Chương 1042 Duyên phận nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính

Nàng không tự mình thấy, nhưng Nhược Bình lại từng miêu tả qua cho nàng phần sau trận chiến đấu này, kia thật là thảm thiết.

Đại Phá sơn trận ban đầu là Quảng Thành Cung cho Tẩy Kiếm Các mượn, tự nhiên biết rõ này vận binh Thần Khí lợi hại. Ai cũng không biết Quảng Thành Cung giữa còn có bao nhiêu giá Đại Phá Sơn trận, nhưng mà tiên phái này tất nhiên không muốn Ẩn Lưu có được truyền tống trận pháp. Cái gọi là “Binh quý thần tốc”, Ẩn Lưu chiến lực vốn có hung man đáng sợ, lại được thần vật trợ giúp, nếu có thể trong khoảng thời gian ngắn truyền tống đến hậu phương địch nhân, Quảng Thành Cung không biết sẽ chết bao nhiêu người, muốn thắng được chiến dịch cũng không biết phải thêm bao nhiêu khó khăn.

Cho nên nhân lúc Ẩn Lưu qua sông Lăng Sa, Quảng Thành Cung hạ quyết tâm muốn mượn cơ hội đem Đại Bàn sơn trận tổn hại. Đại kim xa của Ninh Tiểu Nhàn rơi xuống nước, khi Trường Thiên chạy tới Bắc ngạn (bờ bắc ), Quảng Thành Cung đánh bất ngờ, đương trường đập nát hai ĐạiĐại Bàn sơn trận. Thứ này tựa như một đôi giày, giày trái hỏng rồi, giày phải cũng không cách nào lưu lại trận pháp ghép đôi, cho nên thật sự là hư hao một cửa chính là đập nát một cả tòa Truyền Tống Trận.

Sau đó hai bên giao phong, liền tập trung ở mấy cỗ truyền tống trận pháp. Quảng Thành Cung quyết tâm muốn đánh sập, mà Ẩn Lưu yêu binh còn lại liều chết bảo toàn, hai bên cơ hồ là dùng bất cứ thủ đoạn nào, Quảng Thành Cung thậm chí chuyển đến đại hình công sơn khí giới. Liền ở ngắn ngủn trong vòng một canh giờ, hai bên tử vong nhân số thêm lên cũng đã vượt qua sáu vạn!

Chỉ nghe con số này Ninh Tiểu Nhàn liền biết ngay lúc đó công thủ chiến dịch đánh có bao nhiêu thảm thiết. Dưới loại tình huống này, Ẩn Lưu chỉ là lại tổn thất một trận Đại Bàn sơn trận, đã xem như chiến tích thập phần lợi hại .

Đương nhiên nếu mục đích thứ hai của Quảng Thành Cung thực hiện được, đối với Ẩn Lưu mà nói lại sẽ là một đại đả kích. Thủ lĩnh lĩnh quân thứ nhất là ái nhaan của Thần Quân đại nhân, nếu bị đối thủ bắt đi Sẽ khiến sĩ khí và khí vận hoàn chỉnh  của quân đội bị hạ thấp.

Không cần suy nghĩ kĩ càng nàng liền biết người định ra kế sách không phải Phong Văn Bá mà chính là phân thân Âm Cửu U, hoàn hoàn tương khấu, bố trí chặt chẽ. May mà trời không chiều lòng người, nàng này đau xót tới nhanh, đi cũng không chậm. Hai người tâm tư lại kín đáo, cũng quyết không thể tưởng được đến thương thế mà Trường Thiên cũng thúc thủ vô sách nàng khỏi hẳn nhanh như vậy. Rõ ràng hai ngày trước đến đứng thẳng đều không thể.

Cho nên căn cứ vào điểm này xuất phát mà chế định sách lược, thông thiên đều sai rồi. Đúng là cái gọi là “Nhất vô ý, thua hết cả bàn cờ”. Phương pháp của bọn họ cũng không sai quá lớn, chỉ là vận khí thật sự kém chút, không chỉ có không đem nàng bắt được trong tay, ngược lại còn mất đi một tiên nhân cảnh giới Địch Trí Viễn.

Tính phân lượng một tên tiên nhân đã trọn đủ đem Ẩn Lưu tổn thất đều bù trở về. Tính lên, này một dịch cuối cùng vẫn là Quảng Thành Cung ăn lỗ nặng. Rốt cuộc bình thường yêu binh và tu sĩ số lượng hàng năm đều tăng trưởng. Tiên nhân lại chỉ sợ phải trăm ngàn năm mới có thể ra như vậy một người.

Đáng sợ nhất chính là trận chiến đấu này còn suýt nữa làm Trường Thiên tìm được chỗ trống, do đó có thể thoát khỏi đại lục chiến ước trói buộc.

Nàng vì ban đêm gió lạnh bước chậm, khe khẽ thở dài. Nếu Trường Thiên có thể ra tay. Trận chiến tranh này nhất định có thể kết thúc trước thời hạn.

Lúc này, phía trước lại truyền đến một trận tiếng vang, hình như có đoàn nhân mã lớn chạy tới nơi dừng chân ở ngoài đại quân Ẩn Lưu. Ninh Tiểu Nhàn hơi nhíu mày. Nói với Hắc Lang: “Đi xem chuyện gì.”

Hắc Lang lĩnh mệnh, ngự khởi pháp khí bay về phía kia.

Ở  trong quân Ẩn Lưu chỉ có người cầm đặc thù lệnh bài mới có thể ngự không phi hành.

Hắn rời đi không đến nửa chén trà nhỏ đã trở lại, cùng đi còn có một người: Đồ Tẫn.

Hắn theo mệnh lệnh của Trường Thiên, sau khi rời đi Vân Mộng Trạch liền đi theo bên cạnh Trầm Hạ, hiện tại cùng nhau trở lại đại quân Ẩn Lưu.

Đồ Tẫn hướng Ninh Tiểu Nhàn hành lễ nói: “Trầm Hạ dẫn dắt Hi thị tộc nhân đuổi tới, hiện tại hắn đã đến trung quân lều lớn, Thần Quân đại nhân bảo ta tiến đến tìm ngài.”

Nàng nhẹ nhàng ừ một tiếng, lúc này mới nhớ tới Trầm Hạ và Trường Thiên ở trong Vân Mộng Trạch từng có ước định. Bên trong có một ước định như vậy, Trầm Hạ và Hi thị muốn đem hết toàn lực trợ giúp Ẩn Lưu lấy được Quảng Thành Cung thắng lợi. Hiện giờ Vân Mộng Trạch đã đóng cửa, Trầm Hạ thoát khỏi tác dụng phụ của Hoàn Hồn Dẫn  —— ba ngày hôn mê dược hiệu cũng đã qua, tự nhiên liền phải thực hiện hứa hẹn, tiến đến ra sức vì Ẩn Lưu.

Nàng cũng hiểu việc kế tiếp Trường Thiên muốn Đồ Tẫn làm là gì. Tôn giả Quảng Thành Cung Địch Trí Viễn từ khi bị bắt vào Thần Ma ngục, một chữ không ra khỏi cổ họng. Nàng mềm lòng, Trường Thiên không rảnh, nên không thể từ trong miệng hắn cạy ra tin tình báo gì. Chuyện này đương nhiên là cho Đồ Tẫn tới làm ổn thỏa nhất.

Ninh Tiểu Nhàn đem chuyện này nói đại khái với hắn, trên khuôn mặt lạnh nhạt của Đồ Tẫn lập tức nứt ra vẻ tươi cười: “Cứ giao cho ta. Hắc hắc, ta còn chưa bao giờ dụng hình lên tiên nhân đâu.” Xem bộ dáng hắn lại là nóng lòng muốn thử. Nàng dưới đáy lòng âm thầm thay Địch Trí Viễn đổ mồ hôi lạnh một phen, lúc này mới mang Đồ Tẫn mang vào Thần Ma Ngục.

Kế tiếp, nàng lại đi dạo một lát mới trở về Hỏa Công doanh, lại có người cầu kiến nàng, đã ở ngoài trướng đợi một hồi lâu.

Kết quả gọi tiến vào vừa thấy, một bộ màu xanh lơ khúc vạt thâm y, áo khoác một kiện thuần trắng thêu hoa anh đào, diện mạo điềm mỹ, không phải Hoàng Huyên còn có ai?

Ấn tượng của nàng đối với tiểu cô nương thực thuần thực thiên chân vẫn là không tồi, vì thế gọi Nhược Bình pha trà, cười nói: “Hoàng cô nương cũng tới?” Tự nhiên là Trầm Hạ mang theo nàng cùng nhau đến.

Hoàng Huyên không cần phải nàng tiếp đón, tự hành tìm ghế dựa ngồi xuống, lúc này mới công công đầu lưỡi nói: “ Đúng vậy lần này Vân Mộng Trạch, các sư huynh đệ đều gặp nạn, chỉ có ta một mình sống sót. Vốn nên trực tiếp về nhà bẩm báo phụ thân, chị là Trầm Hạ nói ta gặp phải chuyện như vậy, sau khi trở về ít nhất rất nhiều năm không thể ra khỏi được.”

Trầm Hạ nhưng thật ra nói không sai, phụ thân nàng là chưởng giáo một phái, có được nữ nhi này không dễ. Lúc nữ nhi ở Vân Mộng Trạch gặp biến cố trọng đại, đệ tử bên người bị chết không còn một ai, nàng cũng suýt nữa mệnh cũng không còn, lão cha của Hoàng Huyên chắc chắn muốn bắt nàng  bế quan một đoạn thời gian.

Ninh Tiểu Nhàn liếc mắt một cái, mỉm cười: “Ra không được thì ra không được, người tu tiên bế quan mấy năm chẳng lẽ không phải hết sức bình thường? Ừ, vẫn là nói, muội ở bên ngoài còn có gì vướng bận sao?”

Hoàng Huyên ngượng ngùng nói: “Nhàn tỷ tỷ!”

Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, cúi đầu đi xem sổ sách: “Trầm Hạ và muội dù sao đều đã ra ngoiaf một chuyến, hà tất vội vã trở về, dứt khoát trông thấy việc đời lại trở về, đúng không?”

Hoàng Huyên di một tiếng: “Tỷ, tỷ tại sao mà biết?” Lập tức phản ứng lại, mặt đỏ lên, “Phụ thân ở đó, ta đã báo tin tức. Ta, ta muốn ngây ngốc mấy ngày thì trở về, thật sự là chỉ ngốc mấy ngày sẽ về mà!” Duỗi tay xoa lông trên đầu Đại Hoàng, bị nó kháng nghị.

“Ngốc ở đâu, bên người Trầm Hạ sao?” Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói, “Ta nói khó nghe chút, muội có từng hỏi hắn thích muội hay không chưa?”

“Ở trong Tiên Thực Viên của Huyền Vũ, khi muội sắp bị yêu quái phát hiện, Trầm Hạ đột nhiên xuất hiện,muội không muốn liên lụy hắn, bảo hắn chạy mau.”

______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro