CHAP 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CỔ ĐẠI, TA TỚI ĐÂY!
CHAP 8•••

ngươi tên Độc Vương hồi nào vậy?” – Hoa Dĩnh Thiên tò mò vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải, trong khi Vương Tuấn Khải đang rơi vào trầm mặc nghĩ ngợi. Vỗ vỗ mãi không thấy Vương Tuấn Khải trả lời mình, y như cảnh trong quán trọ mấy hôm trước tái diễn, lại thờ ơ không thèm nghe nàng hỏi, Hoa Dĩnh Thiên cả giận, rót lấy một tách trà, thổi thổi cho hết nóng 

Khi chén trà hết nóng, Hoa Dĩnh Thiên hừ nhẹ một tiếng rồi đi tới trước mặt Vương Tuấn Khải tạt ngay vào mặt y không chút thương tình. Đang trầm mặc, Vương Tuấn Khải ăn trọn tách trà, bất ngờ trợn trừng mắt nhìn Hoa Dĩnh Thiên 

“trợn mắt cái quái gì, ai biểu ngươi không nghe ta hỏi, coi khinh ta đến thế là cùng” – Hoa Dĩnh Thiên hả hê vì đã lôi Vương Tuấn Khải về với hiện tại. Vương Tuấn Khải phút chốc hoá ôn nhu trở lại 

“nương tử, ngươi thật hư nha, ta không có coi khinh nương tử” 

“trả lời ta biết, Độc Vương là ai?” – Hoa Dĩnh Thiên kéo ghế ngồi đối diện Vương Tuấn Khải ra vẻ tra khảo. 

“là phu quân của nàng” 

“sao trước đó không kể ta biết?” 

“nàng không hỏi nên ta không kể” 

“ta không có biết lấy gì mà hỏi hả, hừ” – Hoa Dĩnh Thiên tức giận trước câu trả lời của Vương Tuấn Khải 

“nương tử bình tĩnh, ta quên kể” – Vương Tuấn Khải sủng nịnh lấy hai tay xoa xoa gò má Hoa Dĩnh Thiên. 

“còn bao nhiêu chuyện ngươi quên kể?” 

“còn nhiều lắm, có dịp ta kể hết nương tử nghe” 

“Quái thủ nhân là ai?” – Hoa Dĩnh Thiên đang tò mò muốn chết để khi khác kể làm sao nàng chịu được. 

Vừa nhắc tới ba chữ Quái thủ nhân, ánh mắt của Vương Tuấn Khải liền tràn ngập phẫn nỗ, cùng sát khí, len lõi bên trong là thương đau. 

“nương tử, yêu phụ ấy là kẻ giết hại mẫu thân ta” 

Trong phút chốc Hoa Dĩnh Thiên cảm thấy có lỗi kinh khủng vì đã khơi gợi ra cái bi thương tột độ trong lòng Vương Tuấn Khải. Y cũng mất mẫu thân, cũng như thân xác này vốn cũng mất mẫu thân, cũng như linh hồn nàng ở thế giới kia cũng mất mẫu thân. Phải chi nàng đừng quá tò mò, đừng quá nhiều chuyện. Hoa Dĩnh Thiên đứng dậy, ôm Vương Tuấn Khải, để Vương Tuấn Khải tửa nhẹ vào ngực mình, cảm nhận trái tim của mình đang đập như muốn nói: “đừng đau buồn nga, ngươi còn có ta”. Hồi lâu sau, thấy Vương Tuấn Khải không nói gì, Hoa Dĩnh Thiên bất giác nhìn xuống thấy kẻ ở ngực mình một tay ôm chặt eo nhỏ của mình, cái miệng đang cười khoan khoái. Nàng cúi xuống thì thầm vào tai Vương Tuấn Khải: “ôm ta thích không?” 

“um thích, eo nương tử thật nhỏ, ngực thật mềm mại, đã lắm” 

“muốn ôm nữa không?” 

“um muốn” 

Hoa Dĩnh Thiên cúi người hơn nữa, đưa đôi môi anh đào của mình tới bờ vai lớn, cường tráng của Vương Tuấn Khải khẽ nhéch miệng cười rồi……………. 

“Aaaaaaaaaaaaaaa, đau nương tử, tha cho ta, tha cho ta” – Vương Tuấn Khải đang tràn ngập trong hương vị thích thú bỗng kêu la lên 

“ươi òn ám ói à uốn ôm a ữa ông ả?” 

“nương tử ngươi nói gì ta nghe không hiểu, có gì từ từ nói, đừng cắn nữa, đau” – Vương Tuấn Khải thút thít khóc 

(fox: mất hình tượng quá anh à ~)

Hoa Dĩnh Thiên cắn một hồi thấy đã hả lòng hả dạ mới chịu nhả ra 

“ngươi còn dám nói là muốn ôm ta nữa không hả?” 

“nương tử à, là nương tử ôm ta trước mà, huhu” (fox: cho người ta ăn đậu hũ trước mà còn trách người ta) 

Bỏ đi, ta đói rồi, đi kiếm gì ăn thôi, bao tử quan trọng hơn cả. 

“ân, đi ăn” – Cả hai cùng bước ra khỏi phòng 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(tại một nơi nào đấy) 

CHÁT!!!!! “đồ ngu, sao lại để hắn ở đây” 

“không thể đuổi, hắn rất hung ác, trên giang hồ ai cũng kinh hãi, ta không đủ sức đuổi hắn” 

CHÁT!!!! “đồ ngu, không mau đi tìm hiểu xem tại sao hắn lại muốn tìm”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro