Chương 15: Tiêu kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Tiêu kiếm
(Tiêu ở đây hiểu là phần khí bị kiếm phóng nhanh quá cuốn theo sau nha)

Tác giả: Hồng Thứ Bắc
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính

Ba tháng trước sự khác thường của bí cảnh cũng không gây chú ý gì ở Định Hải thành, nhiều nhất là ngày đó toàn bộ tu sĩ bị bị đẩy ra từng bị người ở trà dư tửu hậu đàm luận vài câu.

Thậm chí so ra kém náo nhiệt bằng hôm nay Phá Nguyên Môn tuyên bố danh sách luyện khí Đầu Tuyển thành công sư.

“Gia Anh?” Dung Sơ Thu nghiêng đầu nhìn người đi qua bên cạnh, “Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà ra đây?”

Từ ngày đó nhìn thấy Vụ Sát Hoa, Toàn Gia Anh không ra khỏi tông môn một bước, ba tháng vẫn luôn tu luyện trong phòng luyện khí.

Toàn Gia Anh đứng ở bậc thang phía trên của Phá Nguyên Môn, ánh mắt đảo qua đám người đen nghìn nghịt phía dưới: “Ta muốn gặp người kia.”

Sư huynh nói qua với hắn, người đưa Vụ Sát Hoa chính là người ngày đó so phù với Ngũ Hành Tông ở trên đường cái, hắn không quá tin tưởng, nhưng dù sao hôm nay hắn muốn chính mắt gặp một lần luyện khí sư đã luyện chế ra Vụ Sát Hoa .

Dung Sơ Thu cười cười: “Hương đã châm lửa, đợi lát nữa tuyên đọc danh sách trúng cử.”

Tán tu luyện khí sư tham gia Đầu Tuyển pháp khí gần hai vạn người, danh ngạch trúng cử lại chỉ có một ngàn người, khi quyển trục bay ra từ cổ tay áo Dung Sơ Thu, người phía dưới không khỏi toàn bộ ngẩng đầu nhìn quyển trục kim sắc, nhìn nó chậm rãi mở ra.

“Luyện khí sư được gọi tên tiến lên nhận ngọc bài là có thể vào Phá Nguyên Môn tiến hành sơ thí kế tiếp.” Dung Sơ Thu tiến lên một bước giương giọng nói.

Phía dưới tuy người đen nghìn nghịt đứng đầy, lại không có thanh âm nào, hiển nhiên sự việc xảy ra tiếp theo, tất cả mọi người vô cùng khẩn trương.

Quyển trục bay lên không dần dần xuất hiện một cái tên, hai bên mi côn đồng thời truyền ra giọng nam trầm ổn thì thầm: “Lưu Dân trúng cử.”

Danh sách Trúng cử từ người cuối ngàn vị bắt đầu, trên quyển trục xuất hiện một cái tên, bên cạnh đồng thời còn có hình ảnh ghi lại, là cảnh tượng lúc trước kêu Lưu Dân ôm hộp pháp khí đưa qua, cùng với hình ảnh trưởng lão thử pháp khí hắn luyện chế.

“Ta trúng cử! Trúng cử!!!” Một nam luyện khí sư 40 tuổi từ trong đám người đi ra, la lớn, “Là ta! Là ta! Ta chính là Lưu Dân!”

Chấp sự Phá Nguyên Môn đứng trên bưng ngọc bài lại đây: “Mời.”

Lưu Dân cầm lấy ngọc bài từ trong khay, kích động đi theo vị chấp sự kia vào Phá Nguyên Môn.

Kế tiếp như cũ đọc tên, dẫn người đi vào, đều không ngoại lệ, luyện khí sư có thể nhập tuyển đều thập phần kích động, tuy rằng sau đó không nhất định có thể vượt qua sơ thí, nhưng có thể tham gia sơ tuyển, đối với tán tu bọn họ mà nói, về sau thanh danh cũng vô cùng hữu ích.

Một ngàn cái tên đọc lên nói dài cũng không dài lắm, nhưng quyển trục còn muốn phóng xong tố hồi hình ảnh, để người tới Phá Nguyên Môn xác nhận lãnh ngọc bài và đầu tuyển nhất trí, đồng thời cũng để những luyện khí sư khác không trúng cử nhìn thấy thực lực của pháp khí trúng cử. Bởi vậy chờ đọc đến vị luyện khí sư trúng cử thứ năm, trời đã hơi tối.

Dung Sơ Thu phát hiện Toàn Gia Anh bên cạnh hơi thở chợt trở nên căng chặt, cười cười nói: “Khẩn trương? Một kiện pháp khí không đại biểu bao nhiêu, ngươi là đệ tử thiên phú tối cao của Phá Nguyên Môn, có thể ở Trúc Cơ kỳ xông vào trước hai trăm vị luyện khí sư Bách Thanh bảng, hôm trước lại đột phá, hiện giờ là Trúc Cơ hậu kỳ, cũng chỉ có hai vị Trảm Kim Tông kia có thể so sánh cùng ngươi.”

Toàn Gia Anh rũ mắt nhìn hoa văn đá phiến dưới chân, ba tháng này hắn ở trong phòng luyện khí không ngừng ý đồ luyện chế Vụ Sát Hoa, thành phẩm cuối cùng cũng chỉ có thể nói là chẳng ra cái gì cả, mặc dù dùng nỗ lực lớn nhất tạo ra Vụ Sát Hoa, cũng không có cách nào làm được linh động như pháp khí của đối phương.

Sương mù không phải sương mù, hoa không phải hoa, trước một giây tự nhiên linh mỹ, ngay sau đó bộc lộ bộ mặt hung ác, phảng phất vật trời sinh.

Đó là ngộ đạo.

Hắn không có, cho nên tái tạo không ra.

Không chỉ là hắn, ở trong giới luyện khí sư, loại đồ vật này khả ngộ bất khả cầu, mặc dù cùng một luyện khí sư cũng không nhất định có thể lại lần nữa luyện chế ra cùng loại pháp khí.

Toàn Gia Anh không có lại theo đuổi tái tạo pháp khí của đối phương, ngược lại trước tiên đột phá cảnh giới.

“Vị thứ tư, Hạ Nhĩ.”

Quyển trục đọc tên, chiếu lại hình ảnh cũng chiếu xong,  tán tu phía dưới nhìn nhau, trước sau không có người đứng ra.

Dung Sơ Thu nhíu nhíu mày, đứng dậy, lại đọc một lần: “Vị trí thứ tư, Hạ Nhĩ.”

Như cũ không có người trả lời.

Lúc này quyển trục lại tự động bắt đầu đọc: “Vị trí thứ ba, Tây Ngọc.”

Như cũ chiếu lại hình ảnh xong cũng không ai đứng ra.

Toàn Gia Anh đảo qua những tán tu phía dưới, lúc này đại đa số người đã không có kỳ vọng, chỉ là muốn nhìn một chút trước vài vị trúng cử luyện khí sư là ai, tất cả mọi người ở dưới nghị luận.

Dung Sơ Thu gặp qua vài người, tầm mắt không ngừng ở trong đám người tìm kiếm, ý đồ tìm được bọn họ.

“Vị trí thứ hai, Minh Lưu Sa.”

Không có ai đứng ra.

Đám người vốn nghị luận sôi nổi thế nhưng lại dần dần an tĩnh, ai cũng nghĩ không rõ vì sao mấy người này không tới, đây chính là ngày Phá Nguyên Môn thông báo trúng cử.

“Vị trí thứ nhất, Diệp Tố.”

Cư nhiên liền đệ nhất danh cũng chưa tới!

Dung Sơ Thu liên tiếp goin vài lần, cũng không có ai đứng ra.

Trong mắt Tán tu phía dưới lập lòe ánh sáng bát quái, không ít người bắt đầu dùng ngọc điệp đưa tin phát tin tức cho bằng hữu, nói một câu về chuyện ly kỳ này, không ngờ còn có vài người trúng cử lại không tới.

“Ta biết mấy món pháp khí tám phần không phải bọn họ tự mình luyện, khẳng định là chột dạ không dám tới.” Phòng Tu ở bên cạnh hừ một tiếng, “Dung trưởng lão, trời đã tối rồi, chúng ta nên trở về tông môn.”

Dung Sơ Thu đứng ở phía trước nhất, nhìn đám người phía dưới xôn xao nói, “Các vị, danh sách trúng cử đã ra, nếu không có việc gì, mọi người trở về đi.”

Phá Nguyên Môn tỷ thí không có thay thế bổ sung, đám tán tu thấy không có náo nhiệt để xem, sôi nổi tản đi.

“Dung trưởng lão, hương còn chưa cháy hết.” Toàn Gia Anh bỗng nhiên tiến lên, “Có lẽ chờ một chút?”

Hắn nói không rõ mình có cảm thụ gì, chỉ biết muốn gặp người luyện chế ra pháp khí như Vụ Sát Hoa.

Ngày đó ở trên phố Toàn Gia Anh thậm chí không nhớ rõ lắm bọn họ trông như thế nào, rốt cuộc khi đó hắn căn bản chưa đem mấy người kia để ở trong lòng.

Dung Sơ Thu liếc qua vòng hương còn cháy : “Vậy chờ một chút.”

Nhưng mà chờ trời hoàn toàn tối lại, cũng trước sau không có người tới.

“Đi thôi.” Dung Sơ Thu lên tiếng, xoay người chuẩn bị mang theo hơn 900 vị tán tu trúng cử cùng nhau tiến vào Phá Nguyên Môn.

……

“Đại sư tỷ! Đây!” Hạ Nhĩ bắt lấy quần áo Tây Ngọc gọi, “Nhanh! Tiểu sư đệ vượt qua chúng ta!”

“Đi, trước, một, bước!” Minh Lưu Sa gắt gao ôm eo Dịch Huyền, hai chân đều nhanh chóng bay lên, đắc ý mà đối với ba người trên thân kiếm Diệp Tố kia chậm rì rì hô.

“Buông tay.” Dịch Huyền mặt vô biểu tình ngự kiếm, ý đồ rút tay hắn (MLS) ra.

Minh Lưu Sa căn bản không nghe, hắn vừa quay đầu lại nhìn thấy Đại sư tỷ cách bọn họ hai lại gần hơn, nhanh nói với Dịch Huyền: “Tiểu sư đệ, kỹ thuật của đệ không được rồi, Đại sư tỷ sắp đuổi theo đến đây, sau lưng tỷ ấy còn đứng hai người, chẳng lẽ là ta quá nặng?”

Không cần hắn nói, Dịch Huyền đã nhận thấy được hơi thở dao động phía sau, hắn ra bên ngoài rèn luyện, ngự kiếm sớm đã thuần thục, lại từng nghĩ Diệp Tố thế nhưng cũng đã học xong ngự kiếm, thậm chí còn có thể đuổi theo hắn.

Dịch Huyền giữa mày nốt ruồi đỏ càng thêm loá mắt, linh lực chuyển vận càng nhanh, tốc độ ngự kiếm lại một lần tăng lên.

“Tiểu sư đệ này kiếm tiêu đến cũng quá nhanh. “Diệp Tố lắc lắc đầu, cũng đuổi theo, giờ phút này trong linh phủ nàng linh lực dư thừa khó có được, ngự kiếm không phải việc khó.

Vì thế năm người hai kiếm, cứ như vậy thành dải kiếm khí ở không trung, dòng khí thậm chí tạt cho tu sĩ ngự kiếm đi ngang qua thiếu chút nữa lộn nhào, khiến cho sau lưng một mảnh tiếng mắng.

“Trời tối như vậy, lướt cái gì kiếm! Chạy đi đầu thai à! @#%&”

Năm người không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng người Phá Nguyên Môn xoay đi.

“Đạo hữu, từ từ!” Diệp Tố theo bản năng gọi những người kia.

Toàn Gia Anh quay đầu lại nhìn lại nhìn thấy hai đạo kiếm quang từ bầu trời nhảy xuống, trong đó một kiếm trước ổn định vững chắc ngừng ở trước Phá Nguyên Môn, bên trên đứng hai người.

Người trên thân kiếm phía sau trực tiếp lướt qua kiếm ở trước, đánh vào bậc thang cao, trên thân kiếm lăn xuống ba người.

“……”

Diệp Tố lần đầu ngự kiếm nhanh như vậy, ‘phanh lại’ không quá thuần thục, nàng từ bậc thang bò dậy, tùy tay vuốt đầu tóc bị thổi loạn, khách khí chắp tay với người đứng trên: “Các vị đạo hữu, xin hỏi danh sách trúng cử ra sao?”

“Muộn!” Phòng Tu nhìn thấy bọn họ liền không vui, “Dù tính các ngươi trúng cử, hiện giờ hương cháy hết, các ngươi cũng đừng nghĩ có thể tiến vào Phá Nguyên Môn chúng ta.”

Diệp Tố mày chau lại, ý tứ này là bọn họ đã trúng cử.

“Vì sao lâu như vậy mới đến?” Dung Sơ Thu một lần nữa đi ra, “Phá Nguyên Môn tỷ thí từ trước đến nay chú ý quy củ, hương hết đã đến giờ, các ngươi tính là từ bỏ.”

Diệp Tố tự nhiên không có khả năng nói bọn họ đã quên, nàng tầm mắt dừng trên vòng hương trong lô đỉnh trên bậc thang, sải bước lên bậc thang, cúi người thổi đi tàn hương còn dính trên đó, lộ ra một chút hồng quang, chỉ vào nó nói: “Hẳn là còn một chút.”

Dung Sơ Thu: “……”

Phòng Tu nhịn không được thấp giọng mắng một câu: “Ai mua hương!” Phẩm chất tốt như vậy!

“Dung trưởng lão.” Toàn Gia Anh ở bên cạnh hô một tiếng.

Đã chờ lâu như vậy, cũng không kém một lát.

“Thôi.” Dung Sơ Thu gật đầu, “Đi lên đi.”

Nghìn tên luyện khí sư trúng cử muốn vào Phá Nguyên Môn chờ đợi sơ thí, Dịch Huyền không có đầu tuyển pháp khí, không thể đi vào.

Diệp Tố quay đầu lại hướng Dịch Huyền đi đến: “Tiểu sư đệ……”

“Ta phải đi.” Dịch Huyền đánh gãy nàng lời nói, xoay người muốn ngự kiếm rời đi, bị Diệp Tố một phen giữ chặt.

“Từ từ.” Diệp Tố từ trong túi Càn Khôn móc ra một đống phù chú, “Đây là Tật Tốc phù, đây là là Kim Cương phù, còn có Mê Ngủ phù, Hỉ phù cũng cầm đi đi.”

Nàng nhanh chóng nói một lần tác dụng các loại phù, đưa toàn bộ cho Dịch Huyền.

Dịch Huyền lạnh lùng nói: “Ta không có linh thạch mua.”

Diệp Tố chậc một tiếng: “Trước khi Đệ chưa rời tông môn, chính là tiểu sư đệ của ta, ra bên ngoài quá nguy hiểm, phù chú có thể sử dụng thì dùng. Không nói, chúng ta còn muốn đến Phá Nguyên Môn ké chút linh khí tu luyện.”

“Tiểu sư đệ, tự chăm sóc mình cho tốt.” Tây Ngọc quay đầu lại phía hắn phất tay.

“Phù chú của Đại sư tỷ dùng rất tốt, tiểu sư đệ đệ dùng thì biết.” Hạ Nhĩ ngôn chi chuẩn xác nói.

“Tiểu sư đệ, sớm ngày trở thành kiếm tu lợi hại, về sau không ai dám bắt nạt Thiên Cơ Môn chúng ta.” Minh Lưu Sa vỗ vỗ bả vai hắn, chậm rì rì nói xong mới xoay người đi ve phía trước.

Dịch Huyền nhìn bóng dáng bốn người rời đi, thật lâu lại cúi đầu nhìn một đống phù chú trên tay, một hồi trong lòng thế nhưng không có cảm giác bực bội.

Trước đó tiểu sư muội phải rời khỏi trước, muốn hắn cùng nhau đi.

Dịch Huyền cũng không biết mình vì sao không đi, ngược lại ở tại đây, mỗi ngày ở cùng mấy người Minh Lưu Sa như kẻ ngốc, ngày ngày qua lại ở vòng đi vong lại mấy ngọn núi gần tòa bí cảnh xuất hiện.

…… Rõ ràng hắn nói với Ninh Thiển Dao nói là muốn đơn độc rèn luyện.

Dịch Huyền nhớ tới những kiếm tu trong bí cảnh đè mình đánh túi bụi, tùy tùy tiện tiện một tên kiếm tu đều lợi hại hơn hắn, cảm xúc trong lòng tức khắc tiêu tán, chỉ còn lại khát vọng trở nên mạnh mẽ.

Hắn rũ mắt thật lâu, cuối cùng thu phù chú vào, ngự kiếm biến mất ở Phá Nguyên Môn.

Chung quy có một ngày, hắn sẽ trở nên rất mạnh.

_____________
Tác giả có lời muốn nói:
Phòng Tu: Mịa nó chứ, không có việc gì mua hương tốt như vậy làm gì?!

Tùy:
Ủng hộ tui để tui có động lực edit nha!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro