Chương 142: Khái niệm thời gian.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giao tình trên bàn cơm đều dựa vào lúc uống rượu. Sở Từ trái một ly, phải một ly xuống bụng, đợi sau khi tan tiệc, đầu óc sớm đã có chút mê man. Khi ở trong bữa tiệc hắn còn cố gắng chống đỡ không lộ ra, sau khi được Trương Hổ đỡ lên xe ngựa, liền lập tức dựa ra trên chỗ ngồi, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Trương Hổ vội vàng đánh xe ngựa đưa hắn trở về, khi tới cửa, vừa định dừng xe, đột nhiên nhìn thấy một cái bóng đen đứng ở trong góc cửa.

Trương Hổ nhảy xuống xe ngựa, kêu lên: "Kẻ trộm nhà ngươi, còn dám tới?" Văn Hưng Phường gần đây có vài hộ đều vị mất trộm, quần áo Trương Hổ treo ở trong viện cũng bị người lấy đi một món rồi, y tức giận đến đầu muốn bốc khói, món quần áo kia là lão gia mua cho y mặc khi ra ngoài!

Lúc này y thấy có người hành tung lén lút đứng ở cửa, đi lên đó là một quyền.

Người nọ trước mặt đột nhiên bị một quyền đánh tới không hoảng loạn chút nào, trực tiếp giơ tay ngăn cản, sau đó trở tay đẩy y lảo đảo một cái.

Trương Hổ không tin, sau khi đứng vững lại tiến lên đi đánh hắn. Y trước nay dựa vào chính mình sức lực lớn, một chọi nhiều đều không thấy bị thua, một chọi một thế nhưng còn có thể bị người đẩy đến lảo đảo?

Người nọ không chịu nổi phiền nhiễu này, sau vài chiêu cũng động thân đánh thật. Trương Hổ chính là cậy mạnh, người nọ lại khéo léo. Hai người thân hình nhìn không kém bao nhiêu, nhưng hắn lại linh hoạt hơn so với Trương Hổ.

Chỉ chốc lát sau, Trương Hổ đã bị đè ở trên mặt đất, không nhúc nhích được.

"Đại Hổ, sao còn chưa tới a?" Sở Từ say khướt sớm đã từ ghế dựa trượt tới phía dưới. Hắn ở trong xe bò đã lâu, thấy còn chưa tới nhà, vì thế kêu lên, không chút nào phát hiện xe ngựa đã dừng lại.

Trong lòng Trương Hổ cả kinh, xong rồi, kẻ cắp này khẳng định biết lão gia bọn họ còn ở trên xe. Sau khi nghe tiếng lão gia họ, lực đạo trẻ trộm này đã lỏng một chút.

"Đứng lên, ngươi là Trương Hổ sao, ta là đại ca Từ đệ, hôm nay ngươi mới vừa gặp qua." Kẻ trộm nói chuyện, giọng nói nghe lên xác thật có chút quen tai, lại chờ khi người nọ đem đèn lồng treo trên xe gỡ xuống chiếu vào trên mặt, Trương Hổ mới nhận ra.

Khấu Tĩnh có lòng thử năng lực của y, lại không biết Sở Từ uống say, sau khi nghe được tiếng Sở Từ, lập tức chặt đứt tâm tư muốn thử.

"Khấu lão gia! Ngài ngài... Đừng trách ta, quá tối, ta còn tưởng rằng là kẻ trộm." Trương Hổ sợ tới mức có chút nói lắp, vạn nhất Khấu lão gia này vừa giận, muốn dẫn y đi quân doanh thì làm sao bây giờ?

"Không có việc gì. Ngươi trước mở cửa ra, ta đỡ Từ đệ đi vào."

"Vâng!"

Trương Hổ móc ra một chuỗi chìa khóa, nương ánh sáng đèn lồng mở ra cửa viện. Bên này, Khấu Tĩnh lên xe ngựa, thấy Sở Từ ghé vào trên tấm gỗ, có chút dở khóc dở cười.

Hắn duỗi tay nâng Sở Từ dậy, Sở Từ mềm như bông mà treo ở trên người hắn, được hắn kéo xuống, lại không chịu dùng một chút sức lực.

Khấu Tĩnh bất đắc dĩ, chỉ phải nửa ôm hắn xuống dưới.

Trải qua một phen binh hoang mã loạn, ba người rốt cuộc đã đi vào trong phòng. Khấu Tĩnh vốn định làm giống như trước kia, lau cho y một chút, nhét vào trên giường.

Kết quả, Sở Từ không chịu.

Lần trước khi hắn uống say là cuối mùa thu, khi đó trời lạnh, cách hai ba ngày tắm một lần còn có thể chịu được. Nhưng hiện tại lại là trời tháng 5, nông lịch tháng 5 đặt ở hiện đại chính là tháng sáu tháng bảy, lúc này có thể không tắm rửa mỗi ngày sao?

Sở Từ cảm thấy được còn chưa có tắm rửa đã phải lên giường, vẫn luôn làm ầm ĩ không ngừng. Trương Hổ thấy Khấu Tĩnh vẫn luôn không muốn cho y tắm rửa liền nói: "Khấu lão gia, ngài mệt mỏi thì đi phòng cho khách nghỉ ngơi đi, ta hầu hạ lão gia tắm rửa là được."

Vẻ mặt Khấu Tĩnh vốn dĩ đang giãy giụa do dự liền đọng lại, hắn đột nhiên nhìn về phía Trương Hổ: "Ngươi trước kia thường xuyên tắm rửa cho đệ ấy sao?"

Trương Hổ bị ánh mắt của hắn nhìn hoảng sợ, vội nói: "Không... Không có a, lão gia trước kia không có uống say như vậy!"

Khấu Tĩnh nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi đi chuẩn bị nước đi, ta đợi lát nữa sẽ dẫn đệ ấy đi qua."

"Ồ......" Trương Hổ có chút không vui, luôn cảm thấy Khấu lão gia so với y còn biết hầu hạ người khác hơn là sao a? Giống như A Văn trước kia nói, đầu năm nay, ngay cả làm thư đồng cũng không dễ dàng.

Nếu muốn biết quá trình giúp Sở Từ tắm rửa có bao nhiêu dày vò, chỉ cần nhìn bộ dáng Khấu Tĩnh sau khi thật vất vả mang Sở Tử tới lên giường, mồ hôi đầy đầu kia liền sẽ biết.

Hắn có chút chật vật lôi kéo quần áo trên người, vừa rồi trong lúc "Vật lộn", trên người hắn đều đã bị ướt. Vốn dĩ cũng không cần gấp, nhưng mà thân thể nam tử hán huyết khí phương cương lúc này triển lộ không bỏ sót.

Khấu Tĩnh có chút xấu hổ, lại có chút may mắn, nếu như Sở Từ tỉnh lại vào lúc này, nhất định sẽ cười hắn. Nói không chừng lại sẽ giống như ban ngày, ngọt ngào mà gọi hắn "Tĩnh ca ca", nghĩ đến đây, Khấu Tĩnh cảm thấy càng thêm không ổn.

Hắn lao ra cửa phòng, từ giếng nước bên trái viện múc lên một thùng nước lạnh lẽo xối lên trên người, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.

......

Khi Sở Từ tỉnh lại, cảm thấy bên cạnh có người. Trong lòng hắn lộp bộp một chút, đợi sau khi thấy rõ ràng là Khấu Tĩnh, lại nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

Giống như hai lần uống say, đều là Khấu Tĩnh Tĩnh ở bên cạnh hắn. Cũng không biết là y tới trùng hợp hay là hắn uống trùng hợp nữa.

Sở Từ phát hiện trên người khô mát sạch sẽ, hẳn là Khấu Tĩnh thay đổi quần áo cho hắn. Lần trước hắn vô cùng quẫn bách, lần này hắn thế nhưng có chút quen.

Sở Từ ngồi dậy, dựa vào đầu giường đánh giá Khấu Tĩnh một bên. Khấu Tĩnh còn đang ngủ, đáy mắt y có chút thâm đen, nói vậy đêm qua hẳn là chịu đựng đến khuya mới ngủ. Tướng mạo y anh tuấn, vết sẹo trên sườn mặt kia đối với y mà nói không có một chút ảnh hưởng. Người giống Khấu Tĩnh vậy, cho dù ngủ rồi thì cũng là một bộ dáng uy nghiêm chính trực, nhìn qua trông rất buồn cười.

Tựa hồ là cảm giác được tầm mắt Sở Từ, Khấu Tĩnh mở mắt, bên trong không có một chút mê mang, tựa như y vẫn luôn đều không có ngủ.

"Tĩnh ca, ngày hôm qua cảm ơn huynh, là huynh đổi xiêm y cho ta đi?" Sở Từ cười hỏi.

"Ừm," Khấu Tĩnh có chút ngượng ngùng, nhưng y lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nghiêm mặt nói: "Từ đệ, sau này không thể lại uống say đến như vậy, ngươi hiện giờ thân ở trong triều đình, nếu là bởi vì say rượu mà xảy ra chuyện gì sai lầm, rất dễ trở thành nhược điểm cho người khác công kích, biết không?"

Đối mặt Khấu Tĩnh lời lẽ chính đáng mà dạy bảo, Sở Từ gật gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe dạy.

"Lão gia, ngài đã thức hay chưa, hôm nay còn có cuộc họp sáng." Trương Hổ ở bên ngoài gõ cửa. Sở Từ ở trên tường bên ngoài dán một tờ giấy trắng, bên trên viết rất nhiều ngày, bảo Trương Hổ mỗi một ngày gạch bỏ một ngày, nếu gặp phải ngày đánh vòng đỏ, thì nhắc nhở hắn dậy đi họp sáng.

Sở Từ sửng sốt, sau đó lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sau khi lật chuẩn bị quần áo vội vàng mặc lên trên người.

"Từ đệ chớ hoảng sợ, hiện giờ canh giờ còn sớm. Họp sáng này là cái gì?" Khấu Tĩnh cũng từ trên giường ngồi dậy, cầm quần áo mặc vào.

"Giống như quân doanh buổi sáng phải thao luyện, chúng ta mười ngày một lần, cũng nói một chút đạo lý cho các học sinh." Sở Từ động tác nhanh nhẹn thu thập xong bản thân, sau đó đi ra ngoài rửa mặt.

Trương Hổ đang dọn bữa sáng mua về trên bàn, thấy Khấu Tĩnh cùng từ Sở Từ trong phòng đi ra, miệng há thật to.

Hai người lại dư quang cũng chưa cho y, lo làm chuyện của mình.

Sau khi ăn xong cơm sáng, Sở Từ nói: "Tĩnh ca, hôm nay ta phải ở Quốc Tử Giám đến chạng vạng mới có thể trở về, huynh muốn cùng ta đi nhìn một chút hay không?"

"Không được, ta còn muốn đi bái phỏng một số người, đợi đến tối, ta lại đến tìm ngươi." Cho dù là ở kinh thành hay ở phủ Khấu gia, vẫn luôn có lui tới mật thiết, bằng hữu ngày xưa của phụ thân y, nhất định đều phải đi bái phỏng. Còn có người kia, hắn cũng muốn đi đến gặp một lần.

"Được. Chìa khóa này của ta cho huynh, nếu chúng ta trở về muộn, huynh tới sớm, thì dùng chìa khóa mở cửa đi vào chờ."

Khấu Tĩnh tiếp nhận chìa khóa, bỏ vào trong lòng ngực, khóe miệng giơ lên, lộ ra một nụ cười nhạt.

Sở Từ vẫy vẫy tay với y, sau đó bước lên xe ngựa, đi đến Quốc Tử Giám.

Lúc này học sinh Quốc Tử Giám đã dùng qua cơm sáng, khi học sinh nghe được tiếng chuông gõ vang, bọn họ đang chuẩn bị đi đến giáo xá, sau đó lại nghe thấy được vài tiếng.

"Hôm nay là...... Mười hai đi? Ta nhớ rõ hắn nói qua, mỗi phùng hai muốn ở bên ngoài tụ tập một lần."

"Đúng đúng đúng, ta cũng nhớ rõ. Chúng ta mau đi đi." Các học sinh quay đầu về hướng ngược lai, một lần nữa đi đến bên ngoài sân.

Sở Từ lúc này đã tới rồi, thấy đám người tốp năm tốp ba tụ tập, hắn cũng không tức giận, chỉ là gọi Phùng Mạch tới sớm nhất lên đài, sau đó cho y một tờ giấy.

Phùng Mạch có chút kinh ngạc, sau đó liên tục xua tay, không biết Sở Từ lại cùng y nói gì đó, y mới tiếp nhận, sau đó cầm giấy đọc lên. Sau khi nhìn kỹ, tay y còn có chút run.

Qua thời gian ước chừng nửa khắc, các học sinh rốt cuộc đến đông đủ.

"Mời lớp trưởng các lớp xếp lại đội ngũ lớp chúng ta, sau đó bắt đầu báo cáo nhân số các ban."

Nhóm lớp trưởng bắt đầu di chuyển, chỉ chốc lát sau đã sửa sang lại đội ngũ xong.

Nhóm Tiến sĩ cùng những người khác cũng tới rồi, bọn họ đứng ở phía trước các học sinh, lẳng lặng chờ đợi Sở Từ nói chuyện.

"Các vị phu tử, các vị học sinh, mọi người buổi sáng tốt lành. Đây là lần thứ hai chúng ta tụ tập bên ngoài sân. Thật cao hứng hôm nay người đều đến đông đủ. Nhưng còn có một chút yêu cầu nho nhỏ, đó chính là khái niệm thời gian của mọi người còn phải củng cố một chút."

"Khái niệm thời gian chính là gì? Đơn giản mà nói chính là đúng giờ. Cách lần đầu tiên gõ chuông đại khái đã qua khoảng nửa khắc, nói cách khác, người đến muộn làm lãng phí thời gian đồng môn đến sớm. Hy vọng lần sau mọi người có thể đến đúng giờ. Như vậy sau đó, buổi họp sớm sẽ chính thức bắt đầu."

"Trước khi bắt đầu, trước hết mời mọi người nhìn đến tờ giấy này. Mọi người hẳn là đều đã xem qua đi? Lần trước ta đã nói, người điểm cao có khen thưởng, thấp có xử phạt, buổi họp sớm ngày hôm nay, sẽ tổng kết mười ngày trước.

Người có tên được viết trên giấy ngay tức khắc cái ót chợt lạnh, hoàn toàn không biết chờ đợi bọn họ sau đó sẽ là điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro