Chương 204: Lễ Giáng Sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Theo những gì Lưu Tứ thú nhận tới xem, y hẳn là đối với việc năm đó của ngươi cũng không cảm kích. Nhưng mà, người này giỏi làm giả sổ sách, trung gian kiếm lời túi tiền riêng, đánh cắp tài sản trong tiệm là sự thật. Hơn nữa, người này còn lần lượt làm hàng nhái, đem son phấn không biết từ chỗ nào làm ra nhái thành hàng hoá hương ngọc lộ cao linh tinh sang quý, dẫn tới khách nhân thối mặt, làm hại việc làm ăn cửa hàng xuống dốc không phanh cũng là sự thật."

Sở Từ còn hỏi ra, người này trong nhà toàn dựa vào tức phụ quản lí việc nhà, những số tiền lấy được đó đều ở chỗ nàng, y đối với việc này sớm đã có oán hận.

"Lưu Tứ này là con trai thứ hai quản sự ngoài viện phủ huyện chúa, mà Thúy Bình là tự tay bà vú Khấu gia nuôi tới lớn thành đại a đầu, nàng cho dù là khả năng may vá hay là tài nấu nướng đều vô cùng xuất chúng, hơn nữa phương diện dược lý cũng hiểu sơ một chút. Nếu nói giữa hai người bọn họ quản gia và Thúy Bình ngược lại cũng có quá khứ."

"Trong lời nói của Lưu Tứ sớm đã có ý không phục, chúng ta hãy từ phương diện này xuống tay, chậm rãi tìm hiểu tin tức. Còn có, thư đồng kia của ngươi năm đó cũng phải tìm ra, ta cảm thấy đa số vấn đề vẫn phải đều ra ở trên người y, còn có......" Sở Từ cẩn thận phân phó Khấu Tĩnh phải làm những chuyện này, hắn không có thuộc hạ, việc này vẫn phải là Khấu Tĩnh tự mình làm.

Khấu Tĩnh yên lặng nhìn Sở Từ, trong mắt tràn đầy ý cười, y thích nhìn bộ dáng tìm mọi cách bảo vệ mình của Từ đệ.

"Ngươi đang nghe sao?" Sở Từ nói xong, nửa ngày không được đáp lại, liền ngẩng đầu nhìn về phía Khấu Tĩnh.

Khấu Tĩnh lấy lại tinh thần, gật gật đầu, nói: "Ta đã ghi tạc trong lòng. Hoài Cẩn, việc này phiền toái ngươi, thật vất vả tới ngày nghỉ hưu mộc, còn phải vì ta bôn ba."

"Ngươi nói lời này ta nhưng không thích nghe, huynh đệ chính là phải giúp nhau không tiếc cả mạng sống, lần trước ngươi vì chuyện của ta gần như không ngủ không nghỉ, ta còn chưa nói cảm tạ ngươi đâu! Thật vất vả ta có thể vì ngươi làm chút chuyện, ngươi cũng không nên lại nói những lời này."

"Phải, đây là vi huynh sai, ta lại không nói. Đúng rồi, kế hoạch thư kia của ngươi nhưng đã viết xong?"

"Trong lòng đại khái đã có chút cơ sở, còn chưa có kịp viết ra. Đúng rồi, ngươi không phải nói nhìn thấy qua nghi thức tế Khổng các nơi sao? Hiện tại nói cho ta nghe một chút đi." Sở Từ trải ra một tờ giấy, cầm theo bút chờ Khấu Tĩnh mở miệng.

"Nghi thức tế Khổng các nơi cơ bản là giống nhau, có một số bước là không thể thiếu, phân biệt là...... Ở trên cơ sở này, giống Thiểm Châu tỉnh thì dựa theo thói quen bản địa nổi thêm trống, trăm người đại trận cùng nổi trống, cảnh tượng vô cùng tráng lệ......" Khấu Tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn, chậm rãi nhớ lại nghi thức tế Khổng chính mình đã từng xem qua, Sở Từ vừa nghe vừa ghi lại, liên tục gật đầu.

Hắn lúc ở hiện đại cũng từng ở Khúc Phụ nhìn thấy qua chuyện tế Khổng, nhưng so với cổ nhân cử hành giữ nguyên tư vị dù sao vẫn kém hơn nhiều. Hắn cần kết hợp một chút giữa cổ đại và đương thời, xem có thể đem chuyện tế Khổng phát dương quang đại một lần hay không, chuyển thành dự hoạt động tiết khánh dân chúng cũng có thể tham. Ở phương diện này, Sở Từ cảm thấy những thương mại điện tử ở hiện đại đó làm thật không tồi, quanh năm suốt tháng làm ra bao nhiêu lễ hội, dụ các đại gia sôi nổi bỏ tiền vào trong đó.

......

Đảo mắt đã qua hai ngày, Sở Từ ngồi trên xe ngựa đi vào Đề Học Tư. Vài vị Sơn trưởng khác đều đã ở bên trong, thấy Sở Từ lại đây, liền dò hỏi hắn đã thảo xong kế hoạch tế Khổng.

Sở Từ cười cười, nói: "Các vị không cần sốt ruột, trước mắt vài vị đại nhân còn chưa tới, không bằng mọi người uống trà trước. Chờ các đại nhân tới rồi, Sở mỗ lại nói thẳng ra, để tránh các đại nhân cho rằng chúng ta không tôn trọng."

Nếu Sở Từ đã nói như vậy, vài vị sơn trưởng cũng không hề hỏi nhiều, từng người uống trà tán gẫu.

Không bao lâu, Ôn Thái phó cùng Dương Đề Học cùng nhau lại đây.

"Thật ngại quá, lão phu làm các vị đợi lâu, mới vừa rồi lão phu mới cùng Dương Đề Học cùng nhau hạ triều." Ôn Thái phó tiến vào đại sảnh, liền cười ha hả mà nói.

Một vị sơn trưởng nói: "Ôn Thái phó ngài sao lại nói vậy? Ngài có chuyện quan trọng trong người, chúng ta chờ thêm một chút lại có sao đâu?"

"Đúng vậy, hơn nữa chúng ta cũng vừa đến không lâu." Một vị khác không cam lòng yếu thế, lập tức tiếp nhận đề tài.

"Đa tạ các vị thông cảm, mời ngồi đi, chỗ này của lão phu còn có một tin tức muốn nói cho mọi người." Ôn Thái phó ngồi xuống ở trên, nhìn quét một chút mọi người ở đây, "Hôm nay lâm triều, Lễ Bộ thượng thư thượng tấu, sứ đoàn hai nước Việt Tích cùng Mông Xá đã từ quốc gia bọn họ xuất phát, đang trên đường tới kinh thành, nói vậy trước tháng bảy đầu tháng tám, là có thể tới. Hai nước bọn họ là nước láng giềng Đại Ngụy ta, vô cùng tôn sùng văn hóa chúng ta, lần này hai nước mang theo năm người học sinh tới kinh, đến lúc đó nói vậy sẽ yêu cầu luận bàn một chút, còn nhờ các vị trở về từng người chọn lựa một người học sinh ưu tú, đưa vào trong Quốc Tử Giám tiến học."

"Thái phó đại nhân, xin thứ cho tại hạ ngu muội, học sinh này vì sao phải đưa vào trong Quốc Tử Giám đâu? Tuy rằng chúng ta học nghệ không tinh, nhưng nếu khuynh lực toàn Thư Viện, nói vậy một hai người mới vẫn là có thể bồi dưỡng ra." Doãn sơn trưởng Y Xuyên Thư Viện có chút không phục, Thư Viện bọn họ mấy năm nay ở trên khoa cử rất có thành tựu, dựa vào cái gì công lao đều cho Quốc Tử Giám chiếm hết?

Dương Đề Học vừa nghe, căm tức nhìn Doãn sơn trưởng: "Làm càn, ngươi dám nghi ngờ quyết định của Thái phó đại nhân?"

"Dương đề học không thể như thế." Ôn Thái phó lắc đầu, "Chúng ta luôn là dạy dỗ học sinh phải chăm chỉ học tập, cái này không hiểu, đương nhiên liền phải hỏi. Vị này chính là Doãn sơn trưởng đi, lão phu nếu nói muốn nhóm học tử đến Quốc Tử Giám tiến học, nguyên nhân tự nhiên là bởi vì có một thứ, chỉ có ở Quốc Tử Giám mới học được. Các ngươi biết là cái gì không?"

Các vị sơn trưởng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không quá hiểu là thứ gì. Lúc trước khi bọn họ thiết lập Thư Viện, tất cả chương trình học đều là dựa theo Quốc Tử Giám tới sắp đặt, làm sao sẽ có chuyện chỉ có thể ở Quốc Tử Giám học đâu?

"Ôn Thái phó, nếu hạ quan đoán không sai, ngươi nói chính là...... Thể dục khóa?" Sở Từ đoán được, chỉ có cái này là mới mở sau này.

Ôn Thái phó vuốt vuốt chòm râu, vừa lòng cười cười: "Sở Tư nghiệp nói không sai, lão phu chỉ đúng là thể dục khóa này! Mới nghe Nhiên Nhi về nhà nói tới, lão phu còn không biết đây là thứ gì, sau lại thấy y đánh một bộ quyền cước công phu, lão phu thế mới biết, hóa ra thể dục khóa này, chính là dạy nhóm học tử rèn luyện thân thể, chương trình học tu tập công phu quyền cước."

"Nhưng mà, chúng ta văn nhân học cái công phu quyền cước làm gì, đây đều là võ nhân nên học nha!"

Nhắc tới văn nhân, trên cơ bản đều là dùng tay trói gà không chặt tới hình dung, nếu nhóm thư sinh mỗi người quyền cước lợi hại, vậy không phải lộn xộn sao?

"Cũng không phải!" Ôn Thái phó thực không ủng hộ, "Không biết mọi người còn nhớ rõ tràng Thi Hội năm hai mươi mốt Gia Hữu kia? Năm ấy trời lạnh vô cùng, tới tháng hai, trời vẫn cứ giáng tuyết bay không ngừng. Trường thi, các thí sinh ăn mặc xiêm y mỏng manh, chỉ dựa vào một chậu than nhỏ sưởi ấm, gió từ trong khe hở thổi vào, quả thực lạnh tới xương cốt."

Ôn Thái phó sắc mặt ngưng trọng, ở đây sơn trưởng lớn tuổi một chút đều trải qua tràng đại tuyết kia, cũng không khỏi nghiêm túc lên.

"Tràng đại tuyết kia giằng co trong suốt thời gian Thi Hội, phía trên trường thi, thí sinh bị đông chết đã hơn mấy chục người, tổn thương do giá rét càng là đếm không hết. Chỉ có người thể trạng cường kiện, mới chống đỡ được đến cuối, ngoại trừ chịu chút phong hàn, lại không còn chứng bệnh khác. Nếu như học sinh Đại Ngụy chúng ta, mỗi người đều thể trạng cường kiện, sau này chẳng phải là càng có thể vì Đại Ngụy chúng ta kiến công lập nghiệp?"

"Thái phó nói đúng, là chúng ta ngu muội."

"Nhưng mà, lão phu sở dĩ muốn cho các học sinh Thư Viện khác đều đi Quốc Tử Giám, ngoại trừ cường thân kiện thể, chủ yếu vẫn là học công phu tập cưỡi ngựa bắn cung quyền cước." Ôn Thái phó nói.

Sở Từ suy nghĩ một chút, nói: "Hạ quan đã từng lật xem qua một quyển sách tên là 《 Dị Quốc Chí 》, bên trên nói hai nước Việt Tích cùng Mông Xá vị trí hẻo lánh, dân phong bưu hãn, cố nhân đều tập đến một tay công phu. Thái phó chính là bởi vì nguyên nhân như vậy, cho nên mới làm cho bọn họ tới Quốc Tử Giám học công phu?"

Ôn Thái phó có chút kinh ngạc, nói: "Sở Tư nghiệp thật là bác học đa tài, sách này chính là một vị thư sinh trong năm Sùng Văn đi theo thương đội xuất quan, căn cứ một đường nhìn thấy nghe thấy viết lên. Bởi vì lúc ấy không có phê thư hào, cho nên không có khắc ấn thành sách, chỉ có mấy quyển viết tay. Lúc trước lão phu may mắn ở trong nhà bằng hữu xem qua, từ đó nhớ mãi không quên, nhưng y không lâu đã dọn đi rồi, lại không có cơ hội xem lại, không biết của ngươi kia là từ nơi nào tìm tới, có thể cho lão phu mượn đánh giá hay không?"

Sở Từ có chút xấu hổ, hắn là một thư sinh nghèo, đâu ra nhiều tiền khắp nơi đào sách như vậy, sách của hắn, đều là Khấu Tĩnh đưa cho hắn.

"Sách này là một vị bằng hữu đưa cho hạ quan, chỉ là ta trước đó không biết sách này trân quý như thế, không biết tùy tay đặt ở nơi nào, chờ ta trở về tìm được rồi, lại bảo Ôn Nhiên mang về cho ngài." Sở Từ có chút hổ thẹn, thói quen đọc sách của hắn bình thường đều là ngồi ở đâu xem liền để chỗ đó, trong viện khắp nơi đều đặt sách của hắn.

"Được được được, quyển sách này ghi lại rất nhiều phong tục tập quán của rất nhiều tiểu quốc xa xôi, đáng giá để xem, mọi người nếu không có việc gì, cũng có thể giống như Sở Tư nghiệp, đọc nhiều một ít sách." Ôn Thái phó là người thích đọc sách, cuộc đời thích nhất chính là rong chơi ở trong biển sách.

"Thái phó đại nhân nói chính phải, kiến thức của chúng ta quá hạn hẹp." Mọi người sôi nổi gật đầu xưng phải.

"Ha ha, chuyện đọc sách sau đó lại nói. Tựa như mới vừa rồi Sở Tư nghiệp nói như vậy, học sinh triều ta tuy văn thải nổi bật, nhưng đối với những học sinh ngoại bang đó, chỉ sợ trên vũ lực hơi có chỗ không kịp, chỉ có học thêm, mới có thể làm cuộc luận bàn lần này bất bại. Nếu không, Đại Ngụy vĩ đại chúng ta, không tránh khỏi sẽ bị người chê cười."

"Thì ra là thế, vừa rồi tại hạ có nhiều bất kính, mong Thái phó đại nhân thứ tội." Doãn sơn trưởng sắc mặt hổ thẹn, đứng lên hướng Ôn Thái phó cáo tội.

"Không sao, người không biết không có tội." Ôn Thái phó hào phóng tha thứ y, "Đúng rồi, bởi vì thời gian sứ đoàn tới vừa lúc trùng hợp với chuyện tế Khổng, cho nên Thánh Thượng cũng hỏi vài câu. Lão phu liền đem chuyện hai ngày trước chúng ta ở chỗ này thương nghị qua trình nói cho Thánh Thượng nghe. Thánh Thượng nghe xong việc này, rất là chờ mong, bảo chúng ta nhất định phải làm tốt, còn nói chờ hôm nay kế hoạch thư ra, liền đưa một phần đến trong cung đi, để Hoàng Thượng cũng nhìn xem. Sở Tư nghiệp, không biết kế hoạch kia của ngươi đã viết xong hay chưa? Lão phu chính là ở trước mặt Thánh Thượng đảm bảo cho ngươi, ngươi cũng đừng làm cho lão phu thất vọng a!"

Ôn Thái phó cười khanh khách, một câu cuối cùng rõ ràng chính là lời nói vui đùa, mọi người nghe lời nghe âm, đều nghe ra trong lời Ôn thái phó nói có ý ngưỡng mộ. Xem ra Sở Tư nghiệp này quả nhiên lợi hại a!

Sở Từ từ trong tay áo lấy ra phân kế hoạch thư kia, đưa tới trước mặt Ôn Thái phó.

"Đại nhân thỉnh xem, đây chính là kế hoạch thư tế Khổng lần này, tổng cộng có năm trang. Trong đó có vài chỗ, hạ quan không có viết tường tận. Cho nên đợi lát nữa ngài có thể một bên xem, một bên nghe hạ quan giải thích."

"Như thế rất tốt. Lão phu tất chăm chú lắng nghe, dù sao ngày mai còn phải đọc cho Thánh Thượng nghe."

"Vậy, Sở Từ xin trình bày chút tài hèn của mình, nếu trong kế hoạch thư này có chỗ không thỏa đáng, còn mong các vị nhất định phải nói ra." Sở Từ đứng ở chính giữa đại sảnh, hướng tới các vị đang ngồi chắp tay.

"Mọi người đều biết, lão nhân gia Khổng Tử chính là chí thánh tiên sư, chúng ta hiện giờ kế tục học vấn đều là xuất từ một mạch lão nhân gia. Mỗi năm 27 tháng 8, chính là sinh nhật Khổng phu tử, người đọc sách trên dưới cả nước, mỗi ngày này đều cần phải thiết trí bàn thờ, tế bái lão nhân gia Khổng phu tử. Mà các nhà thư viện, cũng là như vậy."

"Nhưng mà, bởi vì bá tánh nghèo khổ, người đọc sách trên đời này vẫn còn ít một chút, thế cho nên ngày này ở trong lòng bá tánh, cũng không nhiều cảm xúc. Bởi vì bá tánh khuyết thiếu giáo hóa, cho nên có chút địa phương dân phong bưu hãn, làm Thánh Thượng cùng các vị đại nhân lo lắng không thôi. Nương cơ hội này, Sở mỗ muốn nghĩ một chút, nếu sinh nhật Khổng Tử này cũng giống những ngày lễ hội bình thường khác được nhiều người biết đến, trong lòng mỗi người bá tánh đều có kính sợ, vậy cần gì sầu bọn họ không chịu giáo hóa đâu? Vì vậy, trước hết ta muốn mời Ôn Thái phó ngài góp lời với Thánh Thượng, đem ngày sinh nhật Khổng thánh nhân cũng thiết lập thành ngày lễ."

"Ồ, phương pháp này cực diệu a!" Dương Đề Học nói, "Tiết này cũng cần có một cái tên, không bằng...... Không bằng gọi là lễ Giáng Sinh, thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro