Chương 280: Tế hải thần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng một Tết, các bá tánh từng nhà Chương Châu phủ đều phải đi tế biển.

Tục ngữ nói, dựa núi ăn núi, dựa biển ăn biển. Các bá tánh Nam Mân tỉnh dựa vào biển mà sống, tự nhiên đối với nó cũng vạn phần kính trọng.

Trên tay bọn họ cầm theo rổ, trong rổ đặt hương nến tiền giấy cùng một ít cơm nắm gói lại bằng lá cây. Các bá tánh dùng mấy thứ này hiến tế Hải Thần, khẩn cầu cho những người đánh cá trong năm mới này có thể bình an trôi chảy, cũng khẩn cầu biển rộng có thể ban cho bọn họ nhiều thứ hơn nữa.

Ở vùng ngoại ô Quả huyện cách phủ thành đại khái bốn mươi dặm, có một tòa miếu Hải Thần, nghe nói Hải Thần nơi đó vô cùng linh nghiệm, chỉ cần ngươi thành tâm cầu nguyện, nguyện vọng nhất định có thể được thực hiện. Có thanh danh như vậy, các bá tánh địa phương khác đại đa số cũng đều tới tòa thần miếu này dâng hương, cho nên một năm bốn mùa cung phụng không ngừng, hương khói vô cùng đầy đủ.

"Lão gia, chúng ta cũng đi xem đi!" Trương Hổ ở bên ngoài đi dạo một vòng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn không thôi.

Sở Từ không rõ y vì sao lại vui vẻ như vậy, sau khi nghĩ lại, cười nói: "Đúng rồi, nhà ngươi cũng là ở bờ biển. Chỗ đó của các ngươi cũng tế Hải Thần sao?"

Trương Hổ lắc lắc đầu: "Lão gia, bên kia của chúng ta không tế Hải Thần, nhưng mà mùng một đầu năm cũng muốn đi trong miếu dâng hương, hơn nữa mỗi năm đều có hội chùa xem!"

Nhắc tới hội chùa, Thường Hiểu cùng Phó Minh An lập tức cũng hăng hái. Ba người chờ mong nhìn Sở Từ, chờ đại gia trưởng lên tiếng.

Sở Từ lúc này mới hiểu, hóa ra gia hỏa này là đánh chủ ý xem hội chùa mới có đề nghị này, hắn còn tưởng rằng Đại Hổ cũng có tâm sự, muốn cầu thần bái phật có thể thực hiện. Nhìn ánh mắt chờ mong của ba người, Sở Từ cố ý làm trạng thái khó xử, nhìn thấy ánh mắt ba người càng ngày càng ảm đạm, Sở Từ mới đại phát từ bi mở miệng nói:

"Được, chúng ta cũng đi xem. Vừa vặn ta cũng muốn hiểu biết một chút phong tục tập quán Chương Châu, vậy bắt đầu từ này hội chùa này đi."

Sau khi mấy người thu thập thỏa đáng, đánh xe ngựa ra cửa. Từ cửa thành Bắc đi ra ngoài ước chừng khoảng một canh giờ, bốn người mới đi đến Quả huyện.

Quả huyện này tự nhiên là vì ở nơi này có nhiều loại trái cây đặc sản nổi danh, trong viện mỗi nhà đều có mấy loại trái cây ăn quả, trong đó mấy loại quả xoài, đu đủ cùng  nhãn là thường thấy nhất.

Sở Từ hơi có chút tiếc nuối mà nhìn chằm chằm những cây này, trong lòng cảm thán hắn tới không đúng mùa, nếu như tới vào mùa hè, là có thể một lưới hài hết trái cây nơi này.

Lại nói tiếp hắn ở kinh thành đã lâu như vậy, giống như thật là không ăn được trái cây gì. Ngoại trừ nhà ăn thỉnh thoảng mua một ít trái cây theo mùa cho các học sinh ăn, những thứ khác cơ hồ đều không có.

Sở Từ đang miên man suy nghĩ, chợt nghe Trương Hổ nhìn vào bên trong kêu lên: "Lão gia, phía trước không qua được."

Sở Từ xốc lên rèm cửa nhìn, quả nhiên, con đường phía trước vốn không rộng rãi hiện giờ đã ngựa xe như nước, xe ngựa xe bò lớn lớn bé bé chen chúc nơi này chật như nêm cối, chỉ có người đi bộ có thể miễn cưỡng từ giữa khe hở các xe đi qua.

"Đại Hổ ca, ngươi xem có thể quay đầu đi một con đường khác hay không?" Thường Hiểu đề nghị.

Sở Từ vỗ vỗ bờ vai của y, bảo y nhìn ra phía sau. Thường Hiểu quay đầu lại, lập tức sửng sờ, phía sau còn kín mít hơn!

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên có người kêu một tiếng "Sở đại nhân". Sở Từ theo tiếng nhìn qua, phát hiện người trung niên ở ven đường có chút quen thuộc, tựa hồ gặp qua ở đâu, chỉ là nhất thời căn bản nghĩ không ra.

Người nọ có lẽ cũng biết Sở Từ không nhận ra y, liền nói: "Tiểu nhân Hà Viễn, là nhân sĩ Quả huyện, là một lại viên ở Đề Học Tư. Mấy ngày hôm trước khi đại nhân vào phủ tiểu nhân may mắn gặp qua đại nhân một lần, không biết đại nhân đến đây, chính là vì đi tế Hải Thần?"

"Đúng vậy, chỉ tiếc Sở mỗ mới đến, không biết lại có nhiều người như vậy cùng đi, hiện tại bị dừng ở trên đường, làm Hà huynh chê cười."

"Con đường này là đường đi Hải Thần miếu nhất định phải đi qua, hàng năm đều như thế, đại nhân không cần để ý. Nếu đại nhân không chê, hãy xuống dưới uống ly trà nóng đi, Huyện thái gia sẽ phái người lại đây khơi thông con đường. Chẳng qua người quá nhiều, muốn khơi thông chỉ sợ còn cần một thời gian ngắn."

Hà Viễn vô cùng nhiệt tình, Sở Từ cũng không giỏi từ chối. Sau khi hỏi qua, hắn đã mang theo Phó Minh An cùng nhau xuống xe, bởi vì Thường Hiểu nói muốn ở lại chỗ này trông xe cùng với Trương Hổ.

Nhà Hà Viễn không xa, ở ngay trong hẻm nhỏ phố bên cạnh. Nhà y là một cửa vào, ước chừng có ba gian chính phòng hai gian phòng cạnh, sân không phải đặc biệt lớn, nhưng cũng trồng trọt vài cây ăn quả, dưới tàng cây còn bày bàn đá ghế đá, bố trí vô cùng ấm áp.

"Nương nó ơi, trong nhà có khách nhân tới, mau bưng chút trà lên!" Hà Viễn mới vừa vào cửa, đã nhìn vào bên trong hô lên.

"Lại là khách nhân gì? Cả ngày cứ gặp người là kéo vào trong nhà, trà bánh đi không ít, lời hay thì nghe không được một câu." Thê tử Hà Viễn một bên cùng nữ nhi oán giận, một bên động tác nhanh nhẹn sửa soạn bàn, sửa soạn xong còn không quên hướng bên ngoài kêu một câu, "Ai, tới ngay!"

Tiểu nữ hài đang thêu hoa cười cười, nương nàng luôn như vậy, trên miệng oán giận hai câu, chiêu đãi lại dụng âm hơn ai hết.

"Sở đại nhân ngài mau mời ngồi, hàn xá đơn sơ, khó coi, mong đại nhân không ghét bỏ." Hà Viễn có chút thấp thỏm, y nghe người khác nói tới vị đại nhân này, tựa hồ là người không dễ đối phó.

"Nói chi vậy, Sở mỗ cũng là xuất thân con cháu nhà nghèo, ngày đó gia trạch còn không bằng quý phủ nhiều, đâu ra nói đến ghét bỏ. Chỉ cần người một nhà sống an ổn, những thứ khác đều là vật ngoài thân thôi." Sở Từ trước mặt người ngoài trước nay vẫn luôn ôn tồn lễ độ, lúc này nói chyện càng làm Hà Viễn rất là cảm động.

"Vị huynh đệ này thật là biết nói chuyện. Người lớn lên anh tuấn, lời nói cũng xuôi tai, đúng là khá hơn nhiều so với những cái tiểu tử ngõ nhỏ đó!" Hà thị bưng trà bánh từ bên ngoài tiến vào, vừa vặn nghe thấy Sở Từ nói, ý cười trên mặt ngay tức khắc chân thành hơn vài phần.

"Vị này chính là đại tẩu đi, tùy tiện tới cửa, quấy rầy." Sở Từ đứng lên cười chào hỏi.

"Nào, quấy rầy cái gì, tới cửa đều là khách. Nhìn các ngươi không giống như là người địa phương, cũng là vì tế Hải Thần mà tới đi?" Hà thị đặt trà bánh ở trên bàn, một bên cùng hai vị tiểu công tử dáng vẻ tuấn tú hàn huyên. Hà Viễn ở một bên nhìn đến sốt ruột, sợ nương tử y không cẩn thận đắc tội vị đại nhân này.

Hà thị nhìn cũng không nhìn Hà Viễn, còn rót hai ly trà đưa cho Sở Từ cùng Phó Minh An.

"Tạ đại tẩu. Đại tẩu thật tính mắt, chúng ta xác thật vừa tới đây không lâu, còn chưa có thấy qua người khác tế Hải Thần, nghe nói miếu Hải Thần Quả huyện này linh nghiệm nhất, đặc biệt tới nhìn một cái." Sở Từ đứng dậy hai tay tiếp nhận trà thể hiện sự tôn trọng, Phó Minh An học theo, nghiêm túc cảm ơn.

Hà thị nở nụ cười, nghĩ thầm hai người này cũng thật có lễ, nàng nói: "Không sai, muốn nói tòa miếu Hải Thần nào linh nghiệm nhất trong Nam Mân tỉnh chúng ta, vậy nhất định chính là Quả Huyện chúng ta. Nhà mẹ đẻ ta có một tiểu tức phụ, gả qua nhiều năm cũng chưa sinh nở, nghe người ta nói Hải Thần này của chúng ta linh nghiệm, đặc biệt lại đây dâng hương, trở về không bao lâu đã có mang! Còn có a, ổng chủ Lý ở trên phố bên kia, mỗi lần ra biển trước đó đều phải đi bái một bái, nhiều năm như vậy còn chưa gặp qua hải Long Vương một lần......"

Hà thị vừa nói tới đề tài này đã dừng không được, đặc biệt là hai vị tiểu công tử kia còn dùng một bộ vẻ mặt ham học hỏi như khát nhìn nàng, càng thêm cổ vũ nàng muốn nói cho hết.

Hà Viễn e ngại Sở Từ ở đây không thể trực tiếp cắt ngang lời nương tử y, chỉ có thể luôn làm mặt quỷ với nàng, ám chỉ nàng nói ít chút. Theo như hắn thấy, đại nhân làm sao cảm thấy hứng thú với những tục sự này chứ.

Nhưng cố tình, Sở Từ thật đúng là rất cảm thấy hứng thú. Ở trước kia, hắn thấy cầu thần bái phật chính là các bá tánh đang lừa mình dối người, muốn mượn lực quỷ thần đạt thành nguyện vọng trong lòng. Nhưng mà một chuyến xuyên qua, hắn cũng không biết chính mình rốt cuộc có nên tin loại cách nói kiếp trước kiếp này hay không, dù sao chuyện hắn gặp là khoa học không thể giải thích.

Sở Từ từng nghe qua cách nói "Cuối khoa học là triết học, cuối triết học là thần học" này, tuy rằng loại cách nói này cũng không có căn cứ theo khoa học, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Nhưng mà, Sở Từ cũng không chuẩn bị rối rắm chính mình rốt cuộc là làm sao tới, hắn tin tưởng, trong tương lai thế giới nhất định sẽ có nhà khoa học nghiên cứu ra biện pháp xuyên qua thời không, hơn nữa dùng thủ đoạn khoa học giải thích hết thảy những điều này.

Hà thị còn đang tiếp tục nói: "...... Ta thấy vị này huynh đệ này ngươi cũng đã đến tuổi thành gia thất, không biết đã có gia thất hay chưa? Nếu như không có a, thì đi bái một bái, Hải Thần bảo đảm ban cho ngươi một mối lương duyên tốt ——"

Hà Viễn thấy nàng từ đứng thành ngồi, càng nói càng hăng say, trong lòng sốt ruột, liền cắt ngang lời nàng nói: "Sở đại nhân, ngươi nếm thử kẹo này đi, là nhà chúng ta làm."

Ba chữ Sở đại nhân này của y là dùng sức cắn tự, Hà thị cũng rốt cuộc nghe hiểu y ám chỉ, lập tức từ trên ghế nhảy lên, một bộ dáng chân tay luống cuống.

"Đại... Đại nhân? Dân phụ không... Không biết a... Quá thất lễ..." Hà thị vẻ mặt xấu hổ nói, cho dù đây là vị đại nhân nào, nàng cũng đều đắc tội không nổi. Nghe nói các đại nhân Đề Học Tư trước này luôn coi trọng quy củ.

"Đại tẩu không cần gò bó như thế. Hiện tại lại không phải ở trong nha môn, còn phân cái gì đại nhân không đại nhân? Ta muốn cảm tạ đại tẩu cùng Hà huynh thịnh tình khoản đãi mới đúng!" Sở Từ cũng đứng lên, tươi cười xán lạn đánh mất thấp thỏm bất an trong lòng Hà thị. Nhưng mà, trong lòng nàng rốt cuộc vẫn cố kỵ, không bao lâu liền nói còn phải làm việc, xoay người liền vội vàng mà bước đi ra ngoài.

Ở Hà gia ngồi một hồi, bên ngoài có người nói đường phố nơi đó đã khơi thông. Sau khi Sở Từ nghe thấy, liền dẫn theo Phó Minh An cáo biệt cùng phu thê Hà gia. Sau khi Hà Viễn đưa Sở Từ ra đầu hẻm, về nhà liền thấy Hà thị chờ ở cửa.

"Tướng công, ngươi nói vị Sở đại nhân kia có thể tức giận hay không a?" Hà thị thật cẩn thận hỏi.

"Lúc này mới biết sợ? Ngày thường bảo ngươi ít nói vài câu ngươi lại không nghe, hôm nay còn đem những chuyện lung tung rối loạn đó nói cho Sở đại nhân nghe. Ngươi có biết vị Sở đại nhân này là ai không?"

Hà thị lắc đầu, nàng là một cái nữ tắc nhân gia, làm sao biết Sở đại nhân này là ai?

"Y chính là năm trước Hoàng Thượng khâm điểm, người đầu tiên Tam Nguyên cập đệ Trạng Nguyên Lang của Đại Ngụy chúng ta! Lúc sau mới là quan bái lục phẩm Tư nghiệp, là người dám lớn tiếng mắng Vương gia, người dám chỉ vào mũi Ngự Sử Đài mắng tàn nhẫn! Hiện tại là người đứng đầu Đề Học Tư chúng ta!" Ngày hôm trước lúc Hà Viễn nghe bọn họ nói tới, nội tâm chấn động quả thực không thể miêu tả, nhân vật bậc này thế nhưng thật tới Đề Học Tư này của bọn họ?

"Hô!" Hà thị bị y hù đến sửng sốt, tuy rằng nàng không quá hiểu được sự lợi hại của hắn, nhưng chỉ một câu cuối cùng đã quá sức.

"Ngươi nói, hắn sau này sẽ không cho ngươi mang giày nhỏ đi (làm khó dễ)? Ta đây lập tức đi nhận lỗi với hắn được không? Sau này ta không bao giờ nói lung tung nữa!" Hà thị vẻ mặt biết vậy chẳng làm.

Hà Viễn trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại nói: "Thôi, lời đã nói ra, ngược lại cũng không cần quá lo lắng. Ta thấy vị Sở đại nhân này cũng không phải là những kẻ không nói lý, hắn nhất định sẽ không so đo với ngươi. Chỉ là, sau này ngươi cũng phải sửa lại tật xấu thích ăn nói lung tung này."

"Phải phải phải....." Hà thị tự biết đuối lý, lại không phản bác giống như trước đây, mà liên thanh đồng ý.

......

Sở Từ không biết bản thân bị trở thành cái cớ cho người khác giáo huấn thê tử, hắn lúc này đã tới ngoại giao Quả huyện.

Huyện thái gia Quả huyện đụng là thực biết mưu tính, y biết mỗi năm một lần tế Hải Thần này nhất định sẽ đưa tới rất nhiều người, vì thế liền ở phụ cận miếu Hải Thần mở một vùng dùng để đỗ xe ngựa, lúc sau lại đem chỗ trống phía trước miếu Hải Thần vẽ ra để dân chúng bày hàng. Chỉ cần giao tiền, liền có thể tự do dừng ngựa xe cùng bày hàng bán đồ, hai nơi này đều có chuyên gia trông coi, những tên bắt gà trộm chó, hoành hành người quê nhà đừng nghĩ lại đây quấy rối.

Biện pháp này tuy rằng hao phí sức người sức của nhiều, nhưng mà đứng ở góc độ lâu dài phát triển tới xem, vẫn là rất cần thiết. Trị an tốt, nhân tài sẽ nhiều lên, chỉ cần người nhiều, chiêu kiếm tiền gì cũng đều có thể thực hiện.

Trương Hổ đi qua giao tiền, sau đó cầm theo đồ bọn họ mua đi qua miếu Hải Thần.

Miếu Hải Thần này tổng cộng có một tòa chủ điện, sáu tòa phó điện, chủ điện cung phụng tự nhiên là tượng Hải Thần. Sở Từ cầm hương đi theo đám người rộn ràng nhốn nháo phía trước, thực mau đã thấy pho tượng Hải Thần.

Sở Từ quan sát một hồi, phát hiện tượng Hải Thần này có một cái đầu rồng, trên mặt biểu tình không giận tự uy, trên người vô cùng rắn chắc hữu lực, hai cái tay khô khốc tựa tay lại không giống tay đặt ở trên đùi, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn về phía trước. Tượng thần này cùng Sở Từ trước kia xem qua cơ hồ không có chỗ tương tự, hẳn là các bá tánh Mân Địa tự mình tưởng tượng ra.

Nếu đã đi tới phật điện, dĩ nhiên là thành thành thật thật đi theo tế bái. Trong đáy lòng hắn kỳ thật cũng có một ít nguyện vọng, giờ phút này thân ở hoàn cảnh như vậy, hắn cũng không thể đem nguyện vọng của chính mình nói thẳng ra.

Một nguyện, trời yên biển lặng thiên hạ bình.

Hai nguyện, người nhà bằng hữu luôn khoẻ mạnh.

Ba nguyện, cùng quân bên nhau đến bạc đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro