Chương 28: Viết quá nhiều cũng không được.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Sở Từ đến đại trạch Trương gia, Trương Văn Hải đang ở trong phòng ba hoa khoác lác , trong lời nói thỏa thuê đắc ý, nhất định là y hôm nay đi Khải Sơn Thư Viện "Kiếm chuyện" thành công

"Sở huynh, ngươi cuối cùng đã trở lại, làm ta chờ thật lâu a!" Trương Văn Hải đi ra ngoài cửa đón chào, nhìn qua vô cùng kích động, y lôi kéo Sở Từ đi đến trong phòng, nói: "Sở huynh, vị này chính là hảo bằng hữu chí giao của ta ở Khải Sơn Thư Viện, y tên Phương Tấn Dương. Tấn Dương, vị này chính là Sở Tú tài mà ta đã nói với ngươi."

Sức khỏe Phương Tấn Dương hình như có chút yếu ớt, ở trong phòng vô cùng ấm áp nhưng trên mặt không có chút máu, thỉnh thoảng còn sẽ ho khan hai tiếng. Mắt y mang ý cười, nhìn Sở Từ nói: "Thường xuyên nghe người ta nói đến đại danh Sở Tú tài Trường Khê thôn, tại hạ kính trọng đã lâu. Hôm nay có thể được gặp mặt, cuối cùng cũng làm thỏa mãn tâm nguyện tại hạ."

"Phương huynh quá khen. Tại hạ chỉ là phàm phu tục tử, còn xin Phương huynh không cần quá thất vọng mới được."

Hai người chào hỏi nhau, trong lòng đều có ấn tượng tốt với đối phương.  

Sở Từ cùng hai người hàn huyên một hồi, mới biết Trương Văn Hải vì sao lại vui mừng lộ rõ trên mặt như vậy.

......

Hôm nay Trương Văn Hải đi đến Khải Sơn Thư Viện, dĩ nhiên cũng giống như trước đây bị các học sinh trào phúng. Làm người ngoài ý muốn chính là, y không chỉ không có tức giận, ngược lại nói muốn cùng bọn họ tỷ thí học vấn một chút.

Một trận tỷ thí này, ngược lại đã làm những người đó thay đổi rất nhiều. Trương Văn Hải ngày thường tựa như một khúc gỗ ngoan cố, cho dù làm cái gì đều là rất chậm chạp, hiện giờ ngược lại giống như đã thông suốt, Thiếp Kinh Mặc Nghĩa đối đáp trôi chảy không nói, ngay cả đề Cửu Chương khó cũng không làm khó được y.

Sau mấy lần đối đáp, Trương Văn Hải mặc dù không toàn thắng, nhưng cũng đủ để cho bọn họ mất mặt. Bọn họ thật sự không phục, lại muốn thi thêm mấy vòng.

Trương Văn Hải lại cười nói: "Mấy vòng vừa rồi tốn đi hơn phân nửa thời gian, nếu lại thêm mấy vòng, chỉ sợ phải so đến trời tối."

"Chẳng lẽ ngươi sợ rồi?" Một học sinh kêu lên, vừa rồi y ở Cửu Chương bại bởi Trương Văn Hải.

"Đương nhiên không phải, chỉ là ta có phương pháp càng đơn giản hơn, nếu như trên dưới Thư Viện không một người nào có thể làm được, thì các ngươi phải xin lỗi ta." Trương Văn Hải làm ra một bộ dáng vẻ đắc ý.

"Nói khoác mà không biết ngượng miệng! Nếu như có người có thể làm được, ngươi hãy quỳ xuống khấu đầu tạ tội với chúng ta mấy cái thế nào?" Thư sinh này quả nhiên bị chọc giận.

"Này có chút quá mức đi? Chỉ là giữa học sinh tỷ thí, hà tất vũ nhục người như vậy chứ?" Trên mặt Phương Tấn Dương lộ vẻ tức giận tái đi.

"Vậy y phải thừa nhận bản thân không dám tỷ thí với chúng ta liền thôi, hà tất làm điều thừa, còn nói mạnh miệng như vậy!" Người nọ dùng lời nói kích kích Trương Văn Hải.

"So thì so, ai sợ các ngươi!" Trương Văn Hải quả nhiên bị "Chọc giận".

"Ngươi ra đề mục đi."

Trương Văn Hải nhìn mọi người tin tưởng mười phần, nhìn mọi người mở miệng cười, cho dù là góc độ hay là trình độ, đều là bắt chước Sở Từ.

"Đề này đơn giản, ta có một cái bút lông, nếu ở đây có người có thể sải bước bước qua, ta sẽ chịu thua."

"Đề này không tính toán gì hết, nếu bút lông của ngươi quá dài, chúng ta làm sao có thể bước qua?"

"Chính là bút bình thường mà thôi, các ngươi chẳng lẽ là sợ rồi?" Trương Văn Hải từ trong lòng lấy ra một cây bút lông sói, chẳng qua chỉ dài bằng bàn tay, ngay cả một tiểu đồng cũng có thể dễ dàng bước qua.

Chung quanh nổi lên một tràng tiếng cười, trong lòng mọi người đều buông xuống. Bọn họ vốn tưởng rằng Trương Văn Hải là muốn sử dụng ám chiêu gì, ai ngờ chỉ có như vậy? Thậm chí có người hoài nghi Trương Văn Hải đọc sách đọc đến ngu rồi.

"Ngươi mau đặt bút xuống, để ta vượt qua thôi."

Trương Văn Hải không để ý tới bọn họ đùa bỡn, dững dưng cầm bút đi đến bên chân tường, đem bút đặt ở góc tường, nói: "Đến đây đi, ai vượt qua đi?"

......

Trương Văn Hải nhớ tới việc hôm nay, không tránh được lại cười to một trận thoải mái. Trong lòng Sở Từ cũng giúp y vỗ tay, quả thực là diễn đến trình độ vô cùng tuyệt vời a!

Đến đêm, Sở Từ lấy ra đề Tần phu tử đưa, phía trên viết: Tuế đông đại hàn, tuyết rơi ba ngày không ngừng, đường lui tới bị chặn, súc vật chết ở trên đường, cuộc sống dân chúng đói khổ, người làm quan lúc này nên làm thế nào?

Cái đề mục này rất hợp với tình hình, hiện tại đúng là đang mùa đông, nơi này của bọn họ tuy rằng tuyết còn chưa rơi, nhưng thời tiết đã thực lạnh.

Thiên tai thời cổ đại đều thực đáng sợ, ngày nọ Sở Từ nhàn hạ nghe hương lân nói chuyện phiếm, chính là nói mùa đông năm nọ, phủ thành phụ cận có một cái hán tử đi đón dâu, ai ngờ trên đường trở về trời giáng đại tuyết không ngừng, một đám người bị vây khốn ở nửa đường trong một cái miếu đổ nát. Đợi đến khi tuyết đọng tan rã, hai nhà đi tìm người, phát hiện hai ba chục người từ đón dâu đến đưa gả đều đã bị chết cóng.

Thảm án chấn động một thời này làm mọi người đối với mùa đông tràn ngập sợ hãi, mùa đông mọi năm người kết thông gia cũng ít đi rất nhiều.

Sở Từ suy nghĩ một hồi, sau đó đề bút viết: "Mùa đông tuyết rơi nhiều, trời đất tất có dấu hiệu thay đổi bất thường. Tục ngữ có câu: Thượng thiên đồng vân, vũ tuyết phân phân*. Nếu người làm quan quan sát rộng rãi khắp nơi, liền có thể phái sai dịch chiêng trống tuyên truyền trước, để giảm thiểu thương vong tổn thất...... Nếu tai hoạ đã xảy ra, người làm quan trước tiên phi thư truyền tin báo cáo thượng quan, hơn nữa mở ra kho lương để cứu tế nạn dân. Đợi tuyết ngừng, người làm quan nên thay mặt cứu tế, lệnh nam tử thanh niên trai tráng dọn dẹp tuyết đọng, khơi thông con đường. Phàm là súc vật bị đông chết, cần vùi lấp ngay tại chỗ, không thể mặc kệ......"

*Thượng thiên đồng vân, vũ tuyết phân phân: Vào đông mây đen giăng đầy bầu trời, bông tuyết rơi xuống bay lả tả.

Sở Từ lưu loát viết rất nhiều chữ mới dừng lại. Hắn cầm lấy giấy, thổi thổi mực phía trên chưa khô, sau đó bắt đầu công trình vĩ đại hạng nhất —— đếm con số.

Học sinh hiện đại khi nhìn thấy trên bài thi ngữ văn không dưới 800 chữ, thường xuyên sẽ có cảm giác váng đầu hoa mắt. Khoa cử cổ đại đối với số lượng từ cũng có yêu cầu, bọn họ chú ý chính là ngắn gọn súc tích, số lượng từ trong văn chương bình thường hạn chế ở trong vòng 500 chữ.

Sở Từ đếm một chút, sau đó ngạc nhiên, hắn kỳ thật cảm thấy mình vẫn còn có chuyện muốn nói, nhưng số lượng từ đã đạt tới hơn bảy trăm.

Hắn buông trang giấy xuống, thở thật dài một hơi, lần đầu tiên phát hiện hóa ra biên soạn cũng là một loại tội lỗi a. Hắn ở trong lòng mặc niệm, này không phải viết luận văn! Không thể vượt qua 500 chữ! Người vượt qua không đáng trúng tuyển! Ghi nhớ ghi nhớ!

Sau khi niệm xong, hắn lại lần nữa cầm lấy bút, trên giấy xóa xóa sửa sửa, đem một ít lời không quá quan trọng xóa đi, ngữ khí cứng ngắt sửa đến hơi uyển chuyển một chút, đợi đến khi trăng lên cao, mới buông xuống đi ngủ.

Gà đã gáy qua ba lần, cửa phòng Sở Từ còn không thấy mở ra. Trương Văn Hải muốn đi lên gõ cửa, lại bị Phương Tấn Dương ngăn lại.

"Văn Hải, tùy tiện quấy rầy như vậy có chút không thỏa đáng? Hơn nữa Sở huynh vẫn chưa nói qua muốn truyền thụ cho ta Ngũ Cầm Hí, không bằng hôm nay bò đi, ngày khác Sở huynh đồng ý ta lại đến."

"Tấn Dương, không sao. Sở huynh làm người rộng lượng, Ngũ Cầm Hí hắn không chỉ dạy ta, ngay cả Tiểu Chanh Tử cũng đi theo đánh hai ngày. Thân thể ngươi không tốt, nếu như học xong cái này, nhất định có ích đối với ngươi."

Phương Tấn Dương giật mình, lúc Thi Huyện thời tiết rét lạnh, thân thể y không chịu nỗi, mỗi lần đều chỉ kiên trì không đến nửa ngày đã bị đưa ra trường thi.

Người nhà tuy bất đắc dĩ, lại chưa từng oán hận trách móc y nặng nề, nhưng mà trong lòng y lại vô cùng buồn bực, rõ ràng đề mục y đều biết làm.

Trong lúc Phương Tấn Dương trong lòng dao động, Trương Văn Hải đã đi lên trước gõ cửa. Ở chung thời gian lâu như vậy, hắn đối với thói quen Sở Từ làm việc và nghỉ ngơi đã rõ như lòng bàn tay.

Khi tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" truyền đến, Sở Từ nhắm mắt lại thở dài, sau đó đứng dậy sờ soạng quần áo.

"Sở huynh, thân thể Tấn Dương không tốt, có thể cũng để y đi theo ngươi luyện Ngũ Cầm Hí hay không?" Trương Văn Hải vừa thấy Sở Từ đi ra, liền tiến lên dò hỏi.

Sở Từ nhìn thoáng qua Phương Tấn Dương sau lưng có chút xấu hổ, nói: "Đương nhiên có thể, ai muốn học cũng đều có thể. Lúc trước thần y Hoa Đà sáng lập bộ công pháp này, tất cũng rất vui khi nhìn thấy nó được lan truyền đến mọi người."

Hai người Trương Phương vừa nghe thật cao hứng, liền đi theo Sở Từ vào phòng. Trương Văn Hải vừa vào cửa, liền thành thạo cởi quần áo chỉnh mình chỉ còn lại hai món, sau đó tay chân quơ loạn bắt đầu làm động tác khởi động. Phương Tấn Dương nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, y còn chưa bao giờ trước mặt người ngoài cởi áo tháo thắt lưng.

"Tấn Dương, ngươi mau cởi a, trước làm động tác khởi động, đợi toàn thân nóng lên sau đó lại đi ra ngoài luyện Ngũ Cầm Hí, mới bảo đảm không bị phong hàn."

Phương Tấn Dương do dự mà đưa tay đặt ở trên quần áo, không biết có nên cởi hay không. Sở Từ thấy thế, nói: "Phương huynh chỉ cần cởi áo khoát bên ngoài là được, thân thể ngươi ốm yếu, từ từ đi."

Phương Tấn Dương như trút được gánh nặng, đem áo khoác cởi ra bày biện chỉnh tề, sau đó mới đi theo Trương Văn Hải cùng nhau làm những động tác quái dị đó.

Sau khi làm nóng người thành công, bọn họ liền đi ra ngoài đánh Ngũ Cầm Hí. Trương Văn Hải lúc này đã luyện được ra hình ra dạng, lúc đầu Phương Tấn Dương cảm thấy rét lạnh không thôi, chỗ yết hầu phát ngứa một trận, sau khi múa lên, y lại phát hiện kỳ thật cũng không phải quá khó, cứ như vậy mà có thể tiếp nhận rồi.

Trong ba người bọn họ, Trương Văn Hải thân thể tốt nhất, đánh xong một bộ Ngũ Cầm Hí, cả người đầy mồ hôi. Tiểu Chanh Tử sớm đã chuẩn bị xong nước ấm, chờ y đi tắm lau mình.

Sở Từ hơi ra chút mồ hôi mỏng, chỉ cần chà lau là được. Phương Tấn Dương chỉ là sắc mặt có chút hồng nhuận, trên người lại không ra một chút mồ hôi. Người hầu y chờ ở một bên, thấy y dừng lại liền lập tức đem áo khoác khoác ở trên người y, sợ y bị phong hàn lại sẽ sinh bệnh.

"Làm Sở huynh chê cười, ta từ ba năm trước đây thân thể đã không được tốt, bọn họ đều lo sợ." Phương Tấn Dương cười khổ nói, sợ Sở Từ cho rằng y là một người mảnh mai.

"Phương huynh trước kia có từng bị cóng?"

"Chưa từng," Phương Tấn Dương lắc đầu, "Ta cũng không có bị bệnh gì nặng. Mỗi lần khi đại phu bắt mạch, đều kiểm tra không ra gì, cũng chỉ kê cho ta một chút thuốc bổ ha ha."

"Có câu nói, thuốc ba phần độc. Phương huynh vẫn là không nên uống quá nhiều thuốc, để tránh dược tính bảo tồn." Sở Từ nói.

"Đúng vậy, ta quen một lão đại phu cũng nói như vậy." Phương Tấn Dương mỉm cười nói, "Chỉ là nếu như không uống thuốc bổ này, chỉ sợ ta ngay cả ra cửa cũng khó."

Sở Từ lại nhìn thế nào, cũng cảm thấy Phương Tấn Dương không phải người suy yếu đến vậy. Nhưng mà đại phu người ta cũng tìm không ra nguyên nhân, hắn cũng không tiện suy đoán bậy bạ thêm. Hắn kỳ thật cảm thấy Phương Tấn Dương thuộc về nhóm người khỏe mạnh, phỏng chừng là trong nhà quá mức cẩn thận chiếu cố, mới làm y thoạt nhìn ốm yếu bệnh tật.

Sau khi Trương Văn Hải lại đây, hai người liền dừng đề tài này lại.

Sau khi dùng qua bữa sáng, Sở Từ mang lên văn chương đêm qua viết xong, lại đi Huyện Học.

Lần này đi lúc những học sinh đang đi học, Tần phu tử cũng ngồi ở trong một gian phòng học dạy học. Sở Từ đi khắp nơi nhìn một chút, rất có bộ dáng chủ nhiệm giáo dục tuần tra tình huống dạy học.

"Sở Từ, ngươi ở chỗ này làm gì?"

Sở Từ quay đầu lại nhìn, phát hiện là Khổng sơn trưởng cùng một lão giả đang đứng ở dưới một cây tịch mai nhìn hắn.

Hắn có chút ngượng ngùng, đi đến trước mặt Khổng sơn trưởng, sau đó đối hai người chắp tay thi lễ, sau đó nói: "Học sinh hôm nay tới là tới thỉnh giáo việc học với Tần phu tử, không ngờ phu tử hiện giờ đang ở dạy học, học sinh không tiện quấy rầy, vì thế đi nhìn nhìn xung quanh một chút, nếu có vi phạm quy định, còn xin sơn trưởng trừng phạt."

Khổng sơn trưởng nói: "Không ngại, chỉ cần đừng đến gần quá, quấy rầy đến bọn họ đọc sách là được."

"Đa tạ sơn trưởng." Sở Từ nói xong liền muốn chạy, không quấy rầy sơn trưởng cùng lão giả nói chuyện. Ai ngờ lão giả kia đột nhiên hứng thú, hỏi: "Quyển sách trên tay cị lão hữu này  có thể cho lão phu xem qua hay không?"

Đối với chuyện bị gọi là lão hữu, Sở Từ có chút bất đắc dĩ. Nhưng cổ đại chính là như thế, người có công danh tú tài cho dù tuổi tác lớn nhỏ đều xưng lão hữu, người không có công danh tú tài cho dù tuổi lớn, cũng chỉ có thể bị xưng tiểu hữu.

"Đương nhiên, lão tiên sinh nguyện chỉ giáo một chút, là vinh hạnh của Từ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro