Chương 344: Lời mời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Từ gần đây rất khó chịu, không chỉ bởi vì mùa hè nóng bức không chịu nổi, mà còn bởi vì một số người nói rằng muốn tới cửa bái phỏng hắn.

Từ sau khi kỳ báo thứ hai giao cho tiệm sách Lưu chưởng quầy đánh quảng cáo, các thương nhân đều đổ xô đến, muốn đưa quảng cáo lên trên Giáo Dục Báo, ý muốn vì cửa hàng nhà mình mời chào khách.

Sở Từ dĩ nhiên là sẽ không đồng ý. Báo này của hắn tên Giáo Dục Báo, dĩ nhiên phải là những thứ liên quan đến giáo dục, tiệm sách miễn cưỡng coi như được, nhưng cái gì lương vải dầu phô, bán tạp hoá này kia cũng muốn đánh chủ ý quảng cáo trên báo này, đây không phải là một trò đùa sao?

Hơn nữa phí quảng cáo Lưu chưởng quầy đưa đối với Đề Học Tư mà nói vô cùng thiết thực. Nhà y nhiều năm mở tiệm sách, ngoại trừ buôn bán các loại sách ra, còn thêm cả văn phòng tứ bảo. Y quen biết chưởng quầy mấy nhà tạo giấy phường cùng mực phường, hàng hóa mua từ tay bọn họ, so với quan phủ trực tiếp đi mua rẻ hơn rất nhiều. Trừ cái này ra, Lưu chưởng quầy còn tài trợ một món bạc, dùng để in ấn thêm nhiều Giáo Dục Báo hơn. Ngoại trừ phát cho các học sinh các ban dưới Thi Huyện, mỗi kỳ còn sẽ in nhiều thêm mấy trăm tờ đặt ở gian tiệm sách của y bán ra, để cho các học sinh bởi vì nhiều nguyên nhân không thể nhập học ở nhà đọc sách cũng có thể tiếp nhận được những tin tức trên này.

Hơn nữa Sở Từ đã phát công văn xuống, bốn chữ "tự gánh hậu quả" thật sự là quá làm người miên man bất định, cho nên sắp tới không có phu tử nào dám vượt qua ranh giới này, chỉ định chổ bán sách cho học sinh. Thường xuyên qua lại, địa vị tiệm sách Lưu gia ở trong lòng đông đảo học sinh cũng càng thêm củng cố.

......

Khi đến tháng bảy, trong Chương Châu phủ có một cái hồ, hoa Sen ở nơi đó đang lúc nở rộ, là một nơi tránh nóng thưởng cảnh tốt để đi. Sau khi Sở Từ nhiều lần nghe người ta nhắc tới, trong lòng nhịn không được muốn đến.

Cuối cùng, sau khi kỳ báo thứ ba phát hành, Sở Từ mượn cớ nghiệm thu thành quả, đưa thiếp mời mời các học sinh phát biểu cảm nghĩ về ba kỳ Giáo Dục Báo thông qua văn chương gặp gỡ vào ngày năm tháng bảy ở Lệ hồ, để mọi người cùng nhau tham thảo văn chương thi phú.

Các học sinh nhận được thiếp mời vô cùng kinh sợ, lập tức đi tới gặp phu tử của mình thỉnh giáo lễ nghi, đối với vị đại tông sư chưa từng gặp mặt này, trong lòng bọn họ vẫn thực kính trọng. Phần kính trọng này không chỉ bởi vì hắn là đề học một phủ, còn bởi vì thân phận Tam Nguyên Cập Đệ Trạng Nguyên Lang của hắn.

Sau khi Sở Từ gửi xong thiệp, tâm tình vô cùng thoải mái, nghĩ qua hai ngày là có thể thưởng thức được cảnh đẹp, nhịn không được ngâm nga, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng đi về sau nha môn.

Bộ dáng vui vẻ ra mặt như vậy, lập tức khiến cho mọi người chú ý.

"Lão gia, ngài ở bên ngoài nhặt được bạc sao?" Trương Hổ suy đoán, lúc ấy khi y làm ra ngọc dung hoàn, được thưởng một phần bạc lớn chính là vui vẻ như vậy.

"Đồ thô tục nhà ngươi, Sở huynh há có thể bởi vì nhặt được chút bạc thì vui vẻ như thế? Ta đoán hẳn là được phía trên ngợi khen đi?" Trương Văn Hải cười nói.

Thường Hiểu cùng Phó Minh An không dám trêu ghẹo trưởng bối, chỉ có thể lo làm bài tập thỉnh thoảng nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, bọn họ cũng rất tò mò.

Sở Từ đối mặt với suy đoán của bọn họ, cạn lời lắc lắc đầu, nhặt được bạc là tục khí, được bên trên ngợi khen thì không tầm thường sao? Hơn nữa hiện tại người lãnh đạo trực tiếp bên trên hắn vẫn là vị Tề Lỗ Trực kia, người nọ không tìm sơ hở của hắn trị tội đã tốt lắm rồi, nào còn có thể ngợi khen hắn?

Sở Từ sợ bọn họ tiếp tục suy đoán ra những chuyện không đáng tin cậy, lập tức đem chuyện mình đưa thiếp mời nói cho bọn họ.

Trương Văn Hải vừa nghe, liền đầy mặt lên án mà kêu lên: "Sở huynh ngươi quá không phúc hậu! Có chuyện náo nhiệt như vậy, thế nhưng cũng không gọi ta đi cùng? Có thể cùng bác học chi sĩ giao lưu, cơ hội tốt như vậy ta sao có thể bỏ qua chứ?"

Sau khi nói xong, y lại giống nhớ tới cái gì, vẻ mặt đau khổ hỏi: "Đúng rồi, ngươi mời những người này...... Là có thực học đi?"

Sở Từ bật cười, Trương Văn Hải này lần trước sau khi bị =học xã không đáng tin kia lừa đi hai lượng bạc còn bị hành hạ một ngày, lúc này còn có chút thảo mộc giai binh*, sợ bản thân lại lâm vào tình cảnh xấu hổ đó.

*Nhìn cỏ ra binh tướng: Phù Kiên thời tiền Trần dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, thảo mộc giai binh.

Hắn nói cho Trương Văn Hải, đối tượng mình đưa thiếp mời y hẳn là cũng quen biết, còn nói Trương Văn Hải trước đó đã từng xem qua văn chương người ta. Trương Văn Hải suy nghĩ một chút thì hiểu ra, chỉ dùng ánh mắt ai oán không quá phúc hậu nhìn Sở Từ. Mọi người thấy bộ dáng này của y đều nở nụ cười. Nhưng mà Trương Văn Hải có một chút nói không sai, những chuyển náo nhiệt ở Chương Châu phủ này xác thật không tính nhiều, khó khắn lắm mới gặp được một lần, bọn họ cũng muốn đi.

Chung quy là chống lại không được ánh mắt khát vọng của mọi người, Sở Từ dùng sức thanh thanh giọng nói, chờ đến sau khi tầm mắt mọi người tụ lại đây, hắn mới thong thả ung dung mà nói: "Chờ tới ngày đó, các ngươi cũng đi cùng ta xem một chút."

Mọi người đều phẩn khởi lên, ngay cả Phó Minh An bình thường luôn một bộ dáng bình tĩnh cũng ngồi ở kia nhỏ giọng cùng Thường Hiểu thảo luận cái gì.

......

Ngày năm tháng bảy, tiết trời quang đãng.

Ra cửa muộn thời tiết không khỏi càng thêm nóng bức, nến đám người Sở Từ khi trời còn chưa lộ rõ đã ra cửa. Dọc theo đường đi người đi đường rất ít, xe ngựa chạy vô cùng nhanh, chưa đến một canh giờ, đã tới Lệ hồ rồi.

Lệ hồ này thật xứng đáng với cái tên Lệ của nó, vô cùng xinh đẹp, bên bờ liễu rủ lả lướt, trong hồ lá sen xanh biếc nối thành một mảnh, ở giữa xen kẽ vô số đóa hoa sen, có nụ hoa chớm nở như thiếu nữ tâm tư thẹn thùng, có thoải mái nở rộ, cánh hoa cực lớn đón ánh sáng mặt trời, thỏa sức mà thể hiện vẻ đẹp của mình.

Tình cảnh này, làm người giống như nháy mắt hòa nhập vào trong tình thơ ý họa "Tiếp thiên liên diệp vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng*", mỗi người đều vì thế say mê không thôi, lưu luyến mà quên trở về.

*Liền trời sắc lá xanh xanh ngắt, Nắng chiếu màu hoa thẫm lạ lùng: Hai câu thơ trong bài thơ Hiểu xuất Tĩnh Từ tự tống Lâm Tử Phương (Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương) của Dương Vạn Lý.

"Lão gia, ngài xem, đóa hoa kia thật lớn! Oa, nơi đó kết đài sen! Ai, còn có kia, còn có hai đóa hoa nở cùng một cuống!" Trương Hổ không giống những người làm công tác văn hóa bên người y yên lặng say mê, y bình thường gặp được thứ gì đẹp đều phải chia sẻ một chút.

Mọi người vốn dĩ đã tự động che chắn giognj nói y, chính là vừa nghe thấy hai đóa nở cùng một chỗ, vẫn nhịn không được bị lời nói của y thu hút.

Sở Từ theo tầm mắt Trương Hổ nhìn qua, phát hiện quả thực có một cây tịnh đế liên. Hai đóa hoa nở ở trên cùng một cuống, tựa như sao chép vậy, trái phải không hề khác biệt.

Mọi người đang xem đến nhập thần, chỉ vừa rời mắt, đã thấy Trương Hổ đi qua, đứng ở gần đóa tịnh đế liên kia tính vươn tay nóng lòng muốn thử hái nó xuống.

"Đại Hổ, dừng tay! Ngươi trở về cho ta!" Sở Từ kịp thời ngăn lại hành vi lạt thủ tồi hoa*.

*Lạt thủ tồi hoa: Ý tứ là dùng đôi tay ngoan độc tàn phá bông hoa đẹp, cũng chính là dùng thủ đoạn tàn nhẫn để phá hỏng sự vật tốt đẹp.

Trương Hổ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi trở về. "Lão gia, ngài vì sao không cho ta hái nó xuống, hoa này thật đẹp a."

"Nếu đẹp, thì nên để nó đứng ở trên đầu để càng nhiều người hơn có thể thưởng thức được vẻ đẹp của nó." Sở Từ nói, "Chúng ta không chỉ muốn yêu hoa, còn phải làm người nâng niu hoa mới được."

Trương Hổ cái hiểu cái không gật gật đầu, ồ, hiểu rồi, chính là không cho hái xuống.

Trong lúc Sở Từ giáo dục Trương Hổ, từ giữa hồ đi tới một cái thuyền. Đây là một con thuyền hoa, bên ngoài trang trí nhìn qua rất là hoa lệ, bên trong đại khái có thể cất chứa hơn ba mươi người ở bên trên cùng thưởng cảnh.

Đợi thuyền dừng đến bên bờ, từ phía trên nhảy xuống một người, nhìn kĩ lại người này lại là cái A Thiết kia.

"Công tử, trên thuyền này đầy đủ mọi thứ vật dụng, ngài hiện tại có thể đi lên nghỉ ngơi."

"Vất vả cho các ngươi." Sở Từ nói, có người đắc lực giúp đỡ thật rất là tốt, hắn chỉ ra cái chủ ý, A Thiết đã đem toàn bộ đồ vật cần dùng đều đặt mua đủ, cũng không biết nhân tài như vậy, Từ quản gia làm sao dạy dỗ ra được.

Sau khi bọn họ lên thuyền, phát hiện A Thiết nói đầy đủ mọi thứ quả nhiên cũng không phải là lời nói dối, ngoại trừ những thứ cần đãi khách cơ bản, bên trên này còn có giá đàn, bàn cờ, án thư, chúng nó đều bày biện ở vị trí thích hợp, để người ngồi ở xung quanh nhìn một cái không sót gì cũng sẽ không gây trở ngại cho nhau, trừ cái này ra, còn có bếp lò ở trên cao tiện cho việc pha trà đàm đạo, thực thích hợp cho những văn nhân phong nhã bọn bọ sử dụng.

Mấy người ở trên thuyền ngồi một hồi, liền lục tục có người tới. Sau khi bọn họ đưa thiệp mời cho A Thiết, liền theo thang lên thuyền.

"Học sinh ra mắt đại tông sư, nhận được đại tông sư không quên, mời chúng ta cùng thưởng cảnh, thật là tam sinh hữu hạnh." Nói chuyện chính là Phủ Học Trần Dục Chi, y vừa thấy Sở Từ liền kích động không thôi, cho đến khi người khác nhắc nhở mới vô cùng cung kính mà hành lễ, trong miệng còn thêm khen tặng.

Những học sinh khác cũng sôi nổi chào hỏi Sở Từ, Sở Từ mỉm cười làm cho bọn họ đứng dậy: "Các vị mời ngồi, mọi người không cần câu nệ. Hôm nay bản quan mời mọi người tiến đến chỉ vì giao lưu học vấn, lễ tiết có thể gạt qua một bên trước."

Tuy là Sở Từ nói như vậy, các học sinh cũng luôn mãi bái chào, mới dám ngồi xuống. Lúc này người còn chưa tới đủ, Sở Từ một bên cùng bọn họ nhàn thoại việc nhà, một bên ở trong lòng cảm khái.

Nghĩ khi hắn làm học sinh, lần đầu tiên nhìn thấy Chúc đề học, trong lòng cũng thấp thỏm bất an, may mà hắn hai đời làm người, còn không đến mức bị khí thế của y làm cho khiếp sợ tới mức nói không ra lời.

So với Chúc đề học quan uy hiển hách, Sở Từ tự giác là một người bình dị gần gũi, bởi vì hắn trước nay đều không ở trước mặt mọi người bày ra kiểu cách nhà quan, tự nhiên cũng không có quan uy gì. Nhưng mà, nguyên nhân quan trọng nhất ảnh hưởng đến quan uy của hắn, vẫn là Sở Từ thoạt nhìn quá trẻ tuổi. Cổ nhân thường nói "Trên mép không râu, làm việc không vững", thật sự là người có khuôn mặt quá mức trẻ tuổi liền sẽ cho người ta một loại cảm giác không đáng tin cậy.

Tựa như hiện tại, hắn ngồi ở giữa đám thư sinh này, khuôn mặt thoạt nhìn còn non hơn so với bọn họ chút, nếu không phải hắn người mặc quan phục, ngược lại thật không nhận ra ai là quan viên ai là học sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro