Chương 351: Ân uy cùng thi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi Sở Từ thấy công văn được liệt kê rõ ràng, trong lòng vẫn nhịn không được thở dài.

Bên trên này nói, triều đình kiểm tra ba năm một lần, mỗi lần liền phải kiểm tra nội dung ba năm này. Từ tháng mười hai năm trước hắn tới nhậm chức tới nay, toàn bộ tư liệu công tác Chương Châu phủ đều bảo tồn hoàn hảo, muốn kiểm tra mà nói chỉ cần lấy ra là được. Nhưng hai năm trước thay đổi ba bốn đề học, cho dù là tư liệu hay là gì đó đều linh tinh vụn vặt, nghĩ đến phải trở về bổ sung lại mấy thứ này, Sở Từ đã cảm giác trước mắt một mảnh hắc ám.

Nhưng mà, cho dù cuộc sống có gian nan, thời điểm nên ăn cơm cũng phải đi ăn cơm. Sở Từ đi theo phía sau Mạnh Phồn đi tới một gian tửu lầu. Khi Sở Từ tiến vào ghế lô, lại phát hiện bên trong đã có người.

"Bái kiến Đỗ đại nhân, hạ quan không biết ngài cũng ở chỗ này, đã tùy tiện đẩy cửa vào, mong ngài có thể tha thứ cho." Sở Từ đầu tiên là sửng sốt, đợi sau khi phục hồi tinh thần lại lập tức chắp tay hành lễ với Đỗ Ngọc.

Đỗ Ngọc vuốt vuốt chòm râu, cười ha hả mà nói: "Sở đại nhân không cần khách khí, là lão phu nghe nói Nguyên Phục muốn mời ngươi ăn cơm, mới mặt dày gia nhập, Sở đại nhân, ngươi sẽ không để ý đi?"

Sở Từ cũng theo cười hai tiếng: "Có thể cùng đại nhân cùng nhau ăn cơm là vinh hạnh của hạ quan, lại nói gì để ý chứ?"

Sau khi hai bên khách sáo ngồi xuống, Mạnh Phồn vỗ tay gọi tiểu nhị tới, phân phó y có thể lên đồ ăn. Tiểu nhị lớn tiếng thét to một tiếng, liền có những người khác nâng khay gỗ nối đuôi nhau đi vào, đem từng mỹ vị món ngon bày ở trên bàn.

Sở Từ vốn tưởng rằng đồ ăn này tám phần vẫn là hải sản, ai ngờ cái nắp vừa mở ra, bên trong lại là một ít đồ ăn phương Bắc. Sở Từ đã lâu không có ăn qua nhịn không được ngón trỏ rục rịch, trong bụng càng cảm thấy đói khát hơn.

Đỗ Ngọc nhận thấy được Sở Từ biến hóa, cười nói: "Xem ra Sở đại nhân cũng thích ăn những món này. Từ sau khi lão phu ngoại phóng, đã rất ít khi được ăn đến đồ ăn chính tông quê nhà. Đầu bếp gian tửu lầu này có tay nghề ngon nhất từ trước cho tới nay lão phu ăn qua."

Ra bên ngoài, khó khắc phục nhất chính là thói quen ẩm thực. Đỗ Ngọc là người phương Bắc, nhưng những năm gần đây đều ở phương Nam làm quan. Y tuy rằng đã quen mỹ thực thanh đạm  phương Nam, nhưng đối với hương vị quê nhà, trong lòng vẫn là thật lâu khó có thể quên được.

Sở Từ đời này là một người phương Nam, nhưng thói quen ẩm thực vẫn lệch hướng phương Bắc một chút. Bọn họ một già một trẻ đối mặt với đồ ăn thơm nức, quên mất Mạnh Phồn làm ông chủ, giống như mục đích hôm nay bọn họ tới, cũng chỉ là đơn thuần tụ bữa cơm.

Sau khi rượu đủ cơm no, Đỗ Ngọc cầm trà xanh tửu lầu đưa tới, thỏa mãn mà than thở một tiếng, rồi sau đó mới chậm rãi chuyển tới chủ đề chính.

"Khoảng thời gian trước lão phu để tang hơn ba tháng, sau khi trở về nghe Nguyên Phục nói sự tình phát sinh từ đó tới này, trong đó liền có chút là có liên quan đến ngươi. Sở đại nhân, lá gan của ngươi thật sự rất lớn a!" Đỗ Ngọc nói, lời này nghe lên tựa hồ là trêu ghẹo, nhưng trong đó lại còn cất giấu vài phần nghiêm túc.

Sở Từ nghiêm mặt nói: "Mọi việc không phá thì không xây được, phá rồi mới lập. Có chút quan niệm đã mốc meo, nếu như còn một mực hồ lô họa gáo, chỉ sợ sẽ gây trở ngại cho sự phát triển của Chương Châu phủ."

"Ngươi thế nhưng xưng những quan niệm này đã mốc meo? Không nghĩ tới Sở đại nhân còn là người am hiểu sửa cũ thành mới, ngươi làm mấy thứ này, sẽ không sợ đắc tội thượng cấp sao?" Đỗ Ngọc mắt mang ý cười, mặt lại vẫn làm ra vẻ nghiêm túc. Sở Từ không thể nhìn thẳng y, chỉ cúi đầu cân nhắc ý tứ trong lời y nói.

Lời của Đỗ đại nhân Sở Từ đắc tội thượng cấp định không phải chính y. Vậy tất nhiên là có một người khác. Người này vô cùng rõ ràng, chính là Tề Lỗ Trực kia. Lại liên tưởng tới lúc vừa rồi mở họp, thái độ Đỗ Ngọc vì hắn nói chuyện, Sở Từ lập tức liền hiểu ra, Đỗ Ngọc đây là đang thử hắn, dò xét chỗ đứng của hắn.

Không nghĩ tới ở kinh thành đảng phái tranh đấu mà ngay cả quan viên ở ngoài cũng khó có thể tránh. Sở Từ nghĩ thầm, trách không được đám người Tề Lỗ Trực mới vừa nhìn thấy hắn thái độ đã không tốt, nói vậy bọn họ đã ở trong lòng cho là hắn thuộc phái tân đảng. Lại liên hệ một chút tác phong của hắn cho tới nay, cũng khó trách bọn họ cho là như vậy.

"Sự hữu khả vi nhi vi chi, tắc thành công dịch*. Nếu mỗi khi làm chuyện gì cũng đều phải sợ hãi hậu quả có thể xảy ra, vậy cả đời cũng không làm thành chuyện gì. Hạ quan chỉ biết suy xét ta làm những chuyện như vậy đối bá tánh Chương Châu phủ có ích lợi hay không, còn những mặt khác, cũng không lo được nhiều như vậy." Sở Từ nói, nếu không phải tới tình huống vạn bất đắc dĩ rồi, hắn cũng sẽ không dễ dàng tỏ thái độ gia nhập một phương nào.

*Sự hữu khả vi nhi vi chi, tắc thành công dịch: Chuyện có thể làm, tất dễ thành công. Câu sau: Sự hữu bất khả vi nhi vi chi, hối mạc cập hĩ: Chuyện không thể làm miễn cưỡng đi làm, tất nhiên thất bại.

Nhưng đối với đám người Đỗ Ngọc mà nói, chỉ cần không phải đảng cũ, vậy đều đáng giá kết giao, đặc biệt là người trẻ tuổi có năng lực giống như Sở Từ, tác phong hành sự cùng bọn họ gần gũi vô cùng. Lòng người đảng củ hẹp hòi, bọn họ phàm là thấy hành sự không theo khuôn phép cũ, liền sẽ chụp mũ đối phương đi theo tân đảng, sau đó cố ý nhằm vào, ý đồ làm biến mất lực lượng trung kiên tương lai của tân đảng làm khi mới chồi non. Có rất nhiều quan viên, đều vì như vậy mà bị buộc phải gẫn gũi với tân đảng.

Quan viên tân đảng đương nhiên thấy vậy vui mừng, có người giúp bọn họ mời chào nhân thủ, làm sao có cái lý ngăn người ở ngoài cửa?

Cho nên sau khi Đỗ Ngọc nghe xong Sở Từ nói, lập tức tán thưởng một câu: "Tốt, Sở đại nhân có thể vì bá tánh suy nghĩ như thế, thật là phúc của Nam Mân ta. Nghe nói lần này triều đình phái xuống dưới chính là nhân mã Ngự Sử Đài, còn mòn Sở đại nhân cẩn thận ứng phó, nếu thật sự không được, cũng có thể sai người thông báo bản quan một tiếng, bản quan nhất định sẽ không đứng ngoài nhìn."

Đỗ Ngọc thử xong, cho Sở Từ một quả bom nổ dưới nước, ném cho hắn đến thất điên bát đảo. Hắn vẫn luôn cho rằng đốc học này tám phần là nhân thủ Đề Học Tư kinh thành phái xuống, lại không nghĩ rằng, Hoàng Thượng không chỉ không có nhâm mệnh nhân mã Đề Học Tư, còn chọn bộ môn Sở Từ không muốn đối mặt nhất.

Lúc trước ở kinh thành, muốn nói người nào hận hắn nhất, tất nhiên là các đại nhân thuộc Ngự Sử Đài. Bọn họ vốn dĩ chế bá cục diện một phương trong triều đình bị Sở Từ mạnh bạo xé mở,  trên dưới triều dã không người không biết có một vị quan nhỏ lục phẩm ở trên kim điện khẩu chiến đàn nho, lấy năng lực của bản thân cãi lại toàn bộ Ngự Sử Đài không còn lời nào để nói. Khi đó, chỉ cần là có Sở Từ ở đại triều, người Ngự Sử Đài đều tận lực an tĩnh như gà.

Nhưng mà, lúc ấy có bao nhiêu phong cảnh, hiện tại nghe nói bọn họ tới liền có bấy nhiêu xấu hổ. Sở Từ chỉ chờ đợi lần này tới không phải là người từng cùng hắn chính diện tranh chấp, bằng không đối phương khẳng định sẽ mượn cớ.

Nổi băn khoăn của Sở Từ thật sự rất có đạo lý, khi biết được lần này triều đình rút thăm trúng tỉnh kiểm tra có Nam Mân tỉnh, các đại nhân Ngự Sử Đài liền vui mừng giống như ăn tết. Không gì khác, thật sự là bởi vì bóng ma tâm lý Sở Từ mang đến cho bọn họ thật sự là quá lớn.

Bọn họ vẫn luôn thực chú ý Sở Từ, dĩ nhiên biết Sở Từ lúc này đang ở Chương Châu phủ nhậm đề học quan. Lần này vị đảm nhiệm đốc học trước khi đi đã hết lần này tới lần khác bị ám chỉ nhất định phải đi Chương Châu phủ kiểm tra một chút thành quả công tác bọn họ.

......

Sau khi trở lại Chương Châu phủ, Sở Từ liền trắng đêm chưa ngủ, chia những thứ cần chuẩn bị trong công văn làm mấy khu vực để người bên dưới hoàn thành. 

Có rất nhiều nội dung chi tiết cần phải kiểm tra, Sở Từ nhìn những thứ mình sửa sang lại, chỉ muốn ghé vào trên bàn chết đi cho rồi. Tinh thần ảo não không vài phút sau, Sở Từ rốt cuộc tiếp nhận hiện thực rồi. Hắn phân phó tùy tùng đi phía sau gõ chuông, chính mình lại mang theo công văn giấy bút đi đến phòng họp trước. Sở Từ nghĩ nghĩ, lại phân phó bọn họ pha một bình trà đặc, dù sao lát nữa thời gian hội nghị tương đối kéo dài, không khỏi có người nghe đến ngủ, vẫn nên sớm chuẩn bị tốt.

Như Sở Từ dự liệu, bọn quan viên phía dưới vừa nghe có thượng cấp tiến đến kiểm tra công tác, lập tức đều lộ ra một vẻ mặt hoảng sợ. Lại vừa nghe Sở Từ nói ra những chuyện phải làm, quanh thân mỗi người đều tỏa ra tràn đầy cự tuyệt. Muốn trong vòng bảy ngày làm xong mấy thứ này há là một chuyện dễ? Chỉ một bước tìm ra tin tức hai năm trước, cũng đủ làm người đau đầu.

Lúc này, có người ở dưới lẩm bẩm một tiếng: "Nam Mân tỉnh chúng ta mười mấy châu phủ, cũng không nhất định sẽ tới Chương Châu phủ chúng ta đi?"

Lời này vừa nói ra, lập tức được mọi người phụ họa, dù sao ai cũng không muốn đi làm những tư liệu đó.

Đối mặt với sự kháng nghị của mọi người, Sở Từ chỉ ngồi ở tại chỗ yên lặng không hé răng mà dùng đôi mắt lẳng lặng  nhìn bọn họ, liền làm mấy người ý kiến nhiều nhất giữa sân an tĩnh lại. Nhà khác thấy thế cũng dừng lại theo, đề học đại nhân bọn họ thủ đoạn nhiều lắm đó, ngàn lần không thể bởi vì chút việc nhỏ này đắc tội với hắn.

Sở Từ thấy mọi người đều không nói, chính mình liền nhân cơ hội bắt đầu nói chuyện. Hắn thở dài một hơi, trên mặt tuấn tú tràn đầy ưu sầu.

"Tâm tình chư vị đại nhân Sở mỗ cũng có thể hiểu được. Ngày thường các vị vì Chương Châu phủ làm việc đã đủ vất vả, lúc này lại phải thêm phiền toái cho mọi người, Sở mỗ cũng không đành lòng a! Phàm là nhiệm vụ này có thể thoái thác, Sở mỗ cũng sẽ không lấy đó làm lí do tới khó xử mọi người. Thật sự là thượng quan đã tiết lộ cho Sở mỗ, lần này Chương Châu phủ là kiểm tra tất cả các nơi."

Sở Từ trước bày ra một bài cảm tình, làm mọi người hiểu được việc này cũng không phải là là hắn cố ý làm khó, thật sự là tình thế không thể không làm. Sau đó, hắn lại đánh ra một bài cảnh cáo.

"Mọi người cũng rõ ràng, kết quả ba năm một lần đốc tra này là sẽ trực tiếp hiện ra ở trước mặt hoàng thượng, kết quả kiểm tra trực tiếp ảnh hưởng đến ngân sách sang năm Nam Mân tỉnh có thể được Hộ Bộ chi ra. Nếu như bởi vì chúng ta chuẩn bị không đầy đủ dẫn tới toàn bộ Nam Mân tỉnh bị phê bình kém, đến lúc đó thượng quan nhất định sẽ giận chó đánh mèo chúng ta. Có thể nghĩ, bạc sang năm Đề Học Tư có thể nhận được nhất định sẽ vô cùng ít. Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả lương tháng cũng không nhất định có thể phát đúng hạn."

Cuối cùng, hắn lại đánh ra một bài trấn an.

"Bản quan cũng biết lần này công việc bề bộn, cho nên hôm qua bản quan không ngủ không nghỉ, đem toàn bộ sự tình phải làm chia làm mấy phần. Đến lúc đó người mỗi tổ các ngươi chỉ cần phụ trách một bộ phận trong đó là được. Chỉ cần làm tốt một bộ phận quy định kia, bản quan bảo đảm sẽ không tăng thêm gánh nặng cho các ngươi. Đợi lát nữa mọi người chú ý nghe một chút, sau đó do chưởng sự năm phòng lên rút thăm, rút đến một bộ phận nào thì làm nội dung đó, không hiểu có thể tới hỏi. Nếu yêu cầu thêm nhân thủ, cũng có thể từ phân tuần đạo nha điều khiển lên. Nói tóm lại, hy vọng mọi người có thể tận lực khắc phục khó khăn mấy ngày này. Chờ bọn họ vừa đi, bản quan sẽ cho mọi người nghỉ phép ba ngày, đồng thời, bổng lộc những ngày này mỗi ngày gấp đôi."

Nếu cấp trên đã nói đến mức này, bọn họ cũng không thể không cho mặt mũi, hơn nữa bản thân Sở đại nhân phải làm càng nhiều hơn. Hơn nữa, những chuyện bọn họ phải làm lúc này so với lúc trước mà nói đã ít hơn rất nhiều. Dù mệt cũng chỉ sáu bảy ngày, cắn răng chịu liền sẽ qua!

Sở Từ thấy mọi người lại không có ý kiến, trong lòng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn vốn có thể trực tiếp lấy thân phận thượng cấp bắt bọn họ làm những việc này, nhưng là hắn cũng hiểu, tự nguyện đi làm cùng với mang theo tâm tư không cam nguyện đi làm, kết quả là khác nhau rất lớn.

Có thể nói vài câu mềm mỏng để đạt thành mục đích, cần gì phải muốn cứng chọi cứng làm cho mọi người đều không vui đâu? Làm thượng quan, phải hiểu được ân uy cùng thi, quá hung ác không được ưa chuộng, quá thiện lương lại không chỉ huy được người khác. Chỉ có kết hợp giữa nghiêm khắc và bao dung, thỉnh thoảng lại giả bộ đáng thương chịu thua, bảo đảm người phía dưới sẽ đối với ngươi nói gì nghe nấy.

Đương nhiên, nên cho thù lao nhất định phải cho đủ, nếu chỉ biết vẽ cái bánh nướng lớn mà nói suông cũng vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro