Chương 231: Lại dài môt chút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Từ cảm thấy đương kim Thánh Thượng là người miệng rộng, hắn mới vừa nói chuyện với y buổi chiều, tới buổi tối đã truyền đến dư luận xôn xao.

Lúc ấy hắn đang cùng Đề Học Đạo còn có Quốc Tử Giám cùng những người Thư Viện khác có liên quan ở nha môn tăng ca, chuyện ra đề mục chỉ dựa vào một mình hắn nghĩ, vậy nhất định là không toàn diện.

Mọi người vắt hết óc mà nghĩ đề mục, mọi người đều minh bạch, việc này liên quan đến triều đình, nếu như đề mục ra không tốt, tổn hại chính là mặt mũi toàn bộ Đại Ngụy.

Mỗi khi bọn họ nghĩ ra một đề, đều phải chép lại trên giấy, đến lúc đó lại giao lên do Sở Từ cùng Dương đề học chọn, cuối cùng do Ôn Thái phó quyết định.

Suy nghĩ đề mục một hồi, mọi người trong lén lút cũng sẽ tâm sự. Không biết làm sao, liền có người nhắc tới chuyện cưới gả trên này.

Trong những người ở đây, chỉ có Sở Từ tuổi trẻ nhất. Có quan viên vừa định trêu ghẹo Sở Từ một chút, đã bị người bên cạnh cản lại.

"Ngươi còn không có nghe nói sao? Sở Tư nghiệp này mệnh khắc thê, đời này chỉ sợ cũng không thể hôn phối. Ngươi còn dám đề cập đến chuyện này, không sợ hắn ghi hận sao?"

"A? Còn có việc này?" Người này trợn mắt há hốc mồm, loại mệnh cách trong truyền thuyết này thế nhưng thật sự xuất hiện.

"Đúng vậy, ta cũng nghe nói, nghe nói hắn thiếu chút nữa khắc chết một cô nương đó!" Người bên cạnh dựng lỗ tai nghe nửa ngày lại đây.

"Không đúng đi? Ta sao nghe nói đã khắc chết hai người?" Một vị khác cũng thò qua.

"Các ngươi nói đều không đúng, rõ ràng là đã khắc chết cả nhà, nghe nói là thiêu chết, đó gọi là thảm trạng nha!" Người này thổn thức không thôi, phảng phất như tự thân đến hiện trường nhìn thấy qua.

"......"

Loại lời đồn đãi này tuy chân không dài, nhưng truyền lên lại là vô cùng thần tốc. Đại sảnh cũng không có quan lớn trấn, nháy mắt một truyền mười, mười truyền trăm, thực mau đã truyền tới lỗ tai nhóm tiến sĩ Quốc Tử Giám.

Bọn họ nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, thầm nghĩ trách không được lúc trước khi Sở Tư nghiệp nghe thấy hài tử Phùng Mạch gọi hắn là sư công không vui như vậy, hóa ra là xúc cảnh sinh tình! Hắn không thể thành thân, tự nhiên cũng sẽ không có hài tử.

Còn có người nói, nghe nói Sở Tư nghiệp đối với cháu trai hắn đặc biệt tốt, trong lòng hắn hẳn là đã xem cháu trai trở thành con trai mình đi!

Còn có người vốn dĩ rất là ghen ghét Sở Từ, lúc này sau khi nghe chuyện này, đều chuyển thành đồng tình.

Sở Từ bị ánh mắt quỷ dị của bọn họ nhìn đến có chút không thể hiểu được, không biết đây là làm sao vậy. Vẫn là có một người thật sự không nín được, lại đây an ủi hắn, hắn mới biết được tình hình thực tế.

Sở Từ thật là dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể tạm thời làm ra bộ dáng hậm hực không vui.

Đợi lúc Dương đề học cùng Ôn Thái phó đến đó, đều có chút kinh ngạc với không khí trong viện vì sao hạ xuống như vậy. Không đợi bọn họ mở miệng hỏi, đã có đồ đệ giỏi vuốt mông ngựa, đem chuyện Sở Tư nghiệp khắc thê sinh động như thật mà giảng một lần, người chuyên nghiệp tu dưỡng so với kẻ đầu đường cuối ngõ kể chuyện mà nói chỉ có hơn chứ không kém.

Sau khi Ôn Thái phó nghe xong, ngay tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thở dài: "Hóa ra là như thế này."

"Thái phó, nghe khẩu khí của ngài, tựa hồ biết chút gì?" Dương đề học có chút tò mò.

"Lúc trước ta vốn định vì Sở Tư nghiệp nói việc hôn nhân, nhưng hắn dốc hết sức thoái thác, việc này rốt cuộc không thành. Lúc ấy ta còn có chút kỳ quái, không biết hắn vì sao tránh thành thân như rắn rết, lại hóa ra là hắn không muốn thương tổn những nữ tử vô tội đó a! Thật là quá thiện tâm."

Lời này của Ôn Thái phó một khi truyền ra, cơ bản đã giúp Sở Từ chứng thực xác thực. Thiên Hòa Đế trước đó còn có chút nghi ngờ, sau khi nghe nói, cũng hoàn toàn đánh mất hoài nghi trong lòng.

Thừa dịp lúc Sở Từ đi ra ngoài, Ôn Thái phó hạ lệnh, lệnh bọn họ không thể chọc chỗ đau người ta, sau này thời điểm ở nha môn, tuyệt đối không thể đề cập đến chuyện không liên quan đến công sự.

Sau khi Sở Từ trở về, thấy không khí trong sảnh không còn quỷ dị như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút, cầm lấy đề mục bọn họ trình lên, cùng Ôn Thái phó, Dương Đề Học ngồi ở cùng nhau thảo luận, mỗi khi thảo luận ra một đề liền viết xuống trên giấy.

Ánh nến lay động, bóng người xuyên qua, một đêm thực mau đã đi qua. Lúc chân trời hửng sáng, Sở Từ rốt cuộc khép lại sổ, che miệng ngáp một cái.

Hắn vặn vẹo cổ mệt mỏi không thôi, quay đầu nhìn nhìn, bốn phía trên ghế ngã trái ngã phải nằm một mảnh, nếu không phải ban đêm Sở Từ gọi người đem chậu than vào, phỏng chừng ngày hôm sau sẽ có một số lượng lớn người muốn xin nghỉ bệnh.

Ôn Thái phó đêm qua giờ Tý đã là mỏi mệt không chịu nổi, y tuổi tác đã lớn, thức đêm không được, nhưng còn kiên trì ở chỗ này, bị Sở Từ cùng mọi người liên hợp lại khuyên trở về. Thái phó chân trước mới vừa đi, Dương Đề Học sau lưng cũng đứng lên, y đường hoàng nói một đống lớn lời nói, trung tâm tư tưởng chính là, các ngươi coi đi, ta phải đi về ngủ.

Sở Từ đứng lên, bởi vì ngồi lâu lắm, chân cẳng có chút tê mỏi, một chút không cẩn thận đã đụng phải một bên ghế dựa.

Tiếng vang này kinh động người ngủ trong sảnh, mọi người mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn về phía ngọn nguồn tiếng vang.

"Mọi người đêm qua vất vả, chuyện ra đề mục này đã hạ màn, mọi người trở về nghỉ ngơi cho tốt đi." Sở Từ nói xong, liền đi ra ngoài.

Hắn sai người đem mấy chục đề chọn ra đưa tới chỗ Ôn Thái phó, lại do Ôn Thái phó từ giữa chọn ra 50 đề.

Thức một đêm, hắn cũng muốn về Quốc Tử Giám ngủ bù một chút.

Sở Từ ra Đề Học Đạo, chậm rãi đi tới phía trước. Ngày hôm qua khi Đại Hổ đưa hắn tới, hắn đã bảo y đi trở về, cho nên bây giờ không có xe ngồi.

Từ khi hắn xuyên qua đây, còn chưa từng chịu thức đêm. Cho dù lúc ấy Thi Hương cùng Thi Hội, hắn cũng bảo đảm ít nhất ngủ đủ bảy tiếng. May mắn hắn hiện tại mới 21, bằng không, phỏng chừng đã muốn mệt chết.

Sở Từ dùng tay che miệng lại, nghiêng người ngáp một cái, để tránh bị người qua đường thấy một màn bất nhã của hắn.

Cách đó không xa đột nhiên có người cười ra tiếng, Sở Từ có chút tò mò, nhìn qua bên kia, vừa lúc đối diện tầm mắt người nọ.

Người nọ ăn mặc một thân hồng y, trang điểm nhìn qua có chút phù hoa phóng đãng, y thấy Sở Từ cũng đang nhìn mình, hai mắt cong lên, hướng Sở Từ phất phất tay, bộ dạng rất là thân thiện.

Sở Từ vốn dĩ không quen biết y, sau khi y cười, mới nhận ra cặp mắt đào hoa kia, người này hình như là vị đường huynh nào đó của Khấu Tĩnh đi.

Khi Sở Từ đang suy nghĩ có nên tiến lên chào hỏi hay không, người nọ tự mình đã đi tới.

"Sở Tư nghiệp, chào ngươi a, tại hạ Khấu Tuân, nghe đại danh đã lâu, hôm nay vừa lúc gặp phải, cho nên tiến lên đây chào hỏi một chút, Sở Tư nghiệp sẽ không trách ta mạo muội đi?" Khấu Tuân nhìn Sở Từ chớp chớp mắt, thoạt nhìn có chút ngả ngớn.

"Tự nhiên sẽ không, Khấu huynh là đường huynh Tĩnh ca đi? Ta giống như ở giáo trường bên kia đã từng gặp ngươi." Sở Từ cười trả lời, nhắc nhở chính hắn nhận ra y.

Khấu Tuân nghiền ngẫm cười cười, trong lòng đem hai chữ "Tĩnh ca" niệm mấy lần, thu hồi bộ dáng ăn chơi trước đó, nói: "Sở Tư nghiệp mới sáng sớm sao sẽ một mình ở chỗ này đi lại?"

Lúc này trời còn chưa sáng rõ, trên đường người đi đường thưa thớt, cho nên Khấu Tuân vừa vén mành xe đã thấy Sở Từ.

"Ta mới từ Đề Học Đạo bên kia ra, chuẩn bị đi về Quốc Tử Giám. Khấu huynh lại vì sao mới sáng tinh mơ đã ra cửa vậy?"

"Ta ở Công Bộ nhậm chức, đêm qua có việc ngủ ở bên kia, cho nên lúc này mới trở về. Nếu gặp phải, không bằng để cho Khấu mỗ đưa Sở Tư nghiệp một đoạn đường đi?"

"Sở mỗ từ chối thì bất kính." Sở Từ cười cười, hào phóng cùng y cùng nhau lên xe ngựa, trong lòng hắn kỳ thật có chút nói thầm, không nghĩ tới người này thế nhưng sẽ ở Công Bộ, cũng không biết rốt cuộc là nghiên cứu phương diện nào?

Sau khi lên xe ngựa, Sở Từ đại khái đã biết. Người này nhất định là chuyên nghiên cứu chế tạo đồ dùng, thoạt nhìn cũng có chút giống nghiên cứu cơ quan ám khí, bởi vì trong xe ngựa này ám cách thật sự quá nhiều!

Cũng không biết người này ấn chỗ nào, trong xe bỗng nhiên bắn ra một tấm ngăn lấy dùng làm cái bàn. Y lại trái ấn phải ấn, phân biệt từ những cái ám cách đó lấy ra những thứ như điểm tâm, ấm trà, bếp lò cùng than hỏa, rồi sau đó thế nhưng ở tại trong xe mà nấu trà.

Khấu Tuân nhìn Sở Từ, phát hiện hắn thỉnh thoảng đánh giá một chút mấy thứ này, liền cười nói: "Tại hạ từ nhỏ không làm việc đàng hoàng, chuyên công những thứ linh tính mới lạ này, làm Sở Tư nghiệp chê cười."

"Này sao lại có thể nói là không làm việc đàng hoàng đâu? Những thứ hiếm lạ này tạo phúc cho dân, lại làm nhiều chút mới tốt! Không biết Khấu huynh nơi đó nhưng có bán kiểu dáng xe ngựa giống như thế này?" Sở Từ cũng muốn đổi một chiếc xe ngựa. Hắn phát hiện xe ngựa này của Khấu Tuân không chỉ bên trong giấu giếm huyền cơ, ngay cả phòng chấn động cũng so với những xe ngựa khác tốt hơn rất nhiều, rất thích hợp với hắn nha.

Khấu Tuân sửng sốt một cái chớp mắt, rồi sau đó cười ha ha: "Sở Tư nghiệp thật là diệu nhân, xe ngựa này tuy chỉ có một chiếc này, nhưng ta có thể giúp ngươi làm ra một chiếc."

"Vậy đa tạ Khấu huynh, đến lúc đó ngươi cứ đem phí cần dùng tới nói cho ta, ta phái người đưa qua cho ngươi đi."

"Với quan hệ của ngươi cùng A Tĩnh, ta sao có thể thu tiền ngươi? Nếu tiểu tử kia biết, còn không phải hai con mắt sắc bén xẻo ta."

"Khấu huynh nói đùa, Tĩnh ca tính tình dịu dàng, sao có thể hành sự như vậy?" Sở Từ cảm thấy Khấu Tuân nói quá.

Khấu Tuân cười thầm một tiếng, nói: "Y cùng hai chữ dịu dàng nhưng không dính dáng gì hết. Tiểu tử này từ nhỏ đã một bộ dáng nghiêm trang, cho dù nhìn ai, cũng đều là một khuôn mặt lạnh lùng, nhiều lời vài câu đã không kiên nhẫn. Hơn nữa cổ quái cũng nhiều, cũng không chịu để người gần gũi hầu hạ, cũng sẽ không cùng người cùng giường. Chúng ta đều nói, ngày nào đó tiểu tử này thành thân, sợ là ngay cả tân nương tử cũng không thể trèo lên giường y."

Sở Từ buồn bực, người được nói đến này cùng Khấu Tĩnh Tĩnh hắn quen biết là cùng một người sao? Trên mặt Khấu Tĩnh tuy không quá nhiều biểu cảm, nhưng mà hai mắt lại tràn đầy nhu tình, không cho người hầu hạ thuyết minh gia giáo tốt, mọi việc tự tay làm lấy mới là nam nhân tốt! Không cùng người cùng giường cũng bình thường, có đại nam nhân nào sẽ cả ngày muốn ngủ chung cùng người khác chứ? Lại không phải tình khuê mật giữa nữ hài tử.

Hơn nữa, hắn cùng Khấu Tĩnh cùng ngủ một giường cũng không phải một lần hai lần, trước nay cũng chưa thấy qua Khấu Tĩnh có gì không ổn. Vả lại, Khấu Tĩnh sợ là không có cơ hội thành thân, cũng không cần những người này phải nhọc lòng bậy bạ!

Khấu Tuân thấy hắn vẻ mặt không để bụng, trong lòng càng thêm chắc chắn phán đoán lúc trước. Y vừa định thêm chút dầu bỏ chút dấm, Sở Từ liền nhắc nhở y, nước trà đã nấu xong.

Khấu Tuân biết ý tứ hắn, liền theo chuyện châm trà chuyển đề tài. Dọc theo đường đi, hai người uống nước trà, ăn điểm tâm, không khí rất là hòa hợp, ngược lại không giống như là người hôm nay mới vừa quen biết.

Xe ngừng ở dưới cổng núi Quốc Tử Giám, sau khi Sở Từ cáo từ Khấu Tuân, nhìn theo xe ngựa đi xa. Sau lưng đột nhiên có người gọi hắn, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Khấu Tĩnh cưỡi ngựa đang từ bên kia lại đây. Sở Từ đứng ở tại chỗ chờ y, sau khi Khấu Tĩnh xuống ngựa, liền dắt ngựa đi đến trước mặt Sở Từ.

"Hoài Cẩn, ngươi sao......" Khấu Tĩnh cau mày, muốn trực tiếp hỏi hắn, lại sợ quản quá nhiều chọc hắn không vui.

"Muốn hỏi ta tối hôm qua đi đâu, vì sao lúc này mới trở về?" Sở Từ ngẩng đầu nhìn y, trên mặt ý cười ngâm ngâm, rõ ràng tâm tình rất tốt.

Khấu Tĩnh gật gật đầu.

"Ngày hôm qua ta được Thánh Thượng điểm là người ngày mai ra đề mục tỷ thí, ngày hôm qua ở Đề Học Đạo thức một đêm, nhưng mệt chết ta!" Sở Từ lại ngáp một cái, miệng mở đến thật lớn, Khấu Tĩnh hoảng sợ nhắc nhở hắn, lúc này mới phát hiện trên mặt hắn mệt mõi vô cùng rõ ràng.

"Vậy ngươi mau đi lên nghỉ ngơi đi." Khấu Tĩnh có chút đau lòng, Hoài Cẩn từ trước đến nay tham ngủ, một đêm không ngủ làm sao có thể chịu được chứ?

"Cổng núi cao quá, bò không nỗi." Sở Từ nhăn mũi, vẻ mặt ghét bỏ.

"Ta cõng ngươi đi lên!" Khấu Tĩnh thả ngựa ra, vỗ vỗ cổ nó, để nó tự mình đi ăn cỏ, sau đó xoay người ở trước mặt Sở Từ ngồi xổm xuống.

Trên mặt Sở Từ hiện ra một nụ cười ý đồ thực hiện được, cúi người bò lên trên lưng Khấu Tĩnh, sau đó ôm cổ y.

Sở Từ khi còn nhỏ kỳ thật vẫn luôn rất muốn có người cõng hắn. Mỗi lần tan học, đồng học khác đều là gia gia hoặc ba ba cõng chở về nhà, hắn cũng chỉ có thể tự mình đi trở về. Tuy rằng đường không xa, nhưng trong lòng hắn vẫn thực hâm mộ nhà của người khác có thể tới trường đón. Cho dù không cõng cũng không sao, chỉ cần nắm tay hắn, hỏi một câu chuyện trong trường học phát sinh cũng được, hoặc là cũng có thể giống như gia trưởng bình thường khác, ở trên đường mua cho hắn chút đồ ăn vặt cho hắn ngạc nhiên, vậy hắn nhất định cũng sẽ thật vui vẻ.

Sau khi Sở Từ bò lên, Khấu Tĩnh đỡ lấy chân Sở Từ đứng lên, từng bước một bước lên bậc thang. Khấu Tĩnh đi được thực ổn, cũng đi rất chậm, y hy vọng bậc thang này có thể dài một chút, lại dài thêm một chút, tốt nhất có thể dài đến hết cuộc đời này, để y cả đời cũng không cần buông người sau lưng xuống......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro