Chương 335: Bẫy nhỏ một lần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão gia, vừa rồi có người tặng đồ lại đây. Ta một mự nói không nhận, nhưng y kiên quyết phải nhét cho ta, nói là Triệu lão gia gì đó đưa cho ngài cùng Trương công tử."

Trương Hổ có chút oan ức, hôm qua y mới bị lão gia nói không được ăn đồ người khác đưa, hôm nay người này lại kiên quyết đưa đồ cho y, nhất định là muốn hại y bị mắng!

Lúc này Sở Từ vừa mới rời nha, quan phục trên người còn chưa kịp cởi, đã thấy Trương Hổ canh giữ ở cửa, cầm một cái hộp đi tới. Hộp này toàn thân sơn đỏ, không phải rất lớn, nhìn như là dùng gỗ cây lê chế tạo thành, bên trên còn điêu khắc hoa chim trùng cá, nhìn qua sinh động như thật. Nghĩ đến chỉ là bản thân cái hộp này, đã rất đáng giá thưởng thức.

Sở Từ dĩ nhiên không phải là người lấy gùi bỏ ngọc, hộp quý giá, đồ bên trong nhất định là càng tốt hơn. Kỳ thật hắn đã lờ mờ đoán được là cái gì, chờ đến khi hắn tiếp nhận hộp mở ra, quả nhiên ở bên trong phát hiện hai giấy bao hình tròn, thoang thoảng lộ ra một cổ hương trà, nhất định chính là "Cống trà Kim Qua" ngày hôm qua Văn Hải nói đi?

Hắn nhìn kỹ, một bao này khoảng hai lạng, nói cách khác, cái hộp đồ này đại khái trị giá hai ngàn lượng bạc.

"Không có việc gì, lần này cứ cầm lấy. Nhưng mà, sau này nếu nhận đồ, cũng phải giống như hôm nay hỏi rõ ràng là ai đưa, đưa đồ cũng phải ghi chép lại, viết lên thời gian cùng đồ vật bên trong." Sở Từ nói, làm như vậy là vì tránh cho người khác cố ý hãm hại, đến lúc đó muốn lui, cũng có một hướng.

Trương Hổ gãi gãi đầu, bảo y hỏi ai đưa thì đơn giản, nhưng ghi lại là ghi như thế nào, y ở dưới giám sát của Sở Từ tốt xấu gì cũng biết được một ít chữ, viết thì lại thật sự quá làm khó y.

Sở Từ thấy y không trả lời, vừa nâng mắt đã nhìn thấy vẻ mặt có chút khó xử của y liền cười: "Vậy ngươi hãy hỏi rõ ràng là ai đưa là được, nhớ kỹ tên báo cho Thường Hiểu, bảo y ghi lại, bắt đầu từ hôm nay ghi lại."

Trương Hổ hì hì cười cầm hộp liền chạy, trong miệng còn gọi Thường Hiểu, hiển nhiên là vì thoát khỏi viết chữ mà vui vẻ vô cùng.

Ăn cơm xong, Sở Từ gọi Trương Văn Hải vào trong thư phòng, đem việc này nói cho hắn. Trương Văn Hải nghe xong, lập tức vẻ mặt chán ghét nói: "Ta bây giờ chỉ cần nhớ tới người nọ đã cảm thấy ghê tởm, đồ của y ta ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào một chút."

Sở Từ nhướng mày, thằng nhãi Trương Văn Hải này ngày thường rất biết học đòi phong nhã, cũng có nhiều tâm đắc trong chuyện nghiên cứu trà, ngày hôm qua thời điểm uống cống trà Kim Qua, rõ ràng còn vẻ mặt thèm nhỏ dãi, thật cẩn thận nhấm nháp.

"Ồ? Vậy hai bao này ta lấy hết sao?"

Trương Văn Hải trừng hai mắt, hoàn toàn không có lòng kính sợ đối với Sở Từ ngày thường: "Sở huynh, chẳng lẽ ngươi thật muốn thu trà này? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ghê tởm sao?"

"Ghê tởm cái gì, này lại không phải bạc, chẳng qua là bằng hữu đưa lễ vật nhỏ thôi. Chỉ cần chúng ta lễ thượng vãng lai*, còn sợ sẽ cho người mượn cớ hay sao? Như vậy đi, ngươi sai tiểu nhị Ngọc Dung Phường làm mấy cân cá viên đưa đến trong biệt viện Triệu Khoan ở Chương Châu phủ, cũng coi như là đáp lễ." Sở Từ cười đến ôn tồn lễ độ, phảng phất như giá trị cá viên này chính là ngang hàng với cống trà Kim Qua này.

*Lễ thượng vãng lai: Chú trọng lui tới lẫn nhau, có qua có lại.

"Này, có chút không tốt đi?" Trương Văn Hải nhe răng trợn mắt cười, cố tình khi nói ra lời nói còn mang theo chút do dự dối trá.

"Chẳng lẽ muốn người ta nói chúng ta không biết lễ nghĩa hay sao? Đi thôi, lễ nhẹ tình nặng, ta nghĩ Triệu lão gia y sẽ không để ý. Nếu trên đường có người hỏi, chỉ cần đúng sự thật trả lời là được." Sở Từ giả vờ đứng đắn, sau khi nói xong, hai người nhìn nhau cười, lừa người thì không cần nói.

......

Trong khoảng thời gian gần đây chuyện làm ăn Ngọc dung hoàn này liên tục phát triển, cơ hồ mỗi ngày trong nồi nấu xong mới vừa đổ ra, ngay sau đó đã bị người đoạt hết. Theo đó nổi danh, còn có chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị cửa hàng Trương gia.

Sáng sớm hôm nay, một nồi ngọc dung hoàn tuyết trắng vừa mới nấu xong, mọi người ngoài cửa ngửi được mùi hương cũng đã vận sức phát động chuẩn bị tốt tranh mua. Nhưng hai mắt nhìn mãi, cũng không thấy bọn họ đưa đồ ra.

"Chu tiểu ca, sao lại thế này a? Bên trong không phải đã múc ra sao, sao còn không lấy ra?"

"Đúng vậy, nếu không ngươi vào xem đi?"

Mọi người ríu rít nói, bọn họ kỳ thật không quá quan tâm tiểu nhị bên trong múc ra hay không, bọn họ quan tâm chính là số lượng bán lẻ ngọc dung hoàn hôm nay có giảm hay không.

Nói tới đồ ăn ở Mân Địa này, thích nhất thức ăn tươi ngon và để được lâu, một đám ngọc dung hoàn này trắng tròn mũm mĩm nổi trên nước, bên trên điểm xuyết mấy viên hành thái, nhìn qua là một cảnh đẹp "Nhưng vì sao lấp lánh trên không trung", còn chưa có ăn đã bị giá trị nhan sắc của nó chinh phục. Lại múc lên một viên bỏ vào trong miệng, ngay tức khắc hương thơm tươi mát tràn đầy, vừa non mềm vừa dai. Cũng không biết bọn họ làm như thế nào, khi làm món này hoàn toàn không cần dùng canh loãng ngâm, chỉ cần đổ chút nước trong, nấu ra đã ăn ngon đến không nhịn được.

Chu tiểu ca lắc đầu: "Bên trong còn chưa có xong đâu, mong chư vị thương xót, chờ thêm một chút đi."

"Ngươi lừa ai chứ? Mùi hương ra nồi đã sớm bay tới, mọi người đều có thể ngửi thấy được. Ngươi nói thật, có phải đám thương nhân đó lại thêm giá mua đi rồi hay không? Hai nồi này đã nói rõ là bán cho dân chúng chúng ta." Có vị đại gia không vui, y sáng sớm đã tới đợi, đám cháu nhỏ trong nhà còn chờ ăn đó, sao có thể nói không có thì không có.

Những người khác cũng lên tiếng trợ trận, đây chính là đã nói rõ. Mỗi người mỗi ngày có thể mua được một cân Ngọc dung hoàn, lúc này mất một nồi, người xếp hàng phía sau còn có thể mua được sao?

Chu tiểu ca lúc này cũng không có việc gì, thấy tình cảm quần chúng xúc động, liền giải thích cho bọn họ: "Huynh đệ chúng ta sao có thể để các thương nhân nhắm bên này. Thật sự là chủ nhà muốn, không có biện pháp. Nhưng mà mọi người cũng không cần lo lắng, chờ lát nữa cái nồi này nấu xong, còn có một nồi nữa. Hôm nay vẫn bán hai nồi."

Nghe y nói như vậy, mọi người yên tâm. Lại nhàn rỗi, có người tò mò lên, nếu chủ nhà muốn ăn mỗi ngày đều có, sao sẽ đột nhiên lại cần gấp như vậy?

Chu tiểu ca nói: "Đây không phải không có biện pháp sao? Vị Triệu lão gia kia thích ăn, sáng sớm ngày hôm qua đã sai người tặng một hộp lá trà lại đây, thiếu gia chúng ta không đáp lễ không được, cho nên đã bảo tặng một ít ngọc dung hoàn qua."

"Vị Triệu lão gia nào a? Chính là Triệu cử nhân thành Bắc?"

"Không phải vị kia, mọi người cũng biết y mới đúng, là Triệu Khoan Triệu lão gia, chính là vị biệt hiệu Triệu bến tàu kia." 

"Hóa ra là y a."

Mọi người lập tức hiểu ra, đại danh Triệu bến tàu mọi người đều nghe nói qua, nghe nói dân chúng biệt phủ đối với y rất là tôn sùng. Chỉ là đối với bá tánh Chương Châu phủ mà nói, ấn tượng của bọn họ đối với Triệu Khoan ngoại trừ có tiền ra thì không còn gì khác.

"Y sao lại tới? Chẳng lẽ y cũng muốn đến Chương Châu phủ chúng ta dựng bến tàu?" Có một vị đại thúc đầy mắt chờ mong, hắn đã thấy qua bộ dạng những châu phủ có bến tàu đó.

"Tưởng bở, Chương Châu chúng ta thâm sơn cùng cốc, y sao có thể tới chỗ này dựng bến tàu?" Một vị đại gia bên cạnh giội một gáo nước lạnh.

"Nơi này của chúng ta không phải có ngọc dung hoàn sao?" Đại thúc không quá chịu phục.

"Ngọc dung hoàn bán cho thương nhân giá bao nhiêu ngươi cũng không phải không nghe nói qua, đáng giá đến mức tới chỗ này dựng bến tàu bán sao?" Nguyên nhân chính là vì bán cho dân chúng giá quá lương tâm, bọn họ mới có thể tranh nhau tới mua. Tưởng tượng đến giá bán cho những thương nhân nơi khác, trong lòng bọn họ liền sẽ dâng lên một cổ âm thầm thoải mái.

"Ai biết được?" Đại thúc vẫn cảm thấy có khả năng, nhưng hắn cũng không muốn tranh cãi với lão già kia, liền chủ động chuyển đề tài, "Dù sao mặc kệ y dựng bến tàu hay không, ngọc dung hoàn mới mẻ y có lẽ đã được ăn rồi. Cũng không biết là lá trà gì, một nồi to ngọc dung hoàn này nếu như bán cho người bên ngoài có thể không rẻ."

"Cũng không thể là Mẫu Thụ Đại Hồng Bào. Những thương nhân này cũng thật biết buôn bán, một chút lá trà đã lừa đi một nồi ngọc dung hoàn." Mọi người tức giận bất bình nói, đến nỗi Chu tiểu ca nói lá trà này rất quý, hắn căn bản cũng nghe không vào.

Chờ hai nồi ngọc dung hoàn bán xong, bên ngoài đã mặt trời lên cao. Những người tới mua ngọc dung hoàn trở về muộn đều bị người khác hỏi nhiều một câu, không lâu sau, hơn phân nửa người Chương Châu phủ đều đã biết, vị Triệu bến tàu kia dùng một hộp lá trà đã đổi được một nồi to ngọc dung hoàn. Trong lời nói của mọi người đều tràn đầy hâm mộ ghen tị hận, một nồi to như vậy đem đi ướp lạnh, phải ăn bao lâu a!

Khi tin tức truyền tới lỗ tai Triệu Khoan, mặt y âm trầm đập nát một cái cốc hoa lan, làm một bộ chén trà mấy trăm lượng này lập tức trở nên không còn đáng giá gì.

Sở dĩ y tặng cống trà Kim Qua  qua, vì chính là muốn lưu lại một nhược điểm, thuận tiện còn có thể thử một chút vị Sở đề học này, xem hắn có thanh chính liêm khiết giống như thanh danh trong truyền thuyết hay không. Kết quả thì sao, nhược điểm không lưu lại, ngược lại làm cả thành đều nghe nói chuyện y dùng lá trà đổi ngọc dung hoàn. Hiện giờ bên ngoài đều đang nói y lấy tiền tài quyền thế áp người, cưỡng mua ép bán. Triệu Khoan nghe xong thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già, y dùng mấy trăm lượng mua một lạng cống trà Kim Qua, để đổi lấy một sọt ngọc dung hoàn như vậy, nhưng cố tình trong lời nói của những người đó còn để lộ ra một loại cảm giác là y được lợi.

......

Trương Văn Hải ngồi ở bên cạnh bàn cùng Sở Từ bắt chước người bên ngoài nói, bắt chước xong một câu liền ôm bụng cười lớn một tiếng, vẻ mặt cực kỳ hớn hở.

"Được, nhưng mà chỉ lừa y một lần nho nhỏ đã vui vẻ thành như vậy, ngẫm lại y bẫy chúng ta như thế nào." Sở Từ không thể không cho hắn bát nước lạnh, để hắn thu liễm một chút.

Trương Văn Hải mặc kệ nhiều như vậy, hắn nói: "Y đặt bẫy kệ y đặt bẫy, dù sao ta bây giờ rất vui vẻ. Con cáo già kia, không nghĩ tới bản thân cũng sẽ bị người bẫy đi, ta tưởng tượng đến vẻ mặt của y, đã ngăn không được muốn cười, ha ha ha......"

"Nếu vui vẻ như vậy, vậy ngày mai thời điểm đi trả lời y, ngươi hãy đi một mình đi thôi." Lời Sở Từ mang uy hiếp, ánh mắt bất thiện nhìn Trương Văn Hải.

Trương Văn Hải lập tức im bặt, lấy lòng nói: "Đừng a Sở huynh, ngươi cũng biết ta miệng lưỡi vụng về, làm sao là đối thủ của con cáo già kia. Chúng ta vẫn là cùng đi đi."

Sở Từ hừ cười một tiếng, không tiếp tục làm khó y, mà hỏi hướng đi lá trà. Hắn không muốn thứ này, nhưng kinh phí đưa miễn phía không thể không cần, cho nên hắn đưa cho Trương Văn Hải cầm lá trà đi bán, đổi tiền lại vừa vặn có thể dùng để giúp đỡ các học sinh nghèo khó Chương Châu, Sở Từ gần đây đang viết một kế hoạch "Học bổng". Sau khi Trương Văn Hải tỏ vẻ đã sắp xếp thỏa đáng, Sở Từ gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, sau đó hắn móc ra hai tờ giấy đưa cho Trương Văn Hải.

Trương Văn Hải mở ra xem, hai mắt lập tức sáng lên. Hắn nói: "Sở huynh, ngươi thật đúng là tìm được biện pháp đối phó y?"

"Nào có biện pháp gì, chẳng qua là theo lý tranh thủ thôi." Sở Từ cười khổ một tiếng, cho dù hắn tìm ra lỗ hổng hiệp ước thì sao chứ, những người đó còn không phải sẽ làm theo thỏa thuận bên trên.

"Cho dù không thành cũng phải làm hết sức, nếu không thì, để cho y đến nha môn tri phủ cáo trạng một trận đi." Trương Văn Hải nói tự tin mười phần, nhưng vẫn nhịn không được hỏi thăm, "Sở huynh, ngươi nói Triệu Khoan này rốt cuộc là một người thế nào a? Còn có a, y thật sự chỉ là một giới thương nhân sao?"

Sở Từ bị hắn hỏi đến sửng sốt, Triệu Khoan thật sự chỉ là một giới thương nhân sao? Hắn nhớ tới lúc trước dịch thừa kia lộ ra chuyện về Triệu Khoan, nói y vốn là một cô nhi, rồi sau đó đi ra ngoài lang bạt nhiều năm, đến lúc áo gấm về làng lại trở về báo đáp các hương thân, trong đó y phấn đó thế nào lại không có người biết.

"Có phải người phát hiện điều gì hay không?"

Trương Văn Hải lắc đầu: "Ta chính là cảm thấy y không giống một thương nhân. Ngươi nhìn cha ta, làm buôn bán hai ba mươi năm, khi đối mặt với người quan phủ, vẫn cứ một bộ dáng cẩn thận chặt chẽ, cho dù là chức quan bao lớn cũng không khác lắm. Ngươi xem Triệu Khoan kia, y thì không như vậy, ngược lại ta còn cảm thấy y tựa hồ căn bản là khinh thường bọn quan viên. Trước đó khi ta cùng y xã giao, phàm là nhắc tới quan viên, y liền sẽ lộ ra một loại vẻ mặt như cười như không. Ngươi nói, có phải y từng bị quan viên nào hại hay không a?"

Trương Văn Hải đột nhiên có hứng thú tám chuyện làm Sở Từ cạn lời. Nhưng mà hắn cũng nhắc nhở đúng một chút chính là, Triệu Khoan này dám hành sự phách lối như thế, nhất định có người đứng sau lưng.

Tựa như một số nhà giàu đã từng ở kinh thành, chống lưng cho y chính là nhà huân quý trong kinh thành, cho nên họ căn bản không đặt quan viên dưới tam phẩm vào trong mắt. Cũng không biết, chỗ dựa Triệu Khoan này, quan hàng mấy phẩm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro