Chương 1053 Tới ăn ké

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1053 Tới ăn ké

Tác giả: Phong Hành Thủy Vân Gian
Editor: Tùy Tâm Tùy Tính

Cái gọi là tiểu tam dạng, nguyên bộ nhi, đều là chỉ phương pháp ăn cá. Nguyên bộ nhi là chỉ nơi này chiêu bài ăn pháp —— Sinh Ngư Bát Thực, mà tiểu tam dạng chính là từ giữa chọn ra ba loại chế biến, khách hàng tự chọn. Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó cũng liền đánh gãy tiểu nhị, nói thẳng: “Lấy Đinh Quế đi làm Sinh Ngư Bát Thực đưa lên.”

Tiểu nhị tất nhiên là vui mừng mà đi, chỉ chốc lát sau trước đi lên chính là một cái đĩa rau trộn, chính là dùng dấm già, nước tương, dầu vừng cùng hương liệu yêm tốt cuốn phiến trạng vật. Hiệp một chiếc đũa đến trong miệng, thanh thúy mà hảo đạn nha, rồi lại không có thịt cá mùi tanh, cố tình lại cắn hai khẩu liền phải dung ở trong miệng, lúc này mới có huân vật đặc có hơi nị cảm bay ra. Hoàng Huyên nếm một ngụm, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”

“Da cá.” Ninh Tiểu Nhàn nhấp một ngụm Quế Hoa Nhưỡng, chậm rì rì mà trả lời nàng. Thứ này mới vào miệng, nàng liền nếm ra. Hoa Hạ da cá hơn phân nửa dùng da cá Đác tới làm, mới có thể giòn tan ngon miệng, không nghĩ tới Nam Thiệm Bộ Châu cũng có cách ăn như vậy.

Theo sau lại thịnh đi lên ba món ăn nóng hôi hổi, còn lại là ruột cá chiên trứng, hấp cá nạm cùng chiên hấp xương cá. Ba cách làm Ninh Tiểu Nhàn đều không xa lạ, nhai mấy lần xuống bụng, cảm giác quen thuộc nổi lên, tựa hồ chính mình lại về tới quán ăn khuya bờ biển Hoa Hạ, bờ biển người ven biển ăn hải sản, nơi đó thức ăn thông thường cũng đều là cách làm như thế này.

Nhoáng lên đã bảy năm, hương vị cố hương lại chưa từng quên.

Nàng nơi này tức cảnh sinh tình, cầm đũa liền có chút chậm, Hoàng Huyên có hai phân ảo não nói: “Đồ ăn nơi này không hợp khẩu vị tỷ tỷ sao? Sớm biết ta lại tìm hiểu tìm hiểu, tìm một nhà hương vị càng tốt hơn.”

Ninh Tiểu Nhàn lắc lắc đầu: “Ai nói vậy? Ta thực thích nơi này, hương vị nhà khác chưa chắc liền so nơi này tốt hơn.”

Vừa dứt lời, tửu lầu hai tầng đột nhiên yên tĩnh.

Ấn theo thói quen của Ninh Tiểu Nhàn, vị trí nàng ngồi nhất định là hướng tới thang lầu, như vậy người nào tới, có gì nguy hiểm đều có thể trước tiên trông thấy. Cho nên lúc này, nàng quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh đĩnh bạt chậm rãi đi lên.

Người này lại đổi về một thân Hỏa Vân hồng bào, trường thân ngọc lập, môi đỏ mỏng hẹp, một đôi mắt hồ ly lúc nhìn quanh bao nhiêu tình, nhìn đến nữ khách lâu trong mỗi người mặt đỏ tim đập, không phải là Mịch La thì có thể là ai?

Nàng có thể làm bộ không ở hay không? Ninh Tiểu Nhàn xoa xoa huyệt Thái Dương, tai nghe Hoàng Huyên truyền âm cho nàng, trong giọng nói mang theo kinh diễm: “Đây... Đây không phải Phụng Thiên Phủ Phủ chủ? Nhìn gần càng thêm tuấn tiếu!” Tối hôm qua Mịch La ngồi Sư Thứu bay đến gần lều lớn giữa quân nàng tự nhiên cũng thấy được, bất quá không có theo vào trong trướng, giờ phút này liếc mắt một cái liền nhận ra.

Ninh Tiểu Nhàn rầu rĩ nói: “Đúng. Trầm Hạ Nhà ngươi cũng không thua hắn.”

Hoàng Huyên nghĩ nghĩ, cười đến lộ ra hàm răng trắng: “Đúng vậy!” Lúc này Mịch La nhìn quanh bốn phía, nhìn phía nơi này lập tức mắt đỏ sáng ngời, bước đến. Quan ngọc khuôn mặt đều mang lên một tầng ánh sáng nhu hòa.

Ninh Tiểu Nhàn đều có thể cảm giác được vô số tầm mắt đi theo hắn hành động bá mà một cái nhìn lại đây, đương nhiên trong đó các loại hâm mộ đố kỵ hận chiếm đa số.

Nàng bất đắc dĩ mà múc một ngụm rượu. Không hiểu mình đã trêu ai chọc ai, này nam nhân lại không phải của nàng, vì sao mấy đôi mắt hình viên đạn kia đều phóng đến trên người nàng, không tiếp đến Hoàng Huyên chứ?

Mịch La đi đến phụ cận. Cười hỏi một câu: “Nơi này có người ngồi không?”

“Có.” Nàng lo chính mình nuốt một khối xương cá vào miẹngo.

Hắn lập tức ngồi xuống, thanh âm thanh dương: “Tiểu nhị, thêm bộ chén đũa tới.”

Ninh Tiểu Nhàn: “……” Hắn nghe không hiểu tiếng người sao?

Hoàng Huyên tò mò hỏi dò: “Phủ. Phủ chủ, ngài hôm nay rảnh sao?” Những đại nhân vật này không phải đều rất bận sao? Nàng đã hai ngày chưa thấy được Trầm Hạ.

Mịch La cười như tắm mình trong gió xuân: “Tất nhiên là không.” Song quân vừa mới tụ họp. Đích xác có ngàn đầu vạn tự, nhưng kia đều là việc của thủ hạ hắn.

Tiểu cô nương chớp chớp mắt.

“Chính là tha hương ngộ cố tri xa quê gặp người quen cũ) chẳng lẽ không nên bỏ xuống công việc chồng chất, uống cạn một chén lớn?” Tiểu nhị mang chén đũa đến, thay Mịch La đem rượu rót đầy, người sau tức đối với Ninh Tiểu Nhàn nâng chén rượu, “Mấy tháng không gặp, Tiểu Nhàn cô nương khỏe không?”

“Nhờ phúc, rất tốt.” Hôm qua lúc bãi tha ma mới gặp mặt, hắn không phải đã hỏi qua vấn đề này sao?

Nàng trả lời cùng hôm qua giống nhau, Mịch La khóe miệng hơi cong: “Đã là khỏe, vì sao buồn bực không vui?”

Ninh Tiểu Nhàn hơi kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại, thấy hắn cười tuy rằng ôn hòa, đáy mắt lại hình như có thâm ý. Gia hỏa này tổng có thể dễ như trở bàn tay nhìn thấu nhân tâm, không đi làm hồn tu thật là quá đáng tiếc. Muốn ứng phó người trước mắt này thật là phải dùng toàn bộ tinh thần, chính là nàng hiện tại thật có chút mệt mỏi.

Hoàng Huyên nhìn sang Ninh Tiểu Nhàn, lại nhìn sang Mịch La, hình như có dự cảm.

Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Đại chiến bắt đầu, không biết bao nhiêu người bỏ mạng ở hoàng tuyền, ngươi có thể vui vẻ sao?” Tuy là tránh nhẹ tìm nặng, nhưng cũng thật là tiếng lòng nàng.

Mịch La rũ mắt: “Đi theo bên người Hám Thiên Thần quân đã lâu, ngươi vẫn trách trời thương dân như vậy.”

Hắn lời này ý vị thâm trường. Nhớ tới Trường Thiên lãnh khốc vô tình, Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày: “Ta nói chính là tình hình thực tế.”

“Chớ quên, trận đại chiến này là ngươi và ta một tay thúc đẩy.”

Nàng lập tức cúi đầu, không nói.

Mịch La nhìn nàng, buồn cười nói: “Lôi đình mưa móc đều là thiên ân. Một hồi lửa rừng tất nhiên sẽ đốt hủy hơn phân nửa núi rừng, nhưng mà sau lần phá hủy nghiền nát, mới có thể gặp cảnh vui sướng hướng vinh. Họa kia biết đâu sau này lại là phúc, Tiểu Nhàn cô nương không khỏi lo lắng quá nhiều.”

Nàng hiểu ý hắn. Lửa lớn thiêu nuói, có thể đốt hủy cây rừng, sát thương sinh mệnh nhưng mà lại tạo ra càng nhiều không gian sinh trưởng cho sinh mệnh mới, cây non có cơ hội tranh đoạt ánh mặt trời mưa móc, chính như tương lai Trung bộ Nam Thiệm Bộ Châu, cây che trời Quảng Thành Cung này ngã xuống thì rất nhiều thế lực mới một lần nữa đoạt được kỳ ngộ phát triển lớn mạnh.

Đương nhiên, đối với Phụng Thiên Phủ mà nói, đây càng là đại đại chuyện tốt. Ở Trung bộ, nó thế lực cường đại nhất, thủ đoạn cứng rắn nhất, đương nhiên mà sẽ ôm đồm chiến lợi phẩm phong phú nhất. Cũng khó trách Trường Thiên chưa xong việc đã xuất mũi nhọn, muốn dùng Trầm Hạ tới kiềm chế hắn.

Nàng đang muốn mở miệng, tiểu nhị vừa lúc đem đồ ăn tiếp theo bưng lên.

Món này nửa giống như bầu trời rào rạt tuyết rơi, mỗi một mảnh chỉ có lớn nhỏ chừng móng tay, chỉ là màu vàng kim, bên cạnh hơi cuốn lại là chiên đến xốp giòn xốp giòn mà thập phần mê người. Hoàng Huyên gắp một mảnh cho vào miệng khẽ cắn, tức khắc truyền ra âm thanh giòn tan.

Xem thần sắc nàng cũng biết đồ ăn rất hợp khẩu vị nàng. Hoàng Huyên kinh ngạc nói: “Đây là cái gì?”

Tiểu nhị cúi người: “Đây là món nổi danh của bổn tiệm, Vảy Cá chiên.”

Hoàng Huyên ngạc nhiên nói: “Vảy cá cũng có thể ăn?” Bên trong tiên phái nhà mình cũng có dòng suối nhỏ, các sư huynh thường thường bắt cá lên, chuyện thứ nhất chính là đem vảy cạo xuống.

Tiểu cô nương trợn tròn mắt rất có hỉ cảm, Ninh Tiểu Nhàn trong lòng phiền giảm đi, cười nói: “Tất nhiên là có thể. Giấm trắng cho bớt tanh, sau đó lấy bột và gia vị bôi lên đem chiên là được, thành món ăn ngon miệng.” Kỳ thật vảy cá chứa protein phong phú, mỡ cùng nhiều loại vitamin, nguyên tố vi lượng, được xưng là hàng cao cấp.

________
Tùy: ______
Đừng quên ủng hộ tui nha!😁
Follow tui để nhận thông báo truyện mới nè!!💞


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro