Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày này, Cửu Huyền Phong đã định là không an bình.

Khi Hạ Nhĩ tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối rồi, hắn mở to mắt, sau một lúc lâu mới buồn bã nói: “Thì ra là mộng.”

Trong giọng nói còn mang theo ba phần hiểu rõ bảy phần tự giễu.

“Mộng gì chứ?” Diệp Tố đứng ở bên cạnh hỏi.

“?!”

Hạ Nhĩ như đã chịu kinh hách, xoay người dựng lên, lúc này hắn mới phát hiện mình vừa rồi nằm trên mặt đất Nghị Sự Điện, hơn nữa bên cạnh còn nhị sư huynh và tam sư tỷ chỉnh chỉnh tề tề nằm, lại vừa quay đầu thấy sư phụ ngồi trước bàn nghị sự che lại ngực mình.

“Được rồi.” Diệp Tố đá đá Minh Lưu Sa và Tây Ngọc trên mặt đất, “Dậy nói chuyện.”

Nàng làm Minh Lưu Sa đem Hạ Nhĩ bối lại đây, ở Nghị Sự Điện cửa và Tây Ngọc hội hợp, kết quả một phen Tử Lê Anh Mộc lấy ra tới, nói có bọn họ một phần, toàn kích động mà ngã xuống.

—— phù hoa.

Thấy Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc không có phản ứng, Diệp Tố chuẩn bị tiếp tục đá một chân.

Lúc này chưởng môn sư phụ đột nhiên hô to một tiếng: “Diệp Tố!”

“Sư phụ?” Diệp Tố quay đầu lại, lặng yên không một tiếng động thu chân, tỉnh lại chính mình không nên làm trò chưởng môn sư phụ mặt động tay động chân.

“Nói chuyện thì nói chuyện.” Trương Phong Phong đứng lên nghiêm túc nói, “Động cước cũng không có việc gì, trước thả nó xuống, đừng để rơi.”

Tây Ngọc và Minh Lưu Sa mới dậy từ trên mặt đất lên : “……”

Diệp Tố theo ánh mắt sư phụ, cúi đầu nhìn rương Tử Lê Anh Mộc nâng trên tay, tức khắc hiểu rõ, lập tức đặt nó lên bàn nghị sự: “Sư phụ, trước tiên người bình tĩnh tâm tình một chút.”

Trương Phong Phong sao có thể bình tĩnh được, đây chính là Tử, lê, anh, mộc!

Ông dám nói đến Trảm Kim Tông cũng không có một khối Tử Lê Anh Mộc lớn như vậy!

“Đây là một khối Tử Lê Anh Mộc hoàn chỉnh khoét rỗng làm thành rương.” Trương Phong Phong thật cẩn thận duỗi tay sờ sờ, đôi mắt luyến tiếc dời đi.

“Gia đình Tiểu sư đệ thật là giàu có.” Tây Ngọc nhỏ giọng cảm thán.

So với Tử Lê Anh Mộc, Diệp Tố giờ phút này càng muốn biết một sự kiện khác : “Sư phụ, người thu nhận tiểu sư đệ thế nào vậy? Hắn cầm ngọc bài gì đến đây?”

Trương Phong Phong hoàn hồn: “Là ngọc bài tông môn chúng ta trước kia, ngày đó hắn chỉ vào phòng con muốn vào đó ở, ta nói là phòng của đồ đệ ta, sau đó…… Hắn coi như đã là tiểu sư đệ các con.”

Diệp Tố: “……”

“Phòng Đại sư tỷ có gì đặc biệt?” Minh Lưu Sa chậm rì rì hỏi, bọn họ đi vào như vậy nhiều lần, cũng chưa thấy được có cái gì đặc biệt.

Trương Phong Phong nghĩ nghĩ nói: “Hình như là người ở trước kia quá vẫn là có ý tứ gì, tiểu sư đệ con cũng chưa nói quá nhiều.”

“Cho nên hai người mơ màng hồ đồ thành thầy trò?” Diệp Tố tưởng đều có thể nghĩ đến ngay cảnh tượng lúc đó, một người lười nói, một tên lười hỏi.

Trương Phong Phong sờ râu, có chút chột dạ: “Một gian phòng và quan hệ thầy trò là có thể lấy về ngọc bài, đối với Thiên Cơ Môn là chuyện tốt. Ta đã tính toán ở gần Nghị Sự Điện lại kiến cái nhà ở, đến lúc đó con có thể ở lại chỗ này.”

“Sư phụ, ngọc bài gì vậy ạ? Nhất định phải lấy về.” Hạ Nhĩ đi tới hỏi.

Trương Phong Phong từ trong túi Càn Khôn lấy ra ngọc bài vỡ thành hai khối, đẩy cho Diệp Tố: “Dù sao lấy về cũng không quan trọng, đây nguyên liệu của ngọc bài là thứ tốt, con giữ đi.”

Diệp Tố cúi đầu nhìn ngọc bài trên bàn, duỗi tay đem chúng nó ghép lại.

Đây là một khối ngọc bài màu xanh lơ, sờ vào ôn nhuận ấm áp, chính diện viết ba chữ ‘Thiên Cơ Môn’, tự tự lộ ra đao quang kiếm ảnh, như thế sơ cuồng đánh dấu, hơn nữa có thể nói xa xỉ ly thanh ngọc, đại khái chỉ có ở khi Thiên Cơ Môn cường thịnh nhất mới có.

Nàng đem ấm thanh ngọc bài phiên mặt, lại không có nhìn thấy bất luận cái gì dòng họ, chỉ có một chữ ‘Lệnh ’.

Diệp Tố sửng sốt: “Thiên Cơ lệnh?”

Ngọc bài Tông môn có rất nhiều chú trọng, người bình thường cầm mang dòng họ thẻ bài tìm tới môn, có thể chỉ ra là ai thiếu nhân tình, nếu người kia không ở, phải từ người nọ nơi phong đầu hồi báo.

Trước kia Thiên Cơ Môn hẳn là cũng không khác biệt lắm là thế này, nhưng còn có một loại ngọc bài khác, chỉ tồn tại với trong tay chưởng môn, đó là Thiên Cơ lệnh.

Từ khi Thiên Cơ Môn khai tông lập phái tới nay, chỉ có một khối.

“Thiên Cơ lệnh có thể hiệu lệnh bất cứ luyện khí sư nào của Thiên Cơ Môn làm một chuyện.” Trương Phong Phong lại khôi phục thành dáng vẻ chưởng môn, nghiêm mặt nói, “Nếu hắn đã đề ra yêu cầu, Thiên Cơ lệnh sau khi thu hồi cứ giao cho chưởng môn ta xử lý.”

“Sư phụ, Thiên Cơ lệnh chỉ có một khối, sao người lại huỷ hoại nó?” Hạ Nhĩ thò qua xem Thiên Cơ lệnh, hắn nhớ rõ điều cuối cùng tông huấn nói chỉ cần Thiên Cơ Môn ở một ngày, phàm là người cầm Thiên Cơ lệnh có thể ra lệnh cho  chúng đệ tử, bao gồm cả chưởng môn trưởng lão.

Trương Phong Phong ánh mắt đảo loạn: “Không cẩn thận làm rớt.”

“Sư phụ, Thiên Cơ lệnh là pháp khí tổ sư khai tông luyện chế.” Diệp Tố chọc thủng hắn, “Làm rơi sẽ không bị vỡ.”

“…… Huỷ hoại nó, tương lai các con không bị người quản chế.” Trương Phong Phong giương mắt nhìn mấy đệ tử của mình này, “Lúc trước sư phụ cũng không nghĩ tới mấy đứa các con ở phương diện luyện khí đều có chút thiên phú. Hiện giờ Thiên Cơ Môn ở phế tông bên cạnh, Thiên Cơ lệnh huỷ thì huỷ, nếu Thiên Cơ Môn có thể phục hưng, ta cũng không muốn Thiên Cơ lệnh trở thành thứ giam cầm các con.”

Thiên Cơ lệnh này là vật vô chủ, bất luận kẻ nào bắt được tay đều có thể hiệu lệnh Thiên Cơ Môn một lần.

Trương Phong Phong cũng không nghĩ tới đồ vật biến mất đã lâu sẽ đột nhiên xuất hiện, mấy người đồ đệ của ông tư chất đều không bình thường, đặc biệt là Diệp Tố.

Một khi bên kia biết Thiên Cơ lệnh xuất hiện, mấy người Diệp Tố lại xuất đầu……

Bởi vậy từ khi nhìn thấy Thiên Cơ lệnh, Trương Phong Phong đã nghĩ muốn huỷ bỏ nó.

……

“Pháp khí của Tổ sư gia?” Tây Ngọc thăm dò lại đây xem, “Vậy không phải rất lợi hại?”

“Đập phải cửa lớn dưới chân núi hồi lâu.” Trương Phong Phong sờ sờ râu nói, “Rốt cuộc không hổ là đại môn Thiên Cơ Môn chúng ta, cứng rắn.”

Diệp Tố nói: “Sư phụ, chúng ta phân một nửa Tử Lê Anh Mộc, dư lại một nửa kia đặt ở Chấp Sự Đường, về sau đệ tử lấy cống hiến điểm tới đổi.”

“Chấp Sự Đường?” Trương Phong Phong thần sắc vừa động, đồng ý trọng khai, ông suy nghĩ một lát nói, “Bất quá, Chấp Sự Đường không có người quản lý, hơn nữa tiểu sư muội con là Huyền Âm chi thể, thiên phú cũng cao, kiếm cống hiến điểm hẳn là sẽ nhanh hơn so với sư đệ sư muội khác, đến lúc đó……”

“Mỗi người nhiều nhất chỉ có thể đến đổi một lần.” Diệp Tố không ngại Ninh Thiển Dao có thể lấy được Tử Lê Anh Mộc, nếu ở Chấp Sự Đường yêu cầu dùng cống hiến điểm đổi, nói cách khác nàng cần phải vì Thiên Cơ Môn làm việc mới được.

“Chuyện này có thể.” Trương Phong Phong sờ sờ râu, “Mặt khác hạn chế đối tượng, đổi Tử Lê Anh Mộc chỉ có thể là đệ tử.”

Diệp Tố nhướng mày, đây là không tính toán cho Dương trưởng lão.

“Sư phụ, Tử Lê Anh Mộc người thu lại trước, việc mở lại Chấp Sự Đường không vội, trước chọn được người quản lí rồi lại mở.” Diệp Tố nói.

Trương Phong Phong cũng không chống đẩy: “Đúng lúc, ta phải tìm người tách cái rương ra.”

Chờ ông thu lại Tử Lê Anh Mộc, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi Diệp Tố: “Tiểu sư đệ vì sao đột nhiên muốn đem nó cho con?”

“Cái này con biết!” Hạ Nhĩ bay nhanh nói, “Đại sư tỷ cả đời về sau đều là của tiểu sư đệ!”

Hắn nghe được rành mạch!

“Diệp Tố!” Trương Phong Phong giờ phút này muốn đem cái rương trong túi Càn Khôn ném lên mặt đại đồ đệ, “Vì tài liệu, con đưa cả đời mình đi?”

“Chỉ là luyện pháp khí mà thôi.” Diệp Tố cười thanh, “Huống hồ đồ vật tiểu sư đệ tùy tay lấy ra, cũng đủ cho luyện khí sư khắp Tu chân giới đánh vỡ đầu cướp đoạt, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, chuyện vẫn là con nhận tương đối tốt.”

Trương Phong Phong nghẹn lửa giận, hình như là có vài phần có lý, luyện khí sư cả đời còn không phải là vì theo đuổi tài liệu tốt dùng để luyện khí sao?

……

Vài người đi từ Nghị Sự Điện ra, Hạ Nhĩ cúi đầu đá đá hòn đá trên đường: “Sư phụ có phải có chuyện gạt chúng ta hay không? “

Minh Lưu Sa liếc tứ sư đệ: “Đệ, mới, biết, gì?”

Hạ Nhĩ vò đầu: “Ta là cảm thấy sư phụ hơi buồn lo vô cớ, thế mà đem hủy Thiên Cơ lệnh.”

“Chuyện này về sau không cần nhắc lại, Thiên Cơ lệnh sẽ làm như chưa thấy qua.” Diệp Tố quay đầu nói với sư đệ sư muội.

Ba người đều đồng ý, Hạ Nhĩ duỗi tay che che miệng: “Ta cái gì cũng chưa nghe thấy.”

Trở lại huyệt động sau núi, Diệp Tố lấy ra Thiên Cơ lệnh đã đứt gãy thành hai khối, cũng không biết sư phụ suy nghĩ cái gì, sẽ tin tưởng người có thể lấy ra Thiên Cơ lệnh chỉ là con cháu thế gia bình thường trên thế gian.

Chỉ là gương mặt kia của tiểu sư đệ đã không giống người thường.

Diệp Tố nhớ tới khi trở về Hạ Nhĩ nói, ngón tay hơi gập lại, xương ngón tay vô ý thức gõ gõ giá cắm nến.

So với nói sư phụ buồn lo vô cớ, chi bằng nói sư phụ đang sợ Thiên Cơ lệnh rơi vào trong tay người nào gây bất lợi với đệ tử Thiên Cơ Môn.

Diệp Tố tay phất một cái, làm ngọn nến tắt, an tĩnh ngồi ở trong bóng đêm.

Có lẽ là đám đồ đệ bọn họ còn quá yếu ớt, cho nên sư phụ mới giấu vài việc không nói.

……

Ngày 15 tháng 12, Bách Thanh bảng đổi mới.

Sáng sớm, Minh Lưu Sa, Tây Ngọc cùng Hạ Nhĩ đi lên, ngồi ở trong viện bàn đá trước nhìn chằm chằm ngọc điệp truyền tin, thi thoảng thì thầm thảo luận vài tiếng.

“Sao, sao, còn, chưa, đổi?”

“Tháng trước chính là canh giờ này đổi.”

“Canh giờ Mỗi tháng thay đổi đều không cố định.”

Diệp Tố không ở trong viện, nàng đang ở trong phòng Du Phục Thời, dạy hắn viết chữ như thế nào.

Bởi vì trước đó không lâu, đại sư tỷ mới phát hiện tiểu sư đệ của bọn họ là đứa thất học.

Sau khi Diệp Tố hết khiếp sợ, chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu dạy hắn biết chữ.

Nửa tháng rất lâu, thành quả…… Cực nhỏ.

“Nâng cổ tay lên, ngồi eo giữ thẳng.” Diệp Tố cầm lên một cây bút chỉ chỉ eo Du Phục Thời, lưng, cánh tay, “Tiểu sư đệ, đệ không có xương hả?”

Du Phục Thời trực tiếp ném bút đi: “Không muốn viết.”

Viết nửa canh giờ, một tờ giấy chỉ có xiêu xiêu vẹo vẹo như quỷ vẽ bùa.

“Tương lai đến công pháp đệ đều xem không hiểu.” Diệp Tố đau đầu, người như thế sao lại là kẻ thất học, quá đáng tiếc cho một khuôn mặt tự phụ thanh tuyển, minh kinh nhân tài xuất chúng như vậy.

“Ngươi đọc cho ta nghe là được.” Du Phục Thời dựa sát lên ghế, nghiêng đầu giương mắt nhìn nhìn phàm nhân này, thanh âm miễn miễn cưỡng cưỡng có thể nghe.

“Ta sẽ không thể luôn đi theo đệ. “Diệp Tố mỉm cười, “Thất học nên cố gắng học chữ.”

Du Phục Thời lại bắt đầu buồn ngủ, hắn đứng dậy đi về phía giường, không quên phản bác Diệp Tố: “Ta biết chữ.” Chỉ là…… Giống như đã quên mất.

Diệp Tố mỉm cười, sớm biết có hôm nay, lúc trước nàng nhất định lời lẽ chính đáng cự tuyệt yêu cầu của sư phụ.

“Ra đây!”

Sân ngoại đột nhiên truyền đến thanh âm của Tây Ngọc, theo sau Hạ Nhĩ cũng gọi: “Đại sư tỷ, mau đến xem!”

Diệp Tố đi ra ngoài: “Đổi bảng?”

Minh Lưu Sa đem Bách Thanh bảng phóng đại: “Đổi.”

Vài người từ dưới hướng lên trên xem, không bao lâu liền tìm được tên hai người.

—— Hạng 289, Ô Tiên, xuất từ Minh Lưu Sa ( Thiên Cơ Môn )

—— Hạng 288, Nguyệt Thương, xuất từ Hạ Nhĩ ( Thiên Cơ Môn )

“Xếp hạng sao lại thấp như vậy?” Tây Ngọc nhìn chằm chằm hai hàng  trên Bách Thanh bảng nói, “Đao của Toàn Gia Anh Phá Nguyên Môn cũng giống nhau, đều lên trước hạng hai trăm.”

“Trên thanh đao kia của hắn dùng phong văn tự mình phục hồi, ý nghĩa khác biệt.” Diệp Tố không sai biệt lắm có thể hiểu cơ chế bình chọn của Bách Thanh bảng, “Ô Tiên và Nguyệt Thương quá phổ thông.”

“Toàn Gia Anh lên rồi!” Hạ Nhĩ tinh mắt, nhìn lên trên đến tên một người quen thuộc, “Hạng 150, hắn đứng trên một người của Trảm Kim Tông.”

“150?” Diệp Tố nhớ lại thanh đao nhìn thấy ở Thí Luyện Trường, như suy tư gì, “Hẳn là sau đó hắn lại bỏ thêm cái gì.”

Chỉ là thanh đao lúc đó hẳn không đến mức có thể qua đường ranh giới, cao lắm chỉ ở hạng 150 mấy.

“Thật nhiều người của Trảm Kim Tông.” Hạ Nhĩ nhìn qua một lần Bách Thanh bảng, cực kỳ hâm mộ, khi nào Thiên Cơ Môn có thể quay về thời đại chiếm bảng thì tốt rồi.

“Bình, thường.” Minh Lưu Sa đem công kỳ đóng.

“Đại sư tỷ, chúng ta có cần làm gì không?” Tây Ngọc hỏi.

“Tiếp theo chúng ta chờ xem.” Diệp Tố nói, “Có người tìm hay không.”

“Đại sư tỷ, có người tìm tỷ.”

Mấy người trong Sân : “?”

Diệp Tố cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện là ngọc điệp đưa tin phát ra thanh âm.

Nàng chạm mở vừa thấy, là sư đệ dưới chân núi.

Diệp Tố hỏi: “Ai tìm ta?”

“Nói là Toàn Gia Anh.” Thanh âm  Sư đệ rõ ràng có chút hoang mang truyền đến, “Đại sư tỷ, muốn cho hắn tiến vào không?”

“Không cần, ta đi xuống.” Diệp Tố ngẩng đầu, lấy kiếm ra, nhìn ba người, “Cùng nhau?”

Một lát, bốn người trước sau phi kiếm xuống núi.

_____
Tác giả có lời muốn nói:
Con rắn nhỏ: Không phải ta thất học chỉ là quên mất rất nhiều thứ.

Diệp Tố: Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tiểu sư đệ, ta nhận.

_____
Tùy cười ẻ.!..!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro