Chương 222: Tế Khổng Tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai bảy tháng tám, sinh nhật Khổng Tử. Hơn 300 học sinh Quốc Tử Giám, từng người ở nhà dâng hương tắm gội, rồi sau đó bụng rỗng đi tới trước Nam giao Văn Hóa Công Viên.

Ở phía đông Văn Hóa Công Viên có một quảng trường lớn, nơi đó có một tòa pho tượng Khổng Tử. Pho tượng đá điêu khắc Khổng Tử này cao hai trượng, rộng hơn một trượng, bên trên là Khổng phu tử tay trái cầm một trản đèn sáng, tay phải cầm một sách thẻ tre, ngụ ý tượng trưng cho Khổng lão phu tử lấy lời nói việc làm này chỉ dẫn phương hướng cho muôn nghìn chúng sinh trong thiên hạ.

Ngọn đèn sáng trên tay y bên trong chạm rỗng, nếu buổi tối tới xem, bên trên còn sẽ điểm lên ngọn nến, che lại chụp đèn thủy tinh, ánh nến vựng hoàng có thể làm gương mặt Khổng phu tử vốn hiền từ cơ trí nhìn qua càng thêm một tia thần thánh. Bên ngoài đèn sáng có khắc một câu, gọi "Trời không sinh Trọng Ni, muôn đời như đêm dài".

Pho tượng này cái bệ hình dạng thẻ tre, cao ước lượng khoảng nửa trượng, bên trên cũng có khắc vài câu danh ngôn trong Luận Ngữ.

Bản thiết kế Khổng Tử này là Sở Từ tự tay vẽ, người chế tác lại là Dương Thành đại đệ tử Khổ đại sư, y giỏi về điêu khắc đá, thuộc hạ mang theo mười mấy đồ đệ, một tháng qua, bọn họ quá chú tâm vào trên tòa Khổng Tử này, cơ hồ đã đạt tới nông nỗi mất ăn mất ngủ. Nhưng, cũng đúng là bởi vì bọn họ dụng tâm như thế, mới làm ra pho tượng giống Khổng Tử nhất kinh thành này, so với trong Khổng miếu, còn muốn cao hơn nửa trượng.

Hôm nay vừa lúc gặp Nam giao Văn Hóa Công Viên khai viên, cho nên rất nhiều người đi Khổng miếu tế bái qua, lại chạy tới bên này, chuẩn bị xem lễ.

Ngoại trừ toàn thể thầy trò Quốc Tử Giám, còn có các học sinh trong khoảng thời gian này ở trong Quốc Tử Giám học tập tập luyện. Trên người bọn họ mặc trang phục thống nhất hình thức học sinh, tết búi tóc giống nhau, ở trong sân đứng chỉnh tề, thoạt nhìn vô cùng tuấn tú, không khỏi làm dân chúng chung quanh xem lễ, đều nhịn không được tán thưởng ra tiếng.

Khi giờ lành còn chưa tới, Lễ Bộ quan viên cầm trong tay thánh chỉ, đi tới tòa Khổng Tử viên.

"Quốc Tử Giám Tế tửu Uông Hải Sinh, Tư nghiệp Sở Từ tiếp chỉ."

Uông Tế tửu dẫn theo Sở Từ cùng chúng phu tử khác cùng quỳ gối đằng trước, các học sinh cùng các bá tánh cách rào chắn xem lễ cũng đều đi theo quỳ xuống, hiện trường ngoại trừ quan Lễ Bộ tuyên chỉ, lại không có một người đứng.

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hôm nay là sinh thần Khổng Thánh, trẫm nghe nói chúng học sinh Quốc Tử Giám cùng Nam giao Văn Hóa Công Viên cử hành nghi thức tế Khổng, đặc biệt mời Ôn Băng Thái phó cùng các hoàng tử đi tới xem lễ, để thể hiện tấm lòng kính trọng của trẫm. Trừ cái này ra, sứ đoàn các quốc gia đến Đại Ngụy đối với việc này cũng có nghe thấy, muốn đi tới xem lễ. Vì bang giao ký kết tốt đẹp, cho nên trẫm đặc biệt cho phép các sứ đoàn quốc gia được phái mười người đi đến xem lễ, vọng chư vị lấy lễ tương đãi, lấy đức thu phục người, để chương dương phong phạm mênh mông đại quốc Đại Ngụy ta, khâm thử!"

"Chúng thần lãnh chỉ tạ ơn!"

Sau khi Uông Tế tửu tiếp chỉ, cung kính đứng ở một bên. Những người khác cũng đứng lên, dùng ánh mắt chờ mong nhìn nơi nào đó. Từ bên kia đi tới một đám người, quan lớn tuyên chỉ lớn tiếng: "Ôn Thái phó cùng Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Lục hoàng tử điện hạ tiến đến xem lễ!"

Những người khác khom lưng hành lễ, cung nghênh các vị hoàng tử điện hạ. Còn chuyện đặt Ôn Thái ở trước nhất, chính là bởi vì hôm nay chính là sinh nhật Khổng Tử, Ôn Thái phó chính là đế sư, đây là vì biểu hiện sự kính ý của hoàng gia đối với các phu tử.

Ôn Thái phó đối với dân chúng bên ngoài rào chắn mỉm cười gật đầu, Đại hoàng tử hôm nay hơi thu liễm một chút, tuy không cười, nhưng vẻ mặt cũng rất nhu hòa. Nhị hoàng tử hướng tới mọi người phất tay thăm hỏi, một bộ hình tượng gần gũi với dân chúng. Tam hoàng tử điện hạ không có danh tiếng có lẽ là lần đầu lộ mặt, đầu vẫn luôn cúi thấp, làm người thấy không rõ lắm bộ dạng y. Lục hoàng tử thì hoạt bát hơn rất nhiều, một thân hồng y nhìn qua tựa giống như tiểu Kim Đồng, liên tục hướng về phía phương hướng nào đó cười ngây ngô, còn duỗi bàn tay nhỏ tuyết trắng vẫy tay làm người nọ lại đây.

Sở Từ đứng ở phía sau Uông Tế tửu, có chút đỡ trán, vị Thu Thu điện hạ này, thật đúng là hài tử nhiệt tình. Hắn cũng hướng về phía y cười cười, lập tức nhận được tươi cười càng thêm xán lạn đáp lại, Sở Từ chỉ lo cùng Thu Thu điện hạ hỗ động, không phát hiện còn có một tầm mắt khác cũng dừng ở trên người hắn.

Khi lúc đoàn người này đến gần, Sở Từ lơ đãng liếc mắt đánh giá một vị Tam hoàng tử điện hạ thần bí kia, vừa thấy, cằm cũng thiếu chút nữa rớt xuống.

Đây...... Đây không phải là bảo bối nhi tự kỉ "Sao không ăn thịt băm" lần đó câu cá đụng tới sao? Y thế nhưng là Tam hoàng tử điện hạ!

Sở Từ vô cùng kinh ngạc, hắn không rõ, vì sao Ôn Thái phó có thể mang theo một vị hoàng tử trộm ra cung đâu? Lúc ấy chính là bởi vì bọn họ ra ngoài quá thường xuyên, cho nên Sở Từ khi biết thân phận Ôn Thái phó, không có suy nghĩ theo phương hướng này. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hắn nói với Ôn Thái phó, khi thành thân muốn cho bảo bối nhi này cùng Ôn Nhiên cùng đi đón dâu, vẻ mặt buồn cười của Ôn Thái phó lúc ấy, chính là là ám chỉ cái này đi!

Tam hoàng tử Ngu Nhẫm cảm giác được tầm mắt Sở Từ, liền quay đầu dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn Sở Từ, tựa hồ đang hỏi có chuyện gì?

Sở Từ xấu hổ cười cười, hắn tuyệt đối không thể để đứa nhỏ này biết ý tưởng của hắn.

Đợi sau khi đám người Ôn thái phó ở phía trên ngồi xuống , quan tuyên chỉ tiếp tục hô: "Nhị hoàng tử Việt Tích quốc mang theo sứ thần tiến đến xem lễ...... Các La Thân Vương Mông Xá quốc mang theo sứ thần tiến đến xem lễ...... thừa tướng đại nhân Cửu Thù mang theo Tam hoàng tử điện hạ Cửu Thù cùng sứ thần tiến đến xem lễ......"

Một đám lại một đám sứ thần ăn mặc dị tộc từ trong thông đạo tiến vào quảng trường, có thể xem là làm dân chúng hai bên rào chắn thỏa mãn mắt nhìn.

Bởi vì hoạt động lần này vô cùng quan trọng, ngoại trừ hoàng thân quốc thích, còn có nhân vật nổi tiếng phú cường cùng với sứ thần ngoại quốc, cho nên công tác bảo an cũng rất quan trọng.

Ngoại trừ thủ vệ thị vệ ở Văn Hóa Công Viên, còn có tuần tra vệ binh ở công viên, thậm chí còn có Khấu Tĩnh mang theo mấy chục người y phục thường. Bọn họ trộn lẫn trong dân chúng, quan sát đến người bên cạnh, một khi có người nào hành động dị thường, bọn họ liền sẽ bắt đầu đề phòng.

Kỳ thật là có người muốn nương sinh nhật Khổng Tử lần này giở trò quỷ, đáng tiếc chính là, ở mấy ngày trước, Văn Hóa Công Viên phạm vi năm dặm đã bị vây lại, bọn họ căn bản tìm không thấy cơ hội bố trí bẫy rập. Bọn họ cũng nghĩ tới muốn mang theo binh khí, tùy thời ám sát, Nhưng mà muốn đi vào Văn Hóa Công Viên, nhất định phải đi qua chỗ "Kiểm An" đền thờ.

"Kiểm An" này là từ ngữ Sở Từ nói ra, hắn cho người chuẩn bị hai khối nam châm lớn đặt ở hai bên, chỉ lưu một người ra vào trên lối vào. Toàn bộ bá tánh tiến vào công viên cần phải xếp hàng từ giữa hai khối nam châm này đi qua, rồi mới có thể tiến vào. Có người vừa đi qua đi, liền "Đương" một tiếng dán ở trên nam châm. Hai bên thị vệ lập tức biến sắc, tiến lên lục soát, quả nhiên ở trên người người nọ lục soát ra chủy thủ.

"Mang đi!"

Người phía sau thấy, chột dạ từ trong đội ngũ rời đi cũng không quay đầu lại.

Lại nói quảng trường bên này, đợi sau khi toàn bộ khách quan trọng đến đông đủ, giờ lành cũng sắp tới rồi. Sở Từ liền đứng ở trên đài dựng tạm thời nói chuyện, giọng nói hắn từ phía dưới lu lớn truyền đi ra ngoài, trên quảng trường đa phần đều nghe rõ Sở Từ đang nói cái gì.

Hắn đảm đương chính là người chủ trì, sau khi mở màn đọc diễn văn, hắn liền mời Ôn Thái phó đi lên đọc diễn văn. Ôn Thái phó tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn thống khoái đứng ở trên đài, nói một phen lời nói. Y thân là Thái phó, xuất khẩu thành thơ là chuyện hết sức bình thường, Sở Từ ở một bên cẩn thận nghe, nghĩ đợi lát nữa về nhà tốt nhất là có thể viết xuống.

Sau khi Ôn Thái phó lên tiếng,Sở Từ tuyên bố nghi thức bắt đầu, sau đó liền mời Lễ Bộ quan viên đi lên chủ trì.

"Thỉnh lễ!"

Theo một tiếng hô to này, một hàng mười hai nhân thủ bê tam sinh ngũ lễ hoa tươi điểm tâm linh tinh đồ vật tiến lên đây. Bọn họ đem đồ cẩn thận mà bày biện ở trên bàn phía trước pho tượng Khổng Tử, sau đó lại mang lên bàn thờ.

"Nhạc khởi!"

Tư lễ quan ra lệnh một tiếng, bốn phía vang lên nhã nhạc trang nghiêm túc mục. Theo tiếng nhạc này, Uông Hải Sinh cầm trong tay bản thảo, bước lên đài cao.

"Hôm nay chính là Thiên Hòa năm thứ hai tháng tám ngày hai mươi bảy, vừa lúc gặp sinh nhật Khổng Tử tròn 1500 năm, các học sinh Quốc Tử Giám đứng trang nghiêm trước tượng Khổng Tử, cẩn lấy tam sinh ngũ lễ, hoa tươi nhã nhạc, cung tế tiên hiền. Lời khẩn cầu rằng: Chí thánh tiên sư, vĩ đại phu tử. Ân trạch tứ hải, thiên cổ truyền tụng. Đức xuyên cổ kim, vạn thế lưu truyền... . Hậu bối ngày nay, nhớ ơn đức ngài. Nhân là trách nhiệm, tu dưỡng bản thân. Cung kính dâng hương, thành tâm cầu khấn!"

Khi y đọc văn khẩn cầu, các học sinh cũng ở dưới đọc theo. Các bá tánh hai bên rào chắn lặng ngắt như tờ, nhìn bộ dáng nghiêm túc trang trọng các học sinh kia, trong lòng sinh ra rất nhiều khao khát.

"Dâng hương!"

Sau khi mười hai người kia nối đuôi nhau xuống sân khấu, lại tới một lão giả vẻ mặt nghiêm túc, y là người phụng dưỡng Khổng miếu, trên tay cầm một nắm lớn trúc hương đã bậc lửa. Y đem hương này theo thứ tự phân phát đến trên tay học sinh đằng trước, để cho bọn họ truyền xuống, đợi sau khi mỗi người đều có, mới chậm rãi xuống đài.

"Bái!"

Các học sinh vẻ mặt nghiêm túc cầm hương, khom lưng bái xuống.

"Quỳ! Lại bái!"

Bộ động tác này sau khi lặp lại ba lần, lễ quan mới kêu dậy. Sau đó lại làm bọn học sinh xếp hàng đội ngũ đem hương trúc trên tay cắm ở trên tế phẩm phía trước bàn thờ.

"Nhạc khởi!" Tư lễ quan lại nói một tiếng, lần này âm nhạc lại cùng vừa rồi có chút bất đồng. Nếu nói vừa rồi là trang nghiêm túc mục, lần này chính là siêu thoát nhẹ nhàng, làm người nghe như tiên nhạc.

Thân thể các học sinh theo âm nhạc biến hóa bắt đầu nhảy lên, bọn họ nhảy chính là 《 Đại Thiều 》, động tác vũ đạo so với vũ đạo truyền thống có chút khác, nhưng nhìn qua lại càng thêm hài hòa, mọi người thấy động tác bọn họ chỉnh tề giống như một khuôn mẫu khắc ra, đều kinh ngạc cảm thán không thôi.

Sương khói lượn lờ thổi về phía trước, bao phủ lên pho tượng Khổng lão phu tử, làm hiện ra một loại ảo giác Khổng phu tử đang ở nơi tiên cảnh, hơn nữa chung quanh chúng tiên vui sướng vũ đạo duyên dáng, mọi người tựa hồ đều như si như say, đắm chìm trong đó......

Không biết qua bao lâu, cho đến khi tư lễ quan hô một tiếng "Kết thúc buổi lễ" vang lên, mọi người mới giống như từ trong mộng bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại. Sau khi lấy lại tinh thần, việc đầu tiên bọn họ làm đó là mạnh mẽ vỗ tay, bởi vì bọn họ trước kia chưa bao giờ xem qua nghi thức tế lễ xuất sắc như vậy.

Sau khi nghi thứ Tế Khổng cử hành xong, Sở Từ lại bước lên đài cao.

"Hôm nay vừa lúc gặp sinh nhật Khổng Tử, lại cùng Văn Hóa Công Viên khai viên, có thể nói là song hỷ lâm môn. Vừa rồi Khổng Tử tế đã hoàn thành, còn mời mọi người dời bước đến địa phương khác, tận tình thưởng thức cảnh đẹp Văn Hóa Công Viên. Ngoài ra, học sinh Quốc Tử Giám còn chuẩn bị mấy tràng khoa kịch xuất sắc biểu diễn, bao gồm ở trong ba viên Vân Mộng, Lưu Sương, Trầm Hương, nếu như có người muốn đến xem, mời đi qua sườn phía Tây lãnh phiếu, bởi vì trong sân hạn chế, cho nên mỗi một hồi chỉ có thể cất chứa hai trăm người vào bàn, còn mong các vị thứ lỗi. Nếu buổi diễn của ngươi xếp ở phía sau, có thể đi trước xem xét cảnh đẹp. Nếu trong bụng đói khát, cũng có thể đi phố buôn bán mua sắm trong công viên. Bởi vì công viên cực lớn, cho nên sườn phía Bắc có bán bản đồ toàn cảnh, một bức hai văn tiền, mời các vị có yêu cầu tự đi mua sắm!"

Bản đồ này Sở Từ vốn định phát miễn phí, nhưng suy xét đến người quá nhiều, vẫn là trước thu hồi lại phí tổn, bằng không đến cuối cùng giao không ra phí dùng in ấn, hiệu sách Đại Hưng chỉ sợ sẽ không lại cho Sở Từ đi kí nợ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro