Chương 388: Thỉnh chiến.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng Sửu Nha vẫn được Lư Tung mua đi rồi, hắn trực tiếp mời người quan phủ lại đây, hán tử trung niên kia vừa thấy trong lòng kêu không ổn. Không dám lại ác ý nâng giá, trực tiếp lấy hai lượng bạc bán Sửu Nha đi.

Đời này của Lư Tung cũng từng cưới vợ, chỉ là thê tử trong lúc sinh nở khó sinh, người lớn trẻ nhỏ cũng không giữ được. Lư Tung trong một đêm trắng một nửa đầu, sau đó lại không dám đề cập đến việc nhi nữ tình trường, chỉ một lòng nghiên cứu học vấn.

Hiện tại hắn đối với tiểu cô nương này đột nhiên sinh ra chút cảm giác thân cận, lại bởi vì nàng thông tuệ nổi lên tâm tư yêu quý nhân tài, hắn nghĩ, nếu như năm đó hài tử hắn còn sống, phỏng chừng hiện tại cháu gái cũng đã lớn như vậy, vì thế, hắn liền nhận Sửu Nha làm cháu gái, lại dửa lại tên họ cho nàng, gọi là Tĩnh Xu.

Đời này của Sửu Nha cũng chưa từng được hưởng phúc gì, nàng vừa sinh ra cha đã mất, khi nàng được ba tháng nương cũng tái giá, nãi nãi nàng không thích nàng, lại ngại nàng là đứa con duy nhất của con trai không thể không nuôi, nhưng trong lòng vẫn luôn bất bình, vì thế mỗi ngày không đánh thì mắng nàng, sau khi lớn lên một chút, thì ngày ngày sai nàng làm việc, không có một khắc nghỉ ngơi.

Lúc này một già một trẻ đột nhiên đều có nơi thuộc về, cảm tình của hai người tốt vô cùng, chỉ mấy tháng, thế nhưng cảm tình còn sâu hơn so với chút ruột tổ tôn vài phần.

Hiện tại Lư lão gia mất đi, Tĩnh Xu thương tâm muốn chết, muốn làm bạn cùng y một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Sở Từ không hề quấy rầy nàng, chỉ yên lặng rót cho Lư lão gia tử một chén rượu, nói với y hắn nhất định sẽ chiếu cố tốt Tĩnh Xu, không để cho lão nhân gia mang theo tiếc nuối rời đi......

"Sở thúc...... Không, nghĩa phụ, ngài có thể mang ta về nhà một chuyến không?" Tĩnh Xu đứng lên, đầu gối bởi vì quỳ quá lâu có chút vô lực, may mắn Đại Hổ kịp thời xách nàng, mới không để nàng bị ngã.

Sở Từ ngồi xổm người xuống thay nàng xoa xoa đầu gối, nói: "Từ nay về sau ta với ngươi liền có thể sống cùng nhau giống như cha con, không cần khách khí như vậy." Nói xong, liền nắm tay nàng, đi đến trong nhà Lư lão gia tử.

Tòa viện này vẫn là dáng vẻ trước đây, gió lạnh cuốn lá rụng, thổi tới vô hạn thương nhớ, Lư Tĩnh Xu chỉ nhìn thoáng qua, lập tức liền đỏ mắt. Ngắn ngủn thời gian mấy ngày, thế nhưng cảnh còn người mất, chẳng lẽ nàng đúng như người khác nói vậy, là tai họa khắc thân?

Sở Từ nhận thấy được thần sắc của nàng, lập tức cúi người sờ sờ đầu nàng: "Cũng không phải ngươi sai, sai chính là những Oa nhân đó." Lúc ấy trước khi Lư lão gia tử lâm chung, đã nói với hắn mệnh "Khắc thân" của Lư Tĩnh Xu, hỏi hắn có để ý hay không. Sở Từ dĩ nhiên lắc đầu, Khấu Tĩnh Tĩnh nhà hắn cũng bị phê cái mệnh này, hắn còn không phải sống rất tốt sao?

Lư Tĩnh Xu hít sâu một hơi, nỗ lực làm cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại, nói với hắn: "Nghĩa phụ, người cùng ta tiến vào, gia gia bảo ta giao đồ cho người."

Sở Từ không hiểu ra sao, thứ gì?

Hắn theo Lư Tĩnh Xu đi vào bên trong, đi tới trong thư phòng. Ngày đó nơi này đã bị những Oa nhân đó lục xoát qua, đồ bên trong bị ném khắp nơi, Sở Từ thấy mấy quyển sách cổ trên thị trường đã không còn truyền lưu, lập tức đau lòng, tự phát mà đi tới nhặt lên chúng nó sửa sang lại.

Lư Tĩnh Xu nhấp môi cười, cũng theo sửa sang lại. Đại Hổ tay chân thô kệch chút, y sợ làm hư những quyển sách đó, cho nên đem bàn ghế bên trong đều nâng dậy dọn dẹp. Ba người cùng nhau làm, chỉ chốc lát sau, đã thu dọn thư phòng đổi mới hoàn toàn.

"Gia gia muốn ngươi đưa cho ta chính là những quyển sách này sao?" Sở Từ có chút thèm thuồng mà nhìn một cái giá sách lớn này, đều là những cuốn sách trên thị trường không hề lưu hành, rất nhiều quyển hắn còn chưa từng xem qua, lúc này có thể mở rộng tầm mắt!

Lư Tĩnh Xu gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Vẫn còn."

"Vẫn còn?" Sở Từ rất kỳ quái.

"Vâng!" Lư Tĩnh Xu gật đầu, sau đó tiến lên vài bước nhón chân ở phía sau kệ sách tìm kiếm, cũng không biết nàng đụng phải thứ gì, chỉ nghe "Ca" một tiếng, một bức họa sơn thủy phía sau án thư đột nhiên giật giật, tựa hồ bên trong có cái gì kỳ quặc.

Sở Từ đến gần đem bức họa kia cẩn thận mở ra, phía sau nghiễm nhiên xuất hiện một cái ám cách, ô vuông không tính lớn, bên trong đặt một món đồ giống như trang giấy bình thường.

Trên cao nhất chính là một phong thư từ, chữ ngoài bìa thư có chút qua loa, hẳn là trong lúc vội vàng viết ra, bên trên viết: Cư dã lão nông tuyệt bút —— đây là Lư lão gia tử xưng hô bản thân.

Sở Từ trong lòng chấn động, "Tĩnh xu, phong thư này viết khi nào?"

Lư Tĩnh Xu nói: "Có lẽ là thời điểm những cái người xấu đó tới, các vị thúc thúc ở bên ngoài ngăn cản, gia gia liền nhốt mình ở trong thư phòng, một lát sau liền ra ngoài."

Sở Từ sắc mặt trầm trọng, hóa ra lúc đó Lư lão gia tử đã đoán được bản thân chỉ sợ dữ nhiều lành ít, cố lưu lại một phong tuyệt bút tin tại đây, giao phó hậu sự.

"Gia gia nói, để ta tự mình quyết định giao cái này cho ai. Nghĩa phụ, ngài là người tốt, cũng là một vị quan tốt, ta mới yên tâm đem đồ của gia gia giao cho ngài." Lư Tĩnh Xu nghiêm túc  nhìn Sở Từ, mặt mày có chút hiểu đời không hợp với tuổi tác, nàng từ nhỏ đã nhận hết rét lạnh thế gian, trải qua nhiều, hiểu tự nhiên cũng nhiều.

Nàng vừa nói như vậy, trong lòng Sở Từ không khỏi sinh ra chút cảm động, cảm động với tiểu cô nương chỉ cùng hắn mấy ngày có thể đem những thứ quý giá tín nhiệm đưa cho hắn, đồng thời, hắn cũng đối với đồ vật trong ám cách sinh ra một chút tò mò, là thứ gì quan trọng như vậy chứ?

Hắn mớ ra lá thư kia trước, trong thư Lư lão gia tử nói, y biết mình lần này đi dữ nhiều lành ít, cho nên đem bản thảo viết tay trong cuộc đời mình học được lưu tại nơi này, nếu hậu nhân lấy được, có thể sửa sang nó lại thành sách phát hành ra ngoài. Ngoài ra, y sở dĩ gặp họa, chỉ sợ có liên quan đến chuyện chuyện y vô tình có được một bức hải đồ, Oa nhân đối hải đồ này đặc biệt để ý, sợ ngày sau có thể trọng dụng, hiện giờ hải đồ này cũng gửi tại đây, chỉ đợi thời cơ chín muồi, có thể đem thứ này dâng lên, để giải nguy Nam Mân.

Sau khi thấy bức hải đồ kia, Sở Từ rốt cuộc sáng tỏ, vì sao sơn cốc này sẽ bị Oa nhân cướp sạch, lại vì sao khi Lư lão gia tử biết được thôn dân đều bị Oa nhân giết hại tự trách như vậy, hóa ra "Đầu sỏ gây tội" chính là bức hải đồ này.

Trên hải đồ tuy rằng không có đánh dấu rõ ràng, nhưng Sở Từ liếc mắt một cái liền nhìn ra, này chỉ sợ có chút liên quan đến phòng bố quân sự Oa nhân, những đảo nhỏ trên bản vẽ này phân bố ở phụ cận hải vực Nam Mân, nếu như bọn họ mai phục ở đây...... Sở Từ cảm thấy chuyện này quả thực càng nghĩ càng thấy ớn, hắn đem hải đồ gấp lại cất vào trong người, sau đó đem bản thảo Lư lão gia tử cầm  tới lật xem.

Vừa xem liền nhập thần, cho đến khi bụng Đại Hổ bắt đầu ùng ục, Sở Từ mới chưa đã thèm dời mắt. Những bản thảo này ngoại trừ là tâm đắc của lão nhân gia nghiên cứu học vấn nhiều năm, còn có những cuộc thảo luận cùng những đại gia danh nhân khắp nơi, quyển sách này đối với mỗi một người đọc sách mà nói không thua gì một hồi Thao Thiết thịnh yến*, hận không thể từ từ nhấm nháp từng chút, từng câu từng chữ đều ăn vào bụng mới cảm thấy an tâm.

*Thao Thiết thịnh yến: Hán ngữ thành ngữ, ý tứ là hình dung đồ ăn vô cùng phong phú, thường dùng để hình dung số lượng nhiều mà muôn màu muôn vẻ.

Căn cứ theo di ngôn Lư lão gia tử, đợi sau khi y chết, tôi tớ trong nhà toàn bộ thả về tự do, cũng cho phép nhiều thế hệ bọn họ cư trú ở nơi này, mỗi người thêm vào phân phối đồng ruộng mười mẫu, cũng coi như thành toàn một hồi duyên phận. Những ruộng đất khế đất khác lại giao cho Sở Từ tạm quản, đợi sau khi Lư Tĩnh Xu trưởng thành sung làm của hồi môn để nàng mang đi.

Sở Từ vốn dĩ không rõ vì sao Lư lão gia tử tín nhiệm hắn như vậy, chẳng lẽ đơn giản là hắn dạy đám hài tử kia đọc mấy ngày sách sao? Sau lại vẫn là Đỗ Ngọc thay hắn giải hoặc, hóa ra trước đó khi cùng Đỗ Ngọc thư từ lui tới, Lư lão gia tử đã từng đề cập tới Sở Từ, chỉ là khi đó người ở bên ngoài. Lần này Đỗ Ngọc sẽ mang Sở Từ đi tìm y, cũng có y bày mưu đặt kế.

Đỗ Ngọc đau lòng mất lão hữu, cả người nhìn cũng già nua vài phần, y vốn định nhận nuôi cháu gái lão hữu, đáng tiếc gia tộc kia của y mục nát quá nhiều, y sợ chậm trễ đứa nhỏ này. Lão hữu đối với tình huống nhà y cũng biết một ít, tri kỷ không có mở miệng đưa ra yêu cầu, chỉ hỏi y một câu, người này như thế nào? Đỗ Ngọc không cần nghĩ ngợi, nói, là người có thể phó thác. Lão hữu kia của y cười cười, tựa hồ tinh thần cũng tốt hơn một chút.

Sở Từ nghe xong, yên lặng gật đầu, hắn đã may mắn có thể lưu lại cho người ấn tượng đáng tin, vậy hắn cũng không thể cô phụ tín nhiệm của người khác. Chờ sau khi quay về Đề Học Tư, hắn liền phải đem tin tức này nói cho Khấu Tĩnh, nghĩ đến, Khấu Tĩnh có lẽ cũng là sẽ vui mừng đi?

Cư Dã Sơn Nhân mất thực mau lan truyền ra ngoài, rất nhiều bá tánh đều tự phát đi vào ngoài sơn cốc tế điện y, nhóm thư sinh lại kê những cái bàn thật dài, ở đây sáng tác tế văn, lên án mạnh mẽ Oa nhân, để an ủi Cư Dã Sơn Nhân cùng mấy chục bá tánh uổng mạng kia trên trời có linh thiêng.

Còn có người viết thư vạn dân thỉnh chiến, đi từng nhà kêu gọi bá tánh địa phương ký tên hoặc ấn dấu tay. Sở Từ thế mới biết, hóa ra Cư Dã Sơn Nhân sở dĩ làm người kính trọng, cũng không chỉ là bởi vì y học vấn tốt, càng bởi vì y quảng kết thiện duyên, ở thời điểm nạn đói tan hết gia tài, cứu vô số bá tánh.

Từ đây, ý nghĩa của đại nho ở trong lòng Sở Từ lại có cách giải thích khác. Cái gọi là đại nho giả, không chỉ là thơ từ văn chương của hắn có thể đả động lòng người, cũng không chỉ là tư tưởng của hắn có thể dẫn dắt cùng chỉ đạo người, còn phải có một trái tim biết thương xót cùng lòng dạ rộng lớn có thể cất chứa vạn vật.

......

Nguyên nhân Cư Dã Sơn Nhân chết cùng bức thư vạn dân thỉnh chiến được ra roi thúc ngựa đẩy tới, sau khi Thiên Hòa Đế xem xong tấu chương cùng thư thỉnh chiến ấn đầy dấu tay thật dày kia giận tím mặt!

Kẻ hèn Oa Quốc, nơi chật hẹp nhỏ bé, thế nhưng lần nữa phạm biên, cũng không biết là ai cho bọn hắn lá gan! Lần này càng quá đáng hơn, cũng dám đồ thôn, hành vi phạm tội bọn họ phạm phải quả thực khánh trúc nan thư*! Thái độ của bọn quan viên đối với chuyện này cũng khác với lần trước lúc vừa nghe nói Oa Quốc phạm biên, lần này dân tình xúc động phẫn nộ, bọn quan viên khẳng khái trần từ, một bộ muốn cùng vinh dự quốc gia cùng tồn vong, nếu như dân chúng nhìn thấy, tất nhiên là vui mừng không thôi.

*Khánh trúc nan thư: Chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội.

Lúc này quân đội Việt Tích đã tới biên cảnh Tây Nam, quân phòng giữ nơi đó liên hợp Việt Tích quốc đã cùng Cửu Thù cùng Lãng Khung liên quân đánh qua vài lần. Bởi vì bọn họ có chuẩn bị mà đến, hơn nữa lực lượng quân sự Việt Tích trước nay yếu mỏng, cho nên liên tiếp ăn vài lần bại chiến, Việt Tích quốc đã có năm tòa thành trì bị bọn họ công phá. Nếu như lại công phá một tòa, liên quân liền có thể thẳng lấy vương thành Việt Tích.

Tin tức viện quân đã đến giống như một liều thuốc cứu mạng rót vào lòng mọi người, trong lúc nhất thời ý chí chiến đấu của mọi người đều bùng cháy lên, thế nhưng hiếm thấy đánh được một trận chiến thắng, mạnh mẽ áp chế nhuệ khí nhóm liên quân từ khi tiến công tới nay chưa từng thất bại.

Phụ trách tiếp viện chính là chính nhị phẩm uy vũ đại tướng quân, cùng với binh lính Thần Cơ doanh hợp tác xuất chinh, phụ trách chi viện lửa đạn, mang đội chính là Khấu Tĩnh.

Võ nhân muốn quân công thì phải ra trận xông pha chiến đấu, cho dù hắn ở khu vực săn bắn cứu giá thăng hai cấp, đó cũng là vô ích, không lãnh được binh tướng sĩ, căn bản là không được người để vào mắt. Khấu Tĩnh muốn bảo vệ những người mình để ý đó, cho nên hắn cần phải xuất binh. Vừa vặn bởi vì địa vị Thần Cơ doanh đặc thù, các quân sĩ hiện giờ càng như là kỹ thuật binh, vừa nghe muốn lên chiến trường, trong lòng mỗi người đều lo lắng không thôi, trên mặt cũng toát ra vài phần sợ hãi.

Lúc này Khấu Tĩnh tự động xin ra trận xuất chinh, đã xoát được một phen hảo cảm của thống lĩnh Thần Cơ doanh, không chút do dự liền báo tên của hắn lên, còn đặc biệt phê mấy cái súng hỏa ống cho hắn phòng thân.

Lúc ấy Khấu Tĩnh chỉ nghĩ lập công, thánh chỉ vừa ban xuống, liền thu thập đồ dùng, đi theo dẫn đầu binh lính. Trong đó Tần Chiêu cùng Hứa Kiều Nam cũng đang đi theo trong đội ngũ, biểu hiện của hai người bọn họ so với Khấu Tĩnh còn hưng phấn hơn vài phần, bởi vì đối với bọn họ, có thể chân chính ra chiến trường xông pha chiến đấu, mới có thể được xưng là nam tử hán.

Nhưng mà, sau khi bọn họ đi hơn mười ngày lộ trình, bọn họ đột nhiên nhận được tin tức, nói là số lượng viện quân có khả năng sẽ giảm bớt, nguyên nhân là Oa nhân biên cảnh Nam Mân cũng đang ngo ngoe rục rịch, triều đình cần phải bảo tồn lực lượng, để tránh bị bao vây tứ phía.

Những người khác chỉ là tiếc nuối không có thể đi đến Nam Mân giáo huấn Oa nhân, nhưng mà Khấu Tĩnh lúc này lại giống như sét đánh ngang đầu, cả người đều có chút hoảng hốt.

Tần Chiêu cùng Hứa Kiều Nam lo lắng mà nhìn hắn, bọn họ biết, Khấu Tĩnh nhất định là đang lo lắng cho an nguy Sở Từ, tình nghĩa sâu nặng giữa hai người bọn họ mọi người rõ như ban ngày, hơn nữa, nghe nói tiểu cháu ngoại trai Khấu Tĩnh lúc này cũng ở Nam Mân tỉnh, hắn sẽ lo lắng là điều đương nhiên.

Chẳng qua, Nam Mân quốc lực cường thịnh, có lẽ cũng không cần quá lo lắng, Oa Quốc nhỏ nhoi, có lẽ là không cần tốn bao nhiêu công sức là có thể chế phục được đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro