Chương 1039 Địch Trí Viễn nhanh trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính

“Ngọc Nát” chỉ có tiến công, không có phòng ngự. Nếu địch nhân muốn ra tay, như vậy Địch Trí Viễn toàn thân trên dưới tất cả đều là sơ hở, chính là một kiếm này bá đạo và hung ác lại đủ để triệt tiêu nhược điểm kia. Trong một cái chớp mắt, nó nở rộ ra quang mang giống như sao chổi, tuy là khoảnh khắc quang hoa, lại muốn sâu sắc tồn với người xem trái tim. Một kích cũng như tuệ tinh, hung ác mà thiêu đốt mình vì đại giới, sau một kiếm này, lão không dư nhiều lực tự chạy trốn.

Trong phút chốc, trời, người, kiếm hợp làm một. Ngay cả Địch Trí Viễn đều kinh ngạc với ý cảnh và siêu thoát của một kiếm này. Liền chính lão cũng không dự đoán được, uy áp Hám Thiên thần quân  có thể khiến cho lão sinh ra ý chí chiến đấu mạnh mẽ đến thế, nếu sau trận này lão còn mệnh, đạo tâm tất nhiên sẽ nâng cao một bước.

Như vậy không hề giữ lại kiếm mang, cho dù nàng tránh sau lưng Trường Thiên, được thân ảnhcao lớn của hắn che chắn, cũng cảm thấy vô cùng loá mắt. Nàng vội vàng nhắm mắt, lại cảm giác được trên mặt có vật nhẹ nhàng phất quá, thì ra là mặc phát (tóc đen) vốn chỉnh chỉnh tề tề rũ phía sau lưng Trường Thiên bị kích đến bay lên.

Đối mặt nhất kiếm kinh tài tuyệt diễm, Trường Thiên bước nhanh về phía trước, không lùi mà tiến tới. Nam Minh Ly Hỏa kiếm không biết khi nào thoát ra từ tay áo rộng, đón đoàn hoa quang trước mắt.

Ở trước một đoàn tuệ tinh thiêu đốt đến cực nóng, loá mắt cũng cường thịnh nhất, trường kiếm trong tay hắn đồng dạng quyết tuyệt chém qua.

Nếu nói kiếm ý đối phương đã là tiến nhập cảnh giới thiên nhân hợp nhất, như vậy hắn liền phải lấy thế xé trời, sinh sôi chém viên tuệ tinh này xuống!

Gặp phải trận chiến hiếm hoi, Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được trợn tròn con ngươi, chỉ e thiếu nhìn thoáng qua. Chăm chú trong mắt nàng rõ ràng vô cùng chiếu ra hai luồng quang hoa, một đoàn trắng đến loá mắt, một đoàn khác như ngọn lửa lăng liệt. Nháy mắt sau đó, hai laoij quang mang đánh vào nhau. Như sao trời đánh nhau, nháy mắt nở rộ ra ánh sáng mãnh liệt khiến bầu trơid đen trước mắt nàng đều ánh thành một mảnh tuyết trắng.

Nàng rốt cuộc không chịu nổi nhắm mắt.

Bốn phía an tĩnh lại, chỉ có cách đó không xa mấy tu sĩ Quảng Thành Cung khẩn trương tiếng hít thở, cùng với vật đó rơi xuống trên cỏ, phát ra xoạch một tiếng.

Khứu giác nàng mẫn cảm ngửi ra mùi máu tươi.

Đợi đến hai mắt không còn đau đớn. Nàng mới chậm rãi trợn mắt. Nhìn đến đầu tiên chính là phần lưng Địch Trí Viễn vẫn như cũ đĩnh đến thẳng tắp. Cánh tay phải của lão bị đứt tânn vai, rơi trên mặt đất, trong tay còn g nắm chặt Tố Tác kiếm.

Sắc mặt của lão trắng bệch. Thần sắc ngơ ngẩn, không biết suy nghĩ gì.

Nam Minh Ly Hỏa kiếm trong tay Trường Thiên vẫn như cũ bọc nhàn nhạt hồng quang. Máu dính trên thân kiếm sớm bị cực nóng cực nóng nướng cháy. Hắn lại không liếc mắt Địch Trí Viễn nhìn một cái. Quay đầu nói với mấy đệ tử Quảng Thành Cung làm chúng giật bắn: “Trở về chuyển cáo Phong Văn Bá, là do Quảng Thành Cung trước bắt đầu trước. Ta cũng không khách khí. Đầu hắn và Âm Cửu U, ta muốn rồi!”

Trong hai câu này tràn ra nồng đậm sát khí và khoái ý, lệnh Địch Trí Viễn ngẩng mạnh đầu! Mấy đệ tử còn ngây thơ vô tri. Lao lại nghe minh bạch ý đối phương:

Địch Trí Viễn làm kiếm tiên, trong chiến dịch ra tay với Ninh Tiểu Nhàn cảnh giới chỉ mới trước Độ kiếp, như vậy chính là Quảng Thành Cung đầu tiên phá hủy chiến ước điều khoản quan trọng nhất đại lục Nam Thiệm Bộ Châu: Tiên cảnh trở lên không được ra tay trong chiến trânn. Nếu như thế trói buộc trên người Trường Thiên và Lang Gia hủy bỏ, tại đây trong chiến dịch nhằm vào Quảng Thành Cung. Không cần kiêng kị gì nữa!

Loại chuyện đánh vỡ quy tắc này, cũng không phải không ai làm, chính là phải làm đến tay chân sạch sẽ, làm người bắt không được nhược điểm. Nếu Địch Trí Viễn nhanh tay nhanh chân mà bắt Ninh Tiểu Nhàn, đưa đi Quảng Thành Cung, như vậy ai cũng sẽ không biết lão động qua tay. Trên lý luận mà nói, chỉ có trời biết đất biết, chính lão và Quảng Thành Cung biết, Trường Thiên cũng không có lý do gì ra tay.

Cố tình, mọi việc không thuận.

Cho nên giờ phút này Địch Trí Viễn rõ ràng vô cùng hiểu—— Hám Thiên thần quân tính toán tự mình ra tay!

Nói thực ra, việc cái cớ cũng không do lão dựng lên. Nhưng này thì thế nào? Là lão tự mình đem nhược điểm lớn nhất đưa tới tay Hám Thiên thần quân, lão phải chịu toàn bộ trách nhiệm! Trong nháy mắt này, lão suy nghĩ càng nhiều, nói không chừng cơ hội này chính là Hám Thiên thần quân vẫn luôn đau khổ chờ đợi. Dù hắn là thần cảnh, nhưng mà trên mảnh đại lục này lại có mấy tên thần cảnh? Nếu tuyệt thế đại yêu tự mình động thủ, lại người nào có thể chống đỡ được hắn?

Là Địch Trí Viễn tự mình phá nát gông cùm xiềng xích trên người Ba Xà khiến hắn không còn cố kỵ!

Quảng Thành Cung phải làm sao bây giờ? Rất nhiều đệ tử môn đồ của lão phải làm sao bây giờ? Địch Trí Viễn tự nhận mình không phải người nhanh trí nhưng mà giờ phút này, lão lại nhớ tới biện  duy nhất có thể bổ cứu.

“Khoan!” Gần như là khi Trường Thiên vừa dứt lời, lão bỗng nhiên nói ra tiếng, ngữ khí kiên định chưa bao giờ có, “Bắt cóc Ẩn Lưu Ninh Tiểu Nhàn, là cá nhân ta Địch Trí Viễn nảy lòng tham, cùng Quảng Thành Cung không quan hệ!”

Trong đôi mắt phượng củaTrường Thiên đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh quang, cả giận nói: “Câm mồm!” Uuy áp đáng sợ đột nhiên phủ toàn trường, tu vi thấp nhất hai đệ tử Quảng Thành Cung đương trường nổ thành một đoàn huyết vụ, mà Nam Minh Ly Hỏa kiếm ngay sau đó chém ra.

Địch Trí Viễn mở miệng trước đã làm tốt chuẩn bị, giờ phút này cổ tay trái vừa động, trên người liền lòe ra bảy, tám đoàn quang hoa, lại là pháp khí hộ thân mấy năm nay bên trong tỉ mỉ tế luyện. Dưới uy lực của Nam Minh Ly Hỏa kiếm, các quang mang chớp động, cuối cùng lại quy về mất đi.  Pháp khí kia ngăn không được Ba Xà thần uy, lại tranh thủ cho lão một tia thời gian, đe lão lớn tiếng đem lời còn lại nói xong:

“Hôm nay Địch Trí Viễn lấy mệnh thề rời khỏi Quảng Thành Cung, từ đây nhất đao lưỡng đoạn, ân oán thanh toán xong! Thù hận giữa ta và Ẩn Lưu Hám Thiên thần quân, từ Địch Trí Viễn tự mình trả!” Nói ra lời này, chính lão cũng là tâm như đao cắt. Địch Trí Viễn bảy tuổi bái nhập Quảng Thành Cung, hơn 700 tuổi độ kiếp thành công, đến nay đã1450 tuổi, có thể nói cuộc đời này cơ bản đều trôi qua ở Quảng Thành Cung. Đối với môn phái này nhớ nhung người thường khó có thể tưởng tượng. Hiện giờ tự trục khỏi sư môn, nhất thời đều cảm thấy không còn gì vui trên đời.

Cuối cùng một cái “Còn” chưa nói ra, Nam Minh Ly Hỏa kiếm đã dâm vào trong cổ họng lão, xuyên thủng ra sau. Nhưng mà cùng lúc đó, trên bầu trời tạc cái sấm rền ra tới, thanh âm tuy rằng không lớn, lại đem mặt đất đều chấn đến có chút phát run.

Thiên chịu chi. Địch Trí Viễn dù sao cũng là tiên nhân cảnh, lão lấy tánh mạng đảm bảo mà đứng hạ trọng thề cũng là rất có phân lượng. Lần này sấm rền khai hỏa, đã nói lên lời thề của lão có Thiên Đạo làm chứng.

Trận ân oán này lại trở thành cá nhân lão với Ẩn Lưu, và Trường Thiên.

Vài tên đệ tử Quảng Thành Cung hút không khí trong tiếng, Trường Thiên chậm rãi đem kiếm rút ra, cười lạnh nói: “Địch Trí Viễn, ngươi thực giỏi.” Thanh âm một mảnh băng hàn.

Trong cổ họng Địch Trí Viễn khanh khách vài tiếng, nói không nên lời lời nói. Hắn là tiên nhân chi thân, bị  bị thương nặng như vậy tự nhiên còn chết không xong, chỉ là trong mắt thần quang tan rã, trên mặt lại là vẻ vui mừng, hiển nhiên tâm nguyện đã đạt thành, không để bụng chết sống của bản thân.

Trường Thiên nhìn lão, khẽ lắc đầu nói: “Ngươi chỉ cầu chết nhanh? Sai rồi, còn lại trăm ngàn năm, ta muốn ngươi biết cái gì là muốn chết cũng không được!”

_______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro