Chapter 5: Quỹ đạo cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian gần đây Lộc Hàm là thủ hạ rất được Ngô Thế Huân coi trọng, bị người ta nhìn chằm chằm nên rất ít khi anh dám liên hệ với Lý Sir. Địa điểm liên lạc cũng sửa tới một chỗ an toàn hơn ở Tây Giao, hai người có thể từ hai cửa khác nhau đi vào cùng gian nhà ở, tương đối an toàn.

Cảnh sát Hong Kong đã điều tra về Jacob, người này là hỗn huyết Trung Cảng, quốc tịch Việt Nam, khi mới vị thành niên đã giết người ngồi tù, đến Đông Nam Á mở một xã đoàn tên "Dã Lang" chuyên cướp súng ống, buôn thuốc phiện, thuộc hạ của hắn mỗi lần giết mười mấy mạng người, thủ pháp gây án rất kiêu ngạo, bạo gan lại thận trọng, căn bản không lưu lại manh mối cho cảnh sát, chính phủ Việt Nam cũng đang liên hợp bắt giữ người này.

Lý Sir lắc đầu: "Lộc Hàm, cậu thật sự phải cẩn thận, nếu không phải bất đắc dĩ thì không cần phát tín hiệu. Máy đưa tin trung tâm Hoa Hạ đưa, tôi đã tìm người lấy lại. Jacob người này so với Ngô Thế Huân nguy hiểm hơn nhiều, hắn muốn cùng Ngô Thế Huân làm ăn, khó tránh khỏi muốn tra Ngô Thế Huân cùng người bên cạnh hắn đến tận trời."

Lộc Hàm hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này: "Tôi sẽ cẩn thận, 130 vạn súng Mỹ kim súng ống đạn dược, vụ án này cũng đủ Ngô Thế Huân cùng Jacob bị phán tử hình, hoặc ít nhất cũng đủ ăn cơm tù cả đời. Bọn họ sẽ không dễ dàng để cho chúng ta bắt được."

Lý Sir gật đầu: "Đúng rồi, cậu tìm cơ hội quay lại nhà Ngô Thế Huân một lần nữa, lấy máy nghe lén về, chúng ta nghe qua, hắn không ở nhà bàn chuyện công việc, người này quá cẩn thận."

Nói chuyện một lúc, Lộc Hàm đi đến trung tâm thương mại thay lễ phục Ngô Thế Huân chuẩn bị cho mình, sửa sang lại tóc mái, đi đến night club.

Night club hôm nay đóng cửa không đón khách ngoài, khách hôm nay tất cả đều là người công ty Ngô Thế Huân. Biện Bạch Hiền sắp xếp rất nhiều vũ nữ tiếp rượu. Lâm Liên Hảo cũng trong số đó, sắc mặt hiện rõ sự xấu hổ. Lộc Hàm nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng để tay lên vai Lâm Liên Hảo, nhưng thực chất là để tay lơ lửng trên không, Lâm Liên Hảo xán xán cười, nghĩ con trai nhỏ có thể ở bên cạnh người như thế này thật tốt, một chút đều không giống phong cách của Ngô Thế Huân.

Tiểu Tôn nhìn tay Lộc Hàm đáp ở trên vai Lâm Liên Hảo , khóe miệng co giật một chút, ngay sau đó lại cười lạnh, không biết chờ lát nữa Ngô Thế Huân nhìn đến sẽ cảm thấy thế nào. Phác Xán Liệt biết quan hệ giữa Lâm Liên Hảo và Ngô Thế Huân, danh sách tiếp rượu vốn dĩ cũng không có Lâm Liên Hảo, là do Tiểu Tôn lén lút tìm Biện Bạch Hiền động chút tay chân.

Hắn đã nhìn ra lần trước khi mẹ con hai người cãi nhau, nhưng Ngô Thế Huân rốt cuộc vẫn để bà ở lại. Hắn nghĩ để Lâm Liên Hảo lộ diện, bản thân cũng có thể dựa vào thân phận nhân tình của Lâm Liên Hảo ở trước mặt Ngô Thế Huân kiếm một miếng cơm ăn. Đáng thương thay Lâm Liên Hảo lại tưởng con trai cố ý làm mình nhục nhã. Thật ra Ngô Thế Huân vì chăm lo chuyện vặt cho Lộc Hàm lâu rồi cũng chưa nhớ tới bà.

Lộc Hàm cùng Biện Bạch Hiền, Phác Xán Liệt mấy người chạm chạm ly, chơi đến vừa lúc, Ngô Thế Huân mang theo Hồ Hà Linh đi đến, Hồ Hà Linh kéo tay hắn, nhìn qua thần sắc như thường, cùng Ngô Thế Huân câu được câu không trò chuyện.

Ngô Thế Huân ngồi ở đối diện Lộc Hàm nhờ anh mở mấy bình rượu ngon, vài người đứng một bên đánh cược xúc xắc, một bên quát lên điên cuồng uống rượu, Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân lại uống nhiều như vậy, sợ sau đó hắn sẽ lại đau dạ dày, liền bảo phục vụ tìm ly màu, rót nửa ly sữa bò ấm. Ngô Thế Huân đang chơi vui, phục vụ lặng lẽ bưng đi lên. Ngô Thế Huân nhận lấy cái ly rồi nhìn thoáng qua Lộc Hàm, Lộc Hàm gật đầu ý bảo hắn uống, Ngô Thế Huân ngửa cổ uống hết, cảm thấy dạ dày thực sự thoải mái, trái tim thực sự ấm áp.

Hồ Hà Linh uống vài chén rượu đã ngà ngà say, nhưng nhớ tới mục đích của chính mình, vẫn là cắn răng nuốt rượu xuống, Ngô Thế Huân không hề có ý định uống hộ cô.

Chơi đến chán chê, Ngô Thế Huân búng tay một cái, lập tức có người bưng lên một ít thuốc, Ngô Thế Huân lấy một điếu kẹp ở rên tay Hồ Hà Linh, Hồ Hà Linh cười gượng hai tiếng, cầu cứu nhìn Ngô Thế Huân. Xung quanh mọi người đều ồn ào.

Biện Bạch Hiền châm thuốc cho cô: "Mỹ nhân cho đại ca chúng tôi ít mặt mũi, đã tới chơi, thì chơi cho vui." Lộc Hàm muốn ngăn, ai biết Phác Xán Liệt nhanh tay lẹ mắt cũng cho Lộc Hàm một điếu.

Hồ Hà Linh không có cách nào hít hai hơi, bị sặc một chút, sau đó một loại cảm giác kì lạ làm tê liệt đến đỉnh đầu. Hồ Hà Linh ngưng lại một chút, không tự chủ được lại đem nó bỏ vào trong miệng. Có điểm phóng túng thoải mái, giống như lập tức rất nhiều lo âu được an ủi.

Lộc Hàm bất đắc dĩ, trong lòng mười phần nôn nóng, đem thuốc ngậm ở trong miệng, làm bộ làm tịch nhẹ nhàng hút một hơi, nặng hơn thuốc lá thường. Trước đó Lộc Hàm đã được huấn luyện chuyên nghiệp, mai thúy chân chính sẽ bị nghiện, nhưng thuốc pha hút một chút sẽ không thành nghiện. Ngô Thế Huân đứng lên, vẫy tay với Lộc Hàm, ôm vai Lộc Hàm, xoay người hướng ban công rời đi.

Biểu tình trên mặt Hồ Hà Linh nháy mắt cứng lại rồi. Cô đi vào nhà vệ sinh đem bao nhiêu rượu vừa nuốt vào phun ra, hạ quyết tâm không thể uống say, cô phải giữ vững lý trí.

Ngô Thế Huân một phát kéo hết đồ vật trong miệng Lộc Hàm ra ném vào thùng rác.

Lạnh lùng nói: "Anh đừng theo chân bọn họ học thói hư, cái tôi cần chính là một trợ thủ đầu óc thanh tỉnh, không phải một con nghiện suốt ngày phê pha."

Lộc Hàm kinh ngạc nhìn hắn: "Đã biết, thế nhưng bọn họ hút thì anh mặc kệ?"

"Tôi đối với bọn họ không thèm để ý, nhưng anh không được học theo."

Lộc Hàm cảm thấy hắn nói chuyện trước sau mâu thuẫn, cảm giác được Ngô Thế Huân có thể bởi vì quan tâm mình cho nên đối mình phá lệ chiếu cố.

Lộc Hàm chần chừ hỏi: "Vậy bạn gái anh đi đâu?"

Ngô Thế Huân bất cần cười: "Hồ Hà Linh? Cô ấy không phải bạn gái tôi, chỉ có thể tính là bạn nữ. Hơn nữa cô ấy ở bên tôi có rất nhiều mục đích không nói được." Nói xong hắn nghiêng thân, hai tay đặt ở trên lan can: "Nữ nhân luôn là thực phức tạp, tôi không tin nữ nhân."

Ngô Thế Huân duỗi tay ra, vừa lúc đáp ở trên mu bàn tay Lộc Hàm, Lộc Hàm giống như bị bỏng, run lên một chút. Ngô Thế Huân không dùng lực, Lộc Hàm rút tay về, trong lòng thấy bất ổn, một tia hoài nghi tự nhiên xuất hiện.

Lộc Hàm vẫn luôn được xem như một người chậm chạp, nhưng lần này anh thật là nhạy cảm bất thường, thái độ của Ngô Thế Huân với anh...... Bản thân với hắn mà nói là ảo giác bất bình thường. Anh cảm thấy không đúng lắm, nhưng anh lại không thể nói rõ có cái gì không đúng.

Khi quay lại bên trong hai người đều không có lại nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, nói chuyện với nhau cũng cẩn thận tránh đi.

Trên đường có người gửi văn kiện cho Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân vẫn luôn tăng ca, Hồ Hà Linh cùng Lộc Hàm đều ngó qua, không giống văn kiện bình thường.

Vừa quay xuống dưới, mọi người đều đã uống say không còn biết gì, ở night club tìm phòng nghỉ.

Lộc Hàm cùng Phác Xán Liệt đỡ Ngô Thế Huân vào trong phòng, Phác Xán Liệt nói là đi ra cửa kiếm điểm thuốc giải rượu cho đại ca. Lộc Hàm cũng choáng váng cả người , nhưng nghĩ đến văn kiện kia, phân vân một hồi vẫn là ăn vạ trong phòng Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân nằm ở trên giường, một tay đè nặng văn kiện, một tay không ngừng khua khoắng loạn xạ, vung ra phía trước, bắt lấy không khí. Lộc Hàm duỗi tay nhẹ nhàng giữ chặt chỗ phần văn kiện bị lòi ra bên ngoài, Ngô Thế Huân đột nhiên chuyển ánh mắt qua mê man nhìn anh.

Lộc Hàm nhìn mắt biết hắn không tỉnh táo, còn muốn đoạt lấy phần văn kiện kia, ai biết Ngô Thế Huân đột nhiên nhảy lên, một chân chặn ở giữa hai chân Lộc Hàm, Lộc Hàm khiếp sợ, vỗ vỗ đầu Ngô Thế Huân: "Đại ca! Đại ca tôi là Lộc Hàm!"

Văn kiện rơi trên mặt đất rồi.

Lộc Hàm dùng sức hướng khuỷu tay lên trên một chút, Ngô Thế Huân cư nhiên giữ chặt ngăn không cho anh làm gì, phản kháng chút nào cũng không được.

"Đại ca, tôi là Lộc Hàm a! Anh tỉnh táo lại đi, tôi cho ngươi gọi một nữ nhân tới có được không!"

Ngô Thế Huân cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Lộc Hàm, ánh mắt kia phảng phất ý muốn đem anh xuyên thủng, sau đó cúi thân xuống tràn ngập tính ' dục cắn cắn lỗ tai anh, Lộc Hàm cảm giác được một dòng khí ấm áp thổi vào trong tai, anh hoảng sợ, mặt cùng lỗ tai đều ửng đỏ, nóng đến không tả được.

Ngô Thế Huân si ngốc mà cười: "Tôi biết anh là ai a, tôi biết a."

Lộc Hàm hướng về phía Ngô Thế Huân nhìn lại, trong mắt Ngô Thế Huân là hình ảnh thu nhỏ của anh, ánh mắt phá lệ mà kiên định. Lộc Hàm chấn động, xác định, Ngô Thế Huân thật sự biết đây là anh.

Sao có thể chứ?!

Sao có thể!

Đùa cái gì vậy!

Lộc Hàm quẫn bách, đã cố giữ hòa khí còn bị người ta đùa bỡn, vừa nhấc chân muốn hướng về phía Ngô Thế Huân đá ra, tiếc rằng Ngô Thế Huân thật sự giống như tiên tri được, một chân đè ép qua, trên cao nhìn xuống nhìn anh thật là không biết xấu hổ.

Tư thế hai người thật sự như là đã qua một hồi mây mưa đến long trời lở đất.

Ngô Thế Huân cười, như là trúng thưởng, lại hụt hẫng như là vứt bỏ cái gì, cả người trấn định, thời gian phảng phất yên lặng.

"Tôi rất thích anh." Ngô Thế Huân nói ra những lời này, cảm xúc phát ra như lũ lụt muốn phá đê. Khi cách một đời nói ra những lời này, phảng phất phiền muộn bất an nhiều năm bị vuốt phẳng, không còn có do dự, giống một đứa bé, nắm chặt một cái kẹo, không buông tay.

Lộc Hàm ngây ra như phỗng, vẫn không nhúc nhích.

Khi phản ứng lại tức đến mờ hai mắt, chỉ nghĩ đánh cho hắn một quyền, dạy dỗ lại hắn. Nhưng cũng không biết vì cái gì anh không làm được.

Trong lòng Ngô Thế Huân thực sự vui mừng, một tay nâng đầu Lộc Hàm, nhẹ nhàng mà đi lên, cắn môi Lộc Hàm. Một đợt lại một đợt tấn công, Lộc Hàm cả kinh đến mức đờ người ra.

Ngô Thế Huân giống như nếm được một viên đường, vươn đầu lưỡi liếm một chút, đầu lưỡi ở hàm trên Lộc Hàm quét qua, vén lên một màn kiều diễm tươi đẹp.

Thời điểm Hồ Hà Linh tới, nhìn thấy, chính là một màn như vậy .

Cửa không quan trọng, Hồ Hà Linh đẩy cửa ra, đi đến, nhanh chóng lấy camera chụp ảnh Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm sau đó nhặt văn kiện trên mặt đất: "Lũ gay chết tiệt chờ xem!" Nói xong xoay người liền chạy mất.

Lộc Hàm dùng sức đẩy Ngô Thế Huân ra, chạy ra bên ngoài đuổi theo, Hồ Hà Linh không thể cầm mất văn kiện này, với sự hiểu biết của anh đối với Ngô Thế Huân, nếu đây là đồ vật càng quan trọng, cô cách cái chết càng gần.

Lộc Hàm chạy ra, Ngô Thế Huân cũng đi theo.

Ngoài cửa night club, ngựa xe như nước.

Lộc Hàm giữ chặt Hồ Hà Linh: "Đưa đây!"

Hồ Hà Linh gạt tay anh ra, hốc mắt tanh hồng: "Anh thật làm tôi ghê tởm! Hai người thật làm tôi ghê tởm!"

Lộc Hàm hôm nay cũng bị Ngô Thế Huân kích thích nên không như bình thường, nổi giận đùng đùng rống: "Cô còn muốn sống hay không! Hồ Hà Linh! Tôi nói, đưa cho tôi!"

Hồ Hà Linh thấy Ngô Thế Huân cũng đuổi đến đây, cắn vào tay Lộc Hàm, Lộc Hàm kêu đau một tiếng, buông lỏng tay.

Cảm xúc của Hồ Hà Linh đã mất khống chế, chạy tiếp, một bước hai bước...... Cô kể từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên chạy nhanh như thế, cô nàng nhìn Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân cách mình càng lúc càng xa, trong lòng rất vui mừng, Hồ Hà Linh thở hắt ra một hơi, một bên chạy một bên quay đầu lại xem, Ngô Thế Huân hơi hơi giương miệng, Lộc Hàm lộ ra biểu tình hoảng sợ. Ha ha ha! Cô muốn bọn họ đều xuống địa ngục!

"Phanh!"

"Hồ Hà Linh!!!"

Tay Lộc Hàm không thể tin được run rẩy chạy qua, Hồ Hà Linh nằm trên mặt đất, tóc cùng quần áo hỗn độn, giống như một con búp bê vải, đôi mắt Hồ Hà Linh mở thật to, ánh mắt của cô ánh lên nỗi sợ hãi khó có thể tin, ý cười điên cuồng ở khóe miệng còn không kịp dừng, cả người nằm ở trong một vũng máu, thoạt nhìn hết sức vặn vẹo.

Xe vận tải giống như hoảng hốt ngừng vài giây, sau đó đột nhiên phát động chân ga từ trên người Hồ Hà Linh vô tình nghiền qua, Lộc Hàm lắc đầu: "Không! Không!!! Hồ Hà Linh! A!!!"

Lộc Hàm chạy tiến lên, muốn bế lên Hồ Hà Linh, nhưng xương cốt Hồ Hà Linh đều đã bị cắt thành mấy khúc, không có hô hấp, không có mạch đập, không có tim đập.

Hồ Hà Linh đã chết?

Hồ Hà Linh đã chết!

Lộc Hàm buông Hồ Hà Linh đuổi theo kia chiếc xe vận tải, từng bước một chạy như điên, chiếc xe ngày càng xa, biến mất khỏi tầm mắt Lộc Hàm.

Ngô Thế Huân đứng tại chỗ, lạnh nhạt nhìn Hồ Hà Linh, lui hai bước về phía sau, lảo đảo một cái, không thể che dấu được sự giật mình của hắn, hắn không có giết nàng, nàng vẫn như cũ, vẫn chết, ở thời gian không sai biệt lắm.

Ngô Thế Huân lần thứ hai cảm nhận được vận mệnh đáng sợ, mỗi người tựa như bị một sợi dây vô hình buộc lấy. Hắn vô lực ngồi xổm xuống dưới, đột nhiên thấy sợ hãi, nếu vận mệnh thật là do trời định, thì hắn không thay đổi được, quá đáng sợ.

Lộc Hàm đuổi không kịp xe, kéo trái tim mệt mỏi trở về, nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi xổm không xa trước người Hồ Hà Linh, sắc mặt âm trầm xông lên đi kéo Ngô Thế Huân: "Có phải anh hay không! Có phải anh tìm người giết cô ấy hay không?!"

Ngô Thế Huân khó có thể tin nhìn Lộc Hàm, nản lòng thoái chí lắc đầu, ách, một câu cũng nói không nên lời.

Lộc Hàm bị ánh mắt của hắn làmbừng tỉnh, câu rũ thân mình, dúi đầu vào đầu gối chính mình.

"Tôi hại chết cô ấy! Hai chúng ta hại chết cô ấy!" nước mắt Lộc Hàm chảy thành dòng, quỳ bò trên mặt đất, khóc như ngũ tạng lục phủ xé rách, Lộc Hàm muốn kết thúc kiếp sống nằm vùng của chính mình, chuộc hết tội lỗi, sống bình phàm cả đời.

Ngô Thế Huân ngồi ở trên mặt đất lạnh băng, ngẩng lên đầu nhìn bầu trời.

Ta không tin, ta muốn đời này anh trai hạnh phúc, ta muốn cùng anh ấy ở bên nhau cả đời, ta sẽ không chết, ta không tin số mệnh!

......

Hồ Hà Linh chết được chín ngày, Lý Sir ở phòng an toàn gặp Lộc Hàm, trạng thái Lộc Hàm không phải quá tốt, Lý Sir đưa cho anhh một phần tư liệu, an ủi vỗ vỗ hắn: "Hãy nén bi thương."

Tài xế kia đã bắt được, vào lúc ban đêm hắn uống xong rượu, đâm chết Hồ Hà Linh sau đó nghiền qua lần thứ hai, gây chuyện chạy trốn, nắm chắc một nửa là tử hình."

"Lý Sir, chuyện tôi nhờ anh tra thế nào?"

"Chính xác không liên quan đến Ngô Thế Huân, thật sự là va chạm giao thông ngoài ý muốn."

Lộc Hàm nghe thấy ba chữ "ngoài ý muốn", khổ sở trong lòng, thật áy náy.

Cảm xúc sụp đổ, rốt cuộc khó có thể ngăn lại: "Lý Sir, tôi không muốn làm nằm vùng, tôi không nghĩ tới bạn gái tôi sẽ chết, càng không nghĩ tới sẽ có liên quan tới tôi, là tôi hại chết cô ấy!" Lộc Hàm nghẹn ngào: "Là do tôi!"

Lộc Hàm không kìm nén được khóc lớn lên: "Lý Sir anh có biết Hồ Hà Linh vì sao lại bị đâm hay không?! Là...... nhìn thấy Ngô Thế Huân hôn tôi, tôi làm nằm vùng, đến gay cũng làm, bạn gái tôi bởi vì cái này chết. Tôi là tội nhân!"

Lý Sir kinh ngạc một chút, Ngô Thế Huân không có biểu hiện ra xu hướng giới tính của hắn bất đồng. Lý Sir đối với Lộc Hàm an ủi một hồi, cuối cùng khuyên Lộc Hàm: "Đều đã đến đây, tôi hy vọng cậu nhớ kỹ sứ mệnh, xốc tập đoàn Ngô Thế Huân lên, cũng coi như đối tốt với mọi người. Bằng không mọi thứ cậu làm đều uổng phí."

Lộc Hàm chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Lý Sir lại lần nữa nhắc tới giao dịch của Ngô Thế Huân cùng người đàn ông Việt Nam kia, lại nhắc nhở Lộc Hàm cần phải thu hồi máy nghe lén trong phòng Ngô Thế Huân, Lộc Hàm đồng ý.

Cũng tốt, chấm dứt từ Ngô Thế Huân đi, từ đây về sau anh không bao giờ làm nằm vùng nữa.

Tác giả có lời muốn nói: sao tôi lại phát dao nhỉ, tôi hận chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#9407