cô bé vất vưởng trên vỉa hè, số phận long đong đi đây đi đó, nhưng em lại được đi học, và trên hết, em được người mẹ hết mực yêu thương. Còn anh ư? Đừng cười vì cuộc sống của anh, anh có ngoại hình xấu xí vì nhọ nồi trét đầy người, và bố mẹ anh mất sớm, dù vậy anh cũng đã tự đi xin tấm lòng của những người mà anh gặp được, chứ không như những đứa trẻ chỉ vì đói mà ăn trộm đồ ở những tuyến phố đông người.

Ừ, anh đáng thương lắm, và em cũng đáng thương mà, hãy nhìn lại xem, em hơn anh hai thứ, và anh cũng hơn em hai thứ: anh trưởng thành hơn em, anh lại dạt dào tình cảm hơn em.

Đúng vậy, dạt dào hơn, vì anh yêu em, và em không thể yêu được như vậy.

Lần đầu tiên gặp em, trên một vỉa hè vắng người qua lại.

Trên tay cầm một chiếc mũ chắp vá, anh đi khắp nơi để tìm chỗ ngủ qua đêm. Còn em? Em cũng đi trên vỉa hè ấy, đôi bàn tay nhỏ của em bị trầy xước đến chảy máu, và em chỉ cúi đầu, im lặng đi. Thoạt nhìn, ai cũng tưởng em vừa bị một đám người bắt nạt, hóa ra có ai ngờ... Lúc chúng ta giao nhau, anh nhìn thấy em hơi ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn lại. Nhưng em lại không cúi đầu xuống nữa, anh cảm thấy một bàn tay nắm lấy tay anh, bên tai thoang thoảng giọng nói:

- Có phải những đứa trẻ như chúng ta không có công bằng?

Khi em lướt ngang qua anh và khuất dần sau những ngôi nhà, anh đứng im không nhúc nhích, một lúc lâu. Một lúc lâu không đụng đậy một chút nào.Vì sao? Là do anh sợ một thứ gì đó? Hay do anh bỗng nhiên nhìn phải 1 vật đáng sợ? Hoặc chỉ là do ngẫu nhiên?

Chỉ có anh biết, anh làm sao. Không phải do những lý do trên, anh đứng im vì bất ngờ. Bất ngờ vì lời nói vừa lướt qua tai nhẹ nhàng như con gió. Nhưng lời nói ấy lại khiến anh suy nghĩ. Khá nhiều.

Mang trong mình những hoài nghi vì lời nói, anh gặp em lần thứ hai. Lần này lại trên lòng đường phố đông đúc.

Anh đứng ở một bên đường, em đứng ở bên đối diện. Thứ nối nơi mà chúng ta đứng, chính là những vạch trắng vừa được kẻ lại đẹp đẽ. Khi đèn giao thông dành cho người đi bộ chuyển sang màu xanh, em vội vã đi sang với bao người khác. Anh lại đứng im. Em đưa mắt nhìn anh. Trong đầu anh vang lên 1 lời nói.

"Có phải những đứa trẻ như chúng ta không có công bằng?"

Bất ngờ làm sao, bên tai anh lại nghe thấy lời ấy:

- Có phải những đứa trẻ như chúng ta không có công bằng?

Lần thứ 2 rồi, anh được nghe câu hỏi tưởng chừng không có đáp án đấy bằng 1 giọng nhẹ nhàng, nhưng của ai? Hai lần gặp 1 cô bé cùng hoàn cảnh với mình, suy nghĩ một lúc, anh chợt nhận ra: Liệu là cô bé đó? Chỉ có trẻ con, giống anh hồi trước vậy, chúng ta là những người không có đáp án cho câu hỏi của mình. Xã hội đầy rẫy những điều bất công, một hạt cát đâu thể nào bằng một sa mạc rộng lớn? Phải vậy không?

Và lần thứ 3 anh gặp em, khi em định nhảy cầu.

Một bé gái còn một tương lai xán lạn, sao có thể tùy tiện kết liễu cuộc sống mà ba mẹ ban cho như vậy? Ừ, anh là người mồ côi, và anh hiểu được, thiếu vắng tình yêu thương của người thân là như thế nào. Em còn được xóa mù chữ ( về sau em hồ hởi kể lại cho anh) , em được phép tìm hiểu thế giới này còn những bí ẩn gì, em có quyền được làm giàu.

Trên cây cầu cổ, gió lộng. Anh thấy tóc em bay lòa xòa bên mặt. Liệu mắt anh có làm sao, khi anh thấy trong khóe mắt của em, có những giọt nước chảy ra lóng lánh, tan vào trong không khí? Anh đứng ngay bên em, có lẽ em không biết, vì anh không có gì để nổi bật. Anh đen nhẻm. Và em còn mãi đắn đo xem mình có định tự tử không. Và rồi anh thấy em nắm lấy lan can cầu, dường như em còn hít sâu, đôi chân nhỏ bé của em hơi nhấc lên. Trong giây phút đó, anh không thể để một người chết trước mắt mình được!

- Anh Minh.

Anh bỗng giật mình và bất ngờ, có ai đang gọi tên của anh. Hơi ngẩng đầu lên, anh thấy em thốt lên nhẹ tênh:

- Có phải những đứa trẻ như chúng ta không có công bằng?

Hóa ra là em đã nói với anh những lời này. Cổ họng anh hơi nghẹn ứ. Mất một lúc sau, anh mới thấy đỡ hơn.

- Em là ai?

Sao em lại biết tên của anh?

Bàn tay em vò nát quần áo. Em chưa trả lời anh.

- Vì... chúng ta biết nhau.

- Từ lúc nào vậy? - Anh nghiêng đầu, hỏi lại em.

- Vì... - Em vẫn đắn đo. Điều đó khiến anh thấy nóng lòng.

- Có lẽ về sau, chúng ta sẽ biết.

Ít nhất ra, câu nói đó của em có thể khiến anh yên được phần nào. Em nhẹ vén tóc mai. Rồi cười nhẹ.

- Vì sao lần trước, tay em bị xước?

Có lẽ do bất ngờ bởi câu hỏi của anh, em quay người lại, nhìn anh một lúc lâu. Và cúi đầu.

- Là em... tự làm.

Đôi mắt em cụp xuống vô thức, anh trút tiếng thở dài.

- Đừng làm mình bị thương nữa.

Chỉ có anh và em biết, kể từ lần đó, chúng ta là đôi thanh mai trúc mã, không thể rời nhau.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Em có biết, có những kỉ niệm mà con người ta không muốn nhớ tới. Anh cũng vậy. Nó là về em. Thuộc về em.

Tất cả những cảm xúc của anh, hỉ, nộ, ái, ố đều do em giúp anh trải nghiệm, và những thứ cảm xúc đó luôn làm anh khó chịu. Ái ư? Vì yêu em đến quên mất bản thân mình. Còn nộ? Yêu em đến tức giận bản thân mình.

Gặp em lần đầu lúc anh 10 tuổi, đã 8 năm trôi qua, anh mười tám tuổi, không được đi học như em, nhưng anh đã bắt đầu đi làm ở tiệm cà phê, có vẻ ổn hơn lúc trước. Em thành thiếu nữ, xinh đẹp, nhưng trong mắt em vẫn ánh lên cái nhìn đượm buồn. Em không năng động như bao cô gái khác, không làm điệu, nhưng anh thích em, em luôn sống tình cảm. Những lúc làm việc mệt mỏi, chỉ thích giọng lanh lảnh của em vọng vào gọi anh:

- Anh Minh, chúng ta đi về thôi.

Thanh mai trúc mã dần dà hóa thành thứ tình cảm nam nữ, đó là thứ anh và em không thể tránh được. Nhưng lúc đầu vẫn là anh đơn phương, đến mãi về sau, em mới thẹn thùng đáp lại tình cảm ấy. Chờ mãi thời cơ đấy, trước lúc đó anh luôn mong rằng em có thể hồi tâm chuyển ý.

Nhưng yêu nhau lắm, đau cũng không kém.

Những ngày hẹn hò của ta, vì anh không có nhiều tiền, đơn giản chỉ lấy xe đạp chở nhau vi vu trên đường, hay tạt vào những quán đồ ăn ở ven đường. Anh nghèo, nhưng anh luôn muốn cho em hạnh phúc. Liệu em có biết?

Nhưng hóa ra vẫn là anh một mình, có ngờ tới ngày em dứt lòng nói chia tay với anh. Cho rằng thời gian trôi đi, tình yêu sẽ càng thêm kiên định. Là anh tự mộng tưởng rồi, phải không em? Em chỉ nói đơn giản thế này thôi:

- Chúng ta chia tay đi!

Thế là anh với em, chúng ta không còn gì.

Ừ thì đối với em, nói ra bốn chữ ấy, nó đơn giản như ăn kẹo mềm, nhưng đối với anh, nó nghẹn ứ lại trong cổ họng, không thể phát ra được. Tại vì nó đau, em ạ.

Nó có thể khiến anh vĩnh biệt cuộc sống này được đấy, em có biết không? Yêu em không thiết mạng sống, anh đáng bị bỏ rơi lắm sao?

Ừ thì, vẫn là lỗi của anh. Là do anh.

Đâu có ngờ về sau, em trở lại xin lỗi, cầu xin anh tha thứ. Anh cho em thêm một cơ hội để em sửa đổi, cũng bởi vì chưa lúc nào anh ngừng yêu em. Nhưng đâu có thể như ngày trước.

Ngày chúng ta chia tay lần thứ hai, tuyết rơi trắng xóa.

Khi em cúi đầu xin anh cho em được chia tay, anh cảm thấy trong lòng trào lên một cảm giác khó chịu vô cùng. Nhưng biết làm sao? Giữ em lại? Xin lỗi, trái tim anh đã tổn thương 2 lần rồi, em ạ. Lúc hình bóng em mờ dần trong làn tuyết, đấy cũng là lúc anh bất lực buông tay. Thế là hết ư? Chắc vậy rồi.

Anh trở về sống những ngày tháng không có em, và đi tìm câu hỏi cho dấu chấm hết. Cái ngày gặp lại em sau hơn một năm chia tay, anh đã có đáp án cho bản thân mình.

Hôm đấy, trời đẹp lạ thường.

Chúng ta gặp lại nhau trên đại lộ mà anh gặp em lần thứ hai trong đời. Nhưng nhìn em kìa! Vẻ mặt em xanh xao, rũ rượi, tại sao lại như vậy? Và em đang bước đi! Đèn giao thông cho xe cộ vẫn là màu xanh! Không được!

Kít...

RẦM!!!

Trước mắt anh mờ đi, và rồi anh không còn thấy gì nữa.

"Anh Minh, tỉnh lại đi!"

"Đừng chết mà, anh Minh!"

Bíp.. bíp....

Khi mở mắt dậy, một luồng sáng chiếu vào, thật nhức. Anh nhìn thấy một màu trắng tinh. Bàn tay anh cảm thấy đau rát. Từ hai bên giường, những kim tiêm tua tủa chọc vào vào tay anh, những chai nước chuyền chầm chậm chảy.

A! Không nhấc chân lên được!

Anh nhẹ nhổm dậy, hóa ra em đang nằm ngủ ngon dưới chân anh. Bất giác, anh khẽ cười. Em đến chăm sóc anh sao?

Lấy chiếc áo dài trên đầu giường, anh vươn người lên phía trước, đắp lên cho em.

Chắc có lẽ anh động tới em, nên em mở mắt, tỉnh dậy.

- Anh đã tỉnh?

Giọng em khàn khàn, khác hẳn với lúc trước.

- Ừ.

Cứ thế, trong hốc mắt em, hai dòng nước lăn dài trên gò má gầy gò  đi không ít. Anh đưa tay chạm vào mặt em. Em nhẹ túm lấy tay anh.

- Anh hãy cho em một cơ hội nữa được không? Lần cuối cùng!

Trong cơn nức nở, em cầu xin anh.  Và lần này, anh chấp nhận em lần cuối cùng.

Vì anh đã được nghe lý do từ em. Đúng vậy, em không sai.

Chỉ vì em bị bắt ép chia tay với anh do mẹ em, em phải đi phục vụ trong quán bar. Em không sai.

Chỉ vì mẹ em thích tiền. Em không sai.

Ừ thì, vẫn là anh sai... Là anh không hiểu cho em. Hóa ra, không chỉ có mình anh đau khổ, mà em cũng sống trong nước mắt.

Xin lỗi em!

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Anh Minh, em luôn yêu anh!

Đúng rồi, anh cũng luôn yêu em mà. Dạ à, mãi yêu, yêu em còn hơn bản thân, vì giờ đây, em đã trở thành vợ yêu của anh rồi, không phải sao?

Chúng ta là Minh Dạ - Đêm sáng.

_END_

tổng: 2341 từ.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro