Chương 349: Quần áo bất chỉnh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây các học sinh Chương Châu Phủ Học học tập rất tích cực, không chỉ bởi vì bọn họ tham gia thi thử Thi Hương, còn bởi vì lời nói của Sở đại nhân khi ở cửa Đề Học Tư khuyên bảo bọn họ.

Đọc sách vất vả, thành tài không dễ, nếu như bọn họ không tiến tới, thì sẽ có người khác tiến xa hơn bọn họ. Mỗi ba năm một lần Thi Hương, cử nhân trúng tuyển đều có định số, nếu muốn trở thành người trăm ngàn có một, nhất định phải phải trả giá nhiều nỗ lực hơn.

Sở Từ rất hài lòng với điều này, nương theo mọi người nhiệt tình chưa tan, lại tổ chức vài lần hội nghị, đem những đại sự tiểu tình chung quanh phát sinh gần đây đều phân tích một lần. Các học sinh được lợi không nhỏ, sau khi trở lại học đường, lại từng người tổ chức học xã cùng thành viên cùng tham thảo, đem tư tưởng đề học đại nhân truyền đạt xuống.

Cuối tháng mười, sau bốn năm tháng bến tàu Tuyền huyện rốt cuộc cũng chính thức thông thuyền. Ngày khai cảng đó, những nhân vật có uy tín danh dự ở Chương Châu phủ đều đến cổ động. Thân là Lục tri phủ Chương Châu phủ dĩ nhiên cũng tự mình đi thuyền thể nghiệm một phen.

Sở Từ ở nơi đó lại gặp được Triệu Khoan, đây vẫn là lần đầu tiên chạm mặt lại từ sau lần lừa y. Khi Triệu Khoan nhìn thấy Sở Từ, lập tức dẫn người đi vài bước vây quanh Sở Từ chúng tinh củng nguyệt* ở giữa, trên mặt y giơ lên tươi cười xán lạn, trong miệng liên thanh xưng "Khách quý đến", còn nói cái gì "Hạ mình đi trước, bồng tất sinh huy"** linh tinh, thật giống như Sở Từ là khách quý khó lường gì.

*Chúng tinh củng nguyệt: Nhiều ngôi sao vây quanh mặt trăng.

**Bồng tất sinh huy: Hình dung khách quý tới chơi làm chủ nhân cảm thấy rạng rỡ không ít.

Trong lòng Sở Từ biết Triệu Khoan này không có ý tốt, y hành động như vậy rõ ràng chính là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Lục tri phủ với hắn, làm hai người sinh hiềm khích, tốt nhất có thể bởi vậy mà xích mích thì càng tốt. Nhưng Sở Từ cố tình không theo ý y, trong miệng bốn lạng đẩy ngàn cân đem đề tài một lần nữa kéo về trên người Lục tri phủ, nói là bởi vì có y anh minh chỉ đạo, Chương Châu phủ mới có thể có được một bến tàu, cũng kêu gọi mọi người cùng nhau kính chào Lục tri phủ, cảm tạ y ra sức.

Lục tri phủ vốn dĩ có chút không vui lúc này cười mị mắt, trong lòng ấn tượng đối với Sở Từ đã hoàn toàn thay đổi. Thử hỏi đối với một người có năng lực lại không tranh công như vậy, nói chuyện làm việc khéo léo với đồng liêu, ai có thể không sinh thiện cảm với hắn chứ?

Còn phân phó của tuần phủ Lâm phủ khi Sở Từ vừa tới, Lục tri phủ đã hoàn toàn quên mất. Ngày đó bọn họ nói Sở Từ này rất thích làm việc lớn hám công to, giỏi thủ đoạn hình ngục án kiện, bảo y cần phải ngăn đón, đừng để hắn nhúng tay những việc này. Nhưng thời gian gần một năm này, y phát hiện Sở Từ này căn bản là không có nhúng tay qua nội vụ Chương Châu phủ, một lòng chỉ dốc sức vào Đề Học Tư, vì cải tiến phong cách học tập Chương Châu Phủ Học. Hiện tại hết thảy đã có chút hiệu quả, mà điều này, đối với y là tri phủ cũng có chỗ lợi.

Triệu Khoan thấy mưu kế không có thực hiện được, cho nên cũng không hề cố ý bợ đỡ, chỉ cười khanh khách nói vài câu lời khách sáo, liền đi sang bên kia. Sở Từ không để bụng, mang theo thủ hạ tự mình đi dạo.

Trên bến tàu hôm nay có rất nhiều người, ngoại trừ nhóm quan viên hương thân tới xem lễ, nhiều hơn lại là nghe tin mà đến, các lão bá tánh ở chỗ này bày quán. Quan phủ nhận lời dân chúng ba ngày đầu bến tàu mở ra, quan phủ sẽ không trưng thu một chút thuế quầy hàng, cho nên chỉ cần trong nhà có vật phẩm dư thừa dùng không hết, đều mang lại đây bày quán.

Sở Từ vừa dạo vừa đi, nhìn thấy thứ gì thú vị liền mua tới, trở về cho mấy tiểu bằng hữu chơi, bất tri bất giác thế nhưng đã mua rất nhiều thứ.

Khi đến giữa trưa, hắn phân phó tùy tùng đem đồ đưa lên xe ngựa trước, rồi sau đó tự mình xoay người đi đến bên kia, đi đến gian tửu lầu Triệu Khoan bao trọn kia cùng những người khác hội hợp.

Trong yến hội, Triệu Khoan cố ý lấy lòng mọi người, thường xuyên cạn chén. Ở đây cũng không có người nào không cho y mặt mũi, dù sao ai cũng không thể không nể mặt tiền được.

Sau khi rượu đủ cơm no, một đám người đi vào tầng cao nhất của tửu lầu. Nơi này mặt hướng về biển rộng, có thể nhìn thấy rất rõ ràng người cùng vật trên bến tàu. Nhìn thấy từng con thuyền ngừng ở bến tàu dỡ hàng nhập hàng, trong lòng mọi người liền có một sự thỏa mãn không nói ra được, đây không chỉ là mua bán bình thường, mà còn là màn dạo đầu cất cánh của nền kinh tế Chương Châu phủ.

Chuyện bến tàu chính thức thông hành trở thành đại sự kiện hàng năm trong lòng bá tánh Chương Châu phủ, cho dù là ở trường hợp nào nói chuyện phiếm, đề tài cuối cùng đều sẽ vòng đến chuyện này. Nhưng mà dù đại sự tình thì cũng sẽ theo thời gian trôi qua, nhiệt độ dần dần bị chuyện khác thay thế.

Mới vừa tiến vào tháng mười hai, các huyện liền khua chiêng gõ mõ, bắt đầu chuẩn bị mở Thi Đồng Tử.

Thi Đồng Tử này khác với các kỳ thi khác, tham gia phần lớn là hài đồng vài tuổi đến mười mấy tuổi. Bởi vì đầu năm nay nhân số hài đồng nhập học đột nhiên tăng vọt, cho nên năm nay hài đồng báo danh tham gia Thi Đồng Tử cũng nhiều hơn không ít.

Nội dung Thi Đồng Tử khảo sát đơn giản hơn nhiều, ngoại trừ《 Tam Bách Thiên 》hài đồng tất đọc, còn sẽ khảo sát nội dung trên《 Đệ Tử Quy 》, 《 Ấu Học Quỳnh Lâm 》 cùng 《 Tăng Quảng Hiền Văn 》, hình thức khảo sát cũng lấy Thiếp Kinh Mặc Nghĩa là chủ, khó khăn tương đương với tiểu học. Nói như vậy, chỉ cần là hài đồng nghiêm túc học tập, đều có thể thuận lợi thông qua Thi Đồng Tử.

Sở Từ thân là một phủ đề học, những chuyện nhỏ nhặt như vậy hắn căn bản không cần để ý, chỉ cần chờ phân tuần đạo mỗi huyện đem danh sách hài đồng năm nay đủ tư cách tham gia đăng báo là được. Nhưng mà Sở Từ không chỉ có vô cùng để ý, hơn nữa còn vô cùng khẩn trương, nguyên nhân ở chỗ, ngoại trừ học sinh bên người hắn Thường Hiểu cùng Phó Minh An, còn có tiểu cháu trai Sở Viễn cùng tiểu cháu ngoại trai Chung Ly Ngọc ở xa Tây Giang tỉnh, năm nay đều phải tham gia Thi Đồng Tử.

Sở Từ vốn dĩ không có thay Thường Hiểu cùng Phó Minh An báo danh, tới gần cuối năm, hắn phải xử lý công vụ so với ngày thường nhiều hơn rất nhiều, căn bản là không rảnh bận tâm mặt khác.

Chính là trung tuần tháng 11, hắn nhận được thư Tần phu tử gởi tới, trên thư nói hai người Sở Tiểu Viễn cùng Chung Ly Ngọc nhập học đã hai năm, Tần phu tử ra đề mục khảo nghiệm một phen, phát hiện những thứ bọn họ nên học đã học được thuộc làu, cho nên báo danh cho bọn hắn, đầu tháng mười hai tham gia Thi Đồng Tử. Sở Từ thân là trưởng bối, khi đối mặt với đại sự đầu tiên trong cuộc đời hai đứa nhỏ, hẳn nên tỏ thái độ, cổ vũ bọn chúng một chút.

Trong tin còn hỏi, hai đồ tôn kia của hắn tháng hai sang năm có muốn tham gia vào sân Thi Huyện thử một lần sâu cạn hay không? Bởi vì y xem văn chương của hai người Sở Từ gửi về trước đó, phát hiện kiến thức của bọn họ không kém hơn so với các ban học sinh Huyện Học Thi Huyện.

Sau khi Sở Từ nhận được thư xấu hổ không thôi, hắn lập tức vơ vét một đống thứ tốt, mang thêm mấy phong thư cùng đưa về Tây Giang tỉnh. Rồi sau đó hắn lại tự mình mang theo Phó Minh An cùng Thường Hiểu đi đến phân tuần đạo nha Giang huyện, giúp hai người báo danh tham gia Thi Đồng Tử.

Triều đình quy định, trừ Thi Hương, học sinh có thể dựa theo tình huống bản thân ở nơi cư trú mà tham gia kỳ thi, không bị hạn chế hộ tịch. Nhưng phải đi huyện nha địa phương khai cái chứng minh, cũng phải có Lẫm sinh bảo đảm mới có thể.

Sở Từ dẫn người tiến đến báo danh, vốn không cần rất nhiều hạn chế, chỉ cần hắn nói một lời, lại viên phụ trách việc này liền sẽ vội không ngừng mà đưa tên hai người bọn họ đăng ký ở trên. Nhưng Sở Từ không có làm trái quy định, hắn thành thật mà dẫn bọn họ đến huyện nha khai chứng minh mới lại đây, người bảo đảm ngược lại không cần thêm vào người nào, ở dòng đầu tiên hắn điền chính là tên của mình.

Hắn xử lý việc công theo phép công như thế, làm nhóm lại viên Giang huyện đều rất bội phục, ngầm khó tránh khỏi muốn nói lên vài câu, một truyền mười, mười truyền trăm, hình tượng Sở Từ công chính nghiêm minh liền tạo lên.

Sau khi báo danh, Sở Từ lại trích ra thời gian ôn tập cho bọn hắn. Thường Hiểu còn đỡ một chút, bởi vì những bài tập này y năm trước đều đã học qua, chỉ cần ôn tập lại một chút liền nhớ lại.

Nhưng Phó Minh An là khi vỡ lòng đã học những thứ này, lúc ấy y mới 6 tuổi. Cho dù lúc ấy nhớ rõ ràng, hiện tại muốn từng câu từng chữ đọc ra vẫn có chút khó khăn. Ký ức chính là như vậy, học xong rồi thì sẽ chậm rãi xóa mờ theo thời gian trôi qua. Nhưng cũng may nó sẽ không biến mất, chỉ cần tốn chút thời gian ôn tập, ký ức phong ấn liền sẽ lại lần nữa xuất hiện.

Trải qua hơn nửa tháng ôn tập, khi bọn hắn bước vào trường thi, Sở Từ đã hoàn toàn không lo lắng. Hai người kia ở dưới mí mắt hắn học tập, nếu như ngay cả Thi Đồng Tử cũng không qua được, vậy hắn nhiều năm làm thầy giáo như vậy cũng coi như uổn phí. Lúc này hắn lo lắng hơn chính là Sở Tiểu Viễn cùng Chung Ly Ngọc, tuy rằng mấy năm nay khi hai người viết thư tới cũng không còn xóa sửa linh tinh giống như trước kia, nhưng bọn chúng dù sao cũng không ở bên người, học hành như thế nào Sở Từ cũng không rõ quá ràng. Nhưng mà, có Tần phu tử ở một bên nhìn bọn họ, nghĩ đến cũng nhất định không có sai sót.

Quả nhiên, đầu tháng mười hai thành tích ra, đầu tiên là hai người Phó Minh An cùng Thường Hiểu lấy được tư cách đồng sinh, tháng hai sang năm có thể vào Thi Huyện. Rồi sau đó Sở Từ lại nhận được thư Tần phu tử gởi, nói hai tiểu nhân khi thi cầm cờ đi trước, đều lấy được tư cách đồng sinh, sang năm có thể rời khỏi Mông Đồng Quán, đi Thi Huyện Thiếu Niên ban học tập, có thể nói là vô cùng vui mừng.

Trừ cái này ra, còn có một chuyện làm Sở Từ rất là vui vẻ, đó chính là toàn phủ lần này nhân số lấy được đồng sinh so với năm rồi nhiều hơn gấp đôi. Tuy rằng so với những châu châu phủ khác vẫn có khác biệt, nhưng này cũng chứng minh phong cách học tập Chương Châu phủ từ khi đám người Sở Từ nổ lực, chậm rãi phát triển theo chiều hướng tốt.

Sau thi Đồng Tử, không đợi Sở Từ thả lỏng hai ngày, liền nhận được tỉnh phát xuống công văn, nói là mời các phủ đề học cùng đi tới tỉnh thành nghị sự.

Sau khi Sở Từ nhận được thông tri liền cả người phát lạnh, trong lòng nói không phải là lão thất phu Tề Lỗ Trực kia lại dùng kế lừa hắn đi? Hắn cầm công văn tới nhìn kỹ xem, đột nhiên phát hiện dấu ấn bên trên kia hình như là Đỗ đại nhân.

Đúng rồi, Nam Mân tỉnh có hai vị đề học. Lúc ấy vị Đỗ đại nhân kia về quê để tang, hiện giờ đã qua lâu như vậy, y cũng nên trở về xử lý công vụ.

Sau khi nghĩ thông suốt Sở Từ rất là yên lòng, sáng sớm hôm sau liền bước lên xe ngựa, đi tới bến tàu ở Chương Châu phủ bọn họ. Chỗ bến tàu đỗ rất nhiều con thuyền, Sở Từ ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái đã thấy thuyền tuần tra thủy sư Nam Mân.

Sở Từ nhớ tới lần trước thủy sư đề đốc Phạm đại nhân hứa hẹn với hắn, hiện tại đã tới lúc thực hiện rồi. Nếu như không thực hiện được, hôm nay hắn đi tỉnh thành, nhất định là muốn đi bái kiến Phạm đại nhân một chút.

Quá trình thực hiện hứa hẹn so với Sở Từ tưởng còn thuận lợi hơn nhiều, hắn vừa mới bày ra thân phận, thống lĩnh trên thuyền đã rất nhiệt tình mà mời hắn lên thuyền, sau đó còn đặt biệt từ trên bờ mua chút điểm tâm lên chiêu đãi hắn.

Sở Từ ngồi thuyền tuần tra tốc độ không giống thuyền bình thường, buổi chiều đúng giờ Thân cùng ngày đã tới bến tàu vùng ngoại ô tỉnh thành, so với thuyền khách bình thường mà nói, ít nhất mau hơn hai canh giờ trở lên.

Sở Từ lên xe ngựa đi tới trước dịch quán trước khi cửa thành đóng tìm nơi ngủ trọ. Buổi sáng ngày hôm sau, hắn chỉnh đốn tốt bản thân, liền gọi chiếc xe ngựa, tiến đến nha môn Đề Học Tư.

Mới vừa xuống xe ngựa, Sở Từ đã đụng phải Mạnh đại nhân. Mạnh Phồn nhìn thấy Sở Từ vô cùng cao hứng, nhưng đồng thời cũng tức giận mà oán trách Sở Từ khách khí vài câu, còn bảo hắn lần sau khi lại đến nhất định phải đi Mạnh phủ ở. Sở Từ bị y làm cho có chút ngượng ngùng, lập tức liền tỏ vẻ lần sau có cơ hội nhất định đi.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu đã đi tới phòng nghị sự. Lúc này các đề học khác ở Nam Mân phần lớn đều ở chỗ này, mọi người chào hỏi sau, cũng tùy ý trò chuyện. Khi Sở Từ cùng Mạnh đại nhân nói chuyện phiếm, mẫn cảm mà nhận thấy được tầm mắt thỉnh thoảng dừng lại ở trên người hắn, đợi hắn quay đầu lại nhìn, cái loại tầm mắt này lại lập tức biến mất, trong lòng rất là khó hiểu.

Sao mọi người đều nhìn hắn như vậy chứ? Chẳng lẽ hôm nay hắn quần áo không chỉnh tề đã ra cửa? Sở Từ nhịn không được phủi phủi góc áo của mình, rất muốn đi soi gương một cái.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro