Chương 52: Đề học đến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyện Học bắt đầu thịnh hành việc ghi chép, cho dù là học sinh ban Thi Hương hay là ban Đồng Tử, mỗi ngày ngoại trừ mang theo sách vở bút mực, còn phải mang theo một cuốn vở khác để ghi chép. Mỗi lần sau khi tan học, đều sẽ có người tay chân chậm chạp khắp nơi tìm người mượn bút ký tới sao chép.

Trong đó, bút ký của Sở Từ là nổi tiếng nhất. Hắn chép vừa mau vừa đẹp, không giống người khác, thường thường bởi vì viết nhanh một chút liền sẽ thành một đoàn, hoặc là chữ sai mọc thành cụm, làm người khó hiểu.

Nhưng bút ký của Sở Từ đều phải qua tay một lần đám người Trương Văn Hải mới có thể đưa ra ngoài mượn.

Lúc đầu cổ tay của mọi người đều đau nhức, sau đó xem lại, lại phát hiện tốc độ viết chữ giống như tăng lên không ít so với trước kia, hơn nữa khi học vì ghi chép lời giảng của phu tử, nghe giảng bài cũng càng chuyên tâm hơn so với trước kia.

Sau khi tự mình phát giác thấy có tiến bộ, học sinh vốn dĩ không quá tình nguyện cũng tự trở nên yêu thích việc ghi chép.

Nhiều năm sau, khi hậu nhân lật xem trong sở tàng bút ký Viên Sơn Huyện Học, kinh ngạc phát hiện, hóa ra nơi này đã từng có rất nhiều chính khách cùng đại nho.

Lời phía sau tạm thời không đề nhiều lắm, lại nói hiện tại.

Vào tối ngày hai bốn tháng ba, Khổng sơn trưởng đột nhiên nhận được huyện nha thông tri, nói Cam Châu phủ đề cử Học Sự Tư Chúc Đề học sắp sửa đến các huyện tuần tra, còn muốn ban phát một tấm biển "Hiền Lương Phương Chính" xuống dưới. Hôm nay nhận được tin tức, trạm dừng chân đầu tiên của Chúc đề học là Viên Sơn huyện bọn họ, cho nên Huyện lệnh phỏng đoán, cơ hội ban phát cho bá tánh Viên Sơn huyện bọn họ là lớn hơn một chút.

Tấm biển "Hiền Lương Phương Chính" này mỗi năm phát một lần, mỗi tỉnh chỉ có một người có thể có được vinh quang này. Bọn họ đều có con đường hỏi thăm ra thái độ nhận xét các học sinh, sau đó lại tiến cử lên trên. Nhưng mà phát hay không hoàn toàn dựa vào tâm ý Đề học, nếu y cho rằng không có học sinh nào có thể xứng đáng với tấm biển này, vậy năm đó cũng có thể không phát. Học sinh bình thường có thể nhận được tấm biển này, thật đúng là phần mộ tổ tiên tỏa khói nhẹ.

Năm vừa rồi tấm biển này thường là dừng ở trên người học sinh Dương Tín Phủ Học, không nghĩ tới năm nay thế nhưng sẽ dừng ở Cam Châu phủ bọn họ!

Cam Châu phủ chính là khu vực trực thuộc Tây Giang tỉnh. Tây Giang tỉnh quản hạt tổng cộng mười ba phủ, trung tâm của tỉnh là ở Dương Tín phủ, Chính Đề Học triều đình điều phái đều ở nơi đó. Chính đề học cũng không phẩm cấp, không thuộc về Lục Bộ nha môn, mà là trực tiếp thuộc về Nội Các cấp dưới Đề Cử Học Sự Tư, do Nội Các trực tiếp quản lý.

Dưới Chính đề học, mỗi phủ một phó vụ chức, giám thị việc học dưới phủ. Chính Đề Học Tây Giang tỉnh bọn họ tuổi đã cao, nghe nói sau đó không lâu liền phải cáo lão hồi hương, vinh quang trở về quê. Mà người tiếp nhận chức vụ của y, có khả năng chính là Chúc đề học Cam Châu phủ, nghe nói năm trước y lập được công lớn, tin tức lên chức của y hẳn là ván đã đóng thuyền.

Không chỉ có là Đề học phải phụ trách giám sát trình độ việc học các học sinh trong phủ, công trạng của Huyện lệnh cũng có móc nối tới vấn đề này. Chất lượng trình độ tốt xấu của bổn Huyện Học liên quan đến ba năm sau y có thể thuận lợi lên chức hay không.

Nếu bổn huyện có học sinh có thể được tặng biển "Hiền Lương Phương Chính", như vậy thành tích khảo hạch năm đó nhất định sẽ rất xuất sắc. Bởi vậy, Huyện lệnh đại nhân đặc biệt coi trọng cơ hội lần này, suốt đêm mang Khổng sơn trưởng đi thương thảo công tác ba ngày sau nghênh đón.

Khổng sơn trưởng đối với chuyện này này cũng vô cùng thận trọng, lập tức liền nói muốn từ trong Giáp ban Thi Hương chọn ra mấy học sinh tham gia khảo hạch. Y đại khái nói một vài tên, trong đó có Phương Tấn Dương, lần này Thi Viện đứng đầu.

Dương huyện lệnh cũng có ấn tượng sâu sắc với Phương Tấn Dương, lúc trước chính là bởi vì vấn đề thứ tự của y mới thiếu chút nữa ồn ào gièm pha Thi Viện. May mắn lúc ấy có Sở Từ kia tương trợ, mới có thể ngăn cơn sóng dữ.

"Trong Huyện Học có phải có một học sinh tên Sở Từ hay không?"

"Xác thực là có, lão phụ mẫu sao lại biết hắn đâu?" Khổng sơn trưởng có chút khó hiểu, Sở Từ rõ ràng là do Huyện lệnh tiền nhiệm chấm đậu, sao ngay cả Dương huyện lệnh cũng cũng chú ý ít nhiều đến hắn?

"Ta có từng gặp mặt người này một lần, huống hồ năm trước Thi Tuế đệ nhất cũng là hắn. Ta thấy hắn mồm miệng lanh lợi, tư duy nhanh nhẹn, vì sao hắn ngay cả Giáp ban cũng không thể nào vào được sao?" Dương huyện lệnh có chút thất vọng.

"Ngược lại cũng không tính là nguyên nhân ở hắn. Huyện Học năm mới kiểm tra phân ban đều dựa vào kết quả mỗi năm kết nghiệp, dựa theo thứ tự tới chia ban. Sở Từ năm trước không có tới tham gia khảo hạch, theo lệ năm nay hắn không được vào Huyện Học. Nhưng ta cùng với các vị phu tử rốt cuộc thương tiếc hắn có thực học, cho nên võng khai nhất diện* (khoan hồng), cho hắn trước vào Bính ban, sau lại tính toán."

"Hóa ra là như thế. Như vậy, để hắn cũng chuẩn bị một bài văn chương cùng một bài thơ đi. Đến lúc đó nếu như đề học muốn hỏi thêm vài người, cũng không đến mức không có người bổ khuyết."

"Vâng."

......

Chuyện Đề học muốn tới, sau khi được lan truyền giữa các học sinh, liền nhanh chóng trở thành đề tài đứng đầu trong hai ngày này, cho dỳ là ai, thời điểm nói chuyện phiếm đều phải đàm luận một chút cái đề tài này.

Khổng sơn trưởng cũng tìm mấy học sinh đi nói chuyện, người được lựa chọn cái đuôi quả thực muốn vểnh lên trời. Điều này chứng tỏ điều gì? Điều này chứng tỏ bọn họ lập tức sẽ có cơ hội cùng qua to triều đình gặp mặt nói chuyện với nhau, nói không chừng đối phương sau khi trò chuyện cùng bọn họ, kinh ngạc với tài hoa của bọn họ, sau đó sẽ thu bọn họ làm đệ tử cũng chưa chắc không thể a!

Người quang minh chính đại nói lời này đều sẽ bị người khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng ai cũng đều tồn một phần hy vọng này.

Trong những người được sơn trưởng tìm, có sáu người Giáp ban Tề Húc, Giang Hoài, Chu Thừa Viễn, Tưởng Tất Tiên, Phương Tấn Dương cùng Trần Tử Phương, Ất ban có hai người Lạc Ứng Thư cùng Hà Tiến.

Thời điểm tám người bọn họ cùng nhau hướng thư phòng sơn trưởng đi tới, thế nhưng ở trên đường từ xa nhìn thấy Sở Từ, hắn tựa hồ đang đi cùng một phương hướng với bọn họ.  

"Sở huynh, ngươi cũng đi thư phòng sơn trưởng sao?"

"Xuy ——"

Lời Phương Tấn Dương còn chưa dứt, người bên cạnh đã truyền đến một tiếng cười nhạo, mặt Phương Tấn Dương tức khắc trở nên đỏ bừng.

"Vị huynh đài này, ngươi vì sao đối với lời tại hạ nói phát ra tiếng cười khinh miệt?"

"Lời ngươi nói quá buồn cười, cho nên ta thật sự là nhịn không được. Mọi người đều biết Sở Từ hiện tại là học sinh Bính ban, sơn trưởng sao có thể cho hắn đứng ở đằng trước nghênh đón Đề Học đâu?" Giọng Hà Tiến không lớn, nhưng vẻ coi khinh trên mặt lại làm người không vui.

Y trước kia nhằm vào Sở Từ là bởi vì lúc Sở Từ vào ban Thi Huyện, vừa lúc mời y từ Giáp ban mời ra. Hiện tại y tự giác bản thân là đứng thứ hai Ất ban, liền bắt đầu xem thường Sở Từ, nhưng y lại một chút cũng không thèm nghĩ, Sở Từ vì sao sẽ ở Bính ban.

"Ồ, đây không phải Hà huynh sao? Tề huynh cũng ở đâu? Mới vừa rồi là ngươi là cùng Phương huynh đang nói chuyện về ta sao? Ai, ta  ngày thường trí nhớ cũng không tốt lắm, luôn cảm thấy chuyện phát sinh tháng mười một năm ngoái ở cửa Huyện Học đến giờ còn chưa có kết quả cuối cùng đâu, không biết Hà huynh còn nhớ rõ?"

Sở Từ tản bộ đi tới, khóe môi treo ý cười lười nhác. Hắn trước vỗ vỗ mu bàn tay Phương Tấn Dương, sau đó dùng ánh mắt hài hước nhìn Hà Tiến, lời trong miệng nói ra làm những học sinh khác ở đây có chút buồn cười, đây là trí nhớ không tốt sao?

Mặt Hà Tiến trướng thành màu gan heo, bước chân nhanh hơn, không nói một lời mà đi về phía trước.

Tề Húc lại tươi cười đầy mặt, nhìn Sở Từ chắp tay: "Hồi lâu không gặp, Sở huynh vẫn dí dỏm giống như trước đây."

"Tề huynh cũng anh tuấn tiêu sái như trước đây, làm ta luôn hâm mộ không thôi." Sở Từ cũng chắp tay, sau đó bắt đầu cùng những học sinh khác chào hỏi nhau.

Những người khác cũng có biết hắn, chẳng qua kết giao không thâm, mọi người đều luôn khắc khổ nghiên cứu việc học, rất hiếm khi sẽ ghé vào cùng nhau nói chút chuyện không liên quan đến việc học.

Mấy người vừa nói vừa cười, đi tới bên ngoài thư phòng sơn trưởng. Hà Tiến tới trước thấy Sở Từ thật sự tới cùng, không khỏi trừng lớn hai mắt, sau đó trong lòng suy nghĩ lung tung thứ gì, sắc mặt trở nên thực phức tạp.

Sở Từ suy đoán, y đại khái nghĩ chính là mình giao dịch cái gì dơ bẩn đi, bằng không trên mặt sao lại là dáng vẻ vừa oán giận vừa bất lực.

Tề Húc vì là đứng đầu Giáp ban, dĩ nhiên hẳn là y đi gõ cửa. Y "Thịch thịch thịch" gõ lên cửa ba tiếng, sau đó bên trong truyền đến giọng nói sơn trưởng.

"Vào đi!"

"Sơn trưởng có lễ, Giang giáo viên có lễ."

Sơn trưởng ngồi ở sau án thư, Giang giáo viên đứng ở bên người y, đang báo cáo cho y thứ gì.

Thấy các học sinh tới, sơn trưởng liền bảo Giang giáo viên đi ra ngoài làm việc trước. Sau khi Giang giáo viên cáo từ, sơn trưởng nói: "Các ngươi không cần giữ lễ tiết, ngồi đi."

Chờ các học sinh ngồi xuống, y lại nói: "Hôm nay mục đích ta tìm các ngươi lại đây, các ngươi đại khái cũng đã nghe thấy đi?"

Các học sinh gật gật đầu, ồn ào lớn như vậy, lại nói không biết chẳng phải là trợn mắt nói dối?

"Ngày hai tám, cũng chính là ngày mốt, Chúc Đề học xuống Huyện Học kiểm tra đo lường việc học của các ngươi, đến lúc đó chín người các ngươi cần đứng ở phía trước đón chào, vạn nhất Đề học đặt câu hỏi, các ngươi cho dù là quy củ hay là trả lời đều phải tiến lui vừa phải, tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, nhưng mà điểm này ta cũng không phải thực lo lắng, các ngươi có thể nổi bật trong mọi người, tất là các phương diện đều hơn người một bậc. Trước mắt quan trọng nhất chính là hai ngày nay mai, các ngươi cần chuẩn bị một thiên sách luận sở trường cùng Thi Phú, đến lúc đó dâng cho đề học đại nhân lật xem."

Lúc bắt đầu Khổng sơn trưởng chuẩn bị cho toàn bộ đều dùng học sinh Giáp ban, nhưng sau khi y nghĩ lại, nếu là toàn dùng Giáp ban, như vậy bên trong đột nhiên xuất hiện một Sở Từ, chẳng phải là người sáng suốt vừa nhìn liền thấy có vấn đề? Chi bằng Giáp Ất Bính ba ban phân ra mấy người, như vậy còn nói hợp lý hơn chút.

Hơn nữa, y cũng không phải lần đầu tiên tiếp đãi đề học đại nhân, nói như vậy, y chỉ cần chọn hai ba bài cẩn thận khảo nghiệm, nhiều nhất vẫn là hỏi y cùng những phu tử khác một chút về vấn đề Huyện Học.

"Vâng, chúng học sinh cẩn tuân sơn trưởng phân phó."

Trên thực tế, bài văn này lúc bọn họ biết được tin tức kia liền bắt đầu viết. Đây là một cơ hội để xuất đầu, nếu có thể nắm chắc được cơ hội này, ngày sau liền có thể một đường thăng tiến. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro