Chương 7 Tiểu môn tiểu phải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hồng Thứ Bắc
Editor Tùy Tâm Tùy Tính

Nam nhân trung niên mặt gầy  nhìn phù chú đã bán mà không còn gì, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hắn không chỉ không có lấy được trăm viên trung phẩm linh thạch, ngược lại tiêu phí mười trung phẩm linh thạch mua phù chú cũng không dùng.

Giỏ tre múc nước công dã tràng.

Nam nhân trung niên mặt gầy  đột nhiên tiến lên cao giọng hô: “Tật Tốc phù mọi cảnh giới đều có thể sử dụng chỉ bán mười trung phẩm linh thạch, còn có nhiều tờ như vậy. Ta xin khuyên một câu, tốt nhất đừng mua, ai cũng không biết đây là phù chú từ đâu ra, không chừng quá mấy ngày, liền có  môn phái phù sư tuyên bố lệnh truy nã.”

“Hắn có phải hay không đang nói chúng ta trộm phù chú từ môn phái phù sư khác?” Hạ Nhĩ quay đầu hỏi Đại sư tỷ.

“Ta không tin phù chú này là của các ngươi.” Nam nhân trung niên mặt gầy cắn chết không chịu tin phù chú là Diệp Tố vẽ ra.

Diệp Tố nâng mí mắt, nhìn về phía đám người nam nhân trung niên mặt gầy: “Trình độ phù sư Ngũ Hành Tông thì thế nào, nhưng thật ra bôi nhọ người lại rất thành thạo.”

Chung quanh một mảnh ồ lên, không ngờ có người dám mắng Ngũ Hành Tông, còn nói trình độ phù sư Ngũ Hành Tông không giỏi.

Nam nhân trung niên mặt gầy : “Trò cười lớn nhất thiên hạ, Ngũ Hành Tông là môn phái phù sư lớn nhất Tu chân giới hiện tại, chướng mắt Ngũ Hành Tông, các ngươi lại là môn phái  lợi hại gì.”

Tây Ngọc ngẩng đầu nói: “Tiểu môn tiểu phái, lại so với ngươi mânhj hơn.”

Nam nhân trung niên mặt gầy  vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy phù sư càn rỡ như thế, không khỏi tức giận nói: “Nhóc con cuồng vọng!”

Diệp Tố đứng dậy vươn vươn vai: “Một khi đã như vậy, còn mời chư vị làm chứng được chứ?”

Lập tức có người hóng chuyện hô: “Tất nhiên có thể!”

“Vị này đã là phù sư Ngũ Hành Tông, lại cho rằng tông môn bọn họ trình độ cao, vậy hôm nay chúng ta tới so một lần.” Diệp Tố hơi hơi khom lưng phủi phủi tro bụi, “Ngươi vè một tấm phù, ta cũng đi theo vẽ một tấm, xem ai lá bùa lợi hại hơn như thế nào?”

Người này nhận không ra biến hình Tật Tốc phù, đến mười viên trung phẩm linh thạch cũng tính toán chi li, tất nhiên không phải là con cháu nội môn Ngũ Hành Tông, phỏng chừng trình độ cũng chỉ thế.

Diệp Tố muốn khích hắn tỷ thí, là vì xem phù sư chân chính như vẽ bùa thế nào .

Vạn nhất thua, nàng lại tại đây vẽ ra một tấm Tật Tốc phù, phản bác lời nam nhân trung niên mặt gầy nói là được.

nam nhân trung niên mặt gầy đồng ý, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được có người sẽ có loại ý nghĩ này, phù sư bình thường phải học được một loại phù chú thuật, cũng không phải là nhìn xem một chút là có thể học được, còn cần cùng  liên kết linh khí thiên địa mới được.

Bởi vì hai người muốn tỷ thí, thậm chí có ‘người tốt bụng’ mượn tửu lầu không xa một nhà tới hai cái bàn cho bọn hắn dùng.

Nam nhân trung niên mặt gầy  lấy ra giấy vàng, chu sa và với một cây bút bạch ngọc ngòi vàng, đầu đuôi đều nạm vàng, hắn quay đầu nhìn Diệp Tố cúi đầu lấy ra một đống nhăn dúm dó giấy vàng và một cây bút vô cùng bình thường, thậm chí tạc lông bút lộn xộn, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Đối bới phù sư mà nói, quan trọng nhất là bút, tiếp theo là giấy và nước mực.

Thấy nàng chuẩn bị mấy thứ này, liền biết trình độ chẳng ra gì.

Nam nhân trung niên mặt gầy  nháy mắt trong lòng tự tin lại về, hắn duỗi tay vuốt phẳng giấy, tay trái nắm ống tay áo to rộng, tay phải nắm lấy bút bạch ngọc ngòi vàng, nhẹ chấm mực chu sa, ngay sau đó nhắm mắt dẫn khí nhập bút.

Diệp Tố nhạy bén phát hiện linh khí quanh mình nam nhân trung niên mặt gầy chợt biến hóa, bắt đầu không ngừng gắn kết,  rót vào bút bạch ngọc ngòi vàng, lúc hắn trừng mắt đặt bút, linh khí theo mực chu sa bám lên tấm phù. Hắn vẽ vô cùng thong thả, như có lực cực lớn ngăn cản.

Nam nhân trung niên mặt gầy  kiệt lực duy trì mỗi lúc thời gian tạm dừng tương đương, nếu không một khi dừng lại, tấm phù hoàn chỉnh sẽ thất bại trong gang tấc. Theo bút mực không ngừng rơi xuống, cái trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, đến khi phù chú thành hình, linh khí trên không đình trệ, bị hút vào hình vẽ trên phù chú, một đạo kim quang hiện lên.

Diệp Tố đem toàn quá trình xem rõ ràng, lại không biết mọi người nhìn thấy chỉ là trung niên nam nhân mồ hôi đầy đầu vẽ bùa, căn bản không có nhìn thấy linh khí dao động.

nam nhân trung niên mặt gầy  cảm thấy mỹ mãn buông bút, nói Kim Cương phù, xem như phù chú tốt nhất trong vòng mấy tháng gần đây hắn vẽ ra.

Hắn ngẩng đầu ngạo nghễ nói: “Kim Cương phù, có thể ngăn cản một kích toàn lực của Trúc Cơ tiền kỳ.”

“Phù sư Ngũ Hành Tông, quả nhiên danh bất hư truyền!”

“Thật sự có thể ngăn cản một kích toàn lực của Trúc Cơ tiền kỳ? Phù sư, phù này của ngài có bán hay không?”

Chung quanh có người ồn ào nhốn nháo kêu, ngăn cản một kích toàn lực của Trúc Cơ tiền kỳ giơ tay: “Đừng nóng vội, còn có người chưa bắt đầu vẽ phù đâu.”

Hắn  giơ lên cằm lên phía Diệp Tố: “Đến lượt ngươi.”

Diệp Tố đứng  trước một bàn khác, cây bút nắm trong tay là  mang đến từ Thiên Cơ Môn, tuy rằng lông lộn xộn nhưng miễn cưỡng có thể sử dụng.

Nàng cúi đầu cẩn thận cầm bút lông lên, ngay sau đó chấm chu sa trên bàn, theo vẽ ra phù trí nam nhân trung niên mặt gầy vừa vẽ giống nhau như đúc.

—— tùy ý, nhẹ nhàng.

“Xong.” Diệp Tố gác bút xuống nói, nàng loáng thoáng cho rằng phù chú minh vẽ hẳn là vẽ thành công.

Người chung quanh thậm chí đều chưa có phản ứng lại đây, nàng nhanh như người thường viết mấy chữ mà thôi.

Chỉ có sắc mặt nam nhân trung niên mặt gầy trở nên cực kỳ khó coi, hắn là phù sư, như thế nào sẽ không cảm thụ được linh khí kích động vừa rồi.

Người này dẫn khí nhập bút nhẹ nhàng thoải mái, căn bản không phải hắn có thể so sánh.

Nam nhân trung niên mặt gầy  theo bản năng nhớ tới hắn từng có vinh hạnh thấy qua một lần   cảnh tượng đệ tử nội môn vẽ bùa, nhẹ nhàng giống như nàng, nhưng người kia chính là đệ tử có thiên phú nhất Ngũ Hành Tông nhất.

Người này chẳng lẽ lợi hại như đệ tử nội môn Ngũ Hành Tông?

Nam nhân trung niên mặt gầy  sắc mặt lại tái nhợt vài phần, không cần so hắn cũng biết mình đã thua.

“Thế nào?” Diệp Tố hỏi, “Muốn hay không mời người thử hai tấm phù này hay không?”

Nam nhân trung niên mặt gầy  một giữ chặt phù chú mình vẽ, đôi mắt chuyển động, giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán, cuối cùng hàm hồ nói: “Ngươi thắng.” Tấm phù này ít nhất có thể bán một trăm trung phẩm linh thạch, đủ để hắn tiêu dao một trận, sao có thể sẽ làm cho mọi người hiểu rõ mọi chuyện.

“Không tiếp tục so?” Diệp Tố có hơi tiếc nuối, còn tưởng rằng ít nhất phải thi mấy lần, nàng còn có thể xem nhiều hơn mấy loại phù chú mới.

Trong lúc mọi người còn ở thảo luận thắng thua, nam nhân trung niên mặt gầy lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thu  xong toàn bộ công cụ của mình, mang theo kia tấm phù mình vẽ, điên cuồng lủi ra ngoài, biến mất trong đám người.

Mặt mũi hắn bỏ, bùa chú cần phải cầm đi bán.

Diệp Tố: “……”

Phù sư này thế mà co được dãn được.

“Tiểu đạo hữu, Kim Cương phù  này của ngươi bán hay không?” Người đầu tiên xông tới mua Tật Tốc phù, lại tiến lên hỏi.

“Bán.” Diệp Tố cầm lấy lá bùa, “Ai ra giá cao thì được.”

“50 trung phẩm linh thạch.” Trong đám người có người kêu.

“70 trung phẩm linh thạch.”

“Ta ra 80 trung phẩm linh thạch.”

“Tiểu đạo hữu, một trăm trung phẩm linh thạch.” Người thứ nhất xông tới nói thẳng.

Người đó vừa nói giá ra, sau đó không có người hô.

Kim Cương phù tuy rằng không tồi, nhưng cũng chỉ đủ chắn  một kích toàn lực của Trúc Cơ tiền kỳ, vượt qua một trăm trung phẩm linh thạch, đã có thể mua  phù chú phòng thân khác càng tốt hoặc là pháp khí phòng thân.

Đuôi mắt Diệp Tố đảo qua thần sắc người chung quanh, đem lá bùa đưa cho nữ kiếm tu một thân lục bào phía trước: “Giá cả này của ngài hình như hơi cao.”

Lục bào nữ kiếm tu lặng lẽ cười: “ Tật Tốc phù của ngươi còn lợi hại hơn so với của Ngũ Hành Tông, nói không chừng Kim Cương phù cũng lợi hại hơn, chỉ có một tờ như vậy, ra giá cao đỡ phải bị những người khác đoạt đi.”

Diệp Tố nhìn kỹ đối phương một cái,  bộ dáng chừng 30 tới tuổi,  diện mạo bình thường, quần áo nguyên liệu thô ráp, không có gì đặc trưng, tay có không ít vết sẹo, tay cầm kiếm cũng thế.

Đây là một tán tu.

Diệp Tố nhận lấy linh thạch, xoay người đề bút lại vẽ một tấm Kim Cương phù, đưa cho  nữ kiếm tu lục bào: “Một trăm trung phẩm linh thạch đổi hai tấm Kim Cương phù.”

Lục bào nữ kiếm tu ngẩn người, chắp tay nói: “Đa tạ đạo hữu.”

Người chung quanh không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này, tức khắc một trận xôn xao, hỏi Diệp Tố còn có thể hay không tiếp tục ra Kim Cương phù.

“Xin lỗi, chư vị.” Diệp Tố nói, “Hai tấm Kim Cương phù đã hao phí toàn bộ linh lực, qua đoạn thời gian nữa, chúng ta còn sẽ đến nơi này, đến lúc đó còn mời mọi người ủng hộ.”

Trước kia Diệp Tố không hiểu, nhưng vừa rồi nam nhân trung niên mặt gầy mới vẽ một tấm, đã mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, nàng nếu là không có tiết chế vẽ bùa, chỉ sợ sẽ khiến  chú ý không cần thiết.

“Đi thôi.” Diệp Tố quay đầu lại gọi Tây Ngọc, Hạ Nhĩ, và Minh Lưu Sa cùng nhau đi ra khỏi con phố.

Thấy bọn họ phải rời khỏi, vây xem đám người cũng dần dần tan.

Hai người trẻ tuổi vốn nên rời đi khi thử Tật Tốc phù đứng trước một cái sạp  thấp giọng thảo luận.

“Phù sư Ngũ Hành Tông  cũng nhận thua, mấy người này là môn phái nào?”

“Vừa rồi tên phù sư Ngũ Hành Tông kia không phải nhân vật lợi hại gì, có thể thắng cũng bình thường,  phù sư đó không ảnh hưởng gì chúng ta.”

“Cũng đúng, sắp đến lúc tỷ thí, chúng ta vẫn nên trở về chuyên tâm luyện chế pháp khí, đừng khiến cho tán tu khác đoạt thứ tự.”

……

“Đại sư tỷ.” Hạ Nhĩ bẻ ngón tay tính, nói: “40 tờ Tật Tốc phù thêm hai tờ Kim Cương phù bán được 500 trung phẩm linh thạch, so với chúng ta luyện khí kiếm nhiều hơn, còn rất nhẹ nhàng.”

Tây Ngọc chụp bay hắn tay: “Nào có việc nhẹ nhàng, Tứ sư đệ đẹ không nhìn thấy bộ dáng vừa rồi phù sư  kia vẽ bùa sao?”

Hạ Nhĩ nghĩ nghĩ cũng thấy đúng: “Đó chính là Đại sư tỷ chúng ta quá lợi hại!”

Diệp Tố sớm đã bị Hạ Nhĩ tâng bốc thành thói quen, gợn sóng bất kinh lấy ra một viên trung phẩm linh thạch: “Chúng ta đi đổi hạ phẩm linh thạch mua bánh bao ăn.”

Minh Lưu Sa ánh mắt sáng lên, rồi lại bắt đầu chậm rì rì nói chuyện: “Đệ, ăn,nhân,thịt.”

“Được, một viên trung phẩm linh thạch đủ chúng ta ăn thật lâu.” Diệp Tố nói, “Giữ 50 trung phẩm linh thạch mua tài liệu luyện khí, còn lại đưa về Thiên Cơ Môn cho sư phụ và sư đệ sư muội khác.”

Mấy người đổi xong linh thạch, lại tiêu chút tiền gửi một túi trung phẩm linh thạch đến Thiên Cơ Môn, chỉ định người nhânn là chưởng môn sư phụ Trương Phong Phong.

Tu chân giới có loại tiêu cục chuyên gửi đồ, chỉ cần tốn chút tiền là có thể gửi từ nơi này đến nơi khác.

Trên người Diệp Tố còn 50 trung phẩm linh thạch, nàng cho các sư đệ sư muội mua chính  tài liệu mình cần.

Mấy người đi vào cửa hàng  tài liệu luyện khí, nhìn xem đến hoa mắt, dĩ vãng tài liệu chỉ có thể  nhìn thấy trong sách, hiện giờ có thể tận mắt nhìn thấy, duỗi tay chạm đến.

Diệp Tố còn chưa nghĩ sẽ chọn làm pháp khí nào, ở bên trong tùy ý dạo.

“Đệ……” Minh Lưu Sa thò đầu tới có lời muốn nói.

“Có thì nói chuyện, nếu không câm miệng.” Diệp Tố vừa thấy  biểu tình Nhị sư đệ kia, liền biết hắn muốn nói một đoạn, gằn từng chữ một có thể bức tử người.

Minh Lưu Sa đầu tiên là câm miệng, sau lại há miệng: “Đại sư tỷ, đệ nghĩ trước tiên mua tài liệu luyện chế tiểu pháp khí đi bán, ba tháng sau mới bắt đầu đầu tuyển pháp khí, còn kịp.”

Diệp Tố liếc mắt nhìn hắn: “Muốn kiếm linh thạch?”

“Chúng ta không ở đó, sư đệ sư muội khác chắc là sẽ không đi được Vô Âm Tông.” Minh Lưu Sa rũ mắt, “Nhiều thêm chút linh thạch, bọn họ cũng có thể tu luyện càng nhanh hơn.”

Vô Âm Tông và Thiên Cơ Môn là có hiệp nghị, chưởng môn hàng năm phải luyện chế pháp khí cho đệ tử Vô Âm Tông, yêu cầu duy nhất là để đệ tử Thiên Cơ Môn ngẫu nhiên có thể đến bên kia tu luyện. Chẳng qua hiệp nghị này không có thông báo ra ngoài, đệ tử Vô Âm Tông được lợi mà không biết, luôn châm chọc cười nhạo, dùng đủ loại thủ đoạn đối phó lại đệ tử Thiên Cơ Môn.

Dĩ vãng vẫn luôn đều có Diệp Tố mấy người ở phía trước chống đỡ, hiện giờ bọn họ rời khỏi tông môn, những sư đệ sư muội căn bản không phải đối thủ của đệ tử Vô Âm Tông.

“Mua đi.” Diệp Tố đảo qua sư đệ sư muội bên cạnh đã dựng lên lỗ tai, mở miệng, “Chờ làm xong pháp khí, cùng nhau cầm đi bán.”

Ba người lập tức cùng kêu lên: “Cảm ơn Đại sư tỷ!” Sau đó xoay người yên tâm chọn lựa tài liệu.

_____________
Tác giả có lời muốn nói:
ps: Đừng mắng chưởng môn, rất nhiều việc phải tới sau này mới biết được ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro