Chương 113: Kiếp Trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà Nhưmocxuanphong đã edit trọn bộ Xiềng Xích, mình chỉ edit tiếp 24 chương còn lại (ngoại truyện) của kiếp trước. Bạn nào đam mê Xiềng Xích, nhảy hố với mình nhé !
Đây là bản ngoại truyện kiếp trước của Tấn Nghiêu, nếu ngày ấy Tấn Nghiêu không trọng sinh thì  chuyện gì sẽ diễn ra....?

Editor: boorin

Bốn năm mùa xuân đã trôi qua.

Ánh chiều tà rọi đầy trên hàng rào tre của ngôi nhà nhỏ, chiếu vào gương mặt ngạc nhiên của Lâm Uyển. Đứng trước cổng tre là một người đàn ông trẻ tuổi, hướng về phía nàng thi lễ: "Thẩm mỗ xin mạo muội quấy rầy."

Người đàn ông trước mặt có gương mặt tuấn tú, thanh nhã, ăn mặc giản dị với áo vải thô màu lam, cử chỉ thong dong và từ tốn. Chẳng phải ai xa lạ, đó chính là Kim Lăng Thẩm phu tử. Cử chỉ của hắn lịch sự nhưng mang theo sự xa cách và lạnh nhạt, không còn ôn hòa như những lần thăm hỏi gia đình ở Kim Lăng trước đây. Lâm Uyển nhận ra, có lẽ hắn đang cố nén giận để đến đây hỏi tội.

Đầu óc nàng bỗng trở nên nặng trĩu. Nàng không ngờ rằng Kim Lăng Thẩm phu tử lại nghiêm túc đến mức truy đuổi người ta tận đến đất Thục. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng. Rốt cuộc, bị bắt quả tang nói dối trước mặt thầy giáo của con mình quả thật là điều đáng xấu hổ đến tê dại.

Mặc dù trong lòng đang rối bời, nàng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt thân thiện và nhiệt tình đón tiếp: "Hóa ra là Thẩm phu tử đến thăm, mời vào trong nhà."

Lâm Uyển đón Thẩm phu tử vào trong, vội vàng bảo Phùng Xuân pha trà thượng hạng.

"Không cần phiền phức như vậy," Thẩm phu tử thở dài. "Mộc đại tẩu, sao lại phải giấu ta? Nếu gia đình thật sự gặp khó khăn, không muốn cho Phùng Xuân tham dự kỳ thi, chỉ cần nói thẳng với ta là được. Đâu cần phải trốn tránh nơi xa xôi này, cắt đứt liên lạc, khiến ta và ân sư của nó ngày đêm lo lắng, sợ các người gặp chuyện ngoài ý muốn."

Phùng Xuân cúi đầu, vẻ mặt áy náy và khó chịu. Lâm Uyển nhẹ giọng xin lỗi: "Việc này quả thật chúng ta đã làm sai, khiến ngài và ân sư của Phùng Xuân phải lo lắng." Nàng định kéo Phùng Xuân quỳ lạy nhận lỗi.

"Không cần, không cần," Thẩm phu tử vội đứng dậy ngăn lại. "Các người đừng trách ta nhiều chuyện là được. Ta và Phùng Xuân dù sao cũng là thầy trò, lúc đầu gấp gáp cũng vì lo lắng cho sự an nguy của nó. Giờ thấy các người bình an, ta cũng yên tâm rồi."

Hắn vỗ vai Phùng Xuân, rồi nhìn sang Lâm Uyển: "Mộc đại tẩu, nhà có gặp chuyện gì khó khăn không? Ta có vài người bạn cũ trong nha môn ở Thục, nếu tiện nói, có thể kể cho ta nghe, may ra giúp được phần nào."

Lâm Uyển cảm kích đáp: "Cảm ơn ngài đã lo lắng. Nếu có chuyện cần đến sự giúp đỡ của ngài, chúng ta chắc chắn sẽ mở lời."

Thẩm phu tử đã dò hỏi hai lần về khó khăn của gia đình họ, nhưng Lâm Uyển khéo léo tránh né không đề cập. Nhận ra sự từ chối uyển chuyển này, Thẩm phu tử dù còn thắc mắc và nóng lòng, nhưng với tu dưỡng của mình, hắn không thể hỏi dồn đến cùng mà thất lễ. Hắn thầm nghĩ, có lẽ nhà họ Mộc thật sự có lý do khó nói.

Thẩm phu tử chuyển sang chủ đề khác, kéo Phùng Xuân vào cuộc trò chuyện về học vấn. Dần dần, Phùng Xuân cũng bớt e dè, cùng thầy trao đổi về kinh nghĩa, văn bát cổ, thơ phú và thiên văn địa lý. Cậu trả lời lưu loát, có chiều sâu, khiến Thẩm phu tử thầm khen ngợi. Càng thấy Phùng Xuân xuất sắc, hắn càng tiếc nuối. Dạy học bao nhiêu năm, hắn chưa từng gặp học trò thông minh như Phùng Xuân, một tài năng hiếm có, sinh ra để nghiên cứu học vấn.

Sau khi kiểm tra học vấn của Phùng Xuân, Thẩm phu tử cân nhắc rồi quyết định: "Ta thấy Đá Xanh thôn này non xanh nước biếc, thanh u nhã tĩnh, quả thật thích hợp để người ta an tĩnh nghiên cứu học vấn. Vừa hay ta có việc cần ở lại Thục đô vài năm, nên sẽ đặt chân ở đây."
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Uyển, ông nghiêm giọng nói: "Nếu nguơi không chê học vấn của ta nông cạn, sau này ta có thể đến dạy dỗ Phùng Xuân được chăng?"

Từ đó, Thẩm phu tử ở lại Đá Xanh thôn. Hắn cho xây nhà ngay cạnh nhà Lâm Uyển, hai nhà liền kề, đi lại thuận tiện. Mỗi ngày, Phùng Xuân đến nhà thầy học từ sáng sớm đến tối mịt mới về, như đi học đường ngày trước. Khác biệt là giờ cậu không cần mang cơm, vì trưa nào Lâm Uyển cũng sai Thuận Tử mang cơm sang cho cả thầy và trò. Qua lại thường xuyên, hai nhà dần trở nên thân thiết.

Năm Kiến Nguyên thứ 5

Không khí trong cung ngày càng căng thẳng. Cung nhân nói chuyện càng ít, thay vào đó là cử chỉ quy củ hơn và vẻ mặt luôn căng thẳng. Nơi áp lực nhất là điện Càn Thanh. Cung nhân hầu hạ ở đó là vất vả nhất, nhất là hai năm gần đây, khi tính khí Hoàng đế ngày càng thất thường. Họ mệt mỏi, động một tí là phạm lỗi, hơi bất cẩn là có thể bị đánh đến chết.

Tháng Ba, Thái Thượng Hoàng lâm bệnh. Thánh Thượng phá lệ vào thăm lãnh cung giam giữ Thái Thượng Hoàng, ở trong đó nửa canh giờ. Lính gác bên ngoài không biết hai người nói gì, chỉ mơ hồ nghe thấy Thái Thượng Hoàng bỗng cất tiếng lớn. Khi Thánh Thượng bước ra, quanh thân toát ra khí thế lạnh lẽo như nước. Ngày hôm đó, Càn Thanh cung đánh chết hai cung nhân.

Hai thi thể được khiêng ra, phủ vải trắng còn thấm đẫm máu. Máu đặc quánh nhỏ giọt dọc đường, khiến người xem run rẩy.

"Thánh Thượng muốn... đồ vật của Nương nương?"
Điền Hỉ vẫn chưa tin nổi, hỏi lại: "Là muốn đồ của Lâm lương đệ nương nương sao?" Ba từ "Lâm lương đệ" được thốt ra rất nhẹ, rồi y lại thận trọng liếc nhìn Đại hoàng tử đang chơi quay trong sân.

Mấy thị vệ từ Càn Thanh cung gật đầu: "Chúng ta vâng lệnh Thánh Thượng, đến lấy tất cả đồ vật Lâm nương nương gửi ở đây."

Điền Hỉ không dám chậm trễ, vội dẫn đường vào nội điện, ra lệnh cho cung nhân khuân mấy rương đồ ra. Đại hoàng tử đang say sưa chơi quay, thấy vậy ngẩng đầu hỏi: "Ủa, sao các ngươi dọn rương trong điện của ta?"

Điền Hỉ vội giải thích: "Là Thánh Thượng dặn. Này, tiểu điện hạ, con quay sắp ngừng, ngài mau kéo dây cho nó quay tiếp."

Đại hoàng tử chỉ hỏi qua loa rồi không quan tâm nữa, tiếp tục chơi với con quay.

Trưa qua, trời hơi tối. Đám mây đen từ phía đông dần kéo tới, như sắp có mưa to.

Đại hoàng tử ngày hôm đó ngủ trưa hơi lâu, tỉnh dậy còn ngái ngủ. Nhưng khi thấy Điền Hỉ cầm đồ vật đến, mắt cậu sáng lên, tỉnh hẳn.

"Điền đại bạn, đây là cái gì?"

Điền Hỉ hoàn hồn, vội đưa vật cho cậu: "Là quả cầu đào vàng, vừa mới được đại cữu phụ của ngài mang tới. Điện hạ xem có thích không?"

Nhắc đến chuyện này, Điền Hỉ trong lòng lo lắng khôn xiết. Có lẽ vì những năm gần đây Thánh Thượng không đãi ngộ người nhà họ Lâm, vậy mà hôm nay đột nhiên hạ lệnh triệu vị đại gia của Lâm gia vào cung.

"Đại cữu phụ vào cung à?" Đại hoàng tử lắc lắc quả cầu đào vàng, càng xem càng thích.
"Chỉ có mỗi quả cầu này thôi sao? Đại cữu phụ không mang thêm đồ chơi gì khác à?"

"Không đâu, chắc là vào cung gấp, chưa kịp... Ôi, điện hạ, ngài định đi đâu?"

Đại hoàng tử đi giày nhảy xuống giường, cầm quả cầu chạy ra ngoài điện: "Ta muốn ra cung đường đón đại cữu phụ. Đại cữu phụ chắc chắn còn mang theo đồ chơi khác, ta muốn ra đó đợi ông ấy!"

"Điện hạ! Điện hạ!" Điền Hỉ đứng sau gấp đến độ dậm chân, vội vàng sai cung nhân mang áo khoác đuổi theo. Thấy trời không tốt, y lại bảo người mang theo dù.

Một tia chớp sáng rực xẹt qua, chớp nhoáng xuyên thủng bóng tối của Càn Thanh cung. Trong cung không đốt đèn, khi mưa to đến gần, trong điện càng thêm tối tăm. Đặc biệt sau khi tia chớp lóe lên, tầm nhìn như chìm vào bóng tối trong chốc lát.

Lâm Hưng Thịnh run rẩy quỳ gối, hơi thở như ngừng lại. Từ khi bước vào đại điện, hắn đã bị bao trùm bởi linh cảm xấu, nỗi sợ hãi khó tả khiến toàn thân nổi da gà. Đặc biệt trong thời tiết như thế này, điện không đốt đèn, không gian trống trải và tối tăm, khiến hắn cảm thấy bóng dáng mờ ảo trên ngự tòa kia thật đáng sợ.

Hắn không hiểu vì sao Thánh Thượng triệu hắn đến. Rõ ràng từ khi tiểu muội của hắn qua đời, Thánh Thượng đã không còn đoái hoài gì đến người trong phủ Trường Bình Hầu, vì sao hôm nay lại đột ngột triệu kiến? Suốt đường đi hắn vẫn không hiểu ra, càng làm tăng thêm sự bất an trong lòng.

Đặc biệt khi vào điện, người trên ngự tòa bảo hắn kể về tiểu muội. Chưa kịp nói được hai câu, đối phương đã quát bảo hắn im lặng. Sau đó, trong ba mươi phút dài đằng đẵng, người trên ngự tòa không nói lời nào, càng khiến hắn thêm khiếp sợ.

"Tiếp tục nói." Giọng lạnh lẽo đầy áp lực của đế vương vang lên, Lâm Hưng Thịnh đành cố trấn tĩnh kể tiếp.

"Tiểu muội thích may quần áo đơn giản, nhưng mẫu thân thần cho rằng cô gái trẻ mặc quá đơn sơ không hay, luôn muốn nàng đặt may những màu sắc rực rỡ hơn. Ví dụ như màu dương phi, màu vàng nhạt..."

Trong đầu đế vương chợt hiện lên hình ảnh nàng trong ngày tuyết lớn, khoác áo choàng màu dương phi, ngước mặt khẩn cầu hắn tha thứ. Đồng thời, trong đầu hắn vang lên tiếng Thái Thượng Hoàng châm chọc:

"Đừng tưởng mình là kẻ đến xem người thất bại, ta nhìn ngươi giờ mới đáng thương."

"Ngươi chẳng bằng cả ta. Ít ra ta và Mai nương từng tâm đầu ý hợp, nàng thật lòng gả cho ta, dù cuối cùng oán trách ta, nhưng ta cũng từng được nàng yêu thương thật lòng. Còn ngươi? Người ta gả cho người góa vợ còn chẳng thèm gả cho ngươi."

"Dù ngươi cuối cùng dùng đủ mọi thủ đoạn ép buộc giữ người lại, liệu người ta có yêu ngươi nửa phần? Chỉ sợ ngày đêm đều chán ghét ngươi thôi. Giờ nghĩ lại, ta còn là người thành toàn cho nàng, chắc nàng dưới suối vàng cũng phải cảm ơn ta."

"Con à, ngươi nói có đúng không?"

Tiếng ma chướng bên tai quanh quẩn, khiến hắn như phát điên, hai mắt đỏ ngầu như máu.

"A Uyển!!" Tiếng hét đột ngột khiến Lâm Hưng Thịnh lập tức im bặt. Ngay sau đó, hắn kinh hãi nhìn Thánh Thượng trên ngự tòa bất ngờ bước xuống lấy trường kiếm treo trên tường, rút ra, hàn quang lấp lánh.

"A Uyển, A Uyển ta cứu nàng!" "A Uyển nàng ở đâu? Nàng ra đây!"

Lâm Hưng Thịnh nhìn Thánh Thượng vừa rút kiếm vừa tìm kiếm khắp nơi, vừa hét lớn, cảm thấy như đang trong mơ. Khi người kia tiến về phía hắn, hắn hoảng sợ, liên tục lùi lại.

"A Uyển, A Uyển đừng chạy!" "Nàng có phải hận ta không? Có phải như hắn nói, nàng đã được giải thoát rồi?" "A Uyển ngươi trả lời ta, trả lời ta có phải không?"

Người cầm kiếm đột nhiên dừng bước. Hắn nhìn chằm chằm kẻ đang co rúm sợ hãi trước mặt, vẻ mặt không còn điên cuồng bi thương mà chuyển sang tức giận điên loạn.

"Ngươi không phải A Uyển! Ai cho ngươi lừa gạt trẫm!!"

Mũi kiếm lướt qua, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đại điện tối tăm trống trải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro