Chương 317: Bắt giữ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại nhân, hiện tại ai đúng ai sai đã thực rõ ràng, đám người Hàn tú tài không nghe khuyên bảo, khăng khăng lên thuyền, sau lại bởi vì không kháng cự được những nữ tử dụ hoặc đó làm ra gièm pha dẫn tới bị người lừa bịp tống tiền. Tại hạ cho rằng, trong đó toàn bộ đều là bọn họ gieo gió gặt bão, cũng không có liên quan gì tới phu thê bác lái đò."

Hàn tú tài còn muốn cãi cọ, bị Ngô Huyện lệnh liếc mắt từng một cái trở về. Y nói: "Nếu án này đã tra ra manh mối, vậy bản quan sẽ rút về phán quyết ngày hôm qua, thả hai người bác lái đò trở về nhà đi. Người tới a, cởi bỏ gông xiềng cho bọn họ, thả bọn họ đi."

Ba người bác lái đò dĩ nhiên cảm động đến rơi nước mắt, vừa định quỳ xuống tạ ơn, lại bị Sở Từ cắt ngang.

"Đại nhân khoan đã, án này còn chưa kết đâu!"

Ngô Huyện lệnh ánh mắt không tốt: "Án này chưa kết? Sao lại chưa kết?" Chẳng lẽ còn muốn y nhận lỗi với mấy điêu dân này hay sao?

"Dĩ nhiên là bởi vì người còn chưa tới đủ, án này liên quan ba phương, nhưng ra toà lại trước sau chỉ có nhân mã hai bên, Đỗ lão gia trên thuyền hoa kia, nhưng hiện tại còn chưa có hiện thân đâu."

"Nhưng mà, cũng không có người trạng cáo Đỗ lão gia kia a." Ngô Huyện lệnh không muốn phát sinh nhiều chuyện.

"Sao sẽ không có người chứ? Hàn tú tài còn không phải là người trạng cáo sao? Trong lời khai của y, nhưng vẫn luôn đều đang nói bác lái đò cùng ông chủ thuyền hoa lừa bịp tống tiền y. Hiện tại bác lái đò đã rửa sạch hiềm nghi, như vậy kẻ lừa bịp tống tiền, nhất định là ông chủ thuyền hoa."

"Nhưng mà Hàn tú tài làm nhục cô nương nơi đó ......"

Sở Từ lắc lắc đầu: "Đại nhân, đây rõ ràng chính là âm mưu của Đỗ lão gia kia. Cái gia đình đứng đắn nào, sẽ ở đêm khuya mang theo một thuyền nữ tử mỹ mạo du hải? Lại có gia đình đứng đắn nào, sẽ cố ý cho thị nữ đưa nam tử xa lạ vào phòng? Theo như lời Hàn tú tài, lúc ấy sau khi nàng kia dẫn y vào phòng đã lời nói ngả ngớn, trong lúc giơ tay nhấc chân cố ý khoe khoang phong tình, rõ ràng chính là dụ dỗ. Đêm khuya tĩnh lặng, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, chàng có tình thiếp có ý, phát sinh chuyện gì cùng hết sức bình thường. Nếu lúc ấy y cưỡng bách, nàng kia chỉ cần kêu hai câu, người bên ngoài đã có thể nghe được, y sao có thể thực hiện được chứ?"

Mọi người nghe xong không khỏi gật đầu, thuyền kia xác thật lộ ra quái dị. Ngay cả Hàn tú tài nghe xong, đều cảm thấy bản thân oan ức hết sức.

"Cho nên tại hạ cho rằng, Đỗ lão gia kia có hiềm nghi tự tiện kinh doanh kỹ nữ, ra biển tiếp khách. Theo pháp lệnh Đại Ngụy quy định, phàm là loại ngành nghề kỹ nữ sòng bạc vô ích dân sinh, là bá tánh không được tự mình kinh doanh. Bọn họ cần phải có được công văn của triều đình, theo tháng giao nộp khoản thuế, đúng giờ kinh doanh mới có thể mở. Nói cách khác, Đỗ lão gia này không chỉ bị nghi ngờ có liên quan lừa bịp tống tiền bá tánh, còn vi phạm pháp lệnh Đại Ngụy. Đại nhân ngài nghĩ, trong ba năm này, bọn họ lừa bịp tống tiền bao nhiêu người, thu bao nhiêu tiền tài bất nghĩa? Bọn họ nhưng một văn tiền thuế cũng không giao ra a!"

Sở Từ một phen ngôn luận làm mọi người sửng sốt, hắn không phân tích, Đỗ lão gia này còn chỉ là lừa bịp tống tiền, hắn vừa phân tích, mọi người liền cảm thấy Đỗ lão gia quả thực tội ác tày trời. Đặc biệt là Ngô Huyện lệnh, y đã lâm vào trong thiết tưởng của Sở Từ, lừa bịp tống tiền một người hai mươi lượng, một lần hơn mười mấy người, đó là bao nhiêu bạc a!

Triều đình đối với kỹ nữ sòng bạc quản đến vô cùng nghiêm khắc, khoản thu thuế cũng cao hơn nhiều những loại làm ăn khác, cơ hồ đạt mức làm mười thuế năm, cũng chính là một nửa tiền lời bọn họ. Này biểu lộ triều đình là không khuyến khích dân gian mở loại nghề này, nhưng bởi vì tiền tới mau, vẫn có không ít người muốn thông qua nha môn đút lót giành được công văn kinh doanh.

"Xem ra người này rất có vấn đề, cần phải mang về huyện nha nghiêm thêm thẩm vấn mới được!" Ngô Huyện lệnh vô cùng nghiêm túc, "Vạn bộ đầu, dẫn người đi...... Đúng rồi, thuyền hoa kia ngừng ở nơi nào?"

Thuộc hạ sôi nổi lắc đầu, ngay cả bác lái đò nhiều năm chạy biển chở người cũng không rõ ràng lắm. Y chưa từng ở bến tàu gặp qua con thuyền hoa này, nó tựa giống như u hồn trên biển, luôn đột nhiên xuất hiện, lại biến mất không hiểu được.

"Vạn bộ đầu, mang các huynh đệ đi bến tàu tra một chút lai lịch thuyền hoa kia, một khi có tin tức, lập tức đem bọn họ bắt lấy quy án!" Ngô Huyện lệnh nói, bác lái đò trước đó cũng nhắc tới thuyền hoa cùng người bến tàu là có chút quan hệ, đi bến tàu hỏi nhất định có thể biết được kết quả.

"Không thể!" Phạm đại nhân nói chuyện, "Nếu động tác quá lớn, có khả năng sẽ rút dây động rừng, làm y có điều phòng bị. Không bằng an bài nhân thủ ẩn núp ở trong bến tàu, giả làm thuyền phu, ngày mai cùng bác lái đò cùng nhau ra biển, đợi con thuyền hoa kia tới, lại một lưới bắt hết bọn họ."

Sở Từ tỏ vẻ tán đồng, đây là chỗ khác biệt giữa quan văn cùng quan võ, ở phương diện bắt người này, còn phải cần người chuyên nghiệp tới. Kỳ thật vừa rồi cho dù Phạm đại nhân không lên tiếng, hắn cũng muốn ngăn cản, việc này quan trọng đại, tuyệt không phải án lừa bịp tống tiền bình thường, chạy thoát cũng mặc cho thoát. Nhưng mà hôm nay hắn đã nói đủ nhiều, có thể bớt tranh cãi thì nói ít đi vài câu.

Ngày tiếp theo, mấy chục nha sai La Đàm huyện phân bố ở trên ba con thuyền trưng dụng, bao gồm người sắm vai chèo thuyền cùng khách nhân. Bọn họ dựa theo quy củ chạng vạng đi thuyền, sau đó đi theo bác lái đò một đường đi tới chỗ con thuyền khách kia.

Ước chừng đi khoảng hai canh giờ, trời dần dần tối sầm, bác lái đò ngừng thuyền lại, cũng ra hiệu những thuyền khác phân tán ra cùng y bảo trì khoảng cách một thân thuyền, ở giữa lưu một vị trí chờ đợi con thuyền hoa kia đến.

Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, mấy người trên mấy con thuyền này mở lớn đôi mắt gắt gao đợi một buổi tối, cũng đều không thấy tung tích con thuyền hoa kia. Bọn họ đành phải dẹp đường hồi phủ, chạng vạng ngày thứ hai lại lấy lại sĩ khí, đi theo bác lái đò ra biển.

"Thủ lĩnh, ngươi nói thuyền kia hôm nay có thể tới hay không?" Tiểu nha sai chờ đến quá nhàm chán, nhìn các huynh đệ tứ tung ngang dọc nằm trên mặt đất ngủ đến chết, liền hạ giọng hỏi Vạn bộ đầu.

Vạn bộ đầu có chút buồn bực, lớn tiếngnói: "Lão tử làm sao biết, ta lại không phải thuyền hoa."

"Chỉ hỏi một chút thôi." Tiểu nha sai ngượng ngùng nói, sau một lát y lại hỏi, "Thủ lĩnh, ngươi nói nữ nhân trên thuyền hoa có phải thật xinh đẹp như vậy hay không, ngay cả tú tài công cũng bị lôi kéo?"

"Đợi lát nữa các nàng tới, tiểu tử ngươi tự mình lên thuyền nhìn xem." Vạn bộ đầu mắt trợn trắng, nhà hắn có cọp mẹ, những nữ nhân này dù xinh đẹp cũng không phải chuyện của hắn, hắn chỉ hy vọng sớm một chút bắt lấy người, cũng miễn cho mỗi ngày đều đi một chuyến.

"Ta không đi!" Tiểu nha sai mạnh mẽ lắc đầu, "Ta nhưng không có nổi hai mươi lượng bạc. Nói nữa, các nàng còn không chắc đẹp bằng các cô nương Vạn Hoa Lâu đâu!"

"Tiểu tử ngươi còn từng đi qua Vạn Hoa Lâu?" Vạn bộ đầu chấn kinh rồi, đây chính địa phương đốt tiền.

"Không có, ta chính là đi ngang qua, thuận tiện nhìn vào trong một chút." Tiểu nha sai ngây ngô cười.

"Không có tiền đồ. Tiểu tử ngươi tuổi cũng không nhỏ, vẫn là nhân lúc còn sớm nói chuyện hôn nhân, không nên luôn nghĩ tới nữ tử thanh lâu, người bình thường như chúng ta nhưng đụng vào các nàng không được." Vạn bộ đầu tận tình mà khuyên nhủ, mấy năm nay y cũng làm không ít án, biết rõ đạo lý trên đầu chữ sắc 色 có một cây đao 刀.

Hai người ở trên thuyền nói chuyện, chợt thấy thân thuyền chấn động, liền lập tức cảnh giác lên.

"Cá lớn tới, các huynh đệ đừng ngủ!" Vạn bộ đầu đánh thức người, dựa theo thân phận an bài hành sự. Những bộ khoái trên thuyền khác cũng như thế, mọi người đều bày trận sẵn sàng đón quân địch, chờ thuyền hoa đáp tấm ván xuống.

Một lát sau, thân thuyền lại nhoáng lên, Vạn bộ đầu vén rèm lên đi ra ngoài, liền thấy một tấm gỗ rộng khoảng nửa trượng nối tiếp thuyền nhỏ cùng thuyền kia

Thuyền lớn giăng đèn kết hoa, giả dạng hoa lệ. Hai cô nương thướt tha cầm theo đèn lồng theo tấm ván chậm rãi đi xuống, các nàng đang muốn chào hỏi, lại đột nhiên nhăn mày lại, đem đèn lồng nhấc tới đặt ở bên mặt Vạn bộ đầu cẩn thận quan sát. Đám người vạn bộ đầu đã ngụy trang, nhưng hắn chỉ sợ nhìn lâu lộ ra dấu vết, liền dời đầu đi, hỏi nàng vì sao muốn chiếu hắn.

"Con thuyền này không phải là thuyền Lưu lão tam sao? Ngươi là người phương nào?" Giọng nói của cô nương này giống như hoàng oanh, biểu tình trên mặt lại vô cùng hung hãn.

Vạn bộ đầu làm ra vẻ thật thà, giải thích: "Tam thúc hôm nay không thoải mái, liền bảo ta thay y ra biển."

"Dáng dấp ngươi cùng y ngược lại không giống." Cô nương này còn có vài phần hồ nghi. "Thúc cháu lớn lên không giống cũng có, huống chi tam thúc ta lưng còng , thoạt nhìn càng không giống." Vạn bộ đầu bình tĩnh trả lời.

Cô nương này thấy hắn thần thái tự nhiên, lại nói ra đặc điểm Lưu lão tam, cho nên cũng không hề hỏi nhiều, ngược lại hỏi khách nhân trong khoang thuyền.

Lúc sau, các nàng liền lấy cớ, dẫn những khách nhân đó lên thuyền. Vạn bộ đầu làm bộ không biết cũng muốn theo sau, lại bị một tráng hán ngăn cản.

"Ngươi mới tới sao, sao không hiểu quy củ như thế? Con thuyền này chỉ có khách nhân mới có thể lên, đám quỷ nghèo các ngươi thành thật lưu lại ở dưới." Hán tử kia hung thần ác sát, Vạn bộ đầu giả vờ bị dọa rồi, chân tay luống cuống chạy đi xuống, rước lấy hán tử kia cười ha ha, lại bị mắng một câu quỷ nghèo.

Đợi sau khi khách nhân mấy con thuyền đều đi lên, tráng hán canh giữ ở bên cạnh tấm ván gỗ liền lơi lỏng đi rất nhiều, sôi nổi ngồi lung tung ở trên boong tàu trò chuyện.

Vạn bộ đầu cùng người giả trang thuyền phu đem binh khí cột vào trên người, nương bóng đêm tránh ở gần tấm ván gỗ, chuẩn bị một khi có tín hiệu sẽ xông đi lên.

Cũng không biết qua bao lâu, thuyền hoa đột nhiên truyền đến tiếng chén bàn vỡ vụn, những tráng hán đó đứng dậy cùng hướng vào bên trong, mấy bộ khoái trên mấy con thuyền nhỏ cũng thả người nhảy lên thuyền hoa.

Tiếng sợ hãi, tiếng đánh ném không ngừng truyền đến, tối nay chú định là một đêm không ngủ......

Đám người Sở Từ, Phạm đại nhân cùng Ngô Huyện lệnh lúc này đều ở bến tàu. Đêm qua có người bắn mất phát pháo hoa lên trời, màu sắc hoa mỹ cho thấy bọn họ đã đắc thủ. Cho nên sáng sớm bọn hắn đã chờ ở nơi này.

"Tới, lão gia, thuyền đã lại đây!" Thường Hiểu ánh mắt rất tốt, xa xa đã thấy trên mặt biển có cái chấm đen đang đi về hướng bên này.

Thuyền hoa trải qua một đêm kinh hồn, đồ bên trên đều có hư hao, cả con thuyền thoạt nhìn có chút rách nát, lại nhìn không thấy cái loại cảm giác hoa lệ của đêm hôm đó.

Sau khi thuyền cập bờ, mọi người lên thuyền, bọn họ phát hiện trên boong tàu ngồi xổm mười mấy tráng hán, tay bọn họ bị dây thừng trói ở sau người, miệng nhét kín mít, trên mặt vết thương hết sức rõ ràng.

"Đại nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh, đem trên dưới hơn 40 người trên thuyền hoa này toàn bộ bắt về quy án." Vạn bộ đầu quỳ một gối xuống đất, trên mặt khó nén kích động.

Ngô Huyện lệnh cũng đầy mặt vui mừng: "Làm tốt lắm, trở về có thưởng lớn! Đúng rồi, có huynh đệ bị thương không? Có lời gì, đưa đi Tể Nhân Đường nhìn xem trước."

Sở Từ có chút kinh ngạc quay đầu nhìn y, xem ra Ngô Huyện lệnh này đối với cấp dưới còn khá tốt, trách không được khi có nhiệm vụ mọi người đều không có gì dị nghị.

Phạm đại nhân nhìn người bị trói trên thuyền, sắc mặt khá hơn, hắn cho Sở Từ một ánh mắt, Sở Từ nháy mắt hiểu ý, ở người bị trói dạo qua một vòng, mỗi người hỏi nói mấy câu, rồi sau đó cau mày, đối với Phạm đại nhân lắc lắc đầu.

"Người nhưng đều ở chỗ này?"

"Hồi đại nhân, tay đấm đều ở chỗ này, bên trong còn có mấy chục nữ quyến cộng thêm vị Đỗ lão gia kia." Vạn bộ đầu đáp.

"Lại không còn người khác? Chẳng lẽ là giữa đường có người nhảy thuyền chạy thoát?" Phạm đại nhân nghi ngờ nói, Sở Từ kia rõ ràng nói trên thuyền còn có một Oa nhân.

Vạn bộ đầu liên tục lắc đầu: "Đại nhân, chỗ hải vực kia cách trên bờ rất xa, chung quanh cũng không có đảo nhỏ gì có thể giấu người, người bình thường nếu nhảy xuống biển, chỉ sợ còn không có bơi tới bờ đã chết đuối."

Huống chi, bọn họ cũng không cần thiết làm như vậy, lại không phải đại sự chém đầu, đáng giá dùng sinh mệnh làm tiền đặt cược sao? Lại không phải kẻ ngốc! Vạn bộ đầu tuy khó hiểu, nhưng những lời này y cũng không dám nói ra.

Đoàn người trở lại huyện nha, Ngô Huyện lệnh sớm đã xoa tay hầm hè, chuẩn bị cùng Đỗ lão gia kia tính toán những khoản thuế cùng trừng phạt y phải giao nạp.

Mà Phạm đại nhân lại cùng Sở Từ vào nội đường, thương nghị về chuyện hải tặc.

Phạm đại nhân hỏi hắn: "Ngày đó ngươi tránh ở cửa sổ, vẫn chưa nhìn thấy tướng mạo Oa nhân kia, sao vừa rồi lại có thể trực tiếp kết luận Oa nhân kia không ở trong đám người chứ?"

"Đại nhân, giọng nói quê hương khó sửa nha. Nếu muốn phán đoán một người có phải từ nơi đó tới hay không, chỉ cần nghe lời nói y khi lơ đãng để lộ ra khẩu âm liền có thể biết được. Tựa như đại nhân ngài, có lẽ là từ đất Thục tới đi?" Sở Từ giải thích, chính hắn khi nói chuyện thường xuyên cũng sẽ mang chút khẩu âm phương Bắc ra, nếu như không đặc biệt chú ý khó tránh khỏi bại lộ. Tự sau một vụ lần trước bị dịch thừa kia một lời nói toạc ra, Sở Từ đã để ý tránh đi.

Phạm đại nhân có chút kinh ngạc: "Thật làm ngươi nói trúng rồi, nhưng mà từ lần trước ta rời đi đã có bảy tám năm chưa từng trở về, giọng nói quê hương của bản quan thế nhưng nặng như vậy sao?"

"Không, tiếng phổ thông  của đại nhân nói thực tiêu chuẩn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nói ra một hai chữ, cần cẩn thận quan sát mới thấy được." Sở Từ không muốn lại cùng y tham thảo việc này, chuyện vừa chuyển, nói vừa mới thử chuyện những tay đấm đó.

"Hạ quan hiểu sơ một chút ngôn ngữ Oa nhân, vừa rồi đã làm cho mỗi người bọn họ học một tiếng, từ phản ứng bọn họ tới xem, hẳn là không biết việc này, cũng chưa từng gặp qua những Oa nhân đó. Ta cảm thấy, trọng điểm vẫn là ở trên người Đỗ lão gia kia, con thuyền hoa này là của y, trên thuyền có người nào y nhất định không thể không biết."

Phạm đại nhân gật đầu: "Bản quan cũng nghĩ như thế này, hiện tại chúng ta đi nhà lao thẩm một chút vị Đỗ lão gia kia, xem y nói như thế nào."

"Vâng, nhưng Ngô Huyện lệnh nơi đó......"

"Bản quan cùng y nói một tiếng là được, chẳng lẽ y còn dám ngăn đón?" Phạm đại nhân hừ một tiếng, nhấc chân liền đi ra ngoài.

Sở Từ thực bất đắc dĩ, hắn thật ra không sợ Ngô Huyện lệnh ngăn cản, chỉ là sợ Ngô Huyện lệnh hiểu lầm bọn họ là đi "Giựt tiền", y có thể tích cực phá án như vậy, còn không phải là vì muốn Đỗ lão gia ra bạc sao?

Nhưng mà hiện tại cũng không phải hắn làm chủ, có việc Phạm đại nhân gánh là được. Sở Từ nhún nhún vai, đi theo ra ngoài.

Phạm đại nhân mặc quan phục ở huyện nha chính là giấy thông hành, nha môn trên dưới không ai không biết, từ trong đường đến đại lao, bọn họ một đường thông suốt.

"Y chính là Đỗ lão gia?" Phạm đại nhân cách cửa lao ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm gã mập mạp trong phòng giam kia, nhìn lao đầu một bên hỏi.

Lao đầu lập tức cúi đầu khom lưng: "Phải phải phải , y chính là Đỗ lão gia kia, lúc Vạn đầu nhi đưa y tới, đã phân phó chúng ta nhất định phải cẩn thận trông giữ."

Sở Từ cũng đánh giá Đỗ lão gia, lần đầu tiên khi thấy y cười tựa như mặt phật Di Lặc, lần này gặp lại, thoạt nhìn lôi thôi không ít. Trên người y mang theo gông xiềng, đôi mắt thâm quần, nhìn qua là thấy ngày hôm qua có lẽ không nghỉ ngơi tốt.

"Ngươi đi xuống đi, bản quan có mấy vấn đề muốn hỏi y." Phạm đại nhân phất phất tay, ý bảo lao đầu lui ra. Lao đầu chần chừ một lát, vẫn thuận theo đi ra ngoài.

"Đỗ lão gia, ngươi còn nhớ ta chứ?" Sở Từ tiến lên một bước, trên mặt còn treo mỉm cười. Nhưng mà nụ cười xem ở trong mắt Đỗ lão gia lại hết sức chói mắt.

"Ngươi là......?" Đỗ lão gia nhớ rõ chính mình thấy qua gương mặt này, nhưng y gọi là gì lại không rõ lắm.

"Xem ra Đỗ lão gia là quý nhân hay quên, mấy ngày hôm trước ta còn cùng ngươi cùng uống rượu, ngươi lúc này đã quên không còn một mống." Sở Từ cười nói, "Nhưng mà không quan trọng, qua hôm nay, chắc hẳn Đỗ lão gia sẽ nhớ kỹ tại hạ."

----------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro