Chương 17: Chỉ có thể ngồi xe La.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, Sở Từ vẫn phân phó Trương Văn Hải trước đọc 《 Luận Ngữ 》, sau đó đem bài thi hôm qua đặt lên bàn, bản thân mình thì ở một bên trên giấy viết gì đó.

Trương Văn Hải lại không dám phân tâm, xem sách đến vô cùng nghiêm túc, mỗi câu đều đọc trước một lần rồi lại nhẩm nhớ một lần, thời điểm tranh thủ nhắm mắt lại, những dòng chữ này xuất hiện ở trong đầu không khác một chút nào.

Đọc ước chừng ba mươi phút, Sở Từ đã kêu ngừng.

"Đây là đề hôm nay, ngươi cầm đi làm đi, thời gian vẫn như cũ nội trong nửa canh giờ hoàn thành." Sở Từ đưabài thi cho y.

"Vâng, Sở huynh." Trương Văn Hải cung kính tiếp nhận bài thi, cũng không có vội vã đáp đề, mà là nhìn toàn bộ từ đầu đến cuối bài thi một lần. Đợi sau khi trong lòng hiểu rõ, y mới nhấc bút khoanh vòng từng số những đề trước đó, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đáp đề.

"Sở huynh, ta đã xong." Trương Văn Hải thỏa thuê đắc ý dừng bút, lần này y đều là dựa theo những lời Sở Từ nói ngày hôm qua làm, đề khó y không hề phí thời gian suy nghĩ, tốc độ so với trước kia cao hơn một nửa.

"Ồ? Nhanh như vậy?" Sở Từ cầm trong tay 《 Mạnh Tử 》, kiểm tra các chú thích để tìm những lỗ hổng tự mình phiên dịch, nghe thấy Trương Văn Hải nói chuyện, hắn như là sửng sốt một chút.

"Mời Sở huynh phê duyệt." Trương Văn Hải tự mình cầm bài thi tiến lên, đứng ở bên người Sở Từ chờ hắn cho ý kiến phúc đáp.

Sở Từ nhướng mày, người trẻ tuổi rất có tự tin sao! Hắn cầm lấy bút son, "Xoạt xoạt xoạt" mà sửa lên.

Nhìn từng dấu tích đỏ tích lên, trong lòng Trương Văn Hải vô cùng cao hứng. Y nhìn về phía trên bàn 《 Mạnh Tử 》, nghĩ thầm, ngày mai đại khái có thể là đọc 《 Mạnh Tử 》 đi.

Ai biết sau khi Sở Từ sửa xong, không có lập tức cho điểm, mà là dùng bút son chỉ vào một chỗ chỗ trống hỏi: "Đề này tại sao lại không làm?"

"Đề này không phải xuất từ 《 Luận Ngữ 》sao, chắc là Sở huynh lấy tới kiểm tra ta bài học ngày hôm qua, cho nên để trống ở chỗ này."

Đề này là 'Duẫn cung khắc nhượng'*, phía sau có hai đường gạch ngang, nhắc nhở đề này yêu cầu dọc ra hai câu phía sau. Trương Văn Hải vừa thấy, trong lòng biết không phải trong 《 Luận Ngữ 》, lập tức liền đem nó vòng lên không làm.

*Duẫn, cung, khắc, nhượng: Là bốn đức tính Thành tín, Cung kín, Thiện năng, Khiêm nhường.

"Không làm được?" Sở Từ nhướng mày, "Ngươi đọc《 Thượng Thư · Ngu Thư · Nghiêu Điển 》 cho ta nghe một chút." 

《 Thượng Thư 》 cũng gọi là 《 Thư Kinh 》, là một thư mục quan trọng trong kì thi Tú tài. Trương Văn Hải nhớ lại một chút áng văn chương này, lập tức tin tưởng mười phần đọc ra.

"Tích tại đế Nghiêu, thông minh văn tư, quang trạch thiên hạ...... Duẫn cung khắc nhượng, quang bị tứ biểu, cách vu thượng hạ." Trương Văn Hải tươi cười biến mất, giọng đọc cũng nhỏ xuống, "Duẫn cung khắc nhượng... quang bị tứ biểu... cách vu thượng hạ."*

*Trước kia ở thời Nghiêu đế, ông tai thính mắt tinh, thống trị thiên hạ mọi sự thông mẫn, sự tích của ông nổi danh khắp thiên hạ. Đế Nghiêu thành tin kính cẩn, lại yêu tài dùng hiền, đức hạnh của ông chiếu sáng tứ phương, trên dưới rõ ràng.

Đế Nghiêu: Đường Nghiêu thường được ca tụng là một vị vua tài giỏi và đạo đức, lòng nhân từ và sự cần cù của ông được coi là kiểu mẫu cho mọi bậc Đế vương khác của Trung Quốc.

Y trừng mắt nhìn trên chỗ trống bài thi, bỗng nhiên cảm thấy hết sức chói mắt.

"Tự mình điền vào chỗ trống đề mục sót lại đi, sau đó lại qua đây." Sở Từ nói.

"Được......" Trương Văn Hải lại héo rũ.

Y cầm bài thi ngồi trở lại, sau đó cẩn thận suy nghĩ, chậm rãi viết ra những điều vừa rồi.

"Sở huynh, ta viết xong rồi."

Sở Từ không nhìn bài thi, mà là nhìn vào hai mắt Trương Văn Hải, "Nói một chút đi, cảm nhận được cái gì."

Trương Văn Hải vẻ mặt xấu hổ, y nói: "Ta...... Quá mức chắc chắn cho là như vậy, cho rằng ngươi sẽ dùng phương thức ngày hôm qua kiểm tra ta, cho nên không nghĩ về nó, liền nhảy qua đề mục. Sau đó, ta lại bởi vì không mất nhiều thời giờ cho nên trong lòng đắc ý, lại không nghĩ tới muốn đi xem xét lại một phen, thật sự không nên."

Sở Từ vui mừng mà cười: "Ngươi có thể hiểu được, lòng ta rất an ủi. Nhớ lấy nghiên cứu học vấn cần phải nghiêm cẩn, vạn lần không thể chơi trò khôn vặt."

"Sở huynh nói chính phải!" Trương Văn Hải trong lòng thán phục, những thủ đoàn ùn ùn không dứt của Sở Từ làm y tràn đầy tin tưởng bản thân trong lần Thi huyện này.

Mười ngày tiếp theo, Trương Văn Hải liền đã vượt qua Thiếp Kinh, Sở Từ đem tất cả các câu quan trọng trong mấy quyển sách đều ra một lần. Viết đến mấy ngày cuối cùng, Sở Từ ra đều là đề mục hỗn tạp, Trương Văn Hải thế nhưng cũng có thể bằng tốc độ nhanh chóng đáp ra chúng nó.

Trương lão gia cùng Trương phu nhân nhìn thấy nhi tử tiến bộ, trong lòng vô cùng cảm tạ Sở Từ, không chỉ có một ngày ba bữa cơm đều cẩn thận hầu hạ, còn đặt biệt đi Mật Phương Trai đặt điểm tâm, một ngày ba lần đưa tới cho Sở Từ.

Sở Từ nhéo tiểu thịt mỡ mềm mại trắng trẻo trên bụng, đột nhiên cảm giác có chút nguy hiểm. Nếu còn tiếp tục như vậy, phỏng chừng hắn liền sẽ phải cáo biệt với hai chữ văn nhã tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng này, thay đổi thành phúc hậu mượt mà, tai to mặt lớn.

Vì thế sáng hôm nay mới vừa mờ sáng, Sở Từ đã dậy. Hắn mặc áo không nhiều lắm, ở trong phòng làm nóng người rồi mới đi ra ngoài, ở bên ngoài đất trống đánh một đoạn Ngũ Cầm Hí. (Một bài luyện khí công.)

Khu ở gần nhà Sở Từ có rất nhiều cụ ông, trong đó có vị lão trung y, đánh Ngũ Cầm Hí đặc biệt giỏi, rất nhiều cụ ông đều đi theo học.

Sở Từ cảm thấy gia gia cùng ba ba hắn đều là tiêu chuẩn chiến ngũ tra*, sợ bọn họ cả ngày nghiên cứu ngồi lâu không tốt, liền không ngại ngùng mà chen vào giữa đám cụ ông, học hoàn chỉnh bộ Ngũ Cầm Hí.

*Chiến ngũ tra: "Chỉ số sức mạnh chỉ có 5...Đúng là rác rưởi." Thuật ngữ mạng, xuất phát từ trong hoạt hình Dragon Ball Z. Lần đầu tiên nhân vật Raditz xuống địa cầu, gặp một người nông dân cầm theo súng săn, Raditz dùng máy đo lường sức mạnh phát hiện chỉ số chỉ có 5. Vì thế khinh bỉ nói: Chỉ số sức mạnh chỉ có 5...Đúng là rác rưởi, sau đó người nông dân đã bị đánh ngã ngay lập lức.

Đáng tiếc chính là, gia gia cùng ba ba hắn quá bận, bộ Ngũ Cầm Hí này, cuối cùng không có dạy xong......

Sở Từ đánh toàn thân đổ mồ hôi, rồi mới thu tay lại. Hắn vào phòng tĩnh tọa một hồi, sau đó thay đổi đi quần áo trên người.

"Sở huynh, nghe nói hôm nay ngươi ở trong vườn luyện công, có thể dạy ta một chút không?" Trương Văn Hải hiện tại đã xem Sở Từ giống như là mỹ nhan lự kính (vẻ đẹp chọn lọc), cho dù hắn làm cái gì cũng đều muốn đi theo học.

Đặc biệt là sau khi nghe nói Sở Từ uốn người tựa hổ, thoăn thoắt tựa lộc, trong lòng Trương Văn Hải liền càng thêm cho rằng Sở Từ kỳ thật là một người văn võ song toàn.

"Ngươi?" Sở Từ đánh giá Trương Văn Hải hồi lâu, phát hiện thân thể y nhỏ dài, toàn thân không một chút thịt thừa, người như vậy còn muốn giảm béo, có thể thấy được lòng yêu cái đẹp của nam nhân chưa bao giờ thiếu a.

"Chờ ta về nhà trở lại đi. Ngày mai là sinh thần mẫu thân ta, tuy không phải chỉnh thọ (tròn tuổi 40, 50 60....), nhưng phận làm con cũng nên ở bên cạnh hầu hạ một chút, hôm nay muốn xin Trương huynh nghỉ ba ngày." Sở Từ nói.

"Nói gì xin nghỉ? Sở huynh muốn làm cái gì thì cứ việc đi làm là được. Đã là sinh thần lệnh đường, ta cũng không tiện tới cửa quấy rầy, nhưng đợi lát nữa khi Sở huynh ngươi rời đi nhớ đem hạ lễ của ta tặng cho lệnh đường, cũng coi như một chút tâm ý của ta." Trương Văn Hải rất muốn tới nhà Sở Từ lân la làm quen, nhưng mà người ta đã nói rõ chỉ muốn người một nhà chúc mừng, vẫn là thôi đi.

"Đa tạ một mảnh tâm ý của Trương huynh đối với người nhà, nhưng mà đường xá xa xôi, khó chịu nổi gánh nặng, vẫn là thôi đi." Sở Từ vội vàng chối từ, Trương Văn Hải muốn tặng lễ vật, khẳng định là không thể chỉ có một chút ít, hắn một kẻ thư sinh văn nhược, làm sao mang đồ về.


Trương Văn Hải ngược lại cho rằng Sở Từ ngượng ngùng, liền nói: "Tại hạ sao lại để Sở huynh mang đồ nặng đi về, ngoài cửa đều có ngựa xe hầu hạ, xin Sở huynh yên tâm đi."

Sở Từ nhớ lại trước đó mấy ngày bị xe ngựa xóc nảy sợ hãi, nhịn không được sắc mặt trắng bệch, trong miệng nhộn nhạo.

"Nếu không vẫn là thôi đi......"

"Ôi chao, Sở huynh ngươi không thể từ chối, quan hệ của ngươi với ta, sao còn cần khách khí như vậy?"

Sở Từ cười khổ, này có phải là không nhìn thấy vấn đề trọng yếu hay không?

"Trong nhà Trương huynh có xe bò hay không?" Nếu từ chối không được, vẫn là chọn cái xe chậm một chút, ít nhất trên đường có thể chịu ít xóc nảy chút.

Trương Văn Hải không hiểu ra sao, đồng ruộng nhà bọn họ không ở trấn trên, làm sao có bò đâu? Đợi sau khi làm rõ ràng băn khoăn trong lòng, y nhịn không được cao giọng cười to, y còn tưởng rằng Sở Từ không có gì làm không được, ai ngờ hắn thế nhưng sẽ sợ ngồi xe ngựa?

"Sở huynh không cần sốt ruột, tại hạ liền nhanh chóng sai người đi chợ bò ngựa mua một con bò trở về."

Sở Từ vội vàng ngăn lại, Trương Văn Hải tuy không sao cả, nhưng với hắn mà nói lại là nhân tình khó trả lại.

Tiểu Chanh Tử nhìn hai người tranh chấp, ở một bên thật cẩn thận mở miệng: "Thiếu gia, Sở công tử, trong phủ tuy không có bò, nhưng là có một con la, không biết có được không?"

Đây là một con la, chính là được sinh ra từ con lừa đực cùng ngựa cái, nói đến chuyện này còn làm Trương lão gia có một đoạn thời gian sinh khí, chỉ vì con ngựa mẹ vẫn luôn được Trương lão gia vô cùng yêu thích, y cảm thấy ái kỵ (vật cưỡi yêu quý) của mình bị đạp hư. Ngày thường y thỉnh thoảng đi đến hậu viện, nhìn thấy con la kia đều phải mắng vài tiếng.

"Được, vậy con la đi, so với ngựa chậm hơn so vời bò nhanh hơn, cũng không nhọc phiền Trương huynh sai người đi mua bò." Sở Từ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trương Văn Hải cũng vừa lòng, chỉ cần có thể đưa Sở Từ trở về ổn thỏa, là ngựa hay bò hay là con la đều không sao cả.

Sau khi Sở Từ lên xe, mới phát hiện trong xe chất đống thật nhiều đồ, hóa ra là sau khi Trương Mẫu nghe nói, cũng tặng một phần đồ.

Thôi, mấy tháng này hắn cố gắng phụ đạo Trương Văn Hải là được, giúp y thi đậu tú tài, cũng coi như trả lại nhân tình.

Sở Từ thấy đồ làm quà đầy đủ hết, đồ ăn đồ dùng cũng không cần lại mua. Hắn cho xa phu đi vòng qua tiệm sách Hàn Mặc, quyết định rút chút bạc tới chi tiêu, mua thêm cho nương hắn món trang sức.

Hôm nay Lục chưởng quầy ở trong tiệm, y vừa thấy Sở Từ, lập tức tiến lên đón, thái độ vô cùng nhiệt tình.

Sở Từ nghĩ: Hành lễ với người, tất có việc cầu người. Xem ra Lục chưởng quầy có việc cầu hắn a.

Hai người ngươi tới ta đi, sau khi nói vài vòng lời nói sắc bén, Lục chưởng quầy rốt cuộc không tiếp tục quanh co lòng vòng: "Sở tú tài, con dấu kia ta đã cho người khắc xong, một bản giống nhau làm thành hai cái, chẳng qua một cái làm hình vuông, một cái là hình tròn. Hình vuông cho ngươi, ấn hình tròn dùng để khắc ở trên tranh minh hoạ trong sách, ngươi thấy thế nào?"

"Tốt, cứ làm theo lời Lục chưởng." Chỉ để nói điều này?

Lục chưởng quầy đưa con dấu cho Sở Từ, sau đó lại nói: "Lần trước Hổ Tử nói với ta, nói Sở tú tài ngươi không muốn dùng gương mặt thật gặp người, ta lập tức liền đã từ chối người nọ. Chỉ là......"

"Lục chưởng quầy có gì khó xử, cứ nói đừng ngại."

"Chỉ là người nọ thủ đoạn cao minh, thế nhưng có quan hệ với quản sự hiệu sách Huyện thành, mời ta gặp một lần. Y nói, không thể gặp người cũng không sao, nhưng hy vọng ngươi có thể giúp y họa một bức họa." Lục chưởng quầy một bộ dáng khó có thể mở miệng, y biết văn nhân khí khái, hành động của người nọ y cũng không vui.

Sắc mặt Sở Từ lạnh lùng, hiệu sách Huyện thành cũng tương đương với nhà xuất bản in ấn ở hiện đại, quản sự chính là giám đốc xưởng in ấn, quyền lực tuy rằng không lớn, nhưng mà đối người mở tiệm sách như Lục chưởng, lại quan trọng nhất. Đây là buộc y đi vào khuôn khổ?

Nhưng Lục chưởng quầy là vô tội, lúc ấy khi hắn lâm vào tình cảnh quẩn bách như vậy, nếu không có Lục chưởng quầy hỗ trợ, cuộc sống của bọn họ mỗi ngày  cũng thật sự khó khăn.

Lục chưởng quầy thấy Sở Từ sắc mặt từ u ám trở nên trong sáng, trong lòng ổn định lại, biết việc này thành. Trong lòng y hạ quyết tâm, nhất định phải vì Sở Từ nói cái giá tốt.

"Người nọ yêu cầu họa tranh gì?"

"Tú Nương Truyện Tú Nương, họa một bức lớn. Đôi mắt yêu cầu tròn hơn một chút, dáng người muốn cao hơn một chút, đúng rồi, trên mặt còn cần thêm hai cái má lúm đồng tiền, còn lại như cũ là được."

Sở Từ bật cười, chẳng lẽ người này là fan não tàn, thế nhưng sẽ yêu cầu họa cái này? Sở Từ nhớ tới nhóm trách nam nghê hồng quốc đời sau, thu thập tay nữ thần gì gì đó, cùng người này cũng không gì khác biệt.

*Nghê Hồng quốc: Là nhóm những Trạch nam, giống như Otaku của Nhật vậy.

"Được, 5 ngày sau ta sẽ đưa đồ tới."

Lục chưởng quầy thật cao hứng, y đưa ba lượng hai đồng bạc tháng này cho Sở Từ, rồi sau đó lại đem tất cả đồ dùng dùng để vẽ tranh chuẩn bị đầy đủ hết, đưa lên xe la.

Lục chưởng quầy nhìn thấy bên trên chất đống rất nhiều quà tặng, trong lòng tò mò, sau khi dò hỏi nhiều lần Sở Từ biết được đáp án, hóa ra là sinh thần mẫu thân Sở Từ. Trong khoảng thời gian ngắn y cũng không có gì tốt đưa, liền dùng phong giấy hồng bao lại năm lượng bạc, khuyên can mãi bảo Sở Từ nhận lấy.

Sở Từ bất đắc dĩ, nguyên nhân hắn giấu giếm chính là sợ điều này.

Nhưng mà Lục chưởng quầy một bộ biểu tình ngươi không thu chúng ta liền trở mặt, thật sự làm Sở Từ khó có thể cự tuyệt, chỉ phải luôn mãi cảm tạ.

Trên người hắn hiện giờ đã có mười mấy lượng bạc, nói vậy có thể mua cho nương hắn một món trang sức tốt một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro