Chương 24: *Mãng cũng thật sự là mãng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24 *Mãng cũng thật sự là mãng

Tác giả: Hồng Thứ Bắc
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính

Vô Âm Tông là môn phái âm tu, toàn bộ tông môn dù đi đến nào đều có thể nhìn thấy những đồ vật phát ra tiếng, đặc biệt các loạilục lạc làm từ mọi loại vật liệu chiếm đa số.

Gió thổi qua, lục lạc sẽ phát ra các loại thanh âm cao cao thấp thấp bất đồng, nghe nói nơi này ẩn chứa sát trận, một khi khởi trận, có thể giết chết bất cứ người nào bên trong.

Diệp Tố còn chưa có ngu đến mức gây chuyện trong môn phái người khác, sau khi tiến vào, các đệ tử Thiên Cơ Môn an an tĩnh tĩnh theo phía sau.

Chờ đi đến chỗ ở Dương trưởng lão, Diệp Tố giơ tay, ý bảo mọi người dừng lại.

“Dương trưởng lão còn chưa có gặp qua tiểu sư đệ của các ngươi, ta dẫn hắn qua đi chào hỏi một chút.” Diệp Tố quay đầu lại nói với những người khác, “Các đệ ở bên ngoài chờ.”

“Được, Đại sư tỷ, tỷ đi nhanh về nhanh.” Hạ Nhĩ lớn tiếng nói, sợ người xung quanh không nghe thấy.

Bọn họ nếu lấy Dương trưởng lão làm cớ, tự nhiên vẫn là muốn đi bái phỏng.

Diệp Tố nghiêng đầu nói với Du Phục Thời: “Đi thôi.”

Hai người cất bước đi lên bậc thang, Du Phục Thời phát hiện ra gì đó, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy những người Thiên Cơ Môn toàn bộ đả tọa ngay tại chỗ.

Hắn không quá hiểu nổi những người này đang làm gì.

Diệp Tố đi nửa ngày, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại liền nhìn thấy tiểu sư đệ mới nhíu mày còn đứng ở phía dưới.

…… Sẽ không lại là một Dịch Huyền nữa chứ?

Đại sư tỷ bị tổn thương cân não, Thiên Cơ Môn vốn dĩ là phế tông bên cạnh, căn bản không có bất luận tài nguyên gì, giữ mặt mũi hoàn toàn không thể thực hiện được.

“Tiểu sư đệ. “Diệp Tố gọi một tiếng, Du Phục Thời lúc này mới một lần nữa hướng lên trên đi.

Nơi Dương trưởng lão ở chỉ là bậc thang đã có hơn một ngàn, còn thiết cấm chế, bình thường Kim Đan kỳ tu sĩ tới, đều đi lên từng bước một.

Nàng còn nhớ rõ trước kia Ninh Thiển Dao đã từng nói qua, Dương trưởng lão làm như vậy là vì giúp đệ tử Thiên Cơ Môn có thể càng dài thời gian ở Vô Âm Tông.

Diệp Tố vốn cảm thấy không phải nguyên nhân này, Dương trưởng lão nhìn những đệ tử Thiên Cơ Môn bọn họ trước sau luôn mang theo vẻ cao cao tại thượng, hoàn toàn không giống chưởng môn và Hồ trưởng lão, đáy mắt cả ngày cất giấu một mạt u sầu.

Hơn một ngàn bậc thang đối với nàng mà nói không tính cái gì, rốt cuộc Cửu Huyền Phong so với nơi này cao nhiều, bọn họ mỗi ngày từ trên xuống dưới, căn bản không hề thở dốc.

Bất quá tới tìm Dương trưởng lão cũng là lấy cớ, Diệp Tố đi rất chậm, nhưng có một người so nàng còn chậm hơn.

Đi đến nửa đường, Diệp Tố lại một lần phát hiện phía sau không có tiếng động, quay đầu lại đi xem, tân tiểu sư đệ quả nhiên lại ngừng lại.

Nàng cũng ngừng lại, nghĩ vừa lúc linh một hồi.

Tiểu sư đệ tuấn mỹ lại xa cách trên mặt không có gì biểu tình, bỗng nhiên hướng Diệp Tố nâng lên một bàn tay.

Diệp Tố: “?”

Trong lúc nàng còn chưa hiểu có có ý gì, tiểu sư đệ nhấc hàng mi dài, hướng nàng nhàn nhạt liếc liếc mắt một cái.

Nháy mắt kia, Diệp Tố đột nhiên nhanh trí, nàng thử vươn tay.

Giây tiếp theo, tiểu sư đệ đặt tay hắn lên, cằm khẽ nhếch, tiếp tục đi lên bậc thang, bộ dáng thập phần vừa lòng.

Phàm nhân còn khá nghe lời, Du Phục Thời nghĩ thầm.

Diệp Tố: “……” Quả nhiên thật là ý này.

Tay hắn hơi chút, trên đốt ngón tay là một tầng lãnh da trắng mỏng, thon dài lại không đột ngột, móng tay còn lộ ra màu hồng nhàn nhạt.

Đẹp mười phần, nắm lên cũng thoải mái.

Diệp Tố hơi híp mắt, nàng còn chưa gặp qua người nào đúng lý hợp tình như thế, không ngờ thật sự một đường cứ vậy nắm tay tiểu sư đệ chậm rãi đi lên.

“Tiểu sư đệ, Cửu Huyền Phong so với nơi này còn cao hơn, nếu không muốn đi đường, cố gắng tu luyện, sớm ngày Trúc Cơ.” Diệp Tố buông hắn tay ra, tốt bụng nhắc nhở.

“Trước đó ngươi từng nói muốn mang ta cùng ngự kiếm.” Tân tiểu sư đệ hiển nhiên không có chí tiến thủ, trực tiếp qua loa lấy lệ nàng một câu.

Diệp Tố nghiêm mặt nói: “Lúc ấy từng nói chỉ có mười lần cơ hội đi nhờ.”

Du Phục Thời nghiêng đầu nhìn hướng khác, làm bộ không nghe thấy kẻ phàm nhân này nói gì.

“Huống hồ, lễ gặp mặt cũng đổi thành tài liệu.” Diệp Tố cố ý đứng đối diện hắn, đem sự tình nói rõ ràng.

Du Phục Thời quay lại mặt nhìn Diệp Tố: “Còn cho ngươi.”

Hắn không chỉ lấy ra tài liệu Diệp Tố đưa ngày hôm qua, còn dùng rương Tử Lê Anh Mộc đựng, lại ném cho Diệp Tố.

Một công đôi việc.

Diệp Tố không nghĩ tới hắn ở trước cáci nhìn mọi người đều có thể lấy Tử Lê Anh Mộc ra, cửa cách đó không xa có người của Dương trưởng lão.

Nàng nghiêng người ngăn trở tầm mắt của hai người kia, thấp giọng cảnh cáo: “Có những đồ vật không nên lấy ra ngoài.”

Du Phục Thời lại làm bộ nghe không thấy, đôi tay giấu ở phía sau.

Diệp Tố không tìm được túi Càn Khôn bên hông hắn, nhưng nàng đã có thể phát hiện tầm mắt hai người phía sau kia, chỉ có thể trước tạm thời thu Tử Lê Anh Mộc.

“…… Đi gặp Dương trưởng lão.” Diệp Tố giơ tay đè đè cái trán, mang theo Du Phục Thời đi vào.

Dương trưởng lão đang cùng chưởng môn Vô Âm Tông Chi Nguyệt chơi cờ, lúc Diệp Tố đi trên bậc thang, đã có người thông báo.

Hai người trong điện nghe thấy tiếng bước chân, ai cũng không quay đầu, chuyên tâm đặt cờ.

“Dương trưởng lão, sư phụ gần đây thu đệ tử mới, con dẫn hắn tới gặp thấy ngài.” Diệp Tố chủ động mở miệng.

Đầu ngón tay  Dương Đàm kẹp một quả bạch cờ, hắn nhất phái tiên phong đạo cốt, tướng mạo cũng xử lý thích đáng, cùng chưởng môn Vô Âm Tông Chi Nguyệt ngồi canhh nhau, xác thật xứng đôi.

Không giống chưởng môn sư phụ, rõ ràng mới hai trăm tuổi, ở Tu chân giới còn rất trẻ, râu lại dài, đáy mắt chỗ sâu trong ẩn có vẻ già nua.

Trong điện không người lên tiếng, Dương Đàm chậm chạp không đặt quân cờ trong tay xuố.

“Hắn là kẻ điếc à?” Du Phục Thời nhìn Dương Đàm ngồi phía trên, hoàn toàn không che giấu thanh âm hỏi Diệp Tố.

“……”

Diệp Tố nhìn chằm chằm đôi mắt tiểu sư đệ, nàng trong lúc nhất thời cũng phân không rõ hắn là âm dương quái khí hay là nghiêm túc.

Trước kia tiểu sư đệ thích chính mình chọc chính mình, hiện tại mới tới tiểu sư đệ xem ra càng thích chọc tức người khác.

Rõ ràng, trong điện tất cả mọi người nghe thấy những lời này của Du Phục Thời, Dương trưởng lão càng không ngoại lệ, đến cả chưởng môn Chi Nguyệt Vô Âm Tông đều nâng mi nhìn qua.

Dương Đàm dặt thật mạnh quân cờ trắng giữa hai ngón tay xuống bàn, hơi thở Nguyên Anh hậu kỳ che trời lấp đất đè xuống hai người, ông quay đầu đang muốn nói gì đó, tầm mắt dừng trên người Du Phục Thời, đồng tử rụt lại.

Quần áo trên người tên tân đệ tử này vừa thấy đó là kiện pháp khí cực tốt.

Trương Phong Phong thế mà có thể thu người như vậy làm đệ tử?

Có thể mặc vào loại pháp khí như vậy, thế tất không phải là người đơn giản, có lẽ sau lưng còn có thế lực.

Vì chuyện này, Dương Đàm thu liễm hơi thở, phảng phất cái gì cũng chưa phát sinh: “Ngươi đó là đệ tử chưởng môn mới thu? Chính là Dịch Huyền kia?.”

Dịch Huyền?

Du Phục Thời nghe quen tai, một lát liền nghĩ tới, phàm nhân này nhận nhầm hắn.

“Dịch Huyền là ai?” Du Phục Thời cũng không đáp lời Dương Đàm, lập tức nghiêng đầu hỏi Diệp Tố.

“Một tiểu sư đệ trước kia.” Diệp Tố giải thích, “Hắn ra ngoài rèn luyện một mình.”

Hai người chỉ lo nói chuyện với nhau, xem nhẹ vấn đề của ông.

Dương Đàm đáy mắt thần sắc khó coi, nhưng ông rất nhanh khôi phục bộ dáng tiên phong đạo cốt ngày thường, thậm chí còn mang theo nét cười nhạt hòa ái: “Ngươi tên? Nhà trước kia ở đâu?”

“Du Phục Thời.” Hắn chỉ nói cái tên, không trả lời vấn đề sau, giống như căn bản không nghe thấy.

Ngắn ngủn nửa ngày, Diệp Tố đã hiểu phong cách hành sự của tiểu sư đệ, vĩnh viễn chỉ nghe thứ mình muốn nghe, chỉ nói điều mình muốn nói.

—— mãng cũng thật sự là mãng.

*mãng: cục cằng thô lỗ, lỗ mãng.
Có thể tác giả còn có ý chơi chữ bởi vì có một chữ mãng nghĩa là con rắn to (mãng xà)

“Nếu đã gặp, không có việc gì, trước tiên lui đi.” Dương Đàm trên mặt cười nhạt dầnphai nhạt, nói hai người.

Dù cho hắn bối cảnh có lớn, cũng chỉ là người thường.

Diệp Tố chắp tay khom lưng hành lễ, Du Phục Thời bên cạnh không nhúc nhích, chờ nàng phải đi, lúc này mới đi theo rời đi.

Trong điện, ánh mắt Dương Đàm trở nên hung ác nham hiểm: “Trương Phong Phong thế nhưng thật ra lại thu được một tên đồ đệ giỏi.”

Chi Nguyệt đầu ngón tay kẹp lên một quân cờ đen: “Ta thấy cảnh giới Diệp Tố kia lại tăng lên.”

“Bất quá vận may đột phá Trúc Cơ trung kỳ thôi.” Dương Đàm nhớ tới đệ tử của mình, lại trở nên thư thái, “Thiển Dao hồi âm nói đã đến Trúc Cơ trung kỳ, nàng là Huyền Âm chi thể, tương lai không thể đo lường.”

“Cũng đúng.”

……

Diệp Tố từ trong điện ra, cùng Du Phục Thời đi xuống bậc thang.

“Lần sau đừng trực tiếp như vậy.” Diệp Tố trên dưới đánh giá xong vị tiểu sư đệ nói, “Dương trưởng lão thấy ngươi ăn mặc xa xỉ, cho rằng ngươi có bối cảnh, mới không ra tay giáo huấn.”

Người khác thì không nói, tân tiểu sư đệ không có bất luận căn cơ tu luyện gì, đến Luyện Khí kỳ cũng không phải.

Muốn tìm hắn gây phiền toái, quá đơn giản.

Du Phục Thời lại bắt đầu làm bộ không nghe thấy, phàm nhân việc nhiều, ánh mắt còn không tốt.

Chờ bọn họ một trên một dưới, tuy qua đi vài canh giờ, nhưng không ít các sư đệ sư muội còn đang nhập định.

“Đại sư tỷ.” Hạ Nhĩ thấy Diệp Tố xuống, liền tới đón.

Diệp Tố đảo qua những người đang đả tọa, hỏi Hạ Nhĩ: “Sư huynh sư tỷ của đệ đâu?”

“Vừa rồi lại mấy đệ tử Vô Âm Tông đến, thổi cây sáo, nói là tu luyện.” Hạ Nhĩ chỉ chỉ nghiêng sườn phương rừng trúc, “Nhị sư huynh cùng Tam sư tỷ nói pháp khí mấy người kia nghe có vấn đề, qua đi giúp bọn họ sửa.”

Hù người mà thôi, nhưng Vô Âm Tông đệ tử lại tin lời, sợ pháp khí mình thực sự có vấn đề.

Diệp Tố nhíu mày, đệ tử Vô Âm Tông không tới quấy nhiễu bọn họ, ở phụ cận tu luyện, cũng không tính vi phạm khế ước.

Nếu là Thiên Cơ Môn có linh mạch, đã không cần bị người quản chế như vậy.

Đáng tiếc linh mạch trên Tu chân giới có thể khai phá sớm bị các tông phái phân chia chiếm hữu, Thiên Cơ Môn linh mạch khô kiệt, chỉ có kết cục phế tông, bất quá chỉ là thời gian sớm hay muộn.

Đương nhiên, cũng không phải không thể dựa đại lượng linh thạch tới duy trì tu luyện.

Diệp Tố như suy tư gì đó, Thiên Cơ Môn tựa hồ chưa bao giờ nhận được bất luận yêu cầu luyện khí tông môn nào.

Không bao lâu, Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc từ trong rừng trúc đi ra.

“Giải quyết xong?” Diệp Tố hỏi.

“Hù bọn họ vài câu, liền dọa sợ. “Tây Ngọc móc ra gương, sửa sửa tóc mai, bĩu môi, “Những người này lại nghĩ chúng ta giúp bọn hắn sửa pháp khí, lại không nghĩ chúng ta ở chỗ này ké chút linh khí.”

“Mấy ngày nay trước thiếu tiền, chúng ta lên Bách Thanh bảng.” Diệp Tố nói với Hạ Nhĩ , nàng muốn xem, trên Bách Thanh bảng, có thể có người tìm bọn họ luyện khí hay không.

Ba người từ trước đến nay nghe Diệp Tố nói, đều nói tốt.

Du Phục Thời ở bên cạnh chán đến chết, buồn ngủ muốn đi lên ngủ, lại bị Diệp Tố đè lại, muốn dạy hắn dẫn khí nhập thể.

“Trước ngồi xuống.” Diệp Tố ngồi xếp bằng ngồi xuống, chỉ vào chính mình đối diện, ý bảo Du Phục Thời theo chính mình mà làm.

Du Phục Thời mắt nhìn mặt đất, chuyển tới Diệp Tố bên cạnh, vươn hai ngón tay, nhéo lên vạt áo đạo bào của nàng, phủ trên mặt đất, lúc này mới ngồi xuống.

Hắn cũng không nghiêm túc đả tọa, nghiêng nửa người trên, dựa vào người Diệp Tố.

Diệp Tố: “……” Thật là làm khó hắn.

Tân tiểu sư đệ, là chuyên môn tới khắc chế nàng?

Diệp Tố có thể cam đoan, vị tiểu sư đệ này thuần túy coi nàng thành công cụ hình người có thể dựa vào, tựa như trước đó làm công cụ hình người đỡ hắn lên cầu thang vậy.

“Ngồi thẳng.” Diệp Tố đẩy người ra, miễn cưỡng để hắn ngồi lên vạt áo mình, biểu thị một lần làm thế nào dẫn khí nhập thể.

Nàng vốn không nghĩ dạy một lần là xong việc, người mới học luôn phiền toái hơn một chút.

“Như vậy?” Du Phục Thời nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, đầu ngón tay phất ra một nắm linh khí.

Diệp Tố trầm mặc một lát, hỏi: “Trước kia học qua sao?”

“Nhớ không rõ.” Du Phục Thời lười nhác nói, “Đại khái.”

Hắn mang khuôn mặt này làm ra bất cứ động tác gì, dùng bất cứ ngữ khí gì, đều không có vẻ gì là không đúng.

Minh Lưu Sa, Tây Ngọc và Hạ Nhĩ  bên cạnh, đối với hành động của hắn thậm chí đến một tia nghi hoặc cũng không có.

Diệp Tố quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt gần như hoàn mỹ của tân tiểu sư đệ, nghĩ thầm: Có hơi kỳ quái.

Tùy: Tên chương là tui đặt. Từ nay chương nào tui đặt tên tui sẽ để * Trước đó nha!💕
Chương này Du tiểu xà cũng rất đáng yêu!!!

______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro