Chương 94: Chuẩn bị đầy đủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vẫn là Sở huynh lợi hại, những lời vừa rồi, nói đến làm những người đó đến đầu cũng không dám quay lại." Trương Văn Hải sùng bái nhìn Sở Từ, y phát hiện, chỉ cần có Sở huynh ở đây, không ai có thể thắng hắn ở công phu ngoài miệng.

"Các ngươi làm sao mà đắc tội bọn họ?" Sở Từ rất tò mò.

Sau khi nghe Trần Tử Phương giải thích một chút, Sở Từ càng thêm kỳ quái: "Chỉ là phạm một chút sai lầm thôi, đến mức phải dùng miệng lưỡi trào phúng như vậy sao? Đầu óc bọn họ chẳng lẽ là có lổ hổng?"

Trương Văn Hải lại bổ sung chuyện trước đó y gặp phải, những người khác vừa nghe, lập tức tức giận lên, những người này rõ ràng chính là cố ý kiếm chuyện, khi dễ bọn họ người địa phương nhỏ tới. Sở Từ cũng thở dài một hơi, nói: "Vừa rồi nói còn nhẹ."

Trách không được Hứa tiên sinh bảo bọn họ không có việc gì thì không cần đến tửu lầu, này cũng quá dễ trêu chọc thị phi.

Những người khác cũng nghĩ như vậy, hôm nay suýt nữa mặc cho người bôi đen Huyện Học bọn họ. Sau khi vén màn, mọi người cùng nhau trở về, hơn nữa quyết định, trước khi Thi Hương, không bao giờ ra ngoài.

"Sở huynh, hôm nay ngươi sao lại tới đây tìm chúng ta?"

"Ta đã nhiều ngày nhốt bản thân ở trong nhà khổ đọc, thật sự là phiền muộn không thôi, sau lại mới kinh ngạc phát hiện, loại hành vi này của ta không khác đóng cửa chế xe*. Thỉnh thoảng vẫn phải cùng mọi người trao đổi học hỏi nhau, mới có thể làm tư duy bản thân càng thêm nhanh nhạy."

*Bế môn tạo xa: Ý tứ là đóng cửa lại chế xe, so sánh chỉ bằng làm việc chủ quan, mặc kệ thực tế khách quan.

Trần Tử Phương cùng Phương Tấn Dương nở nụ cười, bọn họ cũng có cảm giác tương đồng, cho nên hôm nay mới ra đây.

Tiểu Chanh Tử gã sai vặt của Trương Văn Hải dọn ra hai cái bàn lớn ghép vào nhau, mọi người liền đem sách vở mỗi người trải ra bàn, bắt đầu giao lưu.

Bởi vì tất cả mọi người ở đây đều biết quan chủ khảo là ai, Sở Từ cũng đi thẳng vào vấn đề: "Về văn chương của Trương đại nhân, không biết các vị xem được bao nhiêu?"

"Chúng ta đã đem văn chương nổi danh bên ngoài của ông ấy đều xem hết, mới phát hiện vị Trương đại nhân này quả nhiên giống như lời nói của người khác, là người nghiêm cẩn chu đáo tỉ mỉ."

"Đúng vậy, xem văn chương này không chút cẩu thả, xác thật là như thế này."

Những người khác cũng đều đồng ý cái nhìn của bọn họ, đối với trong sân Thi Hương phải viết văn chương thế nào, trong lòng bọn họ cũng có cơ sở, mấy ngày nay cũng đang luyện tập.

"Không biết các vị nhưng đã bái đọc qua 《 Lại Dân Phú 》Trương đại nhân đã viết mấy tháng gần đây?"

"《 Lại Dân Phú 》? Bài này còn chưa từng xem qua, nói vậy còn chưa tung ra ngoài đi." Trần Tử Phương suy đoán, nhà y năm nay có hai người muốn lên sân Thi Hương, cha y góp nhặt rất nhiều đồ, vì thịnh vượng gia tộc, cũng không đến mức chỉ nói cho đệ đệ. Hơn nữa tiên sinh y cũng gửi một ít đồ lại đây cho y.

"Sở huynh nhớ kỹ sao? Nếu nhớ kỹ, có thể đọc ra cho chúng ta nghe một chút hay không?" Những người khác nhìn dáng vẻ đều là không có xem qua, Giang Hoài liền thay mặt mọi người đề nghị.

Sở Từ gật gật đầu, sau đó từ từ ngâm nga lên: "Nay có tư lại (quan làm công văn nhỏ, quản lý hồ sơ vụ án), uốn gối với cấp trên quan trường, hoành hành bên trong hương dã......."

Chờ sau khi hắn đem bài văn chương hơn một ngàn tự đọc xong, những người khác đều dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn hắn.

"A, các ngươi có phải muốn hỏi, ta bối rốt cuộc có phải là đọc văn chương của Trương đại nhân hay không?" Sở Từ bật cười.

Những người khác ngơ ngác gật đầu, sự tương phản này thực sự có chút lớn. Tựa như Lý Thái Bạch đột nhiên viết ra 'thê thê thảm thảm thích thích', Lý Dục đột nhiên nói 'thiên sinh ngã tài tất hữu dụng', 'thiên kim tán tẫn hoàn phục lai' linh tinh, phong cách căn bản không giống nhau a.

(......Lý Dục viết: Thê thê thảm thảm rầu rầu. Xuất từ Thanh Thanh Mạn .

Lý Bạch viết: Trời sinh ta tài ắt có chổ dùng, ngàn vàng tiêu hết rồi lại có: Xuất  từ Thương Tiến Tửu .....)

"Nhưng này xác thực là văn chương của Trương đại nhân, cho nên, đây cũng là vấn đề ta nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra."

"Ngoại trừ bài này, y còn có những bài văn chương khác cùng loại hay không?" Nếu độ dài nhiều, có khi nào có nghĩa là vị Trương đại nhân này cũng không hề chán ghét văn chương Đường Tống hay không?

Sở Từ lắc lắc đầu.

Những người khác cũng nghĩ trăm lần cũng không ra, đột nhiên có người nói: "Áng văn chương này, có thể nào là Trương đại nhân sai người cầm đao viết?"

Cầm đao chính là viết thay, mọi người tưởng tượng, cảm thấy rất có khả năng, bằng không làm sao có thể giải thích vị Trương đại nhân này chỉ có một bài văn chương phong cách không giống nhau như vậy?

"Ta nghe nói, nửa năm trước, Trương đại nhân trên đường đi gặp Lục Vi Học đại nhân cũng đang làm việc tại Hàn Lâm Viện, còn cùng y phát sinh tranh chấp đâu. Trương đại nhân yêu thích cổ phong của người xưa, Lục đại nhân lại tôn sùng người thời nay, hai người mỗi lần tụ lại, đều có kết cục tranh chấp, một lần nửa năm trước kia, càng thiếu chút nữa đã đánh nhau, nghe nói sau lần đó, sức khỏe Lục đại nhân ngày càng sa sút, sau đó cáo lão hồi hương trước." Phương Tấn Dương đem những lời nghe được tử chổ đường bá phụ nói cho mọi người nghe.

Phương gia nhân mạch vô cùng rộng, tuy không có người ở địa vị rất cao, nhưng sức ảnh hưởng cũng rất lớn. Tổ phụ y là Phương gia nhị phòng (con vợ lẽ), phía trên còn có dòng chính Phương gia đại phòng, vị đường bá phụ này, từ trước đến nay cùng tổ phụ hắn thân như phụ tử, lúc trước cũng là tổ phụ hắn dìu dắt, hiện tại đã là quan lục phẩm. Lần này Phương Tấn Dương tới Dương Tín phủ thi cử, ông ta vô luận như thế nào, cũng muốn đón Phương Tấn Dương đến trong phủ mình ở tạm. Chuyện của Trương Tùng Niên, y cũng nghe được rất nhiều.

"Xem ra bài văn kia hẳn chỉ là hành động ngoài ý muốn đi, chúng ta vẫn nên tiếp tục nghiên cứu đọc văn chương Tiên Tần đi, xem có thể phỏng theo khí khái này, ở trong sân Thi Hương một lần thành danh hay không."

mọi người đem áng văn chương này ném lại sau đầu, không hề nghĩ nhiều.

Sở Từ trở lại Hứa phủ, trong lòng vẫn còn có chút nghi ngờ, đang muốn đi thỉnh giáo Hứa tiên sinh, lại bỗng nhiên nhớ tới, Hứa tiên sinh đã nói hôm qua đi dò xét trường thi, lần này vừa đi, không đợi thi xong Thi Hương, là không thể ra ngoài.

Năm nay nhân số đăng ký tham gia Thi Hương so với trước đây còn nhiều hơn rất nhiều, đa phần người người đều hướng về phía mấy chữ môn sinh thiên tử này mà tới. Cho nên mấy ngàn gian trường thi trước đó có chút không đủ, may mắn bọn họ sớm đã đoán trước tới loại tình huống này, thánh chỉ mở ân khoa vừa ban xuống, đã bắt đầu dựng thêm.

Hứa Chinh hiện tại nhậm chức Tri châu Dương Tín phủ, chức trách chính là trong lúc Thi Hương, giữ gìn trật tự trường thi, bảo hộ trường thi an toàn. Không được giống mười mấy năm trước, trong trường thi đột nhiên nổi lửa lớn, bởi vì cứu viện không kịp thời, thiêu chết hơn một trăm tú tài.

Y trước Thi Hương năm ngày vào bàn, sau Thi Hương một ngày mới có thể rời khỏi.

Sở Từ hết cách, chỉ có thể dựa vào chính mình suy nghĩ.

......

Trước Thi Hương ba ngày, phủ nha công bố tên quan chủ khảo cùng đội ngũ đi theo.

Trước năm ngày, nhóm chủ phó giám khảo tới Tây Giang tỉnh Dương Tín phủ, trước sáu ngày vào trường thi, cử hành một hồi tiệc vào mành khởi công, những quan viên liên quan đều phải vào bàn tham gia.

Sau khi tổ chức yến hội, quan trong mành, cũng chính là quan viên chấm bài thi, phải cùng nhau tiến vào hậu đường trong mành ở, lại do quan giám thị trường thi niêm phong cửa. Quan ngoài mành, là quan phụ trách giám thị, thu cuốn, sao chép. Quan trong ngoài mành không được liên lạc với nhau, có chuyện công cần nói, cũng chỉ có thể cách mành giao lưu.

So với Thi Huyện mà nói, cấp bậc Thi Hương lại muốn cao hơn một tầng.

Ngày chín là ngày Thi Hương trận đầu, bọn họ phải tiến vào trường thi chờ trước, nói cách khác, ngày tám liền phải vào bàn.

Sở Từ vẫn luôn rối rắm đến buổi tối ngày sáu, rốt cuộc mới buông tha chính mình. Hắn cảm thấy chính mình có lẽ là muốn lấy thứ hạng tốt đến điên cuồng, mới có thể một lòng nghiên cứu sở thích của quan chủ khảo, cuốn quít với hàm nghĩa thiên văn chương rối rắm kia. Nhưng hắn xem nhẹ, ở phía trước quan chủ khảo, còn có rất nhiều giám khảo phê duyệt bài thi. Nếu nhưng phía trước không đáng chấm đậu mà nói, căn bản là đến không được trên tay quan chủ khảo.

Sau khi nghĩ thông suốt, Sở Từ đem toàn bộ văn chương của Trương Tùng Niên khóa vào trong tủ, lại không đi xem nữa. Trong đầu hắn, ngoại trừ tri thức nguyên chủ mấy năm tích lũy, còn có chính mình mấy tháng này nghiên cứu học vấn đoạt được.

Hai vị tiên sinh đều đối với hắn tràn ngập chờ mong, hắn chỉ cần cố thủ bản tâm, đem toàn bộ học vấn suốt đời của mình viết lên, chuyện sau này thì về sau rồi nói. Tóm lại, hắn còn trẻ!

Ngày bảy, hắn xem văn chương một ngày, cho đến lúc chạng vạng, Hoài Thu tỷ tỷ trong phòng sư mẫu đột nhiên lại đây, nói là sư mẫu mời hắn qua đi một chuyến.

Sở Từ vội vàng sửa sang lại y quan, theo Hoài Thu đi tới.

"Bái kiến sư mẫu, không biết sư mẫu gọi đệ tử tiến đến, là vì chuyện gì?"

"A Từ a, ngươi ngày mai đã phải vào sân. Tuy ngươi đã có một lần kinh nghiệm, nhưng dù sao mẫu thân cùng huynh tẩu không ở đây, tiên sinh ngươi lại đi dò xét trường thi, cho nên ta bao biện làm thay, giúp ngươi chuẩn bị một ít đồ dùng có thể sử dụng trong trường thi, ngươi nhìn một chút, chọn thứ thích hợp đem đi vào."

"Đệ tử cảm tạ sư mẫu!" Sở Từ vô cùng cảm động, một bàn đồ vật này, xác thực đều là thích hợp dùng trong trường thi nhất.

Trên bàn có cái lò đồng nhỏ, lớn chỉ bằng hai bàn tay, phía dưới còn có chổ thêm than hỏa, nhìn qua thực sự nhỏ nhắn xinh xắn. Bên cạnh còn có một túi than Ngân Ti nhỏ, loại than này là loại than tốt nhất, nói chung, hai khối đã có thể nấu một nồi cháo.

Trừ cái này ra, còn có một túi gạo Bích Ngạnh (gạo có màu xanh ngọc), một miếng tổ yến, một ít táo đỏ đậu đỏ linh tinh ấm dạ dày, ước chừng đủ dùng ba ngày.

Đúng là một hồi mưa thu một hồi lạnh, hôm qua sau khi đổ xuống một trận mưa, thời tiết dần dần chuyển lạnh, nếu có thể ở sau khi thi ăn một chén cháo nóng hầm hập, như vậy thể xác và tinh thần đều thoải mái.

"Sư mẫu suy nghĩ chu toàn, không có món đồ nào vô dụng, thật là làm đệ tử vô cùng cảm kích."

"Chúng ta nữ tắc nhân gia, có thể làm chẳng qua chỉ là những việc nhỏ bé không đáng kể này. Ngươi dùng được thì tốt, trước đây khi mấy hài nhi ta vào bàn khảo thí, cũng là ta chuẩn bị." Hứa sư mẫu cười tủm tỉm nói.

"Phụ nữ và trẻ em có thể gánh vác nửa bầu trời, chuyện sư mẫu làm, lại sao có thể là việc nhỏ đâu?"

"Phụ nữ và trẻ em có thể gánh vác nửa bầu trời? Ha ha, luận điệu này của ngươi nhưng thật ra mới lạ, nhưng mà ta nghe lại rất cao hứng."

"Bởi vì đây là lời nói thiệt tình phát ra từ tâm can, chỉ có lời nói thiệt tình mới có thể khiến người cảm thấy cao hứng."

Sau khi từ chổ Hứa sư mẫu trở về, Sở Từ đem đồ đặt ở cái làn, nhưng mà cái làn lớn một chút đã chứa tràn đầy, giống như không nhét nổi nữa.

Hắn có chút phát sầu, chẳng lẽ phải đem theo hai cái làn đi vào? Như vậy giống như có vẻ có chút phách lối a.

Hạnh Tử hầu hạ bên canh Sở Từ vài ngày, cũng biết hắn có thói quen mọi việc tự tay làm lấy. Nhưng hiện tại thấy hắn bộ dáng mặt ủ mày chau, Hạnh Tử vẫn thật cẩn thận mà mở miệng nói: "Sở thiếu gia, có muốn ta giúp ngươi sửa sang lại một chút hay không?"

Sở Từ ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện chính mình giống như quên bảo Hạnh Tử rời đi. Vừa rồi bộ dáng cố gắng nhét đồ bị người nhìn thấy, làm hắn có chút ngượng ngùng.

Hắn sờ sờ cái mũi, nói: "Vậy làm phiền Hạnh Tử cô nương."

Đôi mắt Hạnh Tử cong lên một cái, vui vẻ đi qua giúp Sở Từ sửa sang lại đồ.

Một cái đệm bố thật dày gấp gọn đặt ở phía dưới làn, sau đó đó là cái áo khoát ngoài phủ lên trên. Lò đồng nhỏ đặt ở trên cùng, mở ra cái nắp, đem gạo cùng táo đỏ linh tinh bỏ vào. Than hỏa dùng bố bao lại, đặt ở bên cạnh nó, sau đó là mấy cái màn thầu lớn cùng một túi thịt khô nhỏ. Xung quanh đặt văn phòng tứ bảo, một cái làn hỗn độn lập tức đã trở nên gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn có thể đặt thêm chút đồ vào.

"Sở thiếu gia, ta nghe nói bên trong trường thi có chút dơ bẩn, ngài muốn lại đặt một miếng giẻ lau vào hay không?"

"Được, đặt đi."

"Ta thấy trong này của ngài chỉ có lò đồng nhỏ, muốn lại đặt cái chén nhỏ cùng thìa vào hay không?"

"Được, đặt đi."

"Sở thiếu gia......"

Dưới đề nghị của Hạnh Tử, trong rổ Sở Từ lại thêm vài món đồ vào. Lúc này, rổ mới là thật sự đầy.

Sở Từ có chút bội năng lực thu xếp đồ của nữ hài tử các nàng, trước kia hắn cùng bạn học cùng trường cùng nhau ra cửa, những thứ được xếp trong rương hành lý của nam sinh, vĩnh viễn đều không nhiều bằng nữ sinh.

Mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió Đông.

Đêm nay, Sở Từ ngủ một giấc thật ngon, chờ sáng sớm hôm sau vào bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro