Chương 17: Thiên Cơ Môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Thiên Cơ Môn

Tác giả: Hồng Thứ Bắc
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính

Loại chuyện này sao có thể dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói ra? Nhất định là giả vờ rồi!

Trưởng lão và đệ tử nội môn Phá Nguyên Môn Trên đài không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm Diệp Tố, kết quả thế mà nàng thật sự nhắm hai mắt lại trước mặt mọi người!

Kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo!

Nhưng mà không ai quy định trong lúc sơ thí không cho phép tiến hành đột phá cảnh giới, một đám trưởng lão chỉ có thể bóp mũi đồng ý, ánh mắt thường thường dừng ở trên người Diệp Tố đang đả tọa, đặc biệt Trương trưởng lão, tròng mắt trừng đến sắp lòi ra.

Mấy người Minh Lưu Sa dừng bút quay đầu nhìn thoáng qua Đại sư tỷ bên kia, lại tiếp tục bắt đầu viết bài mình, dù sao Đại sư tỷ làm gì nàng trong lòng hiểu rõ.

Nơi tán tu trúng cử ở có Tụ Linh Trận, nhưng linh khí chỉ có thể nói giống nhau, rốt cuộc không phải trung tâm Phá Nguyên Môn, nhưng Thí Luyện Trường bất đồng, phạm vi quá rộng, phía dưới Tụ Linh Trận đủ lớn.

Từ khi Diệp Tố ngồi xuống bắt đầu, linh phủ không tự chủ được hấp thu linh khí chuyển hóa.

Cảnh giới nàng sớm đã buông lỏng, trải qua trong khoảng thời gian này càng không xong, vừa rồi vẫn luôn xem nhẹ linh phủ khác thường, tiếp tục viết đáp án luyện chế tài liệu, nhưng thật sự duy trì không được, chỉ có thể trước dừng bút, ngay tại chỗ đột phá cảnh giới.

Tụ Linh Trận dưới Thí Luyện Trường linh khí không ngừng hướng tới Diệp Tố tụ tập, bị nàng hấp thu, linh phủ như nuốt trời nuốt biển, linh khí ngập trời nháy mắt dũng mãnh tiến vào, cũng không cảm thấy không khoẻ.

“Động tĩnh như thế……” Dung Sơ Thu đầy mặt phức tạp, đây không phải trận trượng một luyện khí sư bình thường có thể tạo ra, trong lòng thở dài, tay vừa lật, một đạo linh lực bàng bạc bao Diệp Tố lại, ngăn cách nàng và những người khác.

Luyện khí sư trúng cử khác không cảm thụ được dao động, tự nhiên có thể tiếp tục chuyên chú đáp đề.

Trúc Cơ là giai đoạn tu sĩ thành lập linh phủ, tại trong lúc này, mỗi lần đột phá một cảnh giới, có thể mở rộng linh phủ một lần, đến Trúc Cơ đỉnh là cơ hội mở rộng cuối cùng, lần tiến giai sau là linh phủ hiện kim đan.

Diệp Tố đối với điều này cũng không xa lạ, dẫn khí nhập thể, luyện hóa linh phủ, nàng làm được nước chảy thành sông.

Chỉ là lần đột phá này, từ khi ánh sáng mặt trời dâng lên đến hoàng hôn buông xuống, nàng cũng chưa mở mắt ra, chờ đến khi Thí Luyện Trường thắp đèn, giữa sân hầu hé mọi người đã ngừng bút.

Trên thực tế từ sau canh giờ thứ sáu, giữa sân phâng lớn luyện khí sư đã không thể tiếp tục viết, bọn họ có không ít tài liệu không biết, càng không biết luyện chế như thế nào, thời gian còn lại là dư thừa.

Hạ Nhĩ nhìn trái nhì phải hình ảnh tài liệu, hắn nhớ không nổi mấy cái tài liệu tên là gì, nhìn quen mắt, nhìn chằm chằm sau một lúc lâu cũng không nhớ ra, chỉ có thể từ bỏ, trên quyển trục đã viết một tảng lớn, thông qua sơ thí hẳn là không thành vấn đề.

Hắn buông bút, quay đầu nhìn lại Diệp Tố gần nhất bên cạnh, Đại sư tỷ còn chưa hoàn thành đột phá, nhưng chỉ còn lại có không đến một canh giờ, không khỏi có chút sốt ruột.

Không chỉ là Hạ Nhĩ, Minh Lưu Sa và Tây Ngọc cũng lần lượt buông bút, quay đầu nhìn Diệp Tố bên kia.

Bọn họ lại không thể nhiễu loạn nàng đột phá cảnh giới, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh chờ, mắt thấy thời gian từng chút từng chút trôi đi.

Cuối cùng còn lại nửa canh giờ, Diệp Tố rốt cuộc thành công đột phá, tới Trúc Cơ trung kỳ, nàng vừa mở mắt ra, bên cạnh ba người tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Đại sư tỷ, nhanh viết đi, chỉ còn lại có nửa canh giờ!” Tây Ngọc hạ giọng hô.

Dung Sơ Thu thu hồi linh lực: “Chớ châu đầu ghé tai.”

Giữa sân lại lần nữa lâm vào an tĩnh.

Diệp Tố không kịp cảm thụ linh phủ mình sau khi đột phá, giương mắt nhìn canh giờ, bắt đầu cúi đầu múa bút thành văn.

Trăm loại tài liệu này đối với Diệp Tố mà nói, đều không xa lạ.

Bất quá nàng đuổi thời gian, cho nên phàm là tên dài không viết, phương pháp luyện chế rườm rà không viết, này đó tự thiếu viết này đó.

Viết đến mặt sau, chữ Diệp Tố đều sắp bay lên.

“Canh giờ đã đến.” Dung Sơ Thu nói xong, quyển trục của tất cả thí sinh đồng loạt bay lên, bị nàng thu lên.

Đến tận đây luyện khí sư Thí Luyện Trường đều nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu cùng chung quanh người thảo luận.

“Đề quá khó, hơn phân nửa tài liệu cũng chưa gặp qua.”

“Ta cũng không có.”

“Ai, xem ra lần này chỉ có thể về nhà.”

Minh Lưu Sa dịch đến bên Diệp Tố: “Đại sư tỷ, tỷ cảnh giới gì?”

“Trúc Cơ trung kỳ.” Diệp Tố rốt cuộc rảnh rỗi, xem xét linh phủ nói.

Nàng thấy Tây Ngọc và Hạ Nhĩ cũng đều lại đây, liền hỏi, “Có bao nhiêu tài liệu không biết?”

Tây Ngọc cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mấy tài liệu cuối cùng đều không biết.”

“Đên cũng là mấy tài liệu phía sau.” Hạ Nhĩ đi theo nói, “Không nhớ gì cả.”

Diệp Tố nghĩ nghĩ hỏi: “Từ kim dương cốt bắt đầu hay là Thiêu tằm thạch?”

“Kim dương cốt.”

“Thiêu tằm thạch.”

Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ đồng thời nói.

Diệp Tố từ Kim dương cốt bắt đầu giảng một lần, lại nói: “Ta xem trong mấy tài liệu có tính mê hoặc, sắc nhộng và huyễn nhộng các đệ chắc chắn phân rõ không?”

Tây Ngọc và Hạ Nhĩ hai mặt nhìn nhau.

Diệp Tố lắc đầu, nhìn về phía Minh Lưu Sa: “Còn đệ?”

Minh Lưu Sa ‘ à ’ một tiếng: “Không, biệt, được, không, viết.”

Không viết thì sẽ không sai, Hạ Nhĩ nhịn không được hướng nhị sư huynh giơ ngón tay cái lên.

“Đại sư tỷ, kia là sắc (màu) nhộng hay là huyễn nhộng?” Tây Ngọc truy vấn.

“Huyễn nhộng.” Diệp Tố tùy tay từ trong túi Càn Khôn lấy ra một phù chú, lấy bút ở mặt trên vẽ hai loại nhộng khác nhau, “Sắc nhộng bụng không có khí khổng, lần sau chú ý.”

Sơ thí kết thúc, bọn họ có thể trở về nghỉ ngơi, ba ngày sau ra tiếp nhận danh sách.

“Dung trưởng lão, ta muốn nhìn một chút quyển trục của nàng.” Toàn Gia Anh tiến vào, nói với  Dung Sơ Thu.

“Ai?” Dung Sơ Thu đang ở phê chữa quyển trục, nghe vậy ngẩng đầu đối ánh mắt Toàn Gia Anh, nháy mắt hiểu được, “Quyển trục Diệp Tố bị Trương trưởng lão cầm đi.”

Hôm nay nhất định sẽ sửa quyển trục, Trương trưởng lão nói mình muốn sửa quyển trục của người luyện chế Vụ Sát Hoa, nhìn xem nàng rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, Dung Sơ Thu đưa quyển trục Diệp Tố cho ông.

Trong điện bày bảy tám cái bàn, trước mỗi bàn đều ngồi một vị trưởng lão, đang ở phê chữa quyển trục, tốc độ thực nhanh, trên cơ bản liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra đúng sai.

Có luyện khí sư đến tên tài liệu còn có thể viết sai, càng không cần nói đến phương pháp luyện chế.

Toàn Gia Anh vòng qua vài vị trưởng lão, rốt cuộc đi tới bên cạnh Trương trưởng lão.

Cùng với trưởng lão khác chung quanh không bao lâu sửa xong một quyển trục, Trương trưởng lão tay cầm một quyển trục, cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm mặt trên, như đụng phải nan đề gì.

“Trương trưởng lão.” Toàn Gia Anh tầm mắt dừng trên quyển trục, một nửa chữ mạnh mẽ lưu sướng, nhưng chữ phần sau  viết ngoáy tít, “Đây là quyển trục của Diệp Tố?”

“Gia Anh?” Trương trưởng lão hoàn hồn, chỉ vào một hàng chữ trên quyển trục, “Ngươi tới vừa lúc, nhìn xem phương pháp luyện chế này đúng hay không.”

“Một khối Thiêu tằm thạch, hai căn heo xà cốt, ba lượng huyễn nhộng……” Toàn Gia Anh nhíu mày, hắn chưa từng gặp qua phương pháp luyện chế như vậy, trên thực tế hắn thậm chí chưa bao giờ nghe qua heo xà cốt có thể cùng huyễn nhộng trộn với nhau, “Có phương pháp luyện chế này sao?”

“Ta đã từng gặp qua cái này.” Trương trưởng lão ngón tay không ngừng chỉ trên quyển trục, “Luyện khí sư lợi hại có thể luyện chế ra pháp khí không tồi.”

Toàn Gia Anh nội tâm phức tạp, hắn không biết loại phương pháp luyện chế này, đối phương lại có thể biết được.

“Có vài loại phương pháp luyện chế, ta còn chưa xác định đúng sai, nhưng mà…… “Trương trưởng lão than một tiếng, ngẩng đầu nhìn đệ tử có thiên phú nhất tông môn, “Gia Anh, nàng đối với tài liệu rất quen thuộc, vài loại ngươi không rõ ràng lắm kia, người này đều biết.”

Đáp án trên quyển trục viết ra tới  chỉ hơn một ngàn hai trăm loại, từ số lượng mà nói, xác thật so ra kém Toàn Gia Anh, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nàng dùng tất cả đều là tài liệu hiếm thấy, phương pháp luyện chế cũng không phải thủ đoạn thường dùng.

Nếu lúc ấy nàng không có lâm thời đột phá cảnh giới, thời gian lâu như vậy tất nhiên có thể vượt qua thành tích Toàn Gia Anh thi năm đó.

Toàn Gia Anh trầm mặc nhìn quyển trục, thật lâu sau sau: “Trương trưởng lão, ta đã biết.”

Từ trong điện đi ra ngoài, Toàn Gia Anh thế nhưng không có cảm giác thất bại trong tưởng tượng, hắn cúi đầu tự giễu cười thanh, có lẽ là bởi vì loại cảm giác vô lực này rất sớm đã khắc vào trong lòng.

Làm thiên tài Phá Nguyên Môn bị bị chú mục, mỗi lần đối với hai người Trảm Kim Tông kia, trước nay chỉ có thua, hiện giờ lại bại bởi những người khác, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt.

Đại khái hắn chính là không giỏi.

……

“Đại sư tỷ, tỷ một năm đột phá hai cảnh giới! Chỉ sợ là thiên tài.” Hạ Nhĩ lại bắt đầu, “Sang năm Kim Đan, năm sau Nguyên Anh, ba năm sau……”

Diệp Tố ngắt lời hắn: “Theo như đệ tính, không ngoài mười năm, sư tỷ ta có thể trực tiếp phi thăng.”

“Ta cảm thấy có thể.” Hạ Nhĩ khoác lác không chuẩn bị bản thảo.

Minh Lưu Sa ở bên cạnh nói: “Kém, không, bao, nhiêu.”

“Đại sư tỷ, chúng ta khi nào trở về?” Tây Ngọc soi gương hỏi, “Chúng ta ra ngoài đã lâu.”

“So xong trận tiếp theo, nhận được tài liệu, chúng ta trở về.” Diệp Tố nói, “Lúc trở về, Tân Hâm cũng nên thực hiện hứa hẹn của hắn.”

Vài người đang ở nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Trong phòng chỉ có bốn người, những người khác muốn vào cũng sẽ không gõ cửa.

Diệp Tố quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài: “Vào đi.”

Bên ngoài người đẩy cửa mà vào, ngược sáng, thấy không rõ mặt.

Diệp Tố híp mắt nhìn nửa ngày, chờ đối phương đi vào mới cảm thấy có hơi quen mắt, là đệ tử nội môn mặc một thân màu xanh đá đạo bào, ngực có thêu hỏa trung thủ.

Bốn người đứng lên, Diệp Tố trước mở miệng: “Vị đạo hữu này……”

“Ta tên Toàn Gia Anh, là đệ tử nội môn Phá Nguyên Môn.” Toàn Gia Anh bất tri bất giác đã đi tới nơi này.

Minh Lưu Sa nghiêng đầu tới gần Diệp Tố, nhắc nhở: “Tên, lợi, hại, nhất, kia.”

“Lần này tỷ thí, không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi hẳn là có thể tiến vào Phá Nguyên Môn, trở thành đệ tử nội môn.” Toàn Gia Anh dừng một chút, nghiêm túc nói, “Ta không sợ ngươi mạnh hơn ta.”

Diệp Tố và sư đệ sư muội đối diện một lát, nháy mắt phát hiện không ổn, bọn họ chính là đã có môn có phái!

“Toàn đạo hữu, có hiểu lầm.” Diệp Tố tiến lên hai bước, dọn lại đây một cái ghế để Toàn Gia Anh ngồi xuống, chính mình ngồi ở đối diện chân thành thân thiện nói, “Chúng ta tới Phá Nguyên Môn, thuần túy là vì ké…… Chân thành giao lưu.”

“Đúng vậy, chúng ta không phải tới gia nhập mô phái các huynh.” Tây Ngọc đứng ở sau bổ sung.

Toàn Gia Anh ngẩn người, tầm mắt dạo qua một vòng trên mấy người, rốt cuộc hậu tri hậu giác: “Các vị không muốn gia nhập Phá Nguyên Môn.”

Có thể nói hầu như tất cả luyện khí sư tham gia tỷ thí mục đích cuối cùng đều là gia nhập Phá Nguyên Môn, bọn họ lại nói là tới giao lưu.

Toàn Gia Anh nhìn bọn họ thống nhất trường bào huyền sắc, rốt cuộc nhớ tới mấy người này lúc trước ở trên đường cái nói mình là tiểu môn tiểu phái: “Các vị là môn phái nào?”

Diệp Tố khụ một tiếng: “Toàn đạo hữu, lúc trước thông báo kia của các huynh nói không cho đệ tử môn phái khác tham gia?” Nàng còn tưởng lấy chút phần thưởng trở về.

Toàn Gia Anh: “…… Không có.”

Diệp Tố thuận thế nói: “Nghe đại danh Phá Nguyên Môn đã lâu, cho nên chúng ta mới muốn thông qua tỷ thí cùng các huynh giao lưu một phen.”

Đại khái là bị đạp cho ngu người, tới khi Toàn Gia Anh nghe những ý tưởng lung tung rối loạn toàn bộ không có, hiện giờ chỉ muốn biết một việc.

“Các vị là môn phái nào?” Toàn Gia Anh suy nghĩ tiểu môn tiểu phái nào không chỉ dạy giáo họa phù còn dạy luyện khí.

Diệp Tố sửa sửa quần áo, nghiêm mặt nói: “Thiên Cơ Môn.”

Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Nhĩ, còn có tên Hạ Tâng Bốc, chuyên tâng bốc Đại sư tỷ.

Tùy:
Ui, bé Hạ Nhĩ!! Há há.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro