Chương 75: Hậu quả không làm bài tập.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi trưa ngày mười tháng năm, Sở Từ mới vừa tan học, liền thấy người gác cổng đi về phía hắn, nói: "Sở tú tài, ngươi mau đi ra cửa nhìn xem đi, hẳn là người nhà ngươi tới."

"Đa tạ Chu tiểu ca." Sở Từ đi theo gã ra ngoài, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là ai tới tìm hắn. Vừa đến cửa, hắn mới phát hiện, tới tìm hắn thế nhưng là ca ca hắn.

"Ca, sao huynh lại tới đây? Có phải trong nhà phát sinh chuyện gì hay không?" Sở Từ có chút sốt ruột.

"Hì hì," ý mừng trên khuôn mặt hàm hậu của Sở Quảng làm sao cũng không che giấu được, "Tiểu nhị, tẩu tử ngươi đã sinh hài tử rồi! Là một tiểu khuê nữ, nhìn rất mũm mỉm! Nương nói trông không khác gì ngươi khi còn nhỏ, trắng nõn sạch sẽ!"

Sở Từ cũng cười theo, xem ra đại ca hắn thực thích tiểu khuê nữ, đuôi lông mày khóe mắt tràn đầy ý cười. "Chúc mừng đại ca cùng tẩu tử, lần này thêm một áo bông nhỏ."

"Áo bông nhỏ?"

"Đúng vậy, khuê nữ tựa giống như áo bông nhỏ, ngoan ngoãn đáng yêu, vừa nhớ tới liền cảm thấy trong lòng ấm áp."

"Đúng đúng, áo bông nhỏ! Vậy Tiểu Viễn tựa như áo khoác lớn ngoài, có đôi khi mặc vào thấy nóng, có đôi khi lại cảm thấy lạnh."

"Ha ha ha......" Sở Từ nhịn không được, đại ca hắn cũng coi như là thiên tài, so sánh giống như thần, Tiểu Viễn nghe thấy được sẽ khóc đi?

"Một sọt trứng gà đỏ này là nương dặn dò ta cho ngươi, nàng dặn ngươi tặng một chút cho nhóm phu tử, lại phát cho mấy đồng môn khác quen biết ở Huyện Học, trong nhà có hỉ sự, cũng nên để cho người khác dính dính không khí vui mừng." Sở Quảng dọn ra sọt lớn, y một đường cõng đến cửa thôn cũng tốn rất nhiều sức lực, may mắn sau đó lại lên xe bò đi trấn trên, lại lên xe ngựa tới trong huyện, bằng không liền phải ăn chút khổ.

Sở Từ nhìn một sọt trứng gà này, gian nan mà nuốt một ngụm nước miếng: "Ca, toàn bộ đưa ta phát, vậy trong nhà còn đủ không? Nếu không, huynh lấy chút trở về chia hương lân?"

"Ai, trong nhà bên kia đều đã phát qua, từ đêm qua bắt đầu sinh hạ hài tử, phòng bếp nhà bếp liền không có dừng, toàn bộ trứng gà trong thôn đều do chúng ta mua tới, nương thấy không đủ, còn sai ta đi thôn bên mua. Hiện giờ còn dư lại chổ này, ngươi xem có đủ hay không, không đủ ngày mai ta lại đưa cho ngươi một lần."

Sở Quảng nói được dũng cảm cực kỳ, nương nói hiện giờ trong nhà đã ổn, làm hỉ sự không thể lưu giữ lại, lúc trước lúc Tiểu Viễn sinh ra, một nhà chỉ cho hai quả trứng gà thơm thảo, may mắn hàng xóm cũng không so đo, lúc này, một người hai quả. Người trong nhà nhiều, có thể có mấy chục người đâu!

Mọi người đều nói nhà y xem trọng khuê nữ, nương y liền nói, trên đời này ngoại trừ nhi tử còn không phải là khuê nữ sao? Đều là thân sinh cốt nhục, làm sao còn sẽ phân cái gì lòng bàn tay với mu bàn tay đâu.

Sở Quảng nghe xong kỳ thật không có bao nhiêu cảm xúc, bởi vì y cũng là nghĩ như thế này, nhưng Thẩm Tú Nương là đang ở nhà cô cô ở cữ nghe người khác nói lại, nội tâm lại cảm động đến tột đỉnh.

An gia cùng Sở gia cách hai cái thôn, một câu của Sở mẫu lần này, trực tiếp oanh động mấy cái thôn chung quanh, mỗi người đều nói, gả chồng nên gả Sở gia lang! Không chỉ nhi tử hiếu thuận có bản lĩnh, ngay cả bà mẹ đều là nhân ái khoan dung như vậy. Không biết bao nhiêu nhi nữ ở tại thâm khuê, chỉ cần nghe được đến tên Sở tú tài, đều xấu hổ đến không biết làm sao cho phải.

Mặt dày mà nói, Sở Từ đại khái là nam thần bạch nguyệt quang trong lòng tất cả các thiếu nữ những cái thôn chung quanh.

Sở Từ nghe xong những lời này của đại ca hắn, trong lòng cũng vì nương hắn khai sáng mà có điểm tán đồng, chỉ là chỗ trứng gà này hắn là thật sự dọn không nổi a!

"Đại ca, huynh còn chưa có ăn cơm đi? Hôm nay tiểu đệ làm ông chủ, mời huynh ăn một bữa cơm học sinh ở Huyện Học như thế nào?"

Sở Quảng nhìn thấy bộ dáng Sở Từ hì hì như ăn trộm, liền biết tính toán trong lòng hắn: "Yên tâm, chỗ trứng gà này ta không chuẩn bị để tự ngươi dọn vào. Tay chân ngươi nhỏ như vậy, có mà làm vỡ trứng."

Bị đại ca nhà mình vạch trần cũng không có gì ngượng ngùng mà, Sở Từ cười giúp y nâng lên sọt, đặt ở trên lưng Sở Quảng.

Huyện Học là cho phép thân nhân vào thăm, nhưng có thời hạn, còn phải đăng ký tin tức tới thăm. Vượt quá thời gian không ra, tháng sau sẽ không được tới, phải chờ đến cách một tháng sau. Người bình thường sợ phiền toái, đều là cho người gác cổng chút chỗ tốt, để y đem người gọi vào cửa đưa chút đồ liền đi.

Bởi vì liên quan đến thời gian, Sở Từ mang theo Sở Quảng trực tiếp đi nhà ăn Huyện Học, hai đứa nhỏ đã chờ ở kia.

Sở Tiểu Viễn vừa thấy Sở Quảng liền hô to: "Cha!" Sau đó chạy như bay lại đây ôm chặt y. Chung Ly Ngọc cũng đi tới, kêu một tiếng "Bá bá".

Sở Quảng vui vô cùng, sờ sờ đứa này lại sờ sờ đứa kia.

"Đại ca, huynh đem trứng gà đặt ở chỗ này đi, bây giờ ta liền phát bớt một ít. Tiểu Viễn, mang cha ngươi đi múc cơm ăn, hôm nay có thể chọn nhiều thêm vài món ăn."

"Vâng!" Sở Tiểu Viễn dùng sức gật gật đầu, sau đó dắt bàn tay to ấm áp dày rộng của Sở Quảng, vừa đi vừa giới thiệu cho y. Nhìn bộ dáng tiểu nhi tử kiêu ngạo, trong lòng Sở Quảng thực sự xúc động, hài tử đọc sách, cùng với hài tử không có đọc sách, vậy hoàn toàn cũng không phải một chuyện.

Trong lòng y càng thêm cảm kích quyết định lúc trước của Sở Từ, về sau Tiểu Viễn có tiền đồ, cũng không thể quên ân đức của tiểu thúc nó. Chính là Sở Quảng lại trước nay không thèm nghĩ, là y trả giá trước cho thành tựu của Sở Từ. Đây có lẽ là chỗ khác biệt với người khác đi.

Có đôi khi Sở Từ đối mặt với người nhà chất phác vô tư này, đều sẽ nhịn không được suy xét lại bản thân một chút, nhưng hắn vẫn rất rõ ràng, người trong một nhà, không thể tất cả đều trung hậu, giống như một đàn cừu, nếu không có chó chăn cừu bảo hộ, còn không phải mặc người xâu xé, như vậy, để cho hắn đảm đương làm chó chăn cừu bảo hộ người nhà đi.

"Ôi, Vương huynh dừng bước, nhà tiểu sinh có hỉ sự, hai cái trứng gà đỏ này tặng cho ngươi, dính dính không khí vui mừng."

"Lý huynh! Mau tới, nhà tiểu sinh có hỉ sự, đưa hai cái trứng gà đỏ cho ngươi!"

Từ sau khi đem đám người Tề Húc kia bị đuổi đi, cũng không còn có người nào sẽ cố tình làm khó Sở Từ. Hơn nữa với cá tính của Sở Từ, nếu hắn muốn kết thân với người nào đó, như vậy người này tuyệt đối trốn không thoát. Cho nên, một sọt trứng gà lớn, không qua bao lâu đã vơi đi một nửa.

Sở Từ ước lượng trọng lượng một chút, cảm thấy còn không nhiều lắm có thể cõng được, tâm tình vô cùng sung sướng, lúc này mới qua đi ăn cơm. Dư lại, liền chờ sau khi ăn cơm xong lại đi đưa, mỗi một vị phu tử giáo viên đều đưa mấy quả.

Một đám người chiếm một cái bàn, Sở Quảng ngồi giữa một đám người đọc sách văn nhã, có vẻ phá lệ mất tự nhiên. Nhưng Trương Văn Hải lại rất nhiệt tình hỏi đông hỏi tây, Lúc Sở Từ đi tới, y đang hỏi thăm tên tiểu khuê nữ Sở gia.

Sở Từ chụp y một cái, sau đó nói: "Khuê danh nữ tử há có thể tùy ý báo cho ngoại nam? Tiểu tử ngươi có hiểu lễ nghĩa hay không?"

Bọn họ ngày thường quen gây chuyện, Sở Quảng lại sợ công tử ca nhà giàu thoạt nhìn rất có tiền này sinh khí, vội vàng nói: "Không sao, niếp niếp còn nhỏ, các ngươi đều tính là trưởng bối, biết cũng không sao. Tiểu nhị, ngươi trước đó không phải nói sao? Trong nhà nếu có tiểu khuê nữ sinh ra, hãy kêu San San, sáng sớm hôm nay ta liền đi đến chổ thôn trưởng nhập hộ, đã kêu Sở San San."

Sở Từ thực cảm động, lúc ấy hắn chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới ca tẩu tựa giống như trân bảo ghi tạc trong lòng. Nhưng mà tên này hắn cũng là thiệt tình thích, tiểu san hô, thật đáng yêu a!

Sau khi cơm nước xong, ba người Sở Từ cùng Sở Tiểu Viễn, Chung Ly Ngọc lại đưa Sở Quảng ra Huyện Học, ước định ngày sóc vọng về nhà xem hài tử, sau đó liền nhìn theo y đi xa.

"Tiểu thúc, ta thật sự có muội muội sao?" Sở Tiểu Viễn đột nhiên hỏi, giọng nói nghe lên có chút không thể tin tưởng cùng yếu ớt.

Sở Từ nghĩ, rốt cuộc tới! Trên thực tế, cha nương nó sinh đứa thứ hai, Sở Từ đã sớm nghĩ kĩ nên làm sao khai đạo cho Sở Tiểu Viễn. Hiện đại vấn đề đứa thứ hai ảnh hưởng không ít sự hài hòa của gia đình, không khỏi Sở Tiểu Viễn lo được lo mất, Sở Từ liền nghĩ trong khoảng thời gian này có thể viết ít chữ làm thông suốt điều trong lòng nó.

Ai ngờ hắn vừa mới gật đầu, cong lưng chuẩn bị giảng chút đạo lý, Sở Tiểu Viễn liền nhảy ba thước cao một cái, "Thật tốt quá, ta đã sớm muốn một muội muội!"

Chung Ly Ngọc cũng hâm mộ nhìn nó nói: "Có huynh đệ tỷ muội ruột thật tốt."

Sở Tiểu Viễn hào phóng mà nói: "Không sao, đến lúc đó ta cũng bảo nàng gọi ngươi là ca ca, ngươi cũng sẽ có muội muội. Nhà ngươi có những cái đó ăn ngon, cũng phải chia cho muội muội ta ăn mới được."

Chung Ly Ngọc liên tục gật đầu, sau đó hai đứa nhỏ bắt đầu ghé vào cùng nhau ảo tưởng đến khi ngày sóc vọng trở về, phải mang lễ vật gì về cho tiểu muội muội.

Một bên Sở Từ vẫn duy trì tư thế khom lưng cùng vẻ mặt khai đạo hóa đá, đạo diễn, kịch bản này không đúng lắm đi!

Mấy ngày kế tiếp, hai đứa nhỏ luôn ghé vào cùng nhau lẩm bẩm lầm bầm, Sở Từ muốn hỏi thăm một chút đều sẽ bị đẩy ra, bảo hắn tự nghĩ lễ vật, không cần bắt chước bọn họ.

Sở Từ mới sẽ không thèm so đo cùng mấy nhóc thối này, hắn chỉ là ngầm đưa bọn họ giấy viết chữ so với trước kia lớn hơn một chút mà thôi, mỗi tờ cũng viết nhiều thêm mười mấy chữ đi!

Tuy nói lúc trước cái vòng bạc kia là hắn nói đưa cho tiểu chất nữ, nhưng người thật sự đã sinh ra, lại không thể tính như vậy cho có lệ.

Sở Từ thừa dịp lúc đi nhà Hứa Chinh lãnh giáo học vấn, trộm đi một chuyến Kim Ngọc Hiên. Kim Ngọc Hiên trong huyện, bề ngoài muốn lớn hơn một chút, hắn đi vào, liền thấy lão chưởng quầy trấn trên kia thế nhưng cũng đến nơi này.

Sau khi hắn nhìn rất nhiều thứ, rốt cuộc nhìn trúng một bộ vòng tay trẻ con, phía trên khắc chính là đồng tử đồng nữ diễn hoa sen, thoạt nhìn cũng là thật xinh đẹp. Trừ cái này ra, còn có một cái khóa bình an, khóa bình an này ở giữa là một khối bạch ngọc, làm thành hình dạng đám mây, thoạt nhìn ngụ ý rất tốt.

Chưởng quầy Kim Ngọc Hiên lúc đầu không nhận ra Sở Từ tới, sau đó thấy hắn bày ra mấy câu nói tư thế mặc cả, lúc ấy sự sợ hãi bị lời nói chi phối lập tức hiện ra trong đầu, nhân tiện cũng nhớ tới món trang sức làm y kiếm đầy bộn tiền kia, hiện tại còn được bán như kinh điển đâu!

"Vị công tử này, hai món đồ này lão hủ đều có thể không thu tiền, chỉ là có cái yêu cầu quá đáng, mong rằng công tử có thể đáp ứng."

"Chưởng quầy mời nói."

"Lão hủ muốn mời công tử lại lưu bản vẽ một bộ trang sức, không biết ý công tử ý như thế nào?" Chưởng quầy từ trong ngăn tủ lấy ra một tờ giấy được bảo tồn thực tốt, tuy rằng có chút ố vàng, nhưng dấu vết vẫn là rõ ràng.

Sở Từ cũng minh bạch ý tưởng chưởng quầy, hắn khẽ cười một tiếng: "Chưởng quầy thật giỏi tính kế, hai món đồ này đã muốn lừa ta họa đi."

Chưởng quầy thấy sắc mặt hắn không có vẻ giận dữ, biết sự tình đã thành công hơn phân nửa, cũng cười nói: "Nếu công tử còn có nhìn trúng thứ gì, đồ ở chổ này của lão hủ ngươi cứ việc lấy đi."

Sở Từ không chút khách khí, lập tức liền nhìn lên, hắn lấy đi đồ, nhưng không hơn nỗi nữa phần giá cả của bản vẽ kia, nhưng hắn cũng không tính toán dùng thứ này tới kiếm tiền, đổi một ít trang sức cho tiểu chất nữ nhà mình mang cũng được.

Hắn lại nhìn trúng một cái chuỗi ngọc, dùng cũng không phải trân châu lớn nhất, nhưng thật khó để tìm đủ một chuỗi đầy tròn tròn và có cùng kích thước.

Chưởng quầy trong lòng liếc mắt một cái nhìn món đồ hắn xem trọng, tiểu điếm này của hắn tuy không tính là lớn, nhưng trấn điếm chi bảo vẫn là có vài món, hai mắt công tử này cũng không hướng trên cao nhìn một chút, nhìn đến đều là đồ dùng được cho tiểu khuê nữ.

"Chưởng quầy, đem giấy tới."

Sở Từ nghĩ nghĩ, mùa hè sắp tới rồi, nên phối trang sức gì mới tốt đâu? Lúc thời tiết nóng bức, phối bộ diêu (đong đưa) không khỏi có vẻ phức tạp, tiếng leng keng leng keng vang lên, trong thời điểm nóng bức cũng dễ dàng làm lòng người sinh phiền chán, đơn giản là tốt nhất. Nhưng cũng không thể quá mộc mạc, tốt nhất có thể hợp thời.

Sau khi cân nhắc một chút, trong lòng Sở Từ có đáp án, hắn vẽ trên giấy mấy cái hình dạng, đều là ngày mùa hè khai hoa, tỷ như hoa sen, diên vĩ, tú cầu linh tinh. Hắn họa thực cẩn thận, như vậy dễ bề chế tạo.

"Chưởng quầy, vật ấy tên là Đóa Tử, giống như là trâm cài ở bên tóc mái, có thể căn cứ theo kiểu tóc quyết định một bên cắm mấy cây, thoạt nhìn tiểu xảo đáng yêu, áp dụng với búi tóc mùa hè."

Chưởng quầy nhìn đến không chớp mắt, tỉ mỉ tinh xảo như vậy, xác thực rất thích hợp cho nữ tử đeo mùa hè. Bộ diêu lúc ẩn lúc hiện, nào có như thứ này mang ở trên đầu thoải mái thanh tân. Dưới cái nhìn nhiều năm của y, thứ này nhất định sẽ giống như bộ diêu trước đây bán thật đắc.

Y nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là từ trong lòng móc ra một khối thẻ bài, thủ công tinh xảo, dùng thủ pháp đặc thù, làm cho người khác khó có thể phỏng chế.

"Sở công tử, Kim Ngọc Hiên chúng ta tuy rằng không phải cửa hàng trăm năm gì, nhưng ở trong Cam Châu phủ, cũng là có mấy chi nhánh. Khối thẻ bài này cho dù đi đến cửa hàng nào, đều có thể lấy đi đồ dưới một trăm lượng, mời ngươi nhận lấy đi."

Sở Từ kinh ngạc: "Chưởng quầy vì sao khách khí như thế, ta đã lấy được món đồ mình muốn, thật cũng không cần như vậy."

Chưởng quầy còn muốn lại khuyên, muốn nói mấy thứ này giá trị không tương xứng, Sở Từ lắc lắc đầu, nói: "Giá trị không giá trị cũng không có gì, đối với ngươi mà nói giá trị liên thành, với ta mà nói lại có thể là lúc nhàn hạ vẽ một tờ giấy bỏ đi, chưởng quầy thịnh tình như thế, hôm nay ta coi như là nhiều thêm một người bạn vong niên, lấy họa tặng hữu chẳng phải vui sướng?"

Chưởng quầy thu hồi thẻ bài, cười nói: "Đúng vậy, ngươi ta vốn là anh em kết nghĩa, cần gì phải câu nệ những hình thức này. Chờ ngày đại hôn của Sở huynh đệ, vi huynh nhất định chuẩn bị phối sức tốt nhất cho ngươi."

"Kim huynh khách khí."

Sau khi tới cổ đại, Sở Từ đối với lão đầu nhi râu ria một đống cũng có thể bình tĩnh xưng huynh gọi đệ. Hắn cũng không thể tự hạ bối phận, đến lúc đó cũng không phải một mình hắn gặp rắc rối.

Sở Từ mang theo đồ vật trên mặt vui sướng đi về hướng nhà Hứa lão gia tử, kết quả lại nghe thấy một tin như sét đánh giữa trời quang, lão gia tử muốn phục quan!

Lúc trước y từ quan chẳng qua là nhất thời khí phách, hiện tại cấp trên kia bị người buộc tội, y tự nhiên là có thể quay lại.

Được rồi đi, Sở Từ nghĩ, thời đại này từ quan phục quan cũng giống như chơi đùa. Nóng nảy lên ném xuống một câu lão tử không làm, là có thể đủ treo ấn về nhà. Chơi đủ rồi đệ cái sổ con cho hảo bằng hữu, làm y ở trước mặt thượng quan đề hai câu, lại có thể vô cùng cao hứng trở về làm quan, thật làm người...... Hâm mộ đi!

"Tiên sinh, sau khi ngài đi rồi, học sinh nhất định tưởng niệm không thôi, đêm không thể ngủ, trằn trọc, rơi nước mắt như mưa nha!"

"Thu đuôi cáo ngươi vào đi, tiểu tử ngươi nghĩ cái gì ta còn không biết hay sao, còn không phải là cảm thấy ta đi rồi không ai dạy ngươi trị Xuân Thu sao?"

"Tiên sinh hiểu lầm ta! Ở chung lâu như vậy, ta sao có thể chỉ xem tiên sinh như công cụ trị Xuân Thu a!" Sở Từ vô cùng ủy khuất.

"Hừ! Ngươi cũng đừng nghĩ lười biếng, lần này ta phục chức, điều chính là Dương Tín phủ, thư từ lui tới chẳng qua chỉ ba năm ngày là đến. Đến lúc đó bài tập của ngươi phải đến đúng hạn, bằng không ta đem ngươi bắt giam, xuống đến đại lao mà viết."

Sở Từ sợ ngây người!

Ma ma, khi còn nhỏ người nói ta không làm bài tập sẽ bị cảnh sát thúc thúc bắt đi, thế nhưng là sự thật!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro