Chương 270: Không có gì khác nhau.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở mẫu ôm Sở Từ khóc một trận, nàng thiếu chút nữa cho rằng chính mình đời này không còn thấy được Sở Từ. Kinh thành cùng Tây Giang tỉnh cách xa nhau đâu chỉ ngàn dặm, đi tới đi lui mất mấy tháng thời gian, phụ nhân tầm thường như nàng, ngày thường ngay cả thôn cũng khó được ra, lại làm sao dám đi kinh thành? Hơn nữa nàng cũng không dứt bỏ được nơi này.

Sở Từ dĩ nhiên là nói lời an ủi, nhưng hốc mắt hắn cũng đã ươn ướt, tình thương của mẹ sâu nặng như vậy, làm sao có thể làm người không xúc động?

Sau khi an ủi được Sở mẫu, Sở Từ hành lễ với Sở Quảng cùng Thẩm Tú Nương, cảm tạ bọn họ đã cùng gánh vác lấy trách nhiệm lẽ ra hắn nên gánh. Thẩm Tú Nương cùng Sở Quảng chịu nửa lễ của hắn, nói thẳng người một nhà không cần khách khí như vậy.

Đang lúc nói chuyện, Sở Tiểu Viễn cùng Chung Ly Ngọc mang theo ba người Trương Hổ, Phó Minh An cùng Thường Hiểu lại đây. Sở Từ giới thiệu cho bọn họ một chút ba người này, sau đó nhờ ca hắn giúp hắn thu dọn mấy gian phòng ra để cho ba người vào ở.

Thường Hiểu vội vàng nói: "Đại lão gia, ta cùng Đại Hổ ca ở một gian phòng là được." Trương Hổ cũng gật đầu, trước kia khi ở Huyện Học hai người bọn họ cũng ở cùng một chỗ.

Sở Quảng có chút ngượng ngùng, bởi vì còn chưa từng có người nào gọi y là lão gia.

"Không sao, bây giờ trong nhà có nhiều phòng."

"Đại lão gia, không có gì đáng ngại, chúng ta ở cùng nhau là được." Thường Hiểu biết bọn họ cũng ở không lâu, không cần thiết mỗi người một gian.

Nếu y đã nói như vậy, người khác cũng không hề cưỡng cầu. Kết quả không đợi Sở Quảng đi ôm chăn trải giường chiếu, Sở Tiểu Viễn lại nói chuyện, nó nói: "Cha, giường ta lớn, ta có thể cùng Ngọc Nhi còn có Phó ca ca cùng nhau ngủ không?"

Mấy ngày nay nó đã nếm được lợi lộc không ít, đi theo Phó Minh An không chỉ có có thể học được võ công, kéo ra ngoài còn đặc biệt có mặt mũi, những người ở Mông Đồng Quán đó cũng không dám khi dễ bọn họ nữa.

Sở Quảng không có trả lời nó, mà là nhìn về phía Phó Minh An, dò hỏi ý tứ y. Phó Minh An gật gật đầu, kỳ thật y cũng không quá dám ngủ một mình, nhà tiên sinh tuy rằng không có lớn như nhà bọn họ, nhưng mà cũng có gia đinh ngủ ở gian ngoài phòng hầu hạ.

Hai đứa nhỏ thấy y gật đầu lập tức cười rộ lên, lôi kéo tay y đi về phòng của mình, chắc là muốn cho y biết một chút "Bảo tàng" của bọn họ.

Thường Hiểu cùng Trương Hổ cũng đi theo Sở Quảng đi qua nhận phòng, Sở Từ nhìn người nhà, cứ cảm thấy còn thiếu chút gì.

"Nương, đại tẩu, San San đâu?" Tiểu chất nữ đáng yêu nhất của hắn đi đâu vậy?

"Đang ngủ rồi, chiều nay ham chơi không ngủ, lúc mới vừa ăn cơm ngáp mãi, cơm còn chưa có ăn xong đã ngủ rồi." Sở mẫu nhắc tới tiểu tôn nữ, đầy mặt đều là ý cười, tiểu bảo nhi này a, chỉ cần nhớ tới trong lòng vô cùng ngọt ngào.

Sở Từ có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không dám nói muốn đi vào xem. Tiểu hài tử ngủ nông, nhỡ đâu bị hắn dọa dậy thì không tốt.

"Đúng rồi, nói tới ăn cơm các ngươi còn chưa có ăn đi? Ta đi thu xếp cho các ngươi chút đồ ăn. Ai, ta cũng không biết các ngươi lúc này trở về, trong nhà lúc này sợ là không có đồ ăn gì ngon......" Sở mẫu thở dài, rất có chút ý tứ không có gạo cũng phải nấu được cơm.

"Nương, chúng ta vừa rồi ở trên đường đã ăn điểm tâm, ngài tùy tiện làm chút gì đó cho chúng ta ăn là được...... Có mì sợi không?" Sở Từ hỏi, ra cửa sủi cảo trở về mì, tuy rằng Trường Khê thôn không có tập tục này, nhưng cũng không trở ngại chuyện hắn muốn ăn mì.

"Có có, trước đó nhà thím Dương cho chúng ta mì râu nhà mẹ đẻ nàng đưa tới, nói là ăn lên trơn mềm ngon miệng, chúng ta còn chưa có ăn qua, hôm nay vừa lúc nấu." Sở mẫu tức khắc lại cao hứng lên, một vị mẫu thân vui buồn kỳ thật rất đơn giản, hơn phân nửa đều gắn liền ở trên người hài tử.

Mì râu? Sở Từ có chút tò mò, đi theo Sở mẫu vào phòng bếp, sau đó thấy nàng dùng cây gậy trúc lấy cái làn treo ở trên xà nhà xuống dưới. Bên trong thả một ít mì sợ trắng trắng nhỏ nhỏ, nhìn qua có chút giống mì sợi hiện đại, nhưng lại so với mì sợi ướt mềm hơn chút.

"Nương, treo ở trên này là vì phòng ngừa chuột phá sao?"

"Đúng vậy, đó là kẻ trộm đó! Nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể. Đồ vật nếu như không giấu tốt, nhất định bị chúng nó phá." Người nhà nông khi nhắc tới chuột liền căm thù đến tận xương tuỷ.

"Sao không nuôi một con mèo a?" Sở Từ còn rất thích động vật nhỏ, chẳng qua hắn phát hiện hiện tại sủng vật còn không nhiều giống như hiện đại, trong thôn bọn họ ngay cả chó cũng chưa gặp qua. Trước đây có nghe nói trong nhà tiểu tử Chúc Phong kia nuôi một con chó lớn, đáng tiếc cũng không có duyên nhìn thấy.

"Nuôi mèo?" Sở mẫu tạm dừng một chút, "Nuôi một con cũng có thể. Trước kia người còn không có ăn, tự nhiên cũng không có dư tiền đi nuôi một con mèo. Hiện tại trong nhà lương thực nhiều, chuột cũng nhiều, nuôi con mèo mấy thứ kia cũng không dám lại đến......"

Sở mẫu lải nhải mà nói mèo có chỗ tốt, sau đó lại từ mèo kéo tới chỗ khác. Miệng nàng nói, động tác trên tay lại không chậm, ở trong phòng bếp tràn ngập pháo hoa, Sở Từ ngồi ở trên băng ghế bên bếp, một bên thêm củi vào trong, một bên nghe Sở mẫu nói chuyện, lại có một loại cảm giác khi còn nhỏ ở nhà bà ngoại. Loại cảm giác này quá mức mờ mịt hình dung không rõ lắm, nhưng nếu muốn Sở Từ dùng lời nói, vậy đại khái chính là cái loại cảm giác cả trái tim tràn đầy đã sắp căng phồng này, là cái loại cảm giác khi ở nơi đất khách tha hương ngẫu nhiên nhớ tới cái mũi đều sẽ cay lên.

Thứ mì sợi này rất quen thuộc, Sở mẫu nấu một nồi to, dùng chén sứ lớn trong nhà múc ra một bát lớn đặt lên bàn, sợi mì trắng dài trang trí thêm mấy viên hành thái xanh non, hơn nữa bóng ướt giọt dầu canh, nhìn qua vô cùng thơm ngon.

Sở Từ thả vào trong chén chút ớt khô, lại đổ một chút dấm xuống, vị chua kia sau khi tiến vào miệng lập tức kích thích đầu lưỡi, làm người nhịn không được muốn ăn uống ngấu nghiến. Những người khác trên bàn cũng nghĩ như thế này, ngay cả Phó Minh An vừa mới nhìn chén lớn đã có chút phiền não cũng nghiêm túc mà ăn.

Cơm xong, bên ngoài ánh trăng thanh lãnh, làm người nhìn không khỏi cảm thấy có chút lạnh. Trong nhà lại vô cùng ấm áp, bởi vì Sở Từ sợ lạnh, cho nên Sở mẫu dùng lò bếp than hỏa ở nhà chính đặt một cái bồn lửa lớn. Sau khi ăn cơm xong mọi người đều ngồi ở nhà chính, một bên sưởi ấm một bên nói chuyện phiếm.

Sau khi hàn huyên, Sở Quảng đột nhiên nhớ tới một vấn đề, vội vàng hỏi Sở Từ, nói: "Tiểu nhị a, ngươi không phải ở kinh thành Quốc Tử Giám làm phu tử gì đó sao? Sao đột nhiên đã trở lại?"

"Ta bị ngoại phóng, phóng tới Nam Mân tỉnh làm đề học, bởi vì khoảng cách gần, cho nên ta về nhà trước một chuyến. Đúng rồi ca, ta mời người trong thôn ngày mai tới nhà chúng ta ăn cơm." Sở Từ nói.

"Đúng phải mời bọn họ ăn bữa cơm. Lúc trước ngươi thi đậu Trạng Nguyên Lang, người trong thôn đều tặng đồ lại đây, hiện tại ngươi đã trở lại, nếu không có động tĩnh, sẽ bị người ta nói miệng." Sở mẫu cùng Sở Quảng đều vô cùng tán đồng điều này, nhân tình chính là tới tới lui lui như vậy, cho dù Sở Từ hiện tại đã có chức quan trong người, nhưng nhân tình vẫn phải nên đền đáp.

"Vâng, sáng sớm ngày mai ta sẽ cùng Trương Hổ đi trấn trên mua đồ, đến lúc đó còn nhờ nương cùng đại tẩu giúp ta mời mấy thím tay chân lanh lẹ lại đây hỗ trợ. Đại ca huynh giúp ta đi nhà thôn trưởng nơi đó mượn chén đũa cùng cái bàn lại đây." Sở Từ nói, tuy rằng tương đối phiền toái, nhưng chuyện nên làm là trốn không thoát.

"Không, ngày mai vẫn là ta cùng Trương Hổ huynh đệ đi mua đồ." Sở Quảng rất ít khi phản đối quyết định của Sở Từ, y vừa mở miệng, mọi người lập tức đều nhìn y.

Sở Quảng thực nghiêm túc nói: "Những người trên Bình An trấn đó đều thích nâng giá, nhìn bộ dáng này của ngươi, nhất định sẽ nâng nhiều một chút. Nếu là đổi ngươi đi, tiền này khẳng định sẽ phung phí oan uổng."

Sở Từ không lời gì để nói, nhớ tới lúc trước sau khi mình mua đồ về nhà báo giá tiền, người trong nhà một bộ vẻ mặt không thể tưởng tượng được thế nhưng đắt như vậy, còn lưu thật sâu ở trong lòng hắn.

Sở Quảng thấy hắn gật đầu, lại nói: "Ngày mai ngươi cùng bọn họ đi nhà thôn trưởng mượn bàn ghế chén đũa đi. Thời điểm dọn cẩn thận một chút, nhưng đừng làm bể. Mượn tới rồi thì trở về, đừng ở trên đường trì hoãn."

Sở Từ bật cười, chỉ sợ trong mắt người nhà, hắn cùng hài tử cũng không có gì khác nhau, mới có thể dùng loại ngữ khí dặn dò hài tử này nói chuyện với hắn.

Nhưng mà, chỉ có người hạnh phúc mới có quyền lực làm hài tử, hắn vẫn rất thích loại cảm giác này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro