Chương 261: Vụ án.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tống Tam này trước đó một mực chắc chắn gã đã nhìn kẻ cắp kia vô cùng rõ ràng, rồi sau đó lại nói là họa sư họa người cùng kẻ cắp kia giống nhau như đúc, nghĩa là gã đã ghi tạc bộ dáng kẻ cắp kia trong lòng đi? Nhưng mà, bức họa của ta cùng của người nọ cũng không giống nhau, đối với người không quá quen thuộc mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy không khác nhau lắm, nhưng Tống Tam này chính mắt nhìn thấy kẻ cắp hành hung, gã không nên quên mới phải."

Sở Từ nói, lúc ấy Tống Tam này đưa tay áo từ trên mặt xuống hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, nếu thật là ngày đêm khóc nỉ non không ngừng, như vậy đôi mắt người này nhất định phải sưng đỏ rất nhiều mới đúng, khóe mắt Tống Tam này lại ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, thực rõ ràng là trước đó gã đang gào khan. Cho nên Sở Từ mới cố ý thăm dò gã.

"Ý của ngươi là, Tống Tam đang nói dối?" Hứa Chinh trên mặt tràn đầy nghi hoặc, "Đúng vậy, nhưng gã vì sao phải nói dối chứ? Lúc trước án tử mới vừa phát sinh, gã đã tới báo án. Nếu gã thật sự che giấu điều gì, thật cũng không cần đến nha môn báo án mà."

"Là gã báo án?" Sở Từ như suy tư gì.

"Đúng vậy, chính là gã. Lúc trước kẻ cắp kia mới vừa đi, Tống Tam này đã tới nha môn báo án, thời điểm chúng ta đi, người Chung gia máu vẫn còn hơi ấm." Hứa Chinh lại thở dài một hơi, ngày đó là y thay phiên công việc, vừa nhận được báo án đã lập tức dẫn người tới cửa, sau đó đã thấy cảnh tượng thảm trạng kia.

"Tiên sinh, ta có thể xem một chút hồ sơ vụ án không?" Sở Từ vẫn cảm thấy gã thực khả nghi.

Hứa Chinh nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Thứ này vốn không nên truyền ra ngoài, sau khi ngươi xem chớ có lên tiếng."

"Vâng, tiên sinh." Sở Từ một lời đáp ứng, sau đó đã đi theo phía sau Hứa Chinh cùng đi đến trong kho đặt hồ sơ vụ án, tìm được toàn bộ lời khai vụ án cùng vật chứng.

Trong hồ sơ vụ án này phát sinh ở năm ngày trước, cũng chính là buổi tối đại khái hơn chín giờ tối ngày hai mươi bảy tháng mười. Người tới báo án nói, lúc ấy người chủ nhà đã nghỉ ngơi, gã bởi vì bụng không thoải mái, cho nên đi nhà xí, kết quả kẻ cắp kia đã lẻn vào trong phòng, bắt đầu giết hại người Chung gia. Hung khí là một thanh đao lớn, lúc ấy người nọ không có mang đi, sau khi giết người đã để lại hung khí.

Sở Từ lại lật xem một chút ghi chép hiện trường, bên trên nói nguyên nhân người Chung gia chết xác thật bị thương bởi đao, ngoại trừ vết đao trên người lại không có miệng vết thương khác. Người chết phân bố ở ba nơi trong phòng ngủ cùng trước sau sân.

"Tiên sinh, các ngươi có từng điều tra rõ động cơ gây án của hung thủ chưa? Là trả thù hay là cướp tiền tài hay là mặt khác?" Có thể làm ra thảm án giết hết cả nhà, nếu không có huyết hải thâm thù, thật đúng là không thể nào nói nổi.

"Làm sao lại không tra a, mấy ngày nay người chúng ta khắp nơi hỏi thăm, phát hiện Chung gia này chính là thương nhân bình thường, ngày thường cũng chưa từng làm qua việc gì bịp bợm lừa gạt, bán đồ cũng chưa từng thiếu cân thiếu lạng, nghe hàng xóm láng giềng nói, người nhà bọn họ tính tình cũng ôn hòa, hẳn là không đến mức kết thù cùng người khác. Hơn nữa Chung lão gia tuy không coi là người tốt gì, nhưng mỗi phùng quyên tiền, y đều sẽ khẳng khái giúp tiền, cũng không biết là người như thế nào, mới có thể xuống tay với bọn họ." Hứa Chinh lại thở dài.

"Nói như vậy, mục đích của chúng hẳn là cầu tài? Chung gia tiền tài có thiếu hay không?" Động cơ giết người nhất định là có, cũng không đến mức nhàn rỗi nhàm chán tiến vào diệt cả nhà người ta đi?

"Bởi vì người Chung gia toàn bộ đã chết, Tống Tam này lại chỉ là người giúp việc bếp núc, cho nên gã cũng không rõ ràng lắm đồ của Chung gia có thiếu hay không, nhưng mà hiện trường nhìn thấy, kẻ cắp hẳn là còn chưa có kịp lấy đồ đã bỏ chạy rồi."

Sở Từ tìm kiếm một trận trong hồ sơ vụ án, tìm ra lời khai Tống Tam. Bên trên nói gã tiêu chảy ngồi xổm nhà xí, sau đó nghe được trước viện có người kêu thảm thiết, gã lập tức kéo quần lên chuẩn bị đi xem chuyện gì, ai ngờ còn chưa có đi ra ngoài, đã thấy một mãnh hán cầm thanh đao lớn đuổi theo người, sau đó một đao bổ vào trên đầu người nọ, gã sợ tới mức chân mềm nhũn, dưới khiếp sợ không thể đi ra ngoài nghĩ cách cứu viện, vì thế mà đau khổ không thôi. Rồi sau đó gã nghe thấy chung quanh không có động tĩnh, mới lén lút từ cửa nhỏ hậu viện chạy đi báo án, hung thủ kia có lẽ là phát hiện cái gì, lúc nhóm nha sai đến cũng đã chạy.

Nói cách khác, hung thủ kia giết trên dưới mười lăm nhân khẩu Chung gia, lại không lấy đi một thứ gì đã đi rồi? Sở Từ nói ra nghi vấn của mình, Hứa Chinh cũng giải thích không được, đây cũng đúng là chỗ bọn họ cảm thấy nghi hoặc.

"Tiên sinh, hôm nay sắc trời đã tối, chúng ta trở về đi, ngày mai ta cùng ngài đi hiện trường vụ án nhìn xem còn có cái dấu vết gì để lại không bị phát hiện hay không. Sư mẫu nàng cũng thực lo lắng cho ngài." Hiện tại một chốc một lát cũng giải thích không rõ, Sở Từ liền khuyên tiên sinh nhà hắn trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hứa Chinh gật gật đầu, y đã hai ba ngày không trở về nhà. Thầy trò hai người trở lại Hứa gia, Sở Từ lại cùng y ăn chút gì, mới từng người trở về phòng.

Lần này chiếu cố Sở Từ vẫn là Hạnh Tử, nàng mang nước tới cho Sở Từ, lại phát hiện người vốn dĩ đã chuẩn bị nghỉ ngơi lại ngồi xuống án thư, đang viết thứ gì.

"Sở thiếu gia, ta đã lấy nước tới." Hạnh Tử kêu lên.

"Làm phiền Hạnh Tử cô nương, để ở đó đi, đợi lát nữa ta lại rửa mặt." Sở Từ một bên viết, một bên trả lời.

Hạnh Tử rất muốn biết Sở Từ đang viết cái gì, nhưng mà nàng lại sợ chính mình quấy rầy Sở Từ làm chuyện quan trọng, huống chi nàng cũng không biết chữ, chỉ có thể lặng lẽ rời khỏi phòng Sở Từ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sở Từ viết thật lâu mới buông bút, hắn đứng dậy đi qua rửa mặt, lại một khắc khi chạm vào nước kia sửng sốt một chút, nước này không phải lạnh như băng như trong tưởng tượng của Sở Từ, mà là ấm áp. Hắn cười cười, thật là một cô nương tốt tâm địa thiện lương, chắc là nàng vừa mới lại đây thay đổi vài lần nước.

Sau khi rửa mặt, Sở Từ nằm ở trên giường, nhắm mắt lại còn đang chậm rãi chải chuốc vụ án, hắn vừa rồi đã đem toàn bộ điểm đáng ngờ viết xuống, nhưng hắn cứ luôn cảm thấy còn có điều gì bị hắn xem nhẹ, nhưng chính là làm thế nào cũng không nắm bắt được. Nếu lúc này Khấu Tĩnh Tĩnh ở đây thì tốt rồi, y thận trọng tỉ mỉ, nhất định có thể phát hiện nhiều thứ hơn.

......

"Đây là Chung gia, nhà bọn họ mười mấy năm trước đã dọn lại đây, ở trong Dương Tín phủ cũng không còn thân nhân khác. Những chỗ này chính là chỗ phát hiện bọn họ......"

Sở Từ theo Hứa Chinh giảng giải cẩn thận quan sát, mấy chỗ thi thể kia tràn đầy vết máu đen đen đỏ đỏ, cơ hồ trên toàn bộ mặt đất đều có, có thể thấy được thảm trạng ngay lúc đó.

"...... Thi thể người Chung gia là đặt ở đại sảnh, ngươi nếu đã tới, thì theo ta đi dâng nén hương đi."

Hứa Chinh dẫn đầu đi vào đại sảnh, ở trong linh đường đã bày trí tốt rút mấy nén hương bậc lửa, nghiêm mặt bái bái. Sở Từ có chút không thích ứng, nhưng cũng theo tiên sinh bước tới, cầm mấy nén hương bái bái, trong lòng còn yên lặng niệm vài câu "Hữu quái mạc quái". (Đừng hoảng sợ khi thấy việc kỳ quái.)

Đây cũng không phải hắn nhát gan, thật sự là mười lăm người nằm ở trong đại sảnh này, cho dù có đám nha sai canh ở một bên, nhìn vẫn khiếp người thật sự a!

Hứa Chinh thuận miệng hỏi: "Muốn xem miệng vết thương bọn họ một chút hay không?"

Sở Từ rất muốn lắc đầu, nhưng mà hắn rất muốn giúp tiên sinh phá án. Tuy rằng trong hồ sơ vụ án có kèm sổ tay ngỗ tác* nghiệm thi, nhưng rốt cuộc không thể so chính mình tận mắt nhìn thấy càng rõ ràng hơn một chút, vì thế, Sở Từ gật gật đầu.

*Ngỗ tác: Người khám nghiệm thi thể.

Hứa Chinh thấy bộ dáng này của hắn trong lòng cười thầm một tiếng, rồi sau đó phân phó nha sai đem vải bố trắng bao trùm ở bên trên xốc lên. Sở Từ chịu đựng không ổn nhìn vài lần, rồi sau đó như là phát hiện một thế giới mới, hai mắt nhìn chằm chằm một chỗ tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Hứa Chinh theo ánh mắt hắn nhìn qua, hiểu rõ mà vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Lớn nhỏ Chung gia này trời sinh chân trái sáu ngón chân, xác thật cùng người khác không quá giống nhau. Nhưng mà cũng đừng nhìn chằm chằm vào, bất kính với người chết. Chúng ta vẫn nên đi bên ngoài nhìn một chút đi."

Sở Từ vừa định giải thích hắn nhìn chằm chằm đến không phải sáu ngón chân kia, mà là chỗ khác, thấy Hứa Chinh đã đi ra ngoài, hắn cũng vội vàng theo đi ra ngoài, đánh gãy lời giải thích sắp ra khỏi miệng kia.

Đi qua tiền viện, đó là phòng ở người Chung gia, Sở Từ tùy ý đi vào một gian, phát hiện trong gian phòng này cũng có loang lổ vết máu, trên chăn, trên màn treo cũng có. Giường đệm nhìn qua vô cùng hỗn độn, hẳn là khi người chết giãy giụa làm loạn, nhưng nhà ở chỉnh thể còn tính là sạch sẽ chỉnh tề, cũng không có dấu vết lật lên.

"Tiên sinh, gian nhà ở này là của ai?"

"Gian này là Chung lão gia cùng Chung phu nhân. Lúc ấy xác chết hai người bọn họ một người ở trong một người bên ngoài, có lẽ là Chung lão gia chặn hung thủ muốn cho Chung phu nhân chạy trốn đi, đáng tiếc a." Hứa Chinh tiếc hận thở dài.

Sở Từ cau mày nhìn nhìn, cứ cảm thấy có cái chỗ nhìn thực không ổn. Hắn đi đến mép giường, trên dưới đánh giá một hồi, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh, sau khi có người báo án các ngươi đã động qua những nơi này sao?"

Hứa Chinh lắc lắc đầu: "Người nọ vừa tới báo án, ta đã phái người đi trông coi nơi này, phân phó bọn họ mỗi một chỗ cũng không được nhúc nhích, chỉ nâng thi thể tới trong đại sảnh, xác chết ngoại trừ ngỗ tác, cũng không cho người khác động qua."

"Như vậy, màn này là chuyện thế nào chứ?" Sở Từ chỉ chỉ hai bên màn được vén gọn.

"Màn?" Hứa Chinh theo tay hắn nhìn qua, sau đó đột nhiên trừng lớn hai mắt, "Ngươi là nói?"

"Đúng vậy, vừa rồi chúng ta đi đại sảnh xem qua, những người này khi chết đều mặc trung y, dưới chân cũng không mang giày vớ, như vậy bọn họ hẳn đều là sau khi đi ngủ bị giết mới phải. Nhưng mà, màn lại được vén lên." Sở Từ vỗ màn một chút, tiếp tục nói, "Này có hai loại khả năng, một là, lúc ấy bọn họ còn chưa có ngủ. Hai là, sau đó có người lại đem màn buông xuống vén lên lại."

"Loại khả năng thứ nhất là không có khả năng, nếu lúc ấy bọn họ không ngủ, vậy khi kẻ cắp tới bọn họ sẽ hô to lên, nếu đều bừng tỉnh lại, chạy trốn khắp nơi, lại làm sao bị diệt toàn môn đâu? Chung gia tuy cách nhà người khác khá xa, những hàng xóm không nghe thấy cũng thôi đi, nhưng người trong nhà lại không có khả năng một người cũng đều không nghe thấy!" Hứa Chinh bị Sở Từ nhắc nhở, những chuyện trước đó cảm thấy quái dị nhưng không suy nghĩ cẩn thận cũng chậm rãi tụ lại trong lòng.

"Vậy chính là khả năng thứ hai, trước khi hung thủ giết người đã thu màn lại, cho nên màn này chỉ có mấy chỗ bị dính vết máu, những chỗ khác là không có." Sở Từ vừa thả móc xuống, màn đã rơi xuống che đậy nửa bên giường kín mít, bên trên quả nhiên chỉ có mấy chỗ dính, những chỗ khác căn bản là không có.

"Theo lý thuyết hung thủ giết người, hẳn là xốc màn lên trực tiếp giơ đao mới đúng, vì sao còn sẽ an nhàn hứng thú chậm rãi thu màn lại chứ? Chẳng lẽ gã không sợ trong thời gian thu màn lão gia đột nhiên tỉnh lại sao? Trừ phi......" Vẻ mặt Hứa Chinh vô cùng nghiêm túc.

"Trừ phi lúc ấy gã đã xác định, Chung lão gia cùng Chung phu nhân sẽ không tỉnh lại! Ta lúc ấy khi xem hồ sơ đã cảm thấy kỳ quái, chỉ một tên hung thủ, thế nhưng có thể giết mười lăm người, hơn nữa là lặng yên gây án không một tiếng động. Ta cảm thấy Chung gia này tất có nội tặc. Gã trước hạ dược những người khác, sau đó nhân lúc bọn họ bất tỉnh nhân sự, lại giết người diệt khẩu."

"Nhưng mà, có một vài người rõ ràng là bị giết ở bên ngoài, nếu như bọn họ cũng bị hạ dược, vậy làm sao có thể chạy ra ngoài chứ?" Hứa Chinh không quá rõ ràng, y trước đó nghe khẩu cung Tống Tam, trong lòng chỉ cảm thấy kẻ gây án chính là sơn dã có võ công cao cường, phỏng đoán gã có lẽ là cùng đường bí lối, mới có thể xông vào Chung gia muốn giựt tiền, nhưng không ngờ lại bị người phát hiện, liền hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp giết sạch toàn bộ người Chung gia. Nhưng lúc này ngẫm lại, lại cảm thấy khắp nơi đều đầy lỗ hổng.

"Không đúng, nếu bọn họ có thể chạy ra ngoài, vì sao không lớn tiếng kêu la để cảnh báo chứ? Xem ra lão phu là bị Tống Tam kia làm cho đi sai đường!" Hứa Chinh ảo não không thôi, y trước đó sao lại không nghĩ tới điểm này chứ?

"Nhưng mà, những người này làm sao chạy đến bên ngoài được chứ? Chẳng lẽ là dược lực không đủ, sau khi bọn họ nghe được động tĩnh nghiêng ngả lảo đảo chạy ra bên ngoài, sau khi gặp phải hung thủ đã bị loạn đao chém chết sao?"

"Nếu ta nói, bọn họ không phải chạy ra, mà là bị nâng ra ngoài thì sao?" Sở Từ nói, đây cũng là nguyên nhân hắn hoài nghi không chỉ có một người gây án, cho dù hung thủ có thể tự mình hạ dược tự mình giết người, cũng tuyệt đối không thể một mình đem Chung phu nhân này nhìn qua hơn hai trăm cân cùng những người khác nâng đến các viện khác. (1 cân ½ kg)

Dựa theo những gì viết trên sổ tay ngỗ tác nghiệm thi, Sở Từ phán đoán người này hẳn là một nam nhân sức lực không lớn. Bởi vì vết đao trên thi thể không tính là sâu, trên xương cốt cũng chỉ có dấu vết nhợt nhạt, hơn nữa trên người mỗi người không chỉ có một chỗ vết đao, hiển nhiên là hung thủ sợ một đao chém không chết, lúc này mới nhiều thêm mấy đao.

"Ngươi vì sao khẳng định là bọn họ bị nâng đi ra ngoài vậy?" Hứa Chinh có chút tò mò.

"Tiên sinh, mới vừa rồi ở trong đại sảnh chúng ta cũng xem qua những người chết đó. Không biết ngài có chú ý tới, chân của bọn họ đều vô cùng sạch sẽ hay không, cũng không giống như là người dẫm qua bùn đất một chút nào." Sở Từ nói, hắn vừa rồi ở trong đại sảnh chính là phát hiện điểm này. Đêm qua hắn đã cảm thấy án này rất nhiều điểm khả nghi, chẳng qua không có chứng cứ, hắn cũng không thể một mực chắc chắn phán đoán của hắn chính là thật sự. Hiện tại có chứng cứ, hắn có thể xác định, Tống Tam kia nhất định là đang nói dối.

Hắn cảm thấy, Tống Tam này nhất định chính là kẻ nội tặc kia, là gã hạ dược cho người Chung gia khiến cho bọn họ sau khi mệt mỏi nghỉ ngơi sớm, sau đó mở cửa đưa tới kẻ cắp xuống tay giết bọn họ, cuối cùng lại vừa ăn cướp vừa la làng, cậy vào định kiến ấn tượng của mọi người để dẫn dắt bọn họ. Rốt cuộc mọi người xưa nay đều sẽ không hoài nghi một người chủ động báo án sẽ là hung thủ gây án, hơn nữa gã lại là nhân chứng duy nhất chứng kiến vụ án này, đối với lời khai của gã tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ.

Kể từ đó, án này chậm chạp tìm không thấy hung thủ, liền sẽ biến thành một cọc án treo, đám người Tống Tam cũng có thể bỏ trốn mất dạng.

Hứa Chinh hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, đã không còn bị che mắt, y tự nhiên sẽ không lại ngộ phán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro