Chương 391: Đánh rơi thư tín.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phạm đại nhân?" Sở Từ nhìn người được tôi tớ mang lại đây kinh ngạc không thôi, lập tức đứng dậy đón chào, không nghĩ tới thủy sư đề đốc thế nhưng sẽ đích thân đến Đề Học Tư, hơn nữa còn cải trang thành bộ dạng như vậy.

"Sở đề học, đã lâu không gặp." Phạm Cử miễn cưỡng xả ra một nụ cười mỉm, trong mặt mày phủ kín u sầu, trên mặt cũng gầy ốm đi rất nhiều, hiển nhiên là trong khoảng thời gian này giặc Oa phiền nhiễu làm y đau hết cả đầu.

"Phạm đại nhân mời ngồi, xin hỏi hôm nay ngài tiến đến, chính là nghe nói Sở mỗ đệ lên tin tức đi?" Sở Từ có chút nghi hoặc, hắn dò hỏi ba lần đều không có đáp lại, sao người đột nhiên liền tới rồi?

Trên mặt Phạm Cử xuất hiện một tia kinh ngạc, đợi nghe Sở Từ nói rõ tiền căn hậu quả, kinh ngạc này lập tức chuyển thành lửa giận: "Phạm mỗ căn bản chưa từng nghe người ta bẩm báo tin tức, nếu như biết Sở đề học có việc thương lượng, Phạm mỗ tuyệt đối một khắc cũng sẽ không trì hoãn."

Năm ấy Sở Từ giúp y tập nã hải tặc, sau thuận tiện liên lụy ra âm mưu Oa nhân, y đã được một phen ngợi khen, kiểm tra đánh giá hằng năm cũng là tốt nhất. Y sớm đã xem Sở Từ là một vị mưu sĩ ưu tú, cũng biết tính tình hắn vô sự bất đăng tam bảo điện, sẽ làm người truyền lời tìm y, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói cho y.

"Vậy Phạm đại nhân hôm nay tìm Sở mỗ, là vì sao mà đến?" Nếu không phải nghe được tin tức lại đây tìm hắn, vậy tự nhiên là bởi vì chuyện khác.

Vừa nói đến chính sự, Phạm Cử lập tức nghiêm túc lên: "Là như thế này, những Oa nhân trước đó đồ thôn kia phần lớn đã chết, nhưng tên dẫn đầu kia còn có hai kẻ trước đó ngã xuống vách núi cũng may mắn sống xót. Lần này tới, là bởi vì khi chúng ta thẩm vấn gặp phiền toái, những tên Oa nhân này ban đầu còn chống cự không phối hợp, sau đó chúng ta động đại hình, sau khi không chịu nổi, đám Oa nhân mới rốt cuộc mở miệng, nhưng chưa nói được vài câu, liền biến thành luyên thuyên ngôn ngữ Oa nhân."

Nói tới đây, Phạm đại nhân có chút chật vật: "Ngươi cũng biết, thủy sư nha môn đều là một đám đại quê mùa, có một số người tiếng phổ thông còn nói không thạo, chúng ta nào biết ngôn ngữ Oa nhân gì. Dưới tình hình hiện tại, chúng ta cũng không thể dán thông báo mời người biết ngôn ngữ Oa Nhân tới nha môn, nhỡ đâu đó là gian tế, lại cùng đám Oa nhân bị bắt tới nội ứng ngoại hợp thì không ổn."

Sở Từ gật gật đầu, bọn họ băn khoăn rất có đạo lý.

Phạm đại nhân thấy hắn không có ý khinh bỉ, trong lòng cũng thoải mái không ít: "Cho nên a, rơi vào đường cùng, lão phu liền nhớ tới Sở đề học ngươi, lần trước khi ngươi giúp chúng ta bắt hải tặc, lão phu cũng từng nghe ngươi nói ngôn ngữ Oa nhân. Còn mong Sở đề học ngươi giúp một chút, đi nghe một chút Oa nhân kia rốt cuộc là nói cái gì, được không?"

Sở Từ cũng có chút xấu hổ, hắn sớm nên đoán trước. Hắn rất muốn một lời đồng ý, nhưng Oa ngữ hắn cũng chỉ là gà mờ, những câu cơ bản dùng hằng ngày hắn có thể hiểu, nhưng khẩu cung Oa nhân cũng không thể nói mấy câu linh tinh "Chào người", "Hẹn gặp lại", "Ăn chưa" linh tinh đi, hắn đồng ý rồi nghe không hiểu, lúc này mới mất mặt.

Nhưng mà nhân gia đã thật xa chạy tới, nếu như từ chối lại sợ người khác nghĩ nhiều, trên quan trường chính là phiền toái như vậy. Sở Từ một bên mắng chửi, một bên nghĩ nên làm thế nào uyển chuyển mở miệng mới không làm người cảm thấy hắn đang nói cho có lệ.

Phạm đại nhân thấy hắn nhất thời không nói lời nào, trong lòng có chút dự cảm không tốt: "Sở đề học, chính là có chỗ nào...... Không tiện hay sao?"

Sở Từ vừa định gật đầu muốn nói lời từ chối, chính là một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trong đầu hắn: "Phạm đại nhân, không phải Sở mỗ không muốn hỗ trợ, thật sự là khó gánh trọng trách này, nhưng mà......"

Trong lòng Phạm đại nhân trước đó cũng đã lường trước được, cho rằng Sở Từ muốn từ chối, nhưng nghe hắn chuyện vừa chuyển, liền biết hắn đại khái có tính toán khác.

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà ta biết một người đại khái có thể giải ưu cho Phạm đại nhân. Y có chút hiểu biết ngôn ngữ Oa nhân, nhất định có thể nghe ra Oa nhân rốt cuộc nói cái gì."

Phạm đại nhân nửa tin nửa ngờ: "Như vậy, người này hiện tại ở nơi nào?"

Sở Từ cười nói: "Phạm đại nhân cũng biết y, chính là tỉnh Đề Học Tư Mạnh Phồn Mạnh đại nhân." Sở Từ nhớ rõ lần trước đi, Mạnh Phồn từng nói qua, bởi vì y có chút thông thạo ngôn ngữ Oa nhân, còn bồi tiệc khi Oa nhân mở tiệc chiêu đãi tuần phủ. Người đọc sách phần lớn khiêm tốn, khi cùng người khác nói dốt đặc cán mai, nhất định có điều hiểu biết, cùng người khác nói hơi thông thạo, nhất định chính là tinh thông, bằng không trường hợp như vậy, quan viên Đề Học Tư bình thường nhưng không có tư cách ngồi vào bàn tiệc.

"Là y?" Phạm đại nhân nói, "Thủy sư chúng ta tuy cùng những quan văn đó không tính là quen thuộc, nhưng cũng đã gặp mặt, hóa ra y còn có bản lĩnh này. Chẳng qua, Phạm mỗ cùng y cũng không giao thiệp, lúc này tùy tiện tới cửa, chỉ sợ......"

Sở Từ nghe huyền ca mà biết nhã ý, không cần y nhiều lời, trực tiếp trải giấy mài mực, viết một phong thơ cho Mạnh đại nhân. Hắn đánh giá tác dụng của Mạnh đại nhân có lẽ không chỉ một lần, chỉ sợ khi hai quân tác chiến, cũng cần y ở bên phiên dịch. Có công tích này, nói không chừng vị trí của Mạnh đại nhân có thể được tăng bậc, Sở Từ biết, y nhậm chức vị hiện tại đã có 5 năm.

Phạm đại nhân đem thư cất kĩ, phiền não trên mặt cũng đã biến mất không thấy, y vui vẻ vỗ vỗ vai Sở Từ, nói vài câu lời hay, biểu đạt ý thân cận. Nói xong, y liền chuẩn bị rời đi.

Sở Từ hơi hơi mỉm cười, vừa định đứng dậy tiễn khách, đột nhiên lại nghĩ tới ban đầu hắn muốn tìm Phạm đại nhân nói chuyện kia.

"Phạm đại nhân trước đừng đi, Sở mỗ trước đó nhờ người gửi lời cho ngươi, vì chính là một chuyện rất quan trọng, còn mong đại nhân lưu lại một chút."

Phạm Cử lại ngồi trở về, y thấy Sở Từ ở kệ sách tìm kiếm một hồi, sau đó lấy ra một quyển bản vẽ đưa qua cho y, sau khi Phạm Cử tiếp nhận bắt đầu lật xem, biểu tình trên mặt cũng từ lúc ban đầu không chút để ý trở nên nghiêm túc lên. Ngay cả Sở Từ còn biết bức hải đồ này đại biểu cho cái gì, Phạm Cử ở xung quanh Nam Mân tuần hải mấy năm sao lại không biết tầm quan trọng của thứ này.

"Sở đề học, thứ này là từ đâu ra?" Phạm Cử đem hải đồ cẩn thận mà đặt vào trong người, hận không thể lập tức bay trở về nha môn, lập tức lãnh binh đi qua một lưới bắt hết đám Oa nhân.

Sở Từ nhìn nhìn ra ngoài cửa, sau khi xác định không có người ở gần đó, lúc này mới hạ giọng nói: "Đây là phát hiện ở trong di vật Cư Dã Sơn Nhân, đây rất có thể cũng là nguyên do y gặp phải tai họa sát thân."

Trong mắt Phạm Cử hiện lên một tia tàn nhẫn: "Sở đề học, ngươi trước đó là nhờ ai truyền tin tức lại đây." Y vốn dĩ còn không để trong lòng, nhưng tưởng tượng đến tin tức trọng yếu như vậy thế nhưng bị trì hoãn mấy ngày, trong lòng y liền giận sôi máu.

Y ngược lại không nghĩ tới muốn trách cứ Sở Từ, bởi vì đối với chuyện tuyên chiến Oa nhân, tuần phủ đại nhân đã sớm ra lệnh, toàn bộ quan viên cần phải giữ nghiêm trận địa, không có lệnh không được tùy ý ra khỏi phủ, người vi phạm phạt nặng. Hành động này cũng là sợ bởi vì lòng người hoảng sợ, sẽ có quan viên cuốn tay nải bỏ của chạy lấy người trước.

Tương ứng, bá tánh địa phương cũng không được tùy ý đi lại, cho dù phải rời khỏi huyện, cũng cần phải cầm thư từ được trưởng thôn rồi đi huyện nha đóng dấu mới có thể rời đi. Dưới đề phòng như vậy, tuy rằng nhất định mang đến phiền toái cho người ta, nhưng mà những người dụng tâm kín đáo đó cũng khó mà hành động.

Ở dưới chính sách áp lực cao này, cũng có người tương đối tự do, một là binh lính thủy sư cùng nha sai bị trưng dụng, hai là người chèo thuyền đưa đò chống thuyền bến tàu, con thuyền những người này cũng bị trưng dụng vận chuyển quân bị lương thảo công văn đến các nơi nha môn cần trình đưa, mọi người hiện giờ đều quen dùng con thuyền vận chuyển mà không phải dùng những trạm dịch đi những nơi núi non trùng điệp hung hiểm đó.

Sở Từ nhờ giúp chính là trú doanh thống lĩnh Khê huyện Quan Vân, nhưng không biết vì sao, y lại không có đem tin tức đệ lên.

"Tên Quan Vân này!" Phạm đại nhân nổi giận đùng đùng mà chụp cái bàn, "Uổng công bình thường ta thấy bộ dáng y trung hậu, không nghĩ tới cũng là kẻ lười biếng dùng mánh lới! Lần này chậm trễ đại sự, xem ta làm sao thu thập y!"

Sở Từ không nghĩ tới một câu của mình thế nhưng sẽ chọc cho Phạm Cử tức giận, vội vàng thay y nói mấy câu, theo quan sát của hắn, vị quan thống lĩnh này kỳ thật cũng không giống như là loại người lười biếng thích dùng mánh lới. Lần này chỉ sợ thực sự có nguyên nhân gì.

"Sở đề học, ý của ngươi ta hiểu rõ, ta sẽ điều tra rõ ràng, nhưng mà quân lệnh như núi, nếu thật là y làm chậm trễ quân tình, vậy cũng chẳng trách được lão phu tàn nhẫn độc ác!" Mấy ngày nay thủy sư bị Oa nhân đùa bỡn xoay quanh, nếu như sớm một chút bắt được hải đồ này tới tay, nhất định có thể giáo huấn một chút đám vương bát độc tử này! Nghĩ đến đây, Phạm đại nhân càng thêm tức giận.

Sở Từ gật gật đầu, không trực tiếp định tội là được, trải qua điều tra ra kết quả lại tới xử phạt là hợp lý.

Nhìn theo Phạm Cử ngồi xe đi xa, Sở Từ cũng ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bằng không tấm hải đồ này vẫn luôn gửi ở nơi này của hắn, thật là làm người hao tổn tâm trí, còn phải lo lắng đề phòng, sợ bị người biết bí mật, hiện tại cuối cùng không có việc gì nhẹ cả người.

Qua mấy ngày, Sở Từ nhận được Phạm đại nhân gởi thư, thư là do một binh lính thủy sư đưa tới. Trong thư nói rõ ngọn nguồn nguyên nhân tin tức không truyền đạt tới, hóa ra, cũng không phải Quan Vân lười biếng dùng mánh lới, mà là ở trên đường truyền lại có sai lầm.

Ngày ấy sau khi Sở Từ tìm được Quan Vân, liền nói cho y sự tình quan trọng đại, yêu cầu lập tức thông tri Phạm đại nhân hoặc Chúc nguyên soái. Lấy chức vị Quan Vân mà nói, vừa vặn có thể đem thư từ trình đến trên tay bọn họ lại không bị người hoài nghi.

Quan Vân vẫn luôn đóng quân ở Chương Châu phủ, dĩ nhiên là biết Sở Từ, sau khi nghe hắn nói như vậy, lập tức liền gửi một phong thư, cho người đưa đến trên thuyền đánh cá trưng dụng gửi đi lên, bởi vì hai con thuyền chiến cùng một con thuyền tuần tra trong doanh địa y là không được tùy tiện rời đi, mỗi ngày còn phải đi chung quanh hải vực tuần tra.

Thuyền đánh cá này vừa đi, tin tức liền chặt đứt. Quan Vân chỉ cho rằng bên trên bận quá không rảnh gặp Sở Từ, cho nên mới không có tin tức truyền xuống, chỉ có thể khi Sở Từ tới lời nói dịu dàng khuyên hắn trở về, nói mấy câu bên trên quá mức bận rộn tới qua loa lấy lệ.

Sau khi Phạm đại nhân điều tra rõ y không có nói sai, liền lại đi tra rõ tin tức con thuyền đánh cá kia, kết quả sau khi điều tra, lập tức tức giận rồi. Hóa ra con thuyền đánh cá kia căn bản là không đem thư từ đưa đi, còn nói là không cẩn thận làm thất lạc.

Phạm đại nhân tức giận trong lòng, sao thứ khác đều không đánh rơi, cố tình lại rơi phong thư này chứ? Hắn lại phái người đi điều tra nhà y, kết quả ở nhà y, phát hiện một ít manh mối, trước đống tro bếp nhà y có dùng một ít trang giấy để nhóm lửa, thông qua chữ viết bên trên có thể phán đoán, trong này đa phần đều là thư nhà dân chúng, trong đó còn trộn lẫn mấy phong thư từ quan phủ, phỏng chừng là lén mang về. Có một số thư từ thậm chí là gửi từ thật lâu lúc trước, có thể thấy được người này cố ý giấu đã lâu.

Lúc này người này mới luống cuống, vội vàng quỳ xuống xin tha. Phạm đại nhân hỏi y vì sao đem những bức thư này giấu đi, người này mới ấp úng nói ra chân tướng, nói mấy thứ này có một số dùng nhóm lửa, có dùng để dán tường. Nhóm quan sai nghe xong ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên thấy chung quanh tường đất dán một tầng tầng trang giấy.

Xem đến chỗ này, Sở Từ quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, còn có người có thể ngu muội đến mức này sao? Nếu không phải lần này Phạm đại nhân tra rõ, chỉ sợ mọi người đến chết cũng không biết, người hỗ trợ chèo thuyền tiện thể mang theo thư từ thế nhưng sẽ trộm đem những bức thư này mang về.

Những bức thư này, cất giấu vui buồn giận yêu của dân chúng, vốn dĩ nên được đưa tới trên tay người thân, cố tình lại ở chỗ này hóa thành tường giấy cùng khói bụi.

Sở Từ tiếp tục xem xuống chút nữa, một câu của người này khiến cho hắn chú ý, y nói, đã từng nhìn thấy người khác cũng làm như thế này, chẳng qua là bọn họ đem thư ném đi. Y liền nghĩ, giấy tốt như vậy ném rất đáng tiếc, đem về dán tường dán cửa sổ không phải tốt hơn sao......

Người khác cũng  làm như thế này? Sở Từ trầm ngâm một hồi, gọi A Thiết tiến vào, phân phó y đi làm một chuyện. Đó giờ trong lòng hắn vẫn luôn có một nghi vấn, cũng không biết có thể cởi bỏ được hay không. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro