Chương 10: Lần Đầu Gặp Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tăng Thuấn Hy chạy tới không hiểu gì, nhìn tỷ tỷ hỏi: "Tại sao lại ầm ĩ vậy tỷ".

"Đây là âm thanh chó mẹ kêu loạn ạ! Chẳng lẽ người không nghe thấy sao? hơn nữa còn là chó mẹ ngã chổng vó lên trời ". Nhiệt Ba lời lẽ cay nghiệt cùng khinh bỉ làm cho Địch Lam đứng cách đó không xa vô cùng tức giận.

"Phốc..... tỷ....." Tăng Thuấn Hy bật cười, cảm thấy tài ăn nói của tỷ tỷ càng ngày càng tốt hơn trước.

"Tốt, ta liều mạng với các ngươi". Địch Lam nổi giận đùng đùng hướng các nàng đi tới.

Nhiệt Ba ánh mặt đột nhiên chợt lóe, nhếch miệng nói thầm mấy câu ở trong lỗ tai Địch Lam, vì vậy vào lúc Địch Lam hướng tới các nàng xông tới, cùng lúc hai bóng dáng một lớn một nhỏ dắt tay nhau, nhấc chân bỏ chạy.

Địch Lam thấy hay người chạy, lập tức đuổi theo sau, giọng điệu nuốt không trôi nhưng vẫn phải đè nén xuống.

"Cứu mạng a........ Đại tỷ muốn giết người". Tăng Thuấn Hy cùng Nhiệt Ba hai người vừa chạy vừa kêu.

Vì vây Địch phủ thừa tướng xuất hiện một cảnh tượng, một lớn một nhỏ hai người khóc kêu, giống như thỏ con bị hoảng sợ, các nàng ở phía sau như muốn đuổi giết lột da hai người không chịu buông tha, giống như đói khát lâu ngày.

Lúc đó, Địch Hào mang theo Lục vương gia vừa bước vào vườn hoa liền trông thấy một cảnh tượng như vậy, trên trán xuất hiện vạch đen, liếc mắt nhìn Lục vương gia Lộc Hàm có chút xấu hổ.

Mà lúc này ánh mắt Lộc Hàm nhìn chằm chằm bóng dáng một lớn một nhỏ, cảnh tượng như vậy không phải nơi nào cũng có thể nhìn thấy được, xem ra phủ thừa tướng này thật là muôn màu muôn vẻ.

"Tiểu nữ chơi đùa hơi quá, Vương gia chớ để ý". Địch Hào xoa mồ hôi trên trán, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ khủng hoảng sợ hãi kia thì trong lòng đau nhói, Lam nhi thật quá to gan.

"Dĩ nhiên sẽ không". Lộc Hàm khóe miệng nhếch lên nhẹ nhàng.

"Hai người các ngươi là tiểu dã chủng, chạy thật nhanh, ta gọi mà các ngươi còn chạy, ta đập chết các ngươi". Địch Lam nói xong thở hổn hển, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một ít cục đá nhỏ.

Nhưng nhìn một lúc lâu cũng không thấy một cục nào, vì vậy Địch Lam bực bội, cởi xuống giầy thêu trên chân trái ném về phía Nhiệt Ba, dù không tìm được cục đá cũng phải đập chết các ngươi.........

Địch Lam rất hăng hái, độc ác, ném cũng rất nhanh......

Nhưng là.......

Ném không chính xác...........

"Ai nha......." Địch Hào vừa mới quay đầu, một chiếc giầy thêu đập ngay vào..... trên khuôn mặt già nua.

"A....... Cha.........."

"Phụ thân.......Người không sao chứ....." Nhiệt Ba cùng Tăng Thuấn Hy sợ hãi kêu la, đi lên đỡ Địch Hào.

"Lam nhi! Ngươi đang làm gì ở đây? Còn ra thể thống gì nữa! Chao ôi....." Địch Hào khiển trách, đồng thời ôm mặt, đau.... thật đau....

"Cha.... cha...." Chứng kiến mình vừa mới đập nhầm người, Địch Lam sắc mặt tái nhợt.

"Thừa tướng, khỏe chứ?" âm thanh quyến rũ mê người của Lộc Hàm truyền vào trong lỗ tai của mỗi người.

Địch Lam ngước nhìn thấy người nói chuyện, có chút xấu hổ cơi xuống giầy thêu ở chân phải giẫm lên chân trái, vẻ mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ rực như máu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro