Chương 340: Thiết kế trang báo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì Giang đại nhân đã đưa ra ý tưởng, sau khi Sở Từ lại khích lệ y vài câu, liền theo ý tưởng của y tiếp tục nói.

"Vừa rồi Giang đại nhân nói đến công báo triều đình, nếu là lấy loại hình thức này thông báo đại sự thiên hạ cho các học sinh dĩ nhiên không tồi, nhưng mà, công báo chính là công văn, ngoại trừ một ít đại sự tiểu tình, còn có chính vụ triều đình truyền đạt xuống. Trong đó có một số thứ không rất thích hợp cho các học sinh xem, nếu trực tiếp sao chép xuống, chỉ sợ không quá thỏa đáng."

Thứ công báo thứ này thuộc về báo chí trong triều đình, trong đó ngoại trừ ghi lại đại sự sắp phát sinh, còn sẽ có chính lệnh Hoàng Thượng mới ban bố, ý kiến các đại thần đưa ra trên triều đình, có thể nói trong này đề cập đến đều là những người trung tâm quyền lực. Những lời này, là không thể cho các học sinh xem.

Những đại nhân khác cũng gật gật đầu, việc này hơi chút vô ý liền sẽ bị người bắt lấy nhược điểm, tố cáo bọn họ tội tiết lộ cơ mật triều đình, vì các học sinh làm ra loại việc có ngại đến tiền đồ làm quan này thật sự không đáng .

Nhưng bọn họ cũng biết, nhìn bộ dáng Sở đại nhân, cũng không phải muốn bọn họ phủ quyết đề nghị này, mà là muốn bọn họ phát biểu một chút kiến nghị, đưa ra biện pháp giải quyết. Vì thế, có người liền nói: "Đề học đại nhân, trong này tuy có công văn triều đình, nhưng chúng ta cũng không cần quá mức khẩn trương, mỗi lần khi sao chép chỉ cần đem những nội dung không thể tiết lộ loại ra là được."

Lại có người nói: "Ngô đại nhân nói rất đúng, khi chúng ta sao chép sao nhiều một ít những chuyện đại sự ngoài triều chính là được, đặc biệt còn nên nhiều hơn một ít đại sự liên quan đến bản địa Nam Mân tỉnh chúng ta."

Đầu óc những đại nhân này đột nhiên đều trở nên thông minh hơn rất nhiều, đưa ra hết kiến nghị này tới kiến nghị khác. Sở Từ nghe xong, một bên động bút điên cuồng ghi, một bên không chút nào tiếc rẻ những lời khen ngợi của mình, thổi bay rắm cầu vồng, hết lần này tới lần khác, nâng những người này nâng đến tận trời đi. Bọn họ lại một chút cũng không cảm thấy Sở Từ là đang cố tình lấy lòng, trong lòng chỉ cảm thấy, vị đề học đại nhân này cái gì cũng tốt, ngay cả nói chuyện cũng xuôi tai hơn rất nhiều so với người khác.

Chờ sau khi mọi người phát biểu xong tất cả ý kiến, Sở Từ nói: "Mọi người vừa nói ta bên này đều đã ghi chép lại. Hiện giờ mọi người đi làm chuyện của mình trước, chờ buổi chiều sau khi ta sửa sang lại xong nội dung, lại đến thương thảo một chút làm sao thi hành xuống. Sau khi các vị đại nhân trở về cũng có thể suy nghĩ một chút nữa, còn có biện pháp tốt hơn hay không. Đúng rồi, hôm nay hội nghị tương đối nhiều, chờ buổi tối sẽ do Sở mỗ làm ông chủ, đãi mọi người một bữa."

Sở Từ lại chuẩn bị mời người ăn cơm, lúc trước khi hắn ở Quốc Tử Giám, đã thích mời nhóm tiến sĩ trợ giáo ăn cơm. Cảm tình người trong nước là bồi dưỡng ở trên bàn cơm ra, lại không có một trường hợp nào có thể thích hợp để giao lưu hơn so với trên bàn ăn.

Các đại nhân ngồi phía dưới cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, thì trên mặt bọn họ cũng đều vô cùng vui vẻ, cấp trên muốn mời ăn cơm, ai còn dám không đi?

Chờ sau khi những người này từ từ rời khỏi, Sở Từ gọi lại Chu Thanh, bảo y ở lại hiệp trợ mình cùng sửa sang lại. Chu Thanh dĩ nhiên là đồng ý rồi.

Sở Từ gọi y vào vị trí bên cạnh ngồi xuống, sau đó đem những gì mình ghi chép lại đẩy vào giữa. Chu Thanh thấy sổ này dùng kim chỉ đóng lại, những chữ nhỏ bằng bút than tràn ngập. Trong này có một số chữ y biết, nhưng có một số chữ lại giống như đã từng biết, giống như nhận được, lại giống như so với y biết thiếu đi một ít nét bút.

"Sở đại nhân, những chữ này?" Chu Thanh cùng Sở Từ ở chung lâu rồi, dĩ nhiên biết đề học đại nhân bọn họ là người sảng khoái, cho nên cũng không có quanh co lòng vòng, trực tiếp đưa ra nghi vấn.

Sở Từ vừa thấy, chuyện xấu. Chữ phồn thể nét bút quá nhiều, khi hắn dùng bút than cấp tốc ghi chép, luôn có thói quen dùng chữ giản thể tới thay thế. Trước kia hắn cũng chưa cho người xem qua thứ này, cho nên hôm nay thời điểm viết cũng không có quá để ý.

"Những tự này a, ta gọi chúng nó là chữ giản thể. Ghi chép tốc độ cần phải mau, có những tự nét bút quá nhiều không kịp viết lên, cho nên dùng một ít nét bút đơn giản thay thế chúng nó, bản thân có thể xem hiểu là được." Sở Từ làm bộ bình tĩnh giải thích.

Chu Thanh cân nhắc một chút, xác thật đúng vậy. Bọn họ ngày xưa cũng không có thói quen ghi chép, tự sau khi Sở đề học tới, cũng đã định xuống quy củ này. Bọn họ có một số người không quá quen dùng than điều, cho nên còn dùng bút lông ghi, mỗi lần tốc độ mau liền sẽ rối loạn, bút ký cũng ghi chép lung tung rối loạn, không có đẹp giống như Sở Từ này. Hắn ghi chép nội dung thảo luận hội nghị, tận dụng thời gian, hơn nữa hắn ngoại trừ đem nội dung hội nghị quan trọng ghi chép xuống, còn ở phía trước đánh dấu là ai nói những lời này. Phần ghi chép này vừa nhìn là hiểu ngay, quả thực làm người quá thoải mái.

"Đợi lát nữa ta đem nội dung bên trên đọc lại một lần, ngươi phụ trách sao chép nó lại trên một tờ giấy khác. Có lẽ có chút nội dung cần cải biến, không thành vấn đề đi?" Sở Từ không biết y não bổ cái gì, dù sao có thể phối hợp là được.

Chu Thanh vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình có thể đảm nhiệm. Vì thế thời gian kế tiếp, Sở Từ lại một chút một chút đem nội dung nói cho y nghe. Có khi còn sẽ ở phía sau bổ sung một đoạn lời nói dùng để giải thích. Chu Thanh càng nghe càng kinh ngạc, có đôi khi động tác của y khó tránh khỏi dừng một chút, sau khi Sở Từ thấy cũng không có trách cứ y, mà tri kỷ thả chậm tốc độ.

Nguyên nhân Chu Thanh kinh ngạc ở chỗ, y trước đó cho rằng lần hội nghị này là Sở đại nhân bất ngờ nghĩ ra, bởi vì trong lòng không có suy nghĩ, lúc đó mới cho bọn họ nói thoả thích. Lúc này sau khi nghe hắn giảng giải có trật tự, Chu Thanh phát hiện, kỳ thật nhân gia sớm đã tính sẵn trong lòng, thậm chí có ý tưởng tốt hơn, chẳng qua là muốn cho bọn họ tham dự vào, mới cố ý hỏi.

Nghĩ như vậy, nội tâm y bắt đầu bội phục Sở Từ. Trách không được hắn còn trẻ, lại có thể được Hoàng Thượng tín nhiệm, tới gánh trọng trách này.

Sở Từ không biết mình nhanh như vậy đã khiến cho một người bội phục sát đất, hắn chỉ nhìn vẻ mặt Chu Thanh càng ngày càng nghiêm túc, còn tưởng rằng là mình đọc tốc độ quá nhanh, bất đắc dĩ lần lượt thả chậm, trong lòng mệt cực kỳ.

Tới buổi chiều, Sở Từ thừa dịp mọi người còn chưa có tới, lại trải ra một tờ giấy Tuyên Thành, ở bên trên đồ đồ vẽ tranh lên.

Người tiến vào thấy hắn đang vẽ tranh, đều sửng sốt, sau đó thả nhẹ bước chân đi tới vị trí trên, sợ quấy rầy nhã hứng đề học đại nhân bọn họ.

Chờ người đến đủ, Sở Từ cũng đã vẽ xong. Hắn đem bức họa kia gác lại ở một bên, bắt đầu chủ trì hội nghị.

Buổi sáng chính là hội phát biểu, buổi chiều chính là sân nhà một mình Sở Từ.

Hắn nói: "Đầu tiên, dựa vào phát biểu của mọi người trong buổi họp sáng, ta quyết định, trong phạm vi chúng ta quản hạt, cũng chế định một phần công báo. Chẳng qua chúng ta không thể gọi cái tên này, cho nên ta suy nghĩ mấy cái tên mới, bao gồm Giáo Dục Báo, Học Tập Báo cùng Tin Tức Báo, mọi người đồng ý cái tên nào, thì bây giờ nhấc tay biểu quyết."

Phía dưới đại nhân nghị luận sôi nổi, có cho rằng Giáo Dục Báo tốt, bởi vì Mạnh Tử lão nhân gia nói qua "Đắc thiên hạ anh tài nhi giáo dục chi"*, ở trong mắt bọn họ, giáo dục chính là bồi dưỡng anh tài, vừa vặn phù hợp với mục đích ban đầu của bọn họ, gọi Giáo Dục Báo là thoả đáng quá.

*Được dạy anh tài trong thiên hạ; Câu đầy đủ: Phụ mẫu câu tồn, huynh đệ vô cố, nhất lạc dã. Ngưỡng bất quý ư thiên, phủ bất tạc ư nhân, nhị lạc dã. Đắc thiên hạ anh tài nhi giáo dục chi, tam lạc dã. Nghĩa là "Cha mẹ đều còn, anh em không bị gì, ấy là cái vui thứ nhất. Ngửa mặt lên trời mà không hổ, cúi đầu nhìn người mà không thẹn, ấy là cái vui thứ nhì. Được dạy anh tài trong thiên hạ, ấy là vui thứ ba".

Mà có một số người lại cho rằng học tập báo càng thân dân hơn, như vậy người khác vừa nghe là biết dùng để làm gì. Số ít người thì cảm thấy tin tức báo rất có ý mới.

Qua một phen biểu quyết, Giáo Dục Báo được nhiều hơn hai phiếu giành được thắng lợi, vì thế báo chí đầu tiên của Đề Học Tư bọn họ, liền lấy cái tên này.

"Được, hiện tại ta tới nói nói những nội dung cần trong Giáo Dục Báo của chúng ta. Theo ý mọi người, ta chế định ra mấy mục. Mục thứ nhất chính là tin tức quan trọng tình hình chính trị đương thời, xem tên đoán nghĩa, bên trong chính là ghi chép những đại sự phát sinh trên dưới triều đình cùng tuyên bố chính lệnh mới nhất. Bởi vì những nội dung này có chút cần kiêng dè, cho nên trước khi báo chí ra, yêu cầu chuyên gia xét duyệt thông qua mới có thể in ấn. Nội dung các mục sẽ do ta tới làm trước, đợi sau khi mọi người quen thuộc lưu trình, lại giao cho các ngươi."

Điều này thực hợp lý, hơn nữa thứ này mới ra, bọn họ cũng sợ hơi chút sơ ý sẽ phạm vào kiêng kị, vẫn là do đề học đại nhân đi thăm dò một chút trước mới thỏa đáng.

Sở Từ gật gật đầu, nói tiếp: "Mục thứ hai là những bài văn mẫu được đánh giá. Nội dung ở đây, sẽ đăng những bài văn chương tốt khoa cử lưu truyền xưa nay, bên trên phụ lục tác giả thứ tự khoa cử cùng chức quan đảm nhiệm. Văn chương mẫu trước do Nam Mân tỉnh thu nhận sử dụng bắt đầu ghi danh, nhưng phải chú ý một chút, chính là những văn chương của những người vi phạm pháp lệnh trong quan trường không thể đăng lên, điểm này cũng cần chuyên gia xét duyệt. Phương diện này cứ giao cho Chu đại nhân phụ trách, được không?"

Chu Thanh thụ sủng nhược kinh, lập tức đứng lên tỏ vẻ mình nhất định sẽ làm tốt.

Sở Từ khích lệ y một phen, sau đó lại nói: "Mục thứ ba gọi là nhân xét văn chương kỳ trước, phần nội dung này cần bắt đầu từ học sinh, làm cho bọn họ viết xong lại tự đi gửi bài lên, rồi sau đó do sư trưởng bọn họ sửa sang lại, gửi một bài tốt nhất lên tới chỗ sơn trưởng, sơn trưởng lại từ bên trong chọn một bài tốt nhất giao cho phân tuần đạo viên, mỗi huyện sửa sang lại giao đi lên, do bản quan cùng các vị đại nhân tự mình phê duyệt lời bình, lại đem nguyên văn cùng lời phê bình cùng đăng ở trên. Mục này nội dung nhiều một chút, trang báo cũng sẽ lớn hơn một chút."

Phía dưới có người nhịn không được kêu tốt, chuyện này vừa công bố, sẽ khơi dậy tính tích cực của các học sinh vô cùng lớn, nếu khi bọn họ đọc sách cũng có thứ này, chỉ sợ sẽ vì cạnh tranh đăng báo mà vắt hết óc viết văn chương.

"Mục thứ tư, gọi là phân tích án lệ. Các học sinh đọc sách là vì làm quan, làm quan thì phải hiểu được phá án, chúng ta cần sưu tập những án lệ kinh điển phát sinh ở Đại Ngụy triều, sửa lại tên họ địa điểm trong đó, lại bày ra vụ án, chỉ ra thủ đoạn người phá án cùng luật pháp điều lệ được sử dụng trong đó, làm cho bọn họ cũng đồng thời học tập thủ đoạn phá án, cũng có thể quen thuộc hơn với luật pháp triều ta. Sau khi có trong hồ sơ phân tích, còn phải ra một đạo đề, bên trên viết lên tội một người phạm phải, làm các học sinh suy đoán cân nhắc mức hình phạt. Sau đó kỳ tiếp theo lại công bố phương thức cân nhắc hình phạt chính xác kỳ trước. Đại nhân đang ngồi, có vị nào đặc biệt quen thuộc luật pháp triều ta hay không?"

Sở Từ hỏi xong, liền có một vị quan viên giơ tay lên, tỏ vẻ mình làm được. Sở Từ nói: "Được, vậy phương diện này trước giao cho Triệu đại nhân ngươi phụ trách."

Kỳ thật Sở Từ muốn làm nhiều thêm một ít trang báo, nhưng mà suy xét đến vấn đề in ấn bây giờ, báo chí này tốt nhất là đừng làm quá phức tạp như vậy, hắn chuẩn bị làm một tờ báo chí bốn mục bình thường, cũng chính là khổ giấy A2. Hắn đem thứ vừa rồi mình vẽ xong lấy ra, triển lãm cho mọi người xem. Mọi người thế mới biết, hóa ra vừa rồi Sở Từ không phải đang vẽ tranh, mà là đang thiết kế trang báo chí. Thoạt nhìn, xác thật giống như vậy, ba chữ  Giáo Dục Báo to viết ở bên trên đặc biệt bắt mắt.

"Nói xong thiết kế trang báo, chúng ta lại đến nói một chuyện khác. Báo chí này ta chuẩn bị một tháng ra hai bản, phân biệt ở mùng hai cùng mười sáu mỗi tháng phát hành. Như vậy các học sinh mồng một và ngày rằm sau khi nghỉ phép trở về, có thể được tin tức mới nhất. Các vị đại nhân cảm thấy thế nào?"

"Đề học đại nhân, hạ quan cảm thấy, quyết định này có phải có chút gấp hay không? Nội dung bố trí bốn trang báo này cần phải tốn đi hơn phân nửa thời gian, rồi sau đó in ấn sắp chữ lại phải tốn thời gian, nửa tháng một kỳ, có thể đúng hạn ra sao?" Chuyện Vương Minh làm có liên quan đến cái này, cho nên y sinh ra nghi ngờ thời gian cần để in ấn, theo lời đề học đại nhân, chỉ sợ thời gian sẽ thực eo ẹp, bọn họ chỉ sợ không thể lại làm chuyện khác.

Sở Từ nghe xong, gật gật đầu, hắn liếc mắt một cái nhìn lại, Đề Học Tư tới mở họp đại khái có hơn hai mươi người, trừ cái này ra còn có mấy nhân viên ngoài biên chế, cộng lên tổng cộng không vượt qua 30 người. Theo nội dung công tác trước đó mà nói, những người này làm việc dư dả, thậm chí còn có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi, tâm sự tám chuyện gì đó.

Nhưng nếu sau khi bọn họ nhiều thêm nhiệm vụ xuất bản, còn phải xử lý sự tình trước đó, vậy thì gấp gáp hơn nhiều. Xem ra cần phải chiêu mộ thêm một ít người lại đây, chuyên môn phụ trách những công việc so sánh sắp chữ in ấn. Với số lượng báo chí bọn họ muốn ra, chỉ sợ ít nhất phải cần thêm năm người.

Sau khi nghĩ xong, Sở Từ nói: "Vừa rồi Vương đại nhân đưa ra vấn đề này xác thật đáng suy nghĩ, nhưng mà như vậy cũng dễ giải quyết. Chúng ta chỉ cần lại chiêu mộ thêm vài người tiến vào chuyên môn phụ trách việc này là được. Người tuyển vào cần biết chữ, kín miệng, tay chân nhanh nhẹn, tất cả đãi ngộ dựa theo năng lực những người đó. Chuyện tuyển người này, không bằng do Vương đại nhân ngươi phụ trách đi?"

Vương Minh trong lòng mừng thầm, chuyện tuyển người này nhưng có thể điều động được. Vào nha môn làm việc, đều là cuộc sống đa phần mọi người tha thiết ước mơ, hiện tại cơ hội này đã bày ở trước mặt bọn họ, bọn họ có thể không động tâm sao?

Sở Từ thấy y thoải mái đồng ý, liền cũng cười cười. Việc này cho dù là ai làm cũng đều có thể được chút chỗ tốt, cho nên ai làm cũng giống nhau. Hắn không cần phải xen vào loanh quanh lòng vòng trong này, hắn chỉ cần Vương Minh tìm được cho hắn nhân thủ thích hợp là được. Thân là cấp trên, ngẫu nhiên thả chút quyền xuống, cũng có thể khích lệ tính tích cực công tác của cấp dưới.

Phương diện phần mềm không thành vấn đề, phương diện phần cứng vấn đề cũng không lớn. Về dụng cụ in ấn, Đề Học Tư bọn họ vốn có một bộ khuôn mẫu chữ in rời. Chỉ là một tờ báo có tương đối nhiều phần muốn in, Sở Từ hy vọng hết tờ này đến tờ khác được in ra, chứ không phải in xong một phần lại phơi khô in một phần khác. Cho nên hắn sai quản lý tài chính Chu đại nhân chi bạc lại đi mua thêm mấy bộ khuôn mẫu chữ in rời lại đây.

Quản lý tài chính bình thường đều sẽ kêu khổ, Chu đại nhân này vừa bị chỉ đến, lập tức liền muốn tố khổ, nói cái gì không có tiền, từ chối một chút sau đó lại tiếp nhận, làm cấp trên nhớ kỹ công lao y. Nhưng lời tới bên miệng sau khi thấy ánh mắt Sở Từ như cười như không, liền lanh lẹ mà nuốt trở về. Rủi ro này vẫn là đừng chạm đến thì tốt hơn a!

Họp xong, thừa dịp thời gian các vị đại nhân về nhà đổi quan phục, Sở Từ nằm liệt trên ghế thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thời điểm có việc làm thì tương đối vui sướng, đặc biệt là việc này còn rất có tính khiêu chiến. Nhưng mà mệt thì là vẫn là có chút mệt.

Cấp dưới chỉ cần bày mưu tính kế, hắn lại phải trù tính toàn cục, còn muốn bố trí toàn diện xuống, Sở Từ cảm thấy hôm nay hắn lao động trí óc có thể so với đánh một trận chiến, hiện tại chỉ muốn trở về ngủ một giấc cho thoải.

Nhưng mà trước đó hắn đã hứa hẹn buổi tối mời tiệc, nếu như lật lọng, khó tránh khỏi chọc người lên án. Trên quan trường chính là như thế, một chuyện nhỏ ở trong này, đều sẽ bị phóng ra vô cùng lớn. Có đôi khi ngươi gặp họa, khả năng chỉ là lỡ nói sai một câu hoặc là động tác nào đó làm người không vui.

Sở Từ cảm thấy, sống như vậy rất mệt. Nhưng mà người sống trên đời có thể nào làm chuyện gì mà không mệt chứ? Nếu muốn thực hiện nguyện vọng của chính mình, dù mệt cũng cần phải khắc phục.

Hắn vỗ vỗ mặt chính mình, sau đó ngồi dậy rót một ly trà lạnh xuống bụng tỉnh thần. Thời điểm hắn lại đứng lên, lại là Sở đề học tinh thần sáng láng, rực rỡ chói lọi kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro