Chapter 3: Đề bạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sân khấu Liễu Oanh Oanh vừa hát xong đang đi xuống, một tràng tiếng vỗ tay vang lên, Lộc Hàm nhìn qua đi, thế nhưng một lần nữa lên sân khấu lại là Lâm Liên Hảo.

Đây là người lần trước lão đại đã gặp. Lâm Liên Hảo là một người phụ nữ trung niên, mặt mày cũng có chút sắc xảo, khi cất tiếng hát lại ngọt ngào như gái mười tám, như một loại hoa hồng trắng trầm thấp cùng nhã tuyển, chỉ cần một lúc, Lộc Hàm đã nghe đến có chút mê muội.

Ngô Thế Huân nhìn ánh mắt Lộc Hàm si mê lại cảm thấy buồn cười, đời trước hắn đã từng điều tra, biết được có một đoạn thời gian rất dài Lộc Hàm cũng không biết mẹ mình là ai, lại càng không biết, chính mình là em trai cùng mẹ khác cha của anh, nhắc lại, thì bọn họ đềi đáng thương như nhau.

"Lộc Hàm, cha mẹ anh làm gì đó?"

Lộc Hàm giật mình một cái, nháy mắt cảnh giác lên: "Tôi? Ba mẹ tôi không còn nữa, sao đại ca lại hỏi cái này?"

"Sorry, tôi không biết."

Lộc Hàm lắc đầu: "Không sao."

Ngô Thế Huân mất mát nhìn Lộc Hàm: "Chúng ta đây cũng tính là đồng bệnh tương liên, bố tôi đã qua đời, mẹ từ rất sớm đã bỏ tôi đi, mười một tuổi tôi đã bị đưa sang Mỹ, tôi cứ thế một mình lớn lên, khi đó cuộc sống của tôi rất khổ sở." Mỗi khi Ngô Thế Huân đối mặt với Lộc Hàm, luôn có một sự chân thật xưa nay chưa từng có.

Những lời này, hắn lần đầu tiên trong lúc thanh tỉnh nói với người ta.

Lộc Hàm nhíu mày, nhìn Ngô Thế Huân còn nhỏ hơn mình vài tuổi, có chút mềm lòng: "Vậy cha mẹ anh thật sự quá nhẫn tâm, mười một tuổi thật sự quá bé."

"Tôi khi còn nhỏ rất muốn ở gần cha mẹ tôi, nhưng những thứ đó đều không thể" Ngô Thế Huân dừng một chút, cha mẹ với hắn mà nói là một tử huyệt, mỗi lần nói đến, tim như bị khoét ra: "Tôi khi đó thường xuyên bị người ngoại quốc đánh đến mặt mũi bầm dập, thường thường bị bắt nạt."

"Vậy lúc đó anh làm thế nào?"

"Ăn miếng trả miếng, đánh trở về. Anh biết mà, anh càng sợ hắn, hắn sẽ càng làm khó anh. Kỳ lạ thật......" Ngô Thế Huân uống một hớp rượu lớn, tiếp tục nói: "Thật sự rất khổ sở."

Lộc Hàm đột nhiên vô cùng muốn an ủi Ngô Thế Huân một câu, Ngô Thế Huân lại chưa cho anh cơ hội này, phảng phất như uống say vậy, không ngừng nói: "Cho nên tôi biết, tôi muốn đứng ở nơi cao nhất, mới có thể không bị làm khó, tôi thề tôi sẽ không để bất kể người nào khinh thường."

Lộc Hàm cười cười khoa trương, muốn giảm bớt không khí căng thẳng, vỗ vỗ cánh tay Ngô Thế Huân: "Đại ca, hiện tại anh làm ăn lớn như vậy, căn bản không có người dám coi anh không ra gì, thật sự rất lợi hại."

Ngô Thế Huân gợi lên khóe miệng, cười cười, hốc mắt là màu đỏ, ý cười đến không giấu nổi trong ánh mắt. Không hiểu vì sao, Lộc Hàm bị nụ cười này làm cho đau đớn một chút.

"Phải không? Thật ngại quá, anh nghe tôi nói này. Con người của tôi thật sự không có bạn bè." Ngô Thế Huân nhìn ca sĩ trên sân khấu cười thực xán lạn, Lộc Hàm nhìn ánh mắt hắn thống khổ lại tự giễu, thật không đành lòng.

Ngô Thế Huân nhìn qua, Lộc Hàm chột dạ tránh ánh mắt hắn.

Ngô Thế Huân kéo tay Lộc Hàm qua, cởi đồng hồ trên cổ tay mình, đeo lên tay Lộc Hàm: "Tặng cho anh một lễ vật để chuộc lỗi, nếu anh đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi anh."

Lộc Hàm cúi đầu nhìn đồng hồ, nhè nhẹ thở dài.

Ngô Thế Huân đứng lên, Lộc Hàm đi sau hắn. Lúc này đây, hắn thật sự đang cười, cật lực kiềm chế không quay đầu lại nhìn anh.

Đưa Ngô Thế Huân về xong, Lộc Hàm trở lại chung cư Ngô Thế Huân phân cho, kẹp thuốc lá hút hai hơi, sau đó mở ra một lọ nước chanh, vừa uống nước chanh vừa thừ người ra suy nghĩ. Anh thật sự không biết cấp trên đến tột cùng vì cái gì nhìn trúng anh, một hai bắt anh phải đảm đương việc nằm vùng, việc này quá khó khăn. Con người đều là động vật có cảm xúc, một bên chân tình thực lòng cùng những người này xưng huynh gọi đệ, một bên lại tìm hiểu các loại tin tức, nghĩ như thế nào đánh rớt người ta.

Lộc Hàm a Lộc Hàm, mày không thể bị thực tại che hai mắt. Nhất định phải cảnh giác một chút, nếu sáng sớm mai Ngô Thế Huân biết mày là nằm vùng, nhất định hắn là người thứ nhất nổ súng bắn chết mày.

Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, một một tia nhiệt tình lại dội lên.

Ngày chín tháng ba.

Mấy ngày này, Ngô Thế Huân gọi một chú tên là A Thành làm lái xe, Lộc Hàm đã thăng chứng phó thủ chỉ sau Phác Xán Liệt.

Khi anh đang ở trung tâm Hoa Hạ sửa sang lại tư liệu công ty, nhận được điện thoại của Phác Xán Liệt, bảo một mình anh lập tức xuống lầu, Lộc Hàm nhìn thoáng qua chiếc xe hơi màu trắng bình thường ngoài cửa sổ.

Cảm nhận thấy đây có thể là một cuộc giao dịch, mặt khác lại cùng đồng nghiệp nói chuyện, ấn xuống tầng tiếp theo của thang máy, đi vào một nhà vệ sinh công cộng của tầng này, khóa cửa, từ tường kép bản lấy ra một máy truyền tin: BOSS khả năng có động tác, bảng số xe XG90087.

Phác Xán Liệt nhìn đến Lộc Hàm lâu như vậy mới đến, chỉ vào mặt anh mắng: "Loay hoa loay hoay, anh làm gì lâu thế?!" Nói xong bảo anh mang đồ giao ra.

Lộc Hàm xin Ngôi rồi lên xe, Phác Xán Liệt cùng Ngô Thế Huân ngồi ở ghế sau, Lộc Hàm ngồi ở ghế trước.

Lộc Hàm xuyên qua kính phản quang quan sát phía sau, thử hỏi: "Đại ca, chúng ta đây là đi chỗ nào a? Nghiêm túc như vậy."

Phác Xán Liệt trừng mắt nhìn Lộc Hàm một cái: "Đây là việc anh nên hỏi sao? A? Đại ca muốn làm cái gì anh đi theo là được, nói nhiều đau đầu."

Lộc Hàm gật đầu, vội vàng nói anh Liệt nói rất đúng.

Ngô Thế Huân xua xua tay: "Ai, không liên quan, anh đợi lát nữa cũng sẽ biết." Sau đó rướn người, vỗ vỗ vai Lộc Hàm, Lộc Hàm xoay người, Ngô Thế Huân nhìn anh nhướng mày: "Theo tôi lâu như vậy, tôi muốn làm gì đó hẳn là hiểu rõ đi. Mang anh đi trải sự đời, sợ sao?"

Lộc Hàm nhanh nhẹn đáp: "Đại ca nhìn xa trông rộng, cảm ơn đại ca cho tôi cơ hội."

Tới một xưởng linh kiện đặt ở chỗ hoang vu ít dân cư ở vùng ngoại ô, tài xế bị bắt ở lại trên xe chờ, Ngô Thế Huân ra ý bảo Phác Xán Liệt đi mở cửa, Phác Xán Liệt liên tục gõ ba cái, ngừng một chút, lại gõ thêm hai cái: " Ngô tiên sinh đến thăm, mời ngài Jacob ra tiếp đón."

Một người đàn ông trên mặt có vết sẹo lớn tới mở cửa, nam nhân thân hình cường tráng, vẻ mặt hung tướng, thoạt nhìn thật không dễ chọc.

Ba người còn không có nhìn đến ngài Jacob, chỉ nghe thấy một tiếng cười hết sức kiêu ngạo: "Ngô Thế Huân, đã muộn mười lăm phút, xem ra cậu không muốn mở cửa làm buôn bán."

Lộc Hàm trộm nhìn biểu tình Ngô Thế Huân, hắn biết Ngô Thế Huân thực chán ghét người khác kêu tên tiếng Trung của hắn.

Cửa chậm rãi mở ra, Ngô Thế Huân khí định thần nhàn đi vào đi, Phác Xán Liệt cùng Lộc Hàm phân biệt đứng hai bên trái phải.

Trong xưởng đứng hai ba mươi yakuza, rất có khí thế, ở giữa có một người đàn ông da hơi đen đang ngồi trên ghế tre, diện mạo có điểm Đông Nam Á, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, trước người hắn đặt một bàn vuông cùng một bình trà. Người này gương khóe miệng, ánh mắt sắc bén, đánh giá ba người Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân từng bước một mà đi lên trước,thủ hạ Jacob cũng đi tới gần phía trước, trong xưởng an tĩnh đến một con muỗi kêu cũng có thể nghe thấy, không khí giương cung bạt kiếm làm Lộc Hàm có chút khó có thể thích ứng.

Ngô Thế Huân dừng lại bước chân ở trước bàn vuông, cách Jacob chỉ có 1 mét, hai bên người đều đã giơ súng lên,mở chốt bảo hiểm. Ngô Thế Huân ấm áp cười: "Sao vậy, vội vã làm gì?" Ngô Thế Huân móc khăn lụa ra từ túi tây trang, cầm chén trà tự lau, Phác Xán Liệt tuỳ thời nhắc tới ấm trà đổ đầy một ly cho Ngô Thế Huân một ly trà, lại rót trà cấp Jacob. Ngược lại có vẻ bọn họ mới là chủ nhân.

Ngô Thế Huân uống cạn một ly, trở tay ngược lại, nói với Jacob: "Tới trễ một chút, chuộc lỗi với cậu. Các hạ thế nhưng không có rượu, chẳng lẽ mời khách tới uống trà?"

Jacob tàn nhẫn nhìn thẳng Ngô Thế Huân: "Rượu, là cho bạn bè uống."

Ngô Thế Huân dùng khăn lụa cọ xát hai phía dưới bàn, lót ở mặt trên, nửa dựa vào bên cạnh bàn, nghiêng người nhìn xuống Jacob, ngữ khí ôn hòa, lại có loại nghi ngờ áp bách: "Bạn bè sao, nói thêm hai câu tự nhiên là được."

Jacob cảm thấy buồn cười, trên đời này cư nhiên có người so với chính mình còn kiêu ngạo còn cuồng vọng hơn.

"Hổ Tử, nâng cái ghế dựa cho Ngô tiên sinh."

Ngô Thế Huân ngồi xuống liền trực tiếp hỏi: "Cậu muốn nhiều hay ít?"

Jacob: "Thoải mái! Cậu có thể cho nhiều hay ít? Bao lâu thì giao?"

"Đại khái một tháng, có cửa hiệu từ Anh đến đây, trên đó ghi tiếng Ấn Độ, kẹp ba thuyền hàng, hai trăm vạn Mỹ kim."

"Hai trăm vạn, anh ăn cướp à?! Một trăm vạn Mỹ kim."

"Đồ của tôi đều là tiêm hóa, Đông Nam Á không có đồ tốt thế, bằng không anh cũng sẽ không muốn tìm tôi mua."

"A ~ đều là dùng để giết người, cái gì mà chuẩn hay không chuẩn? Nhiều nhất 120 vạn."

"Một trăm sáu?"

Jacob gõ gõ bàn vuông: "130 vạn, không thể nhiều hơn."

"130 vạn......" Ngô Thế Huân thưởng thức cái ly trong tay tự hỏi, sau đó dùng ly đế chạm chạm chén trà của Jacob: "Thành giao."

"Cụ thể thời gian địa chỉ ta bảo Phác Xán Liệt báo cho thủ hạ của cậu, hợp tác vui vẻ!"

Ngô Thế Huân duỗi tay qua đi, Jacob dùng sức cầm tay Ngô Thế Huân, một con sói cùng một con hồ ly đối mặt, ngoài cười nhưng trong không cười.

Lộc Hàm toàn bộ hành trình không nói một câu, không phát huy một chút tác dụng, nhưng là Ngô Thế Huân chịu dẫn anh tới, liền nhất định là muốn lợi dụng anh làm việc, anh ngược lại cũng không vội.

Ra cửa, bốn người đi về, Lộc Hàm nghĩ lại trường hợp hãi hùng khiếp vía vừa trải qua cảm thấy Ngô Thế Huân đích xác rất gan dạ lại sáng suốt, là thiên tài tội phạm, trong đầu anh cũng lập kế hoạch muốn lợi dụng lần này như thế nào, đánh vào hoặc là vặn ngã tập đoàn của Ngô Thế Huân.

Một bên đối với Ngô Thế Huân cùng Phác Xán Liệt nịnh hót lên: "Đại ca quá uy phong! Mang theo hai người chúng tôi đối đầu Jacob, phô trương lớn như vậy anh Liệt cũng thật là lợi hại. Ngược lại tôi không có tác dụng nhiều lắm."

Phác Xán Liệt hưởng thụ vỗ vỗ đầu Lộc Hàm, nhìn anh cũng thuận mắt vài phần: "BOSS vẫn luôn là vô địch, ta năm đó ở USA đi theo BOSS đã biết. Anh ấy, còn cần học! Còn không cảm ơn BOSS cho anh cơ hội."

Lộc Hàm vẻ mặt chân thành nhìn Ngô Thế Huân: "Đa tạ đại ca dìu dắt! Đại ca quá tốt! Thật là kiệt xuất a!"

Ngô Thế Huân được Lộc Hàm khen nâng khóe miệng, liếm liếm môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#9407