Chương 79: Chuyện cũ không muốn nghĩ lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đi hai ngày rưỡi đường, một đám người cuối cùng cũng tới phủ thành.

Tường thành ở Phủ thành so với Huyện thành mà nói cao hơn rất nhiều. Ba chữ Cam Châu phủ to nằm ngang ở trên tường thành, rất có một phen hàm súc. Dưới cửa thành đứng một loạt vệ binh, trên cửa thành cũng có quân coi giữ, dân chúng bình thường nhìn thấy trận trượng này cũng đã hoảng sợ.

Phủ thành sở hữu bốn cái cửa thành, xe ngựa của đám người Sở Từ tiến vào từ cửa Đông. Đội ngũ xếp hàng vào thành thật dài, chờ nhóm vệ binh kiểm tra thông qua.

Phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa, Sở Từ mới vừa vén một góc mành, đã bị bụi đất trước mặt bức trở về, chỉ mơ hồ thấy một đám hoa phục công tử ca phóng ngựa giơ roi, bừa bãi sung sướng.

Đám người kia tới cửa thành, nhóm vệ binh vội vàng chắp tay thi lễ, cùng bọn họ chào hỏi, sau đó liền mệnh lệnh thủ hạ đem cửa hàng rào bên kia mở ra, mời bọn họ đi vào.

Nhìn đám người kia nghênh ngang mà đi, dân chúng chờ ở một bên đợi bị đề ra câu hỏi vẻ mặt đã chết lặng. Thế đạo chính là như vậy a, nếu suốt ngày cảm thấy cái này cũng bất công, cái kia cũng bất công, vậy còn muốn sống qua mỗi ngày nữa hay không?

Khi đến phiên đám người Sở Từ, đã qua non nửa canh giờ. Sau khi bọn họ vào thành, trước tìm một nhà tửu quán dùng cơm. Phủ thành cách Huyện thành đại khái khoảng 150 dặm, khẩu âm nói chuyện cùng khẩu vị ăn cơm đã thay đổi rất nhiều. May mà mọi người cũng đều có thể nói tiếng phổ thông, không đến mức không thể giao lưu.

"Quá cay, đồ ăn nơi này cũng quá cay!" Giang Hoài nói, y vừa nói vừa le lưỡi, nhìn ba người khác vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng có chút buồn bực.

Trần Tử Phương vốn dĩ ở phủ thành cầu học thì cũng thôi đi, Chu phu tử cũng tới rất nhiều lần, nhưng mà Sở Từ này là lần đầu tiên tới Cam Châu phủ thành đi? Sao giống như một chút cũng không sợ cay?

Sở Từ xác thực không sợ cay, hơn nữa sau khi hắn ăn đồ cay cũng sẽ không nổi mụn, ngươi nói có tức hay không?

Mẹ Sở Từ là người Tứ Xuyên, ba hắn là người Bắc Kinh, cho nên Sở Từ ăn uống thực lẫn lộn, trên cơ bản ẩm thực Nam Bắc đều có thể ăn một chút.

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ khởi hành đi Phủ Học. Phủ Học ở phía Bắc phủ thành, tọa ở phía bắc quay mặt về phía nam, điều kiện ánh sáng mặt trời thực không tồi.

Lúc xe ngựa dừng lại ở trước cửa núi Phủ Học, Giang Hoài lại cầm lòng không đậu mà quan sát vẻ mặt Sở Từ một chút, phát hiện hắn thế nhưng không cảm thấy chấn động một chút nào, trong lòng nhịn không được đem biểu hiện của mình lần đầu tiên nhìn thấy Phủ Học so sánh với Sở Từ một chút, sau đó y phát hiện, cái loại thái độ gợn sóng bất kinh của Sở Từ này là y so không được.

Phủ Học xác thực lớn hơn rất nhiều so với Huyện Học, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với những trường đại học ở hiện đại động một chút là mấy ngàn mẫu. Sở Từ rất có hứng thú mà thưởng thức phong cảnh hoàn toàn bất đồng, xem bản thân như là một du khách tham quan.

"Trọng địa Phủ Học, người không phận sự dừng bước." Hai người gác cổng cao lớn nhìn bốn người đi tới, học sinh Phủ Học là mặc đồng phục, những người này không có mặc y phục Phủ Học, nhất định không phải là học sinh Phủ Học.

"Hai vị tiểu ca, nhờ ngươi nhìn một chút, đây là thư hàm do Khâu sơn trưởng của quý phủ tự tay viết, mời chúng ta tới Phủ Học tham gia Bát Viện Văn Hội, lão phu chính là phu tử cấp dưới Viên Sơn Huyện Học."

Hai người gác cổng kia cũng biết chữ, thấy trên thư hàm xác thực có kí tên Khâu sơn trưởng cùng đại ấn Phủ Học, liền cho bọn họ  vào, còn gọi một tiểu đồng bảo gã dẫn đường.

Nếu Phủ Học muốn tổ chức "Bát Viện Văn Hội", tự nhiên liền phải gánh vác trách nhiệm tổ chức và chiêu đãi. Bọn họ đặc biệt xây dựng ba lối vào viện, để nhóm phu tử cùng học sinh sáu cái Huyện Học vào ở, sau đó còn cung cấp cơm nước mấy ngày.

Viên Sơn huyện cùng Mậu Sơn huyện anh em cùng cảnh ngộ mỗi năm đều là an bài ở cùng nhau, năm nay cũng không ngoại lệ.

Chu phu tử tiến vào viện, lập tức có người cùng hắn chào hỏi: "Chu 周 huynh, năm nay sao lại là ngươi mang học sinh lại đây? Ta sao nghe nói năm nay giống như hẳn là Chu 朱 huynh?"

"Ai, Chu huynh y đột nhiên sinh bệnh, sơn trưởng lúc này mới phó thác ta lại mang thêm một năm. Hoàng huynh, ngươi lại là vì sao?"

Vị Hoàng huynh kia phỏng chừng chỉ chờ hắn hỏi câu này đâu, lập tức nói: "Ai, còn không phải tiểu nhi nhà ta kia không biết cố gắng, y năm nay cũng muốn tham gia tỷ thí, ta sợ y làm xằng làm bậy, đặc biệt cầu Viên sơn trưởng, để ta lại mang một năm."

"Ồ? Ngươi nói tiểu nhi, chính là đứa đọc làu làu thành giai thoại?" Chu phu tử tò mò hỏi.

"Chỉ là một chút chiêu trò của hài tử, không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới!" Hoàng phu tử xua xua tay, làm bộ dáng không chút nào kiêu ngạo.

"Hoàng huynh quá khiêm nhượng, mỹ danh đã thấy qua là không quên được của lệnh lang, Cam Châu phủ chúng ta chính là không người nào không biết a." Chu phu tử khen tặng nói.

Sở Từ ở một bên nghe xong, trong lòng rất là hâm mộ, đây là kỹ năng nghịch thiên a, đối với một học sinh sắp thi khoa cử mà nói, đã gặp qua là không quên được quả thực chính là bàn tay vàng a, hài tử kia là khởi điểm tần đạo (dải tần số có biên độ nhất định) đi?

"Chu huynh quá khen, đúng rồi, năm nay ngươi mang học sinh ngoại trừ người này, hai người kia đều nhìn không quen mặt a."

"À, vị này vốn dĩ chính là học sinh Phủ Học, y tên Trần Tử Phương, là năm nay chuyển vào Huyện Học đọc sách. Còn một vị này, gọi là Sở Từ, trước kia tương đối nội liễm, nhóm phu tử yêu quý, hiện tại cũng sắp cập quan, không thể không ra ngoài nhìn một chút."

Khi Hoàng phu tử nghe thấy Sở Từ, hơi sửng sốt một chút, không đợi y mở miệng nói chuyện, một tiểu thiếu niên đứng ở bên y ước chừng 15-16 tuổi đột nhiên kêu lên: "Ngươi chính là người Hiền Lương Phương Chính kia?"

Hoàng phu tử bừng tỉnh đại ngộ, y nói sao lại nghe quen như vậy, hóa ra vị này chính là Sở Từ lần trước đạt được thù vinh, Viên Sơn huyện "Văn Khúc Tinh", mười bốn tuổi tiểu tú tài, Sở Từ a!

"Tiểu nhi không hiểu lễ nghĩa, thất lễ. Viên Sơn Huyện Học có lương tài như vậy, lại luôn cất giấu, Chu huynh, các ngươi quá không phúc hậu nha!"

"Đâu nào, đâu nào, chẳng qua là người ngoài để mắt thôi, chỉ hy vọng hắn không cần quá khẩn trương, làm mất thanh danh Huyện Học mới được." Chu phu tử giả vờ lo lắng.

Hai vị phu tử hàn huyên một hồi mới tách ra, học sinh hai bên không thể xen mồm, chỉ có thể đi theo phía sau chờ.

Sương phòng bố trí là phu tử mỗi người một gian, học sinh ba người một gian. Trong phòng phu tử chính là giường Bạt Bộ, các học sinh lại là tấm ván gỗ ghép thành giường chung.

Sau khi ba người cất xong đồ dùng, liền nằm ở trên giường ngủ, cũng bất chấp lời nói cái gì là ngủ ngày xấu hổ linh tinh. Mấy ngày nay làm tổ ở trong xe ngựa xóc nảy, trên người đau nhức không thôi, cho dù ở khách điếm, cũng không có được ngủ nghĩ đầy đủ đã lại khởi hành. Đặc biệt là buổi sáng hôm nay, mới vừa đến giờ Dần, bọn họ liền đã rời giường lên đường.

Một giấc ngủ dậy, sắc trời đã tối, trong phòng chỉ còn một mình Sở Từ. Hắn đứng dậy đẩy ra cửa sổ, thấy thái dương nghiêng nghiêng treo lưng chừng ở trên sườn núi muốn rơi lại không rơi, đỏ giống như lòng đỏ trứng muối béo ngậy.

Sở Từ sờ bụng, hắn giống như có chút đói bụng.

May mắn chính là, Giang Hoài đã đi tới, nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi, vừa rồi Chu phu tử đã lãnh phiếu cơm nhiều ngày lại đây, ta tới mang ngươi đi xem một chút nhà ăn Phủ Học rốt cuộc là thế nào."

"Trung Hành huynh đâu?"

"Ta không biết, một giấc ngủ dậy đã không thấy tung tích y. Nhưng mà, Trần huynh từng là học sinh Phủ Học, có lẽ ở nơi này hẳn là có rất nhiều đồng môn mới phải, phỏng chừng y đi gặp những đồng môn đó đi."

Sở Từ gật gật đầu, cùng Giang Hoài cùng nhau đi ra ngoài. Bên kia, Chu phu tử cùng vài người Mậu Sơn Huyện Học đứng ở một chỗ, chờ bọn họ cùng đi.

Sở Từ trước cáo tội, sau đó đi theo mọi người đi đến nhà ăn Phủ Học, hắn tùy ý nhìn nhìn, bỗng nhiên thấy sắc mặt Trần Tử Phương tái nhợt từ một con đường khác đi về hướng chỗ ở.

"Trung Hành huynh, đã đến giờ ăn cơm, cùng chúng ta đi ăn cơm đi." Sở Từ vội đi vài bước, đi qua mời.

Trần Tử Phương miễn cưỡng cười, nói: "Không cần, ta không có muốn ăn, các ngươi đi thôi. Thay ta cáo tội với phu tử."

Nói xong, y vỗ vỗ bả vai Sở Từ, đi về phòng.

Sở Từ có chút lo lắng, khi ở huyện học Trần huynh ngày thường luôn tươi cười đầy mặt, từ khi biết phải tới Phủ Học, liền trở nên có chút trầm mặc ít lời. Trước đây, cũng chỉ là ngẫu nhiên từ trong miệng y biết được một ít tình huống học tập ở Phủ Học, giống như cùng người nói chuyện kết giao gì đó, Trần Tử Phương chưa bao giờ nhắc tới, nghĩ đến tất là có nguyên do gì đó ở phương diện này.

"Sở huynh, sao ngươi chậm như vậy?" Giang Hoài vừa mới mới phát hiện Sở Từ tụt lại phía sau, vì thế trở về tìm hắn.

"Không gì, vừa mới đột nhiên bị cảnh sắc làm mê mẩn, nhất thời quên mất, cảm tạ Giang huynh ngươi."

"Khách khí như vậy làm gì? Đi, ta mang ngươi đi ăn món ngon nhất nhà ăn Phủ Học, gọi là Tao Nga Chưởng......" (Chân ngỗng chưng rượu)

......

"Trung Hành huynh, ngươi còn chưa dùng cơm đi? Đây là ta từ nơi đó mang về tới một ít điểm tâm, ngươi lại dùng chút đi." Sở Từ đặt điểm tâm lên bàn, kêu Trần Tử Phương dậy ăn.

Trần Tử Phương nằm ở trên giường, ồm ồm mà đáp một câu: "Cảm ơn ngươi, Sở huynh. Ta còn không đói bụng, ngươi đặt đó đi."

"Cổ ngữ có câu, dân dĩ thực vi thiên*. Không ăn cơm làm sao có tinh lực đọc sách đâu? Trần huynh, ngươi vẫn nên dùng một chút đi."

*Dân dĩ thực vi thiên: Dân lấy ăn làm trời.

"Ta ăn không vô......" Trần Tử Phương trầm mặc một hồi, đột nhiên có loại muốn dốc bầu tâm sự, việc này lại nói tiếp rất khó có thể mở miệng, nhưng y biết, Sở huynh lòng dạ rộng lớn, cho dù sẽ khinh thường y, nhất định cũng sẽ không nói thẳng.

"Sở huynh, ngươi nói, con của thiếp sinh ra, có phải so với con chính thất sinh ra kém một bậc hay không?"

"Nương ta, vốn dĩ là một người đánh bắt cá trên sông Huệ, có lần khi đi đánh cá, bị một công tử nhà giàu nhìn trúng, ông ngoại ta lấy giá hai trăm lượng, gã nương ta cho y làm thiếp thất."

"Gia đình giàu có há có tốt như vậy? Chẳng qua được chừng hai ba tháng, nương ta liền thất sủng. Nếu không phải bởi vì hoài thai ta, chỉ sợ ngay cả cơm cũng không được ăn."

"Lúc trước chính thất vẫn luôn chưa có thai, nàng thấy nương ta địa vị thấp kém, để cho nàng sau khi sinh ta, chuẩn bị bỏ mẹ lấy con. Nhưng mà, ta còn chưa đầy tháng, chính thất kia đột nhiên mang thai, ta cùng nương ta, đã bị đưa đến biệt viện."

"Chúng ta ở biệt viện sống gần mười năm, khi đó mỗi ngày tuy rằng kham khổ chút, nhưng mẫu tử hai người chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, vẫn là rất vui sướng. Nhưng sau đó, phụ thân ta làm quan, bị người buộc tội không nhân từ, phu nhân đành phải đón chúng ta trở về, còn để ta cùng đệ đệ cùng nhau đọc sách."

"Đệ đệ khi còn nhỏ vẫn thực đáng yêu, nhưng mà y càng ngày càng lớn, liền càng không thích ta. Sau khi chúng ta cùng vào Phủ Học, y vẫn luôn xấu hổ khi nhận quen biết ta. Sau đó lúc ta bị người bôi nhọ, y chẳng những ngồi yên không nhìn đến, còn bỏ đá xuống giếng, vạch trần thân phận thiếp sinh của ta. Từ đó về sau, mỗi ngày của ta liền càng thêm không dễ chịu."

"Cho đến cuối năm trước, đồng môn lại lần nữa bôi nhọ ta trộm đồ của người khác, còn ồn ào tới chổ sơn trưởng. Tuy rằng sau đó đã rửa sạch oan khuất, nhưng mà phụ thân vẫn cho rằng ta thực mất mặt, cho nên khi trở về, về sau lại không đồng ý cho ta tiếp tục đọc sách. Nương ta quỳ cầu xin rất lâu, ông ta mới đồng ý, để ta chuyển đi Viên Sơn Huyện Học."

"Lần này ta quay về Phủ Học, bị đồng môn ngày xưa thấy, liền nói cho đệ đệ. Y vừa mới nói với ta, nói nếu ta thức thời, thì không cần tham gia tỷ thí. Nếu không, y liền sẽ nói cho các ngươi ta là con thiếp sinh, còn đã từng trộm đồ của người khác, xưa nay là kẻ phẩm hạnh bất lương. Sở huynh, ngươi nói ta nên phải làm sao bây giờ? Có phải ta lúc đó, nên cự tuyệt sơn trưởng hay không?"

Sở Từ trầm mặc lắng nghe một lúc lâu, hắn nghe ra Trần Tử Phương hẳn là khóc. Hắn thật sự không thể tưởng được, một Trần Tử Phương luôn luôn tươi cười đầy mặt, thế nhưng còn cất giấu quá khứ bi thảm như vậy.

Thời đại này rất coi trọng thân tình, nếu người khác nói y phẩm hạnh bất lương, người khác không nhất định tin tưởng, nhưng nếu người thân nói y không tốt, vậy người khác tuyệt đối sẽ tin tưởng. Bởi vì mọi người cho rằng, không có người nào sẽ mạo hiểm ném đi thể diện gia tộc, tới bôi nhọ người thân của mình, trừ phi người này thật sự quá bất kham.

"Trung Hành huynh, này không phải ngươi sai, ngươi không cần tự trách. Quân tử lập thế, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Cho dù lời nói của người khác đáng sợ, nhưng chỉ cần thủ vững bản tâm, làm nội tâm chính mình trở nên mạnh mẽ lên, vậy những lời hãm hại của người khác, cũng không thể làm thương ngươi một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro