Chương 283: Đi ngàn dặm đường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...... Hương cửu linh, năng ôn tịch, hiếu vu thân, sở đương chấp. Dung tứ tuế, năng nhượng lê, đệ vu trường, nghi tiên tri."

(Hoàng Hương 9 tuổi, đã biết ủ ấm chăn chiếu. Hiếu với cha mẹ, là việc nên làm. Khổng Dung 4 tuổi, đã biết nhường lê. Thuận hòa với anh em, là điều trước tiên nên học hỏi.)

"Đọc không sai, lại đây lãnh đường hồ lô." Sở Từ cười ôn hòa, lấy một cây hồ lô trên giá cắm xuống đưa cho những tiểu bằng hữu đó.

Một hai ngày đầu ngoại trừ Nhị Trụ cùng Tiểu Bàn, cũng không có những người khác. Nhưng khi những người khác phát hiện chỉ cần đọc vài câu trong sách là có thể đổi đồ ăn vặt, bọn họ đều chạy tới.

Nhị Trụ vốn còn có chút lo lắng, nhưng y phát hiện Sở Từ sẽ không bởi vì người nhiều mà giảm bớt đồ ăn cho bọn nó, ngược lại trở nên rất vui vẻ, đồ ăn cũng mua nhiều hơn, trong lòng liền thả lỏng lại.

Sở Từ xác thật rất vui mừng, thời gian mấy ngày đã đưa tới mười mấy tiểu bằng hữu, tuy rằng bọn họ là tới vì đồ ăn, nhưng ngoài miệng đọc thuộc bài lại không phải giả.

"Tốt, khen thưởng đọc thuộc bài đã phát. Bây giờ chỗ này của ta có mấy miếng bánh bò, ai có thể giải thích một chút ý nghĩa những câu vừa rồi đọc, ta sẽ khen thưởng người đó một miếng bánh bò."

Sở Từ mở ra bao giấy dầu, trong bao đặt mấy miếng điểm tâm tuyết trắng, bên trên rải đều đều một tầng đường phấn, còn không có để sát vào đã có thể ngửi được mùi hương bên trên. Sở Từ lấy nó ra quơ quơ, sau đó lại che lại. Mấy miếng bánh bò trắng này đối với những hài tử này mà nói, mức độ dụ hoặc không thể nghi ngờ là vô cùng lớn.

Kỳ thật ngày hôm qua Sở Từ đã giảng ý nghĩa qua một lần, chẳng qua khi đó hắn không có đặc biệt nhấn mạnh, cho nên bọn nhỏ cũng không nghiêm túc nhớ. Lúc này Sở Từ nhắc tới, chính là vì muốn bồi dưỡng cho bọn họ thói quen ghi nhớ bất cứ lúc nào, để cho thời điểm bọn họ nghe dạy học có thể càng thêm chuyên tâm hơn.

"Ai, không ai nhớ sao? Xem ra những miếng bánh bò này, ta phải mang về ăn một mình. Cũng không biết có thể ăn hết được hay không?" Sở Từ cầm bánh bò trắng lầm bầm lầu bầu, ánh mắt lại đặt trên người những tiểu bằng hữu đó, nhìn bọn họ bởi vì nhớ không nổi ý nghĩa mà ảo não, mà ở trong lòng trộm cười.

"Ta...... Ta nhớ rõ......"

Một giọng nói rất nhỏ truyền tới, giọng nói này nhỏ ngọt non nớt, nghe lên như là một tiểu khuê nữ. Sở Từ quét mắt nhìn từng tiểu tử đứng ở trước mặt hắn, giống như không có cô nương a, chẳng lẽ là nhìn lầm?

Sở Từ còn đang nghi hoặc, liền thấy một tiểu tử chạy tới, ở sau một thân cây sau lôi ra một tiểu cô nương.

"Sửu Nha! Ngươi tại sao lén đi theo chúng ta?"

Tiểu cô nương kia nhìn qua lớn bảy tám tuổi, trên người mặc một bộ quần áo giặt đến trắng bệch, trên đùi mặc một cái quần mỏng, nhìn qua vô cùng gầy yếu. Trên chân còn mang một đôi giày vải rách rưới, một ngón út từ bên trong lặng lẽ chen ra ngoài, đông lạnh đến hồng hồng.

Đây hiển nhiên là một tiểu cô nương thực nghèo. Mới đầu Sở Từ không biết vì sao mấy đứa này lại gọi nàng là Sửu Nha, lúc nàng sợ hãi ngẩng đầu, mới phát hiện, một bên mắt trái tiểu nữ hài này, có một cái bớt màu đỏ nhỏ như đồng tiền. Nhưng mà ngoại trừ cái bớt này, rõ ràng vẫn là một tiểu nữ hài diện mạo thanh tú.

Sau khi tiểu cô nương này bị tiểu nam hài tên là Cường Tử kia bắt lấy, hiển nhiên thực sợ hãi, nàng chỉ cái sọt đặt ở bên cạnh nói: "Ta là tới nhặt củi."

"Ngày hôm qua ngươi cũng tới, ngươi rõ ràng chính là cố ý theo tới đúng hay không?" Cường Tử lại không tin, ngày hôm qua nó đã thấy nàng, nhưng mà khi đó mới vừa thấy nàng, nàng đã chạy. Không nghĩ tới hôm nay còn dám tới.

"Không...... Không phải......" Sửu Nha liên tục lắc đầu, nhưng ánh mắt lại có chút co rúm lại.

"Cường Tử, buông tay ra trước đi." Sở Từ không đứng yên được, đi qua chỗ bọn họ, những tiểu bằng hữu khác cũng theo vây quanh qua. Sửu Nha thấy Sở Từ lại đây, nhịn không được lui một bước.

Sở Từ uốn gối ngồi xổm xuống, hỏi: "Vừa rồi, có phải ngươi nói nhớ rõ ý tứ đoạn lời nói kia hay không? Vậy ngươi biết đọc một đoạn kia sao?" Giọng nói của hắn thật sự nhẹ nhàng, thần thái cũng dịu dàng hơn so với với thời điểm nói chuyện với những tiểu tử kia.

Sửu Nha cúi đầu, cắn chặt môi không chịu lên tiếng, dũng khí vừa rồi sau khi bị Cường Tử bắt lấy đã tan thành mây khói.

Sở Từ vô cùng kiên nhẫn, nhẹ giọng hỏi lại một lần.

Sửu Nha chậm rãi ngẩng đầu, không có vội vã trả lời, mà là không xác định hỏi: "Đọc, là có thể được bánh bò trắng sao?"

"Ừm, đọc có thể được đường hồ lô, giải thích ý nghĩa có thể được bánh bò trắng."

"Nữ hài nhi cũng có thể sao?" Tiểu cô nương lại hỏi,

Sở Từ im lặng, gông xiềng vô hình này hiện tại đã cho các nàng tròng lên sao?

"Đương nhiên có thể, ở chỗ này của ta, nữ hài nhi cũng giống như nam hài nhi. Ta chỉ xem các ngươi có thể đọc được bài hay không." Sở Từ nói, hắn phát hiện, sau khi hắn nói ra những lời này, có thể thấy được tiểu cô nương thả lỏng một chút.

"Ngọc không mài không sáng......" Giọng nói tiểu cô nương thực nhẹ, nhưng đọc từng chữ lưu loát rõ ràng, lại còn có học điệu bộ lúc Sở Từ dạy, sau khi đọc vài câu, làm Sở Từ nhịn không được đối với nàng giơ lên ngón tay cái.

Tiểu cô nương có chút nghi hoặc, Cường Tử bên cạnh thối mặt giải thích nghi hoặc cho nàng: "Sở thúc nói ngươi đọc rất tốt." Đáng giận, hôm nay nó cũng không có nhận được!

Khóe mắt tiểu cô nương cong lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

Sở Từ tuân thủ lời hứa, đi cầm một cây đường hồ lô đưa cho nàng.

"Ngươi còn nhớ rõ ý nghĩa không?"

"Vâng!" Tiểu cô nương cầm đường hồ lô, đôi mắt lượng lượng, "Ý tứ là, ngọc không trải qua mài giũa, thì không thể trở thành thứ hữu dụng, người không học tập, sẽ không biết lễ nghi...... Khổng Dung 4 tuổi đã biết nhường lê, đạo lý tôn kính yêu thương huynh trưởng này, khi còn nhỏ phải hiểu rõ."

Tiểu cô nương chỉ nghe một lần, là có thể nhớ rõ ràng như vậy, Sở Từ lại lần nữa đối với nàng giơ ngón tay cái lên. Ngày xưa Hoàng Anh Kiệt đã gặp qua là không quên được, hôm nay tiểu cô nương này xưng được với là nghe qua là không quên được.

"Ai, đáng tiếc là một nha đầu." Một giọng nói lỗi thời vang lên, tiểu cô nương vốn dĩ vô cùng vui vẻ, bị y vừa nói như vậy, lập tức cúi đầu, một bộ dáng làm sai chuyện.

Sở Từ sắc mặt lạnh lùng, đứng lên nhìn về phía cái nam tử ăn mặc thư sinh đối diện kia. Không thể không nói, ở Chương Châu phủ, Sở Từ vẫn rất hiếm khi đụng tới học sinh. Vốn dĩ đụng tới người đọc sách Sở Từ còn có thể cùng y tham thảo vài câu, lúc này lại không có tâm tình kia.

"Huynh đài vì sao nói lời này?" Sở Từ hỏi.

"Chẳng lẽ không phải sao? Nữ nhi gia, tự nhiên là phải lấy công dung ngôn hạnh làm đầu, mấy chuyện đọc sách này, từ xưa đều là do nam nhân tới làm. Cố tình thiên phú nghe qua là không quên được này, lại để một nữ hài đạt được, nhưng còn không phải là đáng tiếc sao?" Thư sinh kia vừa nói vừa lắc đầu.

"Lời nói của huynh đài thật buồn cười, ai quy định nữ hài tử không thể có được thiên phú như vậy?"

"Có thể có, nhưng rốt cuộc vẫn không tốt bằng nam tử có được loại thiên phú này. Nếu nam tử có thiên phú như vậy, thì có thể kim bảng đề danh, kiến công lập nghiệp, trở thành nhân tài trụ cột Đại Ngụy ta. Một nữ hài có được, có thể có ích lợi gì chứ? Cùng lắm chính là dùng để nàng cùng hôn phu tìm niềm vui thôi." Thư sinh này nhìn qua chỉ là trần thuật sự thật, nhưng trong lời nói coi khinh lại không ít.

Sở Từ vô ngữ: "Lúc Thịnh Đường, nữ tử cũng có thể làm quan. Này thuyết minh nữ tử cũng không phải là không thể đảm nhiệm chức quan, chỉ là các nàng bị đặt phía sau màn thời gian dài mà thôi. Ta nghĩ, nếu đương kim Thánh Thượng ra lệnh một tiếng, cho phép nữ tử cùng nam tử cùng tham gia khoa cử, chỉ sợ huynh đài không nhất định có thể thắng được nữ tử."

Văn khoa, từ xưa đến nay đều là nữ hài tử trong thiên hạ làm tốt! Lúc ấy ở trong lớp học Sở Từ, trong ban chỉ có "Sáu đóa kim hoa" bao gồm hắn, còn lại đều là nữ hài tử.

Tuy rằng khoa cử này cũng không phải chỉ là đơn thuần văn khoa, nhưng hiện trạng xã hội hiện đại sớm đã cho thấy, nam nữ chỉ có phân công bất đồng, cũng không tồn tại bên nào thắng bên nào một bậc. Cho nên, nếu thật sự có cơ hội bình đẳng, kết quả thật đúng là khó mà nói.

Sở Từ cũng là đang trần thuật sự thật, thư sinh kia lại phảng phất giống như bị vũ nhục: "Hừ, nữ tử sao có thể cùng nam tử cùng triều làm quan? Tiểu sinh thấy bộ dáng ngươi cũng là người đọc sách, lại thích  ý nghĩ kỳ lạ, trách không được ngươi chỉ có thể ở quán trà này cùng trẻ con chơi đùa!"

Nói xong, y liền vung tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.

"Mặc kệ y, nữ hài tử càng phải đọc nhiều sách hiểu lý lẽ, về sau mới sẽ không bị người khi dễ." Sở Từ nói, sau đó lại ngồi xổm xuống, đem toàn bộ bánh bò trắng trong bao giấy dầu cho tiểu cô nương, "Cầm đi, hôm nay chỉ có một mình ngươi đáp được, thúc thúc đem một bao này đều khen thưởng cho ngươi. Hy vọng ngày mai ngươi còn có thể tới."

Sửu Nha trong mắt ngấn lệ lập loè, tuy rằng nàng còn nhỏ, nhưng cũng biết vị thúc thúc trước mặt này vì nàng tranh chấp với người khác, lại đối nàng nói những lời người khác vĩnh viễn cũng sẽ không nói, cuối cùng còn đem một bao bánh bò trắng đều cho nàng!

Sau khi Sửu Nha tiếp nhận bánh bò trắng, ánh mắt những nam hài tử đó đều có chút không tốt. Bọn họ không biết ý tứ những lời vừa rồi Sở Từ nói, bọn họ chỉ biết là có người tới tranh đồ ăn với bọn họ, lại là kẻ thực thông minh!

"Nhìn cái gì mà nhìn, thúc đã nói rồi, đồ ăn của ta chỉ cho hài tử thông minh ăn. Nếu muốn ăn nhiều, ngươi phải nỗ lực, đừng nghĩ làm chuyện đường ngang ngõ tắt gì a! Nếu như để ta biết ai làm, về sau sẽ không cho người đó tới, biết chưa?"

Sở Từ sợ bọn họ đi khi dễ tiểu cô nương, vì thế hắn trước tiên chào hỏi bọn họ một cái.

Những tiểu tử này oán hận mà đồng ý rồi, có thể thấy được trước đó bọn chúng thực sự có cái loại tâm tư này.

"Được, hôm nay chúng ta phải học chính là, thủ hiếu đễ, thứ kiến văn...... Theo ta đọc một lần."

Sở Từ đọc, một đám hài tử hoặc ngồi hoặc đứng, theo đọc hết lần này đến lần khác. Tuy rằng bọn chúng không ở bên trong học đường, nhưng mà sự nghiêm túc trong lúc học cũng không thiếu.

......

"Nương, ta đã trở về! Ô, cha, người cũng đã về rồi?" Nhị Trụ học xong nội dung hôm nay, giơ đường hồ lô vui vẻ chạy về nhà. Nương nó không ở nhà, cha nó thì ở.

"Lại được đồ ăn? Tiểu tử ngươi ngày nào cũng đi cũng không sợ xấu hổ." Cha Nhị Trụ ngồi xổm trong viện, trên tay cầm một nhánh cây to như ngón tay đang ở trên mặt đất viết cái gì.

"Ta là dựa vào bản thân đọc sách đổi được, lại không phải trộm tới!" Nhị Trụ có chút không vui, nhưng đảo mắt nó lại thân thân mật mật ngồi xổm dưới đất bên cạnh cha nó.

"Cha, hôm nay người học cái chữ gì a? Mau dạy ta viết." Nhị Trụ biết, cha nó buổi sáng ra cửa là đi học chữ, từ sau ngày đó bị nha sai mang đi, cha nó cùng những thúc thúc bá bá khác mỗi ngày đều phải đi nha môn học chữ, một ngày mười chữ, biết viết mới có thể trở về. Cha nó hai ngày trước đều làm cho đến khuya mới về nhà, hôm nay thế nhưng sớm như vậy!

"Hôm nay học......" Hai cha con ngồi xổm cùng nhau, lấy một nhánh cây, ở trên bùn đất viết từng nét. Nương Nhị Trụ đã trở lại, thấy một màn này, nhịn không được cong môi cười cười, một thân mỏi mệt tức khắc tiêu tán không ít. Sớm biết quan phủ không cho đánh bạc, nàng đã sớm đi báo quan.

"Nương, người đã về rồi!" Nhị Trụ thấy nương nó, ném nhánh cây trên tay, vọt vào trong lòng ngực nương nó. Rồi sau đó lại dường như nghĩ tới cái gì, chạy vào phòng lấy đường hồ lô ra.

"Nương, người ăn trước một cái, sau đó cha ăn một cái, ta ăn cuối cùng." Nó đem đường hồ lô trên tay giơ cao cao, duỗi đến bên miệng nương nó.

"Tự ngươi ăn đi, nương cùng cha ngươi không thích ăn." Nương Nhị Trụ có chút kinh ngạc, kinh ngạc qua đi lại là vui mừng. Nhà nàng gia cảnh cũng không được tốt lắm, cha nó còn luôn đem tiền trong nhà cầm đi đánh bạc, ấm no đã sắp thành vấn đề, càng đừng nói mua những đồ ăn vặt này.

"Nương, ăn đi! Sở thúc nói Hoàng Hương chín tuổi biết giúp cha làm ấm chăn, y thực hiếu thuận, là một hài tử ngoan. Ta cũng muốn hiếu thuận giống y!" Nhị Trụ bướng bỉnh giơ tay, vẻ mặt non nớt tràn đầy nghiêm túc.

Không chỉ nương Nhị Trụ ngây ngẩn cả người, cha Nhị Trụ cũng dừng chữ trong tay, một lát sau, nương Nhị Trụ ngồi xổm xuống người xuống kéo con trai vào trong lòng ngực, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Nàng vẫn luôn cảm thấy chính mình mệnh khổ, gả cho một hán tử không có trách nhiệm, Tết nhất người khác đều ở nhà nghỉ ngơi, nàng lại phải đi nhà người khác phụ giúp kiếm tiền sống tạm. Nhưng mà hiện tại, oán giận trong lòng nàng đã ít đi một chút, con trai hiếu thuận như vậy, cho dù nàng có khổ một chút thì sao chứ?

Cha Nhị Trụ nhìn hai mẹ con ôm nhau, trong lòng không khỏi sinh ra rất nhiều áy náy. Con trai còn nhỏ tuổi đã hiểu được như thế nào là hiếu, y một đống tuổi, lại một chút cũng không bằng. Vị đại nhân kia dạy cho bọn họ học chữ năm ngày, ngày mai chính là một ngày cuối cùng. Đợi qua ngày mai, y cũng phải đi tìm một việc đứng đắn để làm.

......

"Tiên sinh, ngày mai chúng ta có phải phải đi về hay không?" Phó Minh An ở trên giấy viết thư viết xuống một chữ cuối cùng, đột nhiên mở miệng hỏi.

Sở Từ sửng sốt, sau đó cười: "Làm sao vậy? Ở đây chán rồi?"

Phó Minh An lắc lắc đầu: "Nơi này tuy nhỏ, nhưng chỗ chơi lại không ít. Ta viết bốn năm chỗ ở trong thư, lại vẫn cảm thấy không có đem phong cảnh nơi đây viết hết. Chỉ là, ngày mai đó là mùng bảy, tiên sinh, mùng bảy giải ấn, ngài đã quên sao?"

"Đương nhiên không có," Sở Từ sờ sờ đầu y, nói giỡn, "Trong thư ngươi viết cho cha tất cả đều là đi đâu chơi sao? Cha ngươi xem, chỉ sợ sẽ nói tiên sinh ta làm chậm trễ con em."

"Mới không phải!" Phó Minh An vội vàng phản bác, "Tiên sinh đây là thông qua hứng thú để giáo dục, mỗi lần đi chơi trở về, đều sẽ nói với ta rất nhiều đạo lý, ta học được rất nhiều thứ! Hơn nữa, phong thư này không phải cho cha, là cho tiểu cữu cữu."

Nói, y cầm lấy từng trang giấy, nói: "Đây là cho cha, đây là cho nương, phong này là cho ông ngoại."

Sở Từ tiếp nhận, xem xong từng phong, nhịn không được dùng ánh mắt kỳ dị đánh giá Phó Minh An, ha , tuổi còn nhỏ, tâm tư thật không ít, còn biết nhìn người hạ đĩa đồ ăn. Không, phải nói tùy cơ ứng biến mới đúng.

"Tốt lắm, ngươi đem chỗ đi chơi nơi này viết tốt như vậy, tiểu cữu cữu ngươi xem, nhất định lòng ngứa khó nhịn."

Sở Từ nhớ tới Chúc Phong cùng mấy tiểu tử khác, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra nhàn nhạt ưu sầu. Lần này học sinh cũng chưa tốt nghiệp đã đi rồi, luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Sở Từ còn chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, những người ở Quốc Tử Giám đó đã cảm thấy không chịu nổi.

Lúc trước Sở Tư nghiệp đi rồi, bọn họ trong lòng là thực không bỏ được. Tuy rằng hắn quản rất nhiều chuyện, nhưng mà, cũng cho bọn họ tự do không ít, nhóm tiến sĩ trợ giáo cũng không giống trước kia chỉ biết niệm "Không đúng tí nào", "Nhãi ranh vô lễ".

Bọn họ ở Quốc Tử Giám mở chương trình học học được rất nhiều thứ, Sở Tư nghiệp còn thỉnh thoảng nghĩ chút mới mẻ đa dạng dạy bọn họ chơi, bởi vì Sở Tư nghiệp nói, người cho dù là làm cái gì cũng đều nên chuyên tâm, học phải nghiêm túc học, chơi thì phải thống thống khoái khoái mà chơi!

Từ khi Sở Tư nghiệp rời đi, Quốc Tử Giám đã thiếu rất nhiều lạc thú. Mỗi phùng hai họp sáng, không còn có Sở Tư nghiệp ngắn gọn lên tiếng khích lệ lòng người, mỗi lần đều là Cố Tư nghiệp kia lại nhăn mặt nói chuyện dài dòng.

Ngươi nói y giảng thì giảng đi, cố tình thích nâng một giẫm một, mỗi khi nói đến cao hứng, đều thích đem những người ban cấp cao ra so sánh cùng bọn họ, mấy người Chúc Phong bởi vì làm người phách lối, cơ hồ mỗi lần họp sáng đều sẽ bị đưa ra làm ví dụ điển hình để phê bình.

May mắn Cố Tư nghiệp không giống Sở Tư nghiệp, không có quan hệ tốt với  cha bọn họ, nếu không, tới cửa cáo trạng, bọn họ xác định vô cùng thảm.

Lần thi quý cuối cùng của năm nay, kinh thành đã đổi thành điểm chế. Một tờ bài thi một trăm điểm, điểm trung bình ở Quốc Tử Giám bọn họ là 83, ở kinh thành xếp thứ tư, theo lý thuyết cũng không tệ lắm. Cố tình Cố tư nghiệp lại đem việc này coi là vô cùng nhục nhã, không chỉ đối với bọn họ càng thêm nghiêm khắc, chiếm dụng vô số đường thể dục cùng những chương trình học khác, còn luôn đi qua nhìn chằm chằm những học sinh thi không đủ điểm trung bình đó.

Mà mấy kẻ Chúc Phong, Ngô Quang, Khương Hiển cùng Chu Minh Việt này luôn phân ranh giới với đạt tiêu chuẩn, trên cơ bản chính là khách quen Tư Nghiệp Thính. Triệu Thanh thân là quân sư quạt mo Ngũ Hổ Tướng, thành tích nhưng thật ra không tồi, nhưng mà một kéo bốn cũng quá khó khăn, thường xuyên dạy một chút đã bị kéo đi đến chỗ khác.

Thật vất vả chờ đến ngày nghỉ, mấy người này tựa như chim sổ lồng, dốc hết sức ra ngoài rong chơi, giống như là muốn đem tinh lực cả đời này đều dùng hết.

Sau khi chơi vài ngày, bọn họ liền cảm thấy không thú vị, lúc này liền ngồi ở lầu hai khách điếm đầu phố, chán đến chết mà nhìn người đi đường phía dưới.

"Không bằng, đi Văn Hóa Công Viên đi? Nghe nói Thường lão đầu kia lại thuyết thư mới, ta đi nghe thuyết thư đi?" Ngô Quang đề nghị.

"Hôm kia không phải mới đi sao? Làm sao lại có thư mới." Chu Minh Việt không hứng thú mấy.

"Đáng tiếc công viên trò chơi phía sau còn chưa có dựng xong, nếu không có thể đi chơi. Nghe nói bản vẽ kia là Sở Tư nghiệp của chúng ta họa cho, thật không biết Hộ Bộ cùng Công Bộ làm cái thứ gì!" Chúc Phong oán giận nói, lúc ấy khi Hộ Bộ dán ra cái gọi là bản đồ mô hình, bọn họ đã lòng tràn đầy chờ mong, hy vọng có thể sớm ngày hoàn công.

Nhưng trước mắt mấy tháng qua đi, nơi đó chỉ sợ ngay cả một nửa cũng còn chưa có dựng xong, nhưng ngược lại khách điếm bên cạnh, đã dựng thành toàn bộ.

"Nghe nói bọn họ đi lót đường, muốn nối liền Nam giao cùng Thái Thường huyện, làm khách thương qua lại có thể ở kinh thành nghỉ chân một chút." Triệu Thanh nơi phát ra tin tức tương đối rộng, hắn có một thúc trong tộc ở Hộ Bộ.

"Ai, kinh thành này càng thêm không thú vị! Tứ Lang ngươi nói có phải hay không? Sớm biết vậy ta cũng bái Sở Tư nghiệp làm tiên sinh, đi theo y đi Nam mân nhậm chức, tiểu cháu ngoại trai ta đi theo bên người y, miễn bàn bao nhiêu sung sướng, không còn giống như ông cụ non trước kia." Chúc Phong ghé vào trên bàn thở dài.

"Ngươi muốn bái tiên sinh, còn phải xem Sở Tư nghiệp có nhận ngươi hay không mới được. Nhưng mà...... hí hí." Chu Minh Việt đột nhiên cau mày, lộ ra một nụ cười có chút đáng khinh.

"Ngươi hí hí cái gì? Mau nói!" Khương Hiển nhăn mày, không quen nhìn bộ dáng vô lại này của hắn.

"Gấp cái gì! Sở tư nghiệp chúng ta trước kia không phải đã nói sao? Đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường. Chúng ta học nhiều năm như vậy, là thời điểm đến lúc đi ngàn dặm đường đi?"

"......"

"Cũng không cần nói nhiều làm gì? Một câu, có đi hay không?!"

"Đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro